Mặc dù ở lại trong cung không lâu, bất quá gần như một lát sau, trở lại Vương phủ cũng đã là giữa trưa, đúng lúc tới buổi ăn trưa, vừa xuống xe ngựa, Long Trác Việt vội vàng thúc ép Lưu Quảng Lâm hỏi: “Lưu tổng quản, đồ ăn trưa đã làm xong chưa?”
Lưu Quảng Lâm ngồi trên ghế đá đang lau lọ thuốc hít, vừa nghe âm thanh Long Trác Việt, liền miễn cưỡng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Xong rồi.” Nói xong lại cúi đầu tỉ mỉ lau tiếp.
Cái bộ dáng kia không coi ai ra gì, giống như trong vương phủ này hắn mới là chủ tử.
Long Trác Việt cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, cười cười kéo Nhan Noãn tiến vào phòng ăn, bị lão yêu bà dọa cho một trận như vậy, cái bụng cũng bị dọa cho đói bụng theo rồi.
Nhan Noãn nhẹ nhàng nhíu mày, rút tay trở về, không nhìn đến ánh mắt giật mình sững sờ của Long Trác Việt, vừa đi vừa nghĩ về sự việc lúc nãy của Lưu Quảng Lâm, nàng không phải người của triều đại này, quan niệm cấp bậc tôn quý vốn là không xem trọng, nhưng khi nhìn thấy thái độ vô lễ ngạo mạn của Lưu Quảng Lâm như thế, đáy lòng lửa giận bị chọc..bắt đầu khơi lên.
Không ai hầu hạ nàng vẫn có thể sống tốt, nhưng mà nhìn sắc mặt người khác mà sống, nàng tuyệt đối làm không được .
Long Trác Việt nhìn thấy Nhan Noãn bỏ đi khỏi chỗ hắn, tiến đến phòng ăn trước, đôi mắt trong suốt lạnh lẽo lặng lẽ kéo xuống một tầng ảm đạm u ám, có phải Noãn Noãn không thích hắn kéo tay nàng?
Nhan Noãn nhìn lướt qua cơm trưa trên bàn, trong mắt không gợn sóng phút chốc hiện lên tia sắc bén rét lạnh.
Một dĩa đậu hủ luộc, một dĩa cải trắng luộc, một chén nước tương để chấm, hai chén cơm!
Thì ra đây là bữa cơm trưa của Long Trác Việt và nàng?
Nhan Noãn đột nhiên câu môi, dáng tươi cười sáng lạn phảng phất như trăm hoa đua nở, hạ nhân vô dụng, để Vương phủ nuôi dưỡng cũng là lãng phí lương thực rồi.
Long Trác Việt theo sát phía sau Nhan Noãn vào phòng ăn, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười đầy mê hoặc kia đủ để làm điên đảo mọi người trong thiên hạ, trong lòng bỗng chốc hồi hộp, da đầu không khỏi run lên một trận.
Nhìn Nhan Noãn như vậy, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy, so với lão yêu bà còn kinh khủng hơn ah!
Nhan Noãn quay người đi, trước khi rời khỏi phòng ăn, Long Trác Việt thấy thế, vội vàng kêu nàng lại, hỏi: “Noãn Noãn, ngươi đi đâu đấy, không ăn cơm trưa sao?”
“Phòng bếp.” Nàng thản nhiên ném một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đi được vài bước, phút chốc quay đầu lại, nhìn Long Trác Việt nói: “Dẫn ta đi phòng bếp.”
Mặc dù Vương phủ không lớn, nhưng nàng mới đến, vẫn chưa quen thuộc với địa hình ở đây, nàng thật sự không biết, phòng bếp nằm ở chỗ nào.
Long Trác Việt vừa nghe, vội vàng chạy đến phía Nhan Noãn, con mắt sáng chớp chớp, tựa như Nhan Noãn giao việc làm cho hắn, là một công việc cực kỳ quan trọng vô cùng vẻ vang .
Phòng bếp được xây dựng ở phía Bắc, bên cạnh chính là cửa sau, trên khoảng đất trống trước sân viện, là một gốc cây hòe già lâu năm mọc lên từ mặt đất vô cùng vững chắc, thân cây tráng kiện dường như năm người nối tay nhau ôm cũng không hết, cành lá rậm rạp, vài điểm ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết sáng loang lỗ.
Dưới gốc cây, một đống lá nát vụn chồng chất lên nhau, rác vương vãi khắp nơi, xem ra là đã vài ngày không có ai quét dọn rồi.
Trong phòng bếp có một tên đầu bếp và hai người phụ bếp, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn vây quanh bàn gỗ ăn cơm, Nhan Noãn vươn nửa người qua cửa sổ nhìn vào, nàng nhìn thấy rõ ràng trên bàn có một cái chén, bên trong tràn đầy một chén thịt kho tàu.
Sau lưng nàng, vang lên âm thanh hút nước miếng rột..rột.., không cần nhìn cũng biết, chính là Long Trác Việt thấy chén thịt kia, trợn mắt nhìn sợ là tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
“Noãn Noãn, thịt, thịt, đó là thịt.”
Long Trác Việt thò tay chỉ lên bàn gỗ trong phòng bếp, kích động kêu lên, chỉ thiếu chút nửa là bổ nhào qua giành ăn.
Âm thanh của hắn, khiến cho ba người đang ngồi ăn cơm chú ý, một tên đầu bếp béo ú thở mạnh đứng lên, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Ai ở bên ngoài.”
“Trước giờ chưa biết, trong Vương phủ cơm canh của hạ nhân so với chủ tử còn tốt hơn, hạ nhân ăn thịt, chủ tử lại chỉ có đậu hủ, cải trắng cùng với nước tương để chấm.” Nhan Noãn hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp hạ nhân chưa thấy qua Nhan Noãn, nàng tự mình đi vào cửa, liền bị dung mạo như tiên của nàng khiến cho đám hạ nhân cả kinh trợn to tròng mắt, suýt nữa rớt ra ngoài .
“Ngươi là?” Tên đầu bếp béo ú chỉ vào Nhan Noãn, hỏi, đáy mắt lại không giấu được kinh diễm, còn có cái ánh mắt kia như ẩn như hiện lên tà dâm.
Trời ạ, nữ nhân này đẹp như thần tiên trên trời, từ nơi này xuất hiện, chẳng lẽ là nha hoàn mới đưa tới Vương phủ, hắc hắc, nếu có thể lấy được nàng ôm trong tay, vậy thì thật sự là đạt được khao khát ham muốn có được người vợ đẹp như tiên bấy lâu nay rồi.
Ánh mắt kia háo sắc vô cùng tà ác đánh giá Nhan Noãn, khiến cho đáy lòng Nhan Noãn dâng lên chán ghét nồng đậm.
“Nàng là nương tử của ta.” Long Trác Việt thân hình cao lớn đi lên phía trước đứng, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nhan Noãn che ở sau lưng, tức giận trợn mắt nhìn tên đầu bếp, nếu không phải bọn hạ nhân biết rõ hắn là kẻ ngốc, thì bộ dáng lúc này của Long Trác Việt cũng rất dọa người.
Những người này nhìn bộ dáng Noãn Noãn như vậy, thật sự là rất đáng ghét mà.
Nhan Noãn nhướng đầu một chút, mới phát hiện mình chỉ tới bờ vai của hắn, nàng nhẹ nhàng cười, kỳ thật tên ngốc này cũng không phải như vậy khiến cho người ta không thể ở chung nha.
Đầu bếp liếc nhìn tới sau lưng Long Trác Việt, phát hiện căn bản nhìn không tới mặt Nhan Noãn, đành phải e sợ nhấc lên mí mắt: “Thì ra là vương phi à, thật sự là đáng tiếc, lại gả cho một kẻ ngốc.”
Câu nói kế tiếp, hắn nói âm thanh rất nhỏ, gần như là nỉ non, bất quá vẫn làm cho người ta đã nghe được rất rõ ràng hắn đang nói cái gì.
Hai người còn lại cũng phối hợp theo ném ánh mắt tiếc rẻ đến Long Trác Việt vừa đi vừa lắc đầu.
“Bọn nô tài đây ăn thịt là lấy tiền của mình ra, trong phủ cho chúng ta bao nhiêu bạc mua đồ ăn, chúng ta liền làm các loại đồ ăn đó cho Vương gia, nếu vương phi muốn ăn thịt, mời cầm bạc đến đây đi.” Một người phụ bếp trong đó nói ra, miệng há rộng, lộ ra một loạt hàm răng vàng vàng, lại khiến người xem thở dài ngao ngán.
Vương phi thì thế nào, gả cho kẻ ngốc, thì mệnh lệnh cũng giống như nhau thôi, huống chi nàng là một cái nữ nhân, cũng không có tài cán có thể dấy lên sóng gió gì.
Nhan Noãn đi lên đến bên cạnh Long Trác Việt thì đứng lại, ánh mắt không nhìn ba người trong phòng, mà quay đầu nhìn sang Long Trác Việt, âm thanh ngọt ngào nói: “Việt Việt, đầu bếp nấu cơm không thể ăn, giữ lại cũng không làm được việc gì, không bằng đuổi hết đi nha.”
Âm thanh ngọt ngào chấn động lòng người, lại có một chút mềm mại rộ lên, giống như dòng suối từ trên khe chậm rãi chảy xuôi xuống, mát lạnh thấu tâm.
Ba người nghe xong âm thanh này, nhất thời cảm thấy xương cốt đều yếu mềm, chỉ là lời nói này được nói ra lại khiến bọn họ tức giận muốn chết.
Long Trác Việt nhìn qua nàng trên mặt dáng tươi cười dịu dàng, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, đôi mắt khẽ cong lại, hắn gật đầu như bằm tỏi: “Tốt, nghe theo Noãn Noãn.”
Đầu bếp không khỏi nổi giận cáu gắt nói: “Vương phi, lời này của người là có ý gì?”
“Mặt chữ bên trên ý tứ.” Nhan Noãn cười, dịu dàng yếu đuối, nhìn qua bề ngoài rất là vô hại, vừa thấy giống như là quả hồng mềm.
“Hừ, vương phi đây là muốn đuổi chúng ta đi, còn phải hỏi qua Lưu tổng quản đồng ý, chúng ta là được Lưu tổng quản mời đến, không phải tùy tiện nghe theo người nào cũng có thể đuổi đi, chúng ta tìm Lưu tổng quản phân xử đi.” Đầu bếp mắt hổ dữ tợn trừng, như hung thần độc ác trừng mắt nhìn Nhan Noãn, không tin bộ dạng này của mình không dọa được nàng.
“Cũng tốt, ta cũng có chuyện muốn hỏi Lưu tổng quản.” Nhan Noãn thu lại dáng cười vui vẻ, sau đó thân mình có chút co lại, rơi vào trong mắt của ba người đầu bếp, chính là bộ dáng bị dọa cho sợ hãi, lập tức đắc ý lên, dẫn hai tên phụ bếp khí cao hiên ngang đi qua Long Trác Việt bên cạnh, chỉ là vẫn không quên tham lam nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn.
Nhan Noãn một lần nữa trở lại phòng ăn trước ngồi đợi, không bao lâu, chỉ thấy Lưu tổng quản dẫn ba người đầu bếp đi đến, vừa vào cửa, không hành lễ, liền trực tiếp chất vấn Nhan Noãn nói: “Nghe nói vương phi muốn đuổi ba người này đi, bọn họ làm việc rất tốt đấy, vô duyên vô cớ đuổi đi như vậy, nô tài cảm thấy không ổn.”
Lưu Quảng Lâm ngồi trên ghế đá đang lau lọ thuốc hít, vừa nghe âm thanh Long Trác Việt, liền miễn cưỡng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Xong rồi.” Nói xong lại cúi đầu tỉ mỉ lau tiếp.
Cái bộ dáng kia không coi ai ra gì, giống như trong vương phủ này hắn mới là chủ tử.
Long Trác Việt cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, cười cười kéo Nhan Noãn tiến vào phòng ăn, bị lão yêu bà dọa cho một trận như vậy, cái bụng cũng bị dọa cho đói bụng theo rồi.
Nhan Noãn nhẹ nhàng nhíu mày, rút tay trở về, không nhìn đến ánh mắt giật mình sững sờ của Long Trác Việt, vừa đi vừa nghĩ về sự việc lúc nãy của Lưu Quảng Lâm, nàng không phải người của triều đại này, quan niệm cấp bậc tôn quý vốn là không xem trọng, nhưng khi nhìn thấy thái độ vô lễ ngạo mạn của Lưu Quảng Lâm như thế, đáy lòng lửa giận bị chọc..bắt đầu khơi lên.
Không ai hầu hạ nàng vẫn có thể sống tốt, nhưng mà nhìn sắc mặt người khác mà sống, nàng tuyệt đối làm không được .
Long Trác Việt nhìn thấy Nhan Noãn bỏ đi khỏi chỗ hắn, tiến đến phòng ăn trước, đôi mắt trong suốt lạnh lẽo lặng lẽ kéo xuống một tầng ảm đạm u ám, có phải Noãn Noãn không thích hắn kéo tay nàng?
Nhan Noãn nhìn lướt qua cơm trưa trên bàn, trong mắt không gợn sóng phút chốc hiện lên tia sắc bén rét lạnh.
Một dĩa đậu hủ luộc, một dĩa cải trắng luộc, một chén nước tương để chấm, hai chén cơm!
Thì ra đây là bữa cơm trưa của Long Trác Việt và nàng?
Nhan Noãn đột nhiên câu môi, dáng tươi cười sáng lạn phảng phất như trăm hoa đua nở, hạ nhân vô dụng, để Vương phủ nuôi dưỡng cũng là lãng phí lương thực rồi.
Long Trác Việt theo sát phía sau Nhan Noãn vào phòng ăn, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười đầy mê hoặc kia đủ để làm điên đảo mọi người trong thiên hạ, trong lòng bỗng chốc hồi hộp, da đầu không khỏi run lên một trận.
Nhìn Nhan Noãn như vậy, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy, so với lão yêu bà còn kinh khủng hơn ah!
Nhan Noãn quay người đi, trước khi rời khỏi phòng ăn, Long Trác Việt thấy thế, vội vàng kêu nàng lại, hỏi: “Noãn Noãn, ngươi đi đâu đấy, không ăn cơm trưa sao?”
“Phòng bếp.” Nàng thản nhiên ném một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đi được vài bước, phút chốc quay đầu lại, nhìn Long Trác Việt nói: “Dẫn ta đi phòng bếp.”
Mặc dù Vương phủ không lớn, nhưng nàng mới đến, vẫn chưa quen thuộc với địa hình ở đây, nàng thật sự không biết, phòng bếp nằm ở chỗ nào.
Long Trác Việt vừa nghe, vội vàng chạy đến phía Nhan Noãn, con mắt sáng chớp chớp, tựa như Nhan Noãn giao việc làm cho hắn, là một công việc cực kỳ quan trọng vô cùng vẻ vang .
Phòng bếp được xây dựng ở phía Bắc, bên cạnh chính là cửa sau, trên khoảng đất trống trước sân viện, là một gốc cây hòe già lâu năm mọc lên từ mặt đất vô cùng vững chắc, thân cây tráng kiện dường như năm người nối tay nhau ôm cũng không hết, cành lá rậm rạp, vài điểm ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết sáng loang lỗ.
Dưới gốc cây, một đống lá nát vụn chồng chất lên nhau, rác vương vãi khắp nơi, xem ra là đã vài ngày không có ai quét dọn rồi.
Trong phòng bếp có một tên đầu bếp và hai người phụ bếp, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn vây quanh bàn gỗ ăn cơm, Nhan Noãn vươn nửa người qua cửa sổ nhìn vào, nàng nhìn thấy rõ ràng trên bàn có một cái chén, bên trong tràn đầy một chén thịt kho tàu.
Sau lưng nàng, vang lên âm thanh hút nước miếng rột..rột.., không cần nhìn cũng biết, chính là Long Trác Việt thấy chén thịt kia, trợn mắt nhìn sợ là tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
“Noãn Noãn, thịt, thịt, đó là thịt.”
Long Trác Việt thò tay chỉ lên bàn gỗ trong phòng bếp, kích động kêu lên, chỉ thiếu chút nửa là bổ nhào qua giành ăn.
Âm thanh của hắn, khiến cho ba người đang ngồi ăn cơm chú ý, một tên đầu bếp béo ú thở mạnh đứng lên, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Ai ở bên ngoài.”
“Trước giờ chưa biết, trong Vương phủ cơm canh của hạ nhân so với chủ tử còn tốt hơn, hạ nhân ăn thịt, chủ tử lại chỉ có đậu hủ, cải trắng cùng với nước tương để chấm.” Nhan Noãn hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp hạ nhân chưa thấy qua Nhan Noãn, nàng tự mình đi vào cửa, liền bị dung mạo như tiên của nàng khiến cho đám hạ nhân cả kinh trợn to tròng mắt, suýt nữa rớt ra ngoài .
“Ngươi là?” Tên đầu bếp béo ú chỉ vào Nhan Noãn, hỏi, đáy mắt lại không giấu được kinh diễm, còn có cái ánh mắt kia như ẩn như hiện lên tà dâm.
Trời ạ, nữ nhân này đẹp như thần tiên trên trời, từ nơi này xuất hiện, chẳng lẽ là nha hoàn mới đưa tới Vương phủ, hắc hắc, nếu có thể lấy được nàng ôm trong tay, vậy thì thật sự là đạt được khao khát ham muốn có được người vợ đẹp như tiên bấy lâu nay rồi.
Ánh mắt kia háo sắc vô cùng tà ác đánh giá Nhan Noãn, khiến cho đáy lòng Nhan Noãn dâng lên chán ghét nồng đậm.
“Nàng là nương tử của ta.” Long Trác Việt thân hình cao lớn đi lên phía trước đứng, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nhan Noãn che ở sau lưng, tức giận trợn mắt nhìn tên đầu bếp, nếu không phải bọn hạ nhân biết rõ hắn là kẻ ngốc, thì bộ dáng lúc này của Long Trác Việt cũng rất dọa người.
Những người này nhìn bộ dáng Noãn Noãn như vậy, thật sự là rất đáng ghét mà.
Nhan Noãn nhướng đầu một chút, mới phát hiện mình chỉ tới bờ vai của hắn, nàng nhẹ nhàng cười, kỳ thật tên ngốc này cũng không phải như vậy khiến cho người ta không thể ở chung nha.
Đầu bếp liếc nhìn tới sau lưng Long Trác Việt, phát hiện căn bản nhìn không tới mặt Nhan Noãn, đành phải e sợ nhấc lên mí mắt: “Thì ra là vương phi à, thật sự là đáng tiếc, lại gả cho một kẻ ngốc.”
Câu nói kế tiếp, hắn nói âm thanh rất nhỏ, gần như là nỉ non, bất quá vẫn làm cho người ta đã nghe được rất rõ ràng hắn đang nói cái gì.
Hai người còn lại cũng phối hợp theo ném ánh mắt tiếc rẻ đến Long Trác Việt vừa đi vừa lắc đầu.
“Bọn nô tài đây ăn thịt là lấy tiền của mình ra, trong phủ cho chúng ta bao nhiêu bạc mua đồ ăn, chúng ta liền làm các loại đồ ăn đó cho Vương gia, nếu vương phi muốn ăn thịt, mời cầm bạc đến đây đi.” Một người phụ bếp trong đó nói ra, miệng há rộng, lộ ra một loạt hàm răng vàng vàng, lại khiến người xem thở dài ngao ngán.
Vương phi thì thế nào, gả cho kẻ ngốc, thì mệnh lệnh cũng giống như nhau thôi, huống chi nàng là một cái nữ nhân, cũng không có tài cán có thể dấy lên sóng gió gì.
Nhan Noãn đi lên đến bên cạnh Long Trác Việt thì đứng lại, ánh mắt không nhìn ba người trong phòng, mà quay đầu nhìn sang Long Trác Việt, âm thanh ngọt ngào nói: “Việt Việt, đầu bếp nấu cơm không thể ăn, giữ lại cũng không làm được việc gì, không bằng đuổi hết đi nha.”
Âm thanh ngọt ngào chấn động lòng người, lại có một chút mềm mại rộ lên, giống như dòng suối từ trên khe chậm rãi chảy xuôi xuống, mát lạnh thấu tâm.
Ba người nghe xong âm thanh này, nhất thời cảm thấy xương cốt đều yếu mềm, chỉ là lời nói này được nói ra lại khiến bọn họ tức giận muốn chết.
Long Trác Việt nhìn qua nàng trên mặt dáng tươi cười dịu dàng, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, đôi mắt khẽ cong lại, hắn gật đầu như bằm tỏi: “Tốt, nghe theo Noãn Noãn.”
Đầu bếp không khỏi nổi giận cáu gắt nói: “Vương phi, lời này của người là có ý gì?”
“Mặt chữ bên trên ý tứ.” Nhan Noãn cười, dịu dàng yếu đuối, nhìn qua bề ngoài rất là vô hại, vừa thấy giống như là quả hồng mềm.
“Hừ, vương phi đây là muốn đuổi chúng ta đi, còn phải hỏi qua Lưu tổng quản đồng ý, chúng ta là được Lưu tổng quản mời đến, không phải tùy tiện nghe theo người nào cũng có thể đuổi đi, chúng ta tìm Lưu tổng quản phân xử đi.” Đầu bếp mắt hổ dữ tợn trừng, như hung thần độc ác trừng mắt nhìn Nhan Noãn, không tin bộ dạng này của mình không dọa được nàng.
“Cũng tốt, ta cũng có chuyện muốn hỏi Lưu tổng quản.” Nhan Noãn thu lại dáng cười vui vẻ, sau đó thân mình có chút co lại, rơi vào trong mắt của ba người đầu bếp, chính là bộ dáng bị dọa cho sợ hãi, lập tức đắc ý lên, dẫn hai tên phụ bếp khí cao hiên ngang đi qua Long Trác Việt bên cạnh, chỉ là vẫn không quên tham lam nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn.
Nhan Noãn một lần nữa trở lại phòng ăn trước ngồi đợi, không bao lâu, chỉ thấy Lưu tổng quản dẫn ba người đầu bếp đi đến, vừa vào cửa, không hành lễ, liền trực tiếp chất vấn Nhan Noãn nói: “Nghe nói vương phi muốn đuổi ba người này đi, bọn họ làm việc rất tốt đấy, vô duyên vô cớ đuổi đi như vậy, nô tài cảm thấy không ổn.”
/114
|