“A a a a a a a a!” Thẩm Gia hét chói tai.
“Hét cái gì mà hét? Im miệng.” Hoài Ngọc tức giận nói.
“Tên điên, nơi này là lầu hai đấy”
“Sợ cái gì chứ? Không c.h.ế.t người được đâu.” Hoài Ngọc nắm lấy cổ tay nàng, tay phải trèo lên tường.
Thẩm Gia lại kêu to: “Đau đau đau đau đau! Tay ta muốn trật khớp rồi a a a a a a a!”
Hoài Ngọc không còn cách nào khác đành bế nàng lên, mũi chân mượn lực giẫm một cái bay lên mái hiên.
Hắn vừa mới bay lên, Lý Dung đã dẫn theo một đám người cầm theo đèn lồng chạy xuống lầu, theo sau là Thượng Quan Tập mặt mày hùng hổ.
Chủ nhân của Hạng Trạch từng là một thái giám thời Mục Tông, một tay che trời, lúc còn sống hắn đã hưởng thụ hết những vinh hoa phú quý trên đời, nhà riêng ở vùng ngoại ô cực kỳ xa hoa, với hàng ngàn viện tử rộng lớn, phòng ốc vô số kể.
Nương theo màn đêm, Hoài Ngọc ôm Thẩm Gia trốn trên vào một góc trên mái nhà, động tác vô cùng nhanh nhẹn mà thi triển khinh công, hiển nhiên hắn biết rất rõ về địa hình ở nơi này, không cần tìm hiểu liền biết phải chạy về hướng nào.
Thẩm Gia gắt gao ôm lấy cổ hắn, không dám nhìn xuống dưới.
Gió đên mát lạnh quấn lấy hơi thở của Hoài Ngọc rồi thổi vào mũi nàng, đồng thời còn truyền đến giọng nói hàm chứa sự giễu cợt của Hoài Ngọc.
“Thẩm Gia, không ngờ giữa chúng ta lại có nhiều hận thù đến như vậy, ta thừa nhận ta bảo ngươi nên ăn ít cơm lại, lời này ta nhận, về phần thả chó doạ ngươi, đánh mắng ngươi, ta làm lúc nào hả?”
Gương mặt Thẩm Gia đỏ lên, không nghĩ tới những lời này đều bị hắn nghe được, “Ta…… đó chỉ là kế sách tạm thời, không phải thật.”
“Vậy sao? Ta lại nghe như thật vậy.” Hoài Ngọc dừng lại trên một mái nhà, buông eo nàng ra, nói: “Thẩm nhị tiểu thư, nếu chúng ta có thù oán lớn như vậy, không bằng chúng ta nói lời từ biệt tại đây đi.”
“Đừng! Đừng đừng đừng!”
Thẩm Gia sợ hắn làm thật liền vội vàng khua tay múa chân, nhào lên ôm lấy hắn, nàng cố kìm nén cảm giác ngại ngùng, nói: “Hoài đại gia, ngài đại nhân đại lượng không trách kẻ tiểu nhân, xin hãy cứu giúp tiểu nhân.”
Hoài Ngọc cười ha ha, lại lần nữa ôm lấy eo nàng: “Ôm chặt, Hoài đại gia cho ngươi xem kịch hay”
Không cần hắn nói, Thẩm Gia cũng ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng người trên mặt đất cũng phát hiện ra tung tích của bọn họ, Lý Dung vội vàng hét lên: “Bọn họ ở trên nóc nhà!”
Hạng Trạch bỏ hoang, những thứ khác thì không có nhưng lại có rất nhiều gạch vụn, Thượng Quan Tập chỉ huy mọi người thu thập gạch vụn sau đó ném lên trên mái nhà.
Hoài Ngọc rút Tú Xuân đao ra, đánh bay những viên gạch đang lao tới, mặt khác lại cười nói với những người ở phía dưới: “Này, Thượng Quan Tập, không phải chỉ đổ phân lên đầu ngươi một lần thôi sao, ngươi thù ta lâu như vậy à? Tốt xấu gì chúng ta cũng có chút giao tình, không cần phải làm một trận lớn như vậy chứ?”
“Phi!” Thượng Quan Tập hung hăng nhổ nước bọt, “Hoài Ngọc, ngươi thức thời thì bước xuống đây, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên ta sẽ để cho người được c.h.ế.t toàn thây.”
“Được!” Hoài Ngọc hào phóng đồng ý, “Ta đi xuống, hai chúng ta đánh với nhau, bảo đám cẩu nô tài bên cạnh ngươi tránh ra.”
“Ngươi đừng tưởng bở!” Thượng Quan Tập nhặt một hòn đá rồi ném lên.
Hoài Ngọc ôm lấy Thẩm Gia tránh né, tròng mắt chuyển động, cười nói: “Ta không chơi cùng với các ngươi nữa.”
Nói xong hắn liền đá một phát dưới chân, trong phút chốc gạch ngói bay ra tứ phía, Thượng Quan Tập và những người khác cuống quýt né trách, không ít người bị ngói đen đánh trúng vào mạn xường, đau đến mức hét lớn.
Sau khi Thượng Quan Tập đứng dậy, trên mái nhà đã không còn hình bóng của Hoài Ngọc và Thẩm Gia nữa.
“Lục soát cho ta!”
Một đám người cầm đuốc đuổi theo.
Hoài Ngọc ôm Thẩm Gia trốn vào một gian phòng, phòng rất lớn, chia thành hai ngăn, một ngăn là phòng khách, phía sau chính là phòng ngủ, chắc là chỗ nghỉ ngơi của Hạng thái giám khi còn sống, chỉ tiếc nơi này bị đạo tặc, thảo khấu và những kẻ lang thang đến nhiều lần, dụng cụ đồ dùng trong đó đã bị bọn họ dọn đi sạch sẽ, ngay cả chiếc giường lớn được làm từ gỗ đàn hương cũng bị tháo dỡ, chỉ còn lại một bộ ván giường.
“Không được rồi, nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Gia ngồi trên giường, vừa định ổn định hô hấp, cửa đột nhiên bị người khác đá văng, một thanh trường kiếm loé sáng đột ngột bay đến.
“!!!”
Thẩm Gia sợ tới mức hét lớn, Hoài Ngọc một tay ôm nàng kéo về phía sau, một tay rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ, c.h.é.m vào trường kiếm tạo ra vài tia lửa sau đó liền tách ra.
“Thân thủ không tồi!” Nam tử mặc y phục màu xanh cầm kiếm nói lớn, lắc trường kiếm trong tay bắt đầu công kích lần hai.
Chỉ một hồi giao thủ ngắn ngủi, Hoài Ngọc liền nhận ra công lực của người này hơn xa đám thuộc hạ chó săn của Thượng Quan Tập, e là người trong giang hồ, nếu hắn chỉ có một mình thì có thể đấu một phen cùng với người này, nhưng lúc này hắn lại mang theo Thẩm Gia không biết võ công, không khỏi có chút vướng víu tay chân.
“Đi!” Hoài Ngọc nhanh chóng quyết định không tiếp tục đấu với hắn nữa, ôm Thẩm Gia nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nam tử mặc y phục màu xanh theo sát phía sau, những người còn lại nghe thấy động tĩnh cũng đuổi đến theo.
Cảnh rượt đuổi này không kéo dài được bao lâu, Thượng Quan Tập người đông thế mạnh, vòng vây dần được thu nhỏ lại, cuối cùng đem Hoài Ngọc và Thẩm Gia ép vào trong hoa viên bỏ hoang.
Nơi này vốn là hậu hoa viên của Hạng trạch, được đặt cho cái tên vô cùng tao nhã “Giai điệu của nước”, năm đó khi Hạng thái giám còn đang nắm quyền, có rất nhiều tân khách ghé đến đây, chẳng qua, hai mươi năm chớp mắt trôi qua “Giai điệu của nước” đã trở nên hoang tàn, cỏ mọc tràn lan khắp hoa viên cao đến tận eo, hòn non bộ đổ sụp, hồ nước cạn khô, tơ nhện giăng phủ khắp xà nhà.
Hoài Ngọc một tay cầm đao, một tay nắm lấy tay Thẩm Gia vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị ép vào ngôn đình hóng gió đã bị sụp đổ hơn một nửa.
Trước đình hóng gió có một khoảng đất trống, 200 người lần lượt xếp hàng, vây quanh đình không để lọt một ngọn gió.
Thượng Quan Tập đứng trên khoảng đất trống, đắc ý cười đầy kiêu ngạo: “Hoài Ngọc, ta xem ngươi còn chạy được nữa không, hôm nay ngươi có chắp thêm cánh cũng không thể nào chạy được, không bằng ngươi quỳ xuống gọi ta ba tiếng ông nội, ta còn có thể cân nhắc xem có nên tha cho ngươi hay không.”
“Làm sao bây giờ……” Thẩm Gia khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bất lực nhìn về phía Hoài Ngọc.
Nhiều người như vậy, bọn họ làm sao đánh lại được chứ? Lại nói nàng không biết võ công, nàng không gây thêm phiền toái cho Hoài Ngọc đã là tốt lắm rồi.
Hoài Ngọc nói: “Sợ cái gì?”
Hắn chuyển ánh mắt về phía khoảng đất trống, tràn đầy tự tin nói: “Thượng Quan Tập, ngươi cũng quá xem thường ta rồi, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị gì mà đến đây sao?”
“Có ý gì?” Lòng Thượng Quan Tập căng thẳng, “Ngươi mang theo người đến sao?”
Hoài Ngọc cười lạnh: “Ngươi nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, đúng là vưu vật trời sinh, chỉ là, không biết Tôn phu nhân sẽ có cảm giác như thế nào?”
Thượng Quan Tập nghe vậy liền kinh sợ, phu nhân bây giờ của hắn là nữ nhi của phủ Quốc Công, là một thê tử hung dữ, nổi tiếng khắp kinh thành, bình thường nàng ta thường xuyên đánh mắng hắn, không cho hắn nạp thiếp, khiến cho hắn muốn chơi đùa với nữ nhân cũng phải lén lút, không dám đưa vào phủ.
Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, cảm thấy Hoài Ngọc đang dùng kế kéo dài thêm thời gian: “Làm sao nàng ấy biết được chứ?”
Hoài Ngọc nhàn nhạt nói: “Lúc ta đến đây đã phái người truyền tin cho Tôn phu nhân, hiện tại có lẽ đã đi được nửa đường rồi. Bây giờ nếu ngươi đi ngăn lại có lẽ vẫn còn kịp đấy.”
“Cái gì?” Thượng Quan Tập thất sắc, xoay người rời đi.
Đi được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người cười lạnh: “Hoài Ngọc, tên tiểu tử này, suýt chút nữa ta lại trúng kế của ngươi rồi.”
Đừng nói những lời mà Hoài Ngọc nói chưa chắc là thật, kể cả là thật đi nữa, bây giờ hắn đi ngăn lại cũng đã muộn rồi, con sư tử hà đông ở nhà dù sao cũng đã biết hắn nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, cho dù hắn đi cản người cũng không thể ngăn được bão táp sắp đến.
Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc nói: “Ta sẽ giải quyết ngươi trước, lên, giải quyết hắn cho ta.”
Mọi người nghe vậy liền sổi nổi cầm kiếm tiến lên.
Hoài Ngọc hét lên: “Khoan đã!”
Tất cả mọi người đều dừng lại, Thượng Quan Tập nói: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”
Hoài Ngọc lấy từ trong n.g.ự.c ra một một cây pháo phát tính hiệu, nhìn mọi người: “Ta đã cho 500 tên thuộc hạ trang bị cung tên mai phục phía ngoài hoa viên, chỉ cần ta ra hiệu, hàng ngàn mũi tên sẽ được b.ắ.n ra, tính mạng các vị ở đây khó mà bảo toàn được.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ do dự, dặc biệt là những vị công tử con nhà quyền quý, bọn họ không muốn vì xem trò vui mà phải bỏ mạng, đã có một vài nô bộc lôi kéo thiếu gia nhà mình rời đi.
Thượng Quan Tập vội vàng nói lớn: “Hắn đang nói dối, đừng tin hắn.”
Hoài Ngọc cười: “Nếu cho rằng ta nói dối thì cứ thử sẽ biết ngay.” Nói xong hắn liền giơ cách tay đang cầm pháo lên, mọi người sợ tới mức co đầu né tránh, tan tác như ong vỡ tổ, ngay lập tức chạy hơn phân nửa.
Chỉ còn lại những vị cao thủ giang hồ, phần lớn bọn đều có võ công cao cường, không giống với đám người ham sống sợ c.h.ế.t kia, huống hồ họ còn nhận tiền của Thượng Quan Tập.
Hoài Ngọc cũng chỉ doạ bọn họ một chút, vẫn chưa gửi tín hiệu đi mà chỉ cầm pháo tín hiệu cười nói: “Chư vị, chuyện xảy ra hôm nay là thù oán cá nhân giữa ta và Thượng Quan Tập, chư vị đều là anh hùng hào kiệt trong giang hồ, cao thủ võ lâm, hà tất phải nhảy vào vũng nước đục này?”
Một vị võ sĩ ôm quyền nói: “Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta. Tiểu vương gia, đắc tội rồi.”
“Hoá ra cũng biết thân phận của ta à?”
Hoài Ngọc cười: “Ngươi đã biết ta là Vương gia lại vẫn dám giúp Thượng Quan Tập bắt ta, có thể thấy được là một vị hán tử biết giữ chữ tín. Chỉ có đều, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, cho dù Thánh Thượng có nhân từ độ lượng không so đo với các người, nhưng vị cô nương bên cạnh ta thì không chắc.”
Hoài Ngọc kéo Thẩm Gia đến, nói với mọi người: “Vị này chính là thiên kim của tướng phủ, là nữ nhi mà Thẩm lão gia yêu quý nhất, nếu nàng ấy có gì bất trắc, các vị đều khó mà thoát tội.”
Thẩm Gia nói thầm, từ khi nào nàng đã trở thành nữ nhi yêu quý của Thẩm Như Hải chứ? Tiểu Sát Tinh đúng là nói dối mà không tìm hiểu trước gì cả.
“Đúng vậy” Nàng ưỡn n.g.ự.c nói, “Nếu ta xảy ra chuyện, phụ thân ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Vẻ mặt của các võ sĩ ở đây đều trở nên do dự, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Trước khi bọn họ đến đây không biết Thượng Quan Tập bắt cóc nữ nhân, trên giang hồ cho dù là ác nhân hai tay đẫm m.á.u cũng sẽ không giết phụ nữ và trẻ nhỏ, đây là quy củ, nếu truyền ra bên ngoài sẽ bị mọi người chê cười.
Cuối cùng, tên võ sĩ kia cũng lui xuống, “Thượng Quan công tử, việc này tại hạ không thể làm được, bạc của ngài ta sẽ cho người đưa đến phủ cho ngài, xin cáo từ.”
Dứt lời xong, hắn liền chắp tay rời đi.
Sau khi hắn đi, các vị võ sĩ còn lại cũng lần lượt rời đi.
Trong chớp mắt, bên cạnh Thượng Quan Tập chỉ còn lại vài tên phụ tá và người hầu, đều là những tên trói gà không chặt.
Hoài Ngọc cười nhìn Thượng Quan Tập đang đứng một mình nói: “Thế nào, Thượng Quan Tập, ngươi còn muốn đánh nữa không?”
Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc, cuối cùng để lại một câu: “Hoài Ngọc, ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Dứt lời hắn liền xoay người vội vàng rời đi, đám người Lý Dung cũng chạy theo sau.
Hoài Ngọc nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của hắn, huýt sáo: “Ta đợi đấy nhé.”
Trận đại chiến cứ như vậy mà kết tthúc, sau khi mọi người rời đi, Hoài Ngọc nhìn về phía người bên cạnh nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Thẩm Gia có chút không kịp phản ứng: “Cứ đi như vậy sao?"
“Hét cái gì mà hét? Im miệng.” Hoài Ngọc tức giận nói.
“Tên điên, nơi này là lầu hai đấy”
“Sợ cái gì chứ? Không c.h.ế.t người được đâu.” Hoài Ngọc nắm lấy cổ tay nàng, tay phải trèo lên tường.
Thẩm Gia lại kêu to: “Đau đau đau đau đau! Tay ta muốn trật khớp rồi a a a a a a a!”
Hoài Ngọc không còn cách nào khác đành bế nàng lên, mũi chân mượn lực giẫm một cái bay lên mái hiên.
Hắn vừa mới bay lên, Lý Dung đã dẫn theo một đám người cầm theo đèn lồng chạy xuống lầu, theo sau là Thượng Quan Tập mặt mày hùng hổ.
Chủ nhân của Hạng Trạch từng là một thái giám thời Mục Tông, một tay che trời, lúc còn sống hắn đã hưởng thụ hết những vinh hoa phú quý trên đời, nhà riêng ở vùng ngoại ô cực kỳ xa hoa, với hàng ngàn viện tử rộng lớn, phòng ốc vô số kể.
Nương theo màn đêm, Hoài Ngọc ôm Thẩm Gia trốn trên vào một góc trên mái nhà, động tác vô cùng nhanh nhẹn mà thi triển khinh công, hiển nhiên hắn biết rất rõ về địa hình ở nơi này, không cần tìm hiểu liền biết phải chạy về hướng nào.
Thẩm Gia gắt gao ôm lấy cổ hắn, không dám nhìn xuống dưới.
Gió đên mát lạnh quấn lấy hơi thở của Hoài Ngọc rồi thổi vào mũi nàng, đồng thời còn truyền đến giọng nói hàm chứa sự giễu cợt của Hoài Ngọc.
“Thẩm Gia, không ngờ giữa chúng ta lại có nhiều hận thù đến như vậy, ta thừa nhận ta bảo ngươi nên ăn ít cơm lại, lời này ta nhận, về phần thả chó doạ ngươi, đánh mắng ngươi, ta làm lúc nào hả?”
Gương mặt Thẩm Gia đỏ lên, không nghĩ tới những lời này đều bị hắn nghe được, “Ta…… đó chỉ là kế sách tạm thời, không phải thật.”
“Vậy sao? Ta lại nghe như thật vậy.” Hoài Ngọc dừng lại trên một mái nhà, buông eo nàng ra, nói: “Thẩm nhị tiểu thư, nếu chúng ta có thù oán lớn như vậy, không bằng chúng ta nói lời từ biệt tại đây đi.”
“Đừng! Đừng đừng đừng!”
Thẩm Gia sợ hắn làm thật liền vội vàng khua tay múa chân, nhào lên ôm lấy hắn, nàng cố kìm nén cảm giác ngại ngùng, nói: “Hoài đại gia, ngài đại nhân đại lượng không trách kẻ tiểu nhân, xin hãy cứu giúp tiểu nhân.”
Hoài Ngọc cười ha ha, lại lần nữa ôm lấy eo nàng: “Ôm chặt, Hoài đại gia cho ngươi xem kịch hay”
Không cần hắn nói, Thẩm Gia cũng ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng người trên mặt đất cũng phát hiện ra tung tích của bọn họ, Lý Dung vội vàng hét lên: “Bọn họ ở trên nóc nhà!”
Hạng Trạch bỏ hoang, những thứ khác thì không có nhưng lại có rất nhiều gạch vụn, Thượng Quan Tập chỉ huy mọi người thu thập gạch vụn sau đó ném lên trên mái nhà.
Hoài Ngọc rút Tú Xuân đao ra, đánh bay những viên gạch đang lao tới, mặt khác lại cười nói với những người ở phía dưới: “Này, Thượng Quan Tập, không phải chỉ đổ phân lên đầu ngươi một lần thôi sao, ngươi thù ta lâu như vậy à? Tốt xấu gì chúng ta cũng có chút giao tình, không cần phải làm một trận lớn như vậy chứ?”
“Phi!” Thượng Quan Tập hung hăng nhổ nước bọt, “Hoài Ngọc, ngươi thức thời thì bước xuống đây, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên ta sẽ để cho người được c.h.ế.t toàn thây.”
“Được!” Hoài Ngọc hào phóng đồng ý, “Ta đi xuống, hai chúng ta đánh với nhau, bảo đám cẩu nô tài bên cạnh ngươi tránh ra.”
“Ngươi đừng tưởng bở!” Thượng Quan Tập nhặt một hòn đá rồi ném lên.
Hoài Ngọc ôm lấy Thẩm Gia tránh né, tròng mắt chuyển động, cười nói: “Ta không chơi cùng với các ngươi nữa.”
Nói xong hắn liền đá một phát dưới chân, trong phút chốc gạch ngói bay ra tứ phía, Thượng Quan Tập và những người khác cuống quýt né trách, không ít người bị ngói đen đánh trúng vào mạn xường, đau đến mức hét lớn.
Sau khi Thượng Quan Tập đứng dậy, trên mái nhà đã không còn hình bóng của Hoài Ngọc và Thẩm Gia nữa.
“Lục soát cho ta!”
Một đám người cầm đuốc đuổi theo.
Hoài Ngọc ôm Thẩm Gia trốn vào một gian phòng, phòng rất lớn, chia thành hai ngăn, một ngăn là phòng khách, phía sau chính là phòng ngủ, chắc là chỗ nghỉ ngơi của Hạng thái giám khi còn sống, chỉ tiếc nơi này bị đạo tặc, thảo khấu và những kẻ lang thang đến nhiều lần, dụng cụ đồ dùng trong đó đã bị bọn họ dọn đi sạch sẽ, ngay cả chiếc giường lớn được làm từ gỗ đàn hương cũng bị tháo dỡ, chỉ còn lại một bộ ván giường.
“Không được rồi, nghỉ ngơi một lát.”
Thẩm Gia ngồi trên giường, vừa định ổn định hô hấp, cửa đột nhiên bị người khác đá văng, một thanh trường kiếm loé sáng đột ngột bay đến.
“!!!”
Thẩm Gia sợ tới mức hét lớn, Hoài Ngọc một tay ôm nàng kéo về phía sau, một tay rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ, c.h.é.m vào trường kiếm tạo ra vài tia lửa sau đó liền tách ra.
“Thân thủ không tồi!” Nam tử mặc y phục màu xanh cầm kiếm nói lớn, lắc trường kiếm trong tay bắt đầu công kích lần hai.
Chỉ một hồi giao thủ ngắn ngủi, Hoài Ngọc liền nhận ra công lực của người này hơn xa đám thuộc hạ chó săn của Thượng Quan Tập, e là người trong giang hồ, nếu hắn chỉ có một mình thì có thể đấu một phen cùng với người này, nhưng lúc này hắn lại mang theo Thẩm Gia không biết võ công, không khỏi có chút vướng víu tay chân.
“Đi!” Hoài Ngọc nhanh chóng quyết định không tiếp tục đấu với hắn nữa, ôm Thẩm Gia nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nam tử mặc y phục màu xanh theo sát phía sau, những người còn lại nghe thấy động tĩnh cũng đuổi đến theo.
Cảnh rượt đuổi này không kéo dài được bao lâu, Thượng Quan Tập người đông thế mạnh, vòng vây dần được thu nhỏ lại, cuối cùng đem Hoài Ngọc và Thẩm Gia ép vào trong hoa viên bỏ hoang.
Nơi này vốn là hậu hoa viên của Hạng trạch, được đặt cho cái tên vô cùng tao nhã “Giai điệu của nước”, năm đó khi Hạng thái giám còn đang nắm quyền, có rất nhiều tân khách ghé đến đây, chẳng qua, hai mươi năm chớp mắt trôi qua “Giai điệu của nước” đã trở nên hoang tàn, cỏ mọc tràn lan khắp hoa viên cao đến tận eo, hòn non bộ đổ sụp, hồ nước cạn khô, tơ nhện giăng phủ khắp xà nhà.
Hoài Ngọc một tay cầm đao, một tay nắm lấy tay Thẩm Gia vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị ép vào ngôn đình hóng gió đã bị sụp đổ hơn một nửa.
Trước đình hóng gió có một khoảng đất trống, 200 người lần lượt xếp hàng, vây quanh đình không để lọt một ngọn gió.
Thượng Quan Tập đứng trên khoảng đất trống, đắc ý cười đầy kiêu ngạo: “Hoài Ngọc, ta xem ngươi còn chạy được nữa không, hôm nay ngươi có chắp thêm cánh cũng không thể nào chạy được, không bằng ngươi quỳ xuống gọi ta ba tiếng ông nội, ta còn có thể cân nhắc xem có nên tha cho ngươi hay không.”
“Làm sao bây giờ……” Thẩm Gia khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bất lực nhìn về phía Hoài Ngọc.
Nhiều người như vậy, bọn họ làm sao đánh lại được chứ? Lại nói nàng không biết võ công, nàng không gây thêm phiền toái cho Hoài Ngọc đã là tốt lắm rồi.
Hoài Ngọc nói: “Sợ cái gì?”
Hắn chuyển ánh mắt về phía khoảng đất trống, tràn đầy tự tin nói: “Thượng Quan Tập, ngươi cũng quá xem thường ta rồi, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị gì mà đến đây sao?”
“Có ý gì?” Lòng Thượng Quan Tập căng thẳng, “Ngươi mang theo người đến sao?”
Hoài Ngọc cười lạnh: “Ngươi nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, đúng là vưu vật trời sinh, chỉ là, không biết Tôn phu nhân sẽ có cảm giác như thế nào?”
Thượng Quan Tập nghe vậy liền kinh sợ, phu nhân bây giờ của hắn là nữ nhi của phủ Quốc Công, là một thê tử hung dữ, nổi tiếng khắp kinh thành, bình thường nàng ta thường xuyên đánh mắng hắn, không cho hắn nạp thiếp, khiến cho hắn muốn chơi đùa với nữ nhân cũng phải lén lút, không dám đưa vào phủ.
Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, cảm thấy Hoài Ngọc đang dùng kế kéo dài thêm thời gian: “Làm sao nàng ấy biết được chứ?”
Hoài Ngọc nhàn nhạt nói: “Lúc ta đến đây đã phái người truyền tin cho Tôn phu nhân, hiện tại có lẽ đã đi được nửa đường rồi. Bây giờ nếu ngươi đi ngăn lại có lẽ vẫn còn kịp đấy.”
“Cái gì?” Thượng Quan Tập thất sắc, xoay người rời đi.
Đi được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người cười lạnh: “Hoài Ngọc, tên tiểu tử này, suýt chút nữa ta lại trúng kế của ngươi rồi.”
Đừng nói những lời mà Hoài Ngọc nói chưa chắc là thật, kể cả là thật đi nữa, bây giờ hắn đi ngăn lại cũng đã muộn rồi, con sư tử hà đông ở nhà dù sao cũng đã biết hắn nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, cho dù hắn đi cản người cũng không thể ngăn được bão táp sắp đến.
Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc nói: “Ta sẽ giải quyết ngươi trước, lên, giải quyết hắn cho ta.”
Mọi người nghe vậy liền sổi nổi cầm kiếm tiến lên.
Hoài Ngọc hét lên: “Khoan đã!”
Tất cả mọi người đều dừng lại, Thượng Quan Tập nói: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”
Hoài Ngọc lấy từ trong n.g.ự.c ra một một cây pháo phát tính hiệu, nhìn mọi người: “Ta đã cho 500 tên thuộc hạ trang bị cung tên mai phục phía ngoài hoa viên, chỉ cần ta ra hiệu, hàng ngàn mũi tên sẽ được b.ắ.n ra, tính mạng các vị ở đây khó mà bảo toàn được.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ do dự, dặc biệt là những vị công tử con nhà quyền quý, bọn họ không muốn vì xem trò vui mà phải bỏ mạng, đã có một vài nô bộc lôi kéo thiếu gia nhà mình rời đi.
Thượng Quan Tập vội vàng nói lớn: “Hắn đang nói dối, đừng tin hắn.”
Hoài Ngọc cười: “Nếu cho rằng ta nói dối thì cứ thử sẽ biết ngay.” Nói xong hắn liền giơ cách tay đang cầm pháo lên, mọi người sợ tới mức co đầu né tránh, tan tác như ong vỡ tổ, ngay lập tức chạy hơn phân nửa.
Chỉ còn lại những vị cao thủ giang hồ, phần lớn bọn đều có võ công cao cường, không giống với đám người ham sống sợ c.h.ế.t kia, huống hồ họ còn nhận tiền của Thượng Quan Tập.
Hoài Ngọc cũng chỉ doạ bọn họ một chút, vẫn chưa gửi tín hiệu đi mà chỉ cầm pháo tín hiệu cười nói: “Chư vị, chuyện xảy ra hôm nay là thù oán cá nhân giữa ta và Thượng Quan Tập, chư vị đều là anh hùng hào kiệt trong giang hồ, cao thủ võ lâm, hà tất phải nhảy vào vũng nước đục này?”
Một vị võ sĩ ôm quyền nói: “Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta. Tiểu vương gia, đắc tội rồi.”
“Hoá ra cũng biết thân phận của ta à?”
Hoài Ngọc cười: “Ngươi đã biết ta là Vương gia lại vẫn dám giúp Thượng Quan Tập bắt ta, có thể thấy được là một vị hán tử biết giữ chữ tín. Chỉ có đều, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, cho dù Thánh Thượng có nhân từ độ lượng không so đo với các người, nhưng vị cô nương bên cạnh ta thì không chắc.”
Hoài Ngọc kéo Thẩm Gia đến, nói với mọi người: “Vị này chính là thiên kim của tướng phủ, là nữ nhi mà Thẩm lão gia yêu quý nhất, nếu nàng ấy có gì bất trắc, các vị đều khó mà thoát tội.”
Thẩm Gia nói thầm, từ khi nào nàng đã trở thành nữ nhi yêu quý của Thẩm Như Hải chứ? Tiểu Sát Tinh đúng là nói dối mà không tìm hiểu trước gì cả.
“Đúng vậy” Nàng ưỡn n.g.ự.c nói, “Nếu ta xảy ra chuyện, phụ thân ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Vẻ mặt của các võ sĩ ở đây đều trở nên do dự, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Trước khi bọn họ đến đây không biết Thượng Quan Tập bắt cóc nữ nhân, trên giang hồ cho dù là ác nhân hai tay đẫm m.á.u cũng sẽ không giết phụ nữ và trẻ nhỏ, đây là quy củ, nếu truyền ra bên ngoài sẽ bị mọi người chê cười.
Cuối cùng, tên võ sĩ kia cũng lui xuống, “Thượng Quan công tử, việc này tại hạ không thể làm được, bạc của ngài ta sẽ cho người đưa đến phủ cho ngài, xin cáo từ.”
Dứt lời xong, hắn liền chắp tay rời đi.
Sau khi hắn đi, các vị võ sĩ còn lại cũng lần lượt rời đi.
Trong chớp mắt, bên cạnh Thượng Quan Tập chỉ còn lại vài tên phụ tá và người hầu, đều là những tên trói gà không chặt.
Hoài Ngọc cười nhìn Thượng Quan Tập đang đứng một mình nói: “Thế nào, Thượng Quan Tập, ngươi còn muốn đánh nữa không?”
Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc, cuối cùng để lại một câu: “Hoài Ngọc, ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Dứt lời hắn liền xoay người vội vàng rời đi, đám người Lý Dung cũng chạy theo sau.
Hoài Ngọc nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của hắn, huýt sáo: “Ta đợi đấy nhé.”
Trận đại chiến cứ như vậy mà kết tthúc, sau khi mọi người rời đi, Hoài Ngọc nhìn về phía người bên cạnh nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Thẩm Gia có chút không kịp phản ứng: “Cứ đi như vậy sao?"
/121
|