Sau khi được gia đình hứa hôn thì Bạch Thạc Ân và Phác Hựu Âm đã chính thức dọn đồ về ở chung với sự cho phép của phụ huynh.
Phác Hựu Âm về đến nhà thấy sắc mặt của Bạch Thạc Ân có phần nhợt nhạt, mặt lộ rõ sự kìm nén nhăn nhó.
"Em sao vậy?" Hắn lo lắng lại gần ngồi xuống bên cạnh.
"Em đau bụng." Cậu ôm bụng đau đớn.
"Chiều giờ em có ăn gì bậy không?" Hắn nhớ rằng lúc chiều cũng đi ăn với cậu, sao chỉ có mình cậu bị đau?
"Em... Em.." Cậu bạn nhỏ sợ nói dối sẽ rất có hại cho sức khoẻ của mình nên đành nói thật. "Em ăn snack.
Thiết nghĩ ăn một hai túi sẽ không đến nỗi đau bụng. Một tay vòng qua ôm vai Bạch Thạc Ân bế cậu ra xe đưa đến bệnh viện. Trên xe vẫn không nhịn được thắc mắc hỏi.
"Em ăn bao nhiêu?"
"Em... Em..."
Khẽ liếc mắt nhìn thấy hắn vẻ mặt rất nghiêm túc có phần đàn áp, Bạch Thạc Ân rụt rè thu người lại không dám trả lời.
"Bao nhiêu?" Hắn dứt khoát hỏi.
"Dạ... Dạ... Khoảng hơn 10 túi... Còn có 3 lon nước ngọt." Bạch Thạc Ân thành thật trả lời.
Nghe xong lời thú tội, Phác Hựu Âm thở dài im lặng không nói nữa. Đến bệnh khám một vòng mới có kết quả Bạch Thạc Ân bị ngộ độc thực phẩm nhẹ.
Về đến nhà, ngắm qua nghĩa lại một chút để lấy thuốc. Trước khi uống còn chu đáo cho Bạch Thạc Ân ăn cháo trắng, vừa cho ăn vừa càm ràm.
"Em đó, quậy đến mức này thì anh cũng không biết nói gì nữa rồi."
"Em xin lỗi." Bé con ủ rũ cúi đầu.
"Sau đừng vậy nữa." Tính khí không biết nói nhiều, từ đầu đến cuối chỉ dùng hành động để thể hiện nên hiện tại Phác Hựu Âm không biết mắng người này ra sao để cậu nhớ.
"Em uống đi, sẽ hết nhanh đau."
"Da."
Phác Hựu Âm đưa thuốc đến bên miệng Bạch Thạc Ân, cậu bạn nhỏ lười biếng cúi xuống dùng miệng gặm thuốc, đôi môi nhỏ của cậu vô tình chạm vào lòng bàn tay của hắn, môi nhỏ gặm gặm ma sát cố lấy thuốc trong tay, đầu lưỡi chạm nhẹ liếm lấy tay hắn.
Bị tiếp xúc thân mật đột ngột như thế, Phác Hựu Âm cảm thấy nóng người đến lạ, cảm thấy không ổn lắm. Nhiệt độ trong phòng sao lại nóng như thế?
Uống thuốc xong nằm xuống, bụng lân lân giảm đau.
"Em cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Hắn nắm xuống bên cạnh, tay luồn vào trong áo giở áo cậu lên, tay chậm rãi xoa xoa bụng nhỏ.
Tay chạm vào làn da mềm mại, mát dịu. Tâm cang hắn phản ứng kịch liệt.
"Chết tiệt... Không phải chứ... Phải kiềm chế lại... Không được."
Phác Hựu Âm đang cố gắng kiềm chế cái thứ ở hạ thân dưới đang rục rịch trỗi dậy, sao lại phản ứng lúc này, mới nhiêu đây đã phản ứng rồi? Sao không có tiền đồ thế này?
Hắn vừa xoa vừa suy nghĩ tay vô tình đi lên trên lúc nào không hay. Nó di chuyển lên ngực. Hắn bất giác giật mình.
"Anh... Anh xin lỗi." Phác Hựu Âm lúng túng xin lỗi.
"Em không sao." Bạch Thạc Ân cũng ngại ngùng trả lời.
"Anh..." Hắn gãi gãi đầu không biết nên nói gì tiếp theo.
"Được." Bé con lấy tay che mặt, không đợi hắn nói hết câu đã đồng ý, dù không biết chuyện hắn sắp nói có giống cái mình đang suy nghĩ hay không.
"Em là đang đùa với lửa đó. Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em lớn rồi, tất cả lời em nói ra em đều chịu trách nhiệm được hết."
"Cái này là do em nói."
Hắn không chịu được nữa liền về lấy Bạch Thạc Ân, đè xuống không cho cậu có cơ hội chống cự hỗn chặn môi, ngồi trên người Bạch Thạc Ân, dứt khoát cởi áo mình ném đi. Sau đó cởi luôn áo cậu quẳng vào một góc, bàn tay to lớn mò mẫm xoa bóp hai nhuỵ hoa nhỏ mới nhú của người kia, xoa bóp kịch liệt.
Cảm giác lạ lẫm, Bạch Thạc Ân không biết là đang khó chịu hay sung sướng rên rĩ kêu lên. Như được tiếp thêm khoái cảm hắn như con rắn trườn lên người Bạch Thạc Ân cắn mút cổ cậu, tiếng kêu rên càng lớn, bắt đầu di chuyển xuống cắn mút hai đầu ti nhỏ, một bên cắn một bên nhào nặn. Cảm giác lần đầu quá mãnh liệt, Bạch Thạc Ân không tài nào kìm nén được tiếng rên của mình.
"Em... Em.." Bé con thật sự rất ngượng ngùng vì đây là lần đầu của mình.
"Đừng nói gì... Em chỉ cần rên thôi." Bạch Thạc Ân cảm thấy tên này không hề ngại ngùng một chút nào, mặt có dày quá thể không?
Bàn tay hư hỏng mân mê xuống phía dưới, bây giờ cuối cùng cũng xuống nơi cấm địa. Một động tác dễ dàng cởi phăng cái quần ngủ của Bạch Thạc Ân ra, trên người của cậu chỉ còn duy nhất cái quần nhỏ để che chỗ bí mật của mình. Hắn dừng lại động tác, ánh mắt mờ đục vì ham muốn, giọng khàn khàn trầm đục.
"Cơ thể của em thật tuyệt mĩ."
Bùng nổ ngại ngùng tuyệt đối, Bạch Thạc Ân khẳng định người này trên giường đã hoá thú. Hắn còn đánh giá cơ thể cậu, hắn hoàn toàn không biết người. Thánh thần thiên địa ơi.
Hắn khẽ cười "xoẹt" một tiếng, hắn xé toạc chiếc quần nhỏ còn lại của cậu, cậu bạn nhỏ xấu hổ khép hai chân vì thấy ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào chỗ đó. Hắn không biết ngượng nhưng cậu biết.
"Đừng nhìn... Em ngượng." Tiếng nói nỉ non phát lên.
Không ngượng. Chúng sớm hay muộn gì cũng sẽ là của nhau." Hắn hôn hôn lên đôi môi nhỏ. "Rất đẹp... Tất cả của em đều đẹp."
Cúi xuống sát vào lổ tai kia thì thầm.
"Cởi quần giúp anh."
"Ôi mẹ ơi" Trong đầu cảm thán, cậu đang nghe cái gì thế này.
Thế nhưng đầu nhỏ đã bị thuần hoá, bất tri bất giác làm theo lời hắn.
Bàn tay Phác Hựu Âm di chuyển xuống nơi tư mật đó, không một lời báo trước mà từ từ dạo đầu rồi nhanh chóng tay đã vào bên trong nơi tư mật đó từ lúc nào không hay Bạch Thạc Ân giật nảy mình.
"Hựu Âm." Cậu báu víu vào vai thỏ thẻ gọi tên hắn.
"Mau giúp anh."
Hắn lại cho thêm một ngón vào, cậu theo bản năng uốn người, bàn tay run run bám vào bờ ngực săn chắc của hắn.
"Xem, bé con. Em đã ướt thế này." Hắn còn chưa chính thức lâm trận, chỉ mới dạo đầu.
Bạch Thạc Ân xấu hổ.
"Em sờ thử xem."
Mạnh bạo cầm lấy tay cậu đang bám trên ngực mình đặt lên người anh em đã được giải phòng phất cờ từ lâu hiên ngang ngẩn cao đầu.
Tiểu Âm đang nóng cương, bị bàn tay lạnh mát đặt lên khiến hắn thật dễ chịu.
"Vật này thật lớn." Tâm tư nhỏ của Bạch Thạc Ân đánh giá. Rút lại còn kịp không? Nhưng đã lỡ đâm lao rồi phải theo lao thôi.
Nhận thấy Bạch Thạc Ân đã bị người anh em của mình làm lơ đễnh, Phác Hựu Âm lưu manh cố ý rút tay của mình đang bên trong người cậu ra.
Bạch Thạc Ân bị động cảm thấy trống rỗng phía trong khó chịu khép hai chân lai.
"Em... Muốn..." Trong vô thức cậu đòi hỏi nhưng không nghĩ đến hậu quả của nó.
"Lần đầu sẽ rất đau." Hắn ân cần phân tích, muốn khẳng định cho cậu cơ hội lựa chọn lần nữa, dù hắn đã biết trước kết quả.
"Em tin anh."
Bạch Thạc Ân ngây thơ gật đầu, hắn cười hài lòng điên cuồng đè xuống cho da thịt cả hai va chạm ma sát vào nhau. Vòng tay ra sau ôm người cùng rơi vào kích tình.
Phác Hựu Âm về đến nhà thấy sắc mặt của Bạch Thạc Ân có phần nhợt nhạt, mặt lộ rõ sự kìm nén nhăn nhó.
"Em sao vậy?" Hắn lo lắng lại gần ngồi xuống bên cạnh.
"Em đau bụng." Cậu ôm bụng đau đớn.
"Chiều giờ em có ăn gì bậy không?" Hắn nhớ rằng lúc chiều cũng đi ăn với cậu, sao chỉ có mình cậu bị đau?
"Em... Em.." Cậu bạn nhỏ sợ nói dối sẽ rất có hại cho sức khoẻ của mình nên đành nói thật. "Em ăn snack.
Thiết nghĩ ăn một hai túi sẽ không đến nỗi đau bụng. Một tay vòng qua ôm vai Bạch Thạc Ân bế cậu ra xe đưa đến bệnh viện. Trên xe vẫn không nhịn được thắc mắc hỏi.
"Em ăn bao nhiêu?"
"Em... Em..."
Khẽ liếc mắt nhìn thấy hắn vẻ mặt rất nghiêm túc có phần đàn áp, Bạch Thạc Ân rụt rè thu người lại không dám trả lời.
"Bao nhiêu?" Hắn dứt khoát hỏi.
"Dạ... Dạ... Khoảng hơn 10 túi... Còn có 3 lon nước ngọt." Bạch Thạc Ân thành thật trả lời.
Nghe xong lời thú tội, Phác Hựu Âm thở dài im lặng không nói nữa. Đến bệnh khám một vòng mới có kết quả Bạch Thạc Ân bị ngộ độc thực phẩm nhẹ.
Về đến nhà, ngắm qua nghĩa lại một chút để lấy thuốc. Trước khi uống còn chu đáo cho Bạch Thạc Ân ăn cháo trắng, vừa cho ăn vừa càm ràm.
"Em đó, quậy đến mức này thì anh cũng không biết nói gì nữa rồi."
"Em xin lỗi." Bé con ủ rũ cúi đầu.
"Sau đừng vậy nữa." Tính khí không biết nói nhiều, từ đầu đến cuối chỉ dùng hành động để thể hiện nên hiện tại Phác Hựu Âm không biết mắng người này ra sao để cậu nhớ.
"Em uống đi, sẽ hết nhanh đau."
"Da."
Phác Hựu Âm đưa thuốc đến bên miệng Bạch Thạc Ân, cậu bạn nhỏ lười biếng cúi xuống dùng miệng gặm thuốc, đôi môi nhỏ của cậu vô tình chạm vào lòng bàn tay của hắn, môi nhỏ gặm gặm ma sát cố lấy thuốc trong tay, đầu lưỡi chạm nhẹ liếm lấy tay hắn.
Bị tiếp xúc thân mật đột ngột như thế, Phác Hựu Âm cảm thấy nóng người đến lạ, cảm thấy không ổn lắm. Nhiệt độ trong phòng sao lại nóng như thế?
Uống thuốc xong nằm xuống, bụng lân lân giảm đau.
"Em cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Hắn nắm xuống bên cạnh, tay luồn vào trong áo giở áo cậu lên, tay chậm rãi xoa xoa bụng nhỏ.
Tay chạm vào làn da mềm mại, mát dịu. Tâm cang hắn phản ứng kịch liệt.
"Chết tiệt... Không phải chứ... Phải kiềm chế lại... Không được."
Phác Hựu Âm đang cố gắng kiềm chế cái thứ ở hạ thân dưới đang rục rịch trỗi dậy, sao lại phản ứng lúc này, mới nhiêu đây đã phản ứng rồi? Sao không có tiền đồ thế này?
Hắn vừa xoa vừa suy nghĩ tay vô tình đi lên trên lúc nào không hay. Nó di chuyển lên ngực. Hắn bất giác giật mình.
"Anh... Anh xin lỗi." Phác Hựu Âm lúng túng xin lỗi.
"Em không sao." Bạch Thạc Ân cũng ngại ngùng trả lời.
"Anh..." Hắn gãi gãi đầu không biết nên nói gì tiếp theo.
"Được." Bé con lấy tay che mặt, không đợi hắn nói hết câu đã đồng ý, dù không biết chuyện hắn sắp nói có giống cái mình đang suy nghĩ hay không.
"Em là đang đùa với lửa đó. Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em lớn rồi, tất cả lời em nói ra em đều chịu trách nhiệm được hết."
"Cái này là do em nói."
Hắn không chịu được nữa liền về lấy Bạch Thạc Ân, đè xuống không cho cậu có cơ hội chống cự hỗn chặn môi, ngồi trên người Bạch Thạc Ân, dứt khoát cởi áo mình ném đi. Sau đó cởi luôn áo cậu quẳng vào một góc, bàn tay to lớn mò mẫm xoa bóp hai nhuỵ hoa nhỏ mới nhú của người kia, xoa bóp kịch liệt.
Cảm giác lạ lẫm, Bạch Thạc Ân không biết là đang khó chịu hay sung sướng rên rĩ kêu lên. Như được tiếp thêm khoái cảm hắn như con rắn trườn lên người Bạch Thạc Ân cắn mút cổ cậu, tiếng kêu rên càng lớn, bắt đầu di chuyển xuống cắn mút hai đầu ti nhỏ, một bên cắn một bên nhào nặn. Cảm giác lần đầu quá mãnh liệt, Bạch Thạc Ân không tài nào kìm nén được tiếng rên của mình.
"Em... Em.." Bé con thật sự rất ngượng ngùng vì đây là lần đầu của mình.
"Đừng nói gì... Em chỉ cần rên thôi." Bạch Thạc Ân cảm thấy tên này không hề ngại ngùng một chút nào, mặt có dày quá thể không?
Bàn tay hư hỏng mân mê xuống phía dưới, bây giờ cuối cùng cũng xuống nơi cấm địa. Một động tác dễ dàng cởi phăng cái quần ngủ của Bạch Thạc Ân ra, trên người của cậu chỉ còn duy nhất cái quần nhỏ để che chỗ bí mật của mình. Hắn dừng lại động tác, ánh mắt mờ đục vì ham muốn, giọng khàn khàn trầm đục.
"Cơ thể của em thật tuyệt mĩ."
Bùng nổ ngại ngùng tuyệt đối, Bạch Thạc Ân khẳng định người này trên giường đã hoá thú. Hắn còn đánh giá cơ thể cậu, hắn hoàn toàn không biết người. Thánh thần thiên địa ơi.
Hắn khẽ cười "xoẹt" một tiếng, hắn xé toạc chiếc quần nhỏ còn lại của cậu, cậu bạn nhỏ xấu hổ khép hai chân vì thấy ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào chỗ đó. Hắn không biết ngượng nhưng cậu biết.
"Đừng nhìn... Em ngượng." Tiếng nói nỉ non phát lên.
Không ngượng. Chúng sớm hay muộn gì cũng sẽ là của nhau." Hắn hôn hôn lên đôi môi nhỏ. "Rất đẹp... Tất cả của em đều đẹp."
Cúi xuống sát vào lổ tai kia thì thầm.
"Cởi quần giúp anh."
"Ôi mẹ ơi" Trong đầu cảm thán, cậu đang nghe cái gì thế này.
Thế nhưng đầu nhỏ đã bị thuần hoá, bất tri bất giác làm theo lời hắn.
Bàn tay Phác Hựu Âm di chuyển xuống nơi tư mật đó, không một lời báo trước mà từ từ dạo đầu rồi nhanh chóng tay đã vào bên trong nơi tư mật đó từ lúc nào không hay Bạch Thạc Ân giật nảy mình.
"Hựu Âm." Cậu báu víu vào vai thỏ thẻ gọi tên hắn.
"Mau giúp anh."
Hắn lại cho thêm một ngón vào, cậu theo bản năng uốn người, bàn tay run run bám vào bờ ngực săn chắc của hắn.
"Xem, bé con. Em đã ướt thế này." Hắn còn chưa chính thức lâm trận, chỉ mới dạo đầu.
Bạch Thạc Ân xấu hổ.
"Em sờ thử xem."
Mạnh bạo cầm lấy tay cậu đang bám trên ngực mình đặt lên người anh em đã được giải phòng phất cờ từ lâu hiên ngang ngẩn cao đầu.
Tiểu Âm đang nóng cương, bị bàn tay lạnh mát đặt lên khiến hắn thật dễ chịu.
"Vật này thật lớn." Tâm tư nhỏ của Bạch Thạc Ân đánh giá. Rút lại còn kịp không? Nhưng đã lỡ đâm lao rồi phải theo lao thôi.
Nhận thấy Bạch Thạc Ân đã bị người anh em của mình làm lơ đễnh, Phác Hựu Âm lưu manh cố ý rút tay của mình đang bên trong người cậu ra.
Bạch Thạc Ân bị động cảm thấy trống rỗng phía trong khó chịu khép hai chân lai.
"Em... Muốn..." Trong vô thức cậu đòi hỏi nhưng không nghĩ đến hậu quả của nó.
"Lần đầu sẽ rất đau." Hắn ân cần phân tích, muốn khẳng định cho cậu cơ hội lựa chọn lần nữa, dù hắn đã biết trước kết quả.
"Em tin anh."
Bạch Thạc Ân ngây thơ gật đầu, hắn cười hài lòng điên cuồng đè xuống cho da thịt cả hai va chạm ma sát vào nhau. Vòng tay ra sau ôm người cùng rơi vào kích tình.
/87
|