Di bật cười. Lần đầu tiên cô vừa nói chuyện vừa cười với Vũ, thân quen như một người bạn lâu ngày không gặp.
“Không biết rồi ai sẽ ở ban công đối diện nhà tôi nhỉ?”
“Cô tò mò lắm à?”
“Thì lo, không hiểu rồi họ có ném cái gì đó sang phá cái chậu hoa đặc biệt của tôi nữa không.”
“Lúc đó cô nhớ xử lý luôn cả phần tôi nữa nhé!”
“Ừ, xử đẹp.”
“Chào mẹ anh hộ tôi.”
Vũ gật đầu: “Mẹ cô nữa nhé!”
“Anh có thể chào ngay bây giờ.” Cô ngẩng đầu và chỉ lên bầu trời. Đôi mắt cô không ánh buồn mà tràn ngập sự ấm áp.
Vũ muốn ngồi gần lại một chút, anh hỏi khẽ: “Bố Di đâu?”
Có lẽ với cô, đó có thể là câu hỏi quá riêng tư mà một người xa lạ như Vũ không bao giờ nên hỏi. Vũ biết như vậy nhưng anh không còn quan tâm nữa.
Di không im lặng, chỉ không nhìn Vũ nữa: “Bố tôi có gia đình khác rồi. Nhưng tôi không buồn và khổ như Thu. Từ ngày mẹ tôi mất, gia đình với tôi đã không còn trọn vẹn. Thiếu bố với tôi cũng chỉ buồn thôi nhưng với một số người khác, thiếu bố tôi thì gia đình họ không trọn vẹn mà thêm tôi vào đó thì cũng vậy luôn.” Lúc này, cô mới nhìn Vũ. “Bây giờ đây là nhà của tôi, gia đình của tôi.”
“Vậy thì lúc nào tới thành phố này, tôi sẽ đến thăm cô, chỉ sợ cô lại đi đâu xa mất.” Vũ làm như kiểu đang chụp ảnh bằng tay.
Di gật đầu. “Tôi mà đi thì sẽ mất một, hai năm. Hai năm nữa, nếu trở về, tôi nhất định sẽ quay lại chỗ cây dẻ trên cao nguyên lần trước ấy, trước mùa hoa dại tàn. Ở đó đẹp quá!”
“Còn tôi thì phải chạy vài vòng mới được. Lần trước mọi người chừa lại mình tôi.” Vũ nói rồi cả hai khúc khích cười.
Hết đêm đó, Phương mới về tới nơi, nó chui luôn lên giường, trùm chăn ngủ, mặc kệ Vũ và Di ngồi thơ thẩn bên bậu cửa nhìn những ánh dương đầu tiên lóe lên từ phía con sông ở chốn xa xa.
20
Thằng Phương chẳng nói với Di câu nào đã định bỏ đi. Di ngồi trên nệm lười vào trưa ngày hôm sau, vừa uống sữa vừa nói với nó: “Cho tao ăn trưa đã.”
“Gọi đồ về mà ăn, tao phải đi có việc.” Nó quày quả nắm tay nắm cửa.
“Chân tao đau”, Di nói tỉnh bơ.
“Bấm điện thoại bằng chân à?” Nó cáu kỉnh. “Để tao gọi Vũ.”
“Người ta là osin của mày à? Cho tao đi ăn”, Di lặp lại.
Thằng Phương xoay tay nắm cửa. Di là ra vẻ thản nhiên, nhấc điện thoại lên, bấm số. Nghĩ gì đó, thằng Phương quay lại, giằng lấy điện thoại của cô, nhìn số trên màn hình rồi ngồi phịch xuống đất.
“Lằng nhằng quá, ăn gì?”
“Mì úp.” Nghe thấy vậy, thằng Phương trợn mắt nhìn cô. “Nước chanh nữa.”
Vì yêu cầu nước chanh của Di mà hai đứa chuyển địa điểm xuống quán. Thằng Phương đặt hai bát mì xuống bàn, mặt cau có.
“Chờ một tí, tao đi pha nước chanh.” Di gật đầu vui vẻ nghe tiếng giày của nó nện cộp cộp trên sàn vẻ tức tối.
“Làm gì có quả chanh nào đâu mà pha nước chanh.” Thằng Phương thò đầu lên khỏi quầy bar, mặt mũi nhăn nhó.
Di vẫn điềm nhiên ăn mì. Cửa quán bật mở, Kimora bước vào, vui vẻ giơ túi chanh lên bằng bàn tay lành lặn. “Đợi Kimora lâu không? Để Kimora pha nước chanh rồi…” Kimora bỏ dở câu nói, thảng thốt khi nhìn thấy thằng Phương.
Di tiến lại chỗ cô lấy túi chanh: “Di chẳng đợi được nữa đâu, từ lúc ngủ dậy đã thấy muốn uống nước chanh rồi. Để Di tự pha. Kimora ăn chưa? Ngủ dậy muộn quá nên bây giờ bọn Di mới ăn sáng.”
Di nói rồi bê luôn bát mì đang ăn dở của mình vào quầy bar. Kimora bối rối ngồi xuống bàn. Hôm nay cô mặc blazer mày xanh da trời, đi bốt da nạm đinh rất đẹp, một cô nàng tomboy hoàn hảo.
Thằng Phương đứng như trời trồng ở quầy bar. Nó lừ mắt với Di lúc cô bê bát mì vào. Di chen vào trong, dùng cái chân đau đẩy nó ra ngoài. Cô ra hiệu cho nó đi tới chỗ Kimora, rồi lôi earphone ra đeo lên tai, tiếp tục với bát mì ăn dở. Thằng Phương hậm hực nhìn cô rồi tháo tạp dề, bước ra ngoài. Di nhìn theo nó, phát hiện cô chỉ mang theo mỗi cái earphone mà để quên cái iPod trên nhà. Di đành ngồi lên ghế của quầy bar, tránh nhìn về chỗ Kimora ngồi, xì xụp húp mì rồi kì cạch pha nước chanh uống một mình.
Thằng Phương đẩy bát mì đi đâu đó nghe lạch cạch rồi hỏi: “Kimora ăn chưa?” Nó mở lời trước, Di thấy lòng vui vui.
“Anh ăn đi”, Kimora nói.
Thằng Phương kéo bát mì lại rồi so đũa lách cách. Thằng chết tiệt, Di nghĩ thầm, vắt mạnh nửa quả chanh.
Thằng Phương điềm nhiên ăn bát mì chắc đã trương phềnh mất rồi. Kimora đặt một cái túi lên bàn: “Lát đưa cái này cho Di hộ Kimora.”
“Cái gì đấy?” Thằng Phương hỏi.
“Cái váy lần trước Kimora mặc.” Kimora định đứng lên.
Thằng Phương cúi đầu xuống bát mì của nó, hỏi bâng quơ: “Tay đỡ đau chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Tối nay có hát không?”
Kimora gật đầu. Thằng Phương hất đầu về phía cái váy.
“Vậy giữ cái đó mà mặc, chứ trả làm gì, Di mặc váy này chắc nhìn buồn cười lắm, đơ như khúc gỗ ấy.”
Cũng biết so sánh cơ đấy, Di tức tối nghĩ thầm.
Kimora cười khúc khích: “Hôm Valentine Di mặc váy đen đẹp lắm mà.”
Thằng Phương ngẩng đầu lên nhìn cô. Di không thấy ánh mắt của nó, chỉ nghe tiếng nó chậm rãi và rành rọt: “Còn Kimora mặc quần áo kiểu này, để tóc kiểu này nhìn cũng buồn cười lắm, chẳng hợp tí nào.”
“Kimora thấy hợp.” Cô cứng giọng.
Thằng Phương nhún vai: “Vậy thì tùy Kimora thôi.” Nói rồi, nó ăn mì tiếp.
Có lẽ ít người có được đặc quyền như Di là có thể bóp cổ thằng Phương khi nó nói chuyện khó nghe nên nó mới sống được tới giờ này. Di vừa nghĩ vừa thấy bứt rứt trong người. Cô không muốn thấy Kimora buồn. Có thể nào Di đã sai khi can thiệp vào chuyện này? Kimora đứng dậy, chắc là muốn ra về.
“Đừng dùng cách này nữa, không hiệu quả với em đâu.” Kimora phản đòn, thằng Phương chắc bị bất ngờ nên ngẩng lên. “Anh nghĩ em đã suy nghĩ bao nhiêu lâu để cắt cụt tóc của mình và ném tất cả high heels ra cửa?”
“Em không nên mất thời gian suy nghĩ ngay từ đầu.” Thằng Phương vẫn giữ giọng tỉnh bơ. “Thay đổi bản thân…”
Nó chưa kịp nói hết câu thì Kimora đã ngắt lời: “Đừng lo đến chuyện em thay đổi bản thân. Dù trên đầu em không còn một sợi tóc và em có mặc bao tải đi nữa, em vẫn là Kimora. Anh phân biệt đối xử với người khác vì cái vỏ thì em thay đổi cái vỏ thôi.”
Kimora đi ra cửa, mặc thằng Phương ngồi đơ trên ghế. Trước khi bước hẳn ra ngoài, cô còn quay đầu lại nhìn nó thật lạnh lùng: “Anh mới là người đang cố thay đổi bản thân. Và chỉ muốn giữ lại mỗi cái vỏ.”
Di thở phào nhẹ nhõm, dựa hẳn người vào bức tường sau quầy bar. Thằng Phương thả lỏng người trên ghế, bắt đầu đốt thuốc.
“Không biết rồi ai sẽ ở ban công đối diện nhà tôi nhỉ?”
“Cô tò mò lắm à?”
“Thì lo, không hiểu rồi họ có ném cái gì đó sang phá cái chậu hoa đặc biệt của tôi nữa không.”
“Lúc đó cô nhớ xử lý luôn cả phần tôi nữa nhé!”
“Ừ, xử đẹp.”
“Chào mẹ anh hộ tôi.”
Vũ gật đầu: “Mẹ cô nữa nhé!”
“Anh có thể chào ngay bây giờ.” Cô ngẩng đầu và chỉ lên bầu trời. Đôi mắt cô không ánh buồn mà tràn ngập sự ấm áp.
Vũ muốn ngồi gần lại một chút, anh hỏi khẽ: “Bố Di đâu?”
Có lẽ với cô, đó có thể là câu hỏi quá riêng tư mà một người xa lạ như Vũ không bao giờ nên hỏi. Vũ biết như vậy nhưng anh không còn quan tâm nữa.
Di không im lặng, chỉ không nhìn Vũ nữa: “Bố tôi có gia đình khác rồi. Nhưng tôi không buồn và khổ như Thu. Từ ngày mẹ tôi mất, gia đình với tôi đã không còn trọn vẹn. Thiếu bố với tôi cũng chỉ buồn thôi nhưng với một số người khác, thiếu bố tôi thì gia đình họ không trọn vẹn mà thêm tôi vào đó thì cũng vậy luôn.” Lúc này, cô mới nhìn Vũ. “Bây giờ đây là nhà của tôi, gia đình của tôi.”
“Vậy thì lúc nào tới thành phố này, tôi sẽ đến thăm cô, chỉ sợ cô lại đi đâu xa mất.” Vũ làm như kiểu đang chụp ảnh bằng tay.
Di gật đầu. “Tôi mà đi thì sẽ mất một, hai năm. Hai năm nữa, nếu trở về, tôi nhất định sẽ quay lại chỗ cây dẻ trên cao nguyên lần trước ấy, trước mùa hoa dại tàn. Ở đó đẹp quá!”
“Còn tôi thì phải chạy vài vòng mới được. Lần trước mọi người chừa lại mình tôi.” Vũ nói rồi cả hai khúc khích cười.
Hết đêm đó, Phương mới về tới nơi, nó chui luôn lên giường, trùm chăn ngủ, mặc kệ Vũ và Di ngồi thơ thẩn bên bậu cửa nhìn những ánh dương đầu tiên lóe lên từ phía con sông ở chốn xa xa.
20
Thằng Phương chẳng nói với Di câu nào đã định bỏ đi. Di ngồi trên nệm lười vào trưa ngày hôm sau, vừa uống sữa vừa nói với nó: “Cho tao ăn trưa đã.”
“Gọi đồ về mà ăn, tao phải đi có việc.” Nó quày quả nắm tay nắm cửa.
“Chân tao đau”, Di nói tỉnh bơ.
“Bấm điện thoại bằng chân à?” Nó cáu kỉnh. “Để tao gọi Vũ.”
“Người ta là osin của mày à? Cho tao đi ăn”, Di lặp lại.
Thằng Phương xoay tay nắm cửa. Di là ra vẻ thản nhiên, nhấc điện thoại lên, bấm số. Nghĩ gì đó, thằng Phương quay lại, giằng lấy điện thoại của cô, nhìn số trên màn hình rồi ngồi phịch xuống đất.
“Lằng nhằng quá, ăn gì?”
“Mì úp.” Nghe thấy vậy, thằng Phương trợn mắt nhìn cô. “Nước chanh nữa.”
Vì yêu cầu nước chanh của Di mà hai đứa chuyển địa điểm xuống quán. Thằng Phương đặt hai bát mì xuống bàn, mặt cau có.
“Chờ một tí, tao đi pha nước chanh.” Di gật đầu vui vẻ nghe tiếng giày của nó nện cộp cộp trên sàn vẻ tức tối.
“Làm gì có quả chanh nào đâu mà pha nước chanh.” Thằng Phương thò đầu lên khỏi quầy bar, mặt mũi nhăn nhó.
Di vẫn điềm nhiên ăn mì. Cửa quán bật mở, Kimora bước vào, vui vẻ giơ túi chanh lên bằng bàn tay lành lặn. “Đợi Kimora lâu không? Để Kimora pha nước chanh rồi…” Kimora bỏ dở câu nói, thảng thốt khi nhìn thấy thằng Phương.
Di tiến lại chỗ cô lấy túi chanh: “Di chẳng đợi được nữa đâu, từ lúc ngủ dậy đã thấy muốn uống nước chanh rồi. Để Di tự pha. Kimora ăn chưa? Ngủ dậy muộn quá nên bây giờ bọn Di mới ăn sáng.”
Di nói rồi bê luôn bát mì đang ăn dở của mình vào quầy bar. Kimora bối rối ngồi xuống bàn. Hôm nay cô mặc blazer mày xanh da trời, đi bốt da nạm đinh rất đẹp, một cô nàng tomboy hoàn hảo.
Thằng Phương đứng như trời trồng ở quầy bar. Nó lừ mắt với Di lúc cô bê bát mì vào. Di chen vào trong, dùng cái chân đau đẩy nó ra ngoài. Cô ra hiệu cho nó đi tới chỗ Kimora, rồi lôi earphone ra đeo lên tai, tiếp tục với bát mì ăn dở. Thằng Phương hậm hực nhìn cô rồi tháo tạp dề, bước ra ngoài. Di nhìn theo nó, phát hiện cô chỉ mang theo mỗi cái earphone mà để quên cái iPod trên nhà. Di đành ngồi lên ghế của quầy bar, tránh nhìn về chỗ Kimora ngồi, xì xụp húp mì rồi kì cạch pha nước chanh uống một mình.
Thằng Phương đẩy bát mì đi đâu đó nghe lạch cạch rồi hỏi: “Kimora ăn chưa?” Nó mở lời trước, Di thấy lòng vui vui.
“Anh ăn đi”, Kimora nói.
Thằng Phương kéo bát mì lại rồi so đũa lách cách. Thằng chết tiệt, Di nghĩ thầm, vắt mạnh nửa quả chanh.
Thằng Phương điềm nhiên ăn bát mì chắc đã trương phềnh mất rồi. Kimora đặt một cái túi lên bàn: “Lát đưa cái này cho Di hộ Kimora.”
“Cái gì đấy?” Thằng Phương hỏi.
“Cái váy lần trước Kimora mặc.” Kimora định đứng lên.
Thằng Phương cúi đầu xuống bát mì của nó, hỏi bâng quơ: “Tay đỡ đau chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Tối nay có hát không?”
Kimora gật đầu. Thằng Phương hất đầu về phía cái váy.
“Vậy giữ cái đó mà mặc, chứ trả làm gì, Di mặc váy này chắc nhìn buồn cười lắm, đơ như khúc gỗ ấy.”
Cũng biết so sánh cơ đấy, Di tức tối nghĩ thầm.
Kimora cười khúc khích: “Hôm Valentine Di mặc váy đen đẹp lắm mà.”
Thằng Phương ngẩng đầu lên nhìn cô. Di không thấy ánh mắt của nó, chỉ nghe tiếng nó chậm rãi và rành rọt: “Còn Kimora mặc quần áo kiểu này, để tóc kiểu này nhìn cũng buồn cười lắm, chẳng hợp tí nào.”
“Kimora thấy hợp.” Cô cứng giọng.
Thằng Phương nhún vai: “Vậy thì tùy Kimora thôi.” Nói rồi, nó ăn mì tiếp.
Có lẽ ít người có được đặc quyền như Di là có thể bóp cổ thằng Phương khi nó nói chuyện khó nghe nên nó mới sống được tới giờ này. Di vừa nghĩ vừa thấy bứt rứt trong người. Cô không muốn thấy Kimora buồn. Có thể nào Di đã sai khi can thiệp vào chuyện này? Kimora đứng dậy, chắc là muốn ra về.
“Đừng dùng cách này nữa, không hiệu quả với em đâu.” Kimora phản đòn, thằng Phương chắc bị bất ngờ nên ngẩng lên. “Anh nghĩ em đã suy nghĩ bao nhiêu lâu để cắt cụt tóc của mình và ném tất cả high heels ra cửa?”
“Em không nên mất thời gian suy nghĩ ngay từ đầu.” Thằng Phương vẫn giữ giọng tỉnh bơ. “Thay đổi bản thân…”
Nó chưa kịp nói hết câu thì Kimora đã ngắt lời: “Đừng lo đến chuyện em thay đổi bản thân. Dù trên đầu em không còn một sợi tóc và em có mặc bao tải đi nữa, em vẫn là Kimora. Anh phân biệt đối xử với người khác vì cái vỏ thì em thay đổi cái vỏ thôi.”
Kimora đi ra cửa, mặc thằng Phương ngồi đơ trên ghế. Trước khi bước hẳn ra ngoài, cô còn quay đầu lại nhìn nó thật lạnh lùng: “Anh mới là người đang cố thay đổi bản thân. Và chỉ muốn giữ lại mỗi cái vỏ.”
Di thở phào nhẹ nhõm, dựa hẳn người vào bức tường sau quầy bar. Thằng Phương thả lỏng người trên ghế, bắt đầu đốt thuốc.
/26
|