Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ lụa, chiếu nghiêng vào trong phòng thêu, bụi bặm trôi nổi trên dưới cột sáng, trên giàn thêu phủ đầy màu sắc, Đỗ Nhược vươn hai tay, Tân Di đang từng vòng từng vòng cắt chỉ vào tay nàng.
Thẩm Gia chọn tới chọn lui, nói: “Không cần dây tối màu, ta cần dây sáng màu có kim tuyến.”
Tân Di đưa sợi chỉ bạc qua, vừa hỏi: “Tiểu thư, vẫn là thêu uyên ương sao?”
Thẩm Gia một tay cầm băng thêu, một tay cầm kim thêu, trầm ngâm một lát, nói: “Không, không thêu cái kia.”
Nàng cầm kim lên, cúi đầu nghiêm túc hạ mũi thêu đầu tiên trên vải.
-
Tiểu Bồng Lai.
“Con gái phải dỗ dành, phải khen, nói chuyện với nàng phải dịu dàng, thái độ không được hung hăng, càng không được nói xấu.”
Trên hành lang gấp khúc, Lục Uyển Nhu đi trước, ánh sáng lóe lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, có một loại mỹ cảm nói không nên lời.
Hoài Ngọc đi theo phía sau, như có điều suy nghĩ.
-
Hai mươi bốn tháng chạp, năm mới, Tạ trạch.
Ngày cuối năm gần kề, thời tiết dần dần lạnh lên, mặt trời âm u, nhưng không thấy có hạt tuyết nào rơi xuống, chỉ đơn giản là khô lạnh.
Mỗi người đều lấy ra áo dày lót thêm vào giường, làm ổ ở trong phòng không muốn đi ra ngoài, chỉ có đám tiểu hài tử Đông phủ không sợ lạnh, đeo bịt tai thỏ nằm ở trong viện chơi đùa, rút con quay, nha hoàn cùng các bà tử từng người tay áo, rụt cổ ở bên cạnh nhìn.
Thẩm Gia kinh ngạc thu hồi tầm mắt, không đề phòng một mũi đ.â.m vào ngón tay, nhất thời đau đến co rụt lại, m.á.u chảy ra ngoài, nhỏ vào trong chậu than bên chân.
Tạ lão phu nhân kinh hô: “Đâm trúng rồi à? Có đau không? Mau lấy thuốc tới!”
Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng hoảng hốt đi tìm thuốc, có người không nhìn đường, không cẩn thận cùng người khác đụng vào nhau, đều tự ôm trán kêu oai oái, trong phòng người ngã vật đổ.
Thẩm Gia nói: “Không cần tìm, chút vết thương nhỏ này không quan trọng.”
Nàng lấy khăn tay ra, lau những giọt m.á.u trên ngón tay, quả nhiên không còn chảy m.á.u nữa.
Tạ lão phu nhân lôi kéo nhìn đi nhìn lại, có chút đau lòng: “Tự nhiên nghịch mấy cái nữ công này làm gì, con nếu thiếu cái gì, để cho các nha đầu phía dưới đi thêu là được, bằng không thì mua bên ngoài, nữ nhi nhà chúng ta cũng không phải tiểu thư nhà quan lại, không cần học những thứ vô bổ này.”
Thẩm Gia cười nói: “Con chỉ tùy tiện thêu chơi thôi.”
Tạ lão phu nhân cầm bảng thêu nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra là thứ gì, bà buông xuống, cẩn thận hỏi: “Châu nhi, con cùng cô gia, gần đây có phải xảy ra chuyện gì hay không? Nếu thật sự là có, con nói cho ta biết, để cữu cữu làm chủ cho con, chúng ta mặc dù không phải là người có quyền thế gì, nhưng cũng không thể tùy ý để cho người ta khi dễ con được, cho dù là Vương gia cũng không được.”
Tạ lão phu nhân gần đây nghe xong chút lời đồn nhảm, nói Hoài Ngọc luôn không ở nhà, cả ngày lăn lộn ở gần sông Tần Hoài, còn có người nhìn thấy hắn và Lục Uyển Nhu cùng ra cùng vào, Kim Lăng đúng là nơi phồn hoa hoa liễu, trong nhà giàu có con cháu ăn chơi chốn phong lưu cũng nhiều, nhưng nếu phu quân Châu Nhi nhiễm phải sở thích như thế, nàng nhất định sẽ không thuận theo.
Thẩm Gia nghe vậy, cười cười: “Không có chuyện gì, ngoại tổ mẫu, người đừng lo lắng.”
Tạ lão phu nhân luôn cảm thấy nụ cười này của nàng ẩn chứa chút tâm sự, lại không dám hỏi quá tỉ mỉ, chỉ chọn một đề tài cao hứng: “Sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, sinh nhật của con, năm nay tròn mười chín, muốn làm gì bây giờ?”
Lần gần nhất Thẩm Gia đón sinh nhật ở Tạ gia là tiệc cập kê mười lăm tuổi, yến hội tổ chức cực kỳ náo nhiệt, chỉ riêng tiệc trong phủ đã tổ chức ba ngày, Tạ Dực còn cho người ta khua chiêng gõ trống rải rác vàng bạc khắp thành, người lấy được đều sẽ nói một hai câu may mắn, trong Thu Nguyệt lâu bày sân khấu kịch, mời gánh hát Lê viên nổi tiếng nhất thành Kim Lăng, hát tất cả đều là những vở kịch Thẩm Gia thích nghe, tiếng hát truyền tới, vượt qua tường cao Tạ gia, vẫn hấp dẫn người đi đường lưu luyến dừng chân.
Sau khi náo nhiệt qua đi, nàng liền theo Thẩm Như Hải lên kinh, cho nên đối với bữa tiệc sinh nhật chấn động toàn thành kia, Thẩm Gia cũng không có lưu lại ký ức tốt gì.
Thẩm Gia không vực nổi tinh thần, vẫn mệt mỏi: “Con không có yêu cầu gì cả, sao cũng được ạ.”
Tạ lão phu nhân trìu mến sờ sờ đầu của nàng: “Ngày trước, có quý nhân đến chúc Tết, mang theo một tấm da hồ ly đỏ thượng hạng, ta bảo người ta mang đi may cho ngươi, chờ ngày sinh nhật mặc vào, ngày vui, đương nhiên phải mặc màu sắc mang ý nghia may mắn phát đạt mới được.”
-
Tiểu Bồng Lai.
“Lễ vật rất quan trọng,” Lục Uyển Nhu nói, “Tặng quà là cách dễ lấy lòng người nhất, không ai nhận được quà mà không vui. Lễ vật có nhẹ có nặng, mấu chốt không phải là có bao nhiêu trân quý, mà là tặng đúng người đúng sở thích hay không, tục ngữ nói ‘Thiên lý tống nga mao, lễ khinh nhân ý trọng*’, chính là lý lẽ này. Công tử, ngài đã từng tặng quà Thẩm cô nương chưa?”
(*) 千里送鹅毛, 礼轻人意重: vượt ngàn dặm tặng lông ngỗng, ngầm chỉ tình nghĩa nặng hơn lễ vật; lễ vật nhỏ nhưng gửi gắm tình nghĩa lớn.
Hoài Ngọc nghĩ nghĩ, có chút thẹn thùng gãi đầu: “Sính lễ có tính không? Ta đã tặng nàng rất nhiều sính lễ, nhưng nàng hình như cũng không thích lắm.”
Lục Uyển Nhu lắc đầu: “Vậy không tính, ngày mười lăm tháng Giêng tới, là ngày hội Thượng Nguyên, cũng là sinh nhật Thẩm cô nương, công tử có chuẩn bị quà sinh nhật không?”
Hoài Ngọc vẻ mặt dại ra, trợn tròn mắt.
-
Ban đêm, Thẩm Gia nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Lò than đốt dưới lòng bàn chân đã trở nên lạnh lẽo, gấm vóc cũng lành lạnh, nàng bắt đầu nhớ đến thân hình thiếu niên giống như lò lửa kia, hắn sẽ ôm chặt lấy nàng, đem chân nàng che khỏi bị lửa làm bỏng.
Thẩm Gia không hề buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy túi gấm đang thêu dở một nửa ở đầu giường.
Đầu ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve sợi chỉ bạc phía trên, nàng muốn thêu đa dạng, lúc này đã nhìn ra hình thù.
Thẩm Gia chọn tới chọn lui, nói: “Không cần dây tối màu, ta cần dây sáng màu có kim tuyến.”
Tân Di đưa sợi chỉ bạc qua, vừa hỏi: “Tiểu thư, vẫn là thêu uyên ương sao?”
Thẩm Gia một tay cầm băng thêu, một tay cầm kim thêu, trầm ngâm một lát, nói: “Không, không thêu cái kia.”
Nàng cầm kim lên, cúi đầu nghiêm túc hạ mũi thêu đầu tiên trên vải.
-
Tiểu Bồng Lai.
“Con gái phải dỗ dành, phải khen, nói chuyện với nàng phải dịu dàng, thái độ không được hung hăng, càng không được nói xấu.”
Trên hành lang gấp khúc, Lục Uyển Nhu đi trước, ánh sáng lóe lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, có một loại mỹ cảm nói không nên lời.
Hoài Ngọc đi theo phía sau, như có điều suy nghĩ.
-
Hai mươi bốn tháng chạp, năm mới, Tạ trạch.
Ngày cuối năm gần kề, thời tiết dần dần lạnh lên, mặt trời âm u, nhưng không thấy có hạt tuyết nào rơi xuống, chỉ đơn giản là khô lạnh.
Mỗi người đều lấy ra áo dày lót thêm vào giường, làm ổ ở trong phòng không muốn đi ra ngoài, chỉ có đám tiểu hài tử Đông phủ không sợ lạnh, đeo bịt tai thỏ nằm ở trong viện chơi đùa, rút con quay, nha hoàn cùng các bà tử từng người tay áo, rụt cổ ở bên cạnh nhìn.
Thẩm Gia kinh ngạc thu hồi tầm mắt, không đề phòng một mũi đ.â.m vào ngón tay, nhất thời đau đến co rụt lại, m.á.u chảy ra ngoài, nhỏ vào trong chậu than bên chân.
Tạ lão phu nhân kinh hô: “Đâm trúng rồi à? Có đau không? Mau lấy thuốc tới!”
Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng hoảng hốt đi tìm thuốc, có người không nhìn đường, không cẩn thận cùng người khác đụng vào nhau, đều tự ôm trán kêu oai oái, trong phòng người ngã vật đổ.
Thẩm Gia nói: “Không cần tìm, chút vết thương nhỏ này không quan trọng.”
Nàng lấy khăn tay ra, lau những giọt m.á.u trên ngón tay, quả nhiên không còn chảy m.á.u nữa.
Tạ lão phu nhân lôi kéo nhìn đi nhìn lại, có chút đau lòng: “Tự nhiên nghịch mấy cái nữ công này làm gì, con nếu thiếu cái gì, để cho các nha đầu phía dưới đi thêu là được, bằng không thì mua bên ngoài, nữ nhi nhà chúng ta cũng không phải tiểu thư nhà quan lại, không cần học những thứ vô bổ này.”
Thẩm Gia cười nói: “Con chỉ tùy tiện thêu chơi thôi.”
Tạ lão phu nhân cầm bảng thêu nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra là thứ gì, bà buông xuống, cẩn thận hỏi: “Châu nhi, con cùng cô gia, gần đây có phải xảy ra chuyện gì hay không? Nếu thật sự là có, con nói cho ta biết, để cữu cữu làm chủ cho con, chúng ta mặc dù không phải là người có quyền thế gì, nhưng cũng không thể tùy ý để cho người ta khi dễ con được, cho dù là Vương gia cũng không được.”
Tạ lão phu nhân gần đây nghe xong chút lời đồn nhảm, nói Hoài Ngọc luôn không ở nhà, cả ngày lăn lộn ở gần sông Tần Hoài, còn có người nhìn thấy hắn và Lục Uyển Nhu cùng ra cùng vào, Kim Lăng đúng là nơi phồn hoa hoa liễu, trong nhà giàu có con cháu ăn chơi chốn phong lưu cũng nhiều, nhưng nếu phu quân Châu Nhi nhiễm phải sở thích như thế, nàng nhất định sẽ không thuận theo.
Thẩm Gia nghe vậy, cười cười: “Không có chuyện gì, ngoại tổ mẫu, người đừng lo lắng.”
Tạ lão phu nhân luôn cảm thấy nụ cười này của nàng ẩn chứa chút tâm sự, lại không dám hỏi quá tỉ mỉ, chỉ chọn một đề tài cao hứng: “Sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, sinh nhật của con, năm nay tròn mười chín, muốn làm gì bây giờ?”
Lần gần nhất Thẩm Gia đón sinh nhật ở Tạ gia là tiệc cập kê mười lăm tuổi, yến hội tổ chức cực kỳ náo nhiệt, chỉ riêng tiệc trong phủ đã tổ chức ba ngày, Tạ Dực còn cho người ta khua chiêng gõ trống rải rác vàng bạc khắp thành, người lấy được đều sẽ nói một hai câu may mắn, trong Thu Nguyệt lâu bày sân khấu kịch, mời gánh hát Lê viên nổi tiếng nhất thành Kim Lăng, hát tất cả đều là những vở kịch Thẩm Gia thích nghe, tiếng hát truyền tới, vượt qua tường cao Tạ gia, vẫn hấp dẫn người đi đường lưu luyến dừng chân.
Sau khi náo nhiệt qua đi, nàng liền theo Thẩm Như Hải lên kinh, cho nên đối với bữa tiệc sinh nhật chấn động toàn thành kia, Thẩm Gia cũng không có lưu lại ký ức tốt gì.
Thẩm Gia không vực nổi tinh thần, vẫn mệt mỏi: “Con không có yêu cầu gì cả, sao cũng được ạ.”
Tạ lão phu nhân trìu mến sờ sờ đầu của nàng: “Ngày trước, có quý nhân đến chúc Tết, mang theo một tấm da hồ ly đỏ thượng hạng, ta bảo người ta mang đi may cho ngươi, chờ ngày sinh nhật mặc vào, ngày vui, đương nhiên phải mặc màu sắc mang ý nghia may mắn phát đạt mới được.”
-
Tiểu Bồng Lai.
“Lễ vật rất quan trọng,” Lục Uyển Nhu nói, “Tặng quà là cách dễ lấy lòng người nhất, không ai nhận được quà mà không vui. Lễ vật có nhẹ có nặng, mấu chốt không phải là có bao nhiêu trân quý, mà là tặng đúng người đúng sở thích hay không, tục ngữ nói ‘Thiên lý tống nga mao, lễ khinh nhân ý trọng*’, chính là lý lẽ này. Công tử, ngài đã từng tặng quà Thẩm cô nương chưa?”
(*) 千里送鹅毛, 礼轻人意重: vượt ngàn dặm tặng lông ngỗng, ngầm chỉ tình nghĩa nặng hơn lễ vật; lễ vật nhỏ nhưng gửi gắm tình nghĩa lớn.
Hoài Ngọc nghĩ nghĩ, có chút thẹn thùng gãi đầu: “Sính lễ có tính không? Ta đã tặng nàng rất nhiều sính lễ, nhưng nàng hình như cũng không thích lắm.”
Lục Uyển Nhu lắc đầu: “Vậy không tính, ngày mười lăm tháng Giêng tới, là ngày hội Thượng Nguyên, cũng là sinh nhật Thẩm cô nương, công tử có chuẩn bị quà sinh nhật không?”
Hoài Ngọc vẻ mặt dại ra, trợn tròn mắt.
-
Ban đêm, Thẩm Gia nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Lò than đốt dưới lòng bàn chân đã trở nên lạnh lẽo, gấm vóc cũng lành lạnh, nàng bắt đầu nhớ đến thân hình thiếu niên giống như lò lửa kia, hắn sẽ ôm chặt lấy nàng, đem chân nàng che khỏi bị lửa làm bỏng.
Thẩm Gia không hề buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy túi gấm đang thêu dở một nửa ở đầu giường.
Đầu ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve sợi chỉ bạc phía trên, nàng muốn thêu đa dạng, lúc này đã nhìn ra hình thù.
/121
|