“Chờ tôi, chờ một chút!” Hạ Vi hốt hoảng chạy tới, bước kịp một bàn chân vào trong trước khi cánh cửa thang máy khép lại. Mọi người đã quen với phong cách này của cô, lại được cô kịp thời tặng cho nụ cười ngọt hơn kẹo nên cũng không ai phàn nàn gì nữa. Tuy hơi hậu đậu và đãng trí nhưng Hạ Vi là một cô gái dễ thương tháo vát nên cả công ty cũng không ai ghét bỏ cô. Hơn nữa, với sự ưu ái sếp lớn dành cho cô, họ có muốn cũng chẳng dám ý kiến gì thêm.
Vuốt lại vạt váy và xếp lại tập tài liệu trên tay, Hạ Vi mỉm cười tự khích lệ bản thân. Tuy đã đi làm ở đây được hơn ba năm nhưng hôm qua cô vừa được thăng chức lên Phó phòng, ngày đầu tiên trở thành nhân viên cấp trên không thể để mất mặt. Tập đoàn LANA mà cô đang làm việc vốn nổi tiếng nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn nhân viên, trước đây cô cũng phải khó khăn lắm mới qua được vòng sơ tuyển. Nhân viên ở đây, người ngắn thì hai năm, cũng có người phải thử việc tận ba năm mới chính thức được nhận vào làm. Việc cô được kí hợp đồng chỉ sau nửa năm và rồi thăng chức nhanh chóng đã khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, biến cô thành tâm điểm của sự chú ý. Tất nhiên cô biết, sau lưng cô người ta cũng bàn tán về một vài lần thấy cô bước xuống từ xe sếp lớn, một vài bận họ đi ăn tối với nhau. Cô không trách họ, bởi chính cô cũng không thể phủ nhận sự ưu ái mà Thiện Duy dành cho cô. Nhưng một đứa con gái đầy lòng tự tôn như cô càng không thể chấp nhận việc mọi người nhất loạt cho rằng cô vì dựa vào anh mới có thể đi lên. Bởi vậy, cô chỉ còn cách làm việc hết sức để chứng minh thực lực của mình.
Cửa phòng làm việc mở ra, đồng nghiệp đón cô bằng nụ cười thường nhật. Nhưng không hiểu sao hôm nay Hạ Vi bỗng có cảm giác nó không còn được nồng ấm và thân thiện như trước. Cho rằng cô quá để ý cũng được, cô thật sự thấy không thoải mái với những câu chào khách sáo xã giao như vậy. Hơn ba năm nay, dưới danh nghĩa nhân viên mới, ngày nào cô cũng giúp họ lấy café hay làm việc này việc kia. Vậy mà chỉ vì cô được thăng chức nhanh hơn họ một chút thời gian, ánh mắt họ dành cho cô giờ đây bỗng dưng xen lẫn cả đề phòng…
Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại trên bàn làm việc của cô reo vang. Là Thiện Duy.
“Hạ Vi, em đến đây một lát!”
Cúp máy, cô khẽ thở dài. Sự âu yếm không giấu giếm mà Duy dành cho cô chắc hẳn là một trong những nguyên nhân dẫn đến thái độ khác lạ của mọi người. Cũng chẳng còn cách nào, cô đành ngoan ngoãn tới trước cửa phòng Giám đốc điều hành, gõ ba tiếng.
“Mời vào!”
“Dạ, anh gọi em?” Hạ Vi hơi cúi đầu chào Thiện Duy. Tuy từ trước tới nay cô luôn biết sự thân mật đặc biệt anh dành riêng cho cô, nhưng lúc nào cô cũng cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhận thấy trong phòng Giám đốc còn có một người nữa đang đứng quay lưng lại phía cô. Dáng người cao lớn vừa vặn trong bộ vest thanh lịch, lại được sếp tiếp đón ở phòng riêng từ sáng sớm thế này, hẳn là một nhân vật không vừa. Cô vừa nghĩ đến đó thì Duy quay ra, niềm nở:
“Vi, em mau đến đây. Đây là đối tác mới của công ty, để anh giới thiệu với em.”
Hạ Vi nhẹ nhàng tiến đến gần người đàn ông vẫn chưa quay mặt lại. Bỗng dưng cô thấy tim mình đập trật đi một nhịp.
“Minh Khang, đây là nhân viên rất tiềm năng của chúng tôi, Hạ Vi. Vi, đây là anh Khang, trợ lý của Giám đốc bên Nhã Lân. Hai người làm quen đi!”
Hạ Vi nhìn người đàn ông lạ mặt, mỉm cười lịch sự.
“Chào anh, em là Hạ Vi. Hân hạnh được gặp anh!”
Đáp lại nụ cười của cô là một cái bắt tay vừa vặn, không quá chặt mà cũng không hời hợt.
“Tôi là Minh Khang, cũng rất vui được biết em.”
Duy tiếp lời:
“Vi, sắp tới Nhã Lân sẽ có một loạt sự kiện muốn kí hợp đồng nhờ chúng ta tổ chức. Vậy nên họ là đối tác quan trọng, em lưu tâm một chút nhé.”
“Em biết rồi.”
“Chiều nay khi Minh Khang quay lại, em dẫn anh ấy đi thăm quan chuỗi nhà hàng của chúng ta nhé. Anh ấy mới ở nước ngoài về nên đường sá cũng chưa thông thạo.”
Hạ Vi thở sâu, đang nghĩ xem có thể từ chối được không thì đã có người lên tiếng trước cô:
“Thật ra chuyện này cũng không cần thiết, lái xe của công ty đưa tôi đi là được rồi.”
“Không sao đâu ạ, đó là trách nhiệm của em.” Cô cười tươi, đặt một tập tài liệu xuống bàn Giám đốc. “Đây là bản kế hoạch em mới hoàn thành đêm qua, anh xem có gì cần bổ sung không nhé.”
Nói rồi cô bước ra cửa: “Em xin phép về phòng làm việc.”
Đóng cánh cửa phòng Thiện Duy, Hạ Vi vội vã đi như bay vào phía nhà vệ sinh. Mặc kệ lớp phấn và mascara được chải kĩ càng sáng nay, cô ra sức hất nước lạnh vào mặt. Từ khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn, nghe thấy cái tên ấy và chào hỏi anh, trái tim phản chủ của cô đã gào thét đòi chui ra khỏi lồng ngực. Cô biết tại sao nó lại đập trật đi. Cô biết tại sao lúc này nó lại đau như bị ai giày xé. Cô biết tại sao ánh mắt cô không thể rời đi ngay khi mới chỉ nhìn thấy anh từ phía sau. Chỉ là trước đây cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra cô vẫn nhớ anh nhiều đến thế. Đến mức phải tỏ ra là người xa lạ với anh. Đến mức phải gom góp hết tất cả sự chai lì và mạnh mẽ sau năm năm xa cách mới có thể đường hoàng mà bước ra khỏi phòng. Đến mức, cô vừa hạnh phúc, vừa thấy đớn đau…
Lần sờ vào chiếc nhẫn vẫn luôn được đeo trên cổ, cô tháo nó ra. Cũng may cô có thói quen giấu nó đằng sau cổ áo nên ban nãy anh không thấy.
Hạ Vi nhanh chóng lấy lại nét mặt bình thản, khuôn mặt tái nhợt của cô cuối cùng cũng được che đi bởi lớp kem nền và phấn phủ. Giờ đây người cô nhìn thấy trong gương lại là một Hạ Vi của tuổi hai mươi lăm, lạnh lùng và xinh đẹp. Cô cay đắng tự cười châm chọc bản thân. Chỉ vì muốn làm cho anh phải hối hận, cô mới tự biến mình thành ra như thế. Vậy mà ban nãy khi nhìn thấy anh, bao hận thù của cô dường như thiếu chút nữa thôi là bị nhấn chìm.
Hai giờ chiều, Duy đã gọi cô tới phòng. Minh Khang ba mươi phút nữa sẽ tới. Dường như lúc sáng Duy đã nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Hạ Vi, giọng anh đầy lo lắng:
“Em ổn chứ? Hay là thế này vậy, để anh bảo người khác đưa cậu ấy đi.”
“Em không sao, có lẽ do sáng nay chưa kịp ăn gì nên trông hơi nhợt nhạt. Anh không cần lo lắng đâu.”
Hạ Vi cười, cố giữ cho thái độ của mình tự nhiên nhất có thể. Nhưng Thiện Duy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
“Em đó, anh đã nói bao lần rồi. Dạ dày không tốt mà còn bỏ ăn sáng nhiều như vậy, muốn phải vào bệnh viện hả?”
Giọng anh lộ rõ vẻ xót xa trìu mến khiến Hạ Vi bối rối. Cô lảng tránh ánh mắt quan tâm của Duy.
“Em vẫn ăn uống đầy đủ mà, tại sáng nay ngủ dậy muộn nên mới bỏ. Hơn nữa, hình như độ này em bắt đầu phát phì ra rồi.”
“Em thế này chứ có béo nữa thì trong mắt anh vẫn chẳng có gì khác biệt.”
Đúng lúc Hạ Vi đang không biết phải đối đáp thế nào, tiếng gõ cửa vang lên khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Đây là lí do cô rất sợ mỗi khi bị Duy gọi tới phòng riêng. Cô hiểu rõ tình cảm của anh nhưng không thể nào đáp lại nó. Có điều anh lại là cấp trên của cô, cũng rất tốt với cô, nghĩ thế nào cũng không ra cách từ chối vẹn cả đôi đường.
Ba mươi giây sau, Minh Khang bước vào. Vẫn với vẻ mặt nghiêm túc trầm tư thường thấy. Cô cúi đầu, khẽ cười. Anh từ trước tới nay lúc nào cũng như vậy trong mắt mọi người, chỉ riêng với cô là khác. Thế nhưng bây giờ cô đã không còn là Hạ Vi nằm trong lòng anh của những ngày tháng ấy, thế nên vẻ lạnh lùng của anh càng làm cô không thể biết thực sự anh đang nghĩ thế nào.
“Xong việc của công ty rồi, tôi muốn tranh thủ thời gian nên tới sớm một chút. Không biết có làm phiền hai người…?”
Khi nói tới chữ “hai người”, anh cố tình đưa mắt về phía Hạ Vi. Nhưng cô lại chẳng hề nhìn anh, chỉ có tiếng cười của Duy:
“Ha ha, người nhà với nhau cả sao phải khách sáo thế? Ngồi uống nước một lát đã rồi đi.”
“Không cần đâu, tôi muốn đi luôn.”
Hạ Vi đứng dậy, nhoẻn miệng cười:
“Nếu vậy chúng ta đi thôi, không để mất thêm thời gian của anh trợ lý nữa!”
Quả nhiên anh đã mua được nó - Audi A6. Chiếc xe mơ ước mà anh đã nói với cô ngày ấy. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nụ cười của anh vào một chiều mùa hạ. “Đợi anh mua xe rồi, em muốn đi tới đâu anh cũng đưa đi.” Hôm ấy, trời chớm hạ nắng dìu dịu, gió nhẹ miên man và trái tim cô cũng ngập tràn hạnh phúc. Hôm ấy, họ đã cùng mơ về một tương lai thật đẹp sau này.
Mải suy nghĩ, Hạ Vi không biết Minh Khang đã mở sẵn cửa xe, nhíu mày chờ đợi cô từ lúc nào. Cô vội vã ngồi vào, không quên nói “cảm ơn”. Cô không còn mấy ngạc nhiên với phong cách này của anh. Anh lúc nào cũng thế, cũng dịu dàng và lịch thiệp.
Trước đây, Hạ Vi rất ghét điều này. Cô luôn cảm thấy đối với cô gái nào Minh Khang cũng quá tốt, quá dịu dàng. Rất dễ khiến họ có mơ tưởng xa xôi. Mà cô thì trẻ con, cô không muốn người mình yêu bị đặt vào tầm ngắm của quá nhiều cô gái khác. Mỗi lần cô giận dỗi vì chuyện đó, anh lại nhéo mũi cô, cười bao dung:
“Đồ ngốc, anh không tốt đến vậy đâu. Nếu không có em, chắc anh ế đến già!”
Để mình không tiếp tục bị chìm vào những hồi tưởng không có lối thoát ấy, Hạ Vi mở lời với Minh Khang:
“Anh muốn tới xem nhà hàng nào trước tiên?”
“Lễ đường.”
Anh đáp gọn lỏn, không cảm xúc. Hạ Vi quay mặt ra ngoài, cố không để anh thấy vẻ hụt hẫng của mình. Anh lạnh lùng như thế, liệu kế hoạch của cô còn thực hiện được không?
Xe dừng trước cửa MintHall, lễ đường chuyên tổ chức đám cưới của công ty cô. Nơi này chuyên dành để phục vụ những cặp đôi muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách phương Tây. Công việc chính của Hạ Vi là sắp xếp, giám sát công đoạn chuẩn bị bàn tiệc, lễ đường, âm thanh, ánh sáng, tất tần tật những thứ liên quan đến ngày trọng đại của những cặp uyên ương. Thực ra trước đây, mơ ước của cô là trở thành một nữ doanh nhân xuất sắc. Nhưng từ khi mất anh, cô đã đổi hướng đi sang con đường này. Cô muốn tự tay chuẩn bị món quà hạnh phúc tặng cho những đôi tình nhân mà cô gặp. Cô thường đứng từ phía xa, nhìn họ mỉm cười mãn nguyện và tự cảm thấy hài lòng. Cũng có người hỏi cô, ngày nào cũng làm công việc đó mà không đố kị hay sao? Cô thường cười, đùa với họ rằng mình là người được nuôi sống bởi niềm vui của kẻ khác. Điều đó không hẳn là sai. Tuy nhiên, cũng chưa phải là tất cả.
Hạ Vi cũng đã từng mơ đến đám cưới của riêng mình, trong một căn phòng pha lê trong suốt và mọi người đều mặc đồ màu trắng. Cô sẽ nắm tay anh từ phút ấy cho đến hết cuộc đời. Thế nhưng trong giấc mơ của cô, chỉ có một người là chú rể. Vì thế khi người ấy đi rồi, nó lập tức trở nên xa xỉ. Cô chưa từng nói với mọi người, không phải cô không muốn làm đám cưới. Chỉ có điều nếu người đợi cô ở cuối đường không phải là anh ấy, hôn nhân với cô cũng chẳng tồn tại ý nghĩa gì. Cô cũng chưa từng nói với mọi người, lí do lớn nhất khiến cô gắng hết sức để được chọn vào đây là vì MintHall quá giống với lễ đường trong mơ của cô. Mà quan trọng hơn, cô đã từng miểu tả về nó với anh. Và bằng cách nào đó, cô cứ cố chấp hi vọng rằng sẽ có ngày anh tìm đến nó, và tìm ra cô…
“Có thể cho tôi một chút thông tin về nơi này được không?”
Hạ Vi giật mình bởi tiếng Minh Khang, rồi lại tự trách bản thân không thể không hồi tưởng chuyện xưa khi ở cạnh anh. Cô máy móc lấy trong túi ra một xấp tài liệu, đặt vào tay anh.
“Chúng ta vào trong, tôi sẽ dẫn anh đi thăm quan một vòng rồi giới thiệu luôn.”
Hai người song song bước vào bên trong sảnh lớn. Hôm nay không có tiệc cưới nào diễn ra, vì vậy lễ đường im ắng và bình yên hơn hẳn.
“Toàn bộ tường của MintHall đều được lát thủy tinh, kết hợp cùng với đèn chùm nhiều màu sắc sẽ tạo ra ánh sáng rất đẹp mắt. Không gian ở đây được trang trí theo phong cách lịch lãm, tinh tế của châu Âu. Hiện tại đây đang là một trong những địa điểm tổ chức tiệc cưới hấp dẫn nhất tại Hà Nội.”
Cô vừa đi phía sau anh vừa nói những điều mà cô đã thuộc lòng từ mấy năm nay. Minh Khang bỗng dừng bước, quay lại nhìn cô.
“Những điều này đều có trong tài liệu của công ty rồi.”
Hạ Vi chợt cảm thấy bối rối. Trước giờ cô đều nói những điều này với đối tác nhưng chưa có ai phản ứng như vậy. Cô chậm chạp hỏi:
“Vậy, anh muốn biết thêm điều gì?”
“Ý tưởng rải cánh hoa hướng dương lên thảm đỏ trong hôn lễ… là của em, đúng không?”
Tim Hạ Vi giật thót. Chẳng lẽ… anh cũng vẫn còn nhớ điều này ư?
“Tôi thấy màu vàng của hướng dương không được hợp với màu đỏ cho lắm, nên thay bằng một loại hoa khác có màu hồng thì sẽ thích hợp hơn.”
Anh lại lạnh lùng quay đi, bước tiếp vào trong. Dường như bị kích động, Hạ Vi đuổi theo, nói liền một hơi.
“Có thể nhiều người cho rằng lựa chọn hai màu sắc vốn không liên quan như vậy để đặt cạnh nhau là rất vô lý. Nhưng hôn nhân chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, vì vậy không nên sắp xếp màu sắc một cách quá hài hòa. Tôi cho rằng hai người quyết định lấy nhau thường có tính cách rất khác nhau, đôi khi là trái ngược. Tuy nhiên, một khi họ đã muốn răng long đầu bạc với nhau, họ phải chọn cách chấp nhận tất cả những tính xấu của nhau. Anh có thể xem ảnh, vàng và đỏ tuy nghe qua thì thấy không hợp nhưng chúng lại giúp nhau nổi bật hơn. Ngoài ra, hoa hướng dương cũng biểu tượng cho sự trung thành. Trong tình yêu, không phải ngọt ngào hay lãng mạn, chính trung thành mới là yếu tố quan trọng nhất. Chúng tôi đã áp dụng điều này hơn nửa năm rồi, vẫn chưa có khách hàng nào phản đối.”
Minh Khang đột ngột quay lại khiến Hạ Vi suýt chút nữa thì đâm sầm vào ngực anh.
“Tôi chỉ thấy có vấn đề một chút, giờ nghe em nói thì có vẻ hợp lý hơn rồi. Nhưng sao em phải căng thẳng như vậy? Ban nãy tôi chỉ nói bừa, nhưng xem ra ý tưởng này thực sự là của em?”
Cô bỗng không biết phải đối phó ra sao. Anh bảo rằng anh chỉ nói bừa? Như vậy thì chẳng phải cô đã quá ảo tưởng rồi ư?
“Tôi xin lỗi, tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình. Chúng ta đi tiếp.”
Cả buổi chiều hôm ấy, Hạ Vi không nói gì thêm ngoài những lời máy móc cô học được trong thời gian qua. Đúng hơn là từ sau lúc ấy, cô không còn nói gì nhiều. Tâm trí cô còn đang bận suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều chuyện mông lung. Kì lạ là thấy thái độ của cô như vậy, Minh Khang cũng không hỏi gì thêm. Anh lặng lẽ đi bên cạnh cô, nghe cô nói câu được câu chăng và chăm chú đọc tài liệu. Tận tới khi xe về đến trước công ty, Hạ Vi mới như chợt tỉnh ra.
“Hôm nay tôi hơi thất lễ, thật lòng xin lỗi anh. Mong rằng chúng ta sau này hợp tác vui vẻ.”
Cô đã lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình. Khóe môi Minh Khang hơi giãn ra, như cười như không.
“Đã làm phiền em rồi, mong rằng sau này được em giúp đỡ.”
“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.”
Không đợi anh vòng sang mở giúp cửa xe, cô tự mình ra ngoài rồi đi thẳng vào tòa nhà công ty.
Minh Khang day day hai bên thái dương. Từ lúc gặp cô đến giờ, cơn đau đầu chưa buông tha cho anh một phút nào. Từ khi nào mà Hạ Vi nhỏ bé vẫn hay cuộn tròn trong chăn đợi anh mua đồ ăn sáng đến lại trở thành một người phụ nữ trưởng thành tự lập như vậy? Vì sao ánh mắt cô nhìn anh lại đầy lòng hận thù đến thế? Lẽ ra, lẽ ra người được phép hận cô phải là anh kia chứ?
Phải rồi, ban nãy khi nói đến hai chữ “trung thành”, ánh mắt cô dường như có chút khác lạ. Cô như vậy là có ý gì, không lẽ cô cho rằng năm ấy anh đã phản bội cô? Rồi cả vẻ trầm tư trong suốt quãng thời gian còn lại, nó làm anh khó chịu kinh khủng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Minh Khang cười đau khổ. Hạ Vi đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có tài năng làm anh muốn phát điên lên là vẫn vậy, thậm chí còn có phần hơn trước. Nếu được, anh rất muốn chạy đến, nhảy bổ vào đầu cô xem rút cuộc cô đang nghĩ những gì. Xa nhau lâu như vậy, giờ gặp lại trong tình huống thế này, đều là tự anh sắp đặt. Thế nhưng, dường như trái tim anh vẫn chưa khi nào thoát khỏi tay cô…
Vuốt lại vạt váy và xếp lại tập tài liệu trên tay, Hạ Vi mỉm cười tự khích lệ bản thân. Tuy đã đi làm ở đây được hơn ba năm nhưng hôm qua cô vừa được thăng chức lên Phó phòng, ngày đầu tiên trở thành nhân viên cấp trên không thể để mất mặt. Tập đoàn LANA mà cô đang làm việc vốn nổi tiếng nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn nhân viên, trước đây cô cũng phải khó khăn lắm mới qua được vòng sơ tuyển. Nhân viên ở đây, người ngắn thì hai năm, cũng có người phải thử việc tận ba năm mới chính thức được nhận vào làm. Việc cô được kí hợp đồng chỉ sau nửa năm và rồi thăng chức nhanh chóng đã khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, biến cô thành tâm điểm của sự chú ý. Tất nhiên cô biết, sau lưng cô người ta cũng bàn tán về một vài lần thấy cô bước xuống từ xe sếp lớn, một vài bận họ đi ăn tối với nhau. Cô không trách họ, bởi chính cô cũng không thể phủ nhận sự ưu ái mà Thiện Duy dành cho cô. Nhưng một đứa con gái đầy lòng tự tôn như cô càng không thể chấp nhận việc mọi người nhất loạt cho rằng cô vì dựa vào anh mới có thể đi lên. Bởi vậy, cô chỉ còn cách làm việc hết sức để chứng minh thực lực của mình.
Cửa phòng làm việc mở ra, đồng nghiệp đón cô bằng nụ cười thường nhật. Nhưng không hiểu sao hôm nay Hạ Vi bỗng có cảm giác nó không còn được nồng ấm và thân thiện như trước. Cho rằng cô quá để ý cũng được, cô thật sự thấy không thoải mái với những câu chào khách sáo xã giao như vậy. Hơn ba năm nay, dưới danh nghĩa nhân viên mới, ngày nào cô cũng giúp họ lấy café hay làm việc này việc kia. Vậy mà chỉ vì cô được thăng chức nhanh hơn họ một chút thời gian, ánh mắt họ dành cho cô giờ đây bỗng dưng xen lẫn cả đề phòng…
Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại trên bàn làm việc của cô reo vang. Là Thiện Duy.
“Hạ Vi, em đến đây một lát!”
Cúp máy, cô khẽ thở dài. Sự âu yếm không giấu giếm mà Duy dành cho cô chắc hẳn là một trong những nguyên nhân dẫn đến thái độ khác lạ của mọi người. Cũng chẳng còn cách nào, cô đành ngoan ngoãn tới trước cửa phòng Giám đốc điều hành, gõ ba tiếng.
“Mời vào!”
“Dạ, anh gọi em?” Hạ Vi hơi cúi đầu chào Thiện Duy. Tuy từ trước tới nay cô luôn biết sự thân mật đặc biệt anh dành riêng cho cô, nhưng lúc nào cô cũng cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhận thấy trong phòng Giám đốc còn có một người nữa đang đứng quay lưng lại phía cô. Dáng người cao lớn vừa vặn trong bộ vest thanh lịch, lại được sếp tiếp đón ở phòng riêng từ sáng sớm thế này, hẳn là một nhân vật không vừa. Cô vừa nghĩ đến đó thì Duy quay ra, niềm nở:
“Vi, em mau đến đây. Đây là đối tác mới của công ty, để anh giới thiệu với em.”
Hạ Vi nhẹ nhàng tiến đến gần người đàn ông vẫn chưa quay mặt lại. Bỗng dưng cô thấy tim mình đập trật đi một nhịp.
“Minh Khang, đây là nhân viên rất tiềm năng của chúng tôi, Hạ Vi. Vi, đây là anh Khang, trợ lý của Giám đốc bên Nhã Lân. Hai người làm quen đi!”
Hạ Vi nhìn người đàn ông lạ mặt, mỉm cười lịch sự.
“Chào anh, em là Hạ Vi. Hân hạnh được gặp anh!”
Đáp lại nụ cười của cô là một cái bắt tay vừa vặn, không quá chặt mà cũng không hời hợt.
“Tôi là Minh Khang, cũng rất vui được biết em.”
Duy tiếp lời:
“Vi, sắp tới Nhã Lân sẽ có một loạt sự kiện muốn kí hợp đồng nhờ chúng ta tổ chức. Vậy nên họ là đối tác quan trọng, em lưu tâm một chút nhé.”
“Em biết rồi.”
“Chiều nay khi Minh Khang quay lại, em dẫn anh ấy đi thăm quan chuỗi nhà hàng của chúng ta nhé. Anh ấy mới ở nước ngoài về nên đường sá cũng chưa thông thạo.”
Hạ Vi thở sâu, đang nghĩ xem có thể từ chối được không thì đã có người lên tiếng trước cô:
“Thật ra chuyện này cũng không cần thiết, lái xe của công ty đưa tôi đi là được rồi.”
“Không sao đâu ạ, đó là trách nhiệm của em.” Cô cười tươi, đặt một tập tài liệu xuống bàn Giám đốc. “Đây là bản kế hoạch em mới hoàn thành đêm qua, anh xem có gì cần bổ sung không nhé.”
Nói rồi cô bước ra cửa: “Em xin phép về phòng làm việc.”
Đóng cánh cửa phòng Thiện Duy, Hạ Vi vội vã đi như bay vào phía nhà vệ sinh. Mặc kệ lớp phấn và mascara được chải kĩ càng sáng nay, cô ra sức hất nước lạnh vào mặt. Từ khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn, nghe thấy cái tên ấy và chào hỏi anh, trái tim phản chủ của cô đã gào thét đòi chui ra khỏi lồng ngực. Cô biết tại sao nó lại đập trật đi. Cô biết tại sao lúc này nó lại đau như bị ai giày xé. Cô biết tại sao ánh mắt cô không thể rời đi ngay khi mới chỉ nhìn thấy anh từ phía sau. Chỉ là trước đây cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra cô vẫn nhớ anh nhiều đến thế. Đến mức phải tỏ ra là người xa lạ với anh. Đến mức phải gom góp hết tất cả sự chai lì và mạnh mẽ sau năm năm xa cách mới có thể đường hoàng mà bước ra khỏi phòng. Đến mức, cô vừa hạnh phúc, vừa thấy đớn đau…
Lần sờ vào chiếc nhẫn vẫn luôn được đeo trên cổ, cô tháo nó ra. Cũng may cô có thói quen giấu nó đằng sau cổ áo nên ban nãy anh không thấy.
Hạ Vi nhanh chóng lấy lại nét mặt bình thản, khuôn mặt tái nhợt của cô cuối cùng cũng được che đi bởi lớp kem nền và phấn phủ. Giờ đây người cô nhìn thấy trong gương lại là một Hạ Vi của tuổi hai mươi lăm, lạnh lùng và xinh đẹp. Cô cay đắng tự cười châm chọc bản thân. Chỉ vì muốn làm cho anh phải hối hận, cô mới tự biến mình thành ra như thế. Vậy mà ban nãy khi nhìn thấy anh, bao hận thù của cô dường như thiếu chút nữa thôi là bị nhấn chìm.
Hai giờ chiều, Duy đã gọi cô tới phòng. Minh Khang ba mươi phút nữa sẽ tới. Dường như lúc sáng Duy đã nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Hạ Vi, giọng anh đầy lo lắng:
“Em ổn chứ? Hay là thế này vậy, để anh bảo người khác đưa cậu ấy đi.”
“Em không sao, có lẽ do sáng nay chưa kịp ăn gì nên trông hơi nhợt nhạt. Anh không cần lo lắng đâu.”
Hạ Vi cười, cố giữ cho thái độ của mình tự nhiên nhất có thể. Nhưng Thiện Duy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
“Em đó, anh đã nói bao lần rồi. Dạ dày không tốt mà còn bỏ ăn sáng nhiều như vậy, muốn phải vào bệnh viện hả?”
Giọng anh lộ rõ vẻ xót xa trìu mến khiến Hạ Vi bối rối. Cô lảng tránh ánh mắt quan tâm của Duy.
“Em vẫn ăn uống đầy đủ mà, tại sáng nay ngủ dậy muộn nên mới bỏ. Hơn nữa, hình như độ này em bắt đầu phát phì ra rồi.”
“Em thế này chứ có béo nữa thì trong mắt anh vẫn chẳng có gì khác biệt.”
Đúng lúc Hạ Vi đang không biết phải đối đáp thế nào, tiếng gõ cửa vang lên khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Đây là lí do cô rất sợ mỗi khi bị Duy gọi tới phòng riêng. Cô hiểu rõ tình cảm của anh nhưng không thể nào đáp lại nó. Có điều anh lại là cấp trên của cô, cũng rất tốt với cô, nghĩ thế nào cũng không ra cách từ chối vẹn cả đôi đường.
Ba mươi giây sau, Minh Khang bước vào. Vẫn với vẻ mặt nghiêm túc trầm tư thường thấy. Cô cúi đầu, khẽ cười. Anh từ trước tới nay lúc nào cũng như vậy trong mắt mọi người, chỉ riêng với cô là khác. Thế nhưng bây giờ cô đã không còn là Hạ Vi nằm trong lòng anh của những ngày tháng ấy, thế nên vẻ lạnh lùng của anh càng làm cô không thể biết thực sự anh đang nghĩ thế nào.
“Xong việc của công ty rồi, tôi muốn tranh thủ thời gian nên tới sớm một chút. Không biết có làm phiền hai người…?”
Khi nói tới chữ “hai người”, anh cố tình đưa mắt về phía Hạ Vi. Nhưng cô lại chẳng hề nhìn anh, chỉ có tiếng cười của Duy:
“Ha ha, người nhà với nhau cả sao phải khách sáo thế? Ngồi uống nước một lát đã rồi đi.”
“Không cần đâu, tôi muốn đi luôn.”
Hạ Vi đứng dậy, nhoẻn miệng cười:
“Nếu vậy chúng ta đi thôi, không để mất thêm thời gian của anh trợ lý nữa!”
Quả nhiên anh đã mua được nó - Audi A6. Chiếc xe mơ ước mà anh đã nói với cô ngày ấy. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nụ cười của anh vào một chiều mùa hạ. “Đợi anh mua xe rồi, em muốn đi tới đâu anh cũng đưa đi.” Hôm ấy, trời chớm hạ nắng dìu dịu, gió nhẹ miên man và trái tim cô cũng ngập tràn hạnh phúc. Hôm ấy, họ đã cùng mơ về một tương lai thật đẹp sau này.
Mải suy nghĩ, Hạ Vi không biết Minh Khang đã mở sẵn cửa xe, nhíu mày chờ đợi cô từ lúc nào. Cô vội vã ngồi vào, không quên nói “cảm ơn”. Cô không còn mấy ngạc nhiên với phong cách này của anh. Anh lúc nào cũng thế, cũng dịu dàng và lịch thiệp.
Trước đây, Hạ Vi rất ghét điều này. Cô luôn cảm thấy đối với cô gái nào Minh Khang cũng quá tốt, quá dịu dàng. Rất dễ khiến họ có mơ tưởng xa xôi. Mà cô thì trẻ con, cô không muốn người mình yêu bị đặt vào tầm ngắm của quá nhiều cô gái khác. Mỗi lần cô giận dỗi vì chuyện đó, anh lại nhéo mũi cô, cười bao dung:
“Đồ ngốc, anh không tốt đến vậy đâu. Nếu không có em, chắc anh ế đến già!”
Để mình không tiếp tục bị chìm vào những hồi tưởng không có lối thoát ấy, Hạ Vi mở lời với Minh Khang:
“Anh muốn tới xem nhà hàng nào trước tiên?”
“Lễ đường.”
Anh đáp gọn lỏn, không cảm xúc. Hạ Vi quay mặt ra ngoài, cố không để anh thấy vẻ hụt hẫng của mình. Anh lạnh lùng như thế, liệu kế hoạch của cô còn thực hiện được không?
Xe dừng trước cửa MintHall, lễ đường chuyên tổ chức đám cưới của công ty cô. Nơi này chuyên dành để phục vụ những cặp đôi muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách phương Tây. Công việc chính của Hạ Vi là sắp xếp, giám sát công đoạn chuẩn bị bàn tiệc, lễ đường, âm thanh, ánh sáng, tất tần tật những thứ liên quan đến ngày trọng đại của những cặp uyên ương. Thực ra trước đây, mơ ước của cô là trở thành một nữ doanh nhân xuất sắc. Nhưng từ khi mất anh, cô đã đổi hướng đi sang con đường này. Cô muốn tự tay chuẩn bị món quà hạnh phúc tặng cho những đôi tình nhân mà cô gặp. Cô thường đứng từ phía xa, nhìn họ mỉm cười mãn nguyện và tự cảm thấy hài lòng. Cũng có người hỏi cô, ngày nào cũng làm công việc đó mà không đố kị hay sao? Cô thường cười, đùa với họ rằng mình là người được nuôi sống bởi niềm vui của kẻ khác. Điều đó không hẳn là sai. Tuy nhiên, cũng chưa phải là tất cả.
Hạ Vi cũng đã từng mơ đến đám cưới của riêng mình, trong một căn phòng pha lê trong suốt và mọi người đều mặc đồ màu trắng. Cô sẽ nắm tay anh từ phút ấy cho đến hết cuộc đời. Thế nhưng trong giấc mơ của cô, chỉ có một người là chú rể. Vì thế khi người ấy đi rồi, nó lập tức trở nên xa xỉ. Cô chưa từng nói với mọi người, không phải cô không muốn làm đám cưới. Chỉ có điều nếu người đợi cô ở cuối đường không phải là anh ấy, hôn nhân với cô cũng chẳng tồn tại ý nghĩa gì. Cô cũng chưa từng nói với mọi người, lí do lớn nhất khiến cô gắng hết sức để được chọn vào đây là vì MintHall quá giống với lễ đường trong mơ của cô. Mà quan trọng hơn, cô đã từng miểu tả về nó với anh. Và bằng cách nào đó, cô cứ cố chấp hi vọng rằng sẽ có ngày anh tìm đến nó, và tìm ra cô…
“Có thể cho tôi một chút thông tin về nơi này được không?”
Hạ Vi giật mình bởi tiếng Minh Khang, rồi lại tự trách bản thân không thể không hồi tưởng chuyện xưa khi ở cạnh anh. Cô máy móc lấy trong túi ra một xấp tài liệu, đặt vào tay anh.
“Chúng ta vào trong, tôi sẽ dẫn anh đi thăm quan một vòng rồi giới thiệu luôn.”
Hai người song song bước vào bên trong sảnh lớn. Hôm nay không có tiệc cưới nào diễn ra, vì vậy lễ đường im ắng và bình yên hơn hẳn.
“Toàn bộ tường của MintHall đều được lát thủy tinh, kết hợp cùng với đèn chùm nhiều màu sắc sẽ tạo ra ánh sáng rất đẹp mắt. Không gian ở đây được trang trí theo phong cách lịch lãm, tinh tế của châu Âu. Hiện tại đây đang là một trong những địa điểm tổ chức tiệc cưới hấp dẫn nhất tại Hà Nội.”
Cô vừa đi phía sau anh vừa nói những điều mà cô đã thuộc lòng từ mấy năm nay. Minh Khang bỗng dừng bước, quay lại nhìn cô.
“Những điều này đều có trong tài liệu của công ty rồi.”
Hạ Vi chợt cảm thấy bối rối. Trước giờ cô đều nói những điều này với đối tác nhưng chưa có ai phản ứng như vậy. Cô chậm chạp hỏi:
“Vậy, anh muốn biết thêm điều gì?”
“Ý tưởng rải cánh hoa hướng dương lên thảm đỏ trong hôn lễ… là của em, đúng không?”
Tim Hạ Vi giật thót. Chẳng lẽ… anh cũng vẫn còn nhớ điều này ư?
“Tôi thấy màu vàng của hướng dương không được hợp với màu đỏ cho lắm, nên thay bằng một loại hoa khác có màu hồng thì sẽ thích hợp hơn.”
Anh lại lạnh lùng quay đi, bước tiếp vào trong. Dường như bị kích động, Hạ Vi đuổi theo, nói liền một hơi.
“Có thể nhiều người cho rằng lựa chọn hai màu sắc vốn không liên quan như vậy để đặt cạnh nhau là rất vô lý. Nhưng hôn nhân chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, vì vậy không nên sắp xếp màu sắc một cách quá hài hòa. Tôi cho rằng hai người quyết định lấy nhau thường có tính cách rất khác nhau, đôi khi là trái ngược. Tuy nhiên, một khi họ đã muốn răng long đầu bạc với nhau, họ phải chọn cách chấp nhận tất cả những tính xấu của nhau. Anh có thể xem ảnh, vàng và đỏ tuy nghe qua thì thấy không hợp nhưng chúng lại giúp nhau nổi bật hơn. Ngoài ra, hoa hướng dương cũng biểu tượng cho sự trung thành. Trong tình yêu, không phải ngọt ngào hay lãng mạn, chính trung thành mới là yếu tố quan trọng nhất. Chúng tôi đã áp dụng điều này hơn nửa năm rồi, vẫn chưa có khách hàng nào phản đối.”
Minh Khang đột ngột quay lại khiến Hạ Vi suýt chút nữa thì đâm sầm vào ngực anh.
“Tôi chỉ thấy có vấn đề một chút, giờ nghe em nói thì có vẻ hợp lý hơn rồi. Nhưng sao em phải căng thẳng như vậy? Ban nãy tôi chỉ nói bừa, nhưng xem ra ý tưởng này thực sự là của em?”
Cô bỗng không biết phải đối phó ra sao. Anh bảo rằng anh chỉ nói bừa? Như vậy thì chẳng phải cô đã quá ảo tưởng rồi ư?
“Tôi xin lỗi, tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình. Chúng ta đi tiếp.”
Cả buổi chiều hôm ấy, Hạ Vi không nói gì thêm ngoài những lời máy móc cô học được trong thời gian qua. Đúng hơn là từ sau lúc ấy, cô không còn nói gì nhiều. Tâm trí cô còn đang bận suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều chuyện mông lung. Kì lạ là thấy thái độ của cô như vậy, Minh Khang cũng không hỏi gì thêm. Anh lặng lẽ đi bên cạnh cô, nghe cô nói câu được câu chăng và chăm chú đọc tài liệu. Tận tới khi xe về đến trước công ty, Hạ Vi mới như chợt tỉnh ra.
“Hôm nay tôi hơi thất lễ, thật lòng xin lỗi anh. Mong rằng chúng ta sau này hợp tác vui vẻ.”
Cô đã lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình. Khóe môi Minh Khang hơi giãn ra, như cười như không.
“Đã làm phiền em rồi, mong rằng sau này được em giúp đỡ.”
“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.”
Không đợi anh vòng sang mở giúp cửa xe, cô tự mình ra ngoài rồi đi thẳng vào tòa nhà công ty.
Minh Khang day day hai bên thái dương. Từ lúc gặp cô đến giờ, cơn đau đầu chưa buông tha cho anh một phút nào. Từ khi nào mà Hạ Vi nhỏ bé vẫn hay cuộn tròn trong chăn đợi anh mua đồ ăn sáng đến lại trở thành một người phụ nữ trưởng thành tự lập như vậy? Vì sao ánh mắt cô nhìn anh lại đầy lòng hận thù đến thế? Lẽ ra, lẽ ra người được phép hận cô phải là anh kia chứ?
Phải rồi, ban nãy khi nói đến hai chữ “trung thành”, ánh mắt cô dường như có chút khác lạ. Cô như vậy là có ý gì, không lẽ cô cho rằng năm ấy anh đã phản bội cô? Rồi cả vẻ trầm tư trong suốt quãng thời gian còn lại, nó làm anh khó chịu kinh khủng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Minh Khang cười đau khổ. Hạ Vi đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có tài năng làm anh muốn phát điên lên là vẫn vậy, thậm chí còn có phần hơn trước. Nếu được, anh rất muốn chạy đến, nhảy bổ vào đầu cô xem rút cuộc cô đang nghĩ những gì. Xa nhau lâu như vậy, giờ gặp lại trong tình huống thế này, đều là tự anh sắp đặt. Thế nhưng, dường như trái tim anh vẫn chưa khi nào thoát khỏi tay cô…
/10
|