Ân và Nhiên sánh vai nhau đi chân trần trên cát, những hạt cát bé nhỏ chui vào ngón chân gây ngứa, những cơn sóng nhỏ vỗ về đôi bàn chân nhỏ, cuốn trôi hạt cát nhỏ bé. Cả hai cứ đi như thế, không ai nói với ai câu nào. Trời sẩm tối, Ân lên tiếng:
- Về nhé?
- Ok- Nhiên đi giầy vào bước lại xe.
Phong Ân khởi động máy, anh lái xe về nhà cô, trên đường cô vẩn mang nỗi buồn như thế trên mặt nhưng ít ra đã khá hơn được một chút. Anh hỏi:
- Tại sao vậy?
- Hả? Gì?
- Vụ thất nghiệp ý.
- À thì công ty phá sản- Nhắc đến là cô lại buồn.
- Vậy tìm được việc chưa?
- Chưa
- Qua công ty tôi làm- anh nói, dù sao phòng nhân sự vẫn đang thiếu nhân viên
- Hả? Công ty anh sao?- cô ngạc nhiên hỏi lại
- Không được hả?
- Ờ...thì được nhưng được không, lỡ mọi người nói này nói nọ thì…-cô vui vì anh muốn cô làm ở công ty anh nhưng lại lo lắng vì mọi người
- Không sao? Cô sẽ được tuyển như bao người- anh hiểu cô lo lắng điều gì, anh định cho cô vào thẳng luôn nhưng nếu cô đã như thế thì cứ tuyển như bao người đi.
- Thật sao? Cảm ơn anh, vậy chừng nào tuyển?- cô mừng rỡ.
- Ngày mai.
- Cảm ơn anh Thạch Thạch- cô nhìn anh cười.
Anh không nói gì tiếp tục lái xe. Một lát sau đến trước cửa nhà cô, cô xuống xe định đi vào nhà thì Ân tiến lại nói:
- Đừng buồn nữa.
- À...ờ, tôi biết rồi- cô đơ mặt.
- Mai gặp, ngủ ngon-anh trở lại xe.
- Chào. Ngủ ngon- tiếp tục đơ.
Tiểu Nhiên vào nhà, tâm trạng cô thật tốt không ngờ anh lại quan tâm cô như thế. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô từ khi cô biết anh trong 3 năm qua…
-----oOo-----
Bên nhà Thuận, cả hai đang ăn cơm…
- Này- Di nhìn Thuận
- Gì?
- Anh hồi trước bi té giếng hả? Hay là vấp vỏ chuối?- Di bình thản hỏi
- Hụ...hụ…- Thuận sặc cơm.
- Anh...anh có sao không? ăn uống thế nào để bị sặc vậy? Thua cả con nít- Cô đưa nước cho anh.
- Khụ...khụ...c...ô...cô- Thuận ho sặc sụa nhìn Di.
- Tôi, sao?
- Cô điên hả?- anh bình tĩnh lại.
- Tôi bình thường.
- Cô mới là té giếng mới là vấp vỏ chuối ý- nghĩ sao dám nói anh như thế, bảo anh không bình thường sao?
- Không hề a, hồi trước nhà tôi không có giếng và tôi không biết ăn chuối- Cô ngây thơ.
- Cô…-anh tức.
- Sao?
- Bỏ đi, lát rửa chén cho tôi- Thuận nói rồi tiếp tục ăn.
- Sao anh không rửa? Hay là không biết rửa?- Di trêu chọc, cô nhất định phải làm anh ta không nuốt nổi cơm mà.
- Tôi là chủ, tôi có quyền
- Ơ thế tôi là khách ai nói tôi phải rửa.
- Nhưng cô ăn nhờ ở đậu nhà tôi.
- Tôi…- Di cứng họng.
Cả hai tiếp tục ăn. Ăn xong Di ở lại rửa một đống chén bát, thêm chồng chén anh ta mới bầy ra nữa. Thuận thì thản nhiên ngồi ngoài phòng khách xem tivi. Vừa rửa chén Di vừa suy nghĩ cách trả thù, thù này không trả cô không phải Lập Hân Di…
…
Sau một hồi đánh nhau với chỗ chén bát đó, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được cách trả thù hiệu quả. Cô pha 1 ly cafe đen và 1 ly sữa tươi, cafe đen cho anh ta còn sữa tươi cho cô. Ly cafe thay vì bỏ đường thì cô bỏ ớt bột vào, Di hứng thú đem hai ly nước lên phòng khách...
- Cô ngủ trong đó hay sao vậy?- Thấy Di lên, anh hỏi.
- Anh có biết nhiều lắm không hả?
- Không.
- Anh...thôi được rồi. Nè- cô nhịn nhục đưa ly cafe cho Thuận.
- Gì vậy?- anh hỏi.
- Cafe.
- Sao đưa tôi?
- Thấy anh làm việc nên pha cho anh thôi.
- Tốt vậy sao?- Thuận nhìn Di.
- Tốt trước giờ.
Thuận nghi ngờ nhưng vẫn cầm lên uống, Di quan sát anh mà cười thầm trong lòng. cô ngồi xa anh một khoảng giả bộ uống sữa. Đúng như cô đoán, anh vừa nuốt xuống cổ liền lập tức phun ra, anh nhăn mặt nói:
- Cái gì đây?
- Cafe.
- Cô...cafe gì cay xè vậy? Cô chơi tôi sao?- Thuận tức giận, cổ họng anh nóng rát
- Ấy chết, tôi xin lỗi chắc tôi nhầm, mấy hũ đó giống nhau quá- Di diễn.
- Cô...hừ, cô đợi đấy. Lấy tôi ly nước- Thuận bực mình.
- Đợi tôi lát- Di chạy vào bếp, khuôn mặt vẫn còn vui sướng.
-----oOo-----
Phía bên Trọng Minh thì vẫn như thế, anh tìm mọi cách liên lạc, điều tra nhưng vẫn không biết thêm tin tức gì của cô cả. Hàng ngày anh đến Mê Hoặc nhưng vẫn không thấy Băng, họ nói cô xin nghỉ phép, anh đến nhà thì cửa khoá, hỏi hàng xóm thì nói cô đi đâu rồi. Minh phát điên lên vì Băng, trong đời anh chưa từng có một người con gái nào lại khiến anh quan tâm đến điên như thế...
- Về nhé?
- Ok- Nhiên đi giầy vào bước lại xe.
Phong Ân khởi động máy, anh lái xe về nhà cô, trên đường cô vẩn mang nỗi buồn như thế trên mặt nhưng ít ra đã khá hơn được một chút. Anh hỏi:
- Tại sao vậy?
- Hả? Gì?
- Vụ thất nghiệp ý.
- À thì công ty phá sản- Nhắc đến là cô lại buồn.
- Vậy tìm được việc chưa?
- Chưa
- Qua công ty tôi làm- anh nói, dù sao phòng nhân sự vẫn đang thiếu nhân viên
- Hả? Công ty anh sao?- cô ngạc nhiên hỏi lại
- Không được hả?
- Ờ...thì được nhưng được không, lỡ mọi người nói này nói nọ thì…-cô vui vì anh muốn cô làm ở công ty anh nhưng lại lo lắng vì mọi người
- Không sao? Cô sẽ được tuyển như bao người- anh hiểu cô lo lắng điều gì, anh định cho cô vào thẳng luôn nhưng nếu cô đã như thế thì cứ tuyển như bao người đi.
- Thật sao? Cảm ơn anh, vậy chừng nào tuyển?- cô mừng rỡ.
- Ngày mai.
- Cảm ơn anh Thạch Thạch- cô nhìn anh cười.
Anh không nói gì tiếp tục lái xe. Một lát sau đến trước cửa nhà cô, cô xuống xe định đi vào nhà thì Ân tiến lại nói:
- Đừng buồn nữa.
- À...ờ, tôi biết rồi- cô đơ mặt.
- Mai gặp, ngủ ngon-anh trở lại xe.
- Chào. Ngủ ngon- tiếp tục đơ.
Tiểu Nhiên vào nhà, tâm trạng cô thật tốt không ngờ anh lại quan tâm cô như thế. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô từ khi cô biết anh trong 3 năm qua…
-----oOo-----
Bên nhà Thuận, cả hai đang ăn cơm…
- Này- Di nhìn Thuận
- Gì?
- Anh hồi trước bi té giếng hả? Hay là vấp vỏ chuối?- Di bình thản hỏi
- Hụ...hụ…- Thuận sặc cơm.
- Anh...anh có sao không? ăn uống thế nào để bị sặc vậy? Thua cả con nít- Cô đưa nước cho anh.
- Khụ...khụ...c...ô...cô- Thuận ho sặc sụa nhìn Di.
- Tôi, sao?
- Cô điên hả?- anh bình tĩnh lại.
- Tôi bình thường.
- Cô mới là té giếng mới là vấp vỏ chuối ý- nghĩ sao dám nói anh như thế, bảo anh không bình thường sao?
- Không hề a, hồi trước nhà tôi không có giếng và tôi không biết ăn chuối- Cô ngây thơ.
- Cô…-anh tức.
- Sao?
- Bỏ đi, lát rửa chén cho tôi- Thuận nói rồi tiếp tục ăn.
- Sao anh không rửa? Hay là không biết rửa?- Di trêu chọc, cô nhất định phải làm anh ta không nuốt nổi cơm mà.
- Tôi là chủ, tôi có quyền
- Ơ thế tôi là khách ai nói tôi phải rửa.
- Nhưng cô ăn nhờ ở đậu nhà tôi.
- Tôi…- Di cứng họng.
Cả hai tiếp tục ăn. Ăn xong Di ở lại rửa một đống chén bát, thêm chồng chén anh ta mới bầy ra nữa. Thuận thì thản nhiên ngồi ngoài phòng khách xem tivi. Vừa rửa chén Di vừa suy nghĩ cách trả thù, thù này không trả cô không phải Lập Hân Di…
…
Sau một hồi đánh nhau với chỗ chén bát đó, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được cách trả thù hiệu quả. Cô pha 1 ly cafe đen và 1 ly sữa tươi, cafe đen cho anh ta còn sữa tươi cho cô. Ly cafe thay vì bỏ đường thì cô bỏ ớt bột vào, Di hứng thú đem hai ly nước lên phòng khách...
- Cô ngủ trong đó hay sao vậy?- Thấy Di lên, anh hỏi.
- Anh có biết nhiều lắm không hả?
- Không.
- Anh...thôi được rồi. Nè- cô nhịn nhục đưa ly cafe cho Thuận.
- Gì vậy?- anh hỏi.
- Cafe.
- Sao đưa tôi?
- Thấy anh làm việc nên pha cho anh thôi.
- Tốt vậy sao?- Thuận nhìn Di.
- Tốt trước giờ.
Thuận nghi ngờ nhưng vẫn cầm lên uống, Di quan sát anh mà cười thầm trong lòng. cô ngồi xa anh một khoảng giả bộ uống sữa. Đúng như cô đoán, anh vừa nuốt xuống cổ liền lập tức phun ra, anh nhăn mặt nói:
- Cái gì đây?
- Cafe.
- Cô...cafe gì cay xè vậy? Cô chơi tôi sao?- Thuận tức giận, cổ họng anh nóng rát
- Ấy chết, tôi xin lỗi chắc tôi nhầm, mấy hũ đó giống nhau quá- Di diễn.
- Cô...hừ, cô đợi đấy. Lấy tôi ly nước- Thuận bực mình.
- Đợi tôi lát- Di chạy vào bếp, khuôn mặt vẫn còn vui sướng.
-----oOo-----
Phía bên Trọng Minh thì vẫn như thế, anh tìm mọi cách liên lạc, điều tra nhưng vẫn không biết thêm tin tức gì của cô cả. Hàng ngày anh đến Mê Hoặc nhưng vẫn không thấy Băng, họ nói cô xin nghỉ phép, anh đến nhà thì cửa khoá, hỏi hàng xóm thì nói cô đi đâu rồi. Minh phát điên lên vì Băng, trong đời anh chưa từng có một người con gái nào lại khiến anh quan tâm đến điên như thế...
/43
|