“Nhưng ngươi lại nghe mệnh lệnh của hắn mà làm việc, làm nha hoàn hồi môn của ta, cũng là do hắn phân phó, đúng không?.” Nhan Noãn hỏi.
Nhan Song Song ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhan Noãn, rồi sau đó cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ nhếch.
“Ngươi không nói lời nào, ta sẽ cho rằng là ngươi đã chấp nhận, Nhan Hướng Thái để ngươi ở bên cạnh ta, đoán chắc sẽ không có chuyện gì tốt, ngươi cũng nên hiểu được, sau khi ta đem việc này làm rõ, nhất định ngươi sẽ không còn khả năng ở bên cạnh ta, ngày mai ngươi trở về phủ Vũ Dương Hầu đi, bên cạnh ta, không giữ lại những người bất trung bất nghĩa.”
“Đừng.” Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Nhan Song Song há mồm nói, nước mắt trong suốt ở hốc mắt đảo quanh, không có bộ dáng lệ hoa giống như Long Trác Việt làm người thương yêu, nhưng lại càng khiến cho người khác trong lòng cảm thấy bất lực chua xót.
“Là nô tỳ ngu dốt, nô tỳ không muốn trở về phủ Vũ Dương Hầu, xin Vương phi đừng đuổi nô tỳ rời khỏi người, xin Vương phi để cho nô tỳ ở lại.”
Nàng luôn luôn do dự, giữa cha nàng cùng với Vương phi.
Nhớ lại ngày đó, Vân mẹ nói: Vương phi là người đáng được ngươi đi theo là người ngươi có thể nương tựa, phủ Vũ Dương Hầu đã làm tổn thương ngươi, Hầu gia cũng đối xử lạnh lùng với ngươi không hề có tình thương giữa cha và con gái cũng không đáng để nói đến, ở lại đó chỉ càng tăng thêm tổn thương đau lòng, tiếp tục chịu người khi dễ thôi, không cần lo cho ta bộ dạng thân thể tàn tật này, cho dù vì ta, ngươi phải hại Vương phi, cuộc đời sau này, ngươi có thể an tâm, cho dù ngươi an tâm, ta cũng không an tâm, lại càng không đồng ý cái sinh tồn kiểu này để kéo dài hơi tàn.
Vừa nghĩ đến Vân mẹ, Nhan Song Song trong lòng lại không thể ngăn chặn cơn co rút đau đớn bắt đầu đi lên!
Người nàng có thể nương tựa duy nhất chính là Noãn Noãn!
“Ta nhìn không thấy lòng trung thành của ngươi, nên cũng không có lý do gì phải giữ ngươi ở lại.” Nhan Noãn mặt không chút biểu tình nói vặn lại, đôi mắt trong suốt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Song Song, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt nàng.
Nàng biết rõ, lúc Nhan Song Song trong tình trạng đang đau khổ thương tâm lại nói ra những lời này, chắc chắn là sát muối ở trên miệng vết thương, lạnh lùng và vô tình.
Nhưng mà, Nhan Noãn nghĩ tới hành động của Vân mẹ bảo vệ Nhan Song Song, đối với lời nói của Vân mẹ lại có tin tưởng thêm vài phần, điều Vân mẹ hi vọng nhất, chính là muốn nàng đối xử tử tế với Nhan Song Song, mà nàng, nhất định phải biết rõ được Nhan Song Song đến cuối cùng có đáng giá hay không để cho nàng đối xử tử tế.
“Người chết không thể sống lại, Vân mẹ chết khiến cho ngươi thương tâm như vậy, có thể thấy được nàng đối với ngươi càng yêu thương nhiều hơn, nàng cũng không muốn thấy ngươi vì cái chết của nàng mà tinh thần sa sút không phấn chấn, chắc hẳn nàng càng hy vọng thấy ngươi được sống vui vẻ hạnh phúc.”
Nhan Noãn ngừng lại một chút, lại an ủi, cũng không có nóng lòng yêu cầu nàng muốn có được đáp án liền, nàng cho Nhan Song Song có thời gian để cân nhắc, hy vọng đáp án sẽ không làm cho nàng thất vọng.
………
“Noãn Noãn, chúng ta thật sự phải đi tìm lão yêu bà sao?”
Đi vào sâu ngõ hẻm trong cung, Long Trác Việt kinh hãi rùng mình trên dọc đường lặp lại câu hỏi đó không dưới mấy trăm lần.
Nhan Noãn hoàn toàn kiên nhẫn lại lần nữa gật đầu: “Phải.”
Ngồi chờ thái hậu tìm tới mình, còn không bằng tự mình tới tìm bà ta, đến trước mặt thái hậu thỉnh tội, nói không chừng thái hậu thấy thái độ thành khẩn nhận sai của nàng, chắc có lẽ sẽ không so đo với nàng nữa.
Chủ động cùng với bị động, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng có thể thường đạt tới hiệu quả, cũng là cách biệt một trời một vực.
Cho dù nàng không tới, đến lúc đó thái hậu mời nàng tiến cung để hỏi, có lẽ nàng cũng phải cúi đầu nhận sai.
Long Trác Việt một lần rồi lại một lần vang lên âm thanh hút không khí mãnh liệt bên tai Nhan Noãn, chỉ là hai cái tay của hắn càng túm chặt hai ống tay áo của nàng cũng không khó để cảm thấy, Long Trác Việt kia có bao nhiêu sợ hãi khi gặp thái hậu.
Nhan Noãn quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Lúc đầu đã bảo ngươi không cần đi cùng ta tới đây mà, ngươi lại không nghe.”
“Làm sao có thể.” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn nói như vậy, lồng ngực lập tức nhô lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta làm sao có thể để cho Noãn Noãn một mình đi gặp lão yêu bà, người ta phải bảo vệ Noãn Noãn không bị lão yêu bà khi dễ nha.”
Hắn nói vô cùng mạnh mẽ, một đôi mắt trong suốt lập tức phát ra ánh sáng như ngọc lưu ly rực rỡ khác thường.
Trong lòng Nhan Noãn sinh ra một chút cảm giác ấm áp!
Nàng lượn người câu môi: “Ngươi không phải rất sợ thái hậu sao?”
“Ơ..ờ..” Long Trác Việt sợ hãi rụt lui thân mình, lúc trước tâm chí mạnh mẽ đang nghe đến hai chữ “Thái hậu” lập tức ỉu xìu như quả cà tím: “Lão yêu bà rất đáng sợ, người ta thật sự rất sợ, Noãn Noãn, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Nhan Noãn đối Long Trác Việt mới có thêm một chút ấn tượng tốt, nháy mắt liền tan biến, nàng im lặng nhấc lên mi mắt, nói: “Vậy ngươi nên trở về phủ đi, ta không quay về.”
“Noãn Noãn không quay về, người ta cũng không trở về.”
Long Trác Việt đi đến phía Nhan Noãn gần thêm một chút, lớn tiếng kêu gào, dường như muốn nói lớn tiếng để tăng thêm lòng dũng cảm, đem ý nghĩ sợ hãi trong lòng ném đi.
Nhan Noãn liếc hắn một cái: “Vậy đi nhanh lên.”
Sau một lúc lâu, Nhan Noãn mờ mịt nhìn xung quanh cung điện hoang vắng cùng cảnh vật đổ nát: “Việt Việt, chúng ta đi tới chỗ nào rồi?”
“Noãn Noãn, nơi này là lãnh cung nha.” Long Trác Việt nhu thuận nhìn Nhan Noãn, lanh trí trả lời.
“Lãnh cung?” Nhan Noãn kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, liếc qua hắn: “Sao ngươi lại dẫn ta đến lãnh cung rồi?”
“Noãn Noãn, ngươi đổ oan người ta, là người ta đi theo ngươi đến đây nha.” Long Trác Việt chớp chớp đôi mắt, giải thích.
“Ách? Vậy sao?” Nhan Noãn ngẩn ra, hình như là có chuyện như vậy: “Nhưng mà hoàng cung này là nhà của ngươi nha, là ngươi quen thuộc nhất, vì sao không dẫn ta đi Từ Ninh cung?”
Long Trác Việt tiếp tục chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Ngươi lại không có hỏi người ta.”
Nhan Noãn khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa muốn sặc khí.
Ông trời ơi, là nàng sai, là nàng không đúng.
“Vậy bây giờ ngươi có thể dẫn ta đi Từ Ninh cung chưa?”
Long Trác Việt toét miệng cười, lộ ra một loạt hàm răng trắng sáng: “Đương nhiên có thể nha.”
“Vậy còn không mau đi.”
“Ờ..”
Long Trác Việt dừng lại trả lời, đang đi phía sau Nhan Noãn, liền chạy tới trước người Nhan Noãn, dẫn nàng đi đến hướng Từ Ninh cung.
Bàn tay to lớn của hắn tự nhiên nắm lấy tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhan Noãn, mười ngón đan chặt vào nhau, lúc này chưa kịp đợi Nhan Noãn phản ứng hắn đã mở miệng nói: “Noãn Noãn, ngươi nên đi theo sát bên cạnh ta nha, hoàng cung rất lớn, coi chừng lạc đường.”
Vì thế, cũng khiến cho Nhan Noãn tự nhiên cảm thấy lời nói cử chỉ giải thích của Long Trác Việt chính là hắn sợ mình không cẩn thận sẽ bị lạc đường.
Bởi vậy, nàng tùy ý để cho Long Trác Việt nắm tay mình đi đến Từ Ninh cung.
Lúc đi qua cửa lớn lãnh cung, bỗng dưng vang lên một âm thanh khác thường từ bên trong truyền ra, Nhan Noãn hơi hơi nhíu mày, trong lòng cũng không để ý đến, chỉ là ngay sau đó, âm thanh kia lại bỗng dưng gia tăng.
Đó là tiếng thở gấp làm nũng của nữ tử, cao vút và kịch liệt, xen lẫn nồng đậm hưng phấn.
Nhan Noãn cho dù là người hiện đại, khi đang nghe đến âm thanh như vậy vẫn là nhịn không được đỏ mặt lên, nhấc chân liền muốn vội vàng rời đi.
Chỉ là nàng muốn đi, nhưng người nào đó lại cự tuyệt không muốn rời đi.
“Noãn Noãn, đó là cái âm thanh gì? Thật kỳ quái.” Long Trác Việt hỏi.
“Không có âm thanh gì, chúng ta đi mau.” Nhan Noãn dắt Long Trác Việt, thúc giục nói.
“Đừng mà, chúng ta vào xem thử nha.” Long Trác Việt không nhìn đến vẻ mặt bối rối muốn rời đi của Nhan Noãn, lôi kéo nàng đi đến phía lãnh cung.
Nhan Noãn cản không lại sức lực của Long Trác Việt, cũng đi vào theo hắn, âm thanh kia càng phát ra nhiều hơn, trong lòng nàng rất hiếu kỳ đối với cái người kia đang làm chuyện đó trong lãnh cung không khỏi khiến cho người ta xấu hổ đỏ mặt tim đập nhanh.
Dưới ban ngày ban mặt, bên trong hoàng cung, ai có lá gan lớn như vậy, lại cẩu thả đi làm sự tình này ở lãnh cung.
Nhan Song Song ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhan Noãn, rồi sau đó cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ nhếch.
“Ngươi không nói lời nào, ta sẽ cho rằng là ngươi đã chấp nhận, Nhan Hướng Thái để ngươi ở bên cạnh ta, đoán chắc sẽ không có chuyện gì tốt, ngươi cũng nên hiểu được, sau khi ta đem việc này làm rõ, nhất định ngươi sẽ không còn khả năng ở bên cạnh ta, ngày mai ngươi trở về phủ Vũ Dương Hầu đi, bên cạnh ta, không giữ lại những người bất trung bất nghĩa.”
“Đừng.” Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Nhan Song Song há mồm nói, nước mắt trong suốt ở hốc mắt đảo quanh, không có bộ dáng lệ hoa giống như Long Trác Việt làm người thương yêu, nhưng lại càng khiến cho người khác trong lòng cảm thấy bất lực chua xót.
“Là nô tỳ ngu dốt, nô tỳ không muốn trở về phủ Vũ Dương Hầu, xin Vương phi đừng đuổi nô tỳ rời khỏi người, xin Vương phi để cho nô tỳ ở lại.”
Nàng luôn luôn do dự, giữa cha nàng cùng với Vương phi.
Nhớ lại ngày đó, Vân mẹ nói: Vương phi là người đáng được ngươi đi theo là người ngươi có thể nương tựa, phủ Vũ Dương Hầu đã làm tổn thương ngươi, Hầu gia cũng đối xử lạnh lùng với ngươi không hề có tình thương giữa cha và con gái cũng không đáng để nói đến, ở lại đó chỉ càng tăng thêm tổn thương đau lòng, tiếp tục chịu người khi dễ thôi, không cần lo cho ta bộ dạng thân thể tàn tật này, cho dù vì ta, ngươi phải hại Vương phi, cuộc đời sau này, ngươi có thể an tâm, cho dù ngươi an tâm, ta cũng không an tâm, lại càng không đồng ý cái sinh tồn kiểu này để kéo dài hơi tàn.
Vừa nghĩ đến Vân mẹ, Nhan Song Song trong lòng lại không thể ngăn chặn cơn co rút đau đớn bắt đầu đi lên!
Người nàng có thể nương tựa duy nhất chính là Noãn Noãn!
“Ta nhìn không thấy lòng trung thành của ngươi, nên cũng không có lý do gì phải giữ ngươi ở lại.” Nhan Noãn mặt không chút biểu tình nói vặn lại, đôi mắt trong suốt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Song Song, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt nàng.
Nàng biết rõ, lúc Nhan Song Song trong tình trạng đang đau khổ thương tâm lại nói ra những lời này, chắc chắn là sát muối ở trên miệng vết thương, lạnh lùng và vô tình.
Nhưng mà, Nhan Noãn nghĩ tới hành động của Vân mẹ bảo vệ Nhan Song Song, đối với lời nói của Vân mẹ lại có tin tưởng thêm vài phần, điều Vân mẹ hi vọng nhất, chính là muốn nàng đối xử tử tế với Nhan Song Song, mà nàng, nhất định phải biết rõ được Nhan Song Song đến cuối cùng có đáng giá hay không để cho nàng đối xử tử tế.
“Người chết không thể sống lại, Vân mẹ chết khiến cho ngươi thương tâm như vậy, có thể thấy được nàng đối với ngươi càng yêu thương nhiều hơn, nàng cũng không muốn thấy ngươi vì cái chết của nàng mà tinh thần sa sút không phấn chấn, chắc hẳn nàng càng hy vọng thấy ngươi được sống vui vẻ hạnh phúc.”
Nhan Noãn ngừng lại một chút, lại an ủi, cũng không có nóng lòng yêu cầu nàng muốn có được đáp án liền, nàng cho Nhan Song Song có thời gian để cân nhắc, hy vọng đáp án sẽ không làm cho nàng thất vọng.
………
“Noãn Noãn, chúng ta thật sự phải đi tìm lão yêu bà sao?”
Đi vào sâu ngõ hẻm trong cung, Long Trác Việt kinh hãi rùng mình trên dọc đường lặp lại câu hỏi đó không dưới mấy trăm lần.
Nhan Noãn hoàn toàn kiên nhẫn lại lần nữa gật đầu: “Phải.”
Ngồi chờ thái hậu tìm tới mình, còn không bằng tự mình tới tìm bà ta, đến trước mặt thái hậu thỉnh tội, nói không chừng thái hậu thấy thái độ thành khẩn nhận sai của nàng, chắc có lẽ sẽ không so đo với nàng nữa.
Chủ động cùng với bị động, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng có thể thường đạt tới hiệu quả, cũng là cách biệt một trời một vực.
Cho dù nàng không tới, đến lúc đó thái hậu mời nàng tiến cung để hỏi, có lẽ nàng cũng phải cúi đầu nhận sai.
Long Trác Việt một lần rồi lại một lần vang lên âm thanh hút không khí mãnh liệt bên tai Nhan Noãn, chỉ là hai cái tay của hắn càng túm chặt hai ống tay áo của nàng cũng không khó để cảm thấy, Long Trác Việt kia có bao nhiêu sợ hãi khi gặp thái hậu.
Nhan Noãn quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Lúc đầu đã bảo ngươi không cần đi cùng ta tới đây mà, ngươi lại không nghe.”
“Làm sao có thể.” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn nói như vậy, lồng ngực lập tức nhô lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta làm sao có thể để cho Noãn Noãn một mình đi gặp lão yêu bà, người ta phải bảo vệ Noãn Noãn không bị lão yêu bà khi dễ nha.”
Hắn nói vô cùng mạnh mẽ, một đôi mắt trong suốt lập tức phát ra ánh sáng như ngọc lưu ly rực rỡ khác thường.
Trong lòng Nhan Noãn sinh ra một chút cảm giác ấm áp!
Nàng lượn người câu môi: “Ngươi không phải rất sợ thái hậu sao?”
“Ơ..ờ..” Long Trác Việt sợ hãi rụt lui thân mình, lúc trước tâm chí mạnh mẽ đang nghe đến hai chữ “Thái hậu” lập tức ỉu xìu như quả cà tím: “Lão yêu bà rất đáng sợ, người ta thật sự rất sợ, Noãn Noãn, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Nhan Noãn đối Long Trác Việt mới có thêm một chút ấn tượng tốt, nháy mắt liền tan biến, nàng im lặng nhấc lên mi mắt, nói: “Vậy ngươi nên trở về phủ đi, ta không quay về.”
“Noãn Noãn không quay về, người ta cũng không trở về.”
Long Trác Việt đi đến phía Nhan Noãn gần thêm một chút, lớn tiếng kêu gào, dường như muốn nói lớn tiếng để tăng thêm lòng dũng cảm, đem ý nghĩ sợ hãi trong lòng ném đi.
Nhan Noãn liếc hắn một cái: “Vậy đi nhanh lên.”
Sau một lúc lâu, Nhan Noãn mờ mịt nhìn xung quanh cung điện hoang vắng cùng cảnh vật đổ nát: “Việt Việt, chúng ta đi tới chỗ nào rồi?”
“Noãn Noãn, nơi này là lãnh cung nha.” Long Trác Việt nhu thuận nhìn Nhan Noãn, lanh trí trả lời.
“Lãnh cung?” Nhan Noãn kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, liếc qua hắn: “Sao ngươi lại dẫn ta đến lãnh cung rồi?”
“Noãn Noãn, ngươi đổ oan người ta, là người ta đi theo ngươi đến đây nha.” Long Trác Việt chớp chớp đôi mắt, giải thích.
“Ách? Vậy sao?” Nhan Noãn ngẩn ra, hình như là có chuyện như vậy: “Nhưng mà hoàng cung này là nhà của ngươi nha, là ngươi quen thuộc nhất, vì sao không dẫn ta đi Từ Ninh cung?”
Long Trác Việt tiếp tục chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Ngươi lại không có hỏi người ta.”
Nhan Noãn khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa muốn sặc khí.
Ông trời ơi, là nàng sai, là nàng không đúng.
“Vậy bây giờ ngươi có thể dẫn ta đi Từ Ninh cung chưa?”
Long Trác Việt toét miệng cười, lộ ra một loạt hàm răng trắng sáng: “Đương nhiên có thể nha.”
“Vậy còn không mau đi.”
“Ờ..”
Long Trác Việt dừng lại trả lời, đang đi phía sau Nhan Noãn, liền chạy tới trước người Nhan Noãn, dẫn nàng đi đến hướng Từ Ninh cung.
Bàn tay to lớn của hắn tự nhiên nắm lấy tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhan Noãn, mười ngón đan chặt vào nhau, lúc này chưa kịp đợi Nhan Noãn phản ứng hắn đã mở miệng nói: “Noãn Noãn, ngươi nên đi theo sát bên cạnh ta nha, hoàng cung rất lớn, coi chừng lạc đường.”
Vì thế, cũng khiến cho Nhan Noãn tự nhiên cảm thấy lời nói cử chỉ giải thích của Long Trác Việt chính là hắn sợ mình không cẩn thận sẽ bị lạc đường.
Bởi vậy, nàng tùy ý để cho Long Trác Việt nắm tay mình đi đến Từ Ninh cung.
Lúc đi qua cửa lớn lãnh cung, bỗng dưng vang lên một âm thanh khác thường từ bên trong truyền ra, Nhan Noãn hơi hơi nhíu mày, trong lòng cũng không để ý đến, chỉ là ngay sau đó, âm thanh kia lại bỗng dưng gia tăng.
Đó là tiếng thở gấp làm nũng của nữ tử, cao vút và kịch liệt, xen lẫn nồng đậm hưng phấn.
Nhan Noãn cho dù là người hiện đại, khi đang nghe đến âm thanh như vậy vẫn là nhịn không được đỏ mặt lên, nhấc chân liền muốn vội vàng rời đi.
Chỉ là nàng muốn đi, nhưng người nào đó lại cự tuyệt không muốn rời đi.
“Noãn Noãn, đó là cái âm thanh gì? Thật kỳ quái.” Long Trác Việt hỏi.
“Không có âm thanh gì, chúng ta đi mau.” Nhan Noãn dắt Long Trác Việt, thúc giục nói.
“Đừng mà, chúng ta vào xem thử nha.” Long Trác Việt không nhìn đến vẻ mặt bối rối muốn rời đi của Nhan Noãn, lôi kéo nàng đi đến phía lãnh cung.
Nhan Noãn cản không lại sức lực của Long Trác Việt, cũng đi vào theo hắn, âm thanh kia càng phát ra nhiều hơn, trong lòng nàng rất hiếu kỳ đối với cái người kia đang làm chuyện đó trong lãnh cung không khỏi khiến cho người ta xấu hổ đỏ mặt tim đập nhanh.
Dưới ban ngày ban mặt, bên trong hoàng cung, ai có lá gan lớn như vậy, lại cẩu thả đi làm sự tình này ở lãnh cung.
/114
|