Sau khi Trình Ngộ Chu trở về, Trình Diên Thanh chỉ cần tới nhà bà nội, đều ngủ chung một phòng với anh.
Trình Diên Thanh là tuyển thủ ngủ bằng giây, vừa rồi còn đang nói chuyện, xoay người đã ngủ mất, Trình Ngộ Chu cũng coi như là người đi vào giấc ngủ rất nhanh, hôm nay lại chẳng biết tại sao mà mất ngủ.
‘Chẳng biết tại sao’ thì không chính xác lắm, nguyên nhân mất ngủ thật ra có để lại dấu vết.
Từ khi anh bắt đầu nhắm mắt lại, đại não đã không kiềm chế được mà nghĩ đến vết đỏ trên cổ Chu Ngư, không giống vết nhéo, không giống vết cào, càng không giống vết con muỗi gì đó cắn.
Vậy nên rốt cuộc là làm gì?
Là ai làm?
Còn có lúc mới vừa ở gặp phải ở đầu ngõ, anh cao lớn thế này đứng một mình ở đó, cô giống như không nhìn thấy, sau khi chào hỏi nữ sinh kia xong cũng chỉ nói chuyện với Trình Diên Thanh, Trình Diên Thanh rõ ràng nói là bọn họ muốn cùng đi xem Ngôn Từ, cô lại chỉ nói ‘cậu đừng đi’, thậm chí ngay cả việc chỉ thêm một chữ ‘các cậu’ cũng không nói, hoàn toàn bỏ qua anh.
Anh vốn đang lẳng lặng nằm trên giường, kết quả càng nghĩ càng bực, sau nửa đêm mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ.
Buổi sáng, Trình Diên Thanh nhớ phải đi gọi Ngôn Từ, thức dậy trước mười phút, Trình Ngộ Chu muộn hơn chút, bèn không đi cùng, chỉ chờ ở cổng.
Trình Diên Thanh vội vội vàng vàng mà chạy lên lầu, mới vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa chống trộm đã từ bên trong mở ra, Ngôn Từ xách theo cặp sách đi ra ngoài, sau khi thấy Trình Diên Thanh ngoài cửa trên mặt cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì bất ngờ.
Bả vai bị đụng phải, Trình Diên Thanh đứng sang bên cạnh, nhường đường xuống lầu, Ngôn Từ xuống lầu trước, cậu ta theo phía sau.
“Sao sắc mặt anh kém vậy?” Trình Diên Thanh hỏi, Ngôn Từ vốn là người có làn da rất trắng, thần sắc không tốt càng lộ rõ hơn, môi cũng không còn chút máu, như thể đã bị rút hết.
Ngôn Từ chỉ nói, “Ngủ không ngon.”
Trời mưa, anh ta chỉ đội mũ lưỡi trai, lúc đi qua trước mặt Trình Ngộ Chu trước cũng không ngẩng đầu.
Dù của Trình Ngộ Chu lớn, Trình Diên Thanh định để cho anh và Ngôn Từ dùng một cây dù, lại chợt nhớ tới, buổi sáng lúc Trình Ngộ Chu thu dọn sách giáo khoa còn nhét một cây dù vào trong cặp sách.
“Đưa cho Ngôn Từ cây dù trong cặp của anh dùng đi, nhà anh ta không có dù.”
Trình Ngộ Chu từ chối rất dứt khoát, “Đó là dù của người khác, phải mang đến trường trả, làm ướt rồi không dễ cầm.”
“Được thôi được thôi, dù gì cây dù này của anh cũng lớn.”
Có rất nhiều học sinh ở nông thôn sau khi thi vào THPT số Một Bạch Thành chỉ có thể nội trú, một số người nhà ở huyện, để thuận tiện, cũng sẽ trọ ở trường, học sinh học ngoại trú chiếm khoảng một phần ba, thời gian này trên đường đều là học sinh đi đến trường.
Trình Vãn Nguyệt thấy Ngôn Từ thì rất vui mừng, đầu óc anh ta thông minh như vậy nếu như bỏ thi đại học thì thật đáng tiếc, nhưng thấy sắc mặt anh ta không tốt thì lại cảm thấy đau lòng, đứa trẻ không có mẹ như ngọn cỏ, trời mưa cũng chẳng có ai nhắc anh ra ngoài mang dù.
Nhà Chu Ngư xa nhất, nhưng đến trường sớm nhất.
Trình Vãn Nguyệt thích ăn bánh nướng Lưu Phân làm, cô mang theo hai cái, làm bữa sáng cho Trình Vãn Nguyệt, đêm qua đã hẹn gặp ở cổng trường.
Bánh nướng vẫn còn nóng, Trình Vãn Nguyệt cầm một cái, tiện tay nhét một hộp sữa vào trong cặp Chu Ngư.
Bên trong Chu Ngư mặc một chiếc áo tay ngắn cổ tròn, bên ngoài mặc đồng phục, khóa kéo lỏng ra, bị Trình Vãn Nguyệt kéo tay đi vào trong trường học, khóa kéo vốn kéo đến phía trên cùng cổ áo đồng phục chầm chậm trượt tới vị trí ngực.
Trình Vãn Nguyệt muốn đưa hộp sữa còn lại cho Ngôn Từ, cô ấy kéo Chu Ngư xoay một vòng.
Hai nữ sinh phía trước xoay người, Ngôn Từ dừng bước lại, anh ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên cổ Chu Ngư, trên làn da trắng nõn đó còn có một vết đỏ sót lại.
Vết đỏ trước mặt này bất ngờ mà trở thành ngòi nổ, kích nổ đoạn ký ức sau khi say rượu đó.
Anh ta nhớ tới phản ứng cơ thể đáng xấu hổ của mình tối qua, cùng với việc cách một cánh cửa nghe thấy tiếng cô nói chuyện mới miễn cưỡng tìm được lối ra thoát khỏi sự giày vò khô nóng đó.
Chu Ngư đứng trên bậc thềm, sau khi nâng dù lên thì đối diện với ánh mắt của Ngôn Từ.
Trình Vãn Nguyệt mới vừa đưa sữa bò tới, Ngôn Từ đột nhiên đi ra khỏi dù của Trình Ngộ Chu, sau khi vòng qua cô càng bước nhanh hơn, mấy bước đã càng đi càng xa hòa vào trong trong đám người.
Thời gian cũng chỉ có mấy giây, Trình Vãn Nguyệt cảm thấy rất mù mờ với lỗ tai đỏ ửng đáng nghi đó của Ngôn Từ.
“Vừa nãy anh ấy… xấu hổ à?”
Sắc mặt Trình Ngộ Chu tối sầm lại.
Tại sao xấu hổ?
Một con người lạnh lùng như thế mới sáng sớm xấu hổ cái gì?
Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái có gì mà xấu hổ?
Tai đột nhiên đỏ như vậy, có phải đã nhớ đến chuyện gì xấu xa rồi không?
Rốt cuộc hai người họ đêm qua đã làm gì?
Trình Vãn Nguyệt cũng không chú ý tới cảm xúc thay đổi của Trình Ngộ Chu, chỉ nhìn bóng lưng Ngôn Từ đi xa trìu mến mà nói sáng mai phải mang bánh quy mẹ cô ấy làm cho Ngôn Từ.
Lần đầu tiên Chu Ngư biết hóa ra ánh mắt có cảm xúc chân thật, anh lườm cô làm gì? Cô cũng đâu giống như trước đây vì muốn thân thiết với anh mà lúng túng gợi chuyện để nói, lại càng không mượn cơ hội mang bữa sáng cho Trình Vãn Nguyệt mà cũng mang cho anh một cái bánh nướng, ngay cả “chào buổi sáng” cũng không nói.
Chỉ là cùng đến lớp học với mọi người thôi mà, như vậy cũng làm anh thấy phiền sao?
Chu Ngư lẳng lặng hạ dù xuống một chút, dùng mép dù che đi ánh mắt có tính công kích rất mạnh kia, nói một tiếng với Trình Vãn Nguyệt, đi trước.
Hai người một trước một sau đi vào khu lớp học, hệt như đã hẹn trước, hoặc là nói càng giống như là có một sự ăn ý không lời, muốn tách khỏi những người khác làm việc gì đó trước khi vào học.
“Còn đứng đây hết làm gì, lát nữa đến muộn giờ.”
Giáo viên chủ nhiệm của Trình Vãn Nguyệt nổi tiếng hà khắc, còn có năm phút, cô ấy lấy lại tinh thần, vừa chạy vừa quay đầu lại dặn dò hai anh em phía sau, “Chăm sóc Ngôn Từ cho tốt nhé, đừng để em biết các anh bắt nạt anh ấy!”
Trình Diên Thanh mặc kệ cô ấy, lúc gần đến khu lớp học, cậu ta nghe thấy Trình Ngộ Chu ở bên cạnh hỏi, “Trường của bọn mày không có giám thị bắt học sinh yêu sớm ở cổng trường à?”
“‘Trường của bọn mày’ gì chứ”? Bây giờ cũng là trường của anh đấy.” Trình Diên Thanh vẫn chưa quen dậy sớm, liên tục ngáp, “Buổi sáng đều vội vàng chạy đến lớp, cho dù lúc này lén lút yêu đương thì cũng chẳng quan tâm đến người yêu, bắt đi trễ đơn giản hơn bắt yêu sớm.”
Tự học buổi sáng là giờ tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bị cảm, giọng khàn khàn, tiếng nói chuyện rất nhỏ.
Tự học buổi sáng tiếng Anh chủ yếu là luyện nghe và học thuộc từ, hiệu quả thôi miên rất tốt.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, một người rồi lại một người nằm nhoài lên bàn, ở loạt chỗ trống hàng cuối cùng dựa tường Ngôn Từ chính là một trong số đó.
Thời gian ăn sáng nửa tiếng, học sinh có thể đến căn tin ăn, cũng có thể lựa chọn ra bên ngoài, Trình Diên Thanh vẫn luôn ra ngoài mua, cậu ta gọi Trình Ngộ Chu đi cùng, Trình Ngộ Chu nói không có khẩu vị không đi.
Chu Ngư đã ăn sáng ở nhà, đến tiệm tạp hóa mua mấy cây bút.
Giống với các nữ sinh khác, cô cũng thích chọn cây đẹp.
Cô mới vừa chọn xong, chuẩn bị đi trả tiền, một bàn tay từ phía sau duỗi tới, trong một hộp ở trong chiếc hộp đựng bút vỏ màu đen tuyền lấy ra hai cây.
Chu Ngư cho là mình cản trở người khác, bèn nhường sang bên cạnh nửa bước, lúc cánh tay đó thu về, cổ tay áo lộ ra một sợi dây đỏ.
Là anh.
Cô không nhìn mặt đối phương, cũng biết là Trình Ngộ Chu.
Nhớ đến buổi sáng ở sân thể dục bị ánh mắt đó lườm, cô nhịn ý nghĩ chào hỏi xuống, lấy đồ muốn mua xong đi vòng qua phía sau anh.
Mới vừa tựu trường, ông chủ không có tiền lẻ.
Trình Ngộ Chu đưa qua hai mươi tệ.
“Vừa khéo hai mươi tệ, hai người các cháu trả chung được chứ.”
Chu Ngư lắc đầu, “Ông chủ, bọn cháu không quen, có lẽ ngày mai cháu lại đến mua.”
“Sao lại không quen?”
Giọng của Trình Ngộ Chu từ phía sau truyền đến, Chu Ngư không nghe ra là vui hay giận, vẫn là không tự chủ mà nắm chặt bút trong tay.
“Đều là bạn học với nhau nên dễ qua lại, số tiền chỉ đáng giá mấy lon nước.” Ông chủ trả lại tiền cho Chu Ngư, chỉ lấy hai mươi tệ của Trình Ngộ Chu, “Thật sự ngại quá, đêm qua mới vừa dọn dẹp xong, vẫn chưa đổi tiền lẻ.”
Trình Ngộ Chu ra khỏi tiệm tạp hóa trước, tiền đã trả rồi, Chu Ngư cũng chỉ có thể cầm lấy đồ.
Anh chỉ mua hai cây bút, tùy ý cất vào trong túi quần thể dục, chưa đi bao xa đã rớt một cây, Chu Ngư ở phía sau, sau khi nhặt lên cùng với tiền trả lại cho anh.
Trình Ngộ Chu không nhận, nhìn cô chốc lát mới bình thản cất lời, “Bỏ Trình Vãn Nguyệt ra, hai chúng ta quen biết cũng hai tháng rồi, vẫn chưa thể coi là bạn bè?”
“Là bạn, xin lỗi, vừa rồi là mình hẹp hòi.” Chu Ngư không thích bộ dạng ra vẻ ngại ngùng của mình, thích một người cũng chẳng phạm pháp, “Trình Ngộ Chu, thật ra mình đã biết cậu rất lâu rồi.”
Câu nói bất chợt của cô đã làm rối loạn thế trận của Trình Ngộ Chu, anh chưa kịp nghĩ ngợi, lại nghe thấy cô nói tiếp, “Vậy nên cậu có thể yên tâm, mình sẽ không gây phiền phức cho cậu, mình đảm bảo, sẽ mãi luôn xem cậu là bạn bè, được chứ?”
Trình Ngộ Chu, “…”
Ý của anh đâu phải như vậy.
Mấy cây bút thôi, anh giúp trả tiền sao lại ‘không quen’, cô ra ngoài đã muốn trả lại tiền, trước đây anh đã ăn nhiều trái cây nhà cô như vậy, cũng không khách sáo với cô.
Trình Ngộ Chu nhìn ánh mắt chân thành của cô, đột nhiên cảm thấy có thể cô không có vấn đề gì, là anh cần phải tự xem lại mình đã nói sai câu nào.
“Được, có thể chỉ làm bạn trước, thế nên với tư cách bạn bè cậu có thể dẫn mình đi lãnh đồng phục được không? Mình không tìm được chỗ.”
Chu Ngư lập tức nhẹ nhõm trong lòng, lúc ngẩng đầu cặp mắt cười cong thành hình trăng non, “Được chứ.”
Nơi lãnh đồng phục ở bên cạnh sân bóng rổ, hiện tại không có số đo phù hợp, giáo viên phải đến nhà kho tìm.
Giáo viên rời khỏi văn phòng, Chu Ngư và Trình Ngộ Chu bèn đi ra ngoài chờ.
Nước mưa tí tách, hai người đứng dưới mái hiên, ở giữa cách một khoảng cách.
Trình Ngộ Chu đột nhiên tới gần, bung dù ra nghiêng về phía trước, một chiếc dù ngăn cách ra một không gian bí ẩn nhỏ hẹp cho anh và Chu Ngư.
Chu Ngư vốn cúi đầu nhìn vũng nước đọng dưới mái hiên, tầm mắt bị vải dù màu đen chặn lại, cô chần chừ hơi quay đầu đi, ánh mắt từ cán dù di chuyển đến tay Trình Ngộ Chu
Trình Vãn Nguyệt từng chụp bức ảnh cận cảnh phần tay của anh, tấm ảnh đã rất có cảm giác nghệ thuật rồi, nhưng còn kém xa so với độ rõ nét khi nhìn trực tiếp bằng mắt ở khoảng cách gần như vậy, móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, xương tay rõ ràng, thon dài cân đối, đẹp đến mức hết sức sạch sẽ, những đường mạch màu xanh mờ mờ ảo ảo nổi lên trên da, có một thứ gì khác ngoại trừ sự trẻ trung và khỏe khoắn của tuổi trẻ ra.
Gợi cảm.
Lúc từ này bật ra trong đầu, Chu Ngư bỗng lấy lại tinh thần, cô thật sự là không giữ chữ tín chút nào, rõ ràng mười phút trước mới nói chỉ đơn thuần coi anh là bạn bè xong.
Dù chặn gió lạnh, Chu Ngư có chút hối hận vì suy nghĩ không đúng lúc của mình, hai má nóng lên.
Đang muốn dịch sang bên cạnh, tay còn lại của Trình Ngộ Chu đột nhiên nắm lấy cô.
Tim cô hẫng một nhịp.
Thế nhưng vẫn không chỉ như thế, bàn tay khô ráo của nam sinh xuôi theo cổ tay của cô đi xuống, dán vào lòng bàn tay, nắm trọn tay cô.
“Tối qua cậu ở nhà Ngôn Từ, có như vậy với anh ta không?”
Ánh mắt anh chân thành, cảm xúc phức tạp trong mắt cũng không có bất kỳ yếu tố thô tục nào, Chu Ngư đờ đẫn nhìn vũng nước bên chân, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới đầu dây thần kinh khiến nhịp tim mất kiểm soát, đại não đang bận bịu điều chỉnh trạng thái hưng phấn quá mức này, không quan tâm đến cái khác, lời nói đi vào khu xử lý, đại não cũng không thể trong thời gian ngắn mà nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ sâu xa nào khác của lời nói, đến mức cô hệt như một người gỗ hỏi gì đáp nấy.
“… Không có.”
Trình Ngộ Chu buông tay cô ra, ánh mắt lướt qua dấu đỏ trên cổ cô, dừng ở đôi môi hơi hé ra của cô.
Dùng ngón tay thay thế, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
“Còn thế này?”
“…Cũng không.”
Khi đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm lên chỗ dấu đỏ đó, giọng anh càng dịu dàng hơn, “Vậy chỗ này của cậu sao lại như thế?”
Chu Ngư nhìn về phía anh, “Trình Ngộ Chu, cậu nghĩ gì đấy.”
Trình Diên Thanh là tuyển thủ ngủ bằng giây, vừa rồi còn đang nói chuyện, xoay người đã ngủ mất, Trình Ngộ Chu cũng coi như là người đi vào giấc ngủ rất nhanh, hôm nay lại chẳng biết tại sao mà mất ngủ.
‘Chẳng biết tại sao’ thì không chính xác lắm, nguyên nhân mất ngủ thật ra có để lại dấu vết.
Từ khi anh bắt đầu nhắm mắt lại, đại não đã không kiềm chế được mà nghĩ đến vết đỏ trên cổ Chu Ngư, không giống vết nhéo, không giống vết cào, càng không giống vết con muỗi gì đó cắn.
Vậy nên rốt cuộc là làm gì?
Là ai làm?
Còn có lúc mới vừa ở gặp phải ở đầu ngõ, anh cao lớn thế này đứng một mình ở đó, cô giống như không nhìn thấy, sau khi chào hỏi nữ sinh kia xong cũng chỉ nói chuyện với Trình Diên Thanh, Trình Diên Thanh rõ ràng nói là bọn họ muốn cùng đi xem Ngôn Từ, cô lại chỉ nói ‘cậu đừng đi’, thậm chí ngay cả việc chỉ thêm một chữ ‘các cậu’ cũng không nói, hoàn toàn bỏ qua anh.
Anh vốn đang lẳng lặng nằm trên giường, kết quả càng nghĩ càng bực, sau nửa đêm mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ.
Buổi sáng, Trình Diên Thanh nhớ phải đi gọi Ngôn Từ, thức dậy trước mười phút, Trình Ngộ Chu muộn hơn chút, bèn không đi cùng, chỉ chờ ở cổng.
Trình Diên Thanh vội vội vàng vàng mà chạy lên lầu, mới vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa chống trộm đã từ bên trong mở ra, Ngôn Từ xách theo cặp sách đi ra ngoài, sau khi thấy Trình Diên Thanh ngoài cửa trên mặt cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì bất ngờ.
Bả vai bị đụng phải, Trình Diên Thanh đứng sang bên cạnh, nhường đường xuống lầu, Ngôn Từ xuống lầu trước, cậu ta theo phía sau.
“Sao sắc mặt anh kém vậy?” Trình Diên Thanh hỏi, Ngôn Từ vốn là người có làn da rất trắng, thần sắc không tốt càng lộ rõ hơn, môi cũng không còn chút máu, như thể đã bị rút hết.
Ngôn Từ chỉ nói, “Ngủ không ngon.”
Trời mưa, anh ta chỉ đội mũ lưỡi trai, lúc đi qua trước mặt Trình Ngộ Chu trước cũng không ngẩng đầu.
Dù của Trình Ngộ Chu lớn, Trình Diên Thanh định để cho anh và Ngôn Từ dùng một cây dù, lại chợt nhớ tới, buổi sáng lúc Trình Ngộ Chu thu dọn sách giáo khoa còn nhét một cây dù vào trong cặp sách.
“Đưa cho Ngôn Từ cây dù trong cặp của anh dùng đi, nhà anh ta không có dù.”
Trình Ngộ Chu từ chối rất dứt khoát, “Đó là dù của người khác, phải mang đến trường trả, làm ướt rồi không dễ cầm.”
“Được thôi được thôi, dù gì cây dù này của anh cũng lớn.”
Có rất nhiều học sinh ở nông thôn sau khi thi vào THPT số Một Bạch Thành chỉ có thể nội trú, một số người nhà ở huyện, để thuận tiện, cũng sẽ trọ ở trường, học sinh học ngoại trú chiếm khoảng một phần ba, thời gian này trên đường đều là học sinh đi đến trường.
Trình Vãn Nguyệt thấy Ngôn Từ thì rất vui mừng, đầu óc anh ta thông minh như vậy nếu như bỏ thi đại học thì thật đáng tiếc, nhưng thấy sắc mặt anh ta không tốt thì lại cảm thấy đau lòng, đứa trẻ không có mẹ như ngọn cỏ, trời mưa cũng chẳng có ai nhắc anh ra ngoài mang dù.
Nhà Chu Ngư xa nhất, nhưng đến trường sớm nhất.
Trình Vãn Nguyệt thích ăn bánh nướng Lưu Phân làm, cô mang theo hai cái, làm bữa sáng cho Trình Vãn Nguyệt, đêm qua đã hẹn gặp ở cổng trường.
Bánh nướng vẫn còn nóng, Trình Vãn Nguyệt cầm một cái, tiện tay nhét một hộp sữa vào trong cặp Chu Ngư.
Bên trong Chu Ngư mặc một chiếc áo tay ngắn cổ tròn, bên ngoài mặc đồng phục, khóa kéo lỏng ra, bị Trình Vãn Nguyệt kéo tay đi vào trong trường học, khóa kéo vốn kéo đến phía trên cùng cổ áo đồng phục chầm chậm trượt tới vị trí ngực.
Trình Vãn Nguyệt muốn đưa hộp sữa còn lại cho Ngôn Từ, cô ấy kéo Chu Ngư xoay một vòng.
Hai nữ sinh phía trước xoay người, Ngôn Từ dừng bước lại, anh ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên cổ Chu Ngư, trên làn da trắng nõn đó còn có một vết đỏ sót lại.
Vết đỏ trước mặt này bất ngờ mà trở thành ngòi nổ, kích nổ đoạn ký ức sau khi say rượu đó.
Anh ta nhớ tới phản ứng cơ thể đáng xấu hổ của mình tối qua, cùng với việc cách một cánh cửa nghe thấy tiếng cô nói chuyện mới miễn cưỡng tìm được lối ra thoát khỏi sự giày vò khô nóng đó.
Chu Ngư đứng trên bậc thềm, sau khi nâng dù lên thì đối diện với ánh mắt của Ngôn Từ.
Trình Vãn Nguyệt mới vừa đưa sữa bò tới, Ngôn Từ đột nhiên đi ra khỏi dù của Trình Ngộ Chu, sau khi vòng qua cô càng bước nhanh hơn, mấy bước đã càng đi càng xa hòa vào trong trong đám người.
Thời gian cũng chỉ có mấy giây, Trình Vãn Nguyệt cảm thấy rất mù mờ với lỗ tai đỏ ửng đáng nghi đó của Ngôn Từ.
“Vừa nãy anh ấy… xấu hổ à?”
Sắc mặt Trình Ngộ Chu tối sầm lại.
Tại sao xấu hổ?
Một con người lạnh lùng như thế mới sáng sớm xấu hổ cái gì?
Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái có gì mà xấu hổ?
Tai đột nhiên đỏ như vậy, có phải đã nhớ đến chuyện gì xấu xa rồi không?
Rốt cuộc hai người họ đêm qua đã làm gì?
Trình Vãn Nguyệt cũng không chú ý tới cảm xúc thay đổi của Trình Ngộ Chu, chỉ nhìn bóng lưng Ngôn Từ đi xa trìu mến mà nói sáng mai phải mang bánh quy mẹ cô ấy làm cho Ngôn Từ.
Lần đầu tiên Chu Ngư biết hóa ra ánh mắt có cảm xúc chân thật, anh lườm cô làm gì? Cô cũng đâu giống như trước đây vì muốn thân thiết với anh mà lúng túng gợi chuyện để nói, lại càng không mượn cơ hội mang bữa sáng cho Trình Vãn Nguyệt mà cũng mang cho anh một cái bánh nướng, ngay cả “chào buổi sáng” cũng không nói.
Chỉ là cùng đến lớp học với mọi người thôi mà, như vậy cũng làm anh thấy phiền sao?
Chu Ngư lẳng lặng hạ dù xuống một chút, dùng mép dù che đi ánh mắt có tính công kích rất mạnh kia, nói một tiếng với Trình Vãn Nguyệt, đi trước.
Hai người một trước một sau đi vào khu lớp học, hệt như đã hẹn trước, hoặc là nói càng giống như là có một sự ăn ý không lời, muốn tách khỏi những người khác làm việc gì đó trước khi vào học.
“Còn đứng đây hết làm gì, lát nữa đến muộn giờ.”
Giáo viên chủ nhiệm của Trình Vãn Nguyệt nổi tiếng hà khắc, còn có năm phút, cô ấy lấy lại tinh thần, vừa chạy vừa quay đầu lại dặn dò hai anh em phía sau, “Chăm sóc Ngôn Từ cho tốt nhé, đừng để em biết các anh bắt nạt anh ấy!”
Trình Diên Thanh mặc kệ cô ấy, lúc gần đến khu lớp học, cậu ta nghe thấy Trình Ngộ Chu ở bên cạnh hỏi, “Trường của bọn mày không có giám thị bắt học sinh yêu sớm ở cổng trường à?”
“‘Trường của bọn mày’ gì chứ”? Bây giờ cũng là trường của anh đấy.” Trình Diên Thanh vẫn chưa quen dậy sớm, liên tục ngáp, “Buổi sáng đều vội vàng chạy đến lớp, cho dù lúc này lén lút yêu đương thì cũng chẳng quan tâm đến người yêu, bắt đi trễ đơn giản hơn bắt yêu sớm.”
Tự học buổi sáng là giờ tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bị cảm, giọng khàn khàn, tiếng nói chuyện rất nhỏ.
Tự học buổi sáng tiếng Anh chủ yếu là luyện nghe và học thuộc từ, hiệu quả thôi miên rất tốt.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, một người rồi lại một người nằm nhoài lên bàn, ở loạt chỗ trống hàng cuối cùng dựa tường Ngôn Từ chính là một trong số đó.
Thời gian ăn sáng nửa tiếng, học sinh có thể đến căn tin ăn, cũng có thể lựa chọn ra bên ngoài, Trình Diên Thanh vẫn luôn ra ngoài mua, cậu ta gọi Trình Ngộ Chu đi cùng, Trình Ngộ Chu nói không có khẩu vị không đi.
Chu Ngư đã ăn sáng ở nhà, đến tiệm tạp hóa mua mấy cây bút.
Giống với các nữ sinh khác, cô cũng thích chọn cây đẹp.
Cô mới vừa chọn xong, chuẩn bị đi trả tiền, một bàn tay từ phía sau duỗi tới, trong một hộp ở trong chiếc hộp đựng bút vỏ màu đen tuyền lấy ra hai cây.
Chu Ngư cho là mình cản trở người khác, bèn nhường sang bên cạnh nửa bước, lúc cánh tay đó thu về, cổ tay áo lộ ra một sợi dây đỏ.
Là anh.
Cô không nhìn mặt đối phương, cũng biết là Trình Ngộ Chu.
Nhớ đến buổi sáng ở sân thể dục bị ánh mắt đó lườm, cô nhịn ý nghĩ chào hỏi xuống, lấy đồ muốn mua xong đi vòng qua phía sau anh.
Mới vừa tựu trường, ông chủ không có tiền lẻ.
Trình Ngộ Chu đưa qua hai mươi tệ.
“Vừa khéo hai mươi tệ, hai người các cháu trả chung được chứ.”
Chu Ngư lắc đầu, “Ông chủ, bọn cháu không quen, có lẽ ngày mai cháu lại đến mua.”
“Sao lại không quen?”
Giọng của Trình Ngộ Chu từ phía sau truyền đến, Chu Ngư không nghe ra là vui hay giận, vẫn là không tự chủ mà nắm chặt bút trong tay.
“Đều là bạn học với nhau nên dễ qua lại, số tiền chỉ đáng giá mấy lon nước.” Ông chủ trả lại tiền cho Chu Ngư, chỉ lấy hai mươi tệ của Trình Ngộ Chu, “Thật sự ngại quá, đêm qua mới vừa dọn dẹp xong, vẫn chưa đổi tiền lẻ.”
Trình Ngộ Chu ra khỏi tiệm tạp hóa trước, tiền đã trả rồi, Chu Ngư cũng chỉ có thể cầm lấy đồ.
Anh chỉ mua hai cây bút, tùy ý cất vào trong túi quần thể dục, chưa đi bao xa đã rớt một cây, Chu Ngư ở phía sau, sau khi nhặt lên cùng với tiền trả lại cho anh.
Trình Ngộ Chu không nhận, nhìn cô chốc lát mới bình thản cất lời, “Bỏ Trình Vãn Nguyệt ra, hai chúng ta quen biết cũng hai tháng rồi, vẫn chưa thể coi là bạn bè?”
“Là bạn, xin lỗi, vừa rồi là mình hẹp hòi.” Chu Ngư không thích bộ dạng ra vẻ ngại ngùng của mình, thích một người cũng chẳng phạm pháp, “Trình Ngộ Chu, thật ra mình đã biết cậu rất lâu rồi.”
Câu nói bất chợt của cô đã làm rối loạn thế trận của Trình Ngộ Chu, anh chưa kịp nghĩ ngợi, lại nghe thấy cô nói tiếp, “Vậy nên cậu có thể yên tâm, mình sẽ không gây phiền phức cho cậu, mình đảm bảo, sẽ mãi luôn xem cậu là bạn bè, được chứ?”
Trình Ngộ Chu, “…”
Ý của anh đâu phải như vậy.
Mấy cây bút thôi, anh giúp trả tiền sao lại ‘không quen’, cô ra ngoài đã muốn trả lại tiền, trước đây anh đã ăn nhiều trái cây nhà cô như vậy, cũng không khách sáo với cô.
Trình Ngộ Chu nhìn ánh mắt chân thành của cô, đột nhiên cảm thấy có thể cô không có vấn đề gì, là anh cần phải tự xem lại mình đã nói sai câu nào.
“Được, có thể chỉ làm bạn trước, thế nên với tư cách bạn bè cậu có thể dẫn mình đi lãnh đồng phục được không? Mình không tìm được chỗ.”
Chu Ngư lập tức nhẹ nhõm trong lòng, lúc ngẩng đầu cặp mắt cười cong thành hình trăng non, “Được chứ.”
Nơi lãnh đồng phục ở bên cạnh sân bóng rổ, hiện tại không có số đo phù hợp, giáo viên phải đến nhà kho tìm.
Giáo viên rời khỏi văn phòng, Chu Ngư và Trình Ngộ Chu bèn đi ra ngoài chờ.
Nước mưa tí tách, hai người đứng dưới mái hiên, ở giữa cách một khoảng cách.
Trình Ngộ Chu đột nhiên tới gần, bung dù ra nghiêng về phía trước, một chiếc dù ngăn cách ra một không gian bí ẩn nhỏ hẹp cho anh và Chu Ngư.
Chu Ngư vốn cúi đầu nhìn vũng nước đọng dưới mái hiên, tầm mắt bị vải dù màu đen chặn lại, cô chần chừ hơi quay đầu đi, ánh mắt từ cán dù di chuyển đến tay Trình Ngộ Chu
Trình Vãn Nguyệt từng chụp bức ảnh cận cảnh phần tay của anh, tấm ảnh đã rất có cảm giác nghệ thuật rồi, nhưng còn kém xa so với độ rõ nét khi nhìn trực tiếp bằng mắt ở khoảng cách gần như vậy, móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, xương tay rõ ràng, thon dài cân đối, đẹp đến mức hết sức sạch sẽ, những đường mạch màu xanh mờ mờ ảo ảo nổi lên trên da, có một thứ gì khác ngoại trừ sự trẻ trung và khỏe khoắn của tuổi trẻ ra.
Gợi cảm.
Lúc từ này bật ra trong đầu, Chu Ngư bỗng lấy lại tinh thần, cô thật sự là không giữ chữ tín chút nào, rõ ràng mười phút trước mới nói chỉ đơn thuần coi anh là bạn bè xong.
Dù chặn gió lạnh, Chu Ngư có chút hối hận vì suy nghĩ không đúng lúc của mình, hai má nóng lên.
Đang muốn dịch sang bên cạnh, tay còn lại của Trình Ngộ Chu đột nhiên nắm lấy cô.
Tim cô hẫng một nhịp.
Thế nhưng vẫn không chỉ như thế, bàn tay khô ráo của nam sinh xuôi theo cổ tay của cô đi xuống, dán vào lòng bàn tay, nắm trọn tay cô.
“Tối qua cậu ở nhà Ngôn Từ, có như vậy với anh ta không?”
Ánh mắt anh chân thành, cảm xúc phức tạp trong mắt cũng không có bất kỳ yếu tố thô tục nào, Chu Ngư đờ đẫn nhìn vũng nước bên chân, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới đầu dây thần kinh khiến nhịp tim mất kiểm soát, đại não đang bận bịu điều chỉnh trạng thái hưng phấn quá mức này, không quan tâm đến cái khác, lời nói đi vào khu xử lý, đại não cũng không thể trong thời gian ngắn mà nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ sâu xa nào khác của lời nói, đến mức cô hệt như một người gỗ hỏi gì đáp nấy.
“… Không có.”
Trình Ngộ Chu buông tay cô ra, ánh mắt lướt qua dấu đỏ trên cổ cô, dừng ở đôi môi hơi hé ra của cô.
Dùng ngón tay thay thế, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
“Còn thế này?”
“…Cũng không.”
Khi đầu ngón tay cuối cùng cũng chạm lên chỗ dấu đỏ đó, giọng anh càng dịu dàng hơn, “Vậy chỗ này của cậu sao lại như thế?”
Chu Ngư nhìn về phía anh, “Trình Ngộ Chu, cậu nghĩ gì đấy.”
/51
|