Edit: Kuro Khùm
Beta: Ka
Thực sự rất ghét cái thân phận này.
Nhưng hiện tại Trương Tri Âm thấy đói, không chịu được mà ngửi đĩa thức ăn như những thứ Ân Tiểu Tưởng vẫn hay ăn: canh cá và sữa bò, nhưng lại nghiêng đầu chán ghét.
Ta mỗi ngày đều đưa ngươi sô cô la, ngươi lại cho ta ăn canh cá…Thật không công bằng!
Quả nhiên trước người mình yêu tâm lực suy yếu. Trương Tri Âm ngồi xổm ở trong tay Ân Niệm, phát ra tiếng kêu khò khè, ánh mắt oan ức, ủy khuất nhìn Ân niệm, giống như là bị ngược đãi, ngược thân ngược tâm.
Sau khi biến thành mèo, tính tình Trương Tri Âm bắt đầu giống trẻ con.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Ân Niệm nhanh chóng đầu hàng.
Nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện trên thế giới này có chuyện mà hắn không biết. Hắn không biết nên cho mèo nhỏ ăn gì.
Nhưng ánh mắt Tri Âm thật đáng thương.
Lẽ nào thực sự hắn không có năng lực chăm sóc cho Tri Âm?
Ân Niệm nhíu mày, suy nghĩ một chút, đem ngón trỏ tay trái luồn vào miệng Trương Tri Âm, tìm răng nanh.
Quả nhiên không có răng nanh.
“Cho nên ngươi chỉ có thể ăn những thứ này”. Ân Niệm đặt Trương Tri Âm trên mặt đất, học theo dáng vẻ lúc Trương Tri Âm ngã vào tay mình, nằm duỗi trước mặt hắn dỗ hắn ăn “Ăn một chút đi, được không?”
Trương Tri Âm: “…”. Mặc dù trước mặt Boss bây giờ hắn là một con mèo, nhưng quả nhiên vẫn không thể chống lại sự mê hoặc của Ân Niệm khi cho mình ăn.
Trương Tri Âm thận trọng bước từng bước về phía trước, kết quả không cẩn thận giẫm vào đĩa sữa bò – Bởi hắn quá yếu nên sữa bò bắn tung tóe lên ngực, chân trước bên phải cũng vậy.
Trương Tri Âm bình tĩnh, ai oán giơ chân phải lên trước mắt mình nhìn chằm chằm: “Ngao?”
Ân Niệm nhanh chóng rút ra khăn lau, ôm hắn vào trong lồng ngực xoa xoa, sau đó chuẩn bị đem hắn đi tắm.
Đúng lúc va vào Mông Tạp Lập xuất quỷ nhập thần.
Mông Tạp Lập cảm nhận thấy mèo nhỏ cả người liền khoan khoái, thấy Boss cũng không còn nơm nớp lo sợ như trước mà vẫn muốn đến gần y.
Ân Niệm ôm chặt Trương Tri Âm, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi mà đụng đến hắn, lập tức rời khỏi đây như Úc Hỏa, đừng bao giờ quay lại”. Ánh mắt không chút cảm xúc viết rõ mồn một “Nói được làm được”
Căn cứ tà ác mới xây của Úc Hỏa không chuyện xấu nào không làm, vô cùng độc ác, toàn bộ căn cứ đều bẩn thỉu xấu xa, Mông Tạp Lập không muốn tới nơi đói, và cũng không muốn nhắc tới.
Hắn lén lút nhìn mèo nhỏ vùi trong lòng Ân Niệm, không cam tâm rời đi.
Lúc hắn đi khỏi có nghe Boss giao nhiệm vụ: “Đi tìm một ít sữa tắm cho mèo tới, cho ngươi ba phút”
Ân Niệm dùng tay kiểm tra nhiệt độ ngước, sau đó đem mèo nhỏ bỏ vào. Sữa tắm chưa có cho nên Trương Tri Âm bám vào vòi nước đối diện Ân Niệm.
Mông Tạp Lập mang sữa tắm tới, thấy Boss nhìn mèo nhỏ, từ trong ra ngoài đều hiện rõ sự vui vẻ. Tuy rằng trong mắt không biểu lộ chút tình cảm nào.
Ân Niệm dùng sữa tắm xoa đều quanh người Trương Tri Âm, dùng nước rửa qua sạch sẽ mới vớt hắn từ trong nước ra.
Bộ lông dính bết trên người không thoải mái, Trương Tri Âm đứng trong tay Ân Niệm không nhịn được mà lắc mình như động vật nhỏ, nước bắn tung tóe lên mặt Ân Niệm.
Ân Boss ôn nhu ngoài dự đoán, tùy ý xoa xoa mèo nhỏ, nhẹ nhàng ấn trán: “Meo meo đừng nghịch”. Sau đó không biết biến đâu ra máy sấy, sấy khô lông hắn.
Trương Tri Âm vừa tắm xong lông bông xù lên như một quả cầu.
Ân Niệm cho hắn ăn một chút, sau đó ôm hắn lên giường.
Trương Tri Âm thấy hồi hộp.
Là một đại Boss phản diện, Ân Niệm sau khi lên giường không ngủ mà bắt đầu vuốt ve mèo.
Hắn ngồi trên giường, đặt Trương Tri Âm trên chân mình, hai tay hơi dùng lực vuốt từng lớp lông Trương Tri Âm.
Bản năng động vật trỗi dậy, Trương Tri Âm bắt đầu thoải mái, nhanh chóng thả lỏng, vùi trên đùi Boss, bắt đầu lim dim ngủ. Nhưng nhanh chóng lại không bình thường.
Ân Niệm không ngại ngần đem hắn lại gần, bắt đầu mò đến bụng nhỏ mềm mại, sau đó đó là tứ chi ngắn, móng vuốt nhỏ, đuôi nhỏ, tai nhỏ, sờ soạng khắp toàn thân không chừa chỗ nào.
Lông trên người Trương Tri Âm dựng lên, nhưng không dám phản kháng, cũng không đành lòng phản kháng, cả người run nhẹ mặc cho Boss đại nhân sờ soạng, kêu lên hai tiếng “Ngao ô ngao ô”
Đến bây giờ hắn vẫn chưa dám tin người trước mặt hắn là Ân Niệm, sống sờ sờ, cử động được, nói được, còn cho hắn ăn cơm, tắm cho hắn.
Mặc dù hiện tại mình trong mắt đối phương chỉ là con mèo.
Trương Tri Âm liền ủy khuất.
Cuối cùng Boss đã cảm thấy hài lòng, bế Trương Tri Âm lên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Meo meo thật ngoan, thật thích ngươi”
Trương Tri Âm: “…”, như ngồi trên vách núi, nóng lạnh lẫn lộn.
Ân Niệm nghiêng người, đặt Trương Tri Âm trước ngực, nhẹ nhàng ôm hắn ngủ.
Ngày thứ hai Trương Tri Âm mơ màng cảm thấy thứ gì đó đâm vào bụng mình.
Rõ ràng dáng vẻ rất cao hứng nhưng mặt Boss vẫn không hề có cảm xúc.
Trương Tri Âm “khò khè” một tiếng, giật giật móng vuốt, tiếp tục ngủ.
Trong tưởng tượng của Trương Tri Âm, Ân Niệm là người không vương bụi trần gian, thân thế bất phàm như Tiểu Long Nữ. Nhưng thực tế phòng của hắn rất bừa bộn, bút ký và vật liệu cùng những thiết bị ngổn ngang trên bàn cũng như trong góc. Hoàn toàn không phải là người gọn gang.
Nhưng Trương Tri Âm lại thấy Ân Niệm như vậy rất đáng yêu – rõ ràng nắm trong tay cả thế giới nhưng không chăm sóc bản thân, sinh hoạt không điều độ nhưng lại đi chăm sóc một con mèo.
Ngày thứ hai Trương Tri Âm thử ăn canh cá, phát hiện ăn tương đối ngon. Không giống như loại thức ăn sủng vật mà Ân Tiểu Tưởng vẫn thường ăn. Nhưng hiện tại hắn quá nhỏ, chỉ ăn được hai miếng.
Sau đó hắn thấy Ân Niệm không chút do dự đem canh cá và sữa bò còn lại ăn hết.
Trương Tri Âm nghi hoặc bất an.
Y…hắn…đối xử với mình quá tốt rồi phải không? Quả thực tính cách trong game thiết lập vô cùng khác. Chẳng lẽ công ty game muốn tăng cường mị lực của nhân vật phản diện mà cho thêm thuộc tính “Tuy rằng đối nghịch thế giới đối nghịch loài người nhưng lại ngây thơ đối xử với động vật nhỏ rất tốt”? Là do công ty 123 ngôn tình mới thu mua đặt ra?
Bất quá…Trương Tri Âm yên lặng dùng móng vuốt che kín mắt.
Hắn càng ngày càng yêu Ân Niệm.
Hết thuốc chữa.
“Meo meo, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được chạy loạn, ở căn cứ có vài chỗ rất nguy hiểm”. Ân Niệm ngồi xuống, nghiêm túc dặn dò Trương Tri Âm, liền nhìn thấy mèo nhỏ mông lung nhìn mình, còn dùng móng vuốt che mắt, rõ ràng không nghe mình nói gì.
Thôi, quả nhiên vẫn nên để hắn luôn trong tầm mắt mình.
Dù không cần nhìn Ân Niệm cũng có thể biết được Trương Tri Âm đang làm gì, nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Bằng không lại giống như lần trước, nếu không phải mình nhanh chóng nhìn thấy, Trương Tri Âm có thể đã biến mất.
Hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đôi mắt Ân Niệm u ám, ôm mèo nhỏ tiến vào phòng tắm.
Trương Tri Âm không biết xảy ra chuyện gì, nằm trên khuỷu tay Ân Niệm, duỗi móng vuốt nhỏ đánh lên mặt hắn: “Ngao?”
Kết quả móng vuốt bị người nắm chặt.
Ân Niệm nắm móng vuốt hắn, lắc lắc: “Ngoan, đừng nghịch”
Trương Tri Âm bị đặt lên chậu rửa mặt, sau đó nhìn thấy Ân Niệm bắt đầu … cởi y phục.
“Ngao…” Đột nhiên bị kích thích, Trương Tri Âm vội vàng giơ móng vuốt lên che kín mặt.
Nhưng vẫn còn hở con mắt.
Beta: Ka
Thực sự rất ghét cái thân phận này.
Nhưng hiện tại Trương Tri Âm thấy đói, không chịu được mà ngửi đĩa thức ăn như những thứ Ân Tiểu Tưởng vẫn hay ăn: canh cá và sữa bò, nhưng lại nghiêng đầu chán ghét.
Ta mỗi ngày đều đưa ngươi sô cô la, ngươi lại cho ta ăn canh cá…Thật không công bằng!
Quả nhiên trước người mình yêu tâm lực suy yếu. Trương Tri Âm ngồi xổm ở trong tay Ân Niệm, phát ra tiếng kêu khò khè, ánh mắt oan ức, ủy khuất nhìn Ân niệm, giống như là bị ngược đãi, ngược thân ngược tâm.
Sau khi biến thành mèo, tính tình Trương Tri Âm bắt đầu giống trẻ con.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Ân Niệm nhanh chóng đầu hàng.
Nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện trên thế giới này có chuyện mà hắn không biết. Hắn không biết nên cho mèo nhỏ ăn gì.
Nhưng ánh mắt Tri Âm thật đáng thương.
Lẽ nào thực sự hắn không có năng lực chăm sóc cho Tri Âm?
Ân Niệm nhíu mày, suy nghĩ một chút, đem ngón trỏ tay trái luồn vào miệng Trương Tri Âm, tìm răng nanh.
Quả nhiên không có răng nanh.
“Cho nên ngươi chỉ có thể ăn những thứ này”. Ân Niệm đặt Trương Tri Âm trên mặt đất, học theo dáng vẻ lúc Trương Tri Âm ngã vào tay mình, nằm duỗi trước mặt hắn dỗ hắn ăn “Ăn một chút đi, được không?”
Trương Tri Âm: “…”. Mặc dù trước mặt Boss bây giờ hắn là một con mèo, nhưng quả nhiên vẫn không thể chống lại sự mê hoặc của Ân Niệm khi cho mình ăn.
Trương Tri Âm thận trọng bước từng bước về phía trước, kết quả không cẩn thận giẫm vào đĩa sữa bò – Bởi hắn quá yếu nên sữa bò bắn tung tóe lên ngực, chân trước bên phải cũng vậy.
Trương Tri Âm bình tĩnh, ai oán giơ chân phải lên trước mắt mình nhìn chằm chằm: “Ngao?”
Ân Niệm nhanh chóng rút ra khăn lau, ôm hắn vào trong lồng ngực xoa xoa, sau đó chuẩn bị đem hắn đi tắm.
Đúng lúc va vào Mông Tạp Lập xuất quỷ nhập thần.
Mông Tạp Lập cảm nhận thấy mèo nhỏ cả người liền khoan khoái, thấy Boss cũng không còn nơm nớp lo sợ như trước mà vẫn muốn đến gần y.
Ân Niệm ôm chặt Trương Tri Âm, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi mà đụng đến hắn, lập tức rời khỏi đây như Úc Hỏa, đừng bao giờ quay lại”. Ánh mắt không chút cảm xúc viết rõ mồn một “Nói được làm được”
Căn cứ tà ác mới xây của Úc Hỏa không chuyện xấu nào không làm, vô cùng độc ác, toàn bộ căn cứ đều bẩn thỉu xấu xa, Mông Tạp Lập không muốn tới nơi đói, và cũng không muốn nhắc tới.
Hắn lén lút nhìn mèo nhỏ vùi trong lòng Ân Niệm, không cam tâm rời đi.
Lúc hắn đi khỏi có nghe Boss giao nhiệm vụ: “Đi tìm một ít sữa tắm cho mèo tới, cho ngươi ba phút”
Ân Niệm dùng tay kiểm tra nhiệt độ ngước, sau đó đem mèo nhỏ bỏ vào. Sữa tắm chưa có cho nên Trương Tri Âm bám vào vòi nước đối diện Ân Niệm.
Mông Tạp Lập mang sữa tắm tới, thấy Boss nhìn mèo nhỏ, từ trong ra ngoài đều hiện rõ sự vui vẻ. Tuy rằng trong mắt không biểu lộ chút tình cảm nào.
Ân Niệm dùng sữa tắm xoa đều quanh người Trương Tri Âm, dùng nước rửa qua sạch sẽ mới vớt hắn từ trong nước ra.
Bộ lông dính bết trên người không thoải mái, Trương Tri Âm đứng trong tay Ân Niệm không nhịn được mà lắc mình như động vật nhỏ, nước bắn tung tóe lên mặt Ân Niệm.
Ân Boss ôn nhu ngoài dự đoán, tùy ý xoa xoa mèo nhỏ, nhẹ nhàng ấn trán: “Meo meo đừng nghịch”. Sau đó không biết biến đâu ra máy sấy, sấy khô lông hắn.
Trương Tri Âm vừa tắm xong lông bông xù lên như một quả cầu.
Ân Niệm cho hắn ăn một chút, sau đó ôm hắn lên giường.
Trương Tri Âm thấy hồi hộp.
Là một đại Boss phản diện, Ân Niệm sau khi lên giường không ngủ mà bắt đầu vuốt ve mèo.
Hắn ngồi trên giường, đặt Trương Tri Âm trên chân mình, hai tay hơi dùng lực vuốt từng lớp lông Trương Tri Âm.
Bản năng động vật trỗi dậy, Trương Tri Âm bắt đầu thoải mái, nhanh chóng thả lỏng, vùi trên đùi Boss, bắt đầu lim dim ngủ. Nhưng nhanh chóng lại không bình thường.
Ân Niệm không ngại ngần đem hắn lại gần, bắt đầu mò đến bụng nhỏ mềm mại, sau đó đó là tứ chi ngắn, móng vuốt nhỏ, đuôi nhỏ, tai nhỏ, sờ soạng khắp toàn thân không chừa chỗ nào.
Lông trên người Trương Tri Âm dựng lên, nhưng không dám phản kháng, cũng không đành lòng phản kháng, cả người run nhẹ mặc cho Boss đại nhân sờ soạng, kêu lên hai tiếng “Ngao ô ngao ô”
Đến bây giờ hắn vẫn chưa dám tin người trước mặt hắn là Ân Niệm, sống sờ sờ, cử động được, nói được, còn cho hắn ăn cơm, tắm cho hắn.
Mặc dù hiện tại mình trong mắt đối phương chỉ là con mèo.
Trương Tri Âm liền ủy khuất.
Cuối cùng Boss đã cảm thấy hài lòng, bế Trương Tri Âm lên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Meo meo thật ngoan, thật thích ngươi”
Trương Tri Âm: “…”, như ngồi trên vách núi, nóng lạnh lẫn lộn.
Ân Niệm nghiêng người, đặt Trương Tri Âm trước ngực, nhẹ nhàng ôm hắn ngủ.
Ngày thứ hai Trương Tri Âm mơ màng cảm thấy thứ gì đó đâm vào bụng mình.
Rõ ràng dáng vẻ rất cao hứng nhưng mặt Boss vẫn không hề có cảm xúc.
Trương Tri Âm “khò khè” một tiếng, giật giật móng vuốt, tiếp tục ngủ.
Trong tưởng tượng của Trương Tri Âm, Ân Niệm là người không vương bụi trần gian, thân thế bất phàm như Tiểu Long Nữ. Nhưng thực tế phòng của hắn rất bừa bộn, bút ký và vật liệu cùng những thiết bị ngổn ngang trên bàn cũng như trong góc. Hoàn toàn không phải là người gọn gang.
Nhưng Trương Tri Âm lại thấy Ân Niệm như vậy rất đáng yêu – rõ ràng nắm trong tay cả thế giới nhưng không chăm sóc bản thân, sinh hoạt không điều độ nhưng lại đi chăm sóc một con mèo.
Ngày thứ hai Trương Tri Âm thử ăn canh cá, phát hiện ăn tương đối ngon. Không giống như loại thức ăn sủng vật mà Ân Tiểu Tưởng vẫn thường ăn. Nhưng hiện tại hắn quá nhỏ, chỉ ăn được hai miếng.
Sau đó hắn thấy Ân Niệm không chút do dự đem canh cá và sữa bò còn lại ăn hết.
Trương Tri Âm nghi hoặc bất an.
Y…hắn…đối xử với mình quá tốt rồi phải không? Quả thực tính cách trong game thiết lập vô cùng khác. Chẳng lẽ công ty game muốn tăng cường mị lực của nhân vật phản diện mà cho thêm thuộc tính “Tuy rằng đối nghịch thế giới đối nghịch loài người nhưng lại ngây thơ đối xử với động vật nhỏ rất tốt”? Là do công ty 123 ngôn tình mới thu mua đặt ra?
Bất quá…Trương Tri Âm yên lặng dùng móng vuốt che kín mắt.
Hắn càng ngày càng yêu Ân Niệm.
Hết thuốc chữa.
“Meo meo, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được chạy loạn, ở căn cứ có vài chỗ rất nguy hiểm”. Ân Niệm ngồi xuống, nghiêm túc dặn dò Trương Tri Âm, liền nhìn thấy mèo nhỏ mông lung nhìn mình, còn dùng móng vuốt che mắt, rõ ràng không nghe mình nói gì.
Thôi, quả nhiên vẫn nên để hắn luôn trong tầm mắt mình.
Dù không cần nhìn Ân Niệm cũng có thể biết được Trương Tri Âm đang làm gì, nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Bằng không lại giống như lần trước, nếu không phải mình nhanh chóng nhìn thấy, Trương Tri Âm có thể đã biến mất.
Hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đôi mắt Ân Niệm u ám, ôm mèo nhỏ tiến vào phòng tắm.
Trương Tri Âm không biết xảy ra chuyện gì, nằm trên khuỷu tay Ân Niệm, duỗi móng vuốt nhỏ đánh lên mặt hắn: “Ngao?”
Kết quả móng vuốt bị người nắm chặt.
Ân Niệm nắm móng vuốt hắn, lắc lắc: “Ngoan, đừng nghịch”
Trương Tri Âm bị đặt lên chậu rửa mặt, sau đó nhìn thấy Ân Niệm bắt đầu … cởi y phục.
“Ngao…” Đột nhiên bị kích thích, Trương Tri Âm vội vàng giơ móng vuốt lên che kín mặt.
Nhưng vẫn còn hở con mắt.
/97
|