Lúc này Hoàng hậu mới phản ứng lại, Thương Dịch đứng trước mặt bà ta đã sớm không còn là đứa bé nghèo túng mất nương trong lãnh cung năm đó nữa.
Ta cũng thuận lợi trở thành Quý phi.
Ngày đại điển phong Phi, ta dỡ mũ phượng trên đỉnh đầu xuống, xoa bóp cái cổ bị đè đau nhức, không ngừng phàn nàn: "Mệt c.h.ế.t mấy, làm Quý phi gì chứ, ta vẫn làm quý nhân thì tốt hơn."
Sau khi Thương Dịch đến, các cung nữ thức thời rời đi, chỉ còn lại ta và Thương Dịch ở riêng.
"A Vũ, đợi sau khi thời cơ chín muồi, ta sẽ phong nàng làm Hậu."
Lúc ở trên giường, Thương Dịch nói như thế.
"Ai… Đừng cắn ta… Đúng rồi, những thị thiếp kia đâu?"
"Ta cho các nàng đủ tiền bạc rồi thả các nàng đi."
"A."
Dường như bất mãn với việc ta phân tâm nên Thương Dịch lại cắn một cái trên môi ta, tay cũng không thành thật, không nhẹ không nặng bóp thịt mềm bên hông ta: "Không được phân tâm."
Ta bị đau, vươn tay hung hăng cào phía sau lưng hắn: "Không được phép bóp lung tung, đáng ghét!"
( Hoàn chính văn)
Phiên ngoại
1
Sau khi lên làm Hoàng hậu, Thương Dịch đột nhiên muốn mang ta xuất cung đi chơi, nói là có một nơi rất hay.
Sau khi đến đó, ta cảm thán một câu:
"Quả thực chơi vui."
Hôm nay, Thương Dịch đặc biệt chăm chút ăn mặc, mặc áo bào đen thêu chỉ vàng, toàn thân nhìn qua có vẻ mày rồng mắt phượng, khí thế cực mạnh.
Mà ta cũng mặc áo gấm, cài không ít trâm bạc, nhìn giống như nhà giàu mới nổi.
Nơi Thương Dịch dẫn ta tới hôm nay là ngôi làng mà “ta” đã từng sinh sống vài chục năm.
Quên không nói, thật ra ta xuyên qua.
Chủ nhân thân thể này của ta vốn lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, đứng thứ năm trong nhà, vốn gọi là Kiều Ngũ.
Bốn người tỷ tỷ trên nàng ấy hoặc là vừa sinh ra đã c.h.ế.t chìm, hoặc là c.h.ế.t yểu, tóm lại, năm đứa bé đầu tiên chỉ có ta và tam tỷ còn sống.
Mà cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ Kiều Ngũ chính là hầu hạ đệ đệ, hầu hạ phụ mẫu, phụ mẫu có chút không hài lòng thì sẽ hành hung hai tỷ muội một trận.
Đệ đệ còn nhìn lén hai tỷ muội thay quần áo, tắm rửa.
Sau này tam tỷ bị bán cho viên ngoại làm thiếp, Kiều Ngũ thì bị bán vào phủ Thái tử.
Kiều gia chỉ cho rằng Kiều Ngũ đã chết, hôm nay, Hoàng đế lại tự mình quay về cùng Kiều Ngũ…
Nghĩ đến hình ảnh đó, ta không nhịn được mà cười he he.
Thương Dịch nhéo tay của ta: "Nàng vui như vậy sao?"
Ta không thể đè nén khóe miệng đang cong lên, khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi."
Thương Dịch cùng ta đi vào Kiều thôn.
Mọi người ở cửa thôn chưa bao giờ thấy nam nữ ăn mặc quý phái như thế, sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới há miệng run rẩy chỉ vào người của ta: "Ngũ cô nương nhà Đại Ngưu sao?"
Ta ngẩng đầu lên, cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Rất nhanh, tin tức ta về thôn đã truyền đến Kiều gia.
Vẻ mặt cha Kiều mẹ Kiều nhìn chằm chằm ta một hồi lâu cực kỳ khiếp sợ.
Ta suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thương Dịch bên cạnh ta hất cằm lên, trong đôi mắt sâu như đầm lầy hiện lên vẻ không ngờ.
Thái giám đi theo xuất cung giận dữ, lúc này quát lớn: "To gan! Nhìn thấy Bệ hạ và nương nương sao lại không quỳ!"
Cha mẹ Kiều gia đã bao giờ thấy loại cảnh tượng này đâu? Bị dọa đến mức run chân một cái, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:
"Thảo dân… Thảo dân tham kiến Bệ hạ, tham kiến nương nương!"
Ta còn lờ mờ trông thấy cha Kiều ngẩng đầu lén nhìn ta.
Ánh mắt không thể tin kia dường như muốn nói, tại sao nữ nhi vô dụng ta đây lại có thể câu được Hoàng đế chứ.
Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thương Dịch, dịu dàng nói: "Bệ hạ, cho bọn họ đứng lên đi."
Thương Dịch hiểu ý ta, nở một nụ cười dịu dàng, cưng chiều với ta, nhỏ giọng trả lời: "Được. Các ngươi đứng lên đi."
Cha mẹ Kiều gia run chân đứng dậy.
Thế là ta và Thương Dịch được cung kính mời đến nhà.
Ta cũng thuận lợi trở thành Quý phi.
Ngày đại điển phong Phi, ta dỡ mũ phượng trên đỉnh đầu xuống, xoa bóp cái cổ bị đè đau nhức, không ngừng phàn nàn: "Mệt c.h.ế.t mấy, làm Quý phi gì chứ, ta vẫn làm quý nhân thì tốt hơn."
Sau khi Thương Dịch đến, các cung nữ thức thời rời đi, chỉ còn lại ta và Thương Dịch ở riêng.
"A Vũ, đợi sau khi thời cơ chín muồi, ta sẽ phong nàng làm Hậu."
Lúc ở trên giường, Thương Dịch nói như thế.
"Ai… Đừng cắn ta… Đúng rồi, những thị thiếp kia đâu?"
"Ta cho các nàng đủ tiền bạc rồi thả các nàng đi."
"A."
Dường như bất mãn với việc ta phân tâm nên Thương Dịch lại cắn một cái trên môi ta, tay cũng không thành thật, không nhẹ không nặng bóp thịt mềm bên hông ta: "Không được phân tâm."
Ta bị đau, vươn tay hung hăng cào phía sau lưng hắn: "Không được phép bóp lung tung, đáng ghét!"
( Hoàn chính văn)
Phiên ngoại
1
Sau khi lên làm Hoàng hậu, Thương Dịch đột nhiên muốn mang ta xuất cung đi chơi, nói là có một nơi rất hay.
Sau khi đến đó, ta cảm thán một câu:
"Quả thực chơi vui."
Hôm nay, Thương Dịch đặc biệt chăm chút ăn mặc, mặc áo bào đen thêu chỉ vàng, toàn thân nhìn qua có vẻ mày rồng mắt phượng, khí thế cực mạnh.
Mà ta cũng mặc áo gấm, cài không ít trâm bạc, nhìn giống như nhà giàu mới nổi.
Nơi Thương Dịch dẫn ta tới hôm nay là ngôi làng mà “ta” đã từng sinh sống vài chục năm.
Quên không nói, thật ra ta xuyên qua.
Chủ nhân thân thể này của ta vốn lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, đứng thứ năm trong nhà, vốn gọi là Kiều Ngũ.
Bốn người tỷ tỷ trên nàng ấy hoặc là vừa sinh ra đã c.h.ế.t chìm, hoặc là c.h.ế.t yểu, tóm lại, năm đứa bé đầu tiên chỉ có ta và tam tỷ còn sống.
Mà cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ Kiều Ngũ chính là hầu hạ đệ đệ, hầu hạ phụ mẫu, phụ mẫu có chút không hài lòng thì sẽ hành hung hai tỷ muội một trận.
Đệ đệ còn nhìn lén hai tỷ muội thay quần áo, tắm rửa.
Sau này tam tỷ bị bán cho viên ngoại làm thiếp, Kiều Ngũ thì bị bán vào phủ Thái tử.
Kiều gia chỉ cho rằng Kiều Ngũ đã chết, hôm nay, Hoàng đế lại tự mình quay về cùng Kiều Ngũ…
Nghĩ đến hình ảnh đó, ta không nhịn được mà cười he he.
Thương Dịch nhéo tay của ta: "Nàng vui như vậy sao?"
Ta không thể đè nén khóe miệng đang cong lên, khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi."
Thương Dịch cùng ta đi vào Kiều thôn.
Mọi người ở cửa thôn chưa bao giờ thấy nam nữ ăn mặc quý phái như thế, sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới há miệng run rẩy chỉ vào người của ta: "Ngũ cô nương nhà Đại Ngưu sao?"
Ta ngẩng đầu lên, cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Rất nhanh, tin tức ta về thôn đã truyền đến Kiều gia.
Vẻ mặt cha Kiều mẹ Kiều nhìn chằm chằm ta một hồi lâu cực kỳ khiếp sợ.
Ta suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thương Dịch bên cạnh ta hất cằm lên, trong đôi mắt sâu như đầm lầy hiện lên vẻ không ngờ.
Thái giám đi theo xuất cung giận dữ, lúc này quát lớn: "To gan! Nhìn thấy Bệ hạ và nương nương sao lại không quỳ!"
Cha mẹ Kiều gia đã bao giờ thấy loại cảnh tượng này đâu? Bị dọa đến mức run chân một cái, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:
"Thảo dân… Thảo dân tham kiến Bệ hạ, tham kiến nương nương!"
Ta còn lờ mờ trông thấy cha Kiều ngẩng đầu lén nhìn ta.
Ánh mắt không thể tin kia dường như muốn nói, tại sao nữ nhi vô dụng ta đây lại có thể câu được Hoàng đế chứ.
Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thương Dịch, dịu dàng nói: "Bệ hạ, cho bọn họ đứng lên đi."
Thương Dịch hiểu ý ta, nở một nụ cười dịu dàng, cưng chiều với ta, nhỏ giọng trả lời: "Được. Các ngươi đứng lên đi."
Cha mẹ Kiều gia run chân đứng dậy.
Thế là ta và Thương Dịch được cung kính mời đến nhà.
/12
|