Khi Hạ Lệnh Mị mơ màng...tỉnh lại, nàng cũng không mở mắt ngay.
Sáng sớm, trong làn sương sớm mang theo mùi khói thuốc súng từ trong hoàng cung như thường ngày, dường như nàng còn nghe thấy tiếng kêu, la hét của bọn lính tuần tra ở trên bức tường cao ngoài thành. Nàng giật giật người, từ trên xuống dưới, xương cốt, giống như rã rời, không có một chút sức lực nào, nhất là từ eo trở xuống, dinh dính, chết lặng, ngoài ra còn có cảm giác vô cùng đau đớn do có vật xâm nhập từ bên ngoài vào.
Mắt nàng khép lại mở ra vài lần, môi nhếch nở nụ cười nhạo. Càng cười, nụ cười càng không có âm thanh, mắt mở to, không một giọt nước mắt, so với việc khóc, nụ cười này còn kinh khủng hơn vài phần.
Nàng giãy dụa đứng dậy, mái tóc đen dài bị nam tử nằm ở sau lưng nàng nằm đè lên. Dường như đối phương cũng không ngủ yên, cau mày, cánh môi trắng xám, khuôn mặt ngày xưa ôn hòa là thế, giờ phút này, trước mặt nàng, khuôn mặt ấy tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.
Nàng kéo từng lọn tóc ra khỏi ngực của đối phương, ra một chút thêm lạnh một chút, nửa bức màn bị gió thổi tung lên khiến cả người nàng lung lay như sắp đổ, trên người có vô số vết xanh tím, giữa hai chân, luồng dịch trắng đỏ lẫn lộn chảy xuống lòng bàn chân, lại càng nhắc nhở cho nàng biết cuộc giao hoan, hận ý đêm qua thảm thiết tới mức nào.
Hạ Lệnh Mị hít sâu một hơi, nhặt chiếc váy bị xé rách ở trên mặt đất lên, lau qua loa vài cái, tìm quần áo bình thường, mặc vào.
Quay lại nhìn xung quanh lần nữa, cuối cùng ở trong đống quần áo đống bừa bộn tìm thấy một bức thư. Mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, hai chữ đầu tiên của bức thư là "hưu thư ". Nàng vuốt nhẹ, nhìn hưu thư từ đầu đến cuối, mãi đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng mới thở ra một hơi, thở thật chậm.
Từ giờ cho tới sau này, Tiêu lang là người lạ.
Người nàng yêu hơn mười năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể quên đi?
Hận phu quân ba năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể thổi tan từng chút từng chút một sự thù hận trong tim?
Hạ mí mắt, không nhìn tới người đang nằm trên giường nhỏ, người khiến nàng hận bao nhiêu năm, càng thêm yêu bấy nhiêu năm. Hạ Lệnh Mị quay đầu, đi tập tễnh từng bước tiêu sái, rời khỏi chiếc lồng vàng, nơi gian giữ cả thể xác và tâm hồn nàng, không quay đầu lại.
Tạm biệt, Uông phủ;
Vĩnh viễn không gặp lại, Uông Vân Phong.
Thiên Tề năm thứ mười, đầu hạ.
Lúc chim yến chui ra khỏi mái hiên để phơi nắng thì ở trên lầu phía tây của Cổ gia, chim bồ câu trắng cũng tụ tập khá nhiều, kêu ầm ĩ từ sớm tới muộn.
"Không biết loài hoang dã ở đâu, ầm ĩ ngày đêm khiến mẫu thân không được yên tĩnh là sơ sót của con. Nếu không, con sai người dùng hương hun chúng, đuổi chúng đi, được không ạ?" Cổ Lang múc một thìa hương liệu ở trong hộp làm bằng mã não do tiểu nha hoàn bưng lên, cẩn thận đổ vào lư hương. Ở bên cạnh, đã có một người khác đứng trước tiểu nha đầu, dịu dàng làm tiếp việc của thiếu gia, đập nắp lư hương, sau đó, mỉm cười với Cổ Lang.
Dường như Cổ lão phu nhân không nhìn thấy ánh mắt đung đưa của nàng ta, bà tập trung vào việc lần tràng hạt, sau khi niệm 'a di đà phật', mới nói: "Ông trời có đức hiếu sinh. Con hun hương, đuổi bồ câu đi, chúng nó có thể ở đâu? Không bằng cho chúng nó sống yên ổn ở đây." Dừng một chút, lại nghĩ tới điều gì, nói tiếp: "Ngay cả một nữ tử có thân phận không rõ, Cổ gia chúng ta còn có thể thu nhận và giúp đỡ, huống chi, đây chỉ là loài chim."
Cổ Lang xấu hổ, cười cười, liếc mắt một cái, nha hoàn lanh lợi nhanh chóng chạy tới, pha ly trà, đưa tới trước mặt hắn, hắn lại tiêu sái cầm ly trà, đưa tới trước mặt Cổ lão phu nhân, lấy lòng vô cùng hợp lý: "Hạ cô nương có ơn cứu mạng đối với con. Không phải từ nhỏ, mẫu thân dạy con phải biết ơn báo đáp hay sao, cho nên..."
Lão phu nhân hừ lạnh, ngắt lời hắn: "Vậy cũng không cần cưới nàng làm chính thê chứ!"
Cổ Lang cầm ly trà, bỏ xuống không được mà tiếp tục cầm cũng không xong, đành phải đứng im như đứa con có hiếu, bộ dạng nghiêm túc nghe dạy bảo.
Sự tức giận của lão phu nhân đã tích luỹ nhiều ngày, lúc này mới được bùng nổ, cầm tràng hạt dí dí vào trán Cổ Lang. Cổ Lang trắng nõn, lão phu nhân dí dí một chút, hắn loé lên suy nghĩ, giữa hai hàng lông mày nổi lên vết ấn màu hồng giống như đoá hoa cài đầu của nữ tử.
"Đường đường Hộ bộ ngũ phẩm lang trung, có thể cưới một nữ tử lai lịch không rõ làm vợ hả?"
Cổ Lang không dám chọc mẹ già tức giận, gật gù đồng ý: "Không thể."
Lão phu nhân lại nói: "Trưởng tộc Hoa gia tốn bao nhiêu công sức mới đưa được con vào Bộ hộ, là vì cái gì? Vì để con có thể cưới cháu gái nhà hắn, cho các ngươi, hai nhà môn đăng hộ đối, coi như là báo đáp công ơn dìu dắt của cha con lúc đương thời. Con thì ngược lại, âm thầm lôi đến nhà mình một nữ nhân không nhà không cửa, còn nói muốn cưới nàng, con khiến thể diện Cổ gia nhà chúng ta mất sạch rồi, con tát một cái vào Hoa gia. Hoa gia nhà bọn họ có thể buông tha cho con không?"
Người Cổ Lang lạnh run: "Không thể."
"Vậy con cảm thấy tiểu thư Hoa gia không xứng với con?"
Cổ Lang lắc đầu.
"Vậy con không vừa ý với dung mạo của tiểu thư Hoa gia?"
Cổ Lang lại lắc đầu.
"Vậy cuối cùng là vì sao? Vì sao ngươi huỷ hôn? Ngươi muốn lão nương tức chết à!" Dứt lời, giơ tay cướp ly trà trong tay Cổ Lang, uống hai ngụm, sau đó đập tay lên mặt bàn một cái thật mạnh, nước miếng bay tung toé, tiếp tục mắng, đơn giản là hắn phụ công giúp đỡ của Hoa gia, phụ công dạy dỗ bao nhiêu năm của lão nương, phụ bạc tấm chân tình của tiểu thư Hoa gia.
Cổ Lang cúi đầu nghe mẫu thân lải nhải, vết ấn màu hồng trên mặt đã sánh tựa hoa mai, khiến tiểu nha đầu cười khẽ.
Cổ lão phu nhân nghe thấy tiếng cười, vung tràng hạt lên, tiếp tục mắng, ra vẻ 'đừng tưởng mắt ta mờ, không nhìn thấy các ngươi, những kẻ đĩ thoã làm chuyện thấp hèn', còn nói 'đừng tưởng rằng có thể hầu hạ thiếu gia thật tốt thì đã có thể một bước lên trời làm phượng hoàng, trong phủ này, lão nương mà không cho phép, một đám các ngươi cũng đừng mơ mộng, có thể trèo lên giường của con ta', mắng chửi bọn nha đầu tới mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ.
Mắng một câu, bồ câu trắng ở trên nóc nhà lại thì thầm một câu, âm thanh ấy trở nên vô cùng náo nhiệt.
Qua nửa nén hương, Cổ lão phu nhân cũng đuối sức, nằm trên tháp than thở. Cổ Lang lập tức đi tới, vừa đấm chân cho lão phu nhân, vừa nói thật cẩn thận nói: "Suy cho cùng Hạ cô nương cũng có ơn cứu mạng với con, nếu không phải ngày đó nhờ có nàng dũng cảm lao ra đánh đuổi sơn tặc, thì con cũng phải đi theo những gia phó, vùi thân nơi núi rừng, không có người nhặt xác. Phần ân tình này, con cũng sẽ báo đáp ổn thoả."
Lão phu nhân tức giận, vỗ gối: "Vậy là ngươi lập tức lấy thân báo đáp hả?"
Da mặt Cổ Lang ửng đỏ, phản bác: "Phải khiến nàng yêu thương nhung nhớ mới đúng. Nương, người nghĩ xem, nếu cưới nàng, sau này, con đi đến đâu cùng có nàng ở bên cạnh, bảo vệ cho con, không để xảy ra một chút sai lầm nào, coi như không cần phải tốn tiền tiêu vặt hàng tháng cho những tên bảo tiêu, cớ sao lại không làm."
(vivi: khinh bỉ tên này...*đạp đạp*)
Lão phu nhân tát cho hắn một phát, năm ngón tay in dấu vết chói lọi ở trên má Cổ Lang: "Hồ đồ! Đồ cưới của Hoa gia cho cháu gái đồ cũng đủ để ngươi mua một phòng toàn hộ vệ, còn cần tới nữ tử Hạ gia chắc. Ngươi nghĩ lại đi, của cải của Hoa gia, nghĩ lại tiền đồ của ngươi đi, nếu muốn sau này được sống vinh hoa phú quý..." Trong tim lão phu nhân có trăm nghìn đồi núi khe nước, điều đó đã đánh thức lòng dạ hẹp hòi của Cổ Lang, hai mẫu tử cùng thấy được hình ảnh Cổ Lang sau này, quyền khuynh hướng dã* ngồi trên núi vàng núi bạc, ngay cả hai tiểu nha đầu thân tín cũng không nhịn được, quan sát thân thể gầy yếu của Cổ Lang, càng nhìn càng vui sướng.
*Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình
"Nhưng con đã đồng ý với Hạ cô nương, nói sẽ thú nàng ..."
Lão phu nhân vung tay lên: "Hoàn toàn không có lệnh của cha mẹ, hai là không có lời mai mối, ba là chưa đặt sính lễ, không tính."
Càng nghĩ, Cổ Lang càng thấy mẫu thân già của hắn nói quá đúng, vừa ý để khó xử. Hắn không phải Huyện lệnh lục phẩm nữa rồi, nhưng với chức vụ là ngũ phẩm Bộ bộ lang trung, so với trước kia, mặt mũi của hắn bán được rất nhiều bạc, không thể vì việc nhỏ mà đánh mất thể diện. Hơn thế, cô nương Hạ gia cô có sức mạnh phi phàm, ngay cả sơn tặc, nàng cũng có thể đánh cho da tróc thịt bong, nếu hắn từ hôn, nói không chừng nàng sẽ lôi hắn ra để rút da lột da, sau đó thả vào trong chảo, hầm thành canh loãng.
Trước mặt người khác, Cổ Lang có tiếng là đứa con có hiếu, một khi đến nơi có người, Cổ Lang lại bắt đầu vênh mặt lên ra vẻ là người đứng đầu trong nhà, uy phong bát diện*.
*uy phong bát diện: uy phong trên mọi phương diện
Ở trong lòng Cổ Lang, cổ lão phu nhân được sinh ra trong nhà nghèo, thái độ làm người của bà rất ít khi lo lắng cho tình cảnh của hắn. Giống như lần này, hắn vừa nói hai câu đã lập tức bị ăn tát, không thể trốn chỉ có thể chịu đựng, nếu không thanh danh bất hiếu bị truyền ra thì con đường làm quan của hắn sẽ gặp trắc trở. Hoa gia đồng ý gả cháu gái của bọn họ cho hắn là vì nghĩ rằng Cổ Lang là người có ơn tất báo, trong tương lai sẽ không thể thiếu được sự giúp đỡ từ Hoa gia.
Nhưng mà lòng người cách nhau cái bụng. Cổ lão phu nhân tính kế Cổ Lang, Cổ
Lang lại tính kế Hoa gia, Hoa gia coi như cũng tính kế Cổ gia, thật là nghìn tơ vạn sợi ân ân oán oán, để ý cũng không thể hiểu rõ.
Đã ăn một cái tát, lúc Cổ Lang bước ra khỏi Tây viện, không biết mặt trời bị chim chóc nào che đi, trải ra bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu, một mảnh râm mát. Sẽ không phải chứ, gióng nói sợ hãi truyền đến từ phía sau lưng hắn, khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng nghiêm túc cầm khăn áp lên gương mặt hắn, lạnh nhè nhẹ, thì ra bên trong chiếc khăn ấy có một cục băng: "Thiếu gia, nô tỳ cố ý dùng cục băng này để ngài giải nhiệt."
Cổ Lang dịu dàng cầm đồ, đầu ngón tay xoa xoa, cười nói: "Làm phiền." Tiểu nha đầu càng thẹn thùng, liếc mắt đưa tình, nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia anh tuấn đang đi ra khỏi cửa, tiêu sái không quay đầu lại, lúc đó mới cầm chiếc khăn khăn đi vào hành lang, để lại một chú chim to bay hai vòng ở trên đỉnh đầu, dường như chú chim ấy cũng cảm thấy không thú vị, cánh to như quạt hương bồ bay về hướng thiên viện, không lâu sau, ở trong Cổ phủ lại nghe thấy tiếng cười.
Con chim này rất hiểu tính người, nghe thấy người gọi về, nó lao xuống đình viện xanh um, bay qua ba cái sân từ tây sang đông, trực tiếp bay thẳng theo rừng bách ở phía nam, bên trong có người cười nói: "Cô nương, Phi Đao đã về rồi."
Phi Dao dang hai cánh màu đen rám nắng, đậu trên khuỷu tay đang giơ cao.
"Ơ kìa, cô nương mau nhìn, nó lại bắt sâu." Nói xong, cánh tay của chủ nhân lập tức đưa con chim cắt tới trước mặt một nữ tử khác. Phi Đao ngẩng đầu, giống như tranh công, đặt con sâu đang vặn vẹo ở trong miệng lên cửa sổ, nhảy hai cái về phía trước.
Đang dựa ở bên cửa sổ, ăn quả dâu ướp lạnh, Hạ Lệnh Mị nhướng mày: "Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không ăn sâu. Lần sau ngươi bắt hai con chim nhỏ đến đây, nói không chừng ta sẽ cân nhắc lại."
Phi Đao và Hạ Lệnh Mị nhìn nhau một lát, chắc chắn con sâu không lấy được niềm vui của mỹ nhân, dưới cơn giận dữ, nó vung đôi cánh to lên, trong không trung, chú sâu mập vẽ lên một đường cong xinh đẹp, rơi xuống cái hồ hai ngày trước mới được dẫn nước vào, làm mồi ở trong bụng cá.
Hạ Lệnh Mị vui vẻ nói: "Thật ra, lũ cá ở trong hồ này thật là tốt số, bất kể là tổ yến, nhân sâm hay là món ăn quý giá nơi thôn quê đều được bón vào bụng của chúng nó, nói không chừng nửa tháng nữa, chúng ta có thể cùng nhau ăn cá chép kho tàu rồi ."
Nâng Phi Đao, Tụ Ngọc bĩu môi, nói: " Người Cổ gia không cần ức hiếp người khác như thế chứ. Tổ yến và nhân sâm đều có mùi mốc, có thể cho cô nương ăn sao. Còn nói cái gì mà 'lão phu nhân thấy cô nương gầy, cố ý dặn người mang thuốc bổ tới', thật là dùng mắt chó thấy người thấp mà. Đem cho cá ăn, cá còn chết mất hai con, nếu biết từ sớm, ta thà đem hai con cá nhỏ đó bón cho Phi Đao còn hơn."
Phi Đao nghe thấy tên mình, gọi hai tiếng, cánh run run, vô cùng thân thiết đi tới cạnh bàn tay của Hạ Lệnh Mị, muốn nàng vuốt lông cho nó.
Hạ Lệnh Mị liếc mắt một cái nhìn nha đầu nhà mình nha: "Nhập gia tùy tục. Đây là người của gia đình quan lại, ta lại là nữ nhân giang hồ không nơi nương tựa, bị người khác lạnh nhạt cũng là lẽ thường." Nàng đặt chiếc bát sứ trắng xuống, nói hợp lý, mang theo sự xúc động: "Làm nữ tử, lấy chồng theo chồng, chỉ cần phu quân đối xử tốt với mình, như vậy là đủ rồi."
Ánh mắt Tụ Ngọc lóe sáng, liếc mắt nhìn nhau với một nha hoàn khác đang đứng ở trong phòng, cười nói: "Cũng đúng, cô nương vừa nói, ngày hè oi bức, Cổ đại nhân sẽ lập tức sai người đưa đồ giải nhiệt tới đây. Nói không chừng ngày nào đó, cô nương muốn lấy ánh trăng từ trên cao xuống, hắn cũng sẽ nhảy lên cung trăng tự mình hái xuống tặng cho cô nương. Nếu thật sự có duyên, tất nhiên cô nương nói gì hắn sẽ nghe nấy, ân ái trăm năm."
Hạ Lệnh Mị nghiêng đầu nghĩ, thở dài: "Hy vọng lúc này được đúng như mong muốn."
Tụ Ngọc cười nói: "Nếu Cổ đại nhân phụ bạc cô nương, không nói ai khác, Phi Đao sẽ mổ mù mắt hắn." Nói xong, hạ cánh tay, Phi Dao rít một tiếng, giương cánh bay lên trời cao.
Ai cũng không biết, ở cùng dưới bầu trời, có người chỉ vào con chim quen thuộc, nói với nam tử đang đứng bên cạnh: "Đại nhân, người nhìn kìa, kia có phải sủng vật của phu nhân hay không?"
Sáng sớm, trong làn sương sớm mang theo mùi khói thuốc súng từ trong hoàng cung như thường ngày, dường như nàng còn nghe thấy tiếng kêu, la hét của bọn lính tuần tra ở trên bức tường cao ngoài thành. Nàng giật giật người, từ trên xuống dưới, xương cốt, giống như rã rời, không có một chút sức lực nào, nhất là từ eo trở xuống, dinh dính, chết lặng, ngoài ra còn có cảm giác vô cùng đau đớn do có vật xâm nhập từ bên ngoài vào.
Mắt nàng khép lại mở ra vài lần, môi nhếch nở nụ cười nhạo. Càng cười, nụ cười càng không có âm thanh, mắt mở to, không một giọt nước mắt, so với việc khóc, nụ cười này còn kinh khủng hơn vài phần.
Nàng giãy dụa đứng dậy, mái tóc đen dài bị nam tử nằm ở sau lưng nàng nằm đè lên. Dường như đối phương cũng không ngủ yên, cau mày, cánh môi trắng xám, khuôn mặt ngày xưa ôn hòa là thế, giờ phút này, trước mặt nàng, khuôn mặt ấy tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.
Nàng kéo từng lọn tóc ra khỏi ngực của đối phương, ra một chút thêm lạnh một chút, nửa bức màn bị gió thổi tung lên khiến cả người nàng lung lay như sắp đổ, trên người có vô số vết xanh tím, giữa hai chân, luồng dịch trắng đỏ lẫn lộn chảy xuống lòng bàn chân, lại càng nhắc nhở cho nàng biết cuộc giao hoan, hận ý đêm qua thảm thiết tới mức nào.
Hạ Lệnh Mị hít sâu một hơi, nhặt chiếc váy bị xé rách ở trên mặt đất lên, lau qua loa vài cái, tìm quần áo bình thường, mặc vào.
Quay lại nhìn xung quanh lần nữa, cuối cùng ở trong đống quần áo đống bừa bộn tìm thấy một bức thư. Mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, hai chữ đầu tiên của bức thư là "hưu thư ". Nàng vuốt nhẹ, nhìn hưu thư từ đầu đến cuối, mãi đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng mới thở ra một hơi, thở thật chậm.
Từ giờ cho tới sau này, Tiêu lang là người lạ.
Người nàng yêu hơn mười năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể quên đi?
Hận phu quân ba năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể thổi tan từng chút từng chút một sự thù hận trong tim?
Hạ mí mắt, không nhìn tới người đang nằm trên giường nhỏ, người khiến nàng hận bao nhiêu năm, càng thêm yêu bấy nhiêu năm. Hạ Lệnh Mị quay đầu, đi tập tễnh từng bước tiêu sái, rời khỏi chiếc lồng vàng, nơi gian giữ cả thể xác và tâm hồn nàng, không quay đầu lại.
Tạm biệt, Uông phủ;
Vĩnh viễn không gặp lại, Uông Vân Phong.
Thiên Tề năm thứ mười, đầu hạ.
Lúc chim yến chui ra khỏi mái hiên để phơi nắng thì ở trên lầu phía tây của Cổ gia, chim bồ câu trắng cũng tụ tập khá nhiều, kêu ầm ĩ từ sớm tới muộn.
"Không biết loài hoang dã ở đâu, ầm ĩ ngày đêm khiến mẫu thân không được yên tĩnh là sơ sót của con. Nếu không, con sai người dùng hương hun chúng, đuổi chúng đi, được không ạ?" Cổ Lang múc một thìa hương liệu ở trong hộp làm bằng mã não do tiểu nha hoàn bưng lên, cẩn thận đổ vào lư hương. Ở bên cạnh, đã có một người khác đứng trước tiểu nha đầu, dịu dàng làm tiếp việc của thiếu gia, đập nắp lư hương, sau đó, mỉm cười với Cổ Lang.
Dường như Cổ lão phu nhân không nhìn thấy ánh mắt đung đưa của nàng ta, bà tập trung vào việc lần tràng hạt, sau khi niệm 'a di đà phật', mới nói: "Ông trời có đức hiếu sinh. Con hun hương, đuổi bồ câu đi, chúng nó có thể ở đâu? Không bằng cho chúng nó sống yên ổn ở đây." Dừng một chút, lại nghĩ tới điều gì, nói tiếp: "Ngay cả một nữ tử có thân phận không rõ, Cổ gia chúng ta còn có thể thu nhận và giúp đỡ, huống chi, đây chỉ là loài chim."
Cổ Lang xấu hổ, cười cười, liếc mắt một cái, nha hoàn lanh lợi nhanh chóng chạy tới, pha ly trà, đưa tới trước mặt hắn, hắn lại tiêu sái cầm ly trà, đưa tới trước mặt Cổ lão phu nhân, lấy lòng vô cùng hợp lý: "Hạ cô nương có ơn cứu mạng đối với con. Không phải từ nhỏ, mẫu thân dạy con phải biết ơn báo đáp hay sao, cho nên..."
Lão phu nhân hừ lạnh, ngắt lời hắn: "Vậy cũng không cần cưới nàng làm chính thê chứ!"
Cổ Lang cầm ly trà, bỏ xuống không được mà tiếp tục cầm cũng không xong, đành phải đứng im như đứa con có hiếu, bộ dạng nghiêm túc nghe dạy bảo.
Sự tức giận của lão phu nhân đã tích luỹ nhiều ngày, lúc này mới được bùng nổ, cầm tràng hạt dí dí vào trán Cổ Lang. Cổ Lang trắng nõn, lão phu nhân dí dí một chút, hắn loé lên suy nghĩ, giữa hai hàng lông mày nổi lên vết ấn màu hồng giống như đoá hoa cài đầu của nữ tử.
"Đường đường Hộ bộ ngũ phẩm lang trung, có thể cưới một nữ tử lai lịch không rõ làm vợ hả?"
Cổ Lang không dám chọc mẹ già tức giận, gật gù đồng ý: "Không thể."
Lão phu nhân lại nói: "Trưởng tộc Hoa gia tốn bao nhiêu công sức mới đưa được con vào Bộ hộ, là vì cái gì? Vì để con có thể cưới cháu gái nhà hắn, cho các ngươi, hai nhà môn đăng hộ đối, coi như là báo đáp công ơn dìu dắt của cha con lúc đương thời. Con thì ngược lại, âm thầm lôi đến nhà mình một nữ nhân không nhà không cửa, còn nói muốn cưới nàng, con khiến thể diện Cổ gia nhà chúng ta mất sạch rồi, con tát một cái vào Hoa gia. Hoa gia nhà bọn họ có thể buông tha cho con không?"
Người Cổ Lang lạnh run: "Không thể."
"Vậy con cảm thấy tiểu thư Hoa gia không xứng với con?"
Cổ Lang lắc đầu.
"Vậy con không vừa ý với dung mạo của tiểu thư Hoa gia?"
Cổ Lang lại lắc đầu.
"Vậy cuối cùng là vì sao? Vì sao ngươi huỷ hôn? Ngươi muốn lão nương tức chết à!" Dứt lời, giơ tay cướp ly trà trong tay Cổ Lang, uống hai ngụm, sau đó đập tay lên mặt bàn một cái thật mạnh, nước miếng bay tung toé, tiếp tục mắng, đơn giản là hắn phụ công giúp đỡ của Hoa gia, phụ công dạy dỗ bao nhiêu năm của lão nương, phụ bạc tấm chân tình của tiểu thư Hoa gia.
Cổ Lang cúi đầu nghe mẫu thân lải nhải, vết ấn màu hồng trên mặt đã sánh tựa hoa mai, khiến tiểu nha đầu cười khẽ.
Cổ lão phu nhân nghe thấy tiếng cười, vung tràng hạt lên, tiếp tục mắng, ra vẻ 'đừng tưởng mắt ta mờ, không nhìn thấy các ngươi, những kẻ đĩ thoã làm chuyện thấp hèn', còn nói 'đừng tưởng rằng có thể hầu hạ thiếu gia thật tốt thì đã có thể một bước lên trời làm phượng hoàng, trong phủ này, lão nương mà không cho phép, một đám các ngươi cũng đừng mơ mộng, có thể trèo lên giường của con ta', mắng chửi bọn nha đầu tới mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ.
Mắng một câu, bồ câu trắng ở trên nóc nhà lại thì thầm một câu, âm thanh ấy trở nên vô cùng náo nhiệt.
Qua nửa nén hương, Cổ lão phu nhân cũng đuối sức, nằm trên tháp than thở. Cổ Lang lập tức đi tới, vừa đấm chân cho lão phu nhân, vừa nói thật cẩn thận nói: "Suy cho cùng Hạ cô nương cũng có ơn cứu mạng với con, nếu không phải ngày đó nhờ có nàng dũng cảm lao ra đánh đuổi sơn tặc, thì con cũng phải đi theo những gia phó, vùi thân nơi núi rừng, không có người nhặt xác. Phần ân tình này, con cũng sẽ báo đáp ổn thoả."
Lão phu nhân tức giận, vỗ gối: "Vậy là ngươi lập tức lấy thân báo đáp hả?"
Da mặt Cổ Lang ửng đỏ, phản bác: "Phải khiến nàng yêu thương nhung nhớ mới đúng. Nương, người nghĩ xem, nếu cưới nàng, sau này, con đi đến đâu cùng có nàng ở bên cạnh, bảo vệ cho con, không để xảy ra một chút sai lầm nào, coi như không cần phải tốn tiền tiêu vặt hàng tháng cho những tên bảo tiêu, cớ sao lại không làm."
(vivi: khinh bỉ tên này...*đạp đạp*)
Lão phu nhân tát cho hắn một phát, năm ngón tay in dấu vết chói lọi ở trên má Cổ Lang: "Hồ đồ! Đồ cưới của Hoa gia cho cháu gái đồ cũng đủ để ngươi mua một phòng toàn hộ vệ, còn cần tới nữ tử Hạ gia chắc. Ngươi nghĩ lại đi, của cải của Hoa gia, nghĩ lại tiền đồ của ngươi đi, nếu muốn sau này được sống vinh hoa phú quý..." Trong tim lão phu nhân có trăm nghìn đồi núi khe nước, điều đó đã đánh thức lòng dạ hẹp hòi của Cổ Lang, hai mẫu tử cùng thấy được hình ảnh Cổ Lang sau này, quyền khuynh hướng dã* ngồi trên núi vàng núi bạc, ngay cả hai tiểu nha đầu thân tín cũng không nhịn được, quan sát thân thể gầy yếu của Cổ Lang, càng nhìn càng vui sướng.
*Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình
"Nhưng con đã đồng ý với Hạ cô nương, nói sẽ thú nàng ..."
Lão phu nhân vung tay lên: "Hoàn toàn không có lệnh của cha mẹ, hai là không có lời mai mối, ba là chưa đặt sính lễ, không tính."
Càng nghĩ, Cổ Lang càng thấy mẫu thân già của hắn nói quá đúng, vừa ý để khó xử. Hắn không phải Huyện lệnh lục phẩm nữa rồi, nhưng với chức vụ là ngũ phẩm Bộ bộ lang trung, so với trước kia, mặt mũi của hắn bán được rất nhiều bạc, không thể vì việc nhỏ mà đánh mất thể diện. Hơn thế, cô nương Hạ gia cô có sức mạnh phi phàm, ngay cả sơn tặc, nàng cũng có thể đánh cho da tróc thịt bong, nếu hắn từ hôn, nói không chừng nàng sẽ lôi hắn ra để rút da lột da, sau đó thả vào trong chảo, hầm thành canh loãng.
Trước mặt người khác, Cổ Lang có tiếng là đứa con có hiếu, một khi đến nơi có người, Cổ Lang lại bắt đầu vênh mặt lên ra vẻ là người đứng đầu trong nhà, uy phong bát diện*.
*uy phong bát diện: uy phong trên mọi phương diện
Ở trong lòng Cổ Lang, cổ lão phu nhân được sinh ra trong nhà nghèo, thái độ làm người của bà rất ít khi lo lắng cho tình cảnh của hắn. Giống như lần này, hắn vừa nói hai câu đã lập tức bị ăn tát, không thể trốn chỉ có thể chịu đựng, nếu không thanh danh bất hiếu bị truyền ra thì con đường làm quan của hắn sẽ gặp trắc trở. Hoa gia đồng ý gả cháu gái của bọn họ cho hắn là vì nghĩ rằng Cổ Lang là người có ơn tất báo, trong tương lai sẽ không thể thiếu được sự giúp đỡ từ Hoa gia.
Nhưng mà lòng người cách nhau cái bụng. Cổ lão phu nhân tính kế Cổ Lang, Cổ
Lang lại tính kế Hoa gia, Hoa gia coi như cũng tính kế Cổ gia, thật là nghìn tơ vạn sợi ân ân oán oán, để ý cũng không thể hiểu rõ.
Đã ăn một cái tát, lúc Cổ Lang bước ra khỏi Tây viện, không biết mặt trời bị chim chóc nào che đi, trải ra bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu, một mảnh râm mát. Sẽ không phải chứ, gióng nói sợ hãi truyền đến từ phía sau lưng hắn, khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng nghiêm túc cầm khăn áp lên gương mặt hắn, lạnh nhè nhẹ, thì ra bên trong chiếc khăn ấy có một cục băng: "Thiếu gia, nô tỳ cố ý dùng cục băng này để ngài giải nhiệt."
Cổ Lang dịu dàng cầm đồ, đầu ngón tay xoa xoa, cười nói: "Làm phiền." Tiểu nha đầu càng thẹn thùng, liếc mắt đưa tình, nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia anh tuấn đang đi ra khỏi cửa, tiêu sái không quay đầu lại, lúc đó mới cầm chiếc khăn khăn đi vào hành lang, để lại một chú chim to bay hai vòng ở trên đỉnh đầu, dường như chú chim ấy cũng cảm thấy không thú vị, cánh to như quạt hương bồ bay về hướng thiên viện, không lâu sau, ở trong Cổ phủ lại nghe thấy tiếng cười.
Con chim này rất hiểu tính người, nghe thấy người gọi về, nó lao xuống đình viện xanh um, bay qua ba cái sân từ tây sang đông, trực tiếp bay thẳng theo rừng bách ở phía nam, bên trong có người cười nói: "Cô nương, Phi Đao đã về rồi."
Phi Dao dang hai cánh màu đen rám nắng, đậu trên khuỷu tay đang giơ cao.
"Ơ kìa, cô nương mau nhìn, nó lại bắt sâu." Nói xong, cánh tay của chủ nhân lập tức đưa con chim cắt tới trước mặt một nữ tử khác. Phi Đao ngẩng đầu, giống như tranh công, đặt con sâu đang vặn vẹo ở trong miệng lên cửa sổ, nhảy hai cái về phía trước.
Đang dựa ở bên cửa sổ, ăn quả dâu ướp lạnh, Hạ Lệnh Mị nhướng mày: "Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không ăn sâu. Lần sau ngươi bắt hai con chim nhỏ đến đây, nói không chừng ta sẽ cân nhắc lại."
Phi Đao và Hạ Lệnh Mị nhìn nhau một lát, chắc chắn con sâu không lấy được niềm vui của mỹ nhân, dưới cơn giận dữ, nó vung đôi cánh to lên, trong không trung, chú sâu mập vẽ lên một đường cong xinh đẹp, rơi xuống cái hồ hai ngày trước mới được dẫn nước vào, làm mồi ở trong bụng cá.
Hạ Lệnh Mị vui vẻ nói: "Thật ra, lũ cá ở trong hồ này thật là tốt số, bất kể là tổ yến, nhân sâm hay là món ăn quý giá nơi thôn quê đều được bón vào bụng của chúng nó, nói không chừng nửa tháng nữa, chúng ta có thể cùng nhau ăn cá chép kho tàu rồi ."
Nâng Phi Đao, Tụ Ngọc bĩu môi, nói: " Người Cổ gia không cần ức hiếp người khác như thế chứ. Tổ yến và nhân sâm đều có mùi mốc, có thể cho cô nương ăn sao. Còn nói cái gì mà 'lão phu nhân thấy cô nương gầy, cố ý dặn người mang thuốc bổ tới', thật là dùng mắt chó thấy người thấp mà. Đem cho cá ăn, cá còn chết mất hai con, nếu biết từ sớm, ta thà đem hai con cá nhỏ đó bón cho Phi Đao còn hơn."
Phi Đao nghe thấy tên mình, gọi hai tiếng, cánh run run, vô cùng thân thiết đi tới cạnh bàn tay của Hạ Lệnh Mị, muốn nàng vuốt lông cho nó.
Hạ Lệnh Mị liếc mắt một cái nhìn nha đầu nhà mình nha: "Nhập gia tùy tục. Đây là người của gia đình quan lại, ta lại là nữ nhân giang hồ không nơi nương tựa, bị người khác lạnh nhạt cũng là lẽ thường." Nàng đặt chiếc bát sứ trắng xuống, nói hợp lý, mang theo sự xúc động: "Làm nữ tử, lấy chồng theo chồng, chỉ cần phu quân đối xử tốt với mình, như vậy là đủ rồi."
Ánh mắt Tụ Ngọc lóe sáng, liếc mắt nhìn nhau với một nha hoàn khác đang đứng ở trong phòng, cười nói: "Cũng đúng, cô nương vừa nói, ngày hè oi bức, Cổ đại nhân sẽ lập tức sai người đưa đồ giải nhiệt tới đây. Nói không chừng ngày nào đó, cô nương muốn lấy ánh trăng từ trên cao xuống, hắn cũng sẽ nhảy lên cung trăng tự mình hái xuống tặng cho cô nương. Nếu thật sự có duyên, tất nhiên cô nương nói gì hắn sẽ nghe nấy, ân ái trăm năm."
Hạ Lệnh Mị nghiêng đầu nghĩ, thở dài: "Hy vọng lúc này được đúng như mong muốn."
Tụ Ngọc cười nói: "Nếu Cổ đại nhân phụ bạc cô nương, không nói ai khác, Phi Đao sẽ mổ mù mắt hắn." Nói xong, hạ cánh tay, Phi Dao rít một tiếng, giương cánh bay lên trời cao.
Ai cũng không biết, ở cùng dưới bầu trời, có người chỉ vào con chim quen thuộc, nói với nam tử đang đứng bên cạnh: "Đại nhân, người nhìn kìa, kia có phải sủng vật của phu nhân hay không?"
/79
|