Chuyện tai tiếng về Phù Phong Vương mới tân hôn đã đi dạo kỹ viện lan truyền ra khắp cả kinh thành, đương nhiên Hoài Ngọc cũng bị gọi vào trong cung vấn tội.
Diên Hòa Để kỳ thật không quá tin vào loại đồn đại như thế này; bởi vì tuy Hoài Ngọc có một đống thói hư tật xấu nhưng cũng sẽ không phóng túng đến vậy, điều ông thực sự lo lắng lại là một chuyện khác.
“Nghe nói con tranh cãi với Vương phi nhà con à?”
Hoài Ngọc thầm nghĩ lại là quỷ đoản mệnh nào trong phủ chạy tới đây làm thần báo bên tai Hoàng đế, lại nhàn nhạt nói: “Chỉ là cãi vã vài câu thôi ạ.”
“Không động tay động chân sao?”
“Nhìn con giống người sẽ động thủ đánh nữ nhân sao?”
Diên Hòa Đế nói: “Ta là nói Vương phi không động tay động chân với con chứ?”
Hoài Ngọc: “...”
“Có ném mấy cái bình hoa.” Hoài Ngọc nâng mặt lên, mặt mày tối tăm nói: “Con muốn hưu nữ nhân đanh đá Thẩm Gia kia.”
Diên Hòa Để trách mắng: “Càn quấy."
Hoài Ngọc nhíu mày: “Con đang nói thật.”
Diên Hòa Đế cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, quả thật không giống như đang nói dối, thái độ dịu lại, hỏi: “Tại sao đang êm đẹp lại xuốn hưu người ta?”
Hoài Ngọc thờ ơ lắc đầu “Con chỉ cảm thấy quá nhàm chán mà thôi.”
Trong lúc tranh cãi vào ngày hôm qua, mặc dù ở trước mặt Thẩm Gia hắn vẫn luôn nói sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ cần hắn còn sống trên dời một ngày thì ngày đó nàng vẫn là thê tử của hắn, nhưng những lời do chỉ là do lúc tức giận thốt mà thôi.
Hoài Ngọc cũng không muốn dùng một tờ hôn ước để trói buộc một người không yêu hắn, cha mẹ hắn vô cùng ân ái, chỉ có một mình đối phương, cho tới nay lý tưởng của Hoài Ngọc chính là tìm một người bạn đời sẽ ở bên hắn cả cuộc đời, nàng không cần phải hiền thục, thiện lương hay thậm chí là xinh đẹp, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu hắn là được.
Nếu Thẩm Gia không phải là người kia thì hắn sẽ từ bỏ, mặc dù nữ nhân bị nhà chồng hưu nhìn chung đều có cuộc sống còn tệ hơn cả chết, nhưng hắn biết Thẩm Gia sẽ không như vậy, nàng nhất định sẽ vui sướng mà nói “Thật tốt quá”, sau đó nhanh chóng đóng gói hành lý trở về Kim Lăng, quên hết tất cả mọi thứ về hắn không còn một mảnh.
Diên Hòa Đế hỏi: “Thật sự muốn hưu sao?”
Hoài Ngọc gật gật đầu: “Thật sự muốn.”
Diên Hòa Đế nói với giọng điệu thản nhiên, như thể ông đang nói đến một chuyện nhà hết sức tầm thưởng: “Vậy thì được rồi, cũng không cần phiền toái đến như thế, trẫm sẽ trực tiếp lục soát nhà của Thẩm Như Hải, lại ra lệnh nhốt vào ngục, chịu đựng mười tám loại khổ hình, cuối cùng áp giải đến thành tây để lăng trì xử tử, chỉ vì đã làm cho con cảm thấy nhàm chán, con cảm thấy như vậy có được không?”
Hoài Ngọc: “...”
Diên Hòa Đế liếc hắn một cái liền biết hắn suy nghĩ cái gì: “Con nhất định là đang nghĩ có phải là trẫm đang nói đùa không. Ngọc nhi, trẫm nói cho con biết, hoàng đế đã nói ra điều gì thì phải làm, đã làm thì phải kiên quyết, cũng không bao giờ nói dối, chỉ cần một câu nói của con, bây giờ trẫm ngay lập tức phái Cẩm Y Vệ đến lục soát nhà của Thẩm Như Hải, thế nào?”
Hoài Ngọc sờ sờ chóp mũi: “Hay là thôi đi ạ.”
Diên Hòa Đế thân thiết hỏi: “Không hưu thê nữa à?”
Vẻ mặt Hoài Ngọc tựa như đã nhìn thấu sinh tử: “Không hưu nữa, kiên nhẫn chịu đựng một chút vậy, sao có thể hưu nàng được cơ chứ?”
Diên Hòa Đế đứng dậy cười nói: “Vậy thì đi đi, đi đến Từ Ninh Cung.”
Hoài Ngọc khó hiểu trước hành vi của Thánh Thượng: “Đi Từ Ninh Cung làm cái gì? Canh giờ này hoàng tổ mẫu đang nghỉ ngơi.”
Diên Hòa Đế đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại: “Thê tử của con đang ở đó.”
*
Sáng sớm tinh mơ Thẩm Gia đã được gọi vào Từ Ninh Cung, vốn dĩ Thái Hậu muốn hỏi nàng về chuyện Hoài Ngọc đi dạo kỹ viện, nàng còn to gan đến mức khóc một trận nước mắt nước mũi tố cáo Hoài Ngọc trước mặt Thái Hậu, các phi tần đến thỉnh an Thái hậu nghe được đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thái Hậu chỉ khách khí với ngươi một chút mà thôi, ngươi lại thực sự đi nói xấu Hoài Ngọc, ai mà không biết Hoài Ngọc là cháu nội được lão thái hậu thương yêu nhất chứ.
Ai ngờ Thái Hậu lại không hề trách tội, ngược lại còn đứng về phía lập trường của Thẩm Gia, sau khi Hoài Ngọc đi theo phía sau Thánh Thượng tiến vào liền bị bà mắng xối xả.
Hoài Ngọc muốn giải thích mọi chuyện nhưng lại không thể nói rõ trước mặt lão nhân gia, cuối cùng chỉ đành lập lời thề độc ở trước mặt mọi người bảo đảm sau này tuyệt đối không đi đến kỹ viện lần nào nữa.
Lúc này Thái Hậu mới vừa lòng, không truy cứu nữa.
Hoài Ngọc: “...”
Diên Hòa Đế khó có dịp được thấy tên hỗn thế ma vương nảy ăn một trận mắng, trong lòng thầm buồn cười, nói với Hoài Ngọc: “Được rồi, hôm nay là ngày về nhà thăm phụ mẫu, mang theo Vương phi nhà con trở về nhà mẹ dẻ của nàng đi, trẫm cũng không giữ các con lại dùng bữa trưa nữa.”
Ông đã sớm chuẩn bị xong lễ vật lại mặt cho Hoài Ngọc, sau khi hai người ra khỏi cung, không cần phải trở về vương phủ mà có thể trực tiếp đánh xe đi đến Thẩm viên.
Hoài Ngọc hiếm khi không cưỡi ngựa mà ở bên trong xe ngựa cùng với Thẩm Gia, bởi vì chuyện gây tranh cãi vào ngày hôm qua mà hai người vẫn còn không được tự nhiên, ai cũng không chịu nói một lời.
Xe ngựa trong cung cũng không rộng rãi như xe ngựa mà Thẩm Gia thường ngồi vào ngày thường, Hoài Ngọc lại cao to, chỉ cần cử động một chút thì đầu gối của hai người lại chạm vào nhau.
Hoài Ngọc ho một tiếng, vén rèm lên, nhìn phố xá phồn hoa ở bên ngoài.
Có lẽ là đang muốn tìm chủ đề đánh vỡ sự im lặng này, hắn nhìn Thẩm Gia một cái, bỗng nhiên nói: “Nàng cũng thật biết cách cáo trạng, từ trước đến nay hoảng tổ mẫu chưa nói một câu nặng lời nào với ta, hôm nay lại vì nàng mà phá lệ lần đầu tiên.”
Thẩm Gia: “???”
Thẩm Gia tức giận nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ta nói bậy trả đũa ngươi sao? Chẳng lẽ lời ta nói không phải là sự thật ư?”
“Ta không có ý đó!” Hoài Ngọc mím môi ảo não.
Thẩm Gia quay mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Hoài Ngọc đột nhiên tức giận nói lời ác ý: “Nàng chỉ biết cáo trạng ta, sao nàng không nói về màn trình diễn của nàng ngày hôm qua ấy?”
Thẩm Gia tức giận đến quay đầu “Ta không chỉ diễn vào ngày hôm qua mà hôm nay ta cũng muốn diễn!”
Nói xong móng tay liền cào qua, Hoài Ngọc không chút đề phòng, vừa vặn bị cào trúng mặt đầy vết cào loang lổ.
Hoài Ngọc giận tím mặt: “Thẩm Gia! Nàng dám đánh ta!”
Thẩm Gia nói: “Đánh ngươi thì như thế nào?”
Hoài Ngọc nói: “Nàng, nữ nhân đanh đá này!”
Thẩm Gia hét lên lao về phía hắn, Hoài Ngọc vội vàng tránh né, hai người ở trong xe ngựa chật hẹp ngươi tới ta đi, Hoài Ngọc có thể một chiêu chế trụ Thẩm Gia nhưng hắn vẫn nghĩ nam nhân tốt thì không nên so do với nữ nhân, cho nên phòng thủ thì nhiều tấn công lại ít, ngược lại chịu không ít bực bội thua thiệt.
Tân Di ở bên ngoài xe ngựa nghe thấy động tĩnh, nhịn không được hỏi: “Lại làm sao nữa vậy?”
Đỗ Nhược ngậm keo đường trong miệng, không cảm thấy ngạc nhiên nói: “Là đang đánh nhau đó.”
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước cửa Thẩm viên, mặt mày Hoài Ngọc đầy vết thương không thể chịu đựng được nữa quát: “Thẩm Gia! Sớm muộn gì ta cũng hưu nữ nhân đanh đá như nàng!”
Thẩm Gia tức giận lao ra khỏi xe ngựa, vừa đi vừa quay đầu lại hét lớn: “Hưu thì hưu! Ta cũng sẽ hưu ngươi trước!”
“Con muốn hưu ai?”
Bên trong cổng lớn của Thẩm viên, trước bức tường có khắc phù điêu tiên thú và hải mã, một nam tử cao ráo mặc một bộ y phục màu xanh ngọc đang đứng đó, xoay người lại nhìn nàng nở một nụ cười.
Hắn đội một chiếc mũ sa, trên tay còn cầm một chiếc quạt mộc mạc, mặc dù toàn thân không có những vật trang trí dư thừa nhưng khi chất của hắn lại rất tự nhiên, giống như một viên ngọc quý hiếm trên thế gian này.
Thẩm Gia sửng sốt, đứng ở tại chỗ không dám cử động.
Nam tử cười hỏi: “Sao nào, không nhận ra ta sao?”
Thẩm Gia kích động la lên một tiếng, chạy như bay đến đó, đầu đ.â.m vào trong lồng n.g.ự.c hắn, ôm hắn kêu lên: “Cữu cữu!"
Hoài Ngọc vào cửa nhìn thấy cảnh này thì bước chân hơi khựng lại.
Nam tử kia đúng là cữu cữu của Thẩm Gia, hiện hắn chính là chủ nhân cửa hàng của Tạ thị, họ Tạ, tên chỉ có một chữ duy nhất chính là Dực.
Tạ Dực cầm chuôi quạt gõ gõ đầu vai Thẩm Gia, nói: “Là đại cô nương đã gả cho người ta rồi, động một chút là ôm người khác, buông ra.”
Thẩm Gia ngượng ngùng buông tay ra nhưng vẫn không rời khỏi hắn dù chỉ một tấc, cữu cữu cao hơn nàng, đôi mắt sáng ngời như chú cún con đang đợi chủ nhân trở về.
Hoài Ngọc tiến đến, không nói một tiếng cúi đầu chắp tay hành lễ.
Tạ Dực không chút biểu cảm đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi nên gọi ta là gì?”
Hoài Ngọc miễn cưỡng gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Lúc này Tạ Dực mới gật đầu.
Thẩm Gia còn ở bên cạnh lải nhải hỏi: “Cữu cữu, người đến đây khi nào vậy? Người đã ăn gì chưa? Khi con thành thân người cũng không đến, con đã viết thư cho người, người không nhận được sao? Lần này đến dây là muốn mang lễ vật đến cho con đúng không? Cữu cữu, con nhớ người muốn c.h.ế.t đó!”
Nói xong nàng lại muốn nhào tới làm nũng. Tạ Dực dùng cán quạt chống chống lên cái trán của nàng, cười nói: “Từ đâu mà con lại có nhiều chuyện để hỏi như vậy, trước hết hãy cùng ta đi thắp cho mẫu thân con một nén hương.”
Hắn quay đầu lại nói với Hoài Ngọc: “Ngươi cũng đi chung đi.”
Bên ngoài từ đường của Thẩm thị, cây bách cổ cao chót vót.
Tạ Dực rửa sạch tay, nhìn qua bàn vị san sát nhau trên bàn thờ.
Thẩm Gia đứng ở bên cạnh, đưa khăn cho hắn lau tay, nói: “Không có người kia, ông ta không dám để.”
Ba năm trước Tôn thị bị bệnh c.h.ế.t đi, được hạ táng ở Tây Hồ Hàng Châu nhưng bài vị lại được Thẩm Như Hải đặt ở từ đường, khi Tạ Dực tới kinh thành thăm Thẩm Gia, phát hiện bài vị của một di nương cũng dám để chung ngang hàng với tỷ tỷ của mình, đương nhiên hắn lập tức nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã đốt cháy từ đường của Thẩm gia, từ đó Thẩm Như Hải liền đem bài vị của Tôn thị dời ra chỗ riêng biệt, đặt tại bên trong một bàn thờ phật, không còn đặt chung chỗ với bài vị của Tạ Như nữa.
Tạ Dực tiếp nhận nên hương Thẩm Gia đưa tới, thành kính lạy ba lạy rồi cắm hương vào lư hương.
Tiếp đến, Hoài Ngọc cũng thắp ba nén hương.
Thẩm Gia có một bụng chuyện muốn nói với cữu cữu nhưng lại ngại Hoài Ngọc có mặt ở đây cho nên khó có thể nói được.
Tạ Dực cũng biết nàng muốn nói cái gì, liền nói: “Nếu con muốn nói cái gì thì chờ ta gặp phụ thân của con xong rồi lại nói.”
Hắn đi một chuyến đến Thẩm viên, còn chưa gặp mặt Thẩm Như Hải, chuyện thứ nhất chính là tới từ đường tế bái cho tỷ tỷ đã mất của mình.
Thẩm Gia hiển nhiên đã quen với tác phong hành sự của cữu cữu cho nên cũng không cảm thấy có gì không đúng, gật đầu nói: “Vậy cữu cữu nhanh đi đi, con sẽ chờ người.”
Tạ Dực cũng không vội vã rời đi mà lại nhìn nàng hỏi: “Châu Châu, con muốn quay về Kim Lăng không?”
“!!!”
“Con…” Lúc đầu Thẩm Gia hưng phấn đến mức không kìm được, ngay sau đó lại chần chờ nói: “Phụ thân con sẽ không đồng ý đâu.”
Tạ Dực khịt mũi khinh miệt: “Khi nào lại đến lượt ông ta quyết định, con chỉ cần trả lời cho ta là có muốn hay không muốn mà thôi?”
Thẩm Gia ngẩn ngơ.
Làm sao nàng có thể không muốn quay về được cơ chứ? Từ ngày đầu tiên đến kinh thành nàng đã muốn, nằm mơ cũng mơ thấy trở về Kim Lăng, đi ra ngoài du ngoạn cùng với nhóm biểu huynh muội, nhưng khi tỉnh dậy hai tay nàng chỉ có thể sở thấy nước mắt mà thôi.
Lúc này Thẩm Gia không do dự nữa mà nói: “Muốn!”
Tạ Dực gật đầu: “Được.”
Hắn lại nhìn về phía Hoài Ngọc, hỏi: “Còn ngươi thì sao? Có đi Kim Lăng hay không?”
Hoài Ngọc ngẩn người, nói: “Nghe theo cữu cữu.”
Tạ Dực vừa lòng gật đầu, đi tìm Thẩm Như Hải.
Hắn đi rồi, Hoài Ngọc mới nghiêng đầu hỏi Thẩm Gia: “Cữu cữu của nàng có ý gì vậy? Hắn nói đi Kim Lăng là có thể đi sao?”
Thẩm Gia liếc hắn một cái, nói: “Đương nhiên rồi, cữu cữu ta nói được là làm được, không có gì cữu cữu của ta không thể làm được.”
Khi nàng nói lời này, đáy mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, hiển nhiên là vô cùng sùng bái cữu cữu của nàng, không biết vì sao Hoài Ngọc lại có chút không vui, cảm thấy chua xót.
Trước kia hắn thường nghe Thẩm Gia nói về cữu cữu của nàng. Hoài Ngọc cũng từng nghe qua một chút về vị chủ nhân của Tạ Thị này, chỉ là hôm nay vừa thấy, không nghĩ tới hắn lại trẻ tuổi đến như vậy, nhìn qua cũng chưa tới ba mươi tuổi.
Hoài Ngọc nhíu mày nói: “Nàng đã bao nhiêu tuổi rồi, thấy cữu cữu còn muốn ôm, nam nữ khác biệt nàng có hiểu hay không?”
Thẩm Gia khịt mũi coi thường với cách nói của hắn.
Có lẽ là vì nằm ở phía nam của Ngô Việt, người Tạ gia đều thừa hưởng một chút tác phong của người xưa, trong xương cốt tương đối phóng khoáng, không giống người kinh thành câu nệ, khi Thẩm Gia còn nhỏ thường được Tạ Như ôm vào trong lòng hôn môi nàng, lúc đó Thầm Gia đã được tám chín tuổi, còn giống như một con khỉ con nhảy lên lưng Tạ Dực, đòi cữu cữu cõng nàng.
Diên Hòa Để kỳ thật không quá tin vào loại đồn đại như thế này; bởi vì tuy Hoài Ngọc có một đống thói hư tật xấu nhưng cũng sẽ không phóng túng đến vậy, điều ông thực sự lo lắng lại là một chuyện khác.
“Nghe nói con tranh cãi với Vương phi nhà con à?”
Hoài Ngọc thầm nghĩ lại là quỷ đoản mệnh nào trong phủ chạy tới đây làm thần báo bên tai Hoàng đế, lại nhàn nhạt nói: “Chỉ là cãi vã vài câu thôi ạ.”
“Không động tay động chân sao?”
“Nhìn con giống người sẽ động thủ đánh nữ nhân sao?”
Diên Hòa Đế nói: “Ta là nói Vương phi không động tay động chân với con chứ?”
Hoài Ngọc: “...”
“Có ném mấy cái bình hoa.” Hoài Ngọc nâng mặt lên, mặt mày tối tăm nói: “Con muốn hưu nữ nhân đanh đá Thẩm Gia kia.”
Diên Hòa Để trách mắng: “Càn quấy."
Hoài Ngọc nhíu mày: “Con đang nói thật.”
Diên Hòa Đế cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, quả thật không giống như đang nói dối, thái độ dịu lại, hỏi: “Tại sao đang êm đẹp lại xuốn hưu người ta?”
Hoài Ngọc thờ ơ lắc đầu “Con chỉ cảm thấy quá nhàm chán mà thôi.”
Trong lúc tranh cãi vào ngày hôm qua, mặc dù ở trước mặt Thẩm Gia hắn vẫn luôn nói sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ cần hắn còn sống trên dời một ngày thì ngày đó nàng vẫn là thê tử của hắn, nhưng những lời do chỉ là do lúc tức giận thốt mà thôi.
Hoài Ngọc cũng không muốn dùng một tờ hôn ước để trói buộc một người không yêu hắn, cha mẹ hắn vô cùng ân ái, chỉ có một mình đối phương, cho tới nay lý tưởng của Hoài Ngọc chính là tìm một người bạn đời sẽ ở bên hắn cả cuộc đời, nàng không cần phải hiền thục, thiện lương hay thậm chí là xinh đẹp, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu hắn là được.
Nếu Thẩm Gia không phải là người kia thì hắn sẽ từ bỏ, mặc dù nữ nhân bị nhà chồng hưu nhìn chung đều có cuộc sống còn tệ hơn cả chết, nhưng hắn biết Thẩm Gia sẽ không như vậy, nàng nhất định sẽ vui sướng mà nói “Thật tốt quá”, sau đó nhanh chóng đóng gói hành lý trở về Kim Lăng, quên hết tất cả mọi thứ về hắn không còn một mảnh.
Diên Hòa Đế hỏi: “Thật sự muốn hưu sao?”
Hoài Ngọc gật gật đầu: “Thật sự muốn.”
Diên Hòa Đế nói với giọng điệu thản nhiên, như thể ông đang nói đến một chuyện nhà hết sức tầm thưởng: “Vậy thì được rồi, cũng không cần phiền toái đến như thế, trẫm sẽ trực tiếp lục soát nhà của Thẩm Như Hải, lại ra lệnh nhốt vào ngục, chịu đựng mười tám loại khổ hình, cuối cùng áp giải đến thành tây để lăng trì xử tử, chỉ vì đã làm cho con cảm thấy nhàm chán, con cảm thấy như vậy có được không?”
Hoài Ngọc: “...”
Diên Hòa Đế liếc hắn một cái liền biết hắn suy nghĩ cái gì: “Con nhất định là đang nghĩ có phải là trẫm đang nói đùa không. Ngọc nhi, trẫm nói cho con biết, hoàng đế đã nói ra điều gì thì phải làm, đã làm thì phải kiên quyết, cũng không bao giờ nói dối, chỉ cần một câu nói của con, bây giờ trẫm ngay lập tức phái Cẩm Y Vệ đến lục soát nhà của Thẩm Như Hải, thế nào?”
Hoài Ngọc sờ sờ chóp mũi: “Hay là thôi đi ạ.”
Diên Hòa Đế thân thiết hỏi: “Không hưu thê nữa à?”
Vẻ mặt Hoài Ngọc tựa như đã nhìn thấu sinh tử: “Không hưu nữa, kiên nhẫn chịu đựng một chút vậy, sao có thể hưu nàng được cơ chứ?”
Diên Hòa Đế đứng dậy cười nói: “Vậy thì đi đi, đi đến Từ Ninh Cung.”
Hoài Ngọc khó hiểu trước hành vi của Thánh Thượng: “Đi Từ Ninh Cung làm cái gì? Canh giờ này hoàng tổ mẫu đang nghỉ ngơi.”
Diên Hòa Đế đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại: “Thê tử của con đang ở đó.”
*
Sáng sớm tinh mơ Thẩm Gia đã được gọi vào Từ Ninh Cung, vốn dĩ Thái Hậu muốn hỏi nàng về chuyện Hoài Ngọc đi dạo kỹ viện, nàng còn to gan đến mức khóc một trận nước mắt nước mũi tố cáo Hoài Ngọc trước mặt Thái Hậu, các phi tần đến thỉnh an Thái hậu nghe được đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thái Hậu chỉ khách khí với ngươi một chút mà thôi, ngươi lại thực sự đi nói xấu Hoài Ngọc, ai mà không biết Hoài Ngọc là cháu nội được lão thái hậu thương yêu nhất chứ.
Ai ngờ Thái Hậu lại không hề trách tội, ngược lại còn đứng về phía lập trường của Thẩm Gia, sau khi Hoài Ngọc đi theo phía sau Thánh Thượng tiến vào liền bị bà mắng xối xả.
Hoài Ngọc muốn giải thích mọi chuyện nhưng lại không thể nói rõ trước mặt lão nhân gia, cuối cùng chỉ đành lập lời thề độc ở trước mặt mọi người bảo đảm sau này tuyệt đối không đi đến kỹ viện lần nào nữa.
Lúc này Thái Hậu mới vừa lòng, không truy cứu nữa.
Hoài Ngọc: “...”
Diên Hòa Đế khó có dịp được thấy tên hỗn thế ma vương nảy ăn một trận mắng, trong lòng thầm buồn cười, nói với Hoài Ngọc: “Được rồi, hôm nay là ngày về nhà thăm phụ mẫu, mang theo Vương phi nhà con trở về nhà mẹ dẻ của nàng đi, trẫm cũng không giữ các con lại dùng bữa trưa nữa.”
Ông đã sớm chuẩn bị xong lễ vật lại mặt cho Hoài Ngọc, sau khi hai người ra khỏi cung, không cần phải trở về vương phủ mà có thể trực tiếp đánh xe đi đến Thẩm viên.
Hoài Ngọc hiếm khi không cưỡi ngựa mà ở bên trong xe ngựa cùng với Thẩm Gia, bởi vì chuyện gây tranh cãi vào ngày hôm qua mà hai người vẫn còn không được tự nhiên, ai cũng không chịu nói một lời.
Xe ngựa trong cung cũng không rộng rãi như xe ngựa mà Thẩm Gia thường ngồi vào ngày thường, Hoài Ngọc lại cao to, chỉ cần cử động một chút thì đầu gối của hai người lại chạm vào nhau.
Hoài Ngọc ho một tiếng, vén rèm lên, nhìn phố xá phồn hoa ở bên ngoài.
Có lẽ là đang muốn tìm chủ đề đánh vỡ sự im lặng này, hắn nhìn Thẩm Gia một cái, bỗng nhiên nói: “Nàng cũng thật biết cách cáo trạng, từ trước đến nay hoảng tổ mẫu chưa nói một câu nặng lời nào với ta, hôm nay lại vì nàng mà phá lệ lần đầu tiên.”
Thẩm Gia: “???”
Thẩm Gia tức giận nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ta nói bậy trả đũa ngươi sao? Chẳng lẽ lời ta nói không phải là sự thật ư?”
“Ta không có ý đó!” Hoài Ngọc mím môi ảo não.
Thẩm Gia quay mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Hoài Ngọc đột nhiên tức giận nói lời ác ý: “Nàng chỉ biết cáo trạng ta, sao nàng không nói về màn trình diễn của nàng ngày hôm qua ấy?”
Thẩm Gia tức giận đến quay đầu “Ta không chỉ diễn vào ngày hôm qua mà hôm nay ta cũng muốn diễn!”
Nói xong móng tay liền cào qua, Hoài Ngọc không chút đề phòng, vừa vặn bị cào trúng mặt đầy vết cào loang lổ.
Hoài Ngọc giận tím mặt: “Thẩm Gia! Nàng dám đánh ta!”
Thẩm Gia nói: “Đánh ngươi thì như thế nào?”
Hoài Ngọc nói: “Nàng, nữ nhân đanh đá này!”
Thẩm Gia hét lên lao về phía hắn, Hoài Ngọc vội vàng tránh né, hai người ở trong xe ngựa chật hẹp ngươi tới ta đi, Hoài Ngọc có thể một chiêu chế trụ Thẩm Gia nhưng hắn vẫn nghĩ nam nhân tốt thì không nên so do với nữ nhân, cho nên phòng thủ thì nhiều tấn công lại ít, ngược lại chịu không ít bực bội thua thiệt.
Tân Di ở bên ngoài xe ngựa nghe thấy động tĩnh, nhịn không được hỏi: “Lại làm sao nữa vậy?”
Đỗ Nhược ngậm keo đường trong miệng, không cảm thấy ngạc nhiên nói: “Là đang đánh nhau đó.”
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước cửa Thẩm viên, mặt mày Hoài Ngọc đầy vết thương không thể chịu đựng được nữa quát: “Thẩm Gia! Sớm muộn gì ta cũng hưu nữ nhân đanh đá như nàng!”
Thẩm Gia tức giận lao ra khỏi xe ngựa, vừa đi vừa quay đầu lại hét lớn: “Hưu thì hưu! Ta cũng sẽ hưu ngươi trước!”
“Con muốn hưu ai?”
Bên trong cổng lớn của Thẩm viên, trước bức tường có khắc phù điêu tiên thú và hải mã, một nam tử cao ráo mặc một bộ y phục màu xanh ngọc đang đứng đó, xoay người lại nhìn nàng nở một nụ cười.
Hắn đội một chiếc mũ sa, trên tay còn cầm một chiếc quạt mộc mạc, mặc dù toàn thân không có những vật trang trí dư thừa nhưng khi chất của hắn lại rất tự nhiên, giống như một viên ngọc quý hiếm trên thế gian này.
Thẩm Gia sửng sốt, đứng ở tại chỗ không dám cử động.
Nam tử cười hỏi: “Sao nào, không nhận ra ta sao?”
Thẩm Gia kích động la lên một tiếng, chạy như bay đến đó, đầu đ.â.m vào trong lồng n.g.ự.c hắn, ôm hắn kêu lên: “Cữu cữu!"
Hoài Ngọc vào cửa nhìn thấy cảnh này thì bước chân hơi khựng lại.
Nam tử kia đúng là cữu cữu của Thẩm Gia, hiện hắn chính là chủ nhân cửa hàng của Tạ thị, họ Tạ, tên chỉ có một chữ duy nhất chính là Dực.
Tạ Dực cầm chuôi quạt gõ gõ đầu vai Thẩm Gia, nói: “Là đại cô nương đã gả cho người ta rồi, động một chút là ôm người khác, buông ra.”
Thẩm Gia ngượng ngùng buông tay ra nhưng vẫn không rời khỏi hắn dù chỉ một tấc, cữu cữu cao hơn nàng, đôi mắt sáng ngời như chú cún con đang đợi chủ nhân trở về.
Hoài Ngọc tiến đến, không nói một tiếng cúi đầu chắp tay hành lễ.
Tạ Dực không chút biểu cảm đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi nên gọi ta là gì?”
Hoài Ngọc miễn cưỡng gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Lúc này Tạ Dực mới gật đầu.
Thẩm Gia còn ở bên cạnh lải nhải hỏi: “Cữu cữu, người đến đây khi nào vậy? Người đã ăn gì chưa? Khi con thành thân người cũng không đến, con đã viết thư cho người, người không nhận được sao? Lần này đến dây là muốn mang lễ vật đến cho con đúng không? Cữu cữu, con nhớ người muốn c.h.ế.t đó!”
Nói xong nàng lại muốn nhào tới làm nũng. Tạ Dực dùng cán quạt chống chống lên cái trán của nàng, cười nói: “Từ đâu mà con lại có nhiều chuyện để hỏi như vậy, trước hết hãy cùng ta đi thắp cho mẫu thân con một nén hương.”
Hắn quay đầu lại nói với Hoài Ngọc: “Ngươi cũng đi chung đi.”
Bên ngoài từ đường của Thẩm thị, cây bách cổ cao chót vót.
Tạ Dực rửa sạch tay, nhìn qua bàn vị san sát nhau trên bàn thờ.
Thẩm Gia đứng ở bên cạnh, đưa khăn cho hắn lau tay, nói: “Không có người kia, ông ta không dám để.”
Ba năm trước Tôn thị bị bệnh c.h.ế.t đi, được hạ táng ở Tây Hồ Hàng Châu nhưng bài vị lại được Thẩm Như Hải đặt ở từ đường, khi Tạ Dực tới kinh thành thăm Thẩm Gia, phát hiện bài vị của một di nương cũng dám để chung ngang hàng với tỷ tỷ của mình, đương nhiên hắn lập tức nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã đốt cháy từ đường của Thẩm gia, từ đó Thẩm Như Hải liền đem bài vị của Tôn thị dời ra chỗ riêng biệt, đặt tại bên trong một bàn thờ phật, không còn đặt chung chỗ với bài vị của Tạ Như nữa.
Tạ Dực tiếp nhận nên hương Thẩm Gia đưa tới, thành kính lạy ba lạy rồi cắm hương vào lư hương.
Tiếp đến, Hoài Ngọc cũng thắp ba nén hương.
Thẩm Gia có một bụng chuyện muốn nói với cữu cữu nhưng lại ngại Hoài Ngọc có mặt ở đây cho nên khó có thể nói được.
Tạ Dực cũng biết nàng muốn nói cái gì, liền nói: “Nếu con muốn nói cái gì thì chờ ta gặp phụ thân của con xong rồi lại nói.”
Hắn đi một chuyến đến Thẩm viên, còn chưa gặp mặt Thẩm Như Hải, chuyện thứ nhất chính là tới từ đường tế bái cho tỷ tỷ đã mất của mình.
Thẩm Gia hiển nhiên đã quen với tác phong hành sự của cữu cữu cho nên cũng không cảm thấy có gì không đúng, gật đầu nói: “Vậy cữu cữu nhanh đi đi, con sẽ chờ người.”
Tạ Dực cũng không vội vã rời đi mà lại nhìn nàng hỏi: “Châu Châu, con muốn quay về Kim Lăng không?”
“!!!”
“Con…” Lúc đầu Thẩm Gia hưng phấn đến mức không kìm được, ngay sau đó lại chần chờ nói: “Phụ thân con sẽ không đồng ý đâu.”
Tạ Dực khịt mũi khinh miệt: “Khi nào lại đến lượt ông ta quyết định, con chỉ cần trả lời cho ta là có muốn hay không muốn mà thôi?”
Thẩm Gia ngẩn ngơ.
Làm sao nàng có thể không muốn quay về được cơ chứ? Từ ngày đầu tiên đến kinh thành nàng đã muốn, nằm mơ cũng mơ thấy trở về Kim Lăng, đi ra ngoài du ngoạn cùng với nhóm biểu huynh muội, nhưng khi tỉnh dậy hai tay nàng chỉ có thể sở thấy nước mắt mà thôi.
Lúc này Thẩm Gia không do dự nữa mà nói: “Muốn!”
Tạ Dực gật đầu: “Được.”
Hắn lại nhìn về phía Hoài Ngọc, hỏi: “Còn ngươi thì sao? Có đi Kim Lăng hay không?”
Hoài Ngọc ngẩn người, nói: “Nghe theo cữu cữu.”
Tạ Dực vừa lòng gật đầu, đi tìm Thẩm Như Hải.
Hắn đi rồi, Hoài Ngọc mới nghiêng đầu hỏi Thẩm Gia: “Cữu cữu của nàng có ý gì vậy? Hắn nói đi Kim Lăng là có thể đi sao?”
Thẩm Gia liếc hắn một cái, nói: “Đương nhiên rồi, cữu cữu ta nói được là làm được, không có gì cữu cữu của ta không thể làm được.”
Khi nàng nói lời này, đáy mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, hiển nhiên là vô cùng sùng bái cữu cữu của nàng, không biết vì sao Hoài Ngọc lại có chút không vui, cảm thấy chua xót.
Trước kia hắn thường nghe Thẩm Gia nói về cữu cữu của nàng. Hoài Ngọc cũng từng nghe qua một chút về vị chủ nhân của Tạ Thị này, chỉ là hôm nay vừa thấy, không nghĩ tới hắn lại trẻ tuổi đến như vậy, nhìn qua cũng chưa tới ba mươi tuổi.
Hoài Ngọc nhíu mày nói: “Nàng đã bao nhiêu tuổi rồi, thấy cữu cữu còn muốn ôm, nam nữ khác biệt nàng có hiểu hay không?”
Thẩm Gia khịt mũi coi thường với cách nói của hắn.
Có lẽ là vì nằm ở phía nam của Ngô Việt, người Tạ gia đều thừa hưởng một chút tác phong của người xưa, trong xương cốt tương đối phóng khoáng, không giống người kinh thành câu nệ, khi Thẩm Gia còn nhỏ thường được Tạ Như ôm vào trong lòng hôn môi nàng, lúc đó Thầm Gia đã được tám chín tuổi, còn giống như một con khỉ con nhảy lên lưng Tạ Dực, đòi cữu cữu cõng nàng.
/121
|