Type: Memap
Trình Lục Dương mỗi buổi sáng đều đến công ty xử lý chuyện quan trọng, buổi trưa sẽ về nấu cơm cho cô. Buổi chiều thì sao? Hai người ngồi trên sofa, Trình Lục Dương thỉnh thoảng cầm laptop vẽ, Tần Chân sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một tí, hoặc là xem ti vi, hoặc là đọc sách, thỉnh thoảng hào hứng chạy qua xem Trình Lục Dương vẽ.
Trình Lục Dương đổi lại toàn bộ chăn và ga giường trong phòng cho khách. Ban đêm, lúc bế Tần Chân đi ngủ còn đặc biệt chân thành tha thiết mời cô ngủ cùng:”Dự báo thời thiết nói hôm nay trời nổi bão, lỗ may sét đánh, anh lại không ở bên cạnh, em sợ thì làm thế nào?”.
Tần Chân liếc nhìn anh một cái, “Suốt hai mươi sáu năm qua không có anh bên cạnh, nếu sét đánh một cái có thể dọa chết thì mộ của em giờ sắp xanh cỏ rồi”.
Kết quả, ban đêm thật sự nổi sấm chớp, bên ngoài gió thổi cây rung, mưa cũng không hề nể tình quất mạnh qua cây lá, tia chớp xuyên qua rèm cửa, thật vô cùng đáng sợ.
Tần Chân nhận được một tin nhắn, lấy điện thoại từ bên trên tủ đầu giường xuống xem, là Trình Lục Dương gửi đến:”Thế nào, có sợ không? Có muốn Trình đại gia nhà em qua không?”
Cô không nhịn được cười, gửi lại một câu:”Không sợ, sét đánh trời mưa có cái hay riêng, em thích muốn chết đi được ấy!”.
Bên kia Trình Lục Dương buồn bức rất lâu, dứt khoát nhắn lại:”nhưng mà anh sợ, sợ muốn chết! Xin hãy che chở cho anh!”.
Tần Chân cười ha ha, còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Trình Lục Dương gõ cửa, “Trình Tần thị, anh sợ…”.
Giọng nói vừa ai oán vừa tủi thân, quả thực chọc cho cô cười đến sái quai hàm.
Trong bóng tối, Trình Lục Dương đẩy cửa ra, ôm gối nhẹ nhàng đi vào, chen đến bên cạnh cô, như con chim nhỏ nép vào người, “Không ngủ được”.
Tần Chân dịch sang bên cạnh, hào phóng vỗ vỗ giường:”Thôi được, tâm sự cùng anh vậy”.
Thực thần kỳ, đôi khi cô có cảm giác mình và Trình Lục Dương trao đổi giới tính cho nhau, mọi chuyện giữa hai người xảy đến vô cùng tự nhiên, không có chút gì bất ổn.
“Tâm sự chuyện gì?”, Trình Lục Dương tự giác tiến vào ổ chăn, “Tâm sự lý tưởng hay tâm sự cuộc đời?”.
Tần Chân nghĩ ngợi, ”Kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi”.
Trình Lục Dương lập tức im lặng, tâm trạng dường như kém đi, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, nhỏ giọng nói:”Chuyện hồi bé có gì đăng nói? Chẳng phải là chuyện cỏn con à!”.
“Nhưng em muốn nghe”. Tần Chân dựng gối lên, cùng anh dựa vào đầu giường, chọn vị trí thoải mái nhất, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, ”Em muốn biết quá khứ của anh, sau đó chia sẻ hiện tại, tương lai của anh, nếu anh biểu hiện tốt, em có thể cân nhắc ở bên anh đấy”.
Thật kiêu kỳ! Có ai không nhìn ra chuyện cô muốn ở bên anh đâu?
Trình Lục Dương bĩu môi, cuối cùng đồng ý, “Được rồi, em muốn nghe chuyện nào?”.
“Anh nói chuyện nào, em nghe chuyện đó.”
Trình Lục Dương cười, “Được, anh kể em nghe chuyện ở chung với ông ngoại trong thị trấn”.
Dường như nhớ tới chuyện gì buồn cười, Trình Lục Dương nghiêng đầu nhìn Tần Chân: “Đúng rồi! Anh còn chưa kể cho em biết ông ngoại anh ngang đến mức nào đâu! Ông thật đúng là, vượt qua phạm vi ngôn ngữ của nhân loại, phóng thẳng ra ngoài không gian”.
Rõ ràng, anh còn chưa bắt đầu kể, nhưng Tần Chân đã cười đến không dừng được mất rồi, anh dùng tính từ kiểu gì vậy?
“Trình Lục Dương, điểm văn của anh trước đây chắc là cao lắm!”
“Ha ha, Trình đại gia của nhà em đâu chỉ giỏi văn, các môn tự nhiên cũng đỉnh lắm đấy!”Trình Lục Dương ra oai nói, “Được rồi, đừnng ngắt lời, để anh kể em nghe sự tích anh dung của ông ngoại anh”.
Anh kể rất nhiều câu chuyện liên quan đến tính cách ngang ngược của ông ngoại, mỗi câu chuyện đều khiến Tần Chân lớn tiếng cười ha ha.
Trình Lục Dương nở nụ cười, nhưng không huyen thuyên với cô như bình thường, mà chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà trong bóng đêm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông đúng là ngang ngạnh, bệnh phổi đeo đẳng lâu như vậy, về sau chuyển thành ung thư. Tế bào ung thư di căn rất nhanh, bác sĩ luôn khuyên ông ở lại bệnh viện điều trị bằng hóa chất, nhưng ông không chịu. Mặc kệ bác sĩ nói mỏi miệng, ông vẫn quyết tâm xuất viện. Khi đó mấy ông bà già bạn ông đều đến nhà thay nhau khuyên bảo, ông dứt khoát khóa cửa, ai nói gì cũng không nghe”.
Nụ cười của Tần Chân thoáng tan biến, trong bóng tối, cô thần người ra không nói tiếng nào, chỉ nghe Trình Lục Dương lần đầu nghiêm túc kể chuyện quá khứ.
Giọng nah rất bình tĩnh, rất dịu dàng, hoàn toàn tương phản với mưa to gió lớn và sét đánh đùng đòang bên ngoài cửa sổ. Giọng anh mang theo nỗi đau thương mà cô chưa từng trải qua.
Anh nói: “Ông mang nỗi đau mất vợ khi bước vào tuổi trung niên, tuổi già chỉ có một mình, ông nói chuyện ông vui nhất chính là anh về thị trấn ở cùng ông. Ông thương yêu anh nhiều lắm, toàn tâm toàn ý chăm sóc nuôi nấng anh, làm sao có thể vào bệnh viện điều trị hóa chất, bỏ anh ở nhà một mình?”.
Ông trở về nhà, tiếp tục sống cùng cháu ngoại, cuộc sống vẫn vậy, vẫn nấu cơm, đưa đón anh đi học. Cuối tuần còn đưa anh ra ngoài mua đồ ăn, để anh chỉ chỉ trỏ trỏ ngoài chợ giống như đại thiếu gia. Nếu anh nói muốn ăn cá, y như rằng trong giỏ đồ sẽ có cá, nếu anh nói muốn ăn thịt bò hầm khoai tây, trên bàn cơm nhất định sẽ xuất hiện thị bò hầm khoai tây thơm ngào ngạt.
Những ngày đầu, ông bị phổi nên không ngừng ho khan, ban đêm thậm chí còn ho ra máu, nhưng ông đóng kỹ cửa, đè thấp giọng che miệng ho, thậm chí ho trong chăn, bất kể thế nào cũng không để Trình Lục Dương ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Sau đó tế bào ung thư di căn tới gan, từng đêm từng đêm ông đau đớn vật vã trên giường, thậm chí dùng đến đèn pin trên tủ đầu giường không ngừng ép lên vị trí gan, lấy cái đau đớn bên ngoài át đi đau đớn bên trong.
Trình Lục Dương nói: “Lúc học tiểu học anh từng học bài văn Hoài niệm mùa thu do Sử Thiết Sinh viết. Khi đó anh không hiểu lắm vì sao mẹ Sử Thiết Sinh lại dùng tay vịn của ghế chống đỡ thân thể, thậm chí tạo ra vết bầm. Mãi đến khi ông ngoại qua đời, anh mới nhìn thấy trên người ông những vết thương tương tự”.
Anh dừng một chút, như đang nhớ lại điều gì, đọc ra từng câu từng chữ: “Tôi không ngờ bà đã bệnh đến mức này, nhìn xe xích lô đi xa, không bao giờ ngờ được lại là xa nhau vĩnh viễn”.
Đây là một câu trong bài văn, Tần Chân nhớ mang máng nhưng nhớ không hết. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Lục Dương, toan mở miệng, đã thấy anh nhẹ nhàng bậc cười.
Anh nói: “Khi ông ngoại qua đời, thật ra anh không hề sợ hãi. Ông nói với anh, ông muốn ngủ một giấc dài thật dài. Ông nói anh bướng bỉnh quá, khiến ông không ít lần phải đau đầu nhức óc, sau này ông có thể nghỉ ngơi, giao anh cho cha mẹ anh được rồi. Ông nói ông nhiều tuổi rồi, mắt kém rồi, lúc xào rau thường bỏ nhiều muối, đồ ăn làm ra càng ngày càng khó ăn . . . Thế nên, anh trở về bên cạnh bố mẹ sẽ không quá nhớ ông”.
Trình Lục Dương khẽ thở dài, trong căn phòng yên ắng, tiếng hít vào thở ra đè nén mà nhu hòa.
“Sau đó anh liền làm theo lời ông, nằm ngủ bên cạnh ông. Nhưng anh sợ ông sẽ đột ngột rời khỏi anh, cho nên cố mở to mắt nhìn đèn trên đỉnh đầu, anh nghe thấy ông thở từng cơn từng cơn, nghe thấy ông khó nhọc nói với anh, sau này phải sống cho tốt, cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm, ông sẽ mãi dõi theo anh…. Sau đó ông không nói gì nữa, ông nằm bên cạnh anh không nhúc nhích, nhắm mắt ngủ.”
Giọng Trình Lục Dương từ từ yếu đi. Tần Chân sửng sốt thật lâu không nói nên lời, sau cùng, cô cầm tay anh, gọi nhỏ: “Trình Lục Dương?”.
Trình Lục Dương quay đầu, trong ánh mắt có thứ gì đó lóe sáng, anh tựa vào vai cô, “Ngày ông mất, anh mới cảm thấy mình thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng, không bố mẹ, không người thân, không nhà không cửa. Anh đơn độc nhìn ông, nhưng không cảm thấy sợ hãi, chỉ biết là từ nay về sau sẽ không còn ai yêu thương anh như vậy nữa”.
Anh vươn tay lên mò mẫm trong không trung, như muốn túm lấy thứ gì, sau đó khép ngón tay lại, chậm rãi đưa đến trước mắt: “Có một số thứ, bất kể em cố gắng thế nào cũng không giữ được, ví như mặt trời đang lặn, như người sắp chết, như màu sắc đang mất dần”.
Khóe mắt Tần Chân bỗn ươn ướt, hơi nóng không ngừng tràn ra như núi lửa định phun trào. Cô quờ quạng bắt lấy tay Trình Lục Dương, áp lên mặt mình, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, “Luôn luôn có những thứ ở lại, ví như em, như tình cảm của em, như tương lai anh đã nói, tương lai chỉ có hai chúng ta”.
Trình Lục Dương cúi đầu cười tươi rói, “Ừ, anh biết”.
Tần Chân gắng gượng thở phào, tất muốn tỏ vẻ hài hước vỗ vỗ vai anh, trêu chọc một câu “Đa sầu đa cảm như vậy không thích hợp với anh đâu”.
Nhưng mà ngay sau đó, cô nghe thấy Trình Lục Dương dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Nếu em yêu một người, dù người đó già đi hay là đau yếu, dù người đó làm đồ ăn khó nuốt bao nhiêu, trí nhớ kém cỡ nào, trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, dáng vẻ xấu xí ra sao, em cũng sẽ không bởi vậy mà hết yêu người đó”.
“Thật ra anh vẫn muốn nói cho ông biết, anh cố gắng học nấu ăn, cố gắng học cách chăm sóc một người, là vì cho dù ông già đi, bị bệnh, cảm thấy bản thân không thể ở bên anh nữa, nhưng anh đã trưởng thành, đã có thể ở bên cạnh chăm sóc lại cho ông”.
“Nhưng ông trời không cho anh cơ hội này, sau khi ông vì anh bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, anh còn chưa kịp báo đáp chút nào, ông đã đi rồi.”
“Anh còn chưa nói với ông, ông xem, cháu đã biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết chăm sóc hoa cỏ ở ban công, biết một mình kiếm tiền sinh sống…. Những gì ông hi vọng anh làm, anh đều đã làm được, nhưng người ông đó thật nhẫn tâm, ngay cả cơ hội để anh được khoe khoang cũng không cho, cứ thế đi rồi.”
Một hạt ngọc ướt át nhỏ xuống mu bàn tay Tần Chân, khiến cô run lên. Nhưng cô không nói nổi câu nào.
Trình Lục Dương nhắm mắt, khẽ nở nụ cười, “Trình Tần thị, khoảnh khắc này phiền em đừng tuân theo nguyên tắc im lặng là vàng, nói chút gì đó dễ nghe an ủi anh đi. Bên ngoài tiếng sấm to quá, anh sắp bị dọa đến khóc rồi, em mau an ủi vỗ về anh đi, nếu không anh sẽ chê em không đủ dịu dàng săn sóc đó”.
Trong đêm dài, sấm sét vang dội, gió táp mưa sa. Từng tia chớp nháy lên sáng rọi cả căn phòng, tiếng sấ, cũng ầm vang khiến người ta bồn chồn bất an.
Trong lòng Tần Chân như bị đục thủng một lỗ, trút toàn bộ mưa gió vào, khiến cô ướt đẫm, khổ sở muốn chết.
Sau tất cả mọi chuyện, Tần Chân cẩn thận ôm lấy eo anh, dúi đầu vào lòng anh, hít sâu một hơi, ”Trình Lục Dương, trên thế giới này có rất nhiều chuyện em không thể ngăn cản, cũng không thể hứa hẹn, ví như mặt trời mọc, mặt trời lặn, ví như sinh lão bệnh tử. Em thậm chí không thể hứa hẹn với anh rằng em có thể luôn chịu được tính xấu của anh, vượt qua tất cả rào cản, khác biệt với anh, nhưng em luôn mong muốn cả đời sẽ được ở bên anh giống như bây giờ”.
Cô cảm nhận được người bên cạnh trong nháy mắt ngơ ngẩn, tim dường như đập nhanh hơn, hiển nhiên là căng thẳng vì lời cô nói.
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nghe nhịp đập trái tim anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, chậm rãi nói: “Có thể em là người nhát gan, một khi nhận định điều gì sẽ lười thay đổi, cũng không muốn trải nghiệm cái mới. Giống như nhãn hiệu sữa tắm và dầu gội đầu, em vẫn luôn chỉ dùng một loại, nhiều năm qua chưa từng thay đổi. Giống như Mạnh Đường, thích anh ta biến thành thói quen, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng động lòng trước người khác…”.
“Cho nên bây giờ em đang muốn nói cho anh biết, em còn thích Mạnh Đường, sau đó nhìn xem có thể kích động xem anh có thể làm gì được em lúc này không chứ gì?”Trình Lục Dương nói giọng âm trầm, rõ ràng là không vui.
Tần Chân lắc đầu, tóc mai cọ cọ ở cằm anh: “Không, ý em là, việc em có thể thoát khỏi tình cảm dành cho Mạnh Đường, sau đó đặt anh vào trong trái tim, đây là chuyện cự kì khó lường”.
Cô dần siết tay lại, ôm chặt lấy anh, “Cho nên Trình Lục Dương, chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, không chê em nghèo hơn anh, keo kiệt hơn anh, so đo hơn anh, thích lải nhải hơn anh, một mực yêu chiều em, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu”.
“Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chừa nổi ai khác nữa rồi.”Cô cầm tay anh đặt lên trái tim mình, trái tim đang đập kia giống như bị anh nắm trong tay, tự tôn và tình cảm của cô cũng giao hết cho anh, để anh sở hữu.
Trình Lục Dương mỗi buổi sáng đều đến công ty xử lý chuyện quan trọng, buổi trưa sẽ về nấu cơm cho cô. Buổi chiều thì sao? Hai người ngồi trên sofa, Trình Lục Dương thỉnh thoảng cầm laptop vẽ, Tần Chân sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một tí, hoặc là xem ti vi, hoặc là đọc sách, thỉnh thoảng hào hứng chạy qua xem Trình Lục Dương vẽ.
Trình Lục Dương đổi lại toàn bộ chăn và ga giường trong phòng cho khách. Ban đêm, lúc bế Tần Chân đi ngủ còn đặc biệt chân thành tha thiết mời cô ngủ cùng:”Dự báo thời thiết nói hôm nay trời nổi bão, lỗ may sét đánh, anh lại không ở bên cạnh, em sợ thì làm thế nào?”.
Tần Chân liếc nhìn anh một cái, “Suốt hai mươi sáu năm qua không có anh bên cạnh, nếu sét đánh một cái có thể dọa chết thì mộ của em giờ sắp xanh cỏ rồi”.
Kết quả, ban đêm thật sự nổi sấm chớp, bên ngoài gió thổi cây rung, mưa cũng không hề nể tình quất mạnh qua cây lá, tia chớp xuyên qua rèm cửa, thật vô cùng đáng sợ.
Tần Chân nhận được một tin nhắn, lấy điện thoại từ bên trên tủ đầu giường xuống xem, là Trình Lục Dương gửi đến:”Thế nào, có sợ không? Có muốn Trình đại gia nhà em qua không?”
Cô không nhịn được cười, gửi lại một câu:”Không sợ, sét đánh trời mưa có cái hay riêng, em thích muốn chết đi được ấy!”.
Bên kia Trình Lục Dương buồn bức rất lâu, dứt khoát nhắn lại:”nhưng mà anh sợ, sợ muốn chết! Xin hãy che chở cho anh!”.
Tần Chân cười ha ha, còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Trình Lục Dương gõ cửa, “Trình Tần thị, anh sợ…”.
Giọng nói vừa ai oán vừa tủi thân, quả thực chọc cho cô cười đến sái quai hàm.
Trong bóng tối, Trình Lục Dương đẩy cửa ra, ôm gối nhẹ nhàng đi vào, chen đến bên cạnh cô, như con chim nhỏ nép vào người, “Không ngủ được”.
Tần Chân dịch sang bên cạnh, hào phóng vỗ vỗ giường:”Thôi được, tâm sự cùng anh vậy”.
Thực thần kỳ, đôi khi cô có cảm giác mình và Trình Lục Dương trao đổi giới tính cho nhau, mọi chuyện giữa hai người xảy đến vô cùng tự nhiên, không có chút gì bất ổn.
“Tâm sự chuyện gì?”, Trình Lục Dương tự giác tiến vào ổ chăn, “Tâm sự lý tưởng hay tâm sự cuộc đời?”.
Tần Chân nghĩ ngợi, ”Kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi”.
Trình Lục Dương lập tức im lặng, tâm trạng dường như kém đi, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, nhỏ giọng nói:”Chuyện hồi bé có gì đăng nói? Chẳng phải là chuyện cỏn con à!”.
“Nhưng em muốn nghe”. Tần Chân dựng gối lên, cùng anh dựa vào đầu giường, chọn vị trí thoải mái nhất, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, ”Em muốn biết quá khứ của anh, sau đó chia sẻ hiện tại, tương lai của anh, nếu anh biểu hiện tốt, em có thể cân nhắc ở bên anh đấy”.
Thật kiêu kỳ! Có ai không nhìn ra chuyện cô muốn ở bên anh đâu?
Trình Lục Dương bĩu môi, cuối cùng đồng ý, “Được rồi, em muốn nghe chuyện nào?”.
“Anh nói chuyện nào, em nghe chuyện đó.”
Trình Lục Dương cười, “Được, anh kể em nghe chuyện ở chung với ông ngoại trong thị trấn”.
Dường như nhớ tới chuyện gì buồn cười, Trình Lục Dương nghiêng đầu nhìn Tần Chân: “Đúng rồi! Anh còn chưa kể cho em biết ông ngoại anh ngang đến mức nào đâu! Ông thật đúng là, vượt qua phạm vi ngôn ngữ của nhân loại, phóng thẳng ra ngoài không gian”.
Rõ ràng, anh còn chưa bắt đầu kể, nhưng Tần Chân đã cười đến không dừng được mất rồi, anh dùng tính từ kiểu gì vậy?
“Trình Lục Dương, điểm văn của anh trước đây chắc là cao lắm!”
“Ha ha, Trình đại gia của nhà em đâu chỉ giỏi văn, các môn tự nhiên cũng đỉnh lắm đấy!”Trình Lục Dương ra oai nói, “Được rồi, đừnng ngắt lời, để anh kể em nghe sự tích anh dung của ông ngoại anh”.
Anh kể rất nhiều câu chuyện liên quan đến tính cách ngang ngược của ông ngoại, mỗi câu chuyện đều khiến Tần Chân lớn tiếng cười ha ha.
Trình Lục Dương nở nụ cười, nhưng không huyen thuyên với cô như bình thường, mà chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà trong bóng đêm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông đúng là ngang ngạnh, bệnh phổi đeo đẳng lâu như vậy, về sau chuyển thành ung thư. Tế bào ung thư di căn rất nhanh, bác sĩ luôn khuyên ông ở lại bệnh viện điều trị bằng hóa chất, nhưng ông không chịu. Mặc kệ bác sĩ nói mỏi miệng, ông vẫn quyết tâm xuất viện. Khi đó mấy ông bà già bạn ông đều đến nhà thay nhau khuyên bảo, ông dứt khoát khóa cửa, ai nói gì cũng không nghe”.
Nụ cười của Tần Chân thoáng tan biến, trong bóng tối, cô thần người ra không nói tiếng nào, chỉ nghe Trình Lục Dương lần đầu nghiêm túc kể chuyện quá khứ.
Giọng nah rất bình tĩnh, rất dịu dàng, hoàn toàn tương phản với mưa to gió lớn và sét đánh đùng đòang bên ngoài cửa sổ. Giọng anh mang theo nỗi đau thương mà cô chưa từng trải qua.
Anh nói: “Ông mang nỗi đau mất vợ khi bước vào tuổi trung niên, tuổi già chỉ có một mình, ông nói chuyện ông vui nhất chính là anh về thị trấn ở cùng ông. Ông thương yêu anh nhiều lắm, toàn tâm toàn ý chăm sóc nuôi nấng anh, làm sao có thể vào bệnh viện điều trị hóa chất, bỏ anh ở nhà một mình?”.
Ông trở về nhà, tiếp tục sống cùng cháu ngoại, cuộc sống vẫn vậy, vẫn nấu cơm, đưa đón anh đi học. Cuối tuần còn đưa anh ra ngoài mua đồ ăn, để anh chỉ chỉ trỏ trỏ ngoài chợ giống như đại thiếu gia. Nếu anh nói muốn ăn cá, y như rằng trong giỏ đồ sẽ có cá, nếu anh nói muốn ăn thịt bò hầm khoai tây, trên bàn cơm nhất định sẽ xuất hiện thị bò hầm khoai tây thơm ngào ngạt.
Những ngày đầu, ông bị phổi nên không ngừng ho khan, ban đêm thậm chí còn ho ra máu, nhưng ông đóng kỹ cửa, đè thấp giọng che miệng ho, thậm chí ho trong chăn, bất kể thế nào cũng không để Trình Lục Dương ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Sau đó tế bào ung thư di căn tới gan, từng đêm từng đêm ông đau đớn vật vã trên giường, thậm chí dùng đến đèn pin trên tủ đầu giường không ngừng ép lên vị trí gan, lấy cái đau đớn bên ngoài át đi đau đớn bên trong.
Trình Lục Dương nói: “Lúc học tiểu học anh từng học bài văn Hoài niệm mùa thu do Sử Thiết Sinh viết. Khi đó anh không hiểu lắm vì sao mẹ Sử Thiết Sinh lại dùng tay vịn của ghế chống đỡ thân thể, thậm chí tạo ra vết bầm. Mãi đến khi ông ngoại qua đời, anh mới nhìn thấy trên người ông những vết thương tương tự”.
Anh dừng một chút, như đang nhớ lại điều gì, đọc ra từng câu từng chữ: “Tôi không ngờ bà đã bệnh đến mức này, nhìn xe xích lô đi xa, không bao giờ ngờ được lại là xa nhau vĩnh viễn”.
Đây là một câu trong bài văn, Tần Chân nhớ mang máng nhưng nhớ không hết. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Lục Dương, toan mở miệng, đã thấy anh nhẹ nhàng bậc cười.
Anh nói: “Khi ông ngoại qua đời, thật ra anh không hề sợ hãi. Ông nói với anh, ông muốn ngủ một giấc dài thật dài. Ông nói anh bướng bỉnh quá, khiến ông không ít lần phải đau đầu nhức óc, sau này ông có thể nghỉ ngơi, giao anh cho cha mẹ anh được rồi. Ông nói ông nhiều tuổi rồi, mắt kém rồi, lúc xào rau thường bỏ nhiều muối, đồ ăn làm ra càng ngày càng khó ăn . . . Thế nên, anh trở về bên cạnh bố mẹ sẽ không quá nhớ ông”.
Trình Lục Dương khẽ thở dài, trong căn phòng yên ắng, tiếng hít vào thở ra đè nén mà nhu hòa.
“Sau đó anh liền làm theo lời ông, nằm ngủ bên cạnh ông. Nhưng anh sợ ông sẽ đột ngột rời khỏi anh, cho nên cố mở to mắt nhìn đèn trên đỉnh đầu, anh nghe thấy ông thở từng cơn từng cơn, nghe thấy ông khó nhọc nói với anh, sau này phải sống cho tốt, cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm, ông sẽ mãi dõi theo anh…. Sau đó ông không nói gì nữa, ông nằm bên cạnh anh không nhúc nhích, nhắm mắt ngủ.”
Giọng Trình Lục Dương từ từ yếu đi. Tần Chân sửng sốt thật lâu không nói nên lời, sau cùng, cô cầm tay anh, gọi nhỏ: “Trình Lục Dương?”.
Trình Lục Dương quay đầu, trong ánh mắt có thứ gì đó lóe sáng, anh tựa vào vai cô, “Ngày ông mất, anh mới cảm thấy mình thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng, không bố mẹ, không người thân, không nhà không cửa. Anh đơn độc nhìn ông, nhưng không cảm thấy sợ hãi, chỉ biết là từ nay về sau sẽ không còn ai yêu thương anh như vậy nữa”.
Anh vươn tay lên mò mẫm trong không trung, như muốn túm lấy thứ gì, sau đó khép ngón tay lại, chậm rãi đưa đến trước mắt: “Có một số thứ, bất kể em cố gắng thế nào cũng không giữ được, ví như mặt trời đang lặn, như người sắp chết, như màu sắc đang mất dần”.
Khóe mắt Tần Chân bỗn ươn ướt, hơi nóng không ngừng tràn ra như núi lửa định phun trào. Cô quờ quạng bắt lấy tay Trình Lục Dương, áp lên mặt mình, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, “Luôn luôn có những thứ ở lại, ví như em, như tình cảm của em, như tương lai anh đã nói, tương lai chỉ có hai chúng ta”.
Trình Lục Dương cúi đầu cười tươi rói, “Ừ, anh biết”.
Tần Chân gắng gượng thở phào, tất muốn tỏ vẻ hài hước vỗ vỗ vai anh, trêu chọc một câu “Đa sầu đa cảm như vậy không thích hợp với anh đâu”.
Nhưng mà ngay sau đó, cô nghe thấy Trình Lục Dương dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Nếu em yêu một người, dù người đó già đi hay là đau yếu, dù người đó làm đồ ăn khó nuốt bao nhiêu, trí nhớ kém cỡ nào, trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, dáng vẻ xấu xí ra sao, em cũng sẽ không bởi vậy mà hết yêu người đó”.
“Thật ra anh vẫn muốn nói cho ông biết, anh cố gắng học nấu ăn, cố gắng học cách chăm sóc một người, là vì cho dù ông già đi, bị bệnh, cảm thấy bản thân không thể ở bên anh nữa, nhưng anh đã trưởng thành, đã có thể ở bên cạnh chăm sóc lại cho ông”.
“Nhưng ông trời không cho anh cơ hội này, sau khi ông vì anh bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, anh còn chưa kịp báo đáp chút nào, ông đã đi rồi.”
“Anh còn chưa nói với ông, ông xem, cháu đã biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết chăm sóc hoa cỏ ở ban công, biết một mình kiếm tiền sinh sống…. Những gì ông hi vọng anh làm, anh đều đã làm được, nhưng người ông đó thật nhẫn tâm, ngay cả cơ hội để anh được khoe khoang cũng không cho, cứ thế đi rồi.”
Một hạt ngọc ướt át nhỏ xuống mu bàn tay Tần Chân, khiến cô run lên. Nhưng cô không nói nổi câu nào.
Trình Lục Dương nhắm mắt, khẽ nở nụ cười, “Trình Tần thị, khoảnh khắc này phiền em đừng tuân theo nguyên tắc im lặng là vàng, nói chút gì đó dễ nghe an ủi anh đi. Bên ngoài tiếng sấm to quá, anh sắp bị dọa đến khóc rồi, em mau an ủi vỗ về anh đi, nếu không anh sẽ chê em không đủ dịu dàng săn sóc đó”.
Trong đêm dài, sấm sét vang dội, gió táp mưa sa. Từng tia chớp nháy lên sáng rọi cả căn phòng, tiếng sấ, cũng ầm vang khiến người ta bồn chồn bất an.
Trong lòng Tần Chân như bị đục thủng một lỗ, trút toàn bộ mưa gió vào, khiến cô ướt đẫm, khổ sở muốn chết.
Sau tất cả mọi chuyện, Tần Chân cẩn thận ôm lấy eo anh, dúi đầu vào lòng anh, hít sâu một hơi, ”Trình Lục Dương, trên thế giới này có rất nhiều chuyện em không thể ngăn cản, cũng không thể hứa hẹn, ví như mặt trời mọc, mặt trời lặn, ví như sinh lão bệnh tử. Em thậm chí không thể hứa hẹn với anh rằng em có thể luôn chịu được tính xấu của anh, vượt qua tất cả rào cản, khác biệt với anh, nhưng em luôn mong muốn cả đời sẽ được ở bên anh giống như bây giờ”.
Cô cảm nhận được người bên cạnh trong nháy mắt ngơ ngẩn, tim dường như đập nhanh hơn, hiển nhiên là căng thẳng vì lời cô nói.
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nghe nhịp đập trái tim anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, chậm rãi nói: “Có thể em là người nhát gan, một khi nhận định điều gì sẽ lười thay đổi, cũng không muốn trải nghiệm cái mới. Giống như nhãn hiệu sữa tắm và dầu gội đầu, em vẫn luôn chỉ dùng một loại, nhiều năm qua chưa từng thay đổi. Giống như Mạnh Đường, thích anh ta biến thành thói quen, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng động lòng trước người khác…”.
“Cho nên bây giờ em đang muốn nói cho anh biết, em còn thích Mạnh Đường, sau đó nhìn xem có thể kích động xem anh có thể làm gì được em lúc này không chứ gì?”Trình Lục Dương nói giọng âm trầm, rõ ràng là không vui.
Tần Chân lắc đầu, tóc mai cọ cọ ở cằm anh: “Không, ý em là, việc em có thể thoát khỏi tình cảm dành cho Mạnh Đường, sau đó đặt anh vào trong trái tim, đây là chuyện cự kì khó lường”.
Cô dần siết tay lại, ôm chặt lấy anh, “Cho nên Trình Lục Dương, chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, không chê em nghèo hơn anh, keo kiệt hơn anh, so đo hơn anh, thích lải nhải hơn anh, một mực yêu chiều em, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu”.
“Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chừa nổi ai khác nữa rồi.”Cô cầm tay anh đặt lên trái tim mình, trái tim đang đập kia giống như bị anh nắm trong tay, tự tôn và tình cảm của cô cũng giao hết cho anh, để anh sở hữu.
/25
|