Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
Chương 19: Chàng sẽ coi trọng ta
/140
|
Thanh Thanh lúc này liền theo như câu trả lời hoàng hậu dạy nàng nói: “Hồi bẩm nương nương, nàng là bởi vì nhiễm lạnh nên mới như vậy.” Vừa nói vừa len lén kéo ống tay áo Hạ Vân Hi.
Nàng hiểu ý lập tức cúi đầu, ho nhẹ mấy tiếng.
“A, thì ra là như vậy!” Dung phi gật đầu một cái, ân cần mà nói: “Vậy ngươi mau lui xuống nghỉ ngơi đi, phong hàn nếu chữa trị không tốt, sẽ lưu lại bệnh căn.”
“Dạ, tạ nương nương quan tâm, nô tỳ cáo lui.” Hạ Vân Hi yếu ớt nói, lôi kéo Thanh Thanh lui xuống.
Chu Minh đế lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng lưng nàng đi xa, tim đập mạnh loạn nhịp mất hồn.
——————————–
Cung Hoa Dương không hổ là cung điện của thái tử đương triều, xa hoa lộng lẫy không kém Phượng Hoàng cung.
Bậc thang cơ hồ là dùng đá bích ngọc điêu khắc mà thành, trên nóc đại bảo điện là vô số hoa văn thủy tinh. Chính giữa treo một chùm dạ minh châu khổng lồ, lấp lánh sinh quang, tựa như Minh Nguyệt.
“Oh good beauty...... Thanh Thanh, ta thật không ngờ kiến trúc cổ đại cũng có sức sáng tạo như vậy.” Hạ Vân Hi hí hửng chạy ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỗ này sờ sờ chỗ kia nhìn nhìn, không ngừng cảm thán.
“Hạ cô nương, người nói cái gì mà nô tỳ nghe một chút cũng không hiểu.” Thanh Thanh mơ màng như rơi vào sương mù.
“Ha ha!” Nàng chỉ có thể cười gượng, tiếp tục xem xét.
Lúc này, ngoại điện truyền đến tiếng thái giám vang dội: “Thái tử điện hạ hồi cung!”
Đến rồi! Hạ Vân Hi tâm động, mừng rỡ, nhanh chóng đi lên trước, nhìn bên ngoài.
Tiêu Dật Phong liếc mắt liền nhìn thấy đứng ở cửa đại điện xuất hiện bóng dáng xinh đẹp, ưng mâu đông lạnh đột nhiên hắc ám đáng sợ, tản ra hơi thở nguy hiểm, còn có mơ hồ tức giận.
Nữ nhân đáng chết, lại chạy đến cung điện của hắn, ai cho nàng gan to thế hả?
Hạ Vân Hi nhìn thấy mừng rỡ vẫy tay về phía hắn: ”Dật Phong!” Oh my god —— hắn mặc triều phục thật quá soái a!
Tóc đen buộc trên kim quan khảm bảo tử, trên trán gắn Giao Long ngọc, quý khí mười phần. Long Văn tơ bạc vàng nhạt cẩm y bao bọc vóc người to lớn, tơ vàng trên đai lưng treo trân châu ngũ sắc, trên chân đính thành hoa văn trên giày ủng, uy nghi cùng khí thế của Đông Cung Thái Tử làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Ngươi tới làm gì?” Tiêu Dật Phong đi tới trước mặt nàng, đôi mắt thâm thúy như biển, tức giận muốn ăn thịt người, giọng nói lạnh như băng.
“Ta tới ở chung với chàng!” Nàng cười ngọt ngào nói, không nhìn lửa giận của hắn.
Ở chung với hắn? Gặp quỷ, hắn khi nào thì cho phép nàng làm như vậy, lại còn lộ liễu đi vào, đáng chết!
“Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Hắn lạnh lùng, thanh âm lạnh băng tựa hàn băng tháng chạp.
“Đừng như vậy, tình yêu, dầu gì chúng ta cũng đã da thịt chi thân rồi.” Hạ Vân Hi nũng nịu nói, lập tức quấn lên cánh tay của hắn.
“Đừng chạm vào ta!” Tiêu Dật Phong chán ghét đẩy cánh tay như keo dán của nàng.
Hạ Vân Hi bĩu môi, nhìn tay mình lại bị đẩy ra, hắn thích sạch sẽ sao? Nếu không tại sao mỗi lần đụng phải hắn, đều bị đẩy lại, chẳng lẽ hắn thật ghét nàng như thế —— a, không, ghét nữ nhân?
Hừ, hắn không để cho nàng đụng, nàng càng muốn đụng, xem hắn có thể làm gì nàng?
Nghĩ xong, nàng đột nhiên vọt đến phía sau hắn, nhanh nhẹn lần nữa dính lên hắn, thật chặt vòng quanh hông bền chắc của hắn. A! Thật là tiêu chuẩn vóc người nam model, làm nàng yêu thích không buông tay.
“Ai cho ngươi ôm ta, buông ta ra!” Hắn thật muốn giết cái nữ nhân lần nữa phạm vào cấm kỵ của hắn này. Nàng rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?
“Không buông!” Cảm giác thích như vậy, đồ ngốc mới thả ra.
Một bên Thanh Thanh ngẩn người tại đó, trợn to hai mắt nhìn Hạ Vân Hi, miệng há to đến độ cơ hồ nhét được cả một trứng đà điểu.
Nàng thật sự là quá kinh hãi, Hạ cô nương nàng...... Thật to gan, không cố kỵ chút nào chạy tới ôm thái tử điện hạ, thật là đủ kinh thế hãi tục.
Càng làm cho người ta kính nể, nàng lại không sợ thái tử điện hạ tức giận, vẻ mặt cợt nhả ầm ĩ, Hạ cô nương này thật sự là quá khác người rồi.
Có lẽ, chỉ có nữ nhân đặc biệt như vậy, mới có thể bổ được tòa băng sơn này.
“Nếu không buông đừng trách ta không khách khí.” Tiêu Dật Phong lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
“Chàng sẽ yêu ta.” Hạ Vân Hi tràn đầy tự tin tuyên thệ, nụ cười chói mắt ngay cả mặt trời đều có chút thất sắc.
Tiêu Dật Phong tức giận đột nhiên nở nụ cười, đúng theo tiêu chuẩn nhạo báng.
“Si tâm vọng tưởng!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc đều là khinh thường cùng miệt thị.
“Ta nhất định phải gả cho chàng, Dật Phong thân yêu.” Nàng không đạt mục đích không bỏ qua, nhất định lấy được tim của hắn.
Nàng hiểu ý lập tức cúi đầu, ho nhẹ mấy tiếng.
“A, thì ra là như vậy!” Dung phi gật đầu một cái, ân cần mà nói: “Vậy ngươi mau lui xuống nghỉ ngơi đi, phong hàn nếu chữa trị không tốt, sẽ lưu lại bệnh căn.”
“Dạ, tạ nương nương quan tâm, nô tỳ cáo lui.” Hạ Vân Hi yếu ớt nói, lôi kéo Thanh Thanh lui xuống.
Chu Minh đế lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng lưng nàng đi xa, tim đập mạnh loạn nhịp mất hồn.
——————————–
Cung Hoa Dương không hổ là cung điện của thái tử đương triều, xa hoa lộng lẫy không kém Phượng Hoàng cung.
Bậc thang cơ hồ là dùng đá bích ngọc điêu khắc mà thành, trên nóc đại bảo điện là vô số hoa văn thủy tinh. Chính giữa treo một chùm dạ minh châu khổng lồ, lấp lánh sinh quang, tựa như Minh Nguyệt.
“Oh good beauty...... Thanh Thanh, ta thật không ngờ kiến trúc cổ đại cũng có sức sáng tạo như vậy.” Hạ Vân Hi hí hửng chạy ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỗ này sờ sờ chỗ kia nhìn nhìn, không ngừng cảm thán.
“Hạ cô nương, người nói cái gì mà nô tỳ nghe một chút cũng không hiểu.” Thanh Thanh mơ màng như rơi vào sương mù.
“Ha ha!” Nàng chỉ có thể cười gượng, tiếp tục xem xét.
Lúc này, ngoại điện truyền đến tiếng thái giám vang dội: “Thái tử điện hạ hồi cung!”
Đến rồi! Hạ Vân Hi tâm động, mừng rỡ, nhanh chóng đi lên trước, nhìn bên ngoài.
Tiêu Dật Phong liếc mắt liền nhìn thấy đứng ở cửa đại điện xuất hiện bóng dáng xinh đẹp, ưng mâu đông lạnh đột nhiên hắc ám đáng sợ, tản ra hơi thở nguy hiểm, còn có mơ hồ tức giận.
Nữ nhân đáng chết, lại chạy đến cung điện của hắn, ai cho nàng gan to thế hả?
Hạ Vân Hi nhìn thấy mừng rỡ vẫy tay về phía hắn: ”Dật Phong!” Oh my god —— hắn mặc triều phục thật quá soái a!
Tóc đen buộc trên kim quan khảm bảo tử, trên trán gắn Giao Long ngọc, quý khí mười phần. Long Văn tơ bạc vàng nhạt cẩm y bao bọc vóc người to lớn, tơ vàng trên đai lưng treo trân châu ngũ sắc, trên chân đính thành hoa văn trên giày ủng, uy nghi cùng khí thế của Đông Cung Thái Tử làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Ngươi tới làm gì?” Tiêu Dật Phong đi tới trước mặt nàng, đôi mắt thâm thúy như biển, tức giận muốn ăn thịt người, giọng nói lạnh như băng.
“Ta tới ở chung với chàng!” Nàng cười ngọt ngào nói, không nhìn lửa giận của hắn.
Ở chung với hắn? Gặp quỷ, hắn khi nào thì cho phép nàng làm như vậy, lại còn lộ liễu đi vào, đáng chết!
“Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Hắn lạnh lùng, thanh âm lạnh băng tựa hàn băng tháng chạp.
“Đừng như vậy, tình yêu, dầu gì chúng ta cũng đã da thịt chi thân rồi.” Hạ Vân Hi nũng nịu nói, lập tức quấn lên cánh tay của hắn.
“Đừng chạm vào ta!” Tiêu Dật Phong chán ghét đẩy cánh tay như keo dán của nàng.
Hạ Vân Hi bĩu môi, nhìn tay mình lại bị đẩy ra, hắn thích sạch sẽ sao? Nếu không tại sao mỗi lần đụng phải hắn, đều bị đẩy lại, chẳng lẽ hắn thật ghét nàng như thế —— a, không, ghét nữ nhân?
Hừ, hắn không để cho nàng đụng, nàng càng muốn đụng, xem hắn có thể làm gì nàng?
Nghĩ xong, nàng đột nhiên vọt đến phía sau hắn, nhanh nhẹn lần nữa dính lên hắn, thật chặt vòng quanh hông bền chắc của hắn. A! Thật là tiêu chuẩn vóc người nam model, làm nàng yêu thích không buông tay.
“Ai cho ngươi ôm ta, buông ta ra!” Hắn thật muốn giết cái nữ nhân lần nữa phạm vào cấm kỵ của hắn này. Nàng rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?
“Không buông!” Cảm giác thích như vậy, đồ ngốc mới thả ra.
Một bên Thanh Thanh ngẩn người tại đó, trợn to hai mắt nhìn Hạ Vân Hi, miệng há to đến độ cơ hồ nhét được cả một trứng đà điểu.
Nàng thật sự là quá kinh hãi, Hạ cô nương nàng...... Thật to gan, không cố kỵ chút nào chạy tới ôm thái tử điện hạ, thật là đủ kinh thế hãi tục.
Càng làm cho người ta kính nể, nàng lại không sợ thái tử điện hạ tức giận, vẻ mặt cợt nhả ầm ĩ, Hạ cô nương này thật sự là quá khác người rồi.
Có lẽ, chỉ có nữ nhân đặc biệt như vậy, mới có thể bổ được tòa băng sơn này.
“Nếu không buông đừng trách ta không khách khí.” Tiêu Dật Phong lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
“Chàng sẽ yêu ta.” Hạ Vân Hi tràn đầy tự tin tuyên thệ, nụ cười chói mắt ngay cả mặt trời đều có chút thất sắc.
Tiêu Dật Phong tức giận đột nhiên nở nụ cười, đúng theo tiêu chuẩn nhạo báng.
“Si tâm vọng tưởng!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc đều là khinh thường cùng miệt thị.
“Ta nhất định phải gả cho chàng, Dật Phong thân yêu.” Nàng không đạt mục đích không bỏ qua, nhất định lấy được tim của hắn.
/140
|