Bởi vì muốn mau chóng cùng Nhan Noãn chia sẻ kẹo hồ lô, Long Trác Việt bước chân liền nhanh lên, một cái vô ý, từ bên cạnh đột nhiên đụng phải một Văn Thao đang đi tới.
“A –”
Một tiếng kinh hô vang lên, thân hình cao lớn của Long Trác Việt ngã xuống, mông , thật mạnh ngã trên mặt đất.
Kẹo hồ lô trong tay, bởi vì quán tính, từ trong tay bay đi ra ngoài, một cây rơi trên mặt đất, một cây dính vào quần áo của Văn Thao.
Rít gào qua đi văn thao nhìn về phía người đụng hắn, vừa nghiêng đầu, đã thấy trong mắt Long Trác Việt tràn đầy lệ quang.
Thân là con trai trưởng của phụ quốc tướng quân, có thể nào không biết Hiền vương gia.
Văn Thao tức giận vứt bỏ cây kẹo hồ lô dính trên quần áo, trên quần áo sạch sẽ nháy mắt lộ ra chỗ bẩn màu đỏ.
Nhìn quần áo dơ bẩn, Văn Thao nhất thời trong cơn giận dữ, Long Trác Việt ngu xuẩn này, hại hắn mất mặt trước Tiêm Tiêm.
“Long Trác Việt, ngươi không phải muốn tìm chết a.”
Phụ quốc tướng quân quyền thế tuy rằng không thể so với trấn quốc tướng quân, nhưng địa vị cùng uy vọng cũng không thể khinh thường, hơn nữa phụ quốc tướng quân cùng trấn quốc tướng quân đều đứng ở cùng điều tuyến, tay cầm binh quyền, sau lưng cũng có thái hậu làm chỗ dựa.
Hơn nữa trên lục địa này lấy võ làm đầu, ở trong triều, địa vị của võ quan cao hơn văn quan một chút.
Có gia thế cừờng ngạnh như vậy, Văn Thao ở kinh thành, từ trước đến nay luông ngang ngược hung tàn .
Đối với Long Trác Việt khi dễ, cũng không giống người khác luôn giấu giấu giếm giếm, cho dù trước công chúng làm chuyện lấy hạ phạm thượng, vẫn như cũ không có người có thể làm gì hắn.
Hoàng đế bảo hộ cũng chỉ là vào lỗ tai trái của bọn họ, ra lỗ tai phải.
Long Trác Việt vừa thấy Văn Thao, trên mặt lập tức hoảng sợ, hai tay chống đất, không ngừng lui về sau, răng nanh trắng noãn cắn chặt đôi môi, trong mắt lệ quang không ngừng lóe ra, nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền giống như hạt châu chặt đứt chỉ rơi xuống, đập vào trên lông mi rậm rạp.
“Người…… Người ta không phải cố ý .” Long Trác Việt sợ hãi giương mắt nhìn Văn Thao, sợ sệt biện giải nói:“Hơn nữa ngươi cũng đem kẹo hồ lô của người ta rơi trên mặt đất .”
“Đồ ngu ngốc chết tiệt, ngươi còn lý luận .” Mặt đẹp hoa đào của Văn Thao hung hăng trừng, nhấc chân đá vào người Long Trác Việt.
Lực đạo không lớn, chỉ định trừng phạt một chút.
Nháy mắt, tiếng khóc đinh tai nhức óc từ trong miệng Long Trác Việt bộc phát ra, hấp dẫn người bốn phía lại đây.
Người có thể ở Tụ Hiền lâu ăn cơm, đều là quan to quý nhân, mà bởi vì Long Trác Việt ngày ngày đi theo Nhan Noãn đến Tụ Hiền lâu, nên khách nhân bên trong dùng cơm cũng ít nhiều nhận biết được hắn.
Công tử nhà giàu thường đều có thói hư tật xấu thích xem náo nhiệt, hơn nữa “Mỹ danh” Hiền vương gia ở trong kinh vẫn lưu truyền , gặp Long Trác Việt khóc kêu, cơ hồ đều đứng ở một bên cười nhìn hắn.
Vương chưởng quầy vừa thấy sự việc không đúng, sai tiểu nhị ra phía sau viện mời Nhan Noãn, chính mình tắc đi hòa giải.
“Vương phi, vương phi, không tốt , không tốt .”
Tiếng hô to một đường bay tới phòng bếp nhỏ ở hậu viện, Nhan Noãn nghe thấy thế, mi tâm hung hăng run rẩy một chút, tựa hồ mỗi một lần nghe được câu như thế, đều là chuyện liên quan Long Trác Việt.
“Có phải vương gia đã xảy ra chuyện hay không?” Nhan Noãn ném công việc trong tay xuống, chạy đi ra, hỏi.
“Đại công tử phụ quốc tướng quân không cẩn thận đụng phải vương gia, đang ở cửa làm khó dễ vương iga……” Tiểu nhị còn chưa dứt lời, Nhan Noãn đã xông ra ngoài.
Trên gương mặt tuyệt mỹ, một mảnh hàn sương so với mùa đông khắc nghiệt lạnh hơn dày đặc.
Mới đến đại sảnh, Nhan Noãn đã từ khe hở trong đám người đang chen chúc trông thấy Long Trác Việt khóc giống con mèo hoa nhỏ, mà lúc này, Văn Thao lại một cước đá lên người Long Trác Việt, làm cho ngọn lửa trong lòng Nhan Noãn, càng cháy càng rực.
Vương chưởng quầy không ngừng khuyên giair nói tốt, nhưng Văn Thao lại ỷ vào thân phận của mình, mặc dù không đến mức đối với Vương chưởng quầy nói vũ nhục, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Long Trác Việt hại hắn mất mặt trước nữ tử trong lòng, cục tức này thật khó nuốt xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tiêm Tiêm chợt lóe ra chán ghét, ngưng mắt, nhìn Văn Thao ngang ngược, đôi mắt trong suốt, càng phát ra lạnh như băng.
Dùng từ băng sơn mỹ nhân hình dung nàng, quả thật thích hợp.
Văn Thao làm như vậy, là diễn trò cho ai xem?
Hắn nghĩ đến, ức hiếp Hiền vương gia, có thể ở làm tăng địa vị của hắn, thậm chí vượt qua Hiền vương gia?
Trong mắt đẹp của Lam Tiêm Tiêm, xẹt qua một chút ý cười châm chọc, sau đó, nàng lướt qua Văn Thao, đi đến trước mặt Long Trác Việt, ngồi xổm xuống, ôn nhu ra tiếng hỏi.
“Vương gia, ngài không sao chứ?”
Long Trác Việt nhìn Lam Tiêm Tiêm trước mắt xinh đẹp mà lại lạnh lùng, hít hít cái mũi thật mạnh, con ngươi trong suốt đơn thuần tràn đầy ủy khuất, hắn duỗi tay ra, kéo ống tay áo rộng thùng thình của Lam Tiêm Tiêm, đem nước mắt nước mũi trên mặt chính mình lau vài lần, sau đó mới chu môi vẻ mặt ai oán mở miệng:“Tiêm Tiêm, hắn là người xấu , ngươi không được chơi với hắn.”
Một màn như thế, không chỉ làm cho mọi người vây xem kinh sợ, càng làm cho tròng mắt Nhan Noãn sắp rớt ra.
Nàng vừa mới đi tìm cây gậy, như thế nào quay người lại, Long Trác Việt lại cùng một nữ tử thân thiết như vậy?
Nghe lời hắn nói, hai người tựa hồ là có quen biết.
Đáng giận Long Trác Việt, hắn khi nào nhận thức khác nữ tử , vì sao nàng cũng không biết.
Lam Tiêm Tiêm đối mặt với Long Trác Việt hành động lôi thôi như thế, vẫn không tức giận, khuôn mặt tinh xảo mang theo nhợt nhạt ôn hòa, nàng gật đầu, khẽ lên tiếng:“Ừm.”
Mặt Nhan Noãn nhất thời đen lại, nàng tách đám người ra, vội vàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt, một phen gạt ống tay áo màu lam mà Long Trác Việt gắt gao túm ở trong tay làm khăn tay lau nước mắt nước mũi, khẽ trách mắng:“Việt Việt, tùy tiện mượn quần áo người khác lau nước mắt, cẩn thận người ta hạ độc ở trên quần áo độc chết ngươi.”
Long Trác Việt vừa nghe tiếng Nhan Noãn, lực chú ý lập tức bị kéo qua, cánh tay dài mở ra, ngồi dưới đất ôm lấy hai chân Nhan Noãn, khóc reo lên:“Ô ô ô ô, Noãn Noãn, người ta bị bắt nạt , oa ô ô ô ô, Noãn Noãn, ngươi làm cho người ta hết giận .”
Về phần một câu kia của Nhan Noãn, trực tiếp bị hắn xem nhẹ.
Hai tay của hắn gắt gao ôm đùi Nhan Noãn, khóc khóc, đầu dùng sức cọ, đem nước mũi cùng nước mắt cọ sạch sẽ, tiếp tục kêu khóc.
Nhan Noãn nghe tiếng khóc Long Trác Việt ủy khuất như thế, ánh mắt phút chốc rùng mình, rét lạnh như lưỡi đao hướng về phía Văn Thao.
Văn Thao khi nhìn thấy Nhan Noãn xuất hiện, nháy mắt đã bị tuyệt thế tao nhã của nàng làm cho khuynh đảo, mắt đào hoa mê người không ngừng lóe ra kinh diễm.
Đẹp, thật sự rất đẹp .
Mái tóc đen dài, da thịt trắng nõn tinh tế, mày như nhíu như không, con mắt sáng sâu thẳm thê lương, mang theo vẻ giận dữ trên mặt, lại như trước làm cho người ta cảm thấy bị mê hoặc.
Văn Thao không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Nhan Noãn, thần trí đều bị tư sắc của nàng mê hoặc, tạm thời đem Lam Tiêm Tiêm ném ra sau đầu.
Nhan Noãn nhìn Văn Thao ngẫn người, lông mi thật dài ở trước mắt nàng tạo ra một đường cong duyên dáng, bên trong con ngươi như nước mùa thu tinh quang chợt lóe, nàng đột nhiên cười, ánh sáng ngọc tươi cười làm cho cả người nàng đều tràn đầy quang hoa vô hạn, làm cho thiên địa vạn vật nháy mắt đều mất màu sắc.
Văn Thao gặp giai nhân đối với hắn triển lộ miệng cười, nhất thời choáng váng tìm không ra phương hướng.
Nhan Noãn thấy cơ hội đến, thừa dịp Văn Thao không tập trung, tay vẫn giấu ở sau lưng phút chốc rút ra, vung mạnh gậy gỗ trong tay, hung hăng nện vào đùi Văn Thao.
Nháy mắt, chỉ nghe tiếng kêu cự kỳ bi thảm vang lên.
“A –”
Nhan Noãn dùng mười phần mười lực đạo, lại đánh bất ngờ không kịp phòng bị vào đùi Văn Thao, làm hắn cả người nghiêng về phía trước, ngã thật mạnh trên mặt đất, bụi cát bắn tung tóe bay lên.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ngươi không biết ta là ai sao?”
Đôi mắt trong suốt của Nhan Noãn tràn đầy hung ác nham hiểm, âm trầm trên mặt sắc bén nồng đậm, nàng thản nhiên bứt ra chút tươi cười, như mạn đà la nở rộ trong đêm tối, xinh đẹp mà lại tàn nhẫn.
Ba –
Lại là tiếng gậy đánh thật mạnh xuống, đánh vào phần eo Văn Thao, đau đến khuôn mặt hắn đều vặn vẹo lên.
Nàng một người không có chiến khí, gặp phải đối thủ chỉ có thừa dịp này.
Thúc dục chiến khí, là cần lực tinh thần .
Một gậy vào eo, Nhan Noãn không tin, Văn Thao còn dư thừa khí lực đi thúc dục chiến khí.
“A, a a a a!”
Tiếng kêu của Văn Thao càng thêm thảm thiết, mọi người thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Nhan Noãn, đều trợn mắt nhìn, ngay cả Long Trác Việt cũng ngừng khóc, mở to một đôi mắt xinh đẹp, thích thú nhìn xem Nhan Noãn đánh người.
Văn Thao bởi vì muốn cùng Lam Tiêm Tiêm một mình ở chung, sợ dẫn theo nhiều người làm cho Lam Tiêm Tiêm tâm tình không tốt, cho nên ngay cả một thị vệ cũng không mang, chỉ kêu một xa phu liền đến Tụ Hiền lâu.
Xa phu thấy thiếu gia nhà mình bị đánh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chạy về phủ báo tin.
Nhan Noãn đánh đủ, thế này mới ngừng lại.
Gậy một phen đánh xuống, ngũ quan tuấn mỹ của Văn Thao vặn vẹo cơ hồ thay đổi hình dáng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc đầu tiếng kêu thảm thiết lớn, đến cuối cùng thành tiếng kêu rên, nằm trên mặt đất mấp máy , như thế nào cũng không cử động nổi, hắn chỉ cảm thấy trên người xương cốt như sắp nát ra.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp, lúc này oán hận trừng Nhan Noãn.
Nữ nhân chết tiệt, xuống tay thật độc ác , độc phụ rắn rết.
Văn thao rất muốn chửi ầm lên, chính là hiện tại hắn ngay cả hít thở đều đau đến run rẫy cả người, lại phun không ra được một chữ.
Trong mắt Nhan Noãn che kín sương lạnh như hàn băng ngàn năm, làm cho người ta liếc mắt một cái, liền không thể ngăn chặn run run.
“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, hắn, không phải ngươi có thể bắt nạt .”
Nhan Noãn chỉ vào Long Trác Việt, đối với Văn Thao lớn tiếng quát.
Chính là một câu, liền mang theo uy quyền làm cho người ta không tha bỏ qua.
Trong lòng mọi người, đều không khỏi run rẩy một chút.
Hiền vương phi thật bảo vệ Hiền vương gia, hơn nữa xuống tay, tuyệt không nương tình.
Văn Thao tiếp tục trừng mắt, hận không thể ở trên người Nhan Noãn trừng thủng hai lỗ, nữ nhân này cho dù đẹp, giờ phút này ở trong mắt hắn, cũng thành kẻ thù.
Chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua , hắn nhất định sẽ không để yên.
Lam Tiêm Tiêm im lặng đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn Nhan Noãn giơ gậy đánh vào Văn Thao, từ đầu tới cuối đều không có lên tiếng.
Không nói nàng thân phận nữ tử thanh lâu không có tư cách cùng lập trường nói chuyện, quan trọng hơn là, nàng tuyệt không muốn giúp Văn Thao nói chuyện.
Ánh mắt Lam Tiêm Tiêm bình tĩnh như nước nhìn Nhan Noãn, trong lòng dạng dậy lên gợn sóng nhợt nhạt.
Nữ tử kiêu ngạo lớn mật như vậy, tựa như ánh nắng trong ngày hè, hào quang chói mắt làm cho người ta cơ hồ không mở mắt ra được.
Trên gương mặt xuất trần của Nhan Noãn, khí chất sạch như tuyết, gió nhẹ xuy phất, quần áo mộc mạc nhẹ nhàng lay động, di thế mà lại độc lập.
Vương gia thật may mắn, có thể lấy được nữ tử bảo vệ hắn như vậy.
Dường như cảm nhận được đôi mắt đánh giá chính mình, Nhan Noãn ánh mắt khẽ dời, chống lại tầm mắt Lam Tiêm Tiêm, Lam Tiêm Tiêm trong mắt lạnh như băng, như là sông băng vạn năm không tan.
Vừa nghĩ đến Lam Tiêm Tiêm quan tâm Long Trác Việt, trong lòng Nhan Noãn không khỏi buồn bực.
Đỡ Long Trác Việt dậy, sau đó kéo hắn ra phía sau của mình, Nhan Noãn như gà mẹ che chở gà con, đề phòng nhìn Lam Tiêm Tiêm.
“Đa tạ cô nương quan tâm Việt Việt, bất quá về sau xin cô nương cùng Việt Việt bảo trì khoảng cách, dù sao một cô nương gia cùng nam tử thân cận quá, đối với danh dự của ngươi không tốt lắm.”
Trong mắt Lam Tiêm Tiêm hiện lên một chút dị sắc, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nhìn chăm chú vào Nhan Noãn, chu môi khẽ mở, nàng không chút để ý mở miệng:“Tiêm Tiêm chỉ là một nữ tử thanh lâu, nào dám quá phận, ta cùng vương gia xem như có quen biết, nhìn thấy hắn chịu ủy khuất, tự nhiên quan tâm một chút thôi.”
Lời nói Lam Tiêm Tiêm rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp của Nhan Noãn mạnh mẽ co rụt lại, phát ra nhè nhẹ nguy hiểm.
Vì sao nàng cảm thấy trong lời nói của đối phương tràn ngập khiêu khích.
Nữ tử thanh lâu, còn là quen biết cũ?
Hay cho ngươi Long Trác Việt, cái gì không học, lại học người ta đi dạo thanh lâu.
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Long Trác Việt một cái, người nào đó nhìn thấy Nhan Noãn tức giận, tiểu tâm can bùm bùm kinh hoàng.
“Quay đầu sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Nói xong, ánh mắt Nhan Noãn đạm mạc một lần nữa dừng trên người Lam Tiêm Tiêm.
Quần áo màu lam tơ lụa váy dài làm nổi bật dáng người xinh đẹp của nàng, góc váy nhẹ nhàng lay động, tựa như cuộn sóng liên tiếp trong biển lớn, trên thân thể của nàng, thủy chung tản ra khí chất lạnh lùng, nước biển như lạnh lẽo, xinh đẹp mà lại thần bí.
“Tiêm Tiêm cô nương, mặc dù từ trước kia ngươi cùng Việt Việt có quen biết, bất quá nay hắn đã cưới ta, cho nên ta không hy vọng nhìn thấy phu quân của ta cùng nữ tử khác quá mức thân cận.”
Nhan Noãn đố với Lam Tiêm Tiêm cũng không hiểu biết, càng không biết Long Trác Việt là như thế nào nhận thức nàng, nhưng mà khi nhìn thấy nữ nhân khác ôn nhu với nam nhân của chính mình, trong lòng Nhan Noãn ghen tuông đột nhiên bộc phát, theo bản năng đem Lam Tiêm Tiêm trở thành tình địch.
Dĩ nhiên cho dù Long Trác Việt có xấu, vẫn có người muốn tiếp cận a.
Ngừng lại một chút, Nhan Noãn lại mở miệng nói:“Huống chi, nữ tử thanh lâu cũng là người, cũng có kiều ngạo cùng tự tôn của mình, Tiêm Tiêm cô nương dung mạo xuất chúng, khí chất vượt trội, lời vừa rồi, thật sự là tự coi nhẹ mình , tin tưởng ngày sau chắc chắn sẽ có nam tử tốt chung tình với ngươi.”
Ẩn ý là, ngươi đừng quấn quít lấy Việt Việt nhà ta.
Nhan Noãn nói xong, làm cho trong mắt Lam Tiêm Tiêm nổi lên một tia gợn sóng, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên.
Trừ bỏ người kia, chưa bao giờ có người cùng nàng nói qua như vậy.
Mỗi người đều xem nàng là kỹ nữ hạ lưu, các nam nhân theo đuổi cũng chỉ bởi vì dung mạo của nàng, nàng cho dù lấy ra kiêu ngạo cũng sẽ bị xem là giả vờ thanh cao, là dối trá, là thủ đoạn lạt mềm buột chặt.
Nhưng mà, nữ tử này, chưa từng phỉ nhổ thân phận nàng hạ lưu.
Một câu kia: Nữ tử thanh lâu cũng là người, nói ra nàng đối với chính mình đối đãi ngang hàng.
Trong lòng Lam Tiêm Tiêm đột nhiên xẹt qua một tia ấm áp.
Nhìn Nhan Noãn, cũng dần dần tràn đầy nhu hòa, nhiều điểm ý cười ở trong mắt toát ra. Chẳng sợ ánh mắt Nhan Noãn nhìn nàng tràn ngập địch ý, giờ khắc này, Lam Tiêm Tiêm phát hiện, nàng thích Nhan Noãn.
“Nhận lời chỉ dạy của Hiền vương phi.” Lam Tiêm Tiêm thản nhiên mở miệng nói, lập tức liếc mắt nhìn Văn Thao được tiểu nhị trong Tụ Hiền lâu đỡ vào xe ngựa, giọng nói lãnh liệt:“Xem ra hôm nay ta không có phúc hưởng thụ tay nghề của đầu bếp mới ở Tụ Hiền lâu, Chỉ Vân, trở về Viễn Âm các.”
Chỉ Vân lên tiếng, lập tức giúp đỡ Lam Tiêm Tiêm đi ra đám người, rời đi.
Vương chưởng quầy xua tan đám người tụ tập trước cửa, bất an tiêu sái đến bên cạnh Nhan Noãn:“Nhan cô nương, vị kia dù sao cũng là trưởng tử của phụ quốc tướng quân, ngươi đem hắn đánh thành trọng thương, Văn tướng quân sợ sẽ không để yên, chắc chắn tới tìm ngươi phiền toái.”
Mi tâm Nhan Noãn nhảy dựng, không phải bởi vì nghe thấy thân phận đối phương mà sợ hãi, mà là hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình đang ở chỗ nào.
“Vương chưởng quầy, có phải ta mang đến phiền toái cho Tụ Hiền lâu hay không ?”
Người là ở Tụ Hiền lâu xảy ra chuyện, phụ quốc tướng quân tìm nàng tính sổ đã nằm trong dự liện, chính là có thể đồng thời liên lụy đến Tụ Hiền lâu hay không?
Vương chưởng quầy thấy khi Nhan Noãn biết rõ có phiền toái phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tụ Hiền lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn cười nhìn Nhan Noãn, không cho là đúng lắc đầu nói:“Phụ quốc tướng quân quyền thế lớn đến đâu, cũng không dám đến Tụ Hiền lâu gây rối, chính là ngươi sau này phải cẩn thận chút .”
“Ta hiểu được, cảm ơn Vương chưởng quầy quan tâm.” Nhan Noãn cười, nói.
Nàng ngay cả thái hậu không sợ, còn có thể sợ một phụ quốc tướng quân sao.
Nàng dám đánh, sẽ không sợ Văn gia đến tính sổ.
Khi xa phu trở về báo tin, lại dẫn người ra phủ sau, chưa đi xa, đã thấy Văn Thao được đưa về.
Phụ quốc tướng quân Văn Chính Nam vừa thấy con trai yêu quý bị người đánh mình đầy thương tích, lập tức liền tức giận đến cả người phát run.
Mặt hắn vốn nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống , càng làm cho người ta sợ hãi.
“Khá lắm Nhan Noãn, dám đả thương con ta.”
Văn Thao gắt gao túm quần áo lão cha, trong mắt tràn ngập nồng đậm không cam lòng cùng phẫn nộ.
“Thao nhi yên tâm, cha nhất định thay ngươi đòi lại công đạo.”
Vì thế, sau khi đại phu chẩn mạch, kê đơn xong, Văn Chính Nam mang theo hơn mười thị vệ, hấp tấp vọt tới Hiền vương phủ.
Mà giờ phút này Nhan Noãn, sớm trở về Vương phủ, thời điểm kêu Phong Cốc dẫn Văn Chính Nam vào, nàng đang thản nhiên tự đắc ngồi ở trong đại sảnh uống trà, mà Long Trác Việt, tắc giống chân chó ở phía sau nàng, bóp vai đấm lưng cho Nhan Noãn.
Trên mặt xấu xí tràn đầy rối rắm cùng thật cẩn thận.
Noãn Noãn giống như rất tức giận nha? Vì sao?
Do hắn làm sai cái gì sao? Bằng không vì sao thời điểm nàng trừng mắt chính mình biểu tình thực khủng bố a.
Hắn không có làm chuyện xấu mà!
Văn Chính Nam một than áo giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, tay nắm giữ chuôi kiếm, uy phong lẫm lẫm đứng trong đại sảnh, phía sau thị vệ cũng là một màu khôi giáp, khí phách hào hùng cùng uy nghi, thực hiển nhiên là muốn dù khí thế trực tiếp dọa Nhan Noãn.
Chính là Văn Chính Nam không biết, Nhan Noãn không phải đại tiểu thư thiên kim nũng nịu.
Nàng là ở trong tổ chức hắc đạo lăn lộn nhiều năm, trận gì không có gặp qua.
Nhan Noãn hớp miếng trà, sau đó thản nhiên đem chén trà đặt lên bàn, ánh mắt miễn cưỡng nhẹ nhàng nhìn Văn Chính Nam liếc mắt một cái, cười nói:“Văn tướng quân quả thực xem trọng Hiền vương phủ, lần đầu tiên đến thăm đã mang theo trận thế lớn như vậy.”
“Nhan Noãn, ngươi thật to gan, cư nhiên đả thương con ta, hôm nay lão phu không giáo huấn ngươi, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng.”
“Ha –” Một tiếng cười nhạo từ trong miệng Nhan Noãn tràn ra, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, là tràn đầy trào phúng:“Văn tướng quân thật sự là lão hồ đồ , thân là thần tử, ngươi mang binh xâm nhập Vương phủ, đối với bổn vương phi kêu gào, đến tột cùng là ai lớn mật, ai chẳng biết trời cao đất rộng.”
“A –”
Một tiếng kinh hô vang lên, thân hình cao lớn của Long Trác Việt ngã xuống, mông , thật mạnh ngã trên mặt đất.
Kẹo hồ lô trong tay, bởi vì quán tính, từ trong tay bay đi ra ngoài, một cây rơi trên mặt đất, một cây dính vào quần áo của Văn Thao.
Rít gào qua đi văn thao nhìn về phía người đụng hắn, vừa nghiêng đầu, đã thấy trong mắt Long Trác Việt tràn đầy lệ quang.
Thân là con trai trưởng của phụ quốc tướng quân, có thể nào không biết Hiền vương gia.
Văn Thao tức giận vứt bỏ cây kẹo hồ lô dính trên quần áo, trên quần áo sạch sẽ nháy mắt lộ ra chỗ bẩn màu đỏ.
Nhìn quần áo dơ bẩn, Văn Thao nhất thời trong cơn giận dữ, Long Trác Việt ngu xuẩn này, hại hắn mất mặt trước Tiêm Tiêm.
“Long Trác Việt, ngươi không phải muốn tìm chết a.”
Phụ quốc tướng quân quyền thế tuy rằng không thể so với trấn quốc tướng quân, nhưng địa vị cùng uy vọng cũng không thể khinh thường, hơn nữa phụ quốc tướng quân cùng trấn quốc tướng quân đều đứng ở cùng điều tuyến, tay cầm binh quyền, sau lưng cũng có thái hậu làm chỗ dựa.
Hơn nữa trên lục địa này lấy võ làm đầu, ở trong triều, địa vị của võ quan cao hơn văn quan một chút.
Có gia thế cừờng ngạnh như vậy, Văn Thao ở kinh thành, từ trước đến nay luông ngang ngược hung tàn .
Đối với Long Trác Việt khi dễ, cũng không giống người khác luôn giấu giấu giếm giếm, cho dù trước công chúng làm chuyện lấy hạ phạm thượng, vẫn như cũ không có người có thể làm gì hắn.
Hoàng đế bảo hộ cũng chỉ là vào lỗ tai trái của bọn họ, ra lỗ tai phải.
Long Trác Việt vừa thấy Văn Thao, trên mặt lập tức hoảng sợ, hai tay chống đất, không ngừng lui về sau, răng nanh trắng noãn cắn chặt đôi môi, trong mắt lệ quang không ngừng lóe ra, nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền giống như hạt châu chặt đứt chỉ rơi xuống, đập vào trên lông mi rậm rạp.
“Người…… Người ta không phải cố ý .” Long Trác Việt sợ hãi giương mắt nhìn Văn Thao, sợ sệt biện giải nói:“Hơn nữa ngươi cũng đem kẹo hồ lô của người ta rơi trên mặt đất .”
“Đồ ngu ngốc chết tiệt, ngươi còn lý luận .” Mặt đẹp hoa đào của Văn Thao hung hăng trừng, nhấc chân đá vào người Long Trác Việt.
Lực đạo không lớn, chỉ định trừng phạt một chút.
Nháy mắt, tiếng khóc đinh tai nhức óc từ trong miệng Long Trác Việt bộc phát ra, hấp dẫn người bốn phía lại đây.
Người có thể ở Tụ Hiền lâu ăn cơm, đều là quan to quý nhân, mà bởi vì Long Trác Việt ngày ngày đi theo Nhan Noãn đến Tụ Hiền lâu, nên khách nhân bên trong dùng cơm cũng ít nhiều nhận biết được hắn.
Công tử nhà giàu thường đều có thói hư tật xấu thích xem náo nhiệt, hơn nữa “Mỹ danh” Hiền vương gia ở trong kinh vẫn lưu truyền , gặp Long Trác Việt khóc kêu, cơ hồ đều đứng ở một bên cười nhìn hắn.
Vương chưởng quầy vừa thấy sự việc không đúng, sai tiểu nhị ra phía sau viện mời Nhan Noãn, chính mình tắc đi hòa giải.
“Vương phi, vương phi, không tốt , không tốt .”
Tiếng hô to một đường bay tới phòng bếp nhỏ ở hậu viện, Nhan Noãn nghe thấy thế, mi tâm hung hăng run rẩy một chút, tựa hồ mỗi một lần nghe được câu như thế, đều là chuyện liên quan Long Trác Việt.
“Có phải vương gia đã xảy ra chuyện hay không?” Nhan Noãn ném công việc trong tay xuống, chạy đi ra, hỏi.
“Đại công tử phụ quốc tướng quân không cẩn thận đụng phải vương gia, đang ở cửa làm khó dễ vương iga……” Tiểu nhị còn chưa dứt lời, Nhan Noãn đã xông ra ngoài.
Trên gương mặt tuyệt mỹ, một mảnh hàn sương so với mùa đông khắc nghiệt lạnh hơn dày đặc.
Mới đến đại sảnh, Nhan Noãn đã từ khe hở trong đám người đang chen chúc trông thấy Long Trác Việt khóc giống con mèo hoa nhỏ, mà lúc này, Văn Thao lại một cước đá lên người Long Trác Việt, làm cho ngọn lửa trong lòng Nhan Noãn, càng cháy càng rực.
Vương chưởng quầy không ngừng khuyên giair nói tốt, nhưng Văn Thao lại ỷ vào thân phận của mình, mặc dù không đến mức đối với Vương chưởng quầy nói vũ nhục, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Long Trác Việt hại hắn mất mặt trước nữ tử trong lòng, cục tức này thật khó nuốt xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tiêm Tiêm chợt lóe ra chán ghét, ngưng mắt, nhìn Văn Thao ngang ngược, đôi mắt trong suốt, càng phát ra lạnh như băng.
Dùng từ băng sơn mỹ nhân hình dung nàng, quả thật thích hợp.
Văn Thao làm như vậy, là diễn trò cho ai xem?
Hắn nghĩ đến, ức hiếp Hiền vương gia, có thể ở làm tăng địa vị của hắn, thậm chí vượt qua Hiền vương gia?
Trong mắt đẹp của Lam Tiêm Tiêm, xẹt qua một chút ý cười châm chọc, sau đó, nàng lướt qua Văn Thao, đi đến trước mặt Long Trác Việt, ngồi xổm xuống, ôn nhu ra tiếng hỏi.
“Vương gia, ngài không sao chứ?”
Long Trác Việt nhìn Lam Tiêm Tiêm trước mắt xinh đẹp mà lại lạnh lùng, hít hít cái mũi thật mạnh, con ngươi trong suốt đơn thuần tràn đầy ủy khuất, hắn duỗi tay ra, kéo ống tay áo rộng thùng thình của Lam Tiêm Tiêm, đem nước mắt nước mũi trên mặt chính mình lau vài lần, sau đó mới chu môi vẻ mặt ai oán mở miệng:“Tiêm Tiêm, hắn là người xấu , ngươi không được chơi với hắn.”
Một màn như thế, không chỉ làm cho mọi người vây xem kinh sợ, càng làm cho tròng mắt Nhan Noãn sắp rớt ra.
Nàng vừa mới đi tìm cây gậy, như thế nào quay người lại, Long Trác Việt lại cùng một nữ tử thân thiết như vậy?
Nghe lời hắn nói, hai người tựa hồ là có quen biết.
Đáng giận Long Trác Việt, hắn khi nào nhận thức khác nữ tử , vì sao nàng cũng không biết.
Lam Tiêm Tiêm đối mặt với Long Trác Việt hành động lôi thôi như thế, vẫn không tức giận, khuôn mặt tinh xảo mang theo nhợt nhạt ôn hòa, nàng gật đầu, khẽ lên tiếng:“Ừm.”
Mặt Nhan Noãn nhất thời đen lại, nàng tách đám người ra, vội vàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt, một phen gạt ống tay áo màu lam mà Long Trác Việt gắt gao túm ở trong tay làm khăn tay lau nước mắt nước mũi, khẽ trách mắng:“Việt Việt, tùy tiện mượn quần áo người khác lau nước mắt, cẩn thận người ta hạ độc ở trên quần áo độc chết ngươi.”
Long Trác Việt vừa nghe tiếng Nhan Noãn, lực chú ý lập tức bị kéo qua, cánh tay dài mở ra, ngồi dưới đất ôm lấy hai chân Nhan Noãn, khóc reo lên:“Ô ô ô ô, Noãn Noãn, người ta bị bắt nạt , oa ô ô ô ô, Noãn Noãn, ngươi làm cho người ta hết giận .”
Về phần một câu kia của Nhan Noãn, trực tiếp bị hắn xem nhẹ.
Hai tay của hắn gắt gao ôm đùi Nhan Noãn, khóc khóc, đầu dùng sức cọ, đem nước mũi cùng nước mắt cọ sạch sẽ, tiếp tục kêu khóc.
Nhan Noãn nghe tiếng khóc Long Trác Việt ủy khuất như thế, ánh mắt phút chốc rùng mình, rét lạnh như lưỡi đao hướng về phía Văn Thao.
Văn Thao khi nhìn thấy Nhan Noãn xuất hiện, nháy mắt đã bị tuyệt thế tao nhã của nàng làm cho khuynh đảo, mắt đào hoa mê người không ngừng lóe ra kinh diễm.
Đẹp, thật sự rất đẹp .
Mái tóc đen dài, da thịt trắng nõn tinh tế, mày như nhíu như không, con mắt sáng sâu thẳm thê lương, mang theo vẻ giận dữ trên mặt, lại như trước làm cho người ta cảm thấy bị mê hoặc.
Văn Thao không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Nhan Noãn, thần trí đều bị tư sắc của nàng mê hoặc, tạm thời đem Lam Tiêm Tiêm ném ra sau đầu.
Nhan Noãn nhìn Văn Thao ngẫn người, lông mi thật dài ở trước mắt nàng tạo ra một đường cong duyên dáng, bên trong con ngươi như nước mùa thu tinh quang chợt lóe, nàng đột nhiên cười, ánh sáng ngọc tươi cười làm cho cả người nàng đều tràn đầy quang hoa vô hạn, làm cho thiên địa vạn vật nháy mắt đều mất màu sắc.
Văn Thao gặp giai nhân đối với hắn triển lộ miệng cười, nhất thời choáng váng tìm không ra phương hướng.
Nhan Noãn thấy cơ hội đến, thừa dịp Văn Thao không tập trung, tay vẫn giấu ở sau lưng phút chốc rút ra, vung mạnh gậy gỗ trong tay, hung hăng nện vào đùi Văn Thao.
Nháy mắt, chỉ nghe tiếng kêu cự kỳ bi thảm vang lên.
“A –”
Nhan Noãn dùng mười phần mười lực đạo, lại đánh bất ngờ không kịp phòng bị vào đùi Văn Thao, làm hắn cả người nghiêng về phía trước, ngã thật mạnh trên mặt đất, bụi cát bắn tung tóe bay lên.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ngươi không biết ta là ai sao?”
Đôi mắt trong suốt của Nhan Noãn tràn đầy hung ác nham hiểm, âm trầm trên mặt sắc bén nồng đậm, nàng thản nhiên bứt ra chút tươi cười, như mạn đà la nở rộ trong đêm tối, xinh đẹp mà lại tàn nhẫn.
Ba –
Lại là tiếng gậy đánh thật mạnh xuống, đánh vào phần eo Văn Thao, đau đến khuôn mặt hắn đều vặn vẹo lên.
Nàng một người không có chiến khí, gặp phải đối thủ chỉ có thừa dịp này.
Thúc dục chiến khí, là cần lực tinh thần .
Một gậy vào eo, Nhan Noãn không tin, Văn Thao còn dư thừa khí lực đi thúc dục chiến khí.
“A, a a a a!”
Tiếng kêu của Văn Thao càng thêm thảm thiết, mọi người thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Nhan Noãn, đều trợn mắt nhìn, ngay cả Long Trác Việt cũng ngừng khóc, mở to một đôi mắt xinh đẹp, thích thú nhìn xem Nhan Noãn đánh người.
Văn Thao bởi vì muốn cùng Lam Tiêm Tiêm một mình ở chung, sợ dẫn theo nhiều người làm cho Lam Tiêm Tiêm tâm tình không tốt, cho nên ngay cả một thị vệ cũng không mang, chỉ kêu một xa phu liền đến Tụ Hiền lâu.
Xa phu thấy thiếu gia nhà mình bị đánh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chạy về phủ báo tin.
Nhan Noãn đánh đủ, thế này mới ngừng lại.
Gậy một phen đánh xuống, ngũ quan tuấn mỹ của Văn Thao vặn vẹo cơ hồ thay đổi hình dáng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc đầu tiếng kêu thảm thiết lớn, đến cuối cùng thành tiếng kêu rên, nằm trên mặt đất mấp máy , như thế nào cũng không cử động nổi, hắn chỉ cảm thấy trên người xương cốt như sắp nát ra.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp, lúc này oán hận trừng Nhan Noãn.
Nữ nhân chết tiệt, xuống tay thật độc ác , độc phụ rắn rết.
Văn thao rất muốn chửi ầm lên, chính là hiện tại hắn ngay cả hít thở đều đau đến run rẫy cả người, lại phun không ra được một chữ.
Trong mắt Nhan Noãn che kín sương lạnh như hàn băng ngàn năm, làm cho người ta liếc mắt một cái, liền không thể ngăn chặn run run.
“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, hắn, không phải ngươi có thể bắt nạt .”
Nhan Noãn chỉ vào Long Trác Việt, đối với Văn Thao lớn tiếng quát.
Chính là một câu, liền mang theo uy quyền làm cho người ta không tha bỏ qua.
Trong lòng mọi người, đều không khỏi run rẩy một chút.
Hiền vương phi thật bảo vệ Hiền vương gia, hơn nữa xuống tay, tuyệt không nương tình.
Văn Thao tiếp tục trừng mắt, hận không thể ở trên người Nhan Noãn trừng thủng hai lỗ, nữ nhân này cho dù đẹp, giờ phút này ở trong mắt hắn, cũng thành kẻ thù.
Chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua , hắn nhất định sẽ không để yên.
Lam Tiêm Tiêm im lặng đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn Nhan Noãn giơ gậy đánh vào Văn Thao, từ đầu tới cuối đều không có lên tiếng.
Không nói nàng thân phận nữ tử thanh lâu không có tư cách cùng lập trường nói chuyện, quan trọng hơn là, nàng tuyệt không muốn giúp Văn Thao nói chuyện.
Ánh mắt Lam Tiêm Tiêm bình tĩnh như nước nhìn Nhan Noãn, trong lòng dạng dậy lên gợn sóng nhợt nhạt.
Nữ tử kiêu ngạo lớn mật như vậy, tựa như ánh nắng trong ngày hè, hào quang chói mắt làm cho người ta cơ hồ không mở mắt ra được.
Trên gương mặt xuất trần của Nhan Noãn, khí chất sạch như tuyết, gió nhẹ xuy phất, quần áo mộc mạc nhẹ nhàng lay động, di thế mà lại độc lập.
Vương gia thật may mắn, có thể lấy được nữ tử bảo vệ hắn như vậy.
Dường như cảm nhận được đôi mắt đánh giá chính mình, Nhan Noãn ánh mắt khẽ dời, chống lại tầm mắt Lam Tiêm Tiêm, Lam Tiêm Tiêm trong mắt lạnh như băng, như là sông băng vạn năm không tan.
Vừa nghĩ đến Lam Tiêm Tiêm quan tâm Long Trác Việt, trong lòng Nhan Noãn không khỏi buồn bực.
Đỡ Long Trác Việt dậy, sau đó kéo hắn ra phía sau của mình, Nhan Noãn như gà mẹ che chở gà con, đề phòng nhìn Lam Tiêm Tiêm.
“Đa tạ cô nương quan tâm Việt Việt, bất quá về sau xin cô nương cùng Việt Việt bảo trì khoảng cách, dù sao một cô nương gia cùng nam tử thân cận quá, đối với danh dự của ngươi không tốt lắm.”
Trong mắt Lam Tiêm Tiêm hiện lên một chút dị sắc, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nhìn chăm chú vào Nhan Noãn, chu môi khẽ mở, nàng không chút để ý mở miệng:“Tiêm Tiêm chỉ là một nữ tử thanh lâu, nào dám quá phận, ta cùng vương gia xem như có quen biết, nhìn thấy hắn chịu ủy khuất, tự nhiên quan tâm một chút thôi.”
Lời nói Lam Tiêm Tiêm rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp của Nhan Noãn mạnh mẽ co rụt lại, phát ra nhè nhẹ nguy hiểm.
Vì sao nàng cảm thấy trong lời nói của đối phương tràn ngập khiêu khích.
Nữ tử thanh lâu, còn là quen biết cũ?
Hay cho ngươi Long Trác Việt, cái gì không học, lại học người ta đi dạo thanh lâu.
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Long Trác Việt một cái, người nào đó nhìn thấy Nhan Noãn tức giận, tiểu tâm can bùm bùm kinh hoàng.
“Quay đầu sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Nói xong, ánh mắt Nhan Noãn đạm mạc một lần nữa dừng trên người Lam Tiêm Tiêm.
Quần áo màu lam tơ lụa váy dài làm nổi bật dáng người xinh đẹp của nàng, góc váy nhẹ nhàng lay động, tựa như cuộn sóng liên tiếp trong biển lớn, trên thân thể của nàng, thủy chung tản ra khí chất lạnh lùng, nước biển như lạnh lẽo, xinh đẹp mà lại thần bí.
“Tiêm Tiêm cô nương, mặc dù từ trước kia ngươi cùng Việt Việt có quen biết, bất quá nay hắn đã cưới ta, cho nên ta không hy vọng nhìn thấy phu quân của ta cùng nữ tử khác quá mức thân cận.”
Nhan Noãn đố với Lam Tiêm Tiêm cũng không hiểu biết, càng không biết Long Trác Việt là như thế nào nhận thức nàng, nhưng mà khi nhìn thấy nữ nhân khác ôn nhu với nam nhân của chính mình, trong lòng Nhan Noãn ghen tuông đột nhiên bộc phát, theo bản năng đem Lam Tiêm Tiêm trở thành tình địch.
Dĩ nhiên cho dù Long Trác Việt có xấu, vẫn có người muốn tiếp cận a.
Ngừng lại một chút, Nhan Noãn lại mở miệng nói:“Huống chi, nữ tử thanh lâu cũng là người, cũng có kiều ngạo cùng tự tôn của mình, Tiêm Tiêm cô nương dung mạo xuất chúng, khí chất vượt trội, lời vừa rồi, thật sự là tự coi nhẹ mình , tin tưởng ngày sau chắc chắn sẽ có nam tử tốt chung tình với ngươi.”
Ẩn ý là, ngươi đừng quấn quít lấy Việt Việt nhà ta.
Nhan Noãn nói xong, làm cho trong mắt Lam Tiêm Tiêm nổi lên một tia gợn sóng, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên.
Trừ bỏ người kia, chưa bao giờ có người cùng nàng nói qua như vậy.
Mỗi người đều xem nàng là kỹ nữ hạ lưu, các nam nhân theo đuổi cũng chỉ bởi vì dung mạo của nàng, nàng cho dù lấy ra kiêu ngạo cũng sẽ bị xem là giả vờ thanh cao, là dối trá, là thủ đoạn lạt mềm buột chặt.
Nhưng mà, nữ tử này, chưa từng phỉ nhổ thân phận nàng hạ lưu.
Một câu kia: Nữ tử thanh lâu cũng là người, nói ra nàng đối với chính mình đối đãi ngang hàng.
Trong lòng Lam Tiêm Tiêm đột nhiên xẹt qua một tia ấm áp.
Nhìn Nhan Noãn, cũng dần dần tràn đầy nhu hòa, nhiều điểm ý cười ở trong mắt toát ra. Chẳng sợ ánh mắt Nhan Noãn nhìn nàng tràn ngập địch ý, giờ khắc này, Lam Tiêm Tiêm phát hiện, nàng thích Nhan Noãn.
“Nhận lời chỉ dạy của Hiền vương phi.” Lam Tiêm Tiêm thản nhiên mở miệng nói, lập tức liếc mắt nhìn Văn Thao được tiểu nhị trong Tụ Hiền lâu đỡ vào xe ngựa, giọng nói lãnh liệt:“Xem ra hôm nay ta không có phúc hưởng thụ tay nghề của đầu bếp mới ở Tụ Hiền lâu, Chỉ Vân, trở về Viễn Âm các.”
Chỉ Vân lên tiếng, lập tức giúp đỡ Lam Tiêm Tiêm đi ra đám người, rời đi.
Vương chưởng quầy xua tan đám người tụ tập trước cửa, bất an tiêu sái đến bên cạnh Nhan Noãn:“Nhan cô nương, vị kia dù sao cũng là trưởng tử của phụ quốc tướng quân, ngươi đem hắn đánh thành trọng thương, Văn tướng quân sợ sẽ không để yên, chắc chắn tới tìm ngươi phiền toái.”
Mi tâm Nhan Noãn nhảy dựng, không phải bởi vì nghe thấy thân phận đối phương mà sợ hãi, mà là hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình đang ở chỗ nào.
“Vương chưởng quầy, có phải ta mang đến phiền toái cho Tụ Hiền lâu hay không ?”
Người là ở Tụ Hiền lâu xảy ra chuyện, phụ quốc tướng quân tìm nàng tính sổ đã nằm trong dự liện, chính là có thể đồng thời liên lụy đến Tụ Hiền lâu hay không?
Vương chưởng quầy thấy khi Nhan Noãn biết rõ có phiền toái phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tụ Hiền lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn cười nhìn Nhan Noãn, không cho là đúng lắc đầu nói:“Phụ quốc tướng quân quyền thế lớn đến đâu, cũng không dám đến Tụ Hiền lâu gây rối, chính là ngươi sau này phải cẩn thận chút .”
“Ta hiểu được, cảm ơn Vương chưởng quầy quan tâm.” Nhan Noãn cười, nói.
Nàng ngay cả thái hậu không sợ, còn có thể sợ một phụ quốc tướng quân sao.
Nàng dám đánh, sẽ không sợ Văn gia đến tính sổ.
Khi xa phu trở về báo tin, lại dẫn người ra phủ sau, chưa đi xa, đã thấy Văn Thao được đưa về.
Phụ quốc tướng quân Văn Chính Nam vừa thấy con trai yêu quý bị người đánh mình đầy thương tích, lập tức liền tức giận đến cả người phát run.
Mặt hắn vốn nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống , càng làm cho người ta sợ hãi.
“Khá lắm Nhan Noãn, dám đả thương con ta.”
Văn Thao gắt gao túm quần áo lão cha, trong mắt tràn ngập nồng đậm không cam lòng cùng phẫn nộ.
“Thao nhi yên tâm, cha nhất định thay ngươi đòi lại công đạo.”
Vì thế, sau khi đại phu chẩn mạch, kê đơn xong, Văn Chính Nam mang theo hơn mười thị vệ, hấp tấp vọt tới Hiền vương phủ.
Mà giờ phút này Nhan Noãn, sớm trở về Vương phủ, thời điểm kêu Phong Cốc dẫn Văn Chính Nam vào, nàng đang thản nhiên tự đắc ngồi ở trong đại sảnh uống trà, mà Long Trác Việt, tắc giống chân chó ở phía sau nàng, bóp vai đấm lưng cho Nhan Noãn.
Trên mặt xấu xí tràn đầy rối rắm cùng thật cẩn thận.
Noãn Noãn giống như rất tức giận nha? Vì sao?
Do hắn làm sai cái gì sao? Bằng không vì sao thời điểm nàng trừng mắt chính mình biểu tình thực khủng bố a.
Hắn không có làm chuyện xấu mà!
Văn Chính Nam một than áo giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, tay nắm giữ chuôi kiếm, uy phong lẫm lẫm đứng trong đại sảnh, phía sau thị vệ cũng là một màu khôi giáp, khí phách hào hùng cùng uy nghi, thực hiển nhiên là muốn dù khí thế trực tiếp dọa Nhan Noãn.
Chính là Văn Chính Nam không biết, Nhan Noãn không phải đại tiểu thư thiên kim nũng nịu.
Nàng là ở trong tổ chức hắc đạo lăn lộn nhiều năm, trận gì không có gặp qua.
Nhan Noãn hớp miếng trà, sau đó thản nhiên đem chén trà đặt lên bàn, ánh mắt miễn cưỡng nhẹ nhàng nhìn Văn Chính Nam liếc mắt một cái, cười nói:“Văn tướng quân quả thực xem trọng Hiền vương phủ, lần đầu tiên đến thăm đã mang theo trận thế lớn như vậy.”
“Nhan Noãn, ngươi thật to gan, cư nhiên đả thương con ta, hôm nay lão phu không giáo huấn ngươi, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng.”
“Ha –” Một tiếng cười nhạo từ trong miệng Nhan Noãn tràn ra, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, là tràn đầy trào phúng:“Văn tướng quân thật sự là lão hồ đồ , thân là thần tử, ngươi mang binh xâm nhập Vương phủ, đối với bổn vương phi kêu gào, đến tột cùng là ai lớn mật, ai chẳng biết trời cao đất rộng.”
/114
|