Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 1

/147


Edit: Thương Thù

———————————————————

Tháng 9 vừa qua nửa tháng, trong đình viện dưới lầu trồng cây hoa quế đã muốn tràn ngập hương thơm, một trận gió đúng lúc thổi tới đem mùi hương ngọt mà không ngán đưa vào bên trong cửa sổ mở ra trên tầng hai.

"Ý Ý tiểu thư, mau dậy thôi." Bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói mang theo chút bất an, "Tiên sinh với phu nhân cùng... Mân Văn tiểu thư đang ở dưới phòng khách đợi ngài đấy."

Tiễn Ý Ý tay chống bồn rửa mặt, ngốc nghếch nhìn chằm chằm mình trong gương đến ngẩn người.

Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng thúc giục, âm thanh cô khô khốc lên tiếng, "Biết rồi."

Tiễn Ý Ý thức cả đêm làm bản thiết kế, sáng sớm mới ngủ được một lúc đã phải thức dậy, cả người đều như cái xác không hồn

Người thiếu nữ trong gương chỉ tầm khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt tươi trẻ, phơi phới chỉ có thể thấy được ở cái độ tuổi thanh xuân này.

Trong đầu hầu như đều không hề có kí ức về mình, toàn là những kí ức về cái thân thể này. Tiễn Ý Ý tiếp thu xong kí ức trong đầu cũng mơ hồ hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.

Mấy hôm trước cô có xem qua một cuốn tiểu thuyết. Thật trùng hợp là tên của cô và nữ phụ trong này lại trùng nhau, hiện tại cô lại biến thành nữ phụ này.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng mười mấy năm ở Tiễn gia, sau này mới phát hiện hóa ra cô là đứa bé bị ôm nhầm. Mà người từ nhỏ trưởng thành ở thôn xóm nghèo khó, cả nhân phẩm và học vấn đều hết sức ưu tú, Tiễn Mân Văn đã trở về. Hàng thật trở về thì đương nhiên hàng giả sẽ từ trân châu biến thành mắt cá. Tiễn Ý Ý không chỉ mất đi cha mẹ, mất đi vị hôn phu của mình mà còn bị nữ chủ nhắm vào trả thù. Nguyên chủ trở thành viên đá kê trước chân của nữ chính, cùng nữ chính đấu đá lẫn nhau cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt.

Tiễn Ý Ý vốc nước vỗ khuôn mặt, ý đồ làm cho chính mình tỉnh táo một chút.

Cô có thể là xem tiểu thuyết đến mê sảng rồi nên mới mơ thấy mấy thứ này.

Khuôn mặt cô bị nước lạnh kích thích đến đỏ bừng cả lên. Tiễn Ý Ý tay chống gương, im lặng than nhẹ.

Làm sao đây, rõ ràng đây chính là sự thật... không phải là mơ. Cô thực sự đã biến thành người khác.

Tiếng thúc giục ngoài cửa càng ngày càng gấp, Tiễn Ý Ý chậm rãi thở ra một hơi.

Mười phút sau, cô mang theo cặp sách xuống lầu.

Ở dưới phòng khách có một nữ sinh tầm tuổi cô ngồi trên ghế sô pha, tóc ngắn ngang tai, ôm túi sách cùng người phụ nữ bên cạnh nói chuyện.

Nữ sinh đó chính là nữ chính Tiễn Mân Văn. Cô ta đã được tìm về rồi.

Thiên kim thật sự quay trở lại thì tất nhiên công chúa giả như cô đây phải bị đuổi đi. May là nguyên chủ là do ông nội Tiễn gia một tay nuôi lớn, ông nội đau lòng cháu gái, lại suy xét đến thanh danh của Tiễn gia liền quyết định giữ nguyên chủ ở lại.

Bây giờ trên danh nghĩa, Tiễn Ý Ý và Tiễn Mân Văn là hai chị em sinh đôi. Tiễn Mân Văn là chị gái.

Vốn là lão gia tử cũng không muốn nguyên chủ buồn, nhưng lại không biết rằng làm như vậy khiến nguyên chủ cảm thấy bị nhục nhã, sau này bị Tiễn Mân Văn áp chế, cướp đi sự thương yêu của cha mẹ Tiễn.

Cũng có lẽ là vì lí do này nên nguyên chủ và nữ chính không thể nào chung sống hòa bình được.

Tình thân cái gì, Tiễn Ý Ý không có hứng thú. Cô ngước mắt, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân, tiếng cười đùa trong phòng khách đồng loạt im bặt lại. Cả ba người ngồi trên ghế đều cùng quay lại nhìn về hướng cầu thang.

Tiễn Mân Văn trong lòng cảm thấy khó chịu, con nhỏ đã cướp đi mười bảy năm sống trong nhung lụa của cô ta đến rồi.

Trong lòng cô ta có hâm mộ, có ghen tị, lại có cả oán hận.

Vì cái gì mà một thiên kim tiểu thư chân chính như cô ta phải sống cuộc sống bần hàn, nghèo khổ, bán đủ thứ rách nát ở chợ mới có đủ tiền nộp học phí mà một đứa con gái giả mạo như cô ta có thể sống sung sướng ở đây tiêu tiền như nước?

Hàng giả gặp hàng thật mà cũng không có bao nhiêu chột dạ.

Tiễn Mân Văn trong lòng hừ lạnh, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái từ trên cầu thang bước xuống.

Cùng là nữ sinh mười bảy tuổi, cô gái từ trên lầu đi xuống mái tóc đuôi ngựa hơi vung vung mang theo túi sách bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn chỉ to bằng một bàn tay người lớn, hoàn toàn không giống như những gì Tiễn Mân Văn tưởng tượng ra, là một đại tiểu thư kiêu căng, chanh chua hoặc là hàng giả sẽ xấu hổ không được tự nhiên, nhút nhát, vô hại như con nai con.

Theo bước chân Tiễn Ý Ý đến gần, Tiễn Mân Văn có thể thấy rõ ràng nước da xinh đẹp nõn nà, mỗi tấc da đều khiến cô ta cảm thấy tự ti, ghen tị trong lòng. Cô ta rụt bàn tay thô ráp sần sùi lại, sau đó lại đặt bàn tay có vẻ như đẹp đẽ hơn lên trên cặp sách.

Cô ta tự ti cái gì chứ? Những thứ này vốn nên là của cô ta! Tiễn Mân Văn buổi sáng ngồi ở sô pha chờ Tiễn Ý Ý hơn mười phút đã muốn phát hỏa. Cô ta đường đường là con gái ruột lại ở nhà bố mẹ mình đợi một đứa giả mạo như cô, thế mà Tiễn Ý Ý còn không có giác ngộ của một đứa ăn nhờ ở đậu, sớm như vậy lại có thể bắt cô ta chờ ở đây lâu đến thế.

Chiếm lấy thân phận của cô ta, dùng bao nhiêu đồ tốt thuộc về cô ta như vậy khiến mỗi hơi thở của Tiễn Ý Ý thôi cũng đủ làm cho cô ta nhìn không vừa mắt.

Tiễn Ý Ý đeo cặp sách hướng ba người Tiễn gia chào buổi sáng.

"Một nhà bốn người" chính thức ngồi xuống dùng bữa sáng.

Tiễn Ý Ý cũng không thường xuyên gặp mặt cha mẹ Tiễn, dù sao thì cô cũng là do lão gia tử một tay nuôi lớn. Cô sống ở khu Cẩm Bưu, còn cha mẹ lại ở khu Đông Hạ, cách nửa cái Hải thị, một tháng có thể gặp mặt một lần liền coi như không tệ.

Trước kia đối với đứa con gái không có nhiều thời gian ở bên cạnh như cô thì mẹ Tiễn đều là một vẻ mặt dịu dàng, mềm mại. Hiện tại cả tâm tư của bà ấy đều đặt lên người đứa con gái thật sự này, ngồi sát bên cạnh Tiễn Mân Văn ân cần hỏi han đồ ăn cô ta thích.

Trên bàn ăn bởi vì có Tiễn Mân Văn, lại muốn bù đắp cho cô ta nên có đến bảy tám loại thức ăn khác nhau. Những món ăn trước đây Tiễn Ý Ý thích đều không có.

Cô lấy một miếng bánh mì với một cốc sữa, ăn xong bữa sáng liền đứng dậy đi ra cửa.

"Con đi học đây."

"Không có lễ phép sao? Chúng ta còn đang ăn cơm con đã đòi đi. Ai chọc con?" Bà ta vẫn đang quan tâm tới Tiễn Mân Văn, buông dĩa xuống, xanh mặt quát: "Trở lại đây cho mẹ! Chờ Mân Văn rồi cùng nhau đi!"

"Ý Ý, nghe lời mẹ con một chút thì con vẫn là tiểu thư của Tiễn gia, đừng quá không biết quy củ như thế." Cha Tiễn nói, "Đi lấy cho chị con ly nước mau lên."

Ai yo way, có dì giúp việc mà còn sai cô đi lấy nước cho cô ta. Xem ra quan hệ giữa nữ chính và cha mẹ cô tốt đến vô cùng luôn rồi.

Nhưng mà không quan trọng, cô không để ý.

Tiễn Ý Ý dừng bước lại, quay đầu: "Dì Điền, cho chị gái con một ly nước."

Người giúp việc Tiễn gia vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng đi lấy một ly nước tới cho Tiễn Mân Văn.

Tiễn Mân Văn ánh mắt lóe lên nhận lấy ly nước trong tay dì Điền nói cảm ơn một câu. Bàn tay cầm ly nước lại từ từ siết lại.

Tiễn Ý Ý ngồi trên sô pha chơi game không ngẩng đầu, từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến cô ta, không có cảm giác như mình là người ngoài, đến rót cốc nước cũng phải do dì giúp việc làm.

Tiễn Mân Văn cảm thấy cô ta đang bị xem thường.

Tiễn Ý Ý nhắn tin cho bạn học, được một lúc sau một nhà ba người bên kia mới vui vẻ kết thúc xong bữa ăn ấm áp.

Túi sách của Tiễn Mân Văn là do mẹ Tiễn cầm giúp, bà như muốn bù đắp thiếu thốn cho Tiễn Mân Văn mấy năm nay, bộ dáng này đích thị chính là một bà mẹ tốt.

Hôm nay là ngày hai cô chuyển trường, Tiễn Mân Văn từ một người học trường kém nhất, Tiễn Ý Ý từ trường quý tộc ưu tú nhất đồng thời chuyển đến trường công lập Nhất Trung.

Đây là ý của lão gia tử Tiễn gia. Ông đối với đứa cháu gái nuôi này có rất nhiều tình cảm. Biết được cha mẹ Tiễn đối xử lạnh lùng với cô liền đơn giản sắp xếp cho hai đứa cháu. Lại ra một phần thưởng, ai thi đại học tốt nhất định sẽ có tiền thưởng vô cùng xa xỉ.

Tiễn Ý Ý xách cặp nhớ lại tình tiết này, hình như là tình tiết rất quan trọng. Vào lúc hai người họ chuyển trường thì boss phản diện trâu bò nhất truyện lên sàn, nam sinh thê thảm Lương Quyết Thành.

Có điều chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả. Tiễn Ý Ý ngáp một cái, tính toán xem đến khi nào mới thi đại học, sớm ngày thoát khỏi cái cảnh khốn khổ này.

Trong gara Tiễn gia đã có một chiếc xe xịn ở đó. Người lái xe Vương đã ở sẵn đó chờ.

Mẹ Tiễn dẫn Tiễn Mân Văn đi đến. Ánh mắt cô ta khi nhìn thấy chiếc xe thì sáng lên.

Đầu tiên không nói là xe này có tốt hay không mà là xe này là chiếc xe bốn chỗ. Chỉ có duy nhất bốn chỗ.

Một người lái xe, bố mẹ Tiễn và cô ta.

Không hề có vị trí của Tiễn Ý Ý.

"Ý Ý." Tiễn Mân Văn lần đầu tiên đối diện với cô, thanh âm ôn nhu, "Xe hết chỗ mất rồi, em có tiền đi xe bus không?"

Cô ta làm bộ muốn móc từ trong túi ra mấy đồng tiền lẻ đưa cho Tiễn Ý Ý.

Đi theo phía sau một nhà ba người kia, Tiễn Ý Ý chợt nhíu mày.

Ngồi xe bus?

"Cảm ơn chị, không cần."

Tiễn Ý Ý lười biếng xách cặp đi đến một bên gara khác: "Bác Lưu tới chở cháu đi."

Đang nói, người lái xe lão Lưu chạy tới.

Đây là người lái xe do lão gia tử Tiễn gia phân phó tới cho Tiễn Ý Ý, cũng đã mấy năm rồi.

Bên gara kia mở ra, một chiếc xe Ferrari màu bạc hiện ra ngay trước mắt.

Tiễn Mân Văn ánh mắt vòng qua xe kia, cắn môi: "Đây không phải cũng là xe trong nhà sao? Chúng ta lại đi tới hai chiếc xe, phiền phức như vậy, nếu không em..."

"Chị gái."

Tiễn Ý Ý lười biếng đánh gãy lời nói Tiễn Mân Văn, ở trong xã hội nhiều năm cô cũng nhìn ra được trò hề của cô ta. Khóe miệng cô thoáng nhướn lên, ngạo mạn đáp lại: "Đây là xe của tôi."

Lão Lưu đã đem xe lái ra ngoài.

Tiễn Ý Ý làm theo lễ phép, nhường cha mẹ Tiễn đi trước.

Tiễn Mân Văn ngây ngẩn bị mẹ Tiễn kéo lên xe, xe của họ đi trước một bước, ngoài cửa sổ xe phong cảnh không ngừng lui ra phía sau, Tiễn Mân Văn không cam lòng hỏi: "Vừa mới nãy Ý Ý nói chiếc xe kia là của nó? Nó không phải vị thành niên sao, cha mẹ sao lại mua xe cho em ấy?"

Chiếc xe kia mua cho Tiễn Ý Ý, không phải chính là của cô ta sao?

Tiễn Ý Ý tại sao có thể ở trước mặt cô ta lái xe của cô ta chứ?

Tiễn Mân Văn vừa nói, trên mặt cha mẹ Tiễn có chút vi diệu:

"Mân Văn, chiếc xe kia không phải mẹ mua..."

Mẹ Tiễn cùng cha Tiễn liếc mắt nhìn nhau.

"Đúng, đó là cha mua cho nó." Cha Tiễn tiếp nhận câu chuyện, "Nếu nó thích thì cứ để nó đi. Mân Văn à, con là con gái ruột của cha, sau này cha sẽ mua cho con nhiều thứ tốt hơn."

Tiễn Mân Văn không cam lòng, lại oán giận Tiễn Ý Ý da mặt dày, ở trong nhà cô ta lại còn dùng thân phận cô ta để có được chiếc xe đó, một chút xấu hổ cũng không có.

Mẹ Tiễn không nói chuyện.

Chiếc xe kia cũng không phải bọn họ cho Tiễn Ý Ý. Mà là Tiễn lão gia tử tặng cho Tiễn Ý Ý làm quà sinh nhật mười sáu tuổi.

Lão gia tử không nói, đồ mà bọn họ cho Tiễn Ý Ý đều có thể nhường lại cho Tiễn Mân Văn, nhưng phàm là đồ của lão gia tử và tiểu thúc cho cô thì không ai được phép động vào.

Nhiều năm như vậy, đồ thuộc về cha mẹ Tiễn Ý Ý cho cô có thể đếm trên đầu ngón tay, cơ hồ đều là của lão gia tử và tiểu thúc tặng, mấy thứ này hiện tại vẫn là của Tiễn Ý Ý. Bao gồm chiếc xe đỗ ở trong gara kia.

Nhưng là lời của chồng mình nói, nhất định có dụng ý gì khác. Vì thế cho nên bà liền hùa vào dỗ dành Tiễn Mân Văn.

Phòng giáo viên trường Nhất Trung, cha mẹ Tiễn mang theo Tiễn Mân Văn đang làm thủ tục nhập học.

"Tiễn tiên sinh, Tiễn phu nhân hai vị yên tâm, bạn học Tiễn giao cho tôi, tôi sẽ xử lí tốt." Chủ nhiệm Địa Trung Hải nét mặt già nua cười ra hoa, "Bạn học Tiễn thành tích học tập phân đến ban một của lớp mười một có chút khó khăn. Nhưng tôi tin tưởng đứa trẻ này là một đứa trẻ chịu được khổ cực. Cố gắng học tập sẽ có kết quả tương đương như đám trẻ ban một thôi."

"Còn có một chuyện nữa..." mẹ Tiễn mở miệng, "Con gái tôi...thành tích không tốt lắm."

"Ngài yên tâm, nếu đã là chị em thì sắp xếp cho cùng một chỗ, ngồi cùng một bàn, ngài thấy thế nào." Chủ nhiệm giáo dục đưa ra ý kiến.

"Không, ý của tôi là..." mẹ Tiễn giảm thanh âm thấp xuống, "Đứa nhỏ này không nghe lời, học tập cũng không để tâm, phân đến một ban tốt như thế có thể sẽ làm ảnh hưởng tới các bạn học khác, ngài xem có ban nào tiến độ chậm một chút, hợp cho con bé chơi đùa?"

Chủ nhiệm giáo dục: "Đó không phải là ban mười một lớp mười một sao? Chẳng qua học sinh lớp này...có chút nghịch."

"Không sao, con gái tôi hoạt bát, khác xa so với chị gái nó không thích học tập."

"Ngài yên tâm, dù cho có không thích học tập thì các giáo viên cũng đều rất có tâm, tổng thể mà nói thì vẫn là rất tốt."

Mẹ Tiễn mặt mang ý cười, "Chủ nhiệm lớp thích chơi đùa, không quản học sinh thì tốt hơn. Đứa nhỏ nhà tôi, chỉ mong nó vui vẻ là được rồi."

Theo lời nói của bà ta, một tấm thẻ được đẩy đến trước mặt chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục cúi đầu nhìn, do do dự dự hỏi: "Cái này, chủ nhiệm ban mười một...đổi một người không quản học sinh?"

"Trên phương diện học tập đừng đốc thúc, hành vi khác thì có thể nghiêm khắc một chút. Chuyện này phải nhờ ngài rồi." Nụ cười của mẹ Tiễn có chút ý vị, chỉ người trưởng thành mới có thể lý giải được.

Tiễn Mân Văn toàn bộ hành trình không nói gì. Cô ta biết đây là vì cái gì. Ông nội nói, còn có một năm thi đại học, hai cháu gái học giỏi sẽ được thưởng một số tiền lớn. Một phân tiền này, Tiễn Ý Ý không nên có một đồng nào, cha mẹ Tiễn cũng là có ý này.

Ở góc bàn công tác trong phòng giáo vụ vang lên tiếng kéo ghế, nãy giờ không có ai chú ý tới bên này, một nam sinh từ từ đứng lên.

Nam sinh mặc bộ đồng phục thể dục đỏ đen đan nhau, hai má nửa bên cạnh còn đỏ ửng, do vừa mới tỉnh lại nên đôi mắt đào hoa hơi chớp như sương thủy ý thu liễm, cậu ta mím môi mỏng, cất bước chạy ra ngoài.

Nam sinh vóc dáng rất cao, vai rộng eo nhỏ, thuộc về loại thiếu niên có dáng người, y như mấy nam thần bước ra từ trong truyện tranh. Cậu ta lạnh lẽo cất tiếng:

"Tránh đường."

Người Tiễn gia nhìn chằm chằm nam sinh này mấy lần, không nghĩ đến nơi này còn có một tiểu tử có giá trị nhan sắc cao như vậy, so với mấy minh tinh trên tivi đều muốn chói mắt hơn vài phần, nhất là Tiễn Mân Văn, nhìn chằm chằm nam sinh, ánh mắt đã muốn mất hồn.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn nam sinh mệt mỏi không thú vị này, đau đầu: "Lương Quyết Thành, em tại sao lại ngủ ở đây? Về lớp mà ngủ!"

Nam sinh đeo cặp sách không nói một tiếng, cậu ta cúi đầu, tóc mái hơi dài ở trên trán che đi cặp mắt đào hoa đang nhướn lên kia.

Chủ nhiệm giáo giục vô cùng vô cùng đau đầu, phất phất tay: "Đi đi, đi tìm chỗ nào mà ngủ, đừng có chạy lung tung nữa."

Nam sinh cất bước rời đi, ánh mắt lành lạnh đảo qua ba người Tiễn gia, buông mi ra cửa.

Vừa mới ngủ đã nghe được chuyện hay. Nữ sinh kia...e là cũng không phải con ruột, so với cô chị thì đãi ngộ thảm hết chỗ nói.

Có điều không có quan hệ gì với hắn.

Lương Quyết Thành ngáp một cái, mặt khác đi tìm một nơi tiếp tục ngủ.

Tiễn Ý Ý đi ở phía sau xe Tiễn gia một bước, lại bị kẹt xe, đến trường học đã là thời gian lên lớp.

May mà cô là học sinh chuyển trường, bị giáo viên trực ban trực tiếp dẫn đi lấy đồng phục học sinh, bảo cô đi qua phòng y tế thay đồ

Trong phòng y tế không có ai. Chỉ có một đống lộn xộn trên giường.

"Có ai ở đây không?" Đợi chờ, không ai trả lời.

Tiễn Ý Ý quay người đóng cửa.

Đồng phục học sinh là đồ thể thao, đỏ đen giao nhau, tràn đầy khí tức của chủ nghĩa xã hội khoa học.

Cô đem cặp sách tùy tay ném ở bàn công tác phía dưới, bắt đầu cởi quần áo.

Tiễn Ý Ý hôm nay mặc áo sơ mi cổ tròn cùng quần bò, đồng phục học sinh là áo khoác có thể mặc ngoài áo sơ mi được nhưng quần lại không được.

Tiễn Ý Ý vừa cởi quần bò, bên ngoài phòng có tiếng bước chân, đồng thời tay nắm cửa bị vặn vặn.

Cô đã khóa cửa.

Tiễn Ý Ý nhanh chóng thay quần ra.

Tay nắm cửa bị vặn vặn, cửa mở một khe hở.

Tiễn Ý Ý da đầu run lên.

Khóa cửa này là hàng fake sao!

Tiễn Ý Ý kéo rèm ngăn cách lên, kéo quần trốn ra đằng sau.

Cô vội vàng đem quần áo kéo lên, khẩn trương trước đó từ từ bình phục lại.

Đột nhiên cảm nhận được một hơi thở ở gần đó.

Thanh âm gần trong gang tấc.

Tiễn Ý Ý vừa quay đầu lại, trên giường đã có một nam sinh ngồi.

Nam sinh đã xoay lưng đi, từ góc độ của Tiễn Ý Ý chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của cậu ta.

Tiễn Ý Ý cắn chặt răng.

Cô lúc tiến vào đã rất lễ phép hỏi một câu có ai không, nam sinh này rốt cuộc là sao đây?

Cậu ta sẽ không...thấy được gì chứ?

Cách một tầng mỏng, người tiến vào bắt đầu nói chuyện.

"Mân Văn, con ở đây thay đồng phục, lát nữa chủ nhiệm giáo dục sẽ dẫn con nhận lớp."

Nói chuyện là mẹ Tiễn.

"Ban một là ban trọng điểm, con cố gắng học tập thật tốt..." Thanh âm mẹ Tiễn dừng một chút, "Đừng để cho Tiễn Ý Ý vượt qua con."

"Con biết rồi mẹ, mẹ đừng lo. Con không học cũng có thể hơn Tiễn Ý Ý."

Tiễn Mân Văn thanh âm thực dịu ngoan.

"Mẹ đã muốn an bài thỏa đáng, Tiễn Ý Ý sau này có thể sẽ không học vấn không nghề nghiệp, mẹ đã bảo đổi chủ nhiệm bù nhìn, nó sẽ không thể học tốt được. Nhưng con cũng không thể lơ là, ông nội con thiên vị nó, không chừng về sau sẽ còn cho nó chút gì. Con tan học đừng về vội, qua bồi ông nội con vui vẻ để ông thân thiết với con hơn."

"Vâng, con biết rồi."

"Mẹ, cái xe của Tiễn Ý Ý..." Tiễn Mân Văn ấp a ấp úng.

"Con gái ngoan đừng lo, về sau của nó đều sẽ là của con."

Ở bên ngoài Tiễn Mân Văn thay xong đồng phục học sinh, hai mẹ con rời đi.

Tiễn Ý Ý bị ép phải nghe mấy lời này, không thú vị đem lực chú ý thu trở về.

Mẹ Tiễn ngược lại là tính toán rất tốt, bất quá cũng phải nhìn xem có thể làm được hay không.

Tất cả chú ý của cô hiện giờ đều đặt trên người nam sinh kia.

Nam sinh đã muốn xoay đầu lại.

Cậu ta vừa tỉnh ngủ, hai má còn có một vòng đỏ ửng, cực kỳ giống xấu hổ nên mới đỏ mặt. Chỉ là từ dưới mái tóc kia để lộ ra ánh mắt âm u, cậu ta liếc Tiễn Ý Ý, ánh mắt không hề có độ ấm, thậm chí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Nam sinh này cả người đều tỏa ra khí thể "Không dễ chọc".

Tiễn Ý Ý bỏ qua hắn, lật đồng phục học sinh ra mặc vào.

Sự tình ban nãy là khẩn cấp, hai người đều không cố ý, một khi đã vậy liền xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Từ trong bộ đồng phục rơi ra một cái thẻ học sinh, rơi xuống đúng tầm mắt nam sinh.

Nam sinh đó buông mi.

Trên thẻ học sinh viết ba chữ: Tiễn Ý Ý.

Hai người ở bên ngoài chính là cái người trong phòng giáo vụ lúc nãy. Đứa con gái hư hư thực thực trước mặt chính là đứa con không cùng huyết thống với họ?

Nam sinh không có hứng thú dời ánh mắt.

Tiễn Ý Ý vừa nhìn liền biết nam sinh này sẽ không giúp cô nhặt thẻ học sinh lên, tự mình cúi xuống nhặt.

Thẻ học sinh ở gần bên đùi của nam sinh, Tiễn Ý Ý khom lưng vừa vươn tay, cửa phòng liền bị người đẩy ra.

"Lương Quyết Thành, em lại ở đây?"

Người tiến vào bước thẳng đến xốc rèm lên.

"Đừng có ngủ ở đây nữa....nữa?"

Người đến là một thầy giáo, vừa nhìn nam sinh ngồi ở trên giường, tư thế mập mờ với một nữ sinh, mắt trợn tròn như hạt trân châu: "Lương Quyết Thành, em ban ngày ban mặt cùng nữ sinh ở phòng y tế giở trò đồi bại!?"

Tiễn Ý Ý sửng sốt.

Ai? Lương Quyết Thành?

Boss phản diện?

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status