Di mở va li lấy khăn bông lau tóc rồi lại ra ngồi ở ban công. Nếu không có ban công nhà đối diện thì tầm nhìn của Di chắc rộng hơn thế này. Mùa đông ở đây vẫn lạnh và khô. Sự yên tĩnh hiếm hoi khi thành phố lên đèn, khi người ta trở về nhà với bữa cơm gia đình vẫn mang lại cho Di cảm giác dễ chịu. Mười năm nữa trôi qua, nếu Di vẫn ngồi ở đây như thế này thì nó có thể giống một buổi chiều nào đó trong quá khứ của Di không? Có người nói rằng cuộc đời này như một tấm gương tự phản chiếu chính nó. Một ngày nào đó con người sẽ sống lại ở một không gian, một thời gian của riêng mình trong quá khứ. Di muốn chắc rằng khi ngày đó đến, cô sẽ không quên làm những việc mà cô đã làm, không quên cảm thấy những điều mà cô đã cảm thấy. Di lẩm nhẩm những điều đó trong đầu, ghi lại mỗi năm trong tâm trí nhưng có cảm giác rằng có nhiều điều đã dần dần trở nên lạnh lẽo.
Di lục tìm dưới đáy va li, chiếc váy dự tiệc duy nhất của Di nằm bẹp gí dưới một đống quần áo lộn xộn. Một cái váy màu đen ngắn trên đầu gối với phần tay áo và ngực áo bằng ren mỏng đi kèm với bộ vòng pha hai màu đen và ánh kim. Cái váy không thời thượng nhưng cũng không lỗi mốt. Di lục tìm đồ trang điểm trong ngăn lưới của va li, một cái chì kẻ lông mày màu nâu đậm – màu tóc của Di, một thỏi son màu đỏ, một hộp gel kẻ mắt còn nguyên và một thanh mascara đã vón cục. Di soi mình trong gương. Gương mặt Di không dễ nhìn lắm, mắt không to, mũi thẳng nhưng hơi ngắn, miệng lại hơi rộng. Di trang điểm rồi chải tóc, cố gắng chuốt mascara đã khô lên mắt và dùng một thỏi son cho cả môi và má, riêng phần má Di chỉ xoa xoa qua loa, chẳng hiểu có rõ là má hồng hay không nữa. Di thay váy rồi kéo lê đôi dép loẹt xoẹt xuống quán.
Vinh và Thu đã đến từ bao giờ. Thu dựng chổi vào tường, lau tay vào tạp dề trong lúc thằng Vinh chầm chậm nhả từng hơi thuốc trên cái ghế chờ ngoài cửa quán. Nghe tiếng dép, nó ngẩng lên.
“Kịch bản năm ngoái nguyên xi.” Thu nhìn Di từ đầu đến chân thở dài.
“Nào, người đẹp dép lê, vào thẳng trong nhà.”
Thu thả phịch xuống đất một đôi giày cao gót mảnh mai màu đen tuyền với đường viền ánh kim.
“Ít ra năm nay mày không mặc váy và đi bốt vải dù. Nếu không muốn tao ghét cái váy mày đang mặc thì có thể thay cái này.” Thu ném cái váy đen khác lên bàn. Một cái váy đen lệch vai kiểu ôm sát người cùng đôi găng tay duyên dáng cũng màu đen. Di nhìn cái váy rồi để một chiếc giày xuống đất, xỏ chân vào. Chiếc giày hơi rộng một chút nhưng vẫn có thể di chuyển dễ dàng.
“Tao mượn đôi giày.” Di nói với Thu rồi đi khắp quán, bật thêm đèn. Trên cả hai bức tường dòng chữ “Happy Valentine’s day” màu bạc sáng lấp lánh. Những dây kim tuyến dài và bóng bay ánh nhũ được gắn trên trần quán. Ban nhạc đã đến cùng với thằng Phương. Kimora và hai cô bạn ca sĩ bước vào sau cùng.
“Hôm nay, ngoài ba bài chính thì hát theo yêu cầu của khách nhé, mỗi ca sĩ hát một bài chính.” Thằng Phương nói với ban nhạc. Mọi người đang chỉnh trang lại nhạc cụ trên sân khấu.
“Ba bài chính là những bài gì?” Một thành viên trong ban nhạc hỏi.
“More Than Words.” Thằng Phương đang trả lời thì Thu chen vào: “Hôm nay Kimora không hát đâu, bỏ bài ấy ra đi.” Thằng Phương có vẻ chưng hửng nhưng nó không nhìn Kimora mà quay đi ngay: “Dợt trước một tí, có hai bài chính là…”
Kimora ngồi xuống ghế, nhoẻn cười với Di rồi nhìn về phía sân khấu. Hai cô bạn của cô đi về phòng vệ sinh để thay đồ diễn. Thằng Phương đứng cạnh sân khấu, dựa lưng vào thành loa, vừa hút thuốc vừa xem lại tờ chương trình vẻ chăm chú. Di và Thu nhìn nhau trong giây lát rồi Thu quay người bỏ vào trong giúp thằng Vinh đang tất bật với đống ly tách. Di đứng dậy. Di nhớ lần Nhã quay lại tìm cả bọn hai tháng sau khi quán mở cửa và tám tháng sau khi nó đi. Lúc đó, thằng Phương đang đứng sau quầy rửa cốc. Theo từng bước chân của Nhã, Di đứng ở đây, tim đập thình thịch. Với tính khí nóng nảy của thằng Phương, Di sợ rằng những cái cốc trên tay nó sẽ bay như mưa. Nhã hơi co người lại, hai vai run run nhưng vẫn bước về phía trước. Thằng Phương không nói gì, nó vẫn chậm rãi lau cốc cho đến tận khi Nhã đứng trước mặt nó. Rồi bằng những cử động nhẹ nhàng nó pha một ly Blue Lagoon mà Nhã thích uống rồi đặt trước mặt cô.
“Ly này anh mời, lâu quá không gặp em.”
Nhã bật khóc. Phải rồi, Di cũng bật khóc. Những lời đó không thể là lời mà thằng Phương nói với Nhã, cô gái mà nó đã yêu sáu năm, cô gái thân thiết đến độ đã trở thành một phần của nó. So với việc nói những lời đó thì chẳng thà nó ném vỡ hết ly tách ở quán còn hơn. Chỉ bằng một câu ngắn gọn như thế, thằng Phương kết thúc mọi thứ: hạnh phúc, nỗi đau, sự giày vò và cả niềm hy vọng. Không có câu trả lời nào dành cho người đã làm mình tổn thương cay đắng hơn việc tha thứ và ngừng quan tâm. Thằng Phương đẩy hộp giấy đến trước mặt Nhã, nhìn Nhã khóc bằng cái nhìn trong suốt như nó vẫn nhìn những đứa con gái khác.
“Anh không giỏi mấy chuyện này, nếu em cần tâm sự thì để anh gọi Thu hoặc Di.” Nó định quay người bước đi thì Nhã nắm lấy bàn tay nó, rất chặt. Nó vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Nhã rồi đặt tay cô xuống mặt quầy bar. Đó không phải lần cuối cùng Nhã tìm đến đây nhưng dường như với thằng Phương, quá khứ như một cái đĩa đã bị xóa sạch, không còn dấu vết. Nỗi đau chỉ đơn giản là nỗi đau chứ không vì một ai đó hay gắn kèm với bất kỳ cảm xúc oán giận, nhớ thương nào khác. Điều này có lẽ đã làm cho Nhã đau đớn hồ nghi về chính sự hiện hữu của mình trong quá khứ của thằng Phương. Nhã không biết về ba tháng trời thằng Phương đóng cửa. Mỗi ngày hai bận, Di để cơm và thuốc lá trước cửa phòng nó và cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nhỏ nhoi nào của sự sống phát ra từ đó. Di từng muốn nhưng không thể phá tung cánh cửa để bước vào bởi Di hiểu cánh cửa đó như cái vòng chắn cuối cùng để thằng Phương giữ lại sự tự tôn của nó. Một ngày cuối thu, hai năm trước, thằng Phương mở cửa bước ra, gầy như một chiếc lá rụng, mái tóc mọc dài thượt và làn da trắng nhợt nhưng nó nhìn Di mỉm cười. Nụ cười làm Di đau lòng hơn cả một lít nước mắt.
“Tối dẫn tao đi ăn nhé!”
Nó đi cắt tóc trong lúc Di giúp nó dỡ đồ từ va li, xếp lại vào trong tủ. Những lúc trước, khi Di buồn, nó hay tới nhà, kéo Di ra khỏi chăn, tha Di đi hết từ phố này đến phố khác, quán này đến quán khác, ăn đến no căng bụng, uống đến khi nào Di kêu buồn ngủ mới thôi. Nó không bao giờ an ủi Di, nói những điều có nghĩa lý. Nó cho Di có quyền được buồn, được ngu ngốc, được dại khờ theo cách Di muốn. Thi thoảng, nó ngồi cạnh đàn cho Di nghe bài Jamaica Farewell hết lần này đến lần khác mặc cho Nhã đợi nó đến ngủ gục trên giường của Di.
Thằng Phương bảo Di rằng, con gái với nó bây giờ giống như những thanh nước đá di động, những thanh nước đá mà khi đứng gần nó không thấy gì ngoài hơi lạnh như khói đang toát ra. Nó bắt đầu cặp kè với đám con trai và nhìn con gái bằng cái nhìn trong suốt. Nó đã học từ người giỏi nhất rằng tàn nhẫn và thản nhiên là cách nhanh nhất để kết thúc mọi việc. Giống như một ngày, bình thường như bao nhiêu ngày khác trong sáu năm yêu thương của nó, người ta để lại ba chữ “em đi đây” và xách va li lên máy bay. Nó không biết rằng sự tàn nhẫn và thản nhiên đó không phải chỉ khiến mọi chuyện kết thúc mà còn tàn phá bản thân nó, biến nó thành một thứ “nửa nạc nửa mỡ” như lời Thu. Tận sâu trong thâm tâm đã vỡ nát của thằng Phương, người nó yêu vẫn không có lỗi. Người ta được quyền ngu ngốc và dại khờ theo cách mà họ muốn.
Di chứng kiến thằng Phương áp dụng bài học đó với rất nhiều cô gái, dù những người này mới chỉ mơ hồ mong muốn một cái nhìn ấm áp từ nó. Có lẽ với đám con gái, thằng Phương cũng là một tảng băng mà bất kỳ ai tới quá gần sẽ bỏng vì cóng lạnh. Nó lạnh lùng đủ để người ta bỏ chạy khi chưa kịp với bàn tay về phía nó. Chưa cô gái nào tới đủ gần để bị tổn thương và để thằng Phương nhận thấy rằng sự tàn nhẫn và thản nhiên của nó còn có khả năng tàn phá.
Và rồi Di có thói quen lần theo ánh mắt của Kimora khi câu hát đầu tiên của bài What’s Up kết thúc, khi thằng Phương lặng lẽ đàn Jamaica Farewell cho Di nghe những lúc Di cầm trên tay một ly Jack tonic và rồi ánh mắt đó chúi xuống, chênh chao trên mặt đất trước khi Kimora ngẩng đầu, mỉm cười bình thản với Di. Những lúc như vậy, Di không còn hiểu nhiều về cảm xúc của mình nữa, cô chỉ biết rằng ánh mắt đó không phải là ánh mắt của một thanh đá tỏa ra hơi lạnh. Di không muốn đứng về phía thằng Phương nữa. Di muốn nó hiểu điều mà Di chưa có cơ hội để hiểu: rằng người đến sau có thể sẽ không đủ tỉ mẩn để xắt nhỏ khoai tây và cà rốt khi nấu canh sườn, không đủ kiên nhẫn để nhắc nó mang khăn quàng cổ mười lượt một ngày để không sụt sịt suốt cả mùa đông. Người đó sẽ có cách riêng để yêu nó, thương nó, ở bên cạnh nó và có thể sẽ không bao giờ tàn nhẫn và thản nhiên. Dù Kimora không phải là người con gái đó đi nữa nhưng tình cảm mà cô đang có đủ để thằng Phương không có quyền coi cô là không khí, là thanh đá tỏa hơi lạnh.
Di mím môi bước tới chỗ thằng Phương, định bụng sẽ kéo nó ra ngoài để trình bày bài diễn thuyết dài dằng dặc trong đầu mà chính cô còn chưa biết bắt đầu từ đâu thì bỗng một người đi vượt qua mặt Di. Kimora giật phăng tờ chương trình trên tay thằng Phương rồi búng tay ra hiệu cho một thành viên trong ban nhạc. Thành viên này ném cây guitar cho cô, Kimora ấn cây guitar vào tay thằng Phương.
Cô bước lên sân khấu, ngồi xuống ghế trong lúc thằng Phương điềm nhiên chậm chạp nối dây vào thùng đàn. Nó thử vài nốt rồi gõ nhịp chân, tiếng guitar vang lên bập bùng bản More Than Words nhưng Kimora ra hiệu cho nó ngừng lại. Cô nói vào mic Big Girls Don’t Cry. Thằng Phương thả lỏng đầu gối chân trái, vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, so dây lần nữa rồi ném điếu thuốc xuống sàn, di chân. Tiếng nhạc lại vang lên.
Di lục tìm dưới đáy va li, chiếc váy dự tiệc duy nhất của Di nằm bẹp gí dưới một đống quần áo lộn xộn. Một cái váy màu đen ngắn trên đầu gối với phần tay áo và ngực áo bằng ren mỏng đi kèm với bộ vòng pha hai màu đen và ánh kim. Cái váy không thời thượng nhưng cũng không lỗi mốt. Di lục tìm đồ trang điểm trong ngăn lưới của va li, một cái chì kẻ lông mày màu nâu đậm – màu tóc của Di, một thỏi son màu đỏ, một hộp gel kẻ mắt còn nguyên và một thanh mascara đã vón cục. Di soi mình trong gương. Gương mặt Di không dễ nhìn lắm, mắt không to, mũi thẳng nhưng hơi ngắn, miệng lại hơi rộng. Di trang điểm rồi chải tóc, cố gắng chuốt mascara đã khô lên mắt và dùng một thỏi son cho cả môi và má, riêng phần má Di chỉ xoa xoa qua loa, chẳng hiểu có rõ là má hồng hay không nữa. Di thay váy rồi kéo lê đôi dép loẹt xoẹt xuống quán.
Vinh và Thu đã đến từ bao giờ. Thu dựng chổi vào tường, lau tay vào tạp dề trong lúc thằng Vinh chầm chậm nhả từng hơi thuốc trên cái ghế chờ ngoài cửa quán. Nghe tiếng dép, nó ngẩng lên.
“Kịch bản năm ngoái nguyên xi.” Thu nhìn Di từ đầu đến chân thở dài.
“Nào, người đẹp dép lê, vào thẳng trong nhà.”
Thu thả phịch xuống đất một đôi giày cao gót mảnh mai màu đen tuyền với đường viền ánh kim.
“Ít ra năm nay mày không mặc váy và đi bốt vải dù. Nếu không muốn tao ghét cái váy mày đang mặc thì có thể thay cái này.” Thu ném cái váy đen khác lên bàn. Một cái váy đen lệch vai kiểu ôm sát người cùng đôi găng tay duyên dáng cũng màu đen. Di nhìn cái váy rồi để một chiếc giày xuống đất, xỏ chân vào. Chiếc giày hơi rộng một chút nhưng vẫn có thể di chuyển dễ dàng.
“Tao mượn đôi giày.” Di nói với Thu rồi đi khắp quán, bật thêm đèn. Trên cả hai bức tường dòng chữ “Happy Valentine’s day” màu bạc sáng lấp lánh. Những dây kim tuyến dài và bóng bay ánh nhũ được gắn trên trần quán. Ban nhạc đã đến cùng với thằng Phương. Kimora và hai cô bạn ca sĩ bước vào sau cùng.
“Hôm nay, ngoài ba bài chính thì hát theo yêu cầu của khách nhé, mỗi ca sĩ hát một bài chính.” Thằng Phương nói với ban nhạc. Mọi người đang chỉnh trang lại nhạc cụ trên sân khấu.
“Ba bài chính là những bài gì?” Một thành viên trong ban nhạc hỏi.
“More Than Words.” Thằng Phương đang trả lời thì Thu chen vào: “Hôm nay Kimora không hát đâu, bỏ bài ấy ra đi.” Thằng Phương có vẻ chưng hửng nhưng nó không nhìn Kimora mà quay đi ngay: “Dợt trước một tí, có hai bài chính là…”
Kimora ngồi xuống ghế, nhoẻn cười với Di rồi nhìn về phía sân khấu. Hai cô bạn của cô đi về phòng vệ sinh để thay đồ diễn. Thằng Phương đứng cạnh sân khấu, dựa lưng vào thành loa, vừa hút thuốc vừa xem lại tờ chương trình vẻ chăm chú. Di và Thu nhìn nhau trong giây lát rồi Thu quay người bỏ vào trong giúp thằng Vinh đang tất bật với đống ly tách. Di đứng dậy. Di nhớ lần Nhã quay lại tìm cả bọn hai tháng sau khi quán mở cửa và tám tháng sau khi nó đi. Lúc đó, thằng Phương đang đứng sau quầy rửa cốc. Theo từng bước chân của Nhã, Di đứng ở đây, tim đập thình thịch. Với tính khí nóng nảy của thằng Phương, Di sợ rằng những cái cốc trên tay nó sẽ bay như mưa. Nhã hơi co người lại, hai vai run run nhưng vẫn bước về phía trước. Thằng Phương không nói gì, nó vẫn chậm rãi lau cốc cho đến tận khi Nhã đứng trước mặt nó. Rồi bằng những cử động nhẹ nhàng nó pha một ly Blue Lagoon mà Nhã thích uống rồi đặt trước mặt cô.
“Ly này anh mời, lâu quá không gặp em.”
Nhã bật khóc. Phải rồi, Di cũng bật khóc. Những lời đó không thể là lời mà thằng Phương nói với Nhã, cô gái mà nó đã yêu sáu năm, cô gái thân thiết đến độ đã trở thành một phần của nó. So với việc nói những lời đó thì chẳng thà nó ném vỡ hết ly tách ở quán còn hơn. Chỉ bằng một câu ngắn gọn như thế, thằng Phương kết thúc mọi thứ: hạnh phúc, nỗi đau, sự giày vò và cả niềm hy vọng. Không có câu trả lời nào dành cho người đã làm mình tổn thương cay đắng hơn việc tha thứ và ngừng quan tâm. Thằng Phương đẩy hộp giấy đến trước mặt Nhã, nhìn Nhã khóc bằng cái nhìn trong suốt như nó vẫn nhìn những đứa con gái khác.
“Anh không giỏi mấy chuyện này, nếu em cần tâm sự thì để anh gọi Thu hoặc Di.” Nó định quay người bước đi thì Nhã nắm lấy bàn tay nó, rất chặt. Nó vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Nhã rồi đặt tay cô xuống mặt quầy bar. Đó không phải lần cuối cùng Nhã tìm đến đây nhưng dường như với thằng Phương, quá khứ như một cái đĩa đã bị xóa sạch, không còn dấu vết. Nỗi đau chỉ đơn giản là nỗi đau chứ không vì một ai đó hay gắn kèm với bất kỳ cảm xúc oán giận, nhớ thương nào khác. Điều này có lẽ đã làm cho Nhã đau đớn hồ nghi về chính sự hiện hữu của mình trong quá khứ của thằng Phương. Nhã không biết về ba tháng trời thằng Phương đóng cửa. Mỗi ngày hai bận, Di để cơm và thuốc lá trước cửa phòng nó và cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nhỏ nhoi nào của sự sống phát ra từ đó. Di từng muốn nhưng không thể phá tung cánh cửa để bước vào bởi Di hiểu cánh cửa đó như cái vòng chắn cuối cùng để thằng Phương giữ lại sự tự tôn của nó. Một ngày cuối thu, hai năm trước, thằng Phương mở cửa bước ra, gầy như một chiếc lá rụng, mái tóc mọc dài thượt và làn da trắng nhợt nhưng nó nhìn Di mỉm cười. Nụ cười làm Di đau lòng hơn cả một lít nước mắt.
“Tối dẫn tao đi ăn nhé!”
Nó đi cắt tóc trong lúc Di giúp nó dỡ đồ từ va li, xếp lại vào trong tủ. Những lúc trước, khi Di buồn, nó hay tới nhà, kéo Di ra khỏi chăn, tha Di đi hết từ phố này đến phố khác, quán này đến quán khác, ăn đến no căng bụng, uống đến khi nào Di kêu buồn ngủ mới thôi. Nó không bao giờ an ủi Di, nói những điều có nghĩa lý. Nó cho Di có quyền được buồn, được ngu ngốc, được dại khờ theo cách Di muốn. Thi thoảng, nó ngồi cạnh đàn cho Di nghe bài Jamaica Farewell hết lần này đến lần khác mặc cho Nhã đợi nó đến ngủ gục trên giường của Di.
Thằng Phương bảo Di rằng, con gái với nó bây giờ giống như những thanh nước đá di động, những thanh nước đá mà khi đứng gần nó không thấy gì ngoài hơi lạnh như khói đang toát ra. Nó bắt đầu cặp kè với đám con trai và nhìn con gái bằng cái nhìn trong suốt. Nó đã học từ người giỏi nhất rằng tàn nhẫn và thản nhiên là cách nhanh nhất để kết thúc mọi việc. Giống như một ngày, bình thường như bao nhiêu ngày khác trong sáu năm yêu thương của nó, người ta để lại ba chữ “em đi đây” và xách va li lên máy bay. Nó không biết rằng sự tàn nhẫn và thản nhiên đó không phải chỉ khiến mọi chuyện kết thúc mà còn tàn phá bản thân nó, biến nó thành một thứ “nửa nạc nửa mỡ” như lời Thu. Tận sâu trong thâm tâm đã vỡ nát của thằng Phương, người nó yêu vẫn không có lỗi. Người ta được quyền ngu ngốc và dại khờ theo cách mà họ muốn.
Di chứng kiến thằng Phương áp dụng bài học đó với rất nhiều cô gái, dù những người này mới chỉ mơ hồ mong muốn một cái nhìn ấm áp từ nó. Có lẽ với đám con gái, thằng Phương cũng là một tảng băng mà bất kỳ ai tới quá gần sẽ bỏng vì cóng lạnh. Nó lạnh lùng đủ để người ta bỏ chạy khi chưa kịp với bàn tay về phía nó. Chưa cô gái nào tới đủ gần để bị tổn thương và để thằng Phương nhận thấy rằng sự tàn nhẫn và thản nhiên của nó còn có khả năng tàn phá.
Và rồi Di có thói quen lần theo ánh mắt của Kimora khi câu hát đầu tiên của bài What’s Up kết thúc, khi thằng Phương lặng lẽ đàn Jamaica Farewell cho Di nghe những lúc Di cầm trên tay một ly Jack tonic và rồi ánh mắt đó chúi xuống, chênh chao trên mặt đất trước khi Kimora ngẩng đầu, mỉm cười bình thản với Di. Những lúc như vậy, Di không còn hiểu nhiều về cảm xúc của mình nữa, cô chỉ biết rằng ánh mắt đó không phải là ánh mắt của một thanh đá tỏa ra hơi lạnh. Di không muốn đứng về phía thằng Phương nữa. Di muốn nó hiểu điều mà Di chưa có cơ hội để hiểu: rằng người đến sau có thể sẽ không đủ tỉ mẩn để xắt nhỏ khoai tây và cà rốt khi nấu canh sườn, không đủ kiên nhẫn để nhắc nó mang khăn quàng cổ mười lượt một ngày để không sụt sịt suốt cả mùa đông. Người đó sẽ có cách riêng để yêu nó, thương nó, ở bên cạnh nó và có thể sẽ không bao giờ tàn nhẫn và thản nhiên. Dù Kimora không phải là người con gái đó đi nữa nhưng tình cảm mà cô đang có đủ để thằng Phương không có quyền coi cô là không khí, là thanh đá tỏa hơi lạnh.
Di mím môi bước tới chỗ thằng Phương, định bụng sẽ kéo nó ra ngoài để trình bày bài diễn thuyết dài dằng dặc trong đầu mà chính cô còn chưa biết bắt đầu từ đâu thì bỗng một người đi vượt qua mặt Di. Kimora giật phăng tờ chương trình trên tay thằng Phương rồi búng tay ra hiệu cho một thành viên trong ban nhạc. Thành viên này ném cây guitar cho cô, Kimora ấn cây guitar vào tay thằng Phương.
Cô bước lên sân khấu, ngồi xuống ghế trong lúc thằng Phương điềm nhiên chậm chạp nối dây vào thùng đàn. Nó thử vài nốt rồi gõ nhịp chân, tiếng guitar vang lên bập bùng bản More Than Words nhưng Kimora ra hiệu cho nó ngừng lại. Cô nói vào mic Big Girls Don’t Cry. Thằng Phương thả lỏng đầu gối chân trái, vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, so dây lần nữa rồi ném điếu thuốc xuống sàn, di chân. Tiếng nhạc lại vang lên.
/26
|