Mùng 2 Tết cô với anh đưa hai mẹ đi chùa thắp hương cầu lộc đầu năm .Lúc hai mẹ đi khấn vái thì đôi bạn trẻ ở ngoài đình chờ.
- Ê ! Đằng kia có bói quẻ.
Cô đi sang hướng đó, anh cũng đi theo.
- Thầy ơi! Con muốn xin quẻ.
- Con chọn đi...- thầy đưa cô ống che.
Cô rút quẻ bất kì rồi đưa lại cho thầy, anh cũng xem thử cho vui chứ cũng chẳng tin lắm. Ông thầy nhìn hai quẻ tre rồi nhìn hai người, sau đó vuốt râu, cười.
- Có hỷ! Năm nay hai người có hỷ!
- Có hỷ thế nào thưa thầy?
Hai người chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng hỏi từ sau lưng, quay lai nhìn là hai mẹ, không biết đứng sau lưng khi nào.
- Song hỷ lâm môn!- thầy chỉ nói vậy rồi đặt hai thẻ vào ống.
Hai nhân vật chính vẫn ngơ ngơ không hiểu gì, chỉ có hai mẹ là hiểu, cười toe toét.
......
Nhanh thật! Vậy là kết thúc mấy ngày Tết... Anh và cô lại phải về Hà Nội để bắt đầu công việc. Mẹ anh bảo cô qua ở cùng cho tiện chăm sóc nhưng cô không chịu, như thế sợ làm phiền lắm. Với lại năm nay bố mẹ cô cũng mua cho căn trung cư ở Time City. Khi bố mẹ ra chơi còn có chỗ ở, với lại sau này cu Út cũng ra đây học, cứ mua trước.
Vừa về Hà Nội đã phải chuyển đồ sang nhà mới, may mà có mấy thằng em sang giúp một tay. Xong xuôi mấy chị em nấu nướng nhậu liên hoan nhà mới.
Nắng lấp lánh trên cao...
Điện thoại cô kêu, tiện tay bắt máy luôn.
-Alo...
- Tôi đang ở cửa nhà cô! Mở cửa đi...
Oh! Không ngờ anh nhanh thật đấy... Đã biết địa chỉ nhà mới của cô, kiểu này lại là mẹ cô nói rồi.
Cô chạy ra mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài, tay sách lách mang bao nhiêu đồ.
- Phụ tôi một tay coi.
- Sao anh mang nhiều thứ vậy?- cô đỡ dùm.
- Mẹ tôi bảo mang sang cho cô, mừng nhà mới!- cô sách vào trong.
-Chào anh!
Cả mấy thằng em đồng thanh khi thấy anh. Mọi người gặp nhau vài lần trong viện nên đều biết nhau rồi.
- Mấy đứa ở đây luôn hả? Có món gì thế?- anh cười cười đặt đồ đạc lên bàn .
- Bọn em làm bữa nhâu, may quá anh đến, có người nhậu cùng rồi... Hôm nay không say không về!- Huấn Xoăn nhún nhảy trong bếp.
- Đừng phá nhà tôi là được . - cô xem những đồ anh mang qua.
- Okê...
Vậy là sáu người nhậu tưng bừng luôn , vỏ bia vứt lăn lóc, nằm ôm nhau ngủ. Cô cũng phê rồi, bò vào phòng mình ngủ.
.....
Sáng hôm sau ,...
- Aaa!!!
Tiếng hét của ai đó khiến chim chóc chết hết, nhầm , ở phố làm gì có chim trời mà lo . Dư chấn này khiến cả nhà tỉnh giấc...
Chạy vào xem cô làm sao thì ...
Trong phòng cô quấn cái chăn còn anh thì ngơ ngác chưa hiểu gì, vẫn nằm bên cạnh.
bụp... Rầm
Anh bị đạp một phát xuống đất mới biết là mình không mặc đồ. Lúc này có tám con mắt đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
- Tên khốn! Huhu...
- Hai người như vậy có nhanh không? Xin lỗi làm phiền, cứ tiếp tục...
Mấy thằng em chơi bài ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, cho hai người tự xử, vụ này không giúp gì được, ra ngoài rồi còn tốt bụng khép cửa lại nữa. Đấy đấy, anh em cây khế, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu. Tốt quá!
- Tên biến thái!
Cô lao xuống bóp cổ anh mà quên mất mình cũng không mặc đồ.
-Ặc... Ặc... Ô ứ ừ ừ ôi ải ích... Ặc...
- Anh chết đi!
Thấy anh có vẻ không thở được nữa nên cũng buông tay, chuyển sang giật tóc anh.
- Cô có thể mặc quần áo vào rồi nói chuyện không?
Lúc này cô mới nhớ , cô chưa mặc đồ, vội vàng tìm quần áo quấn chăn đi vào nhà vệ sinh tắm rửa mặc đồ.
Khi ra ngoài thấy anh đã quần áo chỉnh tề ngồi ở ngoài phòng khách, mấy thằng em lượn từ khi nào rồi, phòng khách dọn sạch sẽ rồi. Cô ngượng ngùng ngồi xuống đầu kia của sofa.
- Tôi xin lỗi!- anh lên tiếng.
- Xin lỗi mà xong à, xin lỗi mà giải quyết được vấn đề à? Xin lỗi ....
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.- chưa để cô nói hết anh đã chen vào .
- Anh chịu trách nhiệm?
- Mình cưới nhau đi!- anh nhìn cô nghiêm túc .
Cô ngỡ ngàng, cô đang nghe thấy cái gì vây? Anh đang cầu hôn à? Cứ ngủ với nhau là phải cưới và sống chung à.
- Tôi bảo chúng ta lấy nhau đi!-anh nhắc lại.
- Tôi...- cô nói không nên lời.
- Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để em chịu khổ, anh hứa.
- Tôi... Nhưng...
- Lấy anh nhé!
- Cho anh một ngày suy nghĩ, nếu sau một ngày anh muốn thay đổi có thể nói với tôi. Coi như không có gì xảy ra!
Nói xong cô bỏ vào trong bếp lấy nước uống, anh cũng xin phép về trước, ngày kia đi làm anh sẽ cho cô đáp án.
........
Một ngày suy nghĩ kết thúc anh vẫn giữ vững quyết định không thay đổi, vậy là cả hai thông báo với gia đình hai bên chuyện cưới xin. Các cụ và bậc phụ huynh mừng lắm khi hai đứa đến với nhau.
Hôm nay anh và cô đi Đà Nẵng chụp ảnh cưới, mẹ anh bảo sang Hàn Quốc hay Thái Lan chụp cho đẹp nhưng cô bảo như thế tốn kém, vậy là quyết định chụp trong nước. Được mẹ anh thuê cho hẳn một e-kip chụp hình chuyên nghiệp, cô dê chú dẩu chỉ việc cười tạo dáng thôi mà cãi nhau chí chóe. Thành ra bộ ảnh cưới lãng mạn thành bộ ảnh bạo lực gia đình, xem tấm hình thì biết, cô dâu hết túm tóc chú dể lại bóp cổ, lên gối đấm ... Tội cho chú dể sau buổi chụp hình tơi tả, đoàn e-kip chụp hình cười không nhặt được mồm.
- Vợ ơi! Em có cần mạt sát anh thế này không?- Thiên Tề thảm hại ngồi cầm gương soi lại dung nhan.
- Dám láo với bà!- cô ngồi cạnh uống nước cam ,lườm anh cháy mặt. Chẳng hiểu sao dạo này rất dễ nổi nóng, hơi tí cáu, lại còn rất thèm ngủ, không ngủ đủ giấc là cáu, tại sáng nay đang ngủ bị anh kêu dậy chụp ảnh, nên chút giận nên anh.
.....
Chụp ảnh xong tiện thể hai người ở Đà Nẵng du lịch một tuần rồi về. Công ty đã có mẹ anh thay anh quản lý thời gian này. Mang tiếng đi du lịch , cô như bị ngã ngủ, ngủ hoài, đến khi anh gọi dậy đi ăn , ăn xong lại gật gù buồn ngủ. Chẳng đi chơi đâu được, cho đến lúc gần về Hà Nội. Tối nay là tối cuối cùng ở đây. Cô vừa tắm xong bị lôi đi luôn, phòng trường hợp cô lên giường là ngáy khò khò.
Trong khách sạn cạnh bờ biển, anh dắt cô đến bàn ăn lãng mạn lung linh ánh nến, kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi anh cũng ngồi xuống ghế đối diện.
- Vụ gì đây? Ăn nhanh em còn về ngủ, buồn ngủ lắm rồi ý. - cô làm bộ đưa tay lên che miệng ngoáp ngoáp.
- Vừa ngủ dậy xong lại buồn! Em là heo à?
- Buồn ngủ lắm! Kêu món gì ăn đi.,- cô bắt đầu cáu.
- Từ từ!... - anh vỗ tay ra hiệu cho phục vụ mang ra một cái bánh kem.
- Oh...
- Em thổi nến đi! Rồi tìm xem có gì đặc biệt?
- Phù phù... Xong chưa em buồn ngủ không tìm đâu .
- Con lợn này. Vợ chẳng có tí lãng mạn nào.
Anh đành lấy cái nhẫn kim cương trên bông hoa giữa bánh kem ra cầm tay cô đeo vào.
- Được ăn chưa. ? - cô không nhìn cái nhẫn lại đưa tay lên che miệng ngoáp.
- Rồi !
Phụ vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, một bàn toàn món ngon nhưng cô vừa ăn vừa cưỡng chế cơn buồn ngủ. Khổ, ăn thì ăn lại còn bày ba cái trò đánh đàn du dương lãng mạn, càng buồn ngủ.
....
Ăn xong cô ngủ luôn làm anh phải cõng về, nhưng mà anh không cõng cô về luôn mà cõng cô đi dạo một lúc biển đêm. Cô ngủ ngon lành trên vai anh.
- Con heo! Chỉ ăn với ngủ!
- Vợ này! Hiện tại thì anh chưa yêu em nhưng không hiểu sao anh vẫn muốn lấy em, anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho em . Cố gắng tiếp nhận em và yêu em.
Anh cứ độc thoại một mình mặc dù biết là cô đã ngủ rồi, có nói cô cũng không nghe thấy. Gió biển lồng lộng mang theo hơi mặn đặc trưng. Mang theo cả nỗi lòng anh gửi vào gió.
- Ê ! Đằng kia có bói quẻ.
Cô đi sang hướng đó, anh cũng đi theo.
- Thầy ơi! Con muốn xin quẻ.
- Con chọn đi...- thầy đưa cô ống che.
Cô rút quẻ bất kì rồi đưa lại cho thầy, anh cũng xem thử cho vui chứ cũng chẳng tin lắm. Ông thầy nhìn hai quẻ tre rồi nhìn hai người, sau đó vuốt râu, cười.
- Có hỷ! Năm nay hai người có hỷ!
- Có hỷ thế nào thưa thầy?
Hai người chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng hỏi từ sau lưng, quay lai nhìn là hai mẹ, không biết đứng sau lưng khi nào.
- Song hỷ lâm môn!- thầy chỉ nói vậy rồi đặt hai thẻ vào ống.
Hai nhân vật chính vẫn ngơ ngơ không hiểu gì, chỉ có hai mẹ là hiểu, cười toe toét.
......
Nhanh thật! Vậy là kết thúc mấy ngày Tết... Anh và cô lại phải về Hà Nội để bắt đầu công việc. Mẹ anh bảo cô qua ở cùng cho tiện chăm sóc nhưng cô không chịu, như thế sợ làm phiền lắm. Với lại năm nay bố mẹ cô cũng mua cho căn trung cư ở Time City. Khi bố mẹ ra chơi còn có chỗ ở, với lại sau này cu Út cũng ra đây học, cứ mua trước.
Vừa về Hà Nội đã phải chuyển đồ sang nhà mới, may mà có mấy thằng em sang giúp một tay. Xong xuôi mấy chị em nấu nướng nhậu liên hoan nhà mới.
Nắng lấp lánh trên cao...
Điện thoại cô kêu, tiện tay bắt máy luôn.
-Alo...
- Tôi đang ở cửa nhà cô! Mở cửa đi...
Oh! Không ngờ anh nhanh thật đấy... Đã biết địa chỉ nhà mới của cô, kiểu này lại là mẹ cô nói rồi.
Cô chạy ra mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài, tay sách lách mang bao nhiêu đồ.
- Phụ tôi một tay coi.
- Sao anh mang nhiều thứ vậy?- cô đỡ dùm.
- Mẹ tôi bảo mang sang cho cô, mừng nhà mới!- cô sách vào trong.
-Chào anh!
Cả mấy thằng em đồng thanh khi thấy anh. Mọi người gặp nhau vài lần trong viện nên đều biết nhau rồi.
- Mấy đứa ở đây luôn hả? Có món gì thế?- anh cười cười đặt đồ đạc lên bàn .
- Bọn em làm bữa nhâu, may quá anh đến, có người nhậu cùng rồi... Hôm nay không say không về!- Huấn Xoăn nhún nhảy trong bếp.
- Đừng phá nhà tôi là được . - cô xem những đồ anh mang qua.
- Okê...
Vậy là sáu người nhậu tưng bừng luôn , vỏ bia vứt lăn lóc, nằm ôm nhau ngủ. Cô cũng phê rồi, bò vào phòng mình ngủ.
.....
Sáng hôm sau ,...
- Aaa!!!
Tiếng hét của ai đó khiến chim chóc chết hết, nhầm , ở phố làm gì có chim trời mà lo . Dư chấn này khiến cả nhà tỉnh giấc...
Chạy vào xem cô làm sao thì ...
Trong phòng cô quấn cái chăn còn anh thì ngơ ngác chưa hiểu gì, vẫn nằm bên cạnh.
bụp... Rầm
Anh bị đạp một phát xuống đất mới biết là mình không mặc đồ. Lúc này có tám con mắt đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
- Tên khốn! Huhu...
- Hai người như vậy có nhanh không? Xin lỗi làm phiền, cứ tiếp tục...
Mấy thằng em chơi bài ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, cho hai người tự xử, vụ này không giúp gì được, ra ngoài rồi còn tốt bụng khép cửa lại nữa. Đấy đấy, anh em cây khế, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu. Tốt quá!
- Tên biến thái!
Cô lao xuống bóp cổ anh mà quên mất mình cũng không mặc đồ.
-Ặc... Ặc... Ô ứ ừ ừ ôi ải ích... Ặc...
- Anh chết đi!
Thấy anh có vẻ không thở được nữa nên cũng buông tay, chuyển sang giật tóc anh.
- Cô có thể mặc quần áo vào rồi nói chuyện không?
Lúc này cô mới nhớ , cô chưa mặc đồ, vội vàng tìm quần áo quấn chăn đi vào nhà vệ sinh tắm rửa mặc đồ.
Khi ra ngoài thấy anh đã quần áo chỉnh tề ngồi ở ngoài phòng khách, mấy thằng em lượn từ khi nào rồi, phòng khách dọn sạch sẽ rồi. Cô ngượng ngùng ngồi xuống đầu kia của sofa.
- Tôi xin lỗi!- anh lên tiếng.
- Xin lỗi mà xong à, xin lỗi mà giải quyết được vấn đề à? Xin lỗi ....
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.- chưa để cô nói hết anh đã chen vào .
- Anh chịu trách nhiệm?
- Mình cưới nhau đi!- anh nhìn cô nghiêm túc .
Cô ngỡ ngàng, cô đang nghe thấy cái gì vây? Anh đang cầu hôn à? Cứ ngủ với nhau là phải cưới và sống chung à.
- Tôi bảo chúng ta lấy nhau đi!-anh nhắc lại.
- Tôi...- cô nói không nên lời.
- Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để em chịu khổ, anh hứa.
- Tôi... Nhưng...
- Lấy anh nhé!
- Cho anh một ngày suy nghĩ, nếu sau một ngày anh muốn thay đổi có thể nói với tôi. Coi như không có gì xảy ra!
Nói xong cô bỏ vào trong bếp lấy nước uống, anh cũng xin phép về trước, ngày kia đi làm anh sẽ cho cô đáp án.
........
Một ngày suy nghĩ kết thúc anh vẫn giữ vững quyết định không thay đổi, vậy là cả hai thông báo với gia đình hai bên chuyện cưới xin. Các cụ và bậc phụ huynh mừng lắm khi hai đứa đến với nhau.
Hôm nay anh và cô đi Đà Nẵng chụp ảnh cưới, mẹ anh bảo sang Hàn Quốc hay Thái Lan chụp cho đẹp nhưng cô bảo như thế tốn kém, vậy là quyết định chụp trong nước. Được mẹ anh thuê cho hẳn một e-kip chụp hình chuyên nghiệp, cô dê chú dẩu chỉ việc cười tạo dáng thôi mà cãi nhau chí chóe. Thành ra bộ ảnh cưới lãng mạn thành bộ ảnh bạo lực gia đình, xem tấm hình thì biết, cô dâu hết túm tóc chú dể lại bóp cổ, lên gối đấm ... Tội cho chú dể sau buổi chụp hình tơi tả, đoàn e-kip chụp hình cười không nhặt được mồm.
- Vợ ơi! Em có cần mạt sát anh thế này không?- Thiên Tề thảm hại ngồi cầm gương soi lại dung nhan.
- Dám láo với bà!- cô ngồi cạnh uống nước cam ,lườm anh cháy mặt. Chẳng hiểu sao dạo này rất dễ nổi nóng, hơi tí cáu, lại còn rất thèm ngủ, không ngủ đủ giấc là cáu, tại sáng nay đang ngủ bị anh kêu dậy chụp ảnh, nên chút giận nên anh.
.....
Chụp ảnh xong tiện thể hai người ở Đà Nẵng du lịch một tuần rồi về. Công ty đã có mẹ anh thay anh quản lý thời gian này. Mang tiếng đi du lịch , cô như bị ngã ngủ, ngủ hoài, đến khi anh gọi dậy đi ăn , ăn xong lại gật gù buồn ngủ. Chẳng đi chơi đâu được, cho đến lúc gần về Hà Nội. Tối nay là tối cuối cùng ở đây. Cô vừa tắm xong bị lôi đi luôn, phòng trường hợp cô lên giường là ngáy khò khò.
Trong khách sạn cạnh bờ biển, anh dắt cô đến bàn ăn lãng mạn lung linh ánh nến, kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi anh cũng ngồi xuống ghế đối diện.
- Vụ gì đây? Ăn nhanh em còn về ngủ, buồn ngủ lắm rồi ý. - cô làm bộ đưa tay lên che miệng ngoáp ngoáp.
- Vừa ngủ dậy xong lại buồn! Em là heo à?
- Buồn ngủ lắm! Kêu món gì ăn đi.,- cô bắt đầu cáu.
- Từ từ!... - anh vỗ tay ra hiệu cho phục vụ mang ra một cái bánh kem.
- Oh...
- Em thổi nến đi! Rồi tìm xem có gì đặc biệt?
- Phù phù... Xong chưa em buồn ngủ không tìm đâu .
- Con lợn này. Vợ chẳng có tí lãng mạn nào.
Anh đành lấy cái nhẫn kim cương trên bông hoa giữa bánh kem ra cầm tay cô đeo vào.
- Được ăn chưa. ? - cô không nhìn cái nhẫn lại đưa tay lên che miệng ngoáp.
- Rồi !
Phụ vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, một bàn toàn món ngon nhưng cô vừa ăn vừa cưỡng chế cơn buồn ngủ. Khổ, ăn thì ăn lại còn bày ba cái trò đánh đàn du dương lãng mạn, càng buồn ngủ.
....
Ăn xong cô ngủ luôn làm anh phải cõng về, nhưng mà anh không cõng cô về luôn mà cõng cô đi dạo một lúc biển đêm. Cô ngủ ngon lành trên vai anh.
- Con heo! Chỉ ăn với ngủ!
- Vợ này! Hiện tại thì anh chưa yêu em nhưng không hiểu sao anh vẫn muốn lấy em, anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho em . Cố gắng tiếp nhận em và yêu em.
Anh cứ độc thoại một mình mặc dù biết là cô đã ngủ rồi, có nói cô cũng không nghe thấy. Gió biển lồng lộng mang theo hơi mặn đặc trưng. Mang theo cả nỗi lòng anh gửi vào gió.
/20
|