Buổi chiều ở căn tin ăn cơm, Trình Diên Thanh nói đến chuyện trong lớp, Trình Vãn Nguyệt mới biết được hai người đó xuýt chút nữa đánh nhau.
“Không phải bọn họ vẫn luôn êm đẹp à? Vì chuyện gì?”
Trình Diên Thanh liếc nhìn Châu Ngư vẫn đang xếp hàng, nói, “Vì Châu Ngư.”
Trình Vãn Nguyệt lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, tiêu rồi tiêu rồi, Trình Ngộ Chu lần này thật sự điên rồi!
Cô đã cảm thấy có vấn đề, tên ngốc Trình Diên Thanh này còn nói cô nghĩ quá nhiều, tình huống này làm sao có thể không nghĩ quá nhiều?
Tuy rằng giữa nam sinh thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, Trình Ngộ Chu và Trình Diên Thanh cũng thường xuyên một câu không hợp đã đánh nhau, nhưng đó đều là đùa giỡn, không phải thật, buổi trưa cô đã thấy chỗ khớp xương ngón tay của tay phải Trình Ngộ Chu trầy da, lúc đó cô định hỏi, bị bạn học ngắt lời thì quên mất, không ngờ anh là xuýt nữa đánh nhau với Ngôn Từ, còn là ở lớp học.
“Anh nói rõ ra xem, cụ thể là vì cái gì.”
Trình Diên Thanh nói qua loa, “Thì là Châu Ngư lấy nước xong về lớp học, Ngôn Từ xuýt nữa vướng chân cô ấy, Trình Ngộ Chu bèn nổi giận.”
Châu Ngư lấy cơm xong, Trình Diên Thanh nói sang chuyện khác, giơ tay lên vẫy Khanh Hàng, Khanh Hàng thấy Trình Vãn Nguyệt bên cạnh cậu ta thì chần chừ mấy giây mới đi qua.
Châu Ngư mới vừa ngồi xuống đối diện Trình Vãn Nguyệt, đã bị sữa bò của Trình Vãn Nguyệt bắn đầy mặt.
Trình Vãn Nguyệt suy nghĩ say sưa, lúc cảm xúc phẫn nộ vô thức mà siết chặt hộp sữa, sữa đã bị bóp bắn từ trong ống hút ra.
“Xin lỗi xin lỗi.” Trình Vãn Nguyệt lấy lại tinh thần, thấy trên mặt Châu Ngư đều là sữa, luống cuống lau giúp cô, “A Ngư mình không cố ý, có vào mắt không?”
Châu Ngư cười cười, “Không sao, mình đi rửa đây.”
“Mình đi cùng cậu.”
“Cậu ăn cơm trước đi, lát nữa nguội mất.”
Châu Ngư đi đến bồn rửa bên ngoài căn tin rửa sạch sữa bò dính lên quần áo, không có gương, cô chỉ có thể dùng nước lau nhiều hơn, may là đã đổi sang đồng phục thu đông, vải dày, kéo dây kéo lên có thể che kín chiếc áo thun sau khi dính nước có hơi xuyên thấu bên trong, da mặt dinh dính, lại tiện thể rửa mặt.
“Lạnh không?” Trình Ngộ Chu tới muộn, vừa đến căn tin đã nhìn thấy Châu Ngư bên cạnh bồn rửa.
Điều kiện trường học không tốt lắm, bên trong ống nước là nước lạnh, anh vô thức muốn lấy khăn giấy lau mặt cho cô, nhưng trong túi chẳng có gì.
“Không lạnh.” Châu Ngư lắc đầu, kéo dây kéo đồng phục đến trên cùng, “Thầy Lý đã phê bình cậu sao?”
Trình Ngộ Chu nói, “Không có, chỉ là tìm mình nói chút chuyện, không liên quan đến chuyện hồi sáng.”
Châu Ngư nhìn chỗ trầy da trên tay anh, đã qua nửa ngày, sắc đỏ đậm lên rất rõ ràng, “Tay của cậu còn đau không?”
Trình Ngộ Chu cúi đầu thoáng nhìn qua, “Chẳng có cảm giác gì, đi vào thôi.”
Có nam sinh đưa trà sữa cho Trình Vãn Nguyệt, cô ấy đang lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý là ai đã nhận lấy, Khanh Hàng cụp mắt, không nói lời nào.
Sau khi Trình Ngộ Chu ngồi xuống, thấy Trình Vãn Nguyệt luôn nhìn chằm chằm vào lọ anh đào Châu Ngư mang đến, bèn giúp cô ấy vặn nắp lọ ra, sau khi dùng sức chỗ trầy da ở đầu ngón tay có máu chảy ra.
Chính anh cũng không để ý, một lát sau, từ dưới bàn một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đưa tới một miếng băng cá nhân.
Trình Ngộ Chu không nhận lấy, chỉ là nắm một bên, xé lớp giấy nhựa thừa ra, băng cá nhân vẫn còn trên tay Châu Ngư, Trình Ngộ Chu hơi đưa tay về phía cô, cô bèn nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân đó lên chỗ trầy da, nắm lấy lớp giấy nhựa còn lại, sau khi xé đi lòng bàn tay khẽ ở đè lên phía trên.
Cô mới vừa rửa tay bằng nước lạnh ở bên ngoài xong, đầu ngón tay còn mang theo chút hơi lạnh.
Cũng không trực tiếp đụng vào da anh, nhưng việc làm chuyện lén lút bí mật bên dưới vô số cặp mắt xung quanh rất dễ khiến cho người ta máu huyết sôi trào, vết thương rất nhỏ đó như thể đã lành lại, Trình Ngộ Chu chợt có chút khô nóng, muốn cởi áo khoác đồng phục ra, ngẩng đầu lên đã va vào ánh mắt hơi có vẻ phức tạp của Trình Diên Thanh.
Trình Ngộ Chu cũng chẳng hề để ý, quay đầu phát hiện Trình Vãn Nguyệt cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Chỉ có Khanh Hàng và Châu Ngư đang nghiêm túc ăn cơm, Trình Vãn Nguyệt ngồi đối diện, không thể nào nhìn thấy cảnh vừa rồi, cô ấy nhìn chằm chằm Trình Ngộ Chu là vì anh đột nhiên cởi áo, Châu Ngư thì ở bên cạnh, cái hành động này của anh đặt vào ngày thường thì hết sức bình thường, nhưng vào giờ phút này rơi vào trong mắt Trình Vãn Nguyệt thì có rất nhiều hiềm nghi khoe khoang vẻ nam tính dụ dỗ người khác.
“Che lại che lại, coi chừng bị cảm.” Trình Vãn Nguyệt lập tức đứng dậy kéo khóa kéo đồng phục Trình Ngộ Chu lên đến cổ, cũng mặc kệ anh có bị nghẹn hay không mà nhanh chóng đút cho anh một muỗng anh đào đóng hộp chặn miệng anh.
“Khanh Hàng, anh có muốn ăn không? Của A Ngư làm, vô cùng thanh mát ngon miệng.”
Đây là câu đầu tiên Trình Vãn Nguyệt nói với anh nửa tháng đến nay, Khanh Hàng rất muốn đối xử với cô giống như cô đối xử với anh, để cho cô cũng trải nghiệm thử cảm nhận của anh, nhưng lại chẳng có cách nào hoàn toàn phớt lờ cô được.
“Cổ họng khó chịu ít ăn đồ lạnh.”
Câu nói của Trình Diên Thanh mở lối thoát cho Khanh Hàng ra khỏi khốn cảnh bản thân tự vật lộn đấu tranh, nhưng lại khiến anh rơi vào một cái bẫy khác.
“Hả? Bị bệnh sao? Có uống thuốc chưa? Thay mùa dễ cảm lạnh, anh mặc nhiều một chút.”
Sự quan tâm của cô chính là cạm bẫy.
Khiến anh nảy sinh ảo giác bản thân có sự đặc biệt nhất định trong lòng cô, nhưng trên thực tế anh chẳng hề khác gì với những người khác, biết rõ sẽ một chân giẫm vào khoảng không, vẫn sẽ không kiềm chế được đi về phía cạm bẫy.
Khanh Hàng cực kỳ căm ghét bản thân như vậy.
“Tôi ăn xong rồi, về lớp trước.”
“Đợi tôi với.” Trình Diên Thanh cũng đứng lên, cậu ta mang theo phần cơm cho Ngôn Từ.
Bài tập phải nộp buổi tối Châu Ngư vẫn chưa viết xong, nên không chờ Trình Vãn Nguyệt, lúc Trình Ngộ Chu muốn cùng nhau đi về lớp, bị Trình Vãn Nguyệt kéo lại.
Chờ sau khi Châu Ngư ra khỏi căn tin, Trình Vãn Nguyệt hỏi thẳng, “Anh thích Châu Ngư đúng không?”
Trình Ngộ Chu thậm chí chẳng hề suy nghĩ nhiều hơn một giây, “Đúng đấy, thì sao?”
“Anh anh anh sao anh không phủ nhận!”
“Tại sao anh phải phủ nhận sự thật.”
“Không được không được, anh không thể thích Châu Ngư, anh đổi người thích đi.”
“Tại sao không được?”
Trình Vãn Nguyệt không trả lời được.
Vừa nghĩ như vậy, buổi sáng ở lớp bọn họ nảy sinh mâu thuẫn đã không còn đơn giản nữa.
Nói không chừng đã sớm ngứa mắt nhau, đúng lúc mượn cơ hội trút ra.
Trình Vãn Nguyệt tự biết trong chuyện Trình Ngộ Chu rung động với Châu Ngư không thể thiếu ‘công lao’ của mình, anh có thể thoải mái thừa nhận, đã chứng minh chắc chắn không cam tâm dừng bước ở đây.
Bây giờ bảo anh cách xa Châu Ngư, trong lòng anh ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái, anh đi với Châu Ngư quá gần, nếu Ngôn Từ biết được nhất định không vui, Ngôn Từ không vui tâm tình Tần Doãn sẽ không tốt, Tần Doãn không lâu nữa phải đi thành phố tập huấn chuẩn bị thi nghệ thuật, áp lực lớn lại thêm tâm trạng kém sẽ tỏ ra khó chịu với Trình Diên Thanh, Trình Diên Thanh bị bạo lực lạnh về nhà sẽ lại tìm Trình Ngộ Chu gây phiền toái.
Đây là một vòng lặp vô hạn.
Nhưng nếu không ngăn cản Trình Ngộ Chu, nhỡ đâu Châu Ngư cũng thích anh, vậy Ngôn Từ tính sao đây?
Lúc mới vừa nhập học giáo viên chủ nhiệm của Trình Vãn Nguyệt đã nói đùa bảo cô đừng dùng não quá sớm, giữ lại để hai ngày thi đại học rồi dùng, cô không nghĩ là lớp Mười hai còn chưa đi qua một nửa đã phải bắt đầu sầu não phí sức.
…
Giáo viên vẫn chưa rời khỏi lớp học, rất nhiều học sinh cũng đã gục xuống bàn ngủ bù, tuy rằng thời gian nghỉ ngơi ngắn, có người đã có thể ngáy.
Môn học Châu Ngư trầy trật nhất là Vật lý, xong một tiết học đã đau cả đầu.
Cô gối lên cánh tay, góc nhìn này vừa khéo có thể nhìn thấy hàng cuối cùng.
Cấp Ba nam sinh dường như đơn giản hơn nữ sinh một chút, ngày hôm đó khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người dọa đến nỗi các bạn học đều cho rằng trong lớp sẽ xảy ra chút gì đó, kết quả buổi trưa cùng ngày cơm nước xong xuôi đã bình thường lại.
Trình Ngộ Chu chuyển trường từ nơi khác về, không có bạn bè gì, nhưng bản thân đã là người rất ưu tú, ở đâu cũng sẽ tỏa sáng muôn phương.
Giờ ra chơi bao giờ cũng sẽ có nữ sinh lớp khác đi ngang qua hành lang, lơ đãng mà nhìn vào trong lớp học, trong lòng lén cảm thán: A, hóa ra cậu ấy chính là Trình Ngộ Chu gần đây được mọi người xung quanh đồn thổi.
Người mạnh dạn một chút, vào lúc xem anh chơi bóng sẽ đưa nước.
Thứ Năm hàng tuần trước khi vào tiết tự học buổi tối anh sẽ chơi bóng ở sân bóng, thường xuyên có thầy giáo trẻ cũng tham gia với nhóm học sinh.
Tiếng hét chói tai nhiệt liệt cùng tiếng vỗ tay từng đợt từng đợt từ sân vận động truyền đến, khiến cho người ta có loại ảo giác mùa hè vẫn chưa kết thúc.
Châu Ngư cũng từng thấy dáng vẻ của anh ở sân bóng, nhưng cách rất xa, thậm chí không có xuống lầu, chỉ đứng ở hành lang bên ngoài lớp học, thị lực của cô rất tốt, có thể dễ dàng từ trong sân bóng đoàn người vây quanh tìm thấy anh.
Anh chơi bóng với anh ngày thường không giống nhau lắm, có một chút tính công kích.
Sân bóng là nơi tụ tập các nam sinh va chạm cơ thể, hò hét, mồ hôi và hormone, ngay cả Trình Diên Thanh sau khi ném được một quả ba điểm đẹp mắt cũng sẽ vén áo lên lau mồ hôi, anh lại một lần cũng không, cũng không nhận nước của bất kỳ người nào, chơi bóng xong thì về lớp học.
Không chỉ những nữ sinh đó cảm thấy đáng tiếc, Châu Ngư cũng cảm thấy đáng tiếc.
Tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài nhỏ đi, chắc là đã kết thúc một trận.
Mười phút sau, Trình Ngộ Chu mở cửa sau bước vào, người còn ở lại trong lớp người đều gục xuống bàn nghỉ ngơi, lưng áo chơi bóng trên người anh mướt mồ hôi, trường học không có điều kiện tắm rửa, ngay cả thay quần áo cũng chỉ có thể về lớp học, nửa người dưới tròng một chiếc quần thể thao vào là được, nửa người trên hơi có phần phiền phức, phải mặc đồng phục rộng thùng thình vào trước, sau khi cởi áo chơi bóng ở bên trong ra lại trùm một cái áo lót nền vào, quá trình mặc áo lót nền vào và cởi áo chơi bóng ra giống nhau, đều chỉ có thể hoàn thành bên trong đồng phục.
Anh thay quần áo xong mới vặn nắp ra uống nước, một giọt nước xuôi theo cằm chảy xuống, ánh mắt Châu Ngư cũng đi theo giọt nước từ yết hầu nhấp nhô của anh chầm chậm đi xuống, cuối cùng ở trên cổ áo hiện lên một vệt nước sẫm màu.
Giữa những tiếng la hét ầm ĩ trên sân bóng, cô nghe thấy được tiếng hít thở hơi có phần nặng nề của anh.
Lúc nhìn anh thay quần áo cũng có thể thản nhiên bình tĩnh giả vờ ngủ, nhưng lại vào lúc trong mấy bước anh đi tới chỗ này tim đập rộn lên chẳng có cách nào khống chế, thậm chí trước khi cảm nhận được hơi nóng từ người anh tỏa ra đã đỏ mặt rồi.
Trình Ngộ Chu ngồi xuống chỗ của Khanh Hàng, nửa gương mặt thiếu nữ giấu trong cánh tay, chỉ lộ ra cặp mắt mơ mơ màng màng, như thể mới vừa tỉnh ngủ, cũng như thể vô cùng buồn ngủ mệt mỏi nhưng không ngủ.
Anh cũng nằm nhoài lên bàn học giống cô, nghiêng đầu gối lên cánh tay, “Sao không đi ăn cơm?”
Lông mi của một nam sinh sao có thể dài đến vậy, Châu Ngư ép buộc mình dời lực chú ý đi, định nhắm mắt lại, nhưng luồng hơi thở hormone nóng hổi đó đã bao quanh bốn phía, lúc nửa mê nửa tỉnh chút ảo tưởng giấu kín trong lòng lại không an phận mà bắt đầu tìm kiếm điểm yếu có thể phá lồng thoát ra.
Cô hệt như đã uống một lon nước uống chứa cồn, mong chờ anh sát lại gần hơn.
Chẳng hạn như… một nụ hôn, một nụ hôn tràn đầy nóng bỏng và chiếm hữu sau khi vận động đổ mồ hôi xong.
Sẽ bị tan chảy không?
Chắc là sẽ nhỉ.
“Không đói lắm.”
Giọng cô rất thấp, Trình Ngộ Chu không muốn đánh thức bạn học phía trước quá nhanh, cũng hạ thấp giọng, “Buồn ngủ vậy à
“Ừ, hôm qua ngủ trễ.”
Trình Ngộ Chu lấy một hộp sữa bò Vượng Tử từ trong túi áo khoác đồng phục ra đặt vào trong tay cô, vẫn còn nóng.
“Uống đi rồi ngủ.”
Anh đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, từ trong bàn học lấy ra một chiếc áo đồng phục khác, “Áo sạch, chắc là không có mùi gì.”
Đợi đến lúc Châu Ngư lấy lại tinh thần, đã khoác lên người rồi.
Châu Ngư nhìn sữa bò Vượng Tử, bên trên hộp in đứa trẻ trợn hai mắt rất to.
Còn nhìn, nhìn nữa sẽ ăn mày luôn.
Trình Ngộ Chu xuống lầu, định đến căn tin mua bừa chút gì đó.
Chạm mặt trực diện Ngôn Từ, điện thoại anh ta rớt xuống đất, Trình Ngộ Chu nhặt lên, trước khi trả lại cho anh ta, ánh mắt dừng ở giao diện group chat trên màn hình điện thoại.
Ngôn Từ đã lướt tới tin nhắn trước đó, bên dưới còn có rất nhiều tin nhắn mới.
Thứ Trình Ngộ Chu nhìn thấy chính là bức ảnh khiến cho Ngôn Từ ném điện thoại muốn đi tìm người, địa điểm và nhân vật trong bức ảnh đều không xa lạ, chính là ở căn tin mấy ngày trước, gương mặt Châu Ngư đầy sữa tươi màu trắng bị chụp lại.
Người gửi tấm ảnh hỏi, có giống bị bắn lên đầy mặt không.
Bên dưới vẫn còn một tấm, là ở bồn rửa bên ngoài căn tin, Châu Ngư khom người rửa sạch sữa dính lên quần áo, cổ áo để lộ một chút nội y.
Có người nói nhìn trông đã rất mềm.
“Không phải bọn họ vẫn luôn êm đẹp à? Vì chuyện gì?”
Trình Diên Thanh liếc nhìn Châu Ngư vẫn đang xếp hàng, nói, “Vì Châu Ngư.”
Trình Vãn Nguyệt lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, tiêu rồi tiêu rồi, Trình Ngộ Chu lần này thật sự điên rồi!
Cô đã cảm thấy có vấn đề, tên ngốc Trình Diên Thanh này còn nói cô nghĩ quá nhiều, tình huống này làm sao có thể không nghĩ quá nhiều?
Tuy rằng giữa nam sinh thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, Trình Ngộ Chu và Trình Diên Thanh cũng thường xuyên một câu không hợp đã đánh nhau, nhưng đó đều là đùa giỡn, không phải thật, buổi trưa cô đã thấy chỗ khớp xương ngón tay của tay phải Trình Ngộ Chu trầy da, lúc đó cô định hỏi, bị bạn học ngắt lời thì quên mất, không ngờ anh là xuýt nữa đánh nhau với Ngôn Từ, còn là ở lớp học.
“Anh nói rõ ra xem, cụ thể là vì cái gì.”
Trình Diên Thanh nói qua loa, “Thì là Châu Ngư lấy nước xong về lớp học, Ngôn Từ xuýt nữa vướng chân cô ấy, Trình Ngộ Chu bèn nổi giận.”
Châu Ngư lấy cơm xong, Trình Diên Thanh nói sang chuyện khác, giơ tay lên vẫy Khanh Hàng, Khanh Hàng thấy Trình Vãn Nguyệt bên cạnh cậu ta thì chần chừ mấy giây mới đi qua.
Châu Ngư mới vừa ngồi xuống đối diện Trình Vãn Nguyệt, đã bị sữa bò của Trình Vãn Nguyệt bắn đầy mặt.
Trình Vãn Nguyệt suy nghĩ say sưa, lúc cảm xúc phẫn nộ vô thức mà siết chặt hộp sữa, sữa đã bị bóp bắn từ trong ống hút ra.
“Xin lỗi xin lỗi.” Trình Vãn Nguyệt lấy lại tinh thần, thấy trên mặt Châu Ngư đều là sữa, luống cuống lau giúp cô, “A Ngư mình không cố ý, có vào mắt không?”
Châu Ngư cười cười, “Không sao, mình đi rửa đây.”
“Mình đi cùng cậu.”
“Cậu ăn cơm trước đi, lát nữa nguội mất.”
Châu Ngư đi đến bồn rửa bên ngoài căn tin rửa sạch sữa bò dính lên quần áo, không có gương, cô chỉ có thể dùng nước lau nhiều hơn, may là đã đổi sang đồng phục thu đông, vải dày, kéo dây kéo lên có thể che kín chiếc áo thun sau khi dính nước có hơi xuyên thấu bên trong, da mặt dinh dính, lại tiện thể rửa mặt.
“Lạnh không?” Trình Ngộ Chu tới muộn, vừa đến căn tin đã nhìn thấy Châu Ngư bên cạnh bồn rửa.
Điều kiện trường học không tốt lắm, bên trong ống nước là nước lạnh, anh vô thức muốn lấy khăn giấy lau mặt cho cô, nhưng trong túi chẳng có gì.
“Không lạnh.” Châu Ngư lắc đầu, kéo dây kéo đồng phục đến trên cùng, “Thầy Lý đã phê bình cậu sao?”
Trình Ngộ Chu nói, “Không có, chỉ là tìm mình nói chút chuyện, không liên quan đến chuyện hồi sáng.”
Châu Ngư nhìn chỗ trầy da trên tay anh, đã qua nửa ngày, sắc đỏ đậm lên rất rõ ràng, “Tay của cậu còn đau không?”
Trình Ngộ Chu cúi đầu thoáng nhìn qua, “Chẳng có cảm giác gì, đi vào thôi.”
Có nam sinh đưa trà sữa cho Trình Vãn Nguyệt, cô ấy đang lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý là ai đã nhận lấy, Khanh Hàng cụp mắt, không nói lời nào.
Sau khi Trình Ngộ Chu ngồi xuống, thấy Trình Vãn Nguyệt luôn nhìn chằm chằm vào lọ anh đào Châu Ngư mang đến, bèn giúp cô ấy vặn nắp lọ ra, sau khi dùng sức chỗ trầy da ở đầu ngón tay có máu chảy ra.
Chính anh cũng không để ý, một lát sau, từ dưới bàn một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đưa tới một miếng băng cá nhân.
Trình Ngộ Chu không nhận lấy, chỉ là nắm một bên, xé lớp giấy nhựa thừa ra, băng cá nhân vẫn còn trên tay Châu Ngư, Trình Ngộ Chu hơi đưa tay về phía cô, cô bèn nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân đó lên chỗ trầy da, nắm lấy lớp giấy nhựa còn lại, sau khi xé đi lòng bàn tay khẽ ở đè lên phía trên.
Cô mới vừa rửa tay bằng nước lạnh ở bên ngoài xong, đầu ngón tay còn mang theo chút hơi lạnh.
Cũng không trực tiếp đụng vào da anh, nhưng việc làm chuyện lén lút bí mật bên dưới vô số cặp mắt xung quanh rất dễ khiến cho người ta máu huyết sôi trào, vết thương rất nhỏ đó như thể đã lành lại, Trình Ngộ Chu chợt có chút khô nóng, muốn cởi áo khoác đồng phục ra, ngẩng đầu lên đã va vào ánh mắt hơi có vẻ phức tạp của Trình Diên Thanh.
Trình Ngộ Chu cũng chẳng hề để ý, quay đầu phát hiện Trình Vãn Nguyệt cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Chỉ có Khanh Hàng và Châu Ngư đang nghiêm túc ăn cơm, Trình Vãn Nguyệt ngồi đối diện, không thể nào nhìn thấy cảnh vừa rồi, cô ấy nhìn chằm chằm Trình Ngộ Chu là vì anh đột nhiên cởi áo, Châu Ngư thì ở bên cạnh, cái hành động này của anh đặt vào ngày thường thì hết sức bình thường, nhưng vào giờ phút này rơi vào trong mắt Trình Vãn Nguyệt thì có rất nhiều hiềm nghi khoe khoang vẻ nam tính dụ dỗ người khác.
“Che lại che lại, coi chừng bị cảm.” Trình Vãn Nguyệt lập tức đứng dậy kéo khóa kéo đồng phục Trình Ngộ Chu lên đến cổ, cũng mặc kệ anh có bị nghẹn hay không mà nhanh chóng đút cho anh một muỗng anh đào đóng hộp chặn miệng anh.
“Khanh Hàng, anh có muốn ăn không? Của A Ngư làm, vô cùng thanh mát ngon miệng.”
Đây là câu đầu tiên Trình Vãn Nguyệt nói với anh nửa tháng đến nay, Khanh Hàng rất muốn đối xử với cô giống như cô đối xử với anh, để cho cô cũng trải nghiệm thử cảm nhận của anh, nhưng lại chẳng có cách nào hoàn toàn phớt lờ cô được.
“Cổ họng khó chịu ít ăn đồ lạnh.”
Câu nói của Trình Diên Thanh mở lối thoát cho Khanh Hàng ra khỏi khốn cảnh bản thân tự vật lộn đấu tranh, nhưng lại khiến anh rơi vào một cái bẫy khác.
“Hả? Bị bệnh sao? Có uống thuốc chưa? Thay mùa dễ cảm lạnh, anh mặc nhiều một chút.”
Sự quan tâm của cô chính là cạm bẫy.
Khiến anh nảy sinh ảo giác bản thân có sự đặc biệt nhất định trong lòng cô, nhưng trên thực tế anh chẳng hề khác gì với những người khác, biết rõ sẽ một chân giẫm vào khoảng không, vẫn sẽ không kiềm chế được đi về phía cạm bẫy.
Khanh Hàng cực kỳ căm ghét bản thân như vậy.
“Tôi ăn xong rồi, về lớp trước.”
“Đợi tôi với.” Trình Diên Thanh cũng đứng lên, cậu ta mang theo phần cơm cho Ngôn Từ.
Bài tập phải nộp buổi tối Châu Ngư vẫn chưa viết xong, nên không chờ Trình Vãn Nguyệt, lúc Trình Ngộ Chu muốn cùng nhau đi về lớp, bị Trình Vãn Nguyệt kéo lại.
Chờ sau khi Châu Ngư ra khỏi căn tin, Trình Vãn Nguyệt hỏi thẳng, “Anh thích Châu Ngư đúng không?”
Trình Ngộ Chu thậm chí chẳng hề suy nghĩ nhiều hơn một giây, “Đúng đấy, thì sao?”
“Anh anh anh sao anh không phủ nhận!”
“Tại sao anh phải phủ nhận sự thật.”
“Không được không được, anh không thể thích Châu Ngư, anh đổi người thích đi.”
“Tại sao không được?”
Trình Vãn Nguyệt không trả lời được.
Vừa nghĩ như vậy, buổi sáng ở lớp bọn họ nảy sinh mâu thuẫn đã không còn đơn giản nữa.
Nói không chừng đã sớm ngứa mắt nhau, đúng lúc mượn cơ hội trút ra.
Trình Vãn Nguyệt tự biết trong chuyện Trình Ngộ Chu rung động với Châu Ngư không thể thiếu ‘công lao’ của mình, anh có thể thoải mái thừa nhận, đã chứng minh chắc chắn không cam tâm dừng bước ở đây.
Bây giờ bảo anh cách xa Châu Ngư, trong lòng anh ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái, anh đi với Châu Ngư quá gần, nếu Ngôn Từ biết được nhất định không vui, Ngôn Từ không vui tâm tình Tần Doãn sẽ không tốt, Tần Doãn không lâu nữa phải đi thành phố tập huấn chuẩn bị thi nghệ thuật, áp lực lớn lại thêm tâm trạng kém sẽ tỏ ra khó chịu với Trình Diên Thanh, Trình Diên Thanh bị bạo lực lạnh về nhà sẽ lại tìm Trình Ngộ Chu gây phiền toái.
Đây là một vòng lặp vô hạn.
Nhưng nếu không ngăn cản Trình Ngộ Chu, nhỡ đâu Châu Ngư cũng thích anh, vậy Ngôn Từ tính sao đây?
Lúc mới vừa nhập học giáo viên chủ nhiệm của Trình Vãn Nguyệt đã nói đùa bảo cô đừng dùng não quá sớm, giữ lại để hai ngày thi đại học rồi dùng, cô không nghĩ là lớp Mười hai còn chưa đi qua một nửa đã phải bắt đầu sầu não phí sức.
…
Giáo viên vẫn chưa rời khỏi lớp học, rất nhiều học sinh cũng đã gục xuống bàn ngủ bù, tuy rằng thời gian nghỉ ngơi ngắn, có người đã có thể ngáy.
Môn học Châu Ngư trầy trật nhất là Vật lý, xong một tiết học đã đau cả đầu.
Cô gối lên cánh tay, góc nhìn này vừa khéo có thể nhìn thấy hàng cuối cùng.
Cấp Ba nam sinh dường như đơn giản hơn nữ sinh một chút, ngày hôm đó khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người dọa đến nỗi các bạn học đều cho rằng trong lớp sẽ xảy ra chút gì đó, kết quả buổi trưa cùng ngày cơm nước xong xuôi đã bình thường lại.
Trình Ngộ Chu chuyển trường từ nơi khác về, không có bạn bè gì, nhưng bản thân đã là người rất ưu tú, ở đâu cũng sẽ tỏa sáng muôn phương.
Giờ ra chơi bao giờ cũng sẽ có nữ sinh lớp khác đi ngang qua hành lang, lơ đãng mà nhìn vào trong lớp học, trong lòng lén cảm thán: A, hóa ra cậu ấy chính là Trình Ngộ Chu gần đây được mọi người xung quanh đồn thổi.
Người mạnh dạn một chút, vào lúc xem anh chơi bóng sẽ đưa nước.
Thứ Năm hàng tuần trước khi vào tiết tự học buổi tối anh sẽ chơi bóng ở sân bóng, thường xuyên có thầy giáo trẻ cũng tham gia với nhóm học sinh.
Tiếng hét chói tai nhiệt liệt cùng tiếng vỗ tay từng đợt từng đợt từ sân vận động truyền đến, khiến cho người ta có loại ảo giác mùa hè vẫn chưa kết thúc.
Châu Ngư cũng từng thấy dáng vẻ của anh ở sân bóng, nhưng cách rất xa, thậm chí không có xuống lầu, chỉ đứng ở hành lang bên ngoài lớp học, thị lực của cô rất tốt, có thể dễ dàng từ trong sân bóng đoàn người vây quanh tìm thấy anh.
Anh chơi bóng với anh ngày thường không giống nhau lắm, có một chút tính công kích.
Sân bóng là nơi tụ tập các nam sinh va chạm cơ thể, hò hét, mồ hôi và hormone, ngay cả Trình Diên Thanh sau khi ném được một quả ba điểm đẹp mắt cũng sẽ vén áo lên lau mồ hôi, anh lại một lần cũng không, cũng không nhận nước của bất kỳ người nào, chơi bóng xong thì về lớp học.
Không chỉ những nữ sinh đó cảm thấy đáng tiếc, Châu Ngư cũng cảm thấy đáng tiếc.
Tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài nhỏ đi, chắc là đã kết thúc một trận.
Mười phút sau, Trình Ngộ Chu mở cửa sau bước vào, người còn ở lại trong lớp người đều gục xuống bàn nghỉ ngơi, lưng áo chơi bóng trên người anh mướt mồ hôi, trường học không có điều kiện tắm rửa, ngay cả thay quần áo cũng chỉ có thể về lớp học, nửa người dưới tròng một chiếc quần thể thao vào là được, nửa người trên hơi có phần phiền phức, phải mặc đồng phục rộng thùng thình vào trước, sau khi cởi áo chơi bóng ở bên trong ra lại trùm một cái áo lót nền vào, quá trình mặc áo lót nền vào và cởi áo chơi bóng ra giống nhau, đều chỉ có thể hoàn thành bên trong đồng phục.
Anh thay quần áo xong mới vặn nắp ra uống nước, một giọt nước xuôi theo cằm chảy xuống, ánh mắt Châu Ngư cũng đi theo giọt nước từ yết hầu nhấp nhô của anh chầm chậm đi xuống, cuối cùng ở trên cổ áo hiện lên một vệt nước sẫm màu.
Giữa những tiếng la hét ầm ĩ trên sân bóng, cô nghe thấy được tiếng hít thở hơi có phần nặng nề của anh.
Lúc nhìn anh thay quần áo cũng có thể thản nhiên bình tĩnh giả vờ ngủ, nhưng lại vào lúc trong mấy bước anh đi tới chỗ này tim đập rộn lên chẳng có cách nào khống chế, thậm chí trước khi cảm nhận được hơi nóng từ người anh tỏa ra đã đỏ mặt rồi.
Trình Ngộ Chu ngồi xuống chỗ của Khanh Hàng, nửa gương mặt thiếu nữ giấu trong cánh tay, chỉ lộ ra cặp mắt mơ mơ màng màng, như thể mới vừa tỉnh ngủ, cũng như thể vô cùng buồn ngủ mệt mỏi nhưng không ngủ.
Anh cũng nằm nhoài lên bàn học giống cô, nghiêng đầu gối lên cánh tay, “Sao không đi ăn cơm?”
Lông mi của một nam sinh sao có thể dài đến vậy, Châu Ngư ép buộc mình dời lực chú ý đi, định nhắm mắt lại, nhưng luồng hơi thở hormone nóng hổi đó đã bao quanh bốn phía, lúc nửa mê nửa tỉnh chút ảo tưởng giấu kín trong lòng lại không an phận mà bắt đầu tìm kiếm điểm yếu có thể phá lồng thoát ra.
Cô hệt như đã uống một lon nước uống chứa cồn, mong chờ anh sát lại gần hơn.
Chẳng hạn như… một nụ hôn, một nụ hôn tràn đầy nóng bỏng và chiếm hữu sau khi vận động đổ mồ hôi xong.
Sẽ bị tan chảy không?
Chắc là sẽ nhỉ.
“Không đói lắm.”
Giọng cô rất thấp, Trình Ngộ Chu không muốn đánh thức bạn học phía trước quá nhanh, cũng hạ thấp giọng, “Buồn ngủ vậy à
“Ừ, hôm qua ngủ trễ.”
Trình Ngộ Chu lấy một hộp sữa bò Vượng Tử từ trong túi áo khoác đồng phục ra đặt vào trong tay cô, vẫn còn nóng.
“Uống đi rồi ngủ.”
Anh đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, từ trong bàn học lấy ra một chiếc áo đồng phục khác, “Áo sạch, chắc là không có mùi gì.”
Đợi đến lúc Châu Ngư lấy lại tinh thần, đã khoác lên người rồi.
Châu Ngư nhìn sữa bò Vượng Tử, bên trên hộp in đứa trẻ trợn hai mắt rất to.
Còn nhìn, nhìn nữa sẽ ăn mày luôn.
Trình Ngộ Chu xuống lầu, định đến căn tin mua bừa chút gì đó.
Chạm mặt trực diện Ngôn Từ, điện thoại anh ta rớt xuống đất, Trình Ngộ Chu nhặt lên, trước khi trả lại cho anh ta, ánh mắt dừng ở giao diện group chat trên màn hình điện thoại.
Ngôn Từ đã lướt tới tin nhắn trước đó, bên dưới còn có rất nhiều tin nhắn mới.
Thứ Trình Ngộ Chu nhìn thấy chính là bức ảnh khiến cho Ngôn Từ ném điện thoại muốn đi tìm người, địa điểm và nhân vật trong bức ảnh đều không xa lạ, chính là ở căn tin mấy ngày trước, gương mặt Châu Ngư đầy sữa tươi màu trắng bị chụp lại.
Người gửi tấm ảnh hỏi, có giống bị bắn lên đầy mặt không.
Bên dưới vẫn còn một tấm, là ở bồn rửa bên ngoài căn tin, Châu Ngư khom người rửa sạch sữa dính lên quần áo, cổ áo để lộ một chút nội y.
Có người nói nhìn trông đã rất mềm.
/51
|