Oan Gia Tương Phùng

Chương 27

/47


Giả Thược lại một lần nữa nhào tới, khiến Chân Lãng ngã ngửa về phía sau. Cô đè lên người Chân Lãng, đưa cánh tay ra muốn giằng lấy chiếc điện thoại của anh, nhưng không với tới, đành giữ chặt cánh tay anh không buông.

Thế là tư thế của bọn họ trở nên hết sức mờ ám. Cô nàng nào đó không biết xấu hổ, cưỡi trên bụng của anh chàng, kéo mạnh cánh tay người ta, áp sát vào ngực mình: “Đừng gọi!”

Chân Lãng uể oải nằm đó, để mặc cô nàng kéo tay mình, cặp mắt híp cả lại: “Vậy tôi phải ở đâu đây?”

“Anh ở đây, ở đây!” Giả Thược gật đầu lia lịa.

“Đáng thương cho tôi quá, bị người ta phá tan hoang cả nhà!” Chân Lãng than vãn. “Ở đây rồi còn phải hầu hạ cô, chẳng bằng tôi ở một mình còn hơn.”

Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì chứ? Người muốn ở đây là hắn ta, cô đồng ý rồi mà hắn lại không chịu là sao hả trời?

“Tôi cứ nên nói với cô Giả thôi, dù sao từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng giấu giếm họ điều gì.” Mặt Chân Lãng đầy vẻ áy náy, cứ như mình là đứa trẻ ngoan nhất trên đời vậy.

“Tôi sẽ hầu hạ anh!” Giả Thược không hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô cứng đờ. “Đã sống ở bên ngoài rồi, đâu cần phải báo cáo mọi chuyện cho người ở nhà nữa.”

Chân Lãng ngước mắt nhìn lên: “Cô quét nhà nhé?”

Giả Thược gật đầu.

“Cô giặt quần áo nhé?”

Khuôn mặt Giả Thược đơ ra, rồi cô vẫn gật đầu.

“Mỗi ngày cô cùng tôi tới siêu thị mua thức ăn nhé?”

Khóe miệng Giả Thược giật giật, rồi cô vẫn gật đầu.

“Mỗi sáng cô dậy trước tôi, pha cà phê cho tôi nhé?”

Săc mặt Giả Thược trở nên trắng bệch, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cách khó khăn.

“Cô ngủ ở sofa, tôi ngủ ở trên giường nhé?”

Cuối cùng cô nàng nào đó cũng không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên: “Tại sao tôi phải ngủ ở sofa chứ?”

Ôi, giường của cô, chiếc giường mà cô hằng mong ước, cô chuẩn bị trải lên đó một tấm ga có thêu những bông hoa đẹp đẽ, rồi thỏa thích lăn lộn trên đó…

“Tôi là bác sĩ, tôi cần được nghỉ ngơi thật tốt. Nếu cô không đồng ý, vậy tôi đành báo cáo mọi chuyện với cô Giả thôi.”

Đau khổ, đấu tranh, dằn vặt, xót xa, tuyệt vọng, vô vàn cảm xúc lần lượt thoáng qua trên khuôn mặt Giả Thược, rồi cuối cùng cô vẫn… gật đầu.

“Nhưng…” Chân Lãng vẫn do dự. “Tôi cứ cảm thấy làm thế này là có lỗi với cô Giả.”

“Không phải nghĩ nữa, cứ thế này đi!” Giả Thược ngắt lời anh, giằng lấy chiếc điện thoại trong tay anh. “Anh cứ ở đây, tôi ngủ trên sofa, tôi quét nhà, tôi rửa bát, tôi giặt quần áo, mỗi sáng sẽ dậy pha cà phê cho anh, buổi tối thì đi mua thức ăn cùng anh.”

“Hầy, được rồi.” Chân Lãng khẽ gật đầu vẻ miễn cưỡng, rồi lại day day đôi mắt đã rất mỏi mệt. “Vậy tôi đi ngủ một lát, rồi chúng ta sẽ cùng đi siêu thị mua thức ăn.”

Nghe được đáp án mà mình muốn. Giả Thược hưng phấn gật đầu lia lịa, hoàn toàn không để ý thấy khóe miệng anh chàng đang bị mình đè lên thoáng hiện lên một nụ cười vui vẻ.

***

Trên sofa, Giả Thược ngọ nguậy, ngọ nguậy, rồi lại ngọ nguậy. Cái chân cô thò ra, cái tay gãi gãi, rồi ôm chăn lăn một vòng…

“Rầm!”

“Au…”

Cô nàng nằm bò trên sàn nhà, ngước đôi mắt mơ màng, hai tay ôm chặt cái đầu đau đớn, rên rỉ không ngừng.

Đây đã là lần thứ năm cô bị ngã trong buổi sáng hôm nay, cô tính thêm tám lần tối qua nữa, tổng cộng đã là mười ba lần, đầu cô gần như chỗ nào cũng từng hỏi thăm sàn nhà một lượt.

Cô day day đầu, rồi ôm chăn bò lên sofa một lần nữa, cơn buồn ngủ khiến cô nhanh chóng thiếp đi.

Đáng thương thay cho Giả Thược, giấc ngủ mới kéo dài được gần mười phút, thảm kịch lại một lần nữa xảy ra… Cô nàng nào đó rất không ngoan ngoãn, ngang nhiên xoay người một vòng, rồi âm thanh quen thuộc lại vang lên.

Lần này thì cô không thèm bò lên nữa, cứ mơ mơ màng màng nằm đó, tiện tay kéo hẳn cái chăn từ trên sofa xuống, quặp hai chân, người cuộn tròn lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Một bàn tay chợt lay nhẹ vai cô: “Này nhóc con, lên kia đã rồi hãy ngủ!”

“Không…” Cô nàng nào đó vẫn đang trong cơn buồn ngủ, càu nhàu trong vô thức. “Lên đó rồi lại rơi xuống, ngủ ở đây thoải mái hơn.”

Chân Lãng thở dài vẻ hết cách: “Vậy thì lên giường ngủ.”

“Hừm.” Giả Thược uể oải kêu lên, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, muốn xua cái âm thanh ong ong khó chịu bên tai đi: “Tôi chẳng muốn động đậy.”

Chân Lãng đưa tay ôm cả Giả Thược lẫn chiếc chăn lên, đi về phía phòng ngủ.

Vừa được chạm vào chiếc giường mềm mại, Giả Thược liền khoan khoái rên lên một tiếng, trên chiếc gối ở đầu giường vẫn vương mùi của đàn ông, chăn đệm vẫn còn hơi ấm. Cô đưa chân khều lấy chiếc chăn đắp lên người, rồi thoải mái thả mình trong mùi hương cơ thể anh.

Chân Lãng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, không lâu sau đã quay trở lại, trong tay là cốc cà phê thơm lừng. Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, nhâm nhi cà phê, chậm rãi lật giở cuốn sách trong tay, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô nàng vẫn đang ngủ say, suốt một hồi lâu chẳng lật thêm trang sách nào.

Cô nàng vốn đang ngủ say chợt khịt khịt mũi, mùi cà phê thơm nồng khiến bụng cô réo lên, rồi đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại. Cô mở đôi mắt mơ màng, nhìn về phía tỏa ra mùi hương trong vô thức.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chân Lãng như vẽ ra những đường nét lập thể, nơi ánh sáng chiếu qua, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh chớp chớp, những sợi tóc trước trán ánh lên màu nâu nhạt, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ khác. Với chiếc mũi cao và thẳng tắp, khóe miệng hơi cong, trông anh lúc này hệt như một bức tượng chưa bao giờ động đậy.

Đúng vào khoảnh khắc cô ngây người, bức tượng vốn lặng im không động đậy kia đột nhiên ngoảnh mặt qua, mỉm cười với cô: “Đói rồi à?”

Không hỏi đã tỉnh hay chưa, chỉ hỏi có đói hay không, đây chính là sự thấu hiểu…

Giả Thược lẳng lặng ngồi dậy, khẽ lắc đầu, nhìn chăm chăm vào cốc cà phê trong tay Chân Lãng, trong ánh mắt lộ vẻ khao khát.

“Còn chưa ăn sáng, không được uống cà phê.” Chân Lãng không hề nể nang, từ chối ngay nguyện vọng của cô.

Giả Thược bĩu môi, khẽ “hứ” một tiếng: “Không phải anh vẫn chưa ăn sáng mà đã uống cà phê rồi sao?”

Nhỏ mọn thì cứ nhận đi, kiếm cớ như vậy làm cái gì chứ?

Chân Lãng khẽ nở nụ cười, không tranh cãi với cô nữa, mà đưa cốc cà phê đến trước mặt cô: “Uống xong rồi đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi mua đồ!”

Cầm cốc cà phê trong tay, Giả Thược vui vẻ uống một ngụm lớn, cho đến khi cà phê trong cốc chẳng còn lại bao nhiêu cô mới đưa trả lại cho Chân Lãng, rồi tung tăng chạy vào nhà vệ sinh.

Chân Lãng cầm cốc cà phê, nhìn bóng dáng hoạt bát kia dần biến mất khỏi tầm mắt, sau khi nghe thấy trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, anh mới đưa cốc cà phê lên miệng, uống nốt chỗ cà phê còn lại.

***

Giả Thược giẫm một chân lên thanh đỡ phía trước của chiếc xe đẩy đựng đồ, chân kia thỉnh thoảng lại đạp xuống đất, chiếc xe chạy vù vù về phía trước. Cô chơi đùa một cách vui vẻ trên sàn siêu thị bóng loáng, thỉnh thoảng lại chọn lấy vài món đồ bỏ vào giỏ xe.

Chân Lãng chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã theo sau Giả Thược, thỉnh thoảng chọn mua đồ cũng là đồ dùng hàng ngày.

“Cô quen dùng loại cây lau nhà nào thế?” Anh hỏi bằng giọng rất hòa nhã.

“Loại dẹt.”

Thế là trong giỏ xe liền có thêm một cây lau nhà loại dẹt.

“Cô thích loại giẻ lau thế nào?” Anh vẫn hỏi với giọng hòa nhã, ánh mắt nhìn lướt qua dãy giá để đồ trước mặt như đang tuần tra.

“Loại to.”

Thế là trong giỏ xe liền có thêm một miếng giẻ lau rõ to.

“Cô thích dùng bột giặt hay là nước giặt?” Anh nở một nụ cười tươi, hai tay giơ lên hai cái túi, giọng nói nghe trong trẻo vô cùng.

“Nước giặt.”

Thế là trong giỏ xe liền có thêm một thùng nước giặt rất nặng.

Cho tới lúc này cô nàng nào đó mới bắt đầu có phản ứng: “Tại sao anh cứ luôn hỏi tôi thích dùng loại nào thế?”

Chân Lãng lại vứt một chiếc giẻ rửa bát vào giỏ xe, thản nhiên trả lời: “Bởi vì mọi công việc đều là cô làm, tôi thấy thương, cho nên ít nhất cũng phải để cho cô được dùng những dụng cụ mà cô thích chứ.”

Chỉ một câu nói đã lập tức khiến khuôn mặt Giả Thược xị xuống, cô tức tối trừng mắt nhìn anh, hậm hực “hừ” một tiếng.

“Không muốn làm thì thôi, tôi báo cáo lại với cô Giả một tiếng, rồi dọn ra ngoài.” Chân Lãng vừa nói vừa đưa qua đưa lại chiếc máy lau giày trong tay. “Dù sao tôi cũng không quen để người khác phục vụ cho lắm.”

Hậm hực giật chiếc máy lau giày trong tay Chân Lãng bỏ vào giỏ xe, Giả Thược nghiến răng ken két nói: “Tôi rất quen phục vụ anh, phục vụ anh đến chết luôn!”

“Vậy thì đúng là một chuyện tuyệt vời. Nếu cô phục vụ tốt, tối nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc nhường giường cho cô.” Anh khẽ cười hà hà, dễ dàng hóa giải lời nguyền rủa của cô, sau đó đi chọn đồ ăn.

Cô biết mà, hắn ta muốn giày vò cô, muốn hủy hoại cô, muốn thấy cô phát điên, nếu không tại sao lại nhất quyết muốn ở cùng một nhà với cô như thế chứ? Chẳng qua là muốn thấy cô gặp cảnh khó xử rồi chế giễu cô mà thôi.

Giả Thược giận dữ ngoảnh mặt đi, đột nhiên nhìn thấy trên giá để hàng có một dãy toàn là bia lon. Cô cười hà hà, chụp lấy một lốc, bỏ vào giỏ xe, làm bộ hứng khởi nói: “Chân Lãng, để chúc mừng việc chúng ta lại một lần nữa ở chung với nhau, có phải hôm nay nên mở tiệc ăn mừng một chút không nhỉ?”

“Được thôi.” Chân Lãng đem bận xem thịt, dường như không chú ý tới động tác của cô.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy vẻ tha thiết: “Lần này là tôi chào đón anh, vậy thì cách thức chúc mừng nên do tôi đặt ra mới đúng, anh thấy thế nào?” Như sợ anh phản đối, cô lại vội vàng bổ sung: “Chắc chắn tôi không dám làm gì anh đâu, anh sẽ tố cáo với mẹ tôi ngay.”

Chân Lãng trầm ngâm một lát, rồi cầm mớ rau trước mặt lên, trả lời với giọng hững hờ: “Tùy cô thôi.”

Cô đẩy chiếc xe về phía trước, cười tươi như hoa.

“Này, bác sĩ thú y, sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi thế?”

Mới có một đêm mà cô đã ngã đến nỗi đau lưng nhức chân, những ngày tháng sau này phải sống thế nào đây chứ? Do đó, cô nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải bắt Chân Lãng chủ động rời khỏi tổ ấm của cô, đồng thời không dám tố cáo với mẹ cô điều gì.

“Tôi tới Hướng Dương Vàng, nhìn thấy mảnh giấy mà cô để lại trên bàn.” Trong mắt Chân Lãng thoáng qua một nét cười vui vẻ, không nói ra chuyện mảnh giấy đó là do Phương Thanh Quỳ “vô ý” để anh nhìn thấy sau khi đã nhận được mấy trăm đồng.

“Tôi muốn ăn thịt heo luộc thái lát, chân giò xào tương, nấm kim châm kho thịt bò.” Bàn tay cô đưa qua đưa lại trước mặt Chân Lãng, nhân lúc anh không chú ý lại nhét thêm một chai rượu nho nữa vào giỏ xe.

Khi thanh toán, Giả Thược đẩy chiếc xe chạy như bay về phía trước: “Để tôi, để tôi…”

Chân Lãng định cầm chiếc túi mua đồ lên và mở ra thì Giả Thược đã nhiệt tình giành lấy: “Để tôi, để tôi…”

Hôm nay Giả Thược ăn mặc rất đẹp. Cô mặc chiếc váy bó sát mà Chân Lãng tiện tay vứt ở đầu giường, nhưng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mặc vào rồi ra ngoài luôn.

Cũng vì thế mà trong siêu thị xuất hiện một cảnh hết sức lạ đời. Một anh chàng điển trai chắp tay sau lưng bước đi một cách ung dung, đi bên cạnh là một cô gái mảnh khảnh, trên vai gánh cây lau nhà, hai đầu treo hai chiếc túi rõ to, tay còn xách hai chiếc túi cũng không nhỏ chút nào, đi lại liêu xiêu.

Thấy cảnh này, nhiều anh chàng đi ngang qua đều thở vắn than dài không ngớt, thầm thương thay cho cô gái kia.

Thấy Giả Thược phải bước đi một cách khó khăn, gần như là chạy theo sau mình, Chân Lãng bèn dừng lại hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

Giả Thược khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, lắc đầu đáp: “Cứ để tôi, hầu hạ anh là chuyện nên làm mà.”

Bao nhiêu anh chàng bên cạnh lại một lần nữa chết ngất, thầm than sao mình không có cô bạn gái thế này.

***

Chân Lãng bưng đĩa chân giò xào tương màu đỏ sậm từ trong bếp đi ra thì Giả Thược chạy ngay tới trước mặt anh, cầm theo chai rượu, cười rạng rỡ như ánh mắt trời: “Chân Lãng, để chúc mừng cho cuộc sống chung của chúng ta, cùng cạn chén nào!”

Cô gần như không cho anh có cơ hội ngồi xuống, nhét ngay chén rượu vào tay anh, lại đưa chén rượu của mình tới cụng nhẹ một cái, rồi nốc một hơi hết sạch.

Chân Lãng còn đang ngẩn người, Giả Thược đã đưa tay lên lau miệng, nói: “Ngày mai anh được nghỉ, ngày kia cũng không có cuộc phẫu thuật nào, uống chút rượu không sao đâu. Hơn nữa, tôi còn chọn loại rượu nhẹ, anh có thể uống được mà.”

Sau một thoáng do dự, anh liền đưa chén rượu lên uống cạn, nhưng còn chưa kịp đặt xuống. Giả Thược đã rót đầy hai chén: “Vì hai mươi năm quen biết của chúng ta, cạn chén nào!”

“…”

“Để tôi có thể hầu hạ anh cho tốt, cạn chén nào!”

“…”

“Vì duyên phận của chúng ta từ thời cấp một, cấp hai, cấp ba rồi đại học, cạn chén nào!”

“…”

“Vì tổ quốc vĩ đại của chúng ta, cạn chén nào!”

“…”

“Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, cạn chén nào!”

“…”

Cặp mắt Chân Lãng lúc này vẫn trong veo, anh thản nhiên hỏi: “Có phải cô muốn chuốc say tôi, sau đó thì giống như hồi đại học, chụp hình rồi dùng nó để uy hiếp tôi không?”

Bàn tay Giả Thược chợt run lên, rượu trong chén thiếu chút nữa thì đổ hết ra ngoài. Cô cười gượng nói: “Cùng là một mưu kế, sao có thể gạt anh đến hai lần được chứ?”

Chân Lãng không tỏ thái độ gì nữa. Giả Thược ợ một cái, khuôn mặt đã thoáng ửng hồng, rồi nâng chén rượu trong tay lên: “Vì bữa tiệc mừng thịnh soạn mà anh nấu hôm nay, cạn chén nào!”

Yết hầu của hai người chuyển động không ngừng, chai rượu màu đỏ chẳng mấy chốc đã cạn tới đáy. Chân Lãng hơi nheo mắt, khẽ lắc đầu, đưa tay lên day trán.

Nhìn thấy động tác này của anh, Giả Thược thầm cười trong bụng.

Cô biết rất rõ tửu lượng của Chân Lãng kém, huống chi cô còn chuốc cho hắn uống nhiều như vậy, không say mới là chuyện ngược đời. Nhưng cô vẫn chưa hài lòng, rút thêm hai lon bia nữa: “Rượu nho uống hết rồi, chúng ta uống cái khác nhé!”

Ánh mắt đã có chút mơ màng, Chân Lãng chống tay lên trán nói: “Không uống nữa, tôi đau đầu rồi.”

“Uống đi mà!” Giả Thược ghé đến ngồi sát bên cạnh anh, không biết vô tình hay cố ý mà lại chặn động tác gắp thức ăn của anh lại: “Bia này được làm lạnh rồi, uống vào đầu óc sẽ tỉnh táo.”

Chân Lãng cười rạng rỡ, đây là nụ cười đầy vẻ nhẹ nhõm mà cô chưa từng thấy được thấy ở anh, rồi anh nheo mắt lại: “Cô mớm cho tôi thì tôi uống.”

Mớm, cô đương nhiên phải mớm rồi.

Cô cầm chén rượu lên đưa đến sát môi anh: “Tôi mớm, tôi mớm đây.”

Không biết có phải vì đã say hay không, nét mặt anh không ngờ lại giống như một đứa trẻ. Anh khẽ lắc đầu, chỉ tay vào cô: “Cô uống đi tôi xem nào.”

Thấy mưu kế của mình đã sắp thành công, cô đành ngửa đầu uống một ngụm, nhưng vừa mới cúi xuống, Chân Lãng đã ghé miệng tới, khóa chặt môi cô.

Trong lúc cô còn đang ngẩn người, anh đã thuận lợi tách được đôi môi cô ra, hút lấy ngụm bia mà cô còn chưa kịp nuốt. Cô còn có thể nghe thấy tiếng ừng ực vang lên trong cổ họng anh.

Rồi sau đó, anh lưu luyến chưa nỡ rời, chiếc lưỡi lại một lần nữa càn quét trong miệng cô, cuốn đi hết những thứ mùi vốn thuộc về cô, khiến mùi rượu trong người cô và anh như hòa làm một.

“Ầm…” Sau nháy mắt, đầu óc cô như đã bị hơi rượu làm cho choáng váng, người đờ đẫn, thẫn thờ, cảm thấy cơ thể mình như đang bay lượn, không hề có chút trọng lượng nào, chỉ còn lại một ý thức duy nhất, đó là lưỡi của anh rất linh động, môi của anh rất ấm, động tác của anh rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng đôi môi của cô cũng được buông ra, còn Chân Lãng lúc này đã gục đầu trên vai cô, thở đều đều.

Ba hồn bảy vía phiêu đãng trong không trung rất lâu, cuối cùng mới dần dần trở về với Giả Thược. Cô đưa tay ra khẽ lay Chân Lãng: “Này, dậy uống tiếp đi chứ!”

Người anh rất nặng, đến nỗi sắp đè ngã cô rồi, mà bất kể cô có kéo dậy thế nào, anh cũng không có phản ứng gì.

Cặp mắt Giả Thược sáng rực, bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười xấu xa, rồi cô vòng tay qua nách Chân Lãng, cố gắng đỡ anh đứng dậy.

Ai nói là một mưu kế không thể sử dụng đến hai lần chứ? Chỉ cần có thể thành công là được.

Khó khăn lắm cô mới đỡ Chân Lãng đến bên chiếc giường, rồi hậm hực vứt anh lên đó như vứt một con heo chết. Chân Lãng từ đầu đến cuối chẳng hề động đậy, lúc này lại đang nằm ngửa trên giường, thật chẳng khác gì một chàng hoàng tử ngủ trong rừng.

Nàng công chúa xấu xa vươn đôi tay ma quái về phía cổ áo chàng hoàng tử. Đang là tháng Năm, hoàng tử chỉ mặc một chiếc áo, công chúa gần như chẳng phí chút sức lực nào đã cởi được nó rồi.

Hai vạt áo Chân Lãng bị kéo sang hai bên cơ thể, để lộ ra những múi thịt rắn chắc mà không quá mức đồ sộ trên ngực, còn cả bờ vai vững chãi với những cơ bắp căng đầy, trong hơi rượu nồng nặc, cơ thể anh toán ra vẻ cuốn hút đến khó tả.

Đôi tay Giả Thược vẫn không dừng lại, nhanh chóng vươn tới chỗ thắt lưng da của Chân Lãng.

Cô kéo chiếc thắt lưng da một cách khó khăn, không cẩn thận nên ngã bổ nhào, nằm sấp lên người Chân Lãng. Mùi đàn ông xen lẫn với mùi rượu, sức cám dỗ còn vượt xa mùi nước hoa.

Ngón tay cô lướt nhẹ trên ngực anh, cảm nhận hơi ấm của làn da bên dưới ngón tay mình, quả thực là vô cùng kỳ diệu.

Rồi cô lại xoa xoa, bóp bóp, những ngón tay mơn man bờ ngực anh, chạy vòng quanh hai điểm đỏ thẫm nào đó, sau đó trườn xuống bên hông.

Bên dưới hông anh là chiếc thắt lưng da vừa bị cô tháo ra, đang vắt ngang trên mông. Bàn tay cô thoáng dừng lại một chút, cặp mắt nhìn xuống với vẻ hết sức tò mò.

Bao nhiêu năm nay, ấn tượng của cô về anh đều là bản phóng đại của thằng nhóc hai mươi hai năm trước, vừa yếu ớt vừa mềm mại, nhưng hôm nay cô lại phát hiện, sự thực hoàn toàn không phải như thế. Lần trước khi ở trong trường, cô rất căng thẳng, mà bên cạnh còn có cả Lâm Tử Thần lúc đó cũng đã say mèm, cho nên cô không có thời gian để cảm nhận kỹ, nhưng hôm nay thì không có ai khác nữa rồi.

Cô liền kéo quần anh xuống, phải mất rất nhiều sức lực mới lột được chiếc quần dài đó ra. Trên tấm ga giường được điểm xuyết những bông hoa nhỏ, cơ thể chàng hoàng tử phơi bày ra trước mắt cô, chỉ còn lại một thứ đồ che đậy cuối cùng.

Ánh mắt cô dừng lại trên thứ đồ che đậy cuối cùng ấy, luôn cảm thấy nó khác biệt quá nhiều so với trong ký ức xưa kia. Cô chớp chớp đôi mắt, rồi lại chớp chớp mắt thêm lần nữa.

Ngón tay cô chậm rãi đưa ra, chọc nhẹ, cảm giác rất khó tả, cô tò mò kéo một bên mép chiếc quần nhỏ xíu đó lên.

Có nên xem không nhỉ?

Một khe hở đã hiện ra, cô lẳng lặng ghé đầu tới, định nhìn cho rõ ràng.

“Cô có chụp ảnh không đây?” Bên tai cô chợt vang lên một giọng nói hững hờ.

A, đúng rồi, cô còn cần chụp ảnh!

Cô chợt nhớ ra việc quan trọng nhất mà mình cần làm, liền chạy lòng vòng khắp nơi, muốn tìm chiếc máy ảnh. Tiếc là cô vừa mới dọn nhà, đồ đạc nhét lung tung khắp nơi, giờ cũng chẳng biết đi đâu mà tìm.

“Trong cái va li bên cạnh sofa ấy.” Giọng nói hờ hững kia lại một lần nữa vang lên nhắc nhở cô. “Hôm qua tôi thấy các dụng cụ chụp ảnh của cô đều để đó cả.”

“Vậy à?” Cô nàng nào đó vội vàng chạy đến bên cạnh sofa, lôi chiếc máy ảnh yêu quý của mình ra, hớn hở quay trở lại chỗ chiếc giường. Nhưng khi cô quay trở lại, người vừa nằm ngửa trên giường lúc nãy đã ngồi dựa vào đầu giường, chiếc áo sơ mi treo ngang trên khuỷu tay, ánh mắt tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cần tôi tạo dáng thế nào đây, để tôi còn biết mà phối hợp.”

“A!” Cô nàng nào đó đang làm chuyện xấu rốt cuộc cũng ý thức được rằng mình đã bị bắt quả tang, vội giấu chiếc máy ảnh ra sau lưng, chạy mất hút.

Hắn, hắn vẫn chưa say ư?

Sao… sao có thể như vậy chứ?

Rõ ràng là hắn đang đùa bỡn mình!

Trong đầu Giả Thược lúc này toàn là mấy câu nói ấy, mà khi nghe thấy giọng nói hờ hững kia của Chân Lãng, cô lập tức co cẳng bỏ chạy theo phản xạ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có tật giật mình trước Chân Lãng, chạy ra đến bên chiếc sofa rồi mà tim vẫn đập thình thịch.

Cô căng thẳng cái gì chứ? Không phải chỉ là bị bắt quả tang thôi sao? Có gì ghê gớm đâu nào!

Vậy tim cô đập nhanh như vậy làm gì chứ?

Cô nàng nào đó đang rúc trên sofa, hậm hực đấm mạnh một cái vào chiếc gối ôm, thầm trách mình.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng vừa nhìn thấy. Chân Lãng gần như không mảnh vải che thân, trên người toát ra một vẻ cuốn hút khó tả, bất kể cô có lắc đầu thế nào cũng không thể xua được những hình ảnh đó.

Mấy ngón tay cô xoa nhẹ vào nhau, dường như trên đó vẫn còn mùi của hắn, rồi cô khụt khịt mũi, ngửi khắp cơ thể mình.

Vẫn là mùi của hắn, hòa lẫn mùi rượu với mùi nước hoa nam. Thứ mùi ấy cứ bám lấy cô, khó mà xua đi được.

Xem ra hôm nay mình chỉ đành làm bạn với sofa thêm lần nữa rồi, cô nàng nào đó đau khổ nghĩ thầm.

Cô uể oải bò dậy, cô gắng đi thu dọn tàn dư của bữa tiệc mừng, trong lòng thầm mắng Chân Lãng đúng là đồ xấu xa.

Trong bụng lắm âm mưu như vậy, hắn không sợ đau dạ dày hay sao chứ? Ước gì hắn bị lủng ruột chết luôn đi cho rồi!

“Ục… ục…” Bụng cô chợt kêu vang, nhắc nhở cô một sự thực là suốt cả buổi tối cô chưa ăn tí nào. Thức ăn trên bàn gần như vẫn còn nguyên, đang tỏa ra hương thơm nức mũi.

Gắp một miếng nấm kim châm kho thịt bò bỏ vào miệng, cảm giác vừa dai vừa thơm ngọt, Giả Thược khẽ gật đầu vẻ hài lòng.

Tuy rằng người nào đó rất xấu xa, nhưng nấu ăn… quả thực không tệ!

Trên bàn toàn là những món khoái khẩu, Giả Thược đang gặm chiếc chân giò một cách ngon lành, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Không đúng, với tính cách của Chân Lãng, muốn bỡn cợt cô đáng lẽ giờ này đã phải ra đây cười nhạo cô vài câu mới đúng, sao vẫn không có chút phản ứng nào thế nhỉ?

Thầm cảm thấy có vấn đề gì đó, Giả Thược liền buông đũa, rón rén đi tới cửa phòng ngủ.


/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status