Nhan Noãn nói xong, liền mang theo cái giỏ đồ ăn, hất đầu, câu môi, trong ánh mắt của nàng còn hận không thể ăn hết mọi người, dào dạt đắc ý đi khỏi phòng bếp.
Ở phòng bếp bị chèn ép nhiều thế này, chẳng lẽ không nên lấy vài lợi ích an ủi một chút cho nàng lúc nhỏ tâm hồn bị tổn thương à ? Đồ ăn cho dì hai nương, cho dù không phải tốt nhất, thức ăn kia cũng là cực kỳ tốt.
Nhan Noãn vừa rời khỏi, trong phòng bếp bỗng dưng giống như bị nổ tung mọi người đều chạy tán loạn.
“Nhanh, mau đi đến chỗ dì hai nương bẩm báo, đồ ăn trưa chuẩn bị cho nàng bị đại tiểu thư cướp đi rồi.”
Tuy rằng đồ ăn trong phòng bếp của dì hai nương không còn, nhưng mà tội trạng như thế nào cũng không thể khiến bọn họ nhận được, đại tiểu thư không phải rất cuồng vọng sao? Không đem dì hai nương để vào mắt như vậy, tội trạng kia nàng nên chịu thật sự rất xứng đáng.
Nhan Noãn mang theo cái giỏ đồ ăn trở lại thanh viện, đem chén đĩa thức ăn đặt lên trên bàn, nhìn đồ dùng đều được làm bằng bạc điêu khắc tinh xảo hoa văn trông rất sống động, Nhan Noãn trong lòng không ngừng nói lầm bầm, một cái tiểu thiếp, đồ ăn chén đĩa đều dùng xa hoa như thế, có thể thấy được Nhan Hướng Thái đối với nàng cực kỳ coi trọng, khó trách nàng sinh ra Nhan Xảo dám hung hăng càn quấy như thế.
Nguyên nhân không chỉ là do chiến khí cao hơn Nhan Lăng, hơn nữa, còn là vì nương của mình Lâm thị được sủng ái, bởi vì cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Đem đồ đậy thức ăn kéo xuống, lộ ra từng món thức ăn ngon tinh mỹ đến mê người.
Long Trác Việt mở to đôi mắt trong suốt con ngươi như phát sáng, nhìn xung quanh khắp bàn vuông, thán phục kêu liên tục: “Oa oa oa, Noãn Noãn, ngươi rất lợi hại, mới một chút thời gian trở lại, liền làm ra nhiều đồ ăn như vậy, không chỉ có thịt, còn có ngư nha.” Nói xong, hắn hung hăng nuốt nước miếng xuống, đôi mắt như sương mù rơi thẳng vào một mâm thức ăn trên bàn, đôi lông mày ngăm đen bởi vì vui mừng mà giương lên.
Đột nhiên, Long Trác Việt đôi lông mày giơ lên chợt nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn nói: “Noãn Noãn, có phải hay không còn thiếu cái gì?”
“Thiếu?” Nhan Noãn nghi hoặc liếc mắt nhìn Long Trác Việt, sau đó cúi đầu nhìn quét qua tám đĩa đồ ăn đặt trên bàn, lắc lắc đầu: “Không thiếu a, đồ ăn nhiều như vậy, buổi trưa chắc chắn chúng ta ăn không hết, có thể giữ lại đến buổi tối ăn tiếp, có cá muối, còn có vây cá, đó giờ ta chưa từng được thưởng thức qua nha.”
Cho dù là kiếp trước, nàng cũng không có phúc ăn được nhiều đồ ăn quý giá đến như vậy.
“Chiếc đũa đâu?” Long Trác Việt mở to một đôi mắt đẹp trong veo, không hề chớp mắt chăm chú nhìn Nhan Noãn, hắn không phải nói thiếu đồ ăn: “Chén đâu? Gạo cơm đâu?”
Cái gì đều không có, vậy hắn chẳng phải là chỉ có thể nhìn, không có thể ăn.
Ngoaa..! Cực hình chết người nha !
Ách –
Nhan Noãn bỗng dưng há hốc mồm, nhìn qua Long Trác Việt liên tục quăng ra ba cái vấn đề không thể phản bác được, lúc nãy vừa mới trút giận hùng hổ lấy hết đồ ăn, thậm chí cũng quên lấy đũa cùng với chén đựng cơm.
Nhan Noãn mất tự nhiên giật giật khóe miệng, nàng đối diện Long Trác Việt đang dùng ánh mắt tràn đầy bi thương, bộ dáng kia, giống như nàng mới làm một việc tội ác tày trời.
Nhan Noãn trong lòng vô cùng khó chịu lỗ mũi phát khí hừ hừ: “Ngươi..vẻ mặt đó là có ý gì, tốt xấu gì ta cũng lấy nhiều đồ ăn ngon như vậy đến đây, ngươi nếu không vui, tự mình đi lấy.”
“Oa ô ô, người ta mặt đau quá nha, không chỉ mặt đau, mông cũng đau, cái trán cũng đau.” Long Trác Việt đột nhiên bưng lấy cái đầu lắc qua lắc lại kêu rên lên, ánh mắt đáng thương thỉnh thoảng nhìn qua Nhan Noãn tràn đầy chờ mong, mãi đến khi khiến đáy lòng Nhan Noãn đè ép tức giận xuống đến góc khuất nào đó, chỉ còn áy náy.
Nhan Noãn không nói gì liếc mắt nhìn Long Trác Việt, biết rõ là hắn đang giả vờ, nhưng vẫn là nhịn không được đành thỏa hiệp.
Ai bảo Long Trác Việt mặt bị đau là do thay nàng cản một cái tát đây, ai bảo Long Trác Việt mông bị đau là do nàng đá đây, ai bảo Long Trác Việt cái trán bị đau là vì nàng đạp một cước vào mông mà đụng vào góc bàn đây.
Nói ngắn lại một câu, Long Trác Việt chỗ nào cũng bị đau, đều là lỗi của nàng, tuy rằng trong đó có khi là ngoài ý muốn.
“Bây giờ ta đi lấy, lập tức quay lại ngay.”
Nhan Noãn giơ tay vuốt vuốt ngực, để tránh cho chính mình giương lên không được một chút sức lực, trực tiếp đánh cho ngất xỉu đi.
Vì sao nàng cảm thấy tên Vương gia ngốc này lại cực kỳ phúc hắc a?
Nhan Noãn mới rời khỏi mà giờ đã quay lại, trong phòng bếp mọi người bận rộn mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không có giống như lúc trước nói năng lỗ mãng, đến khi Nhan Noãn cầm chén đũa cùng cơm sau khi rời đi, tại phòng bếp trên không trung vang lên âm thanh hô hấp nồng đậm, đó là căng thẳng qua đi giờ đã được thả lỏng.
Ngay cả chính bọn họ cũng không thể tin, khi nhìn thấy Nhan Noãn sẽ có cảm giác kinh hãi run sợ.
“Đại tiểu thư tại sao lại trở về rồi, các ngươi có thông báo cho dì hai nương chưa?” Có người thấy bóng dáng rời đi của Nhan Noãn, hỏi.
“Đã bẩm báo lại với dì hai nương rồi.”
“Kỳ quái, vì sao đại tiểu thư kia lại giống như không có việc gì xảy ra thế, hay là dì hai nương tính nuốt xuống cơn tức này?”
“Không giống, nói không chừng là đang nghĩ biện pháp trừng trị đại tiểu thư, chúng ta là nô tài, không dám đối đãi với đại tiểu thư thế nào, dì hai nương tuy rằng có địa vị là thị thiếp, nhưng mà được hầu gia sủng ái, cho dù thân phận thấp hơn đại tiểu thư một bậc, nhưng trong phủ Vũ Dương Hầu đến cùng vẫn là do hầu gia định đoạt.”
“Vậy là, lần này đại tiểu thư chắc chắn sẽ bị chịu thiệt rồi.”
“Đối với nàng có bị chịu thiệt cũng là đáng đời, ai bảo nàng cướp đoạt đồ ăn trưa của dì hai nương.”
Nhan Noãn bưng hai chén cơm thật lớn trở về thanh viện, đi tới nửa đường, bỗng nhiên nghe được hai cái âm thanh đang cãi nhau, đi tới phía trước vài bước, trong sân nhà ở ngã tư đường, Nhan Noãn hơi hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy bên trái đá cuội trên con đường nhỏ, hai gã nha hoàn trong trang phục nữ tử đang tranh cãi kịch liệt đến mặt đỏ tía tai.
Hai người đều có dáng vẻ gần giống nhau, một tay mang theo cái giỏ đồ ăn, một tay vưon ra ngón trỏ thon thon, chỉ vào mặt đối phương, trong lúc đó mơ hồ, Nhan Noãn vẫn có thể thấy được nước miếng của hai người bắn tung tóe trên không trung.
Nhan Noãn nhận ra hai người này, buổi sáng còn gặp qua, là hai nha đầu bên người của Nhan Lăng và Nhan Xảo.
Chủ tử thì đối đầu không đội trời chung, vì thế nha hoàn đối mặt nhau cũng là chán ghét, tranh cãi càng dữ dội hơn.
Nhan Noãn khinh thường giật giật khóe miệng, dáng tươi cười tuyệt mỹ mà tràn đầy châm chọc, đối với bọn nha hoàn trong lúc đó đấu tranh, nàng không có hứng thú, dù sao tiết mục như vậy cũng không phải phát sinh lần một lần hai, trong trí nhớ, nàng mặc dù không phải nhiều lần đều nhìn thấy, bất quá cũng thấy qua mấy lần.
Hai bên đều có chủ tử của mình là chỗ dựa, hơn nữa còn là ở một nơi không người như vậy, ngôn ngữ hành vi cũng phát ra càng không kiêng nể gì .
Nhan Noãn bưng cơm đi thẳng đến phía trước, trở về thanh viện.
Long Trác Việt giang rộng ra hai chân nửa ngồi chồm hổm, cả thân thể vô lực ghé vào trên mặt bàn, giống một quả cà tím ủ rũ, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm trên bàn thức ăn trước mặt, cái loại này chỉ được nhìn không thể ăn cảm giác giống như là có con mèo giơ móng vuốt đang cào ở trong lòng hắn, cực kỳ khó chịu.
Lúc này bóng hình xinh đẹp của Nhan Noãn xuất hiện ở cửa thanh viện, Long Trác Việt bỗng dưng giật mình một cái, bật đứng lên.
“Noãn Noãn, ngươi đã về rồi.” Long Trác Việt toét miệng cười nói, tuy là đang cùng Nhan Noãn nói chuyện, nhưng mà con mắt một chút cũng không có nhìn nàng, trong mắt của hắn, giờ phút này chỉ có nhìn đến cơm trắng trong tay Nhan Noãn, tỏa sáng lấp lánh hai tròng mắt hắn hận không thể trực tiếp dán vào chén cơm kia.
“Ăn đi.” Nhan Noãn mới đưa ra một tay, Long Trác Việt sốt ruột liền tức tốc nhào tới cầm lấy.
Bởi vì trong phòng chỉ có một cái ghế dài duy nhất, một cái ba chân, một cái bị Long Trác Việt ngồi hư mất hai cái chân, vì vậy ăn cơm chỉ có thể đứng ăn, Long Trác Việt một bên bới cơm, miệng còn nhịn không được kinh ngạc không ngừng ríu rít.
“Oa, ăn thật ngon nha.”
“A, thơm quá nha.”
“Uhm, quá mỹ vị rồi.”
“Woaaa, rất lâu chưa được ăn nhiều đồ ăn ngon đến như vậy.” Thông thường có thể ăn ngon, chỉ khi ở trong cung tổ chức tiệc rượu mới có thể ăn được.
Mà cơ hội này, trong vòng một năm số lần cực ít chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa ngày nào, hắn cũng ở trong phủ vẫn ăn rau xanh củ cải trắng và đậu hủ.
Một chén cơm vào trong bụng, Long Trác Việt vẫn còn liếm liếm môi, tiếp đó một đôi mắt tựa như hổ đói nhìn chằm chằm vào chén cơm trắng trong tay Nhan Noãn, trong mắt thăm thẳm lộ ra quang mang.
Nhan Noãn dồn sức bóc mấy miếng cơm, cố gắng không nhìn, nhưng mà Long Trác Việt chớp mắt cũng không chớp ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng thật sự khiến cả người ớn lạnh.
“Ngươi không cần trừng mắt nhìn ta như vậy, cùng lắm thì chia cho ngươi một nửa là được.” Nhan Noãn ngẩng đầu, nhìn Long Trác Việt, nói.
Long Trác Việt nghe vậy, lập tức vui mừng cười không thành tiếng, đôi lông mày rậm đen cũng đi theo giơ lên, một bên gật đầu, một bên đưa cái chén không trong tay đi ra ngoài: “Ân ân ân ân.”
Nhan Noãn đem một lớp cơm trên mặt đã ăn qua nhẹ nhàng vẹt ra, đem cơm bên trong chia một nửa đến trong bát Long Trác Việt.
Nhìn lại trong chén bỗng dưng có được nửa chén cơm, Long Trác Việt cảm thấy hài lòng vô cùng.
Nhan Noãn nhìn vẻ mặt hắn mừng rỡ như điên, nhẹ nhàng cười cười, trong nháy mắt như pháo hoa tỏa ra đầy trời, rực rỡ tươi đẹp đến chói mắt.
Đơn thuần như Long Trác Việt, cũng không có tham lam điều gì, có thể dễ dàng khiến hắn hài lòng, đáy mắt tươi cười giống như đứa trẻ vô cùng ngây thơ.
“Noãn Noãn, cái chén này làm bằng bạc đó, nhà các ngươi thật xa xỉ nha.”
“Đối đãi như vậy, cũng chỉ có vợ cả Nguyễn thị cùng dì hai nương Lâm thị mới có.” Nhan Noãn miễn cưỡng trả lời, xa xỉ như vậy, nhưng lại không có phần của nàng.
“Những cái chén đĩa bạc này có thể đổi thiệt nhiều tiền đây, ngày mai chúng ta mang tất cả về nhà, sau đó đi đổi lấy bạc, vậy là mỗi ngày đều có thể ăn thịt.” Long Trác Việt trong miệng nhét đầy đồ ăn, vẫn không quên đưa ra chủ ý về những cái chén đĩa này, càng nghĩ, càng cảm thấy mình thật sự cực kỳ thông minh.
Nhan Noãn tay gấp đĩa rau bỗng dưng ngừng lại, mày liễu dài nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, bất ngờ nhìn Long Trác Việt: “Cái này có thể nha.” Không nghĩ tới trong đầu tên ngốc này cũng có suy nghĩ rất tốt nha.
Tuy rằng là tự ý mang về, nhưng cũng không cho là bất chính lấy đồ làm của riêng, nàng họ Nhan, phủ Vũ Dương Hầu là nhà của nàng, nàng lấy đồ gì đó trong nhà mình, cũng không tính quá mức.
Huống chi, người khác kính nàng một thước, nàng trả người đó một trượng, từ nhỏ Nhan gia luôn bắt nạt nàng, cho dù nàng có cướp đoạt thật sự đi nữa, chiếm đồ đạc của bọn họ, thì một chút thế này cũng không đủ.
“Ta có nghe người ta nói, những người thích dùng chén đĩa bạc này, đều là người nhát gan, bởi vì bọn họ sợ bị người khác hạ độc, Vạn công công bên người lão yêu bà lúc dùng đồ ăn mỗi lần đều thay lão yêu bà thử đồ ăn, chính là lấy chiếc đũa bạc này, lão yêu bà đáng ghét như vậy, nhất định có rất nhiều người, muốn hạ độc hại chết bà ta, nhưng đáng tiếc, đến bây giờ cũng chưa thấy nàng ăn cái gì trúng độc.” Long Trác Việt ăn vài miếng, lại bắt đầu lải nhải, vẻ mặt tiếc hận, tựa như đang nói, lão yêu bà chưa chết, thật sự là tiếc nuối a.
“Ngươi còn muốn dở bỏ thanh viện nhà của ta luôn à, nói chuyện như vậy không che đậy miệng.” Nhan Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng trách mắng.
Cứ khẳng định ở đây không có người lui tới như vậy, đừng quên còn có cái Nhan Song Song, không chừng lúc nào lại xuất hiện, nàng là người của Nhan Hướng Thái, lỡ như nàng đi đâm thọc thì làm sao bây giờ?
Thái hậu luôn để mắt đến như vậy mà còn lòng dạ đàn bạ ác độc, cho dù muốn nguyền rủa bà ta, cũng không thể như vậy không cố kỵ thốt ra, hơn nữa nghĩ ở trong lòng muốn như vậy là được rồi.
“Hạ độc?” Đột nhiên, trong đầu Nhan Noãn hiện lên dòng điện sáng, miệng thì thào nhớ kỹ, ngay sau đó, đôi mắt đẹp của nàng phút chốc mở to, bắn ra tia sáng giảo hoạt.
Ở phòng bếp bị chèn ép nhiều thế này, chẳng lẽ không nên lấy vài lợi ích an ủi một chút cho nàng lúc nhỏ tâm hồn bị tổn thương à ? Đồ ăn cho dì hai nương, cho dù không phải tốt nhất, thức ăn kia cũng là cực kỳ tốt.
Nhan Noãn vừa rời khỏi, trong phòng bếp bỗng dưng giống như bị nổ tung mọi người đều chạy tán loạn.
“Nhanh, mau đi đến chỗ dì hai nương bẩm báo, đồ ăn trưa chuẩn bị cho nàng bị đại tiểu thư cướp đi rồi.”
Tuy rằng đồ ăn trong phòng bếp của dì hai nương không còn, nhưng mà tội trạng như thế nào cũng không thể khiến bọn họ nhận được, đại tiểu thư không phải rất cuồng vọng sao? Không đem dì hai nương để vào mắt như vậy, tội trạng kia nàng nên chịu thật sự rất xứng đáng.
Nhan Noãn mang theo cái giỏ đồ ăn trở lại thanh viện, đem chén đĩa thức ăn đặt lên trên bàn, nhìn đồ dùng đều được làm bằng bạc điêu khắc tinh xảo hoa văn trông rất sống động, Nhan Noãn trong lòng không ngừng nói lầm bầm, một cái tiểu thiếp, đồ ăn chén đĩa đều dùng xa hoa như thế, có thể thấy được Nhan Hướng Thái đối với nàng cực kỳ coi trọng, khó trách nàng sinh ra Nhan Xảo dám hung hăng càn quấy như thế.
Nguyên nhân không chỉ là do chiến khí cao hơn Nhan Lăng, hơn nữa, còn là vì nương của mình Lâm thị được sủng ái, bởi vì cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Đem đồ đậy thức ăn kéo xuống, lộ ra từng món thức ăn ngon tinh mỹ đến mê người.
Long Trác Việt mở to đôi mắt trong suốt con ngươi như phát sáng, nhìn xung quanh khắp bàn vuông, thán phục kêu liên tục: “Oa oa oa, Noãn Noãn, ngươi rất lợi hại, mới một chút thời gian trở lại, liền làm ra nhiều đồ ăn như vậy, không chỉ có thịt, còn có ngư nha.” Nói xong, hắn hung hăng nuốt nước miếng xuống, đôi mắt như sương mù rơi thẳng vào một mâm thức ăn trên bàn, đôi lông mày ngăm đen bởi vì vui mừng mà giương lên.
Đột nhiên, Long Trác Việt đôi lông mày giơ lên chợt nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn nói: “Noãn Noãn, có phải hay không còn thiếu cái gì?”
“Thiếu?” Nhan Noãn nghi hoặc liếc mắt nhìn Long Trác Việt, sau đó cúi đầu nhìn quét qua tám đĩa đồ ăn đặt trên bàn, lắc lắc đầu: “Không thiếu a, đồ ăn nhiều như vậy, buổi trưa chắc chắn chúng ta ăn không hết, có thể giữ lại đến buổi tối ăn tiếp, có cá muối, còn có vây cá, đó giờ ta chưa từng được thưởng thức qua nha.”
Cho dù là kiếp trước, nàng cũng không có phúc ăn được nhiều đồ ăn quý giá đến như vậy.
“Chiếc đũa đâu?” Long Trác Việt mở to một đôi mắt đẹp trong veo, không hề chớp mắt chăm chú nhìn Nhan Noãn, hắn không phải nói thiếu đồ ăn: “Chén đâu? Gạo cơm đâu?”
Cái gì đều không có, vậy hắn chẳng phải là chỉ có thể nhìn, không có thể ăn.
Ngoaa..! Cực hình chết người nha !
Ách –
Nhan Noãn bỗng dưng há hốc mồm, nhìn qua Long Trác Việt liên tục quăng ra ba cái vấn đề không thể phản bác được, lúc nãy vừa mới trút giận hùng hổ lấy hết đồ ăn, thậm chí cũng quên lấy đũa cùng với chén đựng cơm.
Nhan Noãn mất tự nhiên giật giật khóe miệng, nàng đối diện Long Trác Việt đang dùng ánh mắt tràn đầy bi thương, bộ dáng kia, giống như nàng mới làm một việc tội ác tày trời.
Nhan Noãn trong lòng vô cùng khó chịu lỗ mũi phát khí hừ hừ: “Ngươi..vẻ mặt đó là có ý gì, tốt xấu gì ta cũng lấy nhiều đồ ăn ngon như vậy đến đây, ngươi nếu không vui, tự mình đi lấy.”
“Oa ô ô, người ta mặt đau quá nha, không chỉ mặt đau, mông cũng đau, cái trán cũng đau.” Long Trác Việt đột nhiên bưng lấy cái đầu lắc qua lắc lại kêu rên lên, ánh mắt đáng thương thỉnh thoảng nhìn qua Nhan Noãn tràn đầy chờ mong, mãi đến khi khiến đáy lòng Nhan Noãn đè ép tức giận xuống đến góc khuất nào đó, chỉ còn áy náy.
Nhan Noãn không nói gì liếc mắt nhìn Long Trác Việt, biết rõ là hắn đang giả vờ, nhưng vẫn là nhịn không được đành thỏa hiệp.
Ai bảo Long Trác Việt mặt bị đau là do thay nàng cản một cái tát đây, ai bảo Long Trác Việt mông bị đau là do nàng đá đây, ai bảo Long Trác Việt cái trán bị đau là vì nàng đạp một cước vào mông mà đụng vào góc bàn đây.
Nói ngắn lại một câu, Long Trác Việt chỗ nào cũng bị đau, đều là lỗi của nàng, tuy rằng trong đó có khi là ngoài ý muốn.
“Bây giờ ta đi lấy, lập tức quay lại ngay.”
Nhan Noãn giơ tay vuốt vuốt ngực, để tránh cho chính mình giương lên không được một chút sức lực, trực tiếp đánh cho ngất xỉu đi.
Vì sao nàng cảm thấy tên Vương gia ngốc này lại cực kỳ phúc hắc a?
Nhan Noãn mới rời khỏi mà giờ đã quay lại, trong phòng bếp mọi người bận rộn mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không có giống như lúc trước nói năng lỗ mãng, đến khi Nhan Noãn cầm chén đũa cùng cơm sau khi rời đi, tại phòng bếp trên không trung vang lên âm thanh hô hấp nồng đậm, đó là căng thẳng qua đi giờ đã được thả lỏng.
Ngay cả chính bọn họ cũng không thể tin, khi nhìn thấy Nhan Noãn sẽ có cảm giác kinh hãi run sợ.
“Đại tiểu thư tại sao lại trở về rồi, các ngươi có thông báo cho dì hai nương chưa?” Có người thấy bóng dáng rời đi của Nhan Noãn, hỏi.
“Đã bẩm báo lại với dì hai nương rồi.”
“Kỳ quái, vì sao đại tiểu thư kia lại giống như không có việc gì xảy ra thế, hay là dì hai nương tính nuốt xuống cơn tức này?”
“Không giống, nói không chừng là đang nghĩ biện pháp trừng trị đại tiểu thư, chúng ta là nô tài, không dám đối đãi với đại tiểu thư thế nào, dì hai nương tuy rằng có địa vị là thị thiếp, nhưng mà được hầu gia sủng ái, cho dù thân phận thấp hơn đại tiểu thư một bậc, nhưng trong phủ Vũ Dương Hầu đến cùng vẫn là do hầu gia định đoạt.”
“Vậy là, lần này đại tiểu thư chắc chắn sẽ bị chịu thiệt rồi.”
“Đối với nàng có bị chịu thiệt cũng là đáng đời, ai bảo nàng cướp đoạt đồ ăn trưa của dì hai nương.”
Nhan Noãn bưng hai chén cơm thật lớn trở về thanh viện, đi tới nửa đường, bỗng nhiên nghe được hai cái âm thanh đang cãi nhau, đi tới phía trước vài bước, trong sân nhà ở ngã tư đường, Nhan Noãn hơi hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy bên trái đá cuội trên con đường nhỏ, hai gã nha hoàn trong trang phục nữ tử đang tranh cãi kịch liệt đến mặt đỏ tía tai.
Hai người đều có dáng vẻ gần giống nhau, một tay mang theo cái giỏ đồ ăn, một tay vưon ra ngón trỏ thon thon, chỉ vào mặt đối phương, trong lúc đó mơ hồ, Nhan Noãn vẫn có thể thấy được nước miếng của hai người bắn tung tóe trên không trung.
Nhan Noãn nhận ra hai người này, buổi sáng còn gặp qua, là hai nha đầu bên người của Nhan Lăng và Nhan Xảo.
Chủ tử thì đối đầu không đội trời chung, vì thế nha hoàn đối mặt nhau cũng là chán ghét, tranh cãi càng dữ dội hơn.
Nhan Noãn khinh thường giật giật khóe miệng, dáng tươi cười tuyệt mỹ mà tràn đầy châm chọc, đối với bọn nha hoàn trong lúc đó đấu tranh, nàng không có hứng thú, dù sao tiết mục như vậy cũng không phải phát sinh lần một lần hai, trong trí nhớ, nàng mặc dù không phải nhiều lần đều nhìn thấy, bất quá cũng thấy qua mấy lần.
Hai bên đều có chủ tử của mình là chỗ dựa, hơn nữa còn là ở một nơi không người như vậy, ngôn ngữ hành vi cũng phát ra càng không kiêng nể gì .
Nhan Noãn bưng cơm đi thẳng đến phía trước, trở về thanh viện.
Long Trác Việt giang rộng ra hai chân nửa ngồi chồm hổm, cả thân thể vô lực ghé vào trên mặt bàn, giống một quả cà tím ủ rũ, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm trên bàn thức ăn trước mặt, cái loại này chỉ được nhìn không thể ăn cảm giác giống như là có con mèo giơ móng vuốt đang cào ở trong lòng hắn, cực kỳ khó chịu.
Lúc này bóng hình xinh đẹp của Nhan Noãn xuất hiện ở cửa thanh viện, Long Trác Việt bỗng dưng giật mình một cái, bật đứng lên.
“Noãn Noãn, ngươi đã về rồi.” Long Trác Việt toét miệng cười nói, tuy là đang cùng Nhan Noãn nói chuyện, nhưng mà con mắt một chút cũng không có nhìn nàng, trong mắt của hắn, giờ phút này chỉ có nhìn đến cơm trắng trong tay Nhan Noãn, tỏa sáng lấp lánh hai tròng mắt hắn hận không thể trực tiếp dán vào chén cơm kia.
“Ăn đi.” Nhan Noãn mới đưa ra một tay, Long Trác Việt sốt ruột liền tức tốc nhào tới cầm lấy.
Bởi vì trong phòng chỉ có một cái ghế dài duy nhất, một cái ba chân, một cái bị Long Trác Việt ngồi hư mất hai cái chân, vì vậy ăn cơm chỉ có thể đứng ăn, Long Trác Việt một bên bới cơm, miệng còn nhịn không được kinh ngạc không ngừng ríu rít.
“Oa, ăn thật ngon nha.”
“A, thơm quá nha.”
“Uhm, quá mỹ vị rồi.”
“Woaaa, rất lâu chưa được ăn nhiều đồ ăn ngon đến như vậy.” Thông thường có thể ăn ngon, chỉ khi ở trong cung tổ chức tiệc rượu mới có thể ăn được.
Mà cơ hội này, trong vòng một năm số lần cực ít chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa ngày nào, hắn cũng ở trong phủ vẫn ăn rau xanh củ cải trắng và đậu hủ.
Một chén cơm vào trong bụng, Long Trác Việt vẫn còn liếm liếm môi, tiếp đó một đôi mắt tựa như hổ đói nhìn chằm chằm vào chén cơm trắng trong tay Nhan Noãn, trong mắt thăm thẳm lộ ra quang mang.
Nhan Noãn dồn sức bóc mấy miếng cơm, cố gắng không nhìn, nhưng mà Long Trác Việt chớp mắt cũng không chớp ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng thật sự khiến cả người ớn lạnh.
“Ngươi không cần trừng mắt nhìn ta như vậy, cùng lắm thì chia cho ngươi một nửa là được.” Nhan Noãn ngẩng đầu, nhìn Long Trác Việt, nói.
Long Trác Việt nghe vậy, lập tức vui mừng cười không thành tiếng, đôi lông mày rậm đen cũng đi theo giơ lên, một bên gật đầu, một bên đưa cái chén không trong tay đi ra ngoài: “Ân ân ân ân.”
Nhan Noãn đem một lớp cơm trên mặt đã ăn qua nhẹ nhàng vẹt ra, đem cơm bên trong chia một nửa đến trong bát Long Trác Việt.
Nhìn lại trong chén bỗng dưng có được nửa chén cơm, Long Trác Việt cảm thấy hài lòng vô cùng.
Nhan Noãn nhìn vẻ mặt hắn mừng rỡ như điên, nhẹ nhàng cười cười, trong nháy mắt như pháo hoa tỏa ra đầy trời, rực rỡ tươi đẹp đến chói mắt.
Đơn thuần như Long Trác Việt, cũng không có tham lam điều gì, có thể dễ dàng khiến hắn hài lòng, đáy mắt tươi cười giống như đứa trẻ vô cùng ngây thơ.
“Noãn Noãn, cái chén này làm bằng bạc đó, nhà các ngươi thật xa xỉ nha.”
“Đối đãi như vậy, cũng chỉ có vợ cả Nguyễn thị cùng dì hai nương Lâm thị mới có.” Nhan Noãn miễn cưỡng trả lời, xa xỉ như vậy, nhưng lại không có phần của nàng.
“Những cái chén đĩa bạc này có thể đổi thiệt nhiều tiền đây, ngày mai chúng ta mang tất cả về nhà, sau đó đi đổi lấy bạc, vậy là mỗi ngày đều có thể ăn thịt.” Long Trác Việt trong miệng nhét đầy đồ ăn, vẫn không quên đưa ra chủ ý về những cái chén đĩa này, càng nghĩ, càng cảm thấy mình thật sự cực kỳ thông minh.
Nhan Noãn tay gấp đĩa rau bỗng dưng ngừng lại, mày liễu dài nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, bất ngờ nhìn Long Trác Việt: “Cái này có thể nha.” Không nghĩ tới trong đầu tên ngốc này cũng có suy nghĩ rất tốt nha.
Tuy rằng là tự ý mang về, nhưng cũng không cho là bất chính lấy đồ làm của riêng, nàng họ Nhan, phủ Vũ Dương Hầu là nhà của nàng, nàng lấy đồ gì đó trong nhà mình, cũng không tính quá mức.
Huống chi, người khác kính nàng một thước, nàng trả người đó một trượng, từ nhỏ Nhan gia luôn bắt nạt nàng, cho dù nàng có cướp đoạt thật sự đi nữa, chiếm đồ đạc của bọn họ, thì một chút thế này cũng không đủ.
“Ta có nghe người ta nói, những người thích dùng chén đĩa bạc này, đều là người nhát gan, bởi vì bọn họ sợ bị người khác hạ độc, Vạn công công bên người lão yêu bà lúc dùng đồ ăn mỗi lần đều thay lão yêu bà thử đồ ăn, chính là lấy chiếc đũa bạc này, lão yêu bà đáng ghét như vậy, nhất định có rất nhiều người, muốn hạ độc hại chết bà ta, nhưng đáng tiếc, đến bây giờ cũng chưa thấy nàng ăn cái gì trúng độc.” Long Trác Việt ăn vài miếng, lại bắt đầu lải nhải, vẻ mặt tiếc hận, tựa như đang nói, lão yêu bà chưa chết, thật sự là tiếc nuối a.
“Ngươi còn muốn dở bỏ thanh viện nhà của ta luôn à, nói chuyện như vậy không che đậy miệng.” Nhan Noãn trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng trách mắng.
Cứ khẳng định ở đây không có người lui tới như vậy, đừng quên còn có cái Nhan Song Song, không chừng lúc nào lại xuất hiện, nàng là người của Nhan Hướng Thái, lỡ như nàng đi đâm thọc thì làm sao bây giờ?
Thái hậu luôn để mắt đến như vậy mà còn lòng dạ đàn bạ ác độc, cho dù muốn nguyền rủa bà ta, cũng không thể như vậy không cố kỵ thốt ra, hơn nữa nghĩ ở trong lòng muốn như vậy là được rồi.
“Hạ độc?” Đột nhiên, trong đầu Nhan Noãn hiện lên dòng điện sáng, miệng thì thào nhớ kỹ, ngay sau đó, đôi mắt đẹp của nàng phút chốc mở to, bắn ra tia sáng giảo hoạt.
/114
|