Thật sự là cắn ra hai chữ.
Bởi vì Hòa Vi nghe ra tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại càng không dám xoay người lại nhìn anh, rũ lông mi không lên tiếng.
Yến Hoài vừa nói ra những lời này, toàn bộ phim trường nháy mắt lọt vào một trạng thái yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói lời nào, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước mưa từ ngói lưu ly nhỏ giọt xuống mái hiên rơi trên mặt đất, có thể nghe được một cách rõ ràng.
Bởi vì đây là cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay, cho nên trừ bỏ diễn viên cùng nhân viên bộ phận công tác, những người khác cơ bản đều đã kết thúc công việc về nhà.
Người trong phim trường hiện cũng không tính là nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mười mấy người.
Từ lúc cô biết Yến Hoài, cũng chưa từng thấy anh cùng Trình Diễm đứng chung một chỗ, nên không dám mở miệng nói loạn nữa.
Trình Diễm phản ứng lại trước tiên, khụ một tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Trước nghỉ ngơi mười phút.”
Anh nhìn về phía Hòa Vi, “Hòa Vi, em lại đây một chút.”
Hòa Vi cắn chặt răng, thật sự không có biện pháp cự tuyệt Trình Diễm, đành phải trước ánh mắt của mọi người, chậm rì rì mà đi tới.
Trình Diễm đưa khăn lông qua, “Lau mặt trước.”
Hòa Vi thuận theo mà tiếp nhận, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, lung tung lau mặt.
Tóc cô cũng bị xối đến ướt đẫm, búi tóc cầu kỳ lúc trước giờ trông lung lay sắp đổ, bên tai còn có vài sợi dính ở trên mặt,lớp trang điểm trên mặt về cơ bản đều đã trôi sạch sẽ, lúc này gương mặt ở dưới ánh đèn, làn da trắng trong đến kỳ lạ.
Trình Diễm nhíu mày hỏi, “Vừa rồi sao lại thế này?”
Hòa Vi nửa thật nửa giả mà đáp, “Cô ta vừa rồi vẫn liên tiếp mắc lỗi, em bị nước xối lâu rồi, có chút không thoải mái.”
Cố tình cảnh này lại không cho phép dùng diễn viên đóng thế.
Huống hồ, cho dù dùng diễn viên đóng thế, Hòa Vi đoán chừng cũng không có cách nào yên tâm thoải mái nhìn người khác thay cô chịu xối nước ở trong mưa.
Trình Diễm lúc này mới nhớ tới, trận cảm lạnh của cô còn chưa khỏi hoàn toàn, chân ngày hôm qua lại mới vừa bị thương, không thích hợp ngâm lâu trong nước lạnh.
Anh nhăn mày càng chặt, “Nhưng em cũng không thể tùy tiện thay cô ta đóng cảnh giường chiếu.”
Hòa Vi cũng nhíu mày theo.
Anh cho rằng cô nguyện ý thay Mộc Sanh diễn loại cảnh này sao?
Đừng nói Hòa Vi cũng không có kinh nghiệm, cho dù có kinh nghiệm, cô cũng không nghĩ đóng loại cảnh này.
Đầu óc cô lại không có bệnh.
Hòa Vi rũ lông mi, hàm răng đang cắn môi dưới lại càng dùng sức.
Trình Diễm liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Làm sao bây giờ?”
“Cậu là đạo diễn, còn hỏi tôi làm sao bây giờ?”
Yến Hoài lạnh mặt, thanh âm cũng lạnh xuống.
Bàn tay Hòa Vi đang giấu phía dưới tay áo nắm chặt, cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì tay áo rất lớn, đủ để đem động tác nhỏ này của cô che dấu dưới tay áo.
Trình Diễm lại càng cảm thấy khó khăn.
Hiện tại trong tình huống này, tiến lui đều không được.
Nếu cảnh này không xong trong hôm nay, ngày mai lại phải diễn lại, anh nhìn thời gian, sau đó thở dài, “Nếu không ngày mai diễn lại đi.”
Tiếp theo, trong nháy mắt, Hòa Vi còn chưa kịp thở một hơi, hệ thống liền nhắc nhở nói: “Túc, ký chủ… Không thể để ngày mai diễn.”
“Vì sao?”
Hệ thống lại bắt đầu nói lắp: “Nay, nếu hôm nay không diễn xong cảnh này cũng coi như nhiệm vụ thất bại.”
Khóe miệng Hòa Vi còn chưa kịp nhếch lại bị đè ép xuống, cô thở dài, chỉ có thể lại căng da đầu mà nói: “Không cần đâu anh Trình Diễm, vẫn là quay xong trong hôm nay đi.”
Nếu như không quay xong trong hôm nay có thể cô sẽ lại chết.
Trình Diễm nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, không yên tâm nói: “Em xác định hôm nay còn có thể tiếp tục quay?”
“Em có thể…”
Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói lạnh lùng của người bên cạnh đánh gãy, “Có thể diễn cảnh giường chiếu?”
Hòa Vi: “…”
Trình Diễm buông tiếng thở dài, “Vi Vi, nếu không chúng ta ngày mai…”
Là một đạo diễn, người không muốn chậm tiến độ nhất là Trình Diễm, nhưng mà hôm nay cảnh này cho dù thật sự qua được, cửa ải của Yến Hoài khẳng định không qua được.
Rút kinh nghiệm xương máu, Trình Diễm quyết định lui về phía sau một bước, kết quả lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hòa Vi đánh gãy: “Em thay cô ta diễn.”
Trình Diễm: “…”
Em gái em nghiêm túc sao?
Em không phát hiện sắc mặt vị tôn đại Phật bên cạnh này cùng bóng đêm giống nhau đều đen sì sao?
Hòa Vi đương nhiên không chú ý tới sắc mặt Trình Diễm cùng Yến Hoài, cô hít sâu một hơi, “Em cố gắng diễn một lần là qua.”
Thời điểm cô đọc kịch bản cũng phân tích qua con người nhân vật nữ chính, nữ chính ngay từ đầu chính là một đóa hoa sen trắng không dính bùn, trong sáng có hiểu biết nhưng lại không rành thế sự, bởi vậy mới có thể giữa đông đảo tú nữ trổ hết tài năng, được Hoàng Thượng nhìn trúng.
Hòa Vi không có kinh nghiệm, cho nên mới có khả năng diễn tả được cảm xúc của nữ chính.
Vẻ mặt Trình Diễm phức tạp.
Hòa Vi nhìn anh gật gật đầu, xoay người trở lại cảnh quay, chỉ là mới đi còn chưa được nửa bước, cánh tay liền bị người nắm lấy, người nọ thấp giọng gọi tên cô: “Hòa Vi?”
Cô bị xối nước lạnh nửa ngày, cánh tay lúc này cũng lạnh lẽo.
Yến Hoài hơi nhíu ấn đường, “Không nghe thấy tôi vừa nói cái gì?”
Hòa Vi phiền muộn đáp: “Nghe thấy được.”
Không chỉ có nghe thấy được, hơn nữa còn nghe rành mạch.
Nhưng là cô không có cách nào.
Lập tức liền bị trọng sinh tiếp, cô còn có gì mà dám hay không dám?
Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của Hòa Vi.
Dáng người cô nhỏ xinh, khuôn mặt cũng nho nhỏ, đường cong khuôn mặt thực mềm mại, cằm cũng không tính là quá nhọn, rất hợp với búi tóc cổ trang, thoạt nhìn dịu dàng lại nhu hòa.
Yến Hoài đột nhiên không nói gì nữa.
Anh thậm chí cảm thấy câu “Em dám?” vừa rồi, thái độ quá gay gắt.
Hòa Vi rụt rụt tay trở về, “Yến tổng——”
Giọng nói rơi xuống, Yến Hoài liền thuận thế buông lỏng tay, anh nhìn sang hướng Mộc Sanh, sau đó lại đưa mắt nhìn Trình Diễm.
Trình Diễm lập tức hiểu rõ nói: “Vi Vi, em đi nghỉ ngơi vài phút, giúp anh gọi Mộc Sanh tới đây một chút.”
Hòa Vi nghe theo, sau đó cũng không quay đầu lại mà hướng sang phía bên kia đi qua.
Mộc Sanh đang dặm lại phấn, trời rất lạnh, cho dù cô ta khoác thêm áo cũng không cảm thấy ấm hơn, trên người có mấy chỗ hở ra trong không khí.
Trên người Hòa Vi mang theo khí lạnh từ nước bốc lên, vừa rồi ở trong mưa còn chưa có cảm nhận được, lần này vừa ra liền cảm thấy lạnh, hàm răng cô run rẩy, lúc nói chuyện đều mang theo âm rung: “Đạo diễn Trình gọi cô.”
Mộc Sanh nghe vậy nâng mắt nhìn “À” một tiếng, sau đó thướt tha lả lướt mà đứng lên.
Đi ra ngoài vài bước, cô ta lại quay đầu liếc mắt nhìn Hòa Vi một cái, “Nhìn không ra, cô cùng Yến tổng còn quen biết nha?”
Nha cái rắm chứ nha.
Hòa Vi mắt cũng không nâng, “Không thân.”
“Giả bộ thanh cao,” Mộc Sanh xuy một tiếng, giọng cô ta rất dối trá, đột nhiên lui về phía sau nửa bước ghé vào bên tai Hòa Vi nói một câu, “Tôi nói một người mới sao có thể nhận được vai nữ số 4, thì ra là…”
Mộc Sanh chưa nói xong, để lại một ánh mắt hứng thú nhiều ý tứ cho cô, xoay người đi tìm Trình Diễm.
Hòa Vi nắm chặt khăn lông trong tay, chờ tiếng bước chân từ bên tai hoàn toàn biến mất, cô mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Cách mấy mét, Trình Diễm cùng Yến Hoài ngồi ở ghế trên, Mộc Sanh đứng ở bên cạnh hai người, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp.
Bên kia ánh sáng chiếu rọi lên nửa bờ vai ngọc ngà, Hòa Vi thậm chí có thể nhìn thấy khe ngực thật sâu của cô ta.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ có dáng người cực tốt.
Tầm mắt Hòa Vi vừa chuyển, lại một lần nữa rơi trên người Yến Hoài.
Anh lúc này đang ngồi đối diện cô, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc, sắc mặt lượn lờ trong sương khói cùng với hơi nước tản ra khi mưa xuống trông không được rõ ràng lắm.
Cằm người đàn ông khẽ nâng, đường cong nam tính xinh đẹp, hầu kết rõ ràng, Hòa Vi căn cứ vào góc độ ánh mắt của Yến Hoài, đại khái phân tích ra anh đang nhìn nơi nào.
Tám chín phần mười là đang nhìn ngực Mộc Sanh.
Đúng là người đàn ông xấu xa, ngày hôm qua còn đối xử với cô dịu dàng như vậy, kết quả mới qua một ngày, liền đi nhìn ngực người phụ nữ khác.
Hòa Vi thở dài, mặt không biểu cảm đem tầm mắt quay trở về.
Cô một chút cũng không tức giận.
Cô không có gì phải tức giận.
-
Mà cách đó không xa, giờ phút này, Trình Diễm lần thứ ba nhìn thời gian trên di động.
9 giờ tối.
Trước khi đóng phim Hòa Vi đã hỏi riêng anh khi nào có thể quay xong, Trình Diễm làm đạo diễn sản xuất cũng đã mấy năm, tính thời gian không thành vấn đề.
Lúc ấy anh trả lời Hòa Vi là trước 10h khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại đã là 9 giờ.
Trình Diễm tắt màn hình, giương mắt nhìn về phía Mộc Sanh, “Vừa rồi phải diễn lại vài lần là chuyện như thế nào? Tôi cảm thấy với kỹ thuật diễn của cô, không đến mức mắc lỗi nhiều như vậy chứ?”
“Trạng thái có chút không tốt…” Mộc Sanh cúi đầu, trên mặt lặng yên mà ửng hồng, “Dù sao cũng là cảnh giường chiếu… tôi sẽ không diễn.”
Trình Diễm có chút đau đầu.
Tiểu chuẩn anh đặt ra cho các diễn viên từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, dựa trên những lần vừa rồi cô ta mắc lỗi, căn bản là không đạt tiêu chuẩn, nhưng mà loại cảnh này không phải cứ diễn viên tốt là có thể diễn được.
Trình Diễm thở dài.
Còn chưa nghĩ tới mở miệng như nào cho tốt, đã thấy Yến Hoài nghiêng mắt nhìn, anh nhếch môi: “Cô vừa nói cái gì?”
Anh cũng không chờ Mộc Sanh trả lời, liền nói tiếp, “Sẽ không đóng cảnh giường chiếu?”
Mộc Sanh cúi đầu càng ngày càng thấp, một bộ dáng thẹn thùng gật gật đầu.
Yến Hoài cười nhạt, anh thở khói ra, sau đó lại đem thuốc bỏ vào trong miệng khẽ cắn đuôi thuốc, cúi đầu mắt nhìn di động: “Kêu Mộc Sanh đúng không?”
Mộc Sanh vội lên tiếng: “Vâng.”
“Hai năm trước chuyên phụ trách đóng thế cảnh giường chiếu,” Yến Hoài đem điện thoại tùy ý ném lên bàn, tiếng phát ra không lớn không nhỏ, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cô nói cô sẽ không diễn?”
Mộc Sanh không thể tin vào tai mình mà mở to hai mắt, “Yến tổng…”
“Sẽ diễn sao?”
Cả người Mộc Sanh đều ra một tầng mồ hôi lạnh, dùng sức cắn môi dưới đáp: “Sẽ, biết…”
Chuyển biến này cũng quá lớn đi, Trình Diễm sửng sốt vài giây, thẳng đến khi Mộc Sanh đã trở về bên kia tiếp tục trang điểm mới phản ứng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Làm sao cậu biết cô ta chuyên đóng thế cảnh giường chiếu?”
“Công ty Yến gia.”
“...À.”
Anh thiếu chút nữa đã quên, mảng kinh doanh chính của công ty nhà họ Yến là truyền thông.
Trình Diễm sờ sờ cái mũi, “… Trách không được.”
Yến Hoài không nói nữa, anh dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy, “Đi đây.”
-
Hòa Vi cảm thấy Mộc Sanh như là bị người hạ cổ.
Tới lần thứ ba, cảnh quay đều thuận thuận lợi lợi mà hoàn thành.
Hơn 9 giờ rưỡi, rốt cuộc Hòa Vi cũng được quay lại phòng hóa trang thay quần áo của mình, cô tùy tiện đem tóc buộc cao lên, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Hai tiếng trước Yến Thần đã nhắn tin trả lời, 【 Hòa Hòa, buổi tối tới nhà anh ăn cơm đi? 】
Phía sau còn có mấy tin, đều là hỏi cô như thế nào không trả lời tin nhắn.
Mở nhật kí điện thoại, Yến Thần cũng gọi đến vài cuộc.
Hòa Vi đem áo khoác mặc tốt, sau đó vừa gọi điện cho anh ta, vừa bước ra khỏi phòng hóa trang.
Cô gọi điện cho Yến Thần, sau một hồi chuông liền có người bắt máy.
Cách vài phút, Hòa Vi đi ra khỏi phim trường.
Giọng nói đàn ông truyền tới, mơ hồ có vài phần ủy khuất: “Hòa Hòa, vừa rồi như thế nào không nghe điện thoại anh?”
“Vừa rồi đang quay phim.”
Hòa Vi hắt xì một cái.
Yến Thần lập tức quan tâm nói, “Cảm lạnh lại nghiêm trọng sao?”
Hòa Vi hít hít cái mũi, “Không có.”
Cô vừa gọi điện thoại vừa đi đến ven đường, chuẩn bị cản xe taxi, đúng lúc này Yến Thần lại nói: “Tới nhà anh ăn cơm đi, anh đi đón em.”
Anh ta im bặt không nhắc tới hôm nay là sinh nhật mình.
Hòa Vi thở dài, tất nhiên không chịu buông tha cơ hội này, “Em gọi xe là được.”
Bên kia im lặng vài giây, cũng không kiên trì, dặn dò cô vài câu chú ý an toàn sau đó cúp điện thoại.
Hòa Vi xoa xoa huyệt thái dương, vừa muốn duỗi tay đón xe, một chiếc xe màu đen liền dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Lên xe.”
Bởi vì Hòa Vi nghe ra tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại càng không dám xoay người lại nhìn anh, rũ lông mi không lên tiếng.
Yến Hoài vừa nói ra những lời này, toàn bộ phim trường nháy mắt lọt vào một trạng thái yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói lời nào, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước mưa từ ngói lưu ly nhỏ giọt xuống mái hiên rơi trên mặt đất, có thể nghe được một cách rõ ràng.
Bởi vì đây là cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay, cho nên trừ bỏ diễn viên cùng nhân viên bộ phận công tác, những người khác cơ bản đều đã kết thúc công việc về nhà.
Người trong phim trường hiện cũng không tính là nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mười mấy người.
Từ lúc cô biết Yến Hoài, cũng chưa từng thấy anh cùng Trình Diễm đứng chung một chỗ, nên không dám mở miệng nói loạn nữa.
Trình Diễm phản ứng lại trước tiên, khụ một tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Trước nghỉ ngơi mười phút.”
Anh nhìn về phía Hòa Vi, “Hòa Vi, em lại đây một chút.”
Hòa Vi cắn chặt răng, thật sự không có biện pháp cự tuyệt Trình Diễm, đành phải trước ánh mắt của mọi người, chậm rì rì mà đi tới.
Trình Diễm đưa khăn lông qua, “Lau mặt trước.”
Hòa Vi thuận theo mà tiếp nhận, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, lung tung lau mặt.
Tóc cô cũng bị xối đến ướt đẫm, búi tóc cầu kỳ lúc trước giờ trông lung lay sắp đổ, bên tai còn có vài sợi dính ở trên mặt,lớp trang điểm trên mặt về cơ bản đều đã trôi sạch sẽ, lúc này gương mặt ở dưới ánh đèn, làn da trắng trong đến kỳ lạ.
Trình Diễm nhíu mày hỏi, “Vừa rồi sao lại thế này?”
Hòa Vi nửa thật nửa giả mà đáp, “Cô ta vừa rồi vẫn liên tiếp mắc lỗi, em bị nước xối lâu rồi, có chút không thoải mái.”
Cố tình cảnh này lại không cho phép dùng diễn viên đóng thế.
Huống hồ, cho dù dùng diễn viên đóng thế, Hòa Vi đoán chừng cũng không có cách nào yên tâm thoải mái nhìn người khác thay cô chịu xối nước ở trong mưa.
Trình Diễm lúc này mới nhớ tới, trận cảm lạnh của cô còn chưa khỏi hoàn toàn, chân ngày hôm qua lại mới vừa bị thương, không thích hợp ngâm lâu trong nước lạnh.
Anh nhăn mày càng chặt, “Nhưng em cũng không thể tùy tiện thay cô ta đóng cảnh giường chiếu.”
Hòa Vi cũng nhíu mày theo.
Anh cho rằng cô nguyện ý thay Mộc Sanh diễn loại cảnh này sao?
Đừng nói Hòa Vi cũng không có kinh nghiệm, cho dù có kinh nghiệm, cô cũng không nghĩ đóng loại cảnh này.
Đầu óc cô lại không có bệnh.
Hòa Vi rũ lông mi, hàm răng đang cắn môi dưới lại càng dùng sức.
Trình Diễm liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Làm sao bây giờ?”
“Cậu là đạo diễn, còn hỏi tôi làm sao bây giờ?”
Yến Hoài lạnh mặt, thanh âm cũng lạnh xuống.
Bàn tay Hòa Vi đang giấu phía dưới tay áo nắm chặt, cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì tay áo rất lớn, đủ để đem động tác nhỏ này của cô che dấu dưới tay áo.
Trình Diễm lại càng cảm thấy khó khăn.
Hiện tại trong tình huống này, tiến lui đều không được.
Nếu cảnh này không xong trong hôm nay, ngày mai lại phải diễn lại, anh nhìn thời gian, sau đó thở dài, “Nếu không ngày mai diễn lại đi.”
Tiếp theo, trong nháy mắt, Hòa Vi còn chưa kịp thở một hơi, hệ thống liền nhắc nhở nói: “Túc, ký chủ… Không thể để ngày mai diễn.”
“Vì sao?”
Hệ thống lại bắt đầu nói lắp: “Nay, nếu hôm nay không diễn xong cảnh này cũng coi như nhiệm vụ thất bại.”
Khóe miệng Hòa Vi còn chưa kịp nhếch lại bị đè ép xuống, cô thở dài, chỉ có thể lại căng da đầu mà nói: “Không cần đâu anh Trình Diễm, vẫn là quay xong trong hôm nay đi.”
Nếu như không quay xong trong hôm nay có thể cô sẽ lại chết.
Trình Diễm nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, không yên tâm nói: “Em xác định hôm nay còn có thể tiếp tục quay?”
“Em có thể…”
Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói lạnh lùng của người bên cạnh đánh gãy, “Có thể diễn cảnh giường chiếu?”
Hòa Vi: “…”
Trình Diễm buông tiếng thở dài, “Vi Vi, nếu không chúng ta ngày mai…”
Là một đạo diễn, người không muốn chậm tiến độ nhất là Trình Diễm, nhưng mà hôm nay cảnh này cho dù thật sự qua được, cửa ải của Yến Hoài khẳng định không qua được.
Rút kinh nghiệm xương máu, Trình Diễm quyết định lui về phía sau một bước, kết quả lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hòa Vi đánh gãy: “Em thay cô ta diễn.”
Trình Diễm: “…”
Em gái em nghiêm túc sao?
Em không phát hiện sắc mặt vị tôn đại Phật bên cạnh này cùng bóng đêm giống nhau đều đen sì sao?
Hòa Vi đương nhiên không chú ý tới sắc mặt Trình Diễm cùng Yến Hoài, cô hít sâu một hơi, “Em cố gắng diễn một lần là qua.”
Thời điểm cô đọc kịch bản cũng phân tích qua con người nhân vật nữ chính, nữ chính ngay từ đầu chính là một đóa hoa sen trắng không dính bùn, trong sáng có hiểu biết nhưng lại không rành thế sự, bởi vậy mới có thể giữa đông đảo tú nữ trổ hết tài năng, được Hoàng Thượng nhìn trúng.
Hòa Vi không có kinh nghiệm, cho nên mới có khả năng diễn tả được cảm xúc của nữ chính.
Vẻ mặt Trình Diễm phức tạp.
Hòa Vi nhìn anh gật gật đầu, xoay người trở lại cảnh quay, chỉ là mới đi còn chưa được nửa bước, cánh tay liền bị người nắm lấy, người nọ thấp giọng gọi tên cô: “Hòa Vi?”
Cô bị xối nước lạnh nửa ngày, cánh tay lúc này cũng lạnh lẽo.
Yến Hoài hơi nhíu ấn đường, “Không nghe thấy tôi vừa nói cái gì?”
Hòa Vi phiền muộn đáp: “Nghe thấy được.”
Không chỉ có nghe thấy được, hơn nữa còn nghe rành mạch.
Nhưng là cô không có cách nào.
Lập tức liền bị trọng sinh tiếp, cô còn có gì mà dám hay không dám?
Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của Hòa Vi.
Dáng người cô nhỏ xinh, khuôn mặt cũng nho nhỏ, đường cong khuôn mặt thực mềm mại, cằm cũng không tính là quá nhọn, rất hợp với búi tóc cổ trang, thoạt nhìn dịu dàng lại nhu hòa.
Yến Hoài đột nhiên không nói gì nữa.
Anh thậm chí cảm thấy câu “Em dám?” vừa rồi, thái độ quá gay gắt.
Hòa Vi rụt rụt tay trở về, “Yến tổng——”
Giọng nói rơi xuống, Yến Hoài liền thuận thế buông lỏng tay, anh nhìn sang hướng Mộc Sanh, sau đó lại đưa mắt nhìn Trình Diễm.
Trình Diễm lập tức hiểu rõ nói: “Vi Vi, em đi nghỉ ngơi vài phút, giúp anh gọi Mộc Sanh tới đây một chút.”
Hòa Vi nghe theo, sau đó cũng không quay đầu lại mà hướng sang phía bên kia đi qua.
Mộc Sanh đang dặm lại phấn, trời rất lạnh, cho dù cô ta khoác thêm áo cũng không cảm thấy ấm hơn, trên người có mấy chỗ hở ra trong không khí.
Trên người Hòa Vi mang theo khí lạnh từ nước bốc lên, vừa rồi ở trong mưa còn chưa có cảm nhận được, lần này vừa ra liền cảm thấy lạnh, hàm răng cô run rẩy, lúc nói chuyện đều mang theo âm rung: “Đạo diễn Trình gọi cô.”
Mộc Sanh nghe vậy nâng mắt nhìn “À” một tiếng, sau đó thướt tha lả lướt mà đứng lên.
Đi ra ngoài vài bước, cô ta lại quay đầu liếc mắt nhìn Hòa Vi một cái, “Nhìn không ra, cô cùng Yến tổng còn quen biết nha?”
Nha cái rắm chứ nha.
Hòa Vi mắt cũng không nâng, “Không thân.”
“Giả bộ thanh cao,” Mộc Sanh xuy một tiếng, giọng cô ta rất dối trá, đột nhiên lui về phía sau nửa bước ghé vào bên tai Hòa Vi nói một câu, “Tôi nói một người mới sao có thể nhận được vai nữ số 4, thì ra là…”
Mộc Sanh chưa nói xong, để lại một ánh mắt hứng thú nhiều ý tứ cho cô, xoay người đi tìm Trình Diễm.
Hòa Vi nắm chặt khăn lông trong tay, chờ tiếng bước chân từ bên tai hoàn toàn biến mất, cô mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Cách mấy mét, Trình Diễm cùng Yến Hoài ngồi ở ghế trên, Mộc Sanh đứng ở bên cạnh hai người, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp.
Bên kia ánh sáng chiếu rọi lên nửa bờ vai ngọc ngà, Hòa Vi thậm chí có thể nhìn thấy khe ngực thật sâu của cô ta.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ có dáng người cực tốt.
Tầm mắt Hòa Vi vừa chuyển, lại một lần nữa rơi trên người Yến Hoài.
Anh lúc này đang ngồi đối diện cô, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc, sắc mặt lượn lờ trong sương khói cùng với hơi nước tản ra khi mưa xuống trông không được rõ ràng lắm.
Cằm người đàn ông khẽ nâng, đường cong nam tính xinh đẹp, hầu kết rõ ràng, Hòa Vi căn cứ vào góc độ ánh mắt của Yến Hoài, đại khái phân tích ra anh đang nhìn nơi nào.
Tám chín phần mười là đang nhìn ngực Mộc Sanh.
Đúng là người đàn ông xấu xa, ngày hôm qua còn đối xử với cô dịu dàng như vậy, kết quả mới qua một ngày, liền đi nhìn ngực người phụ nữ khác.
Hòa Vi thở dài, mặt không biểu cảm đem tầm mắt quay trở về.
Cô một chút cũng không tức giận.
Cô không có gì phải tức giận.
-
Mà cách đó không xa, giờ phút này, Trình Diễm lần thứ ba nhìn thời gian trên di động.
9 giờ tối.
Trước khi đóng phim Hòa Vi đã hỏi riêng anh khi nào có thể quay xong, Trình Diễm làm đạo diễn sản xuất cũng đã mấy năm, tính thời gian không thành vấn đề.
Lúc ấy anh trả lời Hòa Vi là trước 10h khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại đã là 9 giờ.
Trình Diễm tắt màn hình, giương mắt nhìn về phía Mộc Sanh, “Vừa rồi phải diễn lại vài lần là chuyện như thế nào? Tôi cảm thấy với kỹ thuật diễn của cô, không đến mức mắc lỗi nhiều như vậy chứ?”
“Trạng thái có chút không tốt…” Mộc Sanh cúi đầu, trên mặt lặng yên mà ửng hồng, “Dù sao cũng là cảnh giường chiếu… tôi sẽ không diễn.”
Trình Diễm có chút đau đầu.
Tiểu chuẩn anh đặt ra cho các diễn viên từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, dựa trên những lần vừa rồi cô ta mắc lỗi, căn bản là không đạt tiêu chuẩn, nhưng mà loại cảnh này không phải cứ diễn viên tốt là có thể diễn được.
Trình Diễm thở dài.
Còn chưa nghĩ tới mở miệng như nào cho tốt, đã thấy Yến Hoài nghiêng mắt nhìn, anh nhếch môi: “Cô vừa nói cái gì?”
Anh cũng không chờ Mộc Sanh trả lời, liền nói tiếp, “Sẽ không đóng cảnh giường chiếu?”
Mộc Sanh cúi đầu càng ngày càng thấp, một bộ dáng thẹn thùng gật gật đầu.
Yến Hoài cười nhạt, anh thở khói ra, sau đó lại đem thuốc bỏ vào trong miệng khẽ cắn đuôi thuốc, cúi đầu mắt nhìn di động: “Kêu Mộc Sanh đúng không?”
Mộc Sanh vội lên tiếng: “Vâng.”
“Hai năm trước chuyên phụ trách đóng thế cảnh giường chiếu,” Yến Hoài đem điện thoại tùy ý ném lên bàn, tiếng phát ra không lớn không nhỏ, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cô nói cô sẽ không diễn?”
Mộc Sanh không thể tin vào tai mình mà mở to hai mắt, “Yến tổng…”
“Sẽ diễn sao?”
Cả người Mộc Sanh đều ra một tầng mồ hôi lạnh, dùng sức cắn môi dưới đáp: “Sẽ, biết…”
Chuyển biến này cũng quá lớn đi, Trình Diễm sửng sốt vài giây, thẳng đến khi Mộc Sanh đã trở về bên kia tiếp tục trang điểm mới phản ứng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Làm sao cậu biết cô ta chuyên đóng thế cảnh giường chiếu?”
“Công ty Yến gia.”
“...À.”
Anh thiếu chút nữa đã quên, mảng kinh doanh chính của công ty nhà họ Yến là truyền thông.
Trình Diễm sờ sờ cái mũi, “… Trách không được.”
Yến Hoài không nói nữa, anh dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy, “Đi đây.”
-
Hòa Vi cảm thấy Mộc Sanh như là bị người hạ cổ.
Tới lần thứ ba, cảnh quay đều thuận thuận lợi lợi mà hoàn thành.
Hơn 9 giờ rưỡi, rốt cuộc Hòa Vi cũng được quay lại phòng hóa trang thay quần áo của mình, cô tùy tiện đem tóc buộc cao lên, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Hai tiếng trước Yến Thần đã nhắn tin trả lời, 【 Hòa Hòa, buổi tối tới nhà anh ăn cơm đi? 】
Phía sau còn có mấy tin, đều là hỏi cô như thế nào không trả lời tin nhắn.
Mở nhật kí điện thoại, Yến Thần cũng gọi đến vài cuộc.
Hòa Vi đem áo khoác mặc tốt, sau đó vừa gọi điện cho anh ta, vừa bước ra khỏi phòng hóa trang.
Cô gọi điện cho Yến Thần, sau một hồi chuông liền có người bắt máy.
Cách vài phút, Hòa Vi đi ra khỏi phim trường.
Giọng nói đàn ông truyền tới, mơ hồ có vài phần ủy khuất: “Hòa Hòa, vừa rồi như thế nào không nghe điện thoại anh?”
“Vừa rồi đang quay phim.”
Hòa Vi hắt xì một cái.
Yến Thần lập tức quan tâm nói, “Cảm lạnh lại nghiêm trọng sao?”
Hòa Vi hít hít cái mũi, “Không có.”
Cô vừa gọi điện thoại vừa đi đến ven đường, chuẩn bị cản xe taxi, đúng lúc này Yến Thần lại nói: “Tới nhà anh ăn cơm đi, anh đi đón em.”
Anh ta im bặt không nhắc tới hôm nay là sinh nhật mình.
Hòa Vi thở dài, tất nhiên không chịu buông tha cơ hội này, “Em gọi xe là được.”
Bên kia im lặng vài giây, cũng không kiên trì, dặn dò cô vài câu chú ý an toàn sau đó cúp điện thoại.
Hòa Vi xoa xoa huyệt thái dương, vừa muốn duỗi tay đón xe, một chiếc xe màu đen liền dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Lên xe.”
/107
|