Lên đến tầng mười, Hạ Vi gặp Thiện Duy từ phòng Giám đốc đi ra. Nét mặt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi, chắc tại dư âm của tối qua. Trong lòng cô hơi áy náy, anh ấy cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô. Cô tiến về phía Thiện Duy, nở nụ cười:
“Giám đốc, chào buổi sáng!”
Nhìn thấy cô, ngay lập tức Thiện Duy đã không còn tỏ ra mệt mỏi chút nào. Anh cười rạng rỡ:
“Em đây rồi, may quá. Sát giờ làm mà vẫn chưa thấy em tới, anh còn đang định gọi điện hỏi xem em có sao không.”
“À… Hôm qua ngủ trễ nên sáng nay em dậy hơi muộn. Em xin lỗi.”
Duy khoát tay, nét cười trên mặt vẫn không thay đổi:
“Vẫn chưa muộn mà, là anh cứ lo đấy thôi. Em vào phòng làm việc đi.”
“Anh… Anh hôm qua mệt lắm à? Nhìn anh không được khỏe.”
Anh nhìn cô, ánh mắt ấm áp tràn ngập niềm vui:
“Anh không sao, hôm qua uống hơi nhiều nên mệt chút thôi.”
“Sau này anh chú ý giữ gìn sức khỏe đi, đừng để mọi người phải lo lắng.”
“Em đang lo cho anh ư?”
“À… Thì cũng giống như mọi nhân viên khác, em đương nhiên lo lắng cho sếp của mình rồi!” Hạ Vi cười gượng gạo.
Vẻ mặt Duy lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng anh vẫn cười với cô:
“Chỉ cần em còn lo lắng, sức khỏe của anh nhất định sẽ rất tốt.”
Về phòng làm việc nhưng Hạ Vi không thể tập trung. Ánh mắt Minh Khang ban sáng như xoáy vào tâm trí cô. Tại sao anh nhìn cô như vậy chứ? Không lẽ cô đã làm gì sai?!
Ngày hôm ấy, dù Hạ Vi có mong ngóng thế nào thì Minh Khang cũng không tới công ty cô dù đã có hẹn trước. Không biết tại sao, cô lại cho rằng lí do anh không tới là vì tránh mặt cô. Hạ Vi nghĩ thầm rồi lại tự cười nhạo mình, cô là cái gì mà anh phải tránh?
Đầu giờ chiều, nắng tháng Sáu làm cả văn phòng cùng uể oải rệu rã. Hạ Vi theo thói quen đi pha café cho mình, tiện thể cho một vài đồng nghiệp. Đang mắt nhắm mắt mở, cô suýt chút nữa đâm sầm vào một “bức tường đỏ”. Gọi là bức tường đỏ bởi khi ngẩng lên, Hạ Vi nhìn thấy trước mắt mình là một cơ man màu đỏ: váy đỏ, tóc đỏ, túi xách đỏ, giày đỏ, đồng hồ cũng… màu đỏ. Hơn nữa, điều quan trọng là đôi giày cao gót khiến cô ta cao hơn Hạ Vi một khoảng đáng kể, khiến cô cứ phải ngẩng lên nhìn. Hạ Vi vừa dự tính xem nên nói xin lỗi thế nào, vừa tranh thủ thẩm định đống màu đỏ trước mặt mình. Xem ra nước da rất trắng, dáng cũng rất được, quả là không tồi. Còn chưa kịp mở miệng, cô gái kia đã lên tiếng trước:
“Xin hỏi phòng Giám đốc ở tầng này đúng không?”
“Bức tường đỏ” tháo cặp kính râm che mất gần nửa khuôn mặt ra và ngay lập tức Hạ Vi đứng sững. Trước mặt cô là một người, nếu chỉ dùng từ xinh đẹp để miêu tả thôi thì không đủ. Mắt to tròn, mũi cao, gương mặt trái xoan thon gọn và cái cằm xinh đẹp, đứng trước mặt cô lúc này thực-sự-là-một-mỹ-nhân!
Không biết có phải do quá kích động hay không mà cô dừng hình vài giây rồi mới trả lời:
“À vâng, chị cứ đi thẳng đến phòng ở cuối hành lang là tới.”
“Cảm ơn.” Mỹ nhân mỉm cười.
Trời đất, tới cả dáng đi mà cũng quyến rũ thế kia! Từ trước tới nay, Hạ Vi vẫn chưa từng bị ai đánh giá thấp ngoại hình. Cô tuy không quá cao, chân không quá dài nhưng dáng người cũng được xem là cân đối. Hơn nữa mấy năm gần đây, do cô chăm chỉ đến phòng tập mỗi ngày nên số đo ba vòng cũng được cải thiện đáng kể so với hồi sinh viên. Cô thường được mọi người khen là xinh đẹp và cũng tự hài lòng về điều đó. Thế nhưng mỹ nhân vừa gặp đã khiến cô hoàn toàn mất tự tin vào bản thân mình. Hạ Vi thở dài xoa xoa mặt. So với thân hình hoàn hảo kia, gương mặt tròn trịa của cô thật chẳng ăn nhập chút nào…
Đang thầm thương tiếc cho nhan sắc của mình thì cô nghe có đồng nghiệp gọi. Vội vàng mang café về phòng, Hạ Vi ngạc nhiên đến há hốc mồm. Trên bàn làm việc của cô bày la liệt các lẵng hoa lớn nhỏ, đủ màu sắc và kích cỡ. Cô nuốt nước bọt, hỏi Minh Anh – cô đồng nghiệp ngồi ngay bàn bên cạnh:
“Chuyện này… là sao?”
Minh Anh cười khúc khích:
“Còn phải hỏi nữa sao, hẳn là giám đốc gửi hoa cho cậu đấy!”
Hạ Vi lắc đầu kinh ngạc:
“Cậu đừng nói những điều khó tin như vậy chứ, giám đốc của chúng ta đâu phải là người có thể nghĩ ra những việc thế này?”
Minh Anh lúng liếng đôi mắt tròn:
“Nếu vậy… cũng có thể là một fan hâm mộ nào đó gửi cho cậu? Ôi, nói chung dù là ai thì rõ ràng là cũng phải rất giàu mới có thể vì cậu mà tiêu nhiều tiền như vậy. Cậu làm đám con gái bọn tớ sắp ghen tị phát điên rồi đấy!”
Hạ Vi tiến lại phía bàn làm việc, ra sức tìm trong đống hoa chút manh mối của người gửi. Cuối cùng cô tìm thấy một tấm thiệp nhỏ trong lẵng hoa sứ đỏ. Hồi hộp mở ra xem, nhưng những gì viết trong thiệp càng làm cô cảm thấy mông lung.
“Hẹn gặp lại em.”
Đang thẫn thờ, Minh Anh lại vỗ vỗ vào vai cô:
“Yên tâm, chắc anh ấy sẽ sớm lộ diện thôi. Còn bây giờ tập trung vào công việc đi, sếp cho gọi cậu từ năm phút trước rổi đấy!”
Hạ Vi giật mình, tạm gác chuyện hoa hoét sang một bên, vội vàng đi đến phòng Giám đốc. Bước vào trong, cô không mấy ngạc nhiên khi mỹ nhân “bức tường đỏ” vẫn đang ngồi đó. Có điều cô chỉ thắc mắc không biết hai người họ gặp nhau lại tìm mình đến làm gì.
“À, cô ấy tới đây rồi.” Thiện Duy thấy Hạ Vi thì lập tức cười, quay sang nói với mỹ nhân. “Để tôi giới thiệu hai người với nhau.”
Mỹ nhân nghiêng đầu quan sát Hạ Vi:
“Thì ra cô gái mà anh nhắc là chị ấy sao?”
“Hai người quen nhau ư?” Đến lượt Duy kinh ngạc.
Mỹ nhân che miệng khẽ cười:
“À không, chỉ là ban nãy vừa gặp nhau ở bên ngoài.”
Hạ Vi bước tới, chìa tay ra:
“Vừa rồi hơi đường đột nên không kịp chào hỏi. Chào cô, tôi là Hạ Vi.”
Mỹ nhân nắm lấy tay Hạ Vi duyên dáng:
“Chào chị, tôi là Mỹ Uyên tới từ Nhã Lân.”
“Là người của Nhã Lân, chắc hôm nay cô tới đây thay cho Minh Khang?”
Cô gái tiếp tục cười.
“Phải rồi, sáng nay anh ấy vừa có việc gấp phải bay vào Đà Lạt nên cử tôi tới phụ trách thay công việc trong mấy ngày tới. Mong được chị giúp đỡ.”
“Đừng khách sáo, tôi mới là người phải nhờ cô giúp đỡ.”
Hạ Vi rất có cảm tình với cô gái này. Tuy phải thừa nhận là cô cũng có đố kị và tự ti khi đứng trước những người như vậy nhưng cô vẫn thấy rất hứng thú. Mỹ nhân này, tuy xinh đẹp kiều diễm nhưng lại không quá xa cách. Cư xử ôn hòa đúng mực, thực lòng làm người ta dễ chịu. Cô thầm than trong lòng, nếu trên đời cô gái nào cũng giống như thế này thì có lẽ cả đời cô cũng chẳng thể lấy chồng.
Hạ Vi quay lại bàn làm việc của mình, lấy thêm tài liệu để đi khảo sát cùng Mỹ Uyên. Mỹ nhân tên là Mỹ Uyên, đúng là một sự trùng hợp đáng yêu. Quay lại đó, vô số lẵng hoa mà cô tạm thời quên đi giờ lại khiến cô cảm thấy đau đầu. Rút cuộc là người nào rảnh rỗi như vậy chứ? Ban nãy khi vào phòng Giám đốc, cô đã để ý thái độ của Duy. Tuy nhiên anh vẫn cười nói như thường, không có dấu hiệu gì cho thấy anh là người gửi hoa. Ngoài Thiện Duy ra, Hạ Vi cũng không có nhiều mối quan hệ thân thiết bên ngoài. Ai lại tặng cho cô nhiều hoa như vậy chẳng nhân dịp gì?
Gần đến cửa phòng, cô gặp Mai Ly. Vừa nhìn thấy Hạ Vi, Mai Ly đã cười khúc khích đầy ẩn ý:
“Này, chị giỏi thật đấy. Ở tít tận Hà Nội mà cũng có anh thợ trồng hoa ở Đà Lạt gửi quà cho.”
Hạ Vi mơ hồ:
“Quà nào? Đà Lạt nào cơ?”
“Ôi trời, sao cứ dính đến những chuyện này là trí thông minh của chị bay đi đâu hết vậy?" Mai Ly thở dài: "Chẳng phải hoa chị nhận được hôm nay đều ở Đà Lạt mới có sao? Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên Festival hoa khai mạc, chẳng lẽ điều này chị cũng không biết?”
“À… ừm, chị không hay cập nhật tin tức cho lắm.”
Hạ Vi ậm ừ rồi lấy cớ đang bận chuồn thẳng. Đầu óc cô, từ lúc nghe thấy hai chữ “Đà Lạt” đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Không chỉ bởi vì, nét chữ trên thiệp quá đỗi quen thuộc. Không chỉ bởi vì, sáng nay anh ấy đã đi Đà Lạt. Không chỉ bởi vì, anh còn gửi kèm loại hoa lưu ly xanh mà cô thích nhất. Mà bởi vì, hôm nay là ngày ấy. Hai mươi hai tháng Sáu.
Mắt Hạ Vi mờ đi, rồi sau đó những gì cô thấy là một chiều hè tám năm về trước. Chàng trai Minh Khang hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt khôi ngô đang đỏ bừng, đứng trước mặt cô mà mồ hôi rịn ra ướt hết bàn tay. Lắp bắp mãi, cuối cùng anh mới thốt ra câu:
“Anh…rất thích em. Có thể…có thể…ở bên anh…được không?”
Lúc ấy, vẻ mặt Minh Khang đáng thương tới mức Hạ Vi chỉ muốn phì cười. Cô biết anh thích mình, cũng biết anh nhút nhát. Bởi vậy cô nghĩ, có lẽ tình cảm này sẽ bị anh chôn giấu rất lâu. Chỉ trách cô vừa xinh xắn vừa đáng yêu, có quá nhiều người nhòm ngó. Minh Khang vốn nhẫn nại từ tốn cũng bị ánh mắt nhìn cô đầy thèm thuồng của lũ sói háo sắc đó làm cho không chịu nổi, đành nhắm mắt nhắm mũi chạy đến tỏ tình. Kết quả là Hạ Vi sau một hồi suy nghĩ cũng mỉm cười đồng ý, khiến trái tim lơ lửng trên không trung của anh được kéo về mặt đất an toàn. Thật ra anh không biết, cô đã chờ câu nói này từ lâu. Ngày hôm đó, là ngày hai mươi hai tháng Sáu…
Một năm sau đó, đúng sát ngày kỉ niệm thì hai người cãi nhau rất lớn. Hạ Vi kiên quyết chặn số điện thoại của Minh Khang, không cho anh bất kì một cơ hội nào tiếp cận cô. Những tin nhắn Minh Khang gửi tới, cô đều xóa ngay không thèm đọc. Anh lo lắng phát điên, nhưng cũng không dám chạy đến nhà làm phiền bố mẹ cô. Thành ra, Minh Khang bị Hạ Vi làm cho lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Cho đáng đời anh! Lại dám nhắn tin ngọt nhạt với cô gái khác để cô phát hiện. Không cần biết lí do tại sao, chỉ nghĩ đến việc ấy thôi là máu trong người Hạ Vi lập tức sôi lên, không muốn nhìn mặt anh thêm một phút nào nữa. Tốt nhất là để anh tức chết đi, cô cũng đang bị anh chọc cho tức gần chết rồi đây!
Tối hôm ấy, Hạ Vi bướng bỉnh rốt cuộc đã tự làm cho mình mất mặt. Sau mười tin nhắn, năm mươi cuộc gọi nhỡ, anh im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ, kéo dài từ chiều cho tới tận đêm. Bình thường giận nhau, nếu không gọi được cho cô anh chắc chắn sẽ phát điên, sẽ lao đi tìm bạn cô nhờ giúp đỡ. Nhưng hôm nay, chỉ vì cô không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, anh liền bỏ mặc cô? Hạ Vi thực sự rất buồn, rất ấm ức. Minh Khang, anh được lắm! Có phải đã ở bên nhau một năm rồi, nên anh cho rằng không cần phải yêu em nhiều như lúc đầu, cũng nghĩ rằng em sẽ luôn ở đây đợi anh? Lửa giận trong lòng Hạ Vi vốn đã sắp nguôi nay lại bùng cháy, cô quyết tâm mặc kệ mai là ngày kỉ niệm một năm, ôm chăn đi ngủ.
Hôm sau ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng mèo lười Hạ Vi mới khoan khoái tỉnh dậy. Ngó chiếc điện thoại nằm chỏng chơ bên cạnh, cô lại thấy buồn phiền. Không mấy hi vọng gì, chỉ mở ra xem giờ, ai ngờ có một tin nhắn từ Minh Khang. Cô quên hết giận dỗi, vội mở ra xem:
“Anh biết em rất giận, cũng biết anh rất đáng chết. Nhưng hôm nay là kỉ niệm một năm ngày chúng ta bên nhau, dù em giận anh cũng cho anh thấy em một lát được không? Anh rất nhớ em… Anh đợi em bên ngoài, không gặp không về!”
Vội vàng xem lại giờ tin nhắn đến, Hạ Vi không khỏi giật mình. Sáu giờ? Có nhầm không vậy, sáu giờ anh không ngủ đã chạy đến đây tìm cô? Cuống cuồng đánh răng rửa mặt thay quần áo, Hạ Vi chạy thục mạng ra ngõ lớn. Từ xa cô đã thấy anh đứng dựa vào tường, đầu gục xuống. Có lẽ anh đang nghĩ, vì giận anh nên cô không thèm ra chăng? Hạ Vi thấy rất xót xa trong lòng, dù giận anh đến mấy, cô vẫn không muốn để anh phải chịu khổ thế này.
Cô từng bước tiến lại gần, Minh Khang vẫn chưa hay biết. Dù sao cũng làm mình làm mẩy suốt hôm qua, bây giờ cô không thể mặt dày mà chạy lại tươi cười hớn hở với anh được. Nghĩ vậy, Hạ Vi đến trước mặt Minh Khang, tỏ ra lạnh lùng:
“Anh vẫn chưa đi sao?”
Thật ra cô muốn hỏi anh đứng lâu như vậy có mỏi chân không, nhưng lại không dám thừa nhận mình là con ma ngủ ngày mười giờ trưa mới tỉnh giấc. Có điều, ngữ điệu của cô chắc là hơi “lạnh” quá mức cần thiết, vẻ mặt Minh Khang rất khó coi.
“Anh đã nói không gặp không về mà.”
Giọng của anh run run, khiến Hạ Vi vốn dễ mềm lòng trở nên mềm như nước. Nhưng cô vẫn cứng đầu tiếp tục hỏi:
“Từ hôm qua không liên lạc, giờ lại tìm em có chuyện gì không?”
“À thì là… có một thứ này muốn đưa cho em.”
Minh Khang bối rối nói rồi rút trong balo ra một lẵng hoa nhỏ kèm với một tấm thiệp. Dường như hiểu lầm rằng nhìn thấy mình sẽ càng làm cho Hạ Vi chướng mắt, đưa những thứ ấy xong anh vội vã quay đi:
“Nếu không có chuyện gì nữa, anh… về trước đây. Hẹn gặp lại em!”
Nhìn bóng Minh Khang xa dần, Hạ Vi bật cười. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại quá nhút nhát trước mặt phụ nữ, đặc biệt là trước mặt người mình yêu. Nói gì thì nói, cô cũng cảm thấy có chút ăn năn. Lẽ nào lúc nãy cô đã tỏ ra quá đáng sợ ư?
Hạ Vi vào nhà, nhìn ngắm lẵng hoa, cảm thấy rất hài lòng. Xanh dương là màu cô thích nhất, lại kết hợp với dáng vẻ thanh tao của hoa lưu ly làm nó càng trở nên đặc biệt hơn. Cô mở tấm thiệp của anh, nhìn thấy nét chữ ngay ngắn quen thuộc.
“Em biết hoa lưu ly xanh mang ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa “Đừng quên anh nhé”. Anh xin lỗi, lần này là anh đã sai rồi. Bây giờ và cả sau này, dù là em có giận anh, cũng đừng quên anh, được không? Hẹn gặp lại em!”
Mắt cô bỗng nhòe đi. Thì ra đều là cô đã nghĩ sai cho anh. Thì ra anh vẫn nhớ đến cô nhiều như vậy. Hạ Vi nhanh chóng thay quần áo, gọi điện cho Minh Khang:
“Anh đang ở đâu?”
“Anh… ở nhà. Sao vậy?”
“Mau tới đón em!”
Giọng Minh Khang vẫn chưa hết ngạc nhiên:
“Muốn anh đón em đi đâu?”
“Thì đi chơi nhân ngày kỉ niệm 1 năm, anh không muốn hả?”
Lúc này dường như Minh Khang mới hiểu ra ý của Hạ Vi, anh vội vàng đáp lại:
“Muốn chứ, muốn chứ. Em đợi anh, anh lập tức đến ngay!”
Sau đó, Hạ Vi vừa nhìn thấy Minh Khang thì nở nụ cười ngọt ngào tới mức chính cô cũng không ngờ tới. Sau đó, mọi thứ lại trở về đúng như khi chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều…
Trong lúc Minh Khang đi gửi xe, Hạ Vi ôm balo của anh, tiện thể mở ra định cất vài thứ đồ của mình vào đó. Chợt cô nhìn thấy hai tấm vé máy bay được nhét cùng một ngăn.
“Vé một chiều Hà Nội- Đà Lạt: 17: 30-19:10”
“Vé một chiều Đà Lạt – Hà Nội: 03:40-5:00”
Hạ Vi không còn tin vào mắt mình. Giờ trên vé trùng khớp với thời gian anh không liên lạc với cô, rồi sau đó đến gặp cô sáng nay. Chẳng lẽ anh…?
Đúng lúc ấy Minh Khang quay lại, nhìn thấy hai tấm vé trong tay cô, anh hơi ngạc nhiên rồi cười bình thản:
“Lẽ ra định về luôn tối qua nhưng lúc đến đó anh không thể tìm được hàng nào bán lưu ly xanh, phải đợi sáng sớm nay đến tận vườn mua rồi mới về.”
Cô kinh ngạc nhìn anh:
“Ý anh là, anh đã bay qua bay lại giữa Hà Nội với Đà Lạt chỉ để… mua hoa tặng em?”
Anh xoa đầu cô:
“Ngốc này, thế em nghĩ là loại hoa này ở đâu cũng có thể mua được hay sao?”
Hạ Vi bỗng dưng không biết phải nói gì nữa. Cô cứ im lặng, trong khi Minh Khang thì đang hả hê vui sướng trong lòng. Vốn không định nói cho cô biết vì sợ cô lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt cảm động của cô lúc này, anh thật sự cảm thấy rất thỏa mãn. Bao nhiêu mệt mỏi coi như cũng được đền đáp xứng đáng.
Thật ra hôm nay, trong lúc lục lọi đống hoa, Hạ Vi đã nhìn thấy chậu lưu ly xanh. Nhưng cô vờ như không biết, bởi cô ghét cái cảm giác hồi hộp mong chờ đang nhen nhóm giữa lòng mình. Lúc nhìn thấy dòng chữ trên thiệp, mắt cô đã mờ đi. Nhưng cô lại tiếp tục vờ như mình không nhớ nét chữ của anh, dù tấm thiệp cũ cô luôn mang theo mỗi ngày. Chỉ có điều, đến bây giờ thì Hạ Vi không thể tiếp tục vờ như mình không biết gì được nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng. Người gửi hoa chính là anh, cô không còn cách nào lừa dối bản thân mình. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa cay đắng trong cổ họng cô. Thì ra anh vẫn nhớ ngày này, dù năm năm đã trôi qua. Thì ra…cô thực sự còn có thể trả thù? Có tiếng kêu gào trong lòng cô, mong rằng năm năm qua chỉ là giấc mơ. Mong rằng giờ đây chỉ cần cô tỉnh dậy, thì có thể lập tức ôm chậu lưu ly xanh chạy đến gặp anh. Mong rằng chỉ cần không mơ nữa, thì cô sẽ không đau khi nhìn thấy anh như vậy…
“Giám đốc, chào buổi sáng!”
Nhìn thấy cô, ngay lập tức Thiện Duy đã không còn tỏ ra mệt mỏi chút nào. Anh cười rạng rỡ:
“Em đây rồi, may quá. Sát giờ làm mà vẫn chưa thấy em tới, anh còn đang định gọi điện hỏi xem em có sao không.”
“À… Hôm qua ngủ trễ nên sáng nay em dậy hơi muộn. Em xin lỗi.”
Duy khoát tay, nét cười trên mặt vẫn không thay đổi:
“Vẫn chưa muộn mà, là anh cứ lo đấy thôi. Em vào phòng làm việc đi.”
“Anh… Anh hôm qua mệt lắm à? Nhìn anh không được khỏe.”
Anh nhìn cô, ánh mắt ấm áp tràn ngập niềm vui:
“Anh không sao, hôm qua uống hơi nhiều nên mệt chút thôi.”
“Sau này anh chú ý giữ gìn sức khỏe đi, đừng để mọi người phải lo lắng.”
“Em đang lo cho anh ư?”
“À… Thì cũng giống như mọi nhân viên khác, em đương nhiên lo lắng cho sếp của mình rồi!” Hạ Vi cười gượng gạo.
Vẻ mặt Duy lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng anh vẫn cười với cô:
“Chỉ cần em còn lo lắng, sức khỏe của anh nhất định sẽ rất tốt.”
Về phòng làm việc nhưng Hạ Vi không thể tập trung. Ánh mắt Minh Khang ban sáng như xoáy vào tâm trí cô. Tại sao anh nhìn cô như vậy chứ? Không lẽ cô đã làm gì sai?!
Ngày hôm ấy, dù Hạ Vi có mong ngóng thế nào thì Minh Khang cũng không tới công ty cô dù đã có hẹn trước. Không biết tại sao, cô lại cho rằng lí do anh không tới là vì tránh mặt cô. Hạ Vi nghĩ thầm rồi lại tự cười nhạo mình, cô là cái gì mà anh phải tránh?
Đầu giờ chiều, nắng tháng Sáu làm cả văn phòng cùng uể oải rệu rã. Hạ Vi theo thói quen đi pha café cho mình, tiện thể cho một vài đồng nghiệp. Đang mắt nhắm mắt mở, cô suýt chút nữa đâm sầm vào một “bức tường đỏ”. Gọi là bức tường đỏ bởi khi ngẩng lên, Hạ Vi nhìn thấy trước mắt mình là một cơ man màu đỏ: váy đỏ, tóc đỏ, túi xách đỏ, giày đỏ, đồng hồ cũng… màu đỏ. Hơn nữa, điều quan trọng là đôi giày cao gót khiến cô ta cao hơn Hạ Vi một khoảng đáng kể, khiến cô cứ phải ngẩng lên nhìn. Hạ Vi vừa dự tính xem nên nói xin lỗi thế nào, vừa tranh thủ thẩm định đống màu đỏ trước mặt mình. Xem ra nước da rất trắng, dáng cũng rất được, quả là không tồi. Còn chưa kịp mở miệng, cô gái kia đã lên tiếng trước:
“Xin hỏi phòng Giám đốc ở tầng này đúng không?”
“Bức tường đỏ” tháo cặp kính râm che mất gần nửa khuôn mặt ra và ngay lập tức Hạ Vi đứng sững. Trước mặt cô là một người, nếu chỉ dùng từ xinh đẹp để miêu tả thôi thì không đủ. Mắt to tròn, mũi cao, gương mặt trái xoan thon gọn và cái cằm xinh đẹp, đứng trước mặt cô lúc này thực-sự-là-một-mỹ-nhân!
Không biết có phải do quá kích động hay không mà cô dừng hình vài giây rồi mới trả lời:
“À vâng, chị cứ đi thẳng đến phòng ở cuối hành lang là tới.”
“Cảm ơn.” Mỹ nhân mỉm cười.
Trời đất, tới cả dáng đi mà cũng quyến rũ thế kia! Từ trước tới nay, Hạ Vi vẫn chưa từng bị ai đánh giá thấp ngoại hình. Cô tuy không quá cao, chân không quá dài nhưng dáng người cũng được xem là cân đối. Hơn nữa mấy năm gần đây, do cô chăm chỉ đến phòng tập mỗi ngày nên số đo ba vòng cũng được cải thiện đáng kể so với hồi sinh viên. Cô thường được mọi người khen là xinh đẹp và cũng tự hài lòng về điều đó. Thế nhưng mỹ nhân vừa gặp đã khiến cô hoàn toàn mất tự tin vào bản thân mình. Hạ Vi thở dài xoa xoa mặt. So với thân hình hoàn hảo kia, gương mặt tròn trịa của cô thật chẳng ăn nhập chút nào…
Đang thầm thương tiếc cho nhan sắc của mình thì cô nghe có đồng nghiệp gọi. Vội vàng mang café về phòng, Hạ Vi ngạc nhiên đến há hốc mồm. Trên bàn làm việc của cô bày la liệt các lẵng hoa lớn nhỏ, đủ màu sắc và kích cỡ. Cô nuốt nước bọt, hỏi Minh Anh – cô đồng nghiệp ngồi ngay bàn bên cạnh:
“Chuyện này… là sao?”
Minh Anh cười khúc khích:
“Còn phải hỏi nữa sao, hẳn là giám đốc gửi hoa cho cậu đấy!”
Hạ Vi lắc đầu kinh ngạc:
“Cậu đừng nói những điều khó tin như vậy chứ, giám đốc của chúng ta đâu phải là người có thể nghĩ ra những việc thế này?”
Minh Anh lúng liếng đôi mắt tròn:
“Nếu vậy… cũng có thể là một fan hâm mộ nào đó gửi cho cậu? Ôi, nói chung dù là ai thì rõ ràng là cũng phải rất giàu mới có thể vì cậu mà tiêu nhiều tiền như vậy. Cậu làm đám con gái bọn tớ sắp ghen tị phát điên rồi đấy!”
Hạ Vi tiến lại phía bàn làm việc, ra sức tìm trong đống hoa chút manh mối của người gửi. Cuối cùng cô tìm thấy một tấm thiệp nhỏ trong lẵng hoa sứ đỏ. Hồi hộp mở ra xem, nhưng những gì viết trong thiệp càng làm cô cảm thấy mông lung.
“Hẹn gặp lại em.”
Đang thẫn thờ, Minh Anh lại vỗ vỗ vào vai cô:
“Yên tâm, chắc anh ấy sẽ sớm lộ diện thôi. Còn bây giờ tập trung vào công việc đi, sếp cho gọi cậu từ năm phút trước rổi đấy!”
Hạ Vi giật mình, tạm gác chuyện hoa hoét sang một bên, vội vàng đi đến phòng Giám đốc. Bước vào trong, cô không mấy ngạc nhiên khi mỹ nhân “bức tường đỏ” vẫn đang ngồi đó. Có điều cô chỉ thắc mắc không biết hai người họ gặp nhau lại tìm mình đến làm gì.
“À, cô ấy tới đây rồi.” Thiện Duy thấy Hạ Vi thì lập tức cười, quay sang nói với mỹ nhân. “Để tôi giới thiệu hai người với nhau.”
Mỹ nhân nghiêng đầu quan sát Hạ Vi:
“Thì ra cô gái mà anh nhắc là chị ấy sao?”
“Hai người quen nhau ư?” Đến lượt Duy kinh ngạc.
Mỹ nhân che miệng khẽ cười:
“À không, chỉ là ban nãy vừa gặp nhau ở bên ngoài.”
Hạ Vi bước tới, chìa tay ra:
“Vừa rồi hơi đường đột nên không kịp chào hỏi. Chào cô, tôi là Hạ Vi.”
Mỹ nhân nắm lấy tay Hạ Vi duyên dáng:
“Chào chị, tôi là Mỹ Uyên tới từ Nhã Lân.”
“Là người của Nhã Lân, chắc hôm nay cô tới đây thay cho Minh Khang?”
Cô gái tiếp tục cười.
“Phải rồi, sáng nay anh ấy vừa có việc gấp phải bay vào Đà Lạt nên cử tôi tới phụ trách thay công việc trong mấy ngày tới. Mong được chị giúp đỡ.”
“Đừng khách sáo, tôi mới là người phải nhờ cô giúp đỡ.”
Hạ Vi rất có cảm tình với cô gái này. Tuy phải thừa nhận là cô cũng có đố kị và tự ti khi đứng trước những người như vậy nhưng cô vẫn thấy rất hứng thú. Mỹ nhân này, tuy xinh đẹp kiều diễm nhưng lại không quá xa cách. Cư xử ôn hòa đúng mực, thực lòng làm người ta dễ chịu. Cô thầm than trong lòng, nếu trên đời cô gái nào cũng giống như thế này thì có lẽ cả đời cô cũng chẳng thể lấy chồng.
Hạ Vi quay lại bàn làm việc của mình, lấy thêm tài liệu để đi khảo sát cùng Mỹ Uyên. Mỹ nhân tên là Mỹ Uyên, đúng là một sự trùng hợp đáng yêu. Quay lại đó, vô số lẵng hoa mà cô tạm thời quên đi giờ lại khiến cô cảm thấy đau đầu. Rút cuộc là người nào rảnh rỗi như vậy chứ? Ban nãy khi vào phòng Giám đốc, cô đã để ý thái độ của Duy. Tuy nhiên anh vẫn cười nói như thường, không có dấu hiệu gì cho thấy anh là người gửi hoa. Ngoài Thiện Duy ra, Hạ Vi cũng không có nhiều mối quan hệ thân thiết bên ngoài. Ai lại tặng cho cô nhiều hoa như vậy chẳng nhân dịp gì?
Gần đến cửa phòng, cô gặp Mai Ly. Vừa nhìn thấy Hạ Vi, Mai Ly đã cười khúc khích đầy ẩn ý:
“Này, chị giỏi thật đấy. Ở tít tận Hà Nội mà cũng có anh thợ trồng hoa ở Đà Lạt gửi quà cho.”
Hạ Vi mơ hồ:
“Quà nào? Đà Lạt nào cơ?”
“Ôi trời, sao cứ dính đến những chuyện này là trí thông minh của chị bay đi đâu hết vậy?" Mai Ly thở dài: "Chẳng phải hoa chị nhận được hôm nay đều ở Đà Lạt mới có sao? Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên Festival hoa khai mạc, chẳng lẽ điều này chị cũng không biết?”
“À… ừm, chị không hay cập nhật tin tức cho lắm.”
Hạ Vi ậm ừ rồi lấy cớ đang bận chuồn thẳng. Đầu óc cô, từ lúc nghe thấy hai chữ “Đà Lạt” đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Không chỉ bởi vì, nét chữ trên thiệp quá đỗi quen thuộc. Không chỉ bởi vì, sáng nay anh ấy đã đi Đà Lạt. Không chỉ bởi vì, anh còn gửi kèm loại hoa lưu ly xanh mà cô thích nhất. Mà bởi vì, hôm nay là ngày ấy. Hai mươi hai tháng Sáu.
Mắt Hạ Vi mờ đi, rồi sau đó những gì cô thấy là một chiều hè tám năm về trước. Chàng trai Minh Khang hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt khôi ngô đang đỏ bừng, đứng trước mặt cô mà mồ hôi rịn ra ướt hết bàn tay. Lắp bắp mãi, cuối cùng anh mới thốt ra câu:
“Anh…rất thích em. Có thể…có thể…ở bên anh…được không?”
Lúc ấy, vẻ mặt Minh Khang đáng thương tới mức Hạ Vi chỉ muốn phì cười. Cô biết anh thích mình, cũng biết anh nhút nhát. Bởi vậy cô nghĩ, có lẽ tình cảm này sẽ bị anh chôn giấu rất lâu. Chỉ trách cô vừa xinh xắn vừa đáng yêu, có quá nhiều người nhòm ngó. Minh Khang vốn nhẫn nại từ tốn cũng bị ánh mắt nhìn cô đầy thèm thuồng của lũ sói háo sắc đó làm cho không chịu nổi, đành nhắm mắt nhắm mũi chạy đến tỏ tình. Kết quả là Hạ Vi sau một hồi suy nghĩ cũng mỉm cười đồng ý, khiến trái tim lơ lửng trên không trung của anh được kéo về mặt đất an toàn. Thật ra anh không biết, cô đã chờ câu nói này từ lâu. Ngày hôm đó, là ngày hai mươi hai tháng Sáu…
Một năm sau đó, đúng sát ngày kỉ niệm thì hai người cãi nhau rất lớn. Hạ Vi kiên quyết chặn số điện thoại của Minh Khang, không cho anh bất kì một cơ hội nào tiếp cận cô. Những tin nhắn Minh Khang gửi tới, cô đều xóa ngay không thèm đọc. Anh lo lắng phát điên, nhưng cũng không dám chạy đến nhà làm phiền bố mẹ cô. Thành ra, Minh Khang bị Hạ Vi làm cho lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Cho đáng đời anh! Lại dám nhắn tin ngọt nhạt với cô gái khác để cô phát hiện. Không cần biết lí do tại sao, chỉ nghĩ đến việc ấy thôi là máu trong người Hạ Vi lập tức sôi lên, không muốn nhìn mặt anh thêm một phút nào nữa. Tốt nhất là để anh tức chết đi, cô cũng đang bị anh chọc cho tức gần chết rồi đây!
Tối hôm ấy, Hạ Vi bướng bỉnh rốt cuộc đã tự làm cho mình mất mặt. Sau mười tin nhắn, năm mươi cuộc gọi nhỡ, anh im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ, kéo dài từ chiều cho tới tận đêm. Bình thường giận nhau, nếu không gọi được cho cô anh chắc chắn sẽ phát điên, sẽ lao đi tìm bạn cô nhờ giúp đỡ. Nhưng hôm nay, chỉ vì cô không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, anh liền bỏ mặc cô? Hạ Vi thực sự rất buồn, rất ấm ức. Minh Khang, anh được lắm! Có phải đã ở bên nhau một năm rồi, nên anh cho rằng không cần phải yêu em nhiều như lúc đầu, cũng nghĩ rằng em sẽ luôn ở đây đợi anh? Lửa giận trong lòng Hạ Vi vốn đã sắp nguôi nay lại bùng cháy, cô quyết tâm mặc kệ mai là ngày kỉ niệm một năm, ôm chăn đi ngủ.
Hôm sau ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng mèo lười Hạ Vi mới khoan khoái tỉnh dậy. Ngó chiếc điện thoại nằm chỏng chơ bên cạnh, cô lại thấy buồn phiền. Không mấy hi vọng gì, chỉ mở ra xem giờ, ai ngờ có một tin nhắn từ Minh Khang. Cô quên hết giận dỗi, vội mở ra xem:
“Anh biết em rất giận, cũng biết anh rất đáng chết. Nhưng hôm nay là kỉ niệm một năm ngày chúng ta bên nhau, dù em giận anh cũng cho anh thấy em một lát được không? Anh rất nhớ em… Anh đợi em bên ngoài, không gặp không về!”
Vội vàng xem lại giờ tin nhắn đến, Hạ Vi không khỏi giật mình. Sáu giờ? Có nhầm không vậy, sáu giờ anh không ngủ đã chạy đến đây tìm cô? Cuống cuồng đánh răng rửa mặt thay quần áo, Hạ Vi chạy thục mạng ra ngõ lớn. Từ xa cô đã thấy anh đứng dựa vào tường, đầu gục xuống. Có lẽ anh đang nghĩ, vì giận anh nên cô không thèm ra chăng? Hạ Vi thấy rất xót xa trong lòng, dù giận anh đến mấy, cô vẫn không muốn để anh phải chịu khổ thế này.
Cô từng bước tiến lại gần, Minh Khang vẫn chưa hay biết. Dù sao cũng làm mình làm mẩy suốt hôm qua, bây giờ cô không thể mặt dày mà chạy lại tươi cười hớn hở với anh được. Nghĩ vậy, Hạ Vi đến trước mặt Minh Khang, tỏ ra lạnh lùng:
“Anh vẫn chưa đi sao?”
Thật ra cô muốn hỏi anh đứng lâu như vậy có mỏi chân không, nhưng lại không dám thừa nhận mình là con ma ngủ ngày mười giờ trưa mới tỉnh giấc. Có điều, ngữ điệu của cô chắc là hơi “lạnh” quá mức cần thiết, vẻ mặt Minh Khang rất khó coi.
“Anh đã nói không gặp không về mà.”
Giọng của anh run run, khiến Hạ Vi vốn dễ mềm lòng trở nên mềm như nước. Nhưng cô vẫn cứng đầu tiếp tục hỏi:
“Từ hôm qua không liên lạc, giờ lại tìm em có chuyện gì không?”
“À thì là… có một thứ này muốn đưa cho em.”
Minh Khang bối rối nói rồi rút trong balo ra một lẵng hoa nhỏ kèm với một tấm thiệp. Dường như hiểu lầm rằng nhìn thấy mình sẽ càng làm cho Hạ Vi chướng mắt, đưa những thứ ấy xong anh vội vã quay đi:
“Nếu không có chuyện gì nữa, anh… về trước đây. Hẹn gặp lại em!”
Nhìn bóng Minh Khang xa dần, Hạ Vi bật cười. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại quá nhút nhát trước mặt phụ nữ, đặc biệt là trước mặt người mình yêu. Nói gì thì nói, cô cũng cảm thấy có chút ăn năn. Lẽ nào lúc nãy cô đã tỏ ra quá đáng sợ ư?
Hạ Vi vào nhà, nhìn ngắm lẵng hoa, cảm thấy rất hài lòng. Xanh dương là màu cô thích nhất, lại kết hợp với dáng vẻ thanh tao của hoa lưu ly làm nó càng trở nên đặc biệt hơn. Cô mở tấm thiệp của anh, nhìn thấy nét chữ ngay ngắn quen thuộc.
“Em biết hoa lưu ly xanh mang ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa “Đừng quên anh nhé”. Anh xin lỗi, lần này là anh đã sai rồi. Bây giờ và cả sau này, dù là em có giận anh, cũng đừng quên anh, được không? Hẹn gặp lại em!”
Mắt cô bỗng nhòe đi. Thì ra đều là cô đã nghĩ sai cho anh. Thì ra anh vẫn nhớ đến cô nhiều như vậy. Hạ Vi nhanh chóng thay quần áo, gọi điện cho Minh Khang:
“Anh đang ở đâu?”
“Anh… ở nhà. Sao vậy?”
“Mau tới đón em!”
Giọng Minh Khang vẫn chưa hết ngạc nhiên:
“Muốn anh đón em đi đâu?”
“Thì đi chơi nhân ngày kỉ niệm 1 năm, anh không muốn hả?”
Lúc này dường như Minh Khang mới hiểu ra ý của Hạ Vi, anh vội vàng đáp lại:
“Muốn chứ, muốn chứ. Em đợi anh, anh lập tức đến ngay!”
Sau đó, Hạ Vi vừa nhìn thấy Minh Khang thì nở nụ cười ngọt ngào tới mức chính cô cũng không ngờ tới. Sau đó, mọi thứ lại trở về đúng như khi chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều…
Trong lúc Minh Khang đi gửi xe, Hạ Vi ôm balo của anh, tiện thể mở ra định cất vài thứ đồ của mình vào đó. Chợt cô nhìn thấy hai tấm vé máy bay được nhét cùng một ngăn.
“Vé một chiều Hà Nội- Đà Lạt: 17: 30-19:10”
“Vé một chiều Đà Lạt – Hà Nội: 03:40-5:00”
Hạ Vi không còn tin vào mắt mình. Giờ trên vé trùng khớp với thời gian anh không liên lạc với cô, rồi sau đó đến gặp cô sáng nay. Chẳng lẽ anh…?
Đúng lúc ấy Minh Khang quay lại, nhìn thấy hai tấm vé trong tay cô, anh hơi ngạc nhiên rồi cười bình thản:
“Lẽ ra định về luôn tối qua nhưng lúc đến đó anh không thể tìm được hàng nào bán lưu ly xanh, phải đợi sáng sớm nay đến tận vườn mua rồi mới về.”
Cô kinh ngạc nhìn anh:
“Ý anh là, anh đã bay qua bay lại giữa Hà Nội với Đà Lạt chỉ để… mua hoa tặng em?”
Anh xoa đầu cô:
“Ngốc này, thế em nghĩ là loại hoa này ở đâu cũng có thể mua được hay sao?”
Hạ Vi bỗng dưng không biết phải nói gì nữa. Cô cứ im lặng, trong khi Minh Khang thì đang hả hê vui sướng trong lòng. Vốn không định nói cho cô biết vì sợ cô lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt cảm động của cô lúc này, anh thật sự cảm thấy rất thỏa mãn. Bao nhiêu mệt mỏi coi như cũng được đền đáp xứng đáng.
Thật ra hôm nay, trong lúc lục lọi đống hoa, Hạ Vi đã nhìn thấy chậu lưu ly xanh. Nhưng cô vờ như không biết, bởi cô ghét cái cảm giác hồi hộp mong chờ đang nhen nhóm giữa lòng mình. Lúc nhìn thấy dòng chữ trên thiệp, mắt cô đã mờ đi. Nhưng cô lại tiếp tục vờ như mình không nhớ nét chữ của anh, dù tấm thiệp cũ cô luôn mang theo mỗi ngày. Chỉ có điều, đến bây giờ thì Hạ Vi không thể tiếp tục vờ như mình không biết gì được nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng. Người gửi hoa chính là anh, cô không còn cách nào lừa dối bản thân mình. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa cay đắng trong cổ họng cô. Thì ra anh vẫn nhớ ngày này, dù năm năm đã trôi qua. Thì ra…cô thực sự còn có thể trả thù? Có tiếng kêu gào trong lòng cô, mong rằng năm năm qua chỉ là giấc mơ. Mong rằng giờ đây chỉ cần cô tỉnh dậy, thì có thể lập tức ôm chậu lưu ly xanh chạy đến gặp anh. Mong rằng chỉ cần không mơ nữa, thì cô sẽ không đau khi nhìn thấy anh như vậy…
/10
|