Đùa gì vậy, Bạch tôn làm sao có thể nghe lời của nàng?!
Tư Đồ Tĩnh nhăn mày, thái độ cũng cứng rắn lên, Người trong thiên hạ đều biết đến nam tử của Trăng Non quốc chỉ có thể có một cơ hội duy nhất làm cho nữ tử thụ thai, Gia Cát Mộ Quy là hoàng đế của Trăng Non quốc, hắn muốn thay đổi tình huống này cũng không có gì đáng trách, thế thì có gì phải sợ người ta biết!
Nhưng người trong thiên hạ không biết lão Vương gia còn có một nữ nhi!
Tư Đồ Tĩnh hừ lạnh, Làm sao ngươi biết là cha ta sẽ để ý đến chuyện thiên hạ có thể biết chứ?
Nếu ông ta không ngại, sẽ không đợi trước khi lâm chung mới nói ra chân tướng.
Đó là ông ấy cổ hủ, xem như đã biết thì sao nào?
Đây là lựa chọn của lão Vương gia, ông ta là cha ngươi, ngươi cho dù không hiểu cũng nên tôn trọng!
Hai người ở trong phòng tranh cãi gay gắt, Gia Cát Mộ Quy đứng ở trong viện, nghe được hết.
Nàng làm sao vậy? Hắn đứng trong viện cùng Bạch công tử hỏi.
Bạch công tử thoạt nhìn cũng có chút phiền lòng, Tư Đồ Tĩnh đem sự việc nói cho đại ca ta biết rồi.
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Gia Cát Mộ Quy, Nếu đại ca lấy ngươi ra để uy hiếp, ngươi sẽ làm sao?
Noãn Ngôn sợ ta khó xử sao? . Gia Cát Mộ Quy không đáp mà hỏi lại.
Phải . Bạch công tử càng phiền thêm.
Sẽ không. Lần này Gia Cát Mộ Quy trực tiếp trả lời.
Sẽ không á? Ngươi sẽ không khó xử?
Bạch công tử sửng sốt một hồi, Ngươi muốn chọn thế nào?
Gia Cát Mộ Quy dường như cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười, Thật ra ta rất ích kỷ
Xem ra Trữ vương nói đúng, dung mạo của hắn quả thật rất dễ dàng lừa người.
Có ý gì? Bạch công tử hơi mơ hồ.
Thay đổi hiện trạng của Trăng Non quốc là tâm nguyện của ta, nhưng không phải là trách nhiệm, người ta không thể nào cái gì cũng bận tâm được .
Ngươi là nói. . . . . .
Bạch công tử thật ra nghe hiểu được, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng là đáp án này, cho nên nhất thời ngây người, phản ứng không kịp.
Tâm nguyện thực hiện chưa được, còn chưa tính.
Gia Cát Mộ Quy cười cười, Không có gì phải do dự cả, từ trước đến nay ta đều biết cái gì mới là quan trọng nhất.
Nói xong hắn bỏ lại Bạch công tử đứng ngốc tại chỗ, bước vào cửa, nửa kéo nửa ôm đem người tha ra ngoài.
Đợi, đợi một chút!
Hạ Noãn Ngôn không ngờ hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, còn muốn quay về nữa.
Tư Đồ Tĩnh nhăn mày, thái độ cũng cứng rắn lên, Người trong thiên hạ đều biết đến nam tử của Trăng Non quốc chỉ có thể có một cơ hội duy nhất làm cho nữ tử thụ thai, Gia Cát Mộ Quy là hoàng đế của Trăng Non quốc, hắn muốn thay đổi tình huống này cũng không có gì đáng trách, thế thì có gì phải sợ người ta biết!
Nhưng người trong thiên hạ không biết lão Vương gia còn có một nữ nhi!
Tư Đồ Tĩnh hừ lạnh, Làm sao ngươi biết là cha ta sẽ để ý đến chuyện thiên hạ có thể biết chứ?
Nếu ông ta không ngại, sẽ không đợi trước khi lâm chung mới nói ra chân tướng.
Đó là ông ấy cổ hủ, xem như đã biết thì sao nào?
Đây là lựa chọn của lão Vương gia, ông ta là cha ngươi, ngươi cho dù không hiểu cũng nên tôn trọng!
Hai người ở trong phòng tranh cãi gay gắt, Gia Cát Mộ Quy đứng ở trong viện, nghe được hết.
Nàng làm sao vậy? Hắn đứng trong viện cùng Bạch công tử hỏi.
Bạch công tử thoạt nhìn cũng có chút phiền lòng, Tư Đồ Tĩnh đem sự việc nói cho đại ca ta biết rồi.
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Gia Cát Mộ Quy, Nếu đại ca lấy ngươi ra để uy hiếp, ngươi sẽ làm sao?
Noãn Ngôn sợ ta khó xử sao? . Gia Cát Mộ Quy không đáp mà hỏi lại.
Phải . Bạch công tử càng phiền thêm.
Sẽ không. Lần này Gia Cát Mộ Quy trực tiếp trả lời.
Sẽ không á? Ngươi sẽ không khó xử?
Bạch công tử sửng sốt một hồi, Ngươi muốn chọn thế nào?
Gia Cát Mộ Quy dường như cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười, Thật ra ta rất ích kỷ
Xem ra Trữ vương nói đúng, dung mạo của hắn quả thật rất dễ dàng lừa người.
Có ý gì? Bạch công tử hơi mơ hồ.
Thay đổi hiện trạng của Trăng Non quốc là tâm nguyện của ta, nhưng không phải là trách nhiệm, người ta không thể nào cái gì cũng bận tâm được .
Ngươi là nói. . . . . .
Bạch công tử thật ra nghe hiểu được, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng là đáp án này, cho nên nhất thời ngây người, phản ứng không kịp.
Tâm nguyện thực hiện chưa được, còn chưa tính.
Gia Cát Mộ Quy cười cười, Không có gì phải do dự cả, từ trước đến nay ta đều biết cái gì mới là quan trọng nhất.
Nói xong hắn bỏ lại Bạch công tử đứng ngốc tại chỗ, bước vào cửa, nửa kéo nửa ôm đem người tha ra ngoài.
Đợi, đợi một chút!
Hạ Noãn Ngôn không ngờ hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, còn muốn quay về nữa.
/268
|