Ốc Sên Chạy

Chương 4: SỰ TRẢ THÙ ĐÁNG YÊU

/41


Lần đầu tiên gặp Hứa Chi Hằng, Vệ Nam mới mười hai tuổi, học lớp 6. Ở lứa tuổi ngây thơ như tờ giấy trắng ấy, tình cảm với bạn khác giới rất mơ hồ.

Hồi ấy mạng Internet chưa phát triển như bây giờ, máy tính là thứ đồ xa xỉ. Điều kiện kinh tế của gia đình Vệ Nam ở mức trung bình. Bố mẹ là công nhân viên chức. Bố phải viết tài liệu nên cố gắng mua chiếc máy vi tính. Lúc ấy Vệ Nam cũng chưa biết đến tiểu thuyết trên mạng. Nhận thức về máy vi tính chỉ dừng lại ở trò chơi Spider Solitare và Minesweeper. Sự hiểu biết về tiểu thuyết cũng chỉ dừng lại ở tiểu thuyết kiếm hiệp dưới ngòi bút của Kim Dung, Cổ Long và tiểu thuyết tình yêu của Quỳnh Dao. Đến hiệu sách mượn những cuốn sách đã ố vàng.

Những năm tháng ấy thật yên bình. Ngày nào cũng đi trên một con đường từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà.

Vệ Nam cũng giống như những cô bé ở lứa tuổi dậy thì, thích mơ mộng, thích những thứ có bề ngoài hào nhoáng. Thường xuyên mua những quyển tạp chí thanh thiếu niên có hình nhân vật hoạt hình đáng yêu. Thích đọc những câu chuyện tình yêu trong sáng.

Hứa Chi Hằng là hoàng tử hắc mã nổi tiếng khắp trường. Anh ấy thích mặc quần áo màu đen, trầm tính, ít nói, mang vẻ cuốn hút huyền bí. Khi đi ngang qua người khác cảm giác giống như một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái rét lành lạnh. Cao ngạo, không coi ai ra gì, hung hăng, nhưng có cái để mà hung hăng.

Anh ấy thường xuyên trốn học nhưng thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thi đều đứng đầu lớp. Tuy tính tình lầm lì, quái dị nhưng trong mắt các bạn nữ đó là một người đặc biệt, có cá tính. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai, thân hình cao to, đánh đàn ghi ta rất hay, là hoàng tử trong mơ của các cô gái mới lớn.

Rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Hứa Chi Hằng. Nếu xếp hàng thì có lẽ kéo dài hết dãy phố. Vệ Nam là người bình thường, không có đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất của sự vật hiện tượng, không biết phẩm chất xấu xa của Hứa Chi Hằng, vì vậy cũng giống bao cô gái ngây thơ khác, mê mẩn vẻ ngoài hào nhoáng của Hứa Chi Hằng.

Mê mẩn suốt ba năm.

Cô thầm yêu anh, theo đuổi hình bóng của anh.

Trường tổ chức cuộc tranh tài thể thao nào mà có anh ấy tham gia thì Vệ Nam sẽ xếp hàng từ rất sớm, tìm một chỗ ngồi thật lý tưởng rồi ngồi đợi. Sau buổi tự học, Vệ Nam nhìn bóng anh ấy phóng xe đạp vụt qua, cô thầm nghĩ, cô gái ngồi sau xe anh ấy sẽ thế nào nhỉ. Khi thi đỗ cùng trường cấp ba, Vệ Nam nằm trên giường vui mừng suốt một buổi tối. Cô nghĩ, có lẽ đó cũng là duyên số.

Hồi học cấp ba, Vệ Nam và anh ấy học cùng một lớp, anh ấy ngồi bàn trên, cô ngồi bàn dưới.

Đột nhiên Vệ Nam muốn thử sức. Dưới sự khích lệ của Tiêu Tinh, Vệ Nam tay cầm hộp sô cô la, chọn ngày anh ấy trực nhật và ở lại.

Vệ Nam hít thở sâu mấy lần, lấy hết dũng khí đi tỏ tình, nào ngờ bị một câu nói của anh ấy chặn họng.

“Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”

Trong đầu Vệ Nam như có thứ gì đó nổ tung, cảm giác trống rỗng lạ thường.

Câu “Hứa Chi Hằng, mình thích cậu” mắc sống sượng không cổ họng, không thể bật thành lời.

Cậu là ai?

Vệ Nam tưởng rằng anh ấy biết mình. Bạn học cùng ba năm cấp hai, học cùng cấp ba một tháng, bàn trên bàn dưới, khoảng cách gần như vậy. Nào ngờ trong mắt anh ấy mình chỉ là người qua đường, là kẻ vô danh.

Vệ Nam nắm chặt tay, mỉm cười khẽ nói: “Cho mình mượn cục tẩy”.

Anh ấy nhíu mày, lấy cục tẩy vứt xuống bàn rồi nói với giọng khó chịu: “Tặng cậu, không cần trả lại”. Sau đó quay người đi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua lớp học trống trơn, rèm cửa màu xanh da trời nhạt kêu xào xạc. Tiếng cục tẩy lăn lộc cộc khi bị ném xuống bàn giống như cái chùy nặng trịch đánh vào tim Vệ Nam. Trong mắt Vệ Nam, hình ảnh lông mày của anh bạn đẹp trai hơi nhíu lên, đôi mắt sâu và sáng, dáng người cao gầy trở nên mờ ảo.

Thứ gì đã làm nhòa mắt khiến buổi chiều hôm ấy in đậm dấu ấn trong tâm trí của Vệ Nam.

Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả. Thời ấy thường thích những thứ đẹp đẽ. Sau này lớn lên mới biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ kẹo đẹp đẽ ấy là thuốc độc. Lúc ấy chỉ biết cười trừ: “Lúc ấy mình quá ngốc”.

Theo lời mà cư dân mạng quen dùng là: Ai bảo lúc ấy mình quá CJ. Ai cùng từng một lần CJ. (CJ: giới trẻ Trung Quốc thường dùng với nghĩa “ngây thơ”, “non nớt”)

Vốn tưởng rằng duyên phận với Hứa Chi Hằng đã kết thúc từ đó. Nào ngờ hết năm lớp 12, hai người lại trở thành bạn cùng trường.

Năm thứ 2, trường đại học T tổ chức cuộc thi hát. Hứa Chi Hằng được chọn vào vòng chung kết. Nhóm ba chị em gồm Vệ Nam, Kỳ Quyên, Tiêu Tinh cũng vào vòng chung kết.

Hứa Chi Hằng biểu diễn một bài hát do mình tự sáng tác với nhan đề – Người con gái trong trái tim tôi. Anh ấy nói muốn tặng bài hát ấy cho cô gái mà mình yêu. Dưới khán đài vang lên tiếng hò hét tinh tai nhức óc. Người dẫn chương trình cũng reo hò cổ vũ. Vệ Nam nhớ rất rõ khung cảnh sôi động lúc ấy. Cô nhìn anh qua tấm rèm trong sân khấu, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy phía sau.

Khí chất và tướng mạo của Hứa Chi Hằng đi đến đâu cũng nhận được sự mến mộ. Anh ấy thuận lợi giành giải nhất cuộc thi. Ba chị em Vệ Nam giành giải nhì. Chiếc cúp vinh quang năm ngoài giờ phải đưa lại cho người khác, cả ba đều cảm thấy hụt hẫng. Vệ Nam đích thân đưa cúp cho Hứa Chi Hằng và nói: “Chúc mừng”.

Hứa Chi Hằng lạnh lùng đỡ lấy chiếc cúp và nói: “Cảm ơn”.

Trên đường về ký túc, Hứa Chi Hằng chắn đường Vệ Nam, hạ giọng hỏi: “Bạn Vệ Nam yêu quý thấy bài hát của tôi thế nào?”

Vệ Nam khách khí nói: “Rất hay”.

“Vậy thì tặng cậu đấy”.

Nói xong, Hứa Chi Hằng cúi xuống hôn Vệ Nam

Đó là nụ hôn đầu tiên của Vệ Nam, bây giờ không thể nhớ nổi cảm giác lúc ấy.

Vì quá bất ngờ, Vệ Nam tròn xoe đôi mắt nhìn khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình, cảm giác cả thế giới này đang rung chuyển.

Một lúc sau, Hứa Chi Hằng nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng kề sát bên tai Vệ Nam: “Cậu thật ngốc. Hôn nhau mà cũng không biết. Không phải lần đầu tiên chứ?”

Mặt Vệ Nam đỏ bừng. Vì não tiếp nhận kích thích quá dữ dội khiến khả năng ngôn ngữ gặp chướng ngại, giọng nói lắp ba lắp bắp.

“Cậu… … “

“Sao, chẳng phải cậu thích tôi sao? Tôi nhớ hồi học cấp ba cậu định tỏ tình với tôi cơ mà”.

“… … .”

“Nếu không phải vì cậu thích tôi thì việc gì tôi phải dỗi hơi đi thi thố làm gì”.

“Mình… .”

“Yêu nhau nhé, thế nào?”

“… … .”

Nhớ lại hồi ấy, Vệ Nam quả thực rất muốn xuyên qua không gian trở về cho mình hai cái bạt tai thật mạnh. Thật là ngây thơ, thật là ngu ngốc. Vệ Nam bị nụ hôn bất ngờ làm cho sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc. Cuối cùng mơ mơ màng màng, không biết là mình có gật đầu hay không.

Thực ra bây giờ nghĩ lại cái gọi là nụ hôn đầu tiên ấy thực ra chỉ là môi chạm môi, giống như hai con cá mõm nhọn.

Sáng sớm hôm sau, chiếc xe đạp của Hứa Chi Hằng đỗ trước cổng ký túc của Vệ Nam.

Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Hẹn hò một tháng, nếu không hợp nhau thì chia tay”.

Các bạn cùng phòng đều cười đểu còn Vệ Nam đứng im như khúc gỗ.

Hứa Chi Hằng nói: “Nhanh lên xe”.

Bộ não của Vệ Nam lại bị kích thích mạnh dẫn đến cử động chân tay gặp chướng ngại, giống như người máy nâng mông giơ tay, ngồi lên xe theo lệnh. Vệ Nam ngồi sau xe, rụt rè bám vào vào áo phông. Hứa Chi Hằng đột ngột tăng tốc khiến Vệ Nam sợ quá suýt lên cơn đau tim.

Cuộc hẹn hò của họ bắt đầu như thế và kéo dài suốt một tháng.

Một tháng sau, Vệ Nam nói: “Chúng ta chia tay”.

Vẻ mặt anh bình tĩnh như nghe thấy câu “Ăn cơm đi”.

Hứa Chi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, coi như đồng ý rồi quay người bước đi.

Hứa Chi Hằng là người như thế nào, Vệ Nam hiểu rất rõ.

Trong một tháng bên nhau, Vệ Nam đã thực sự nhìn xuyên qua sự vật hiện tượng để thấy bản chất. Từ cấp ba đến đại học anh ta có bao nhiêu bạn gái, Vệ Nam dùng cả mười đầu ngón tay cũng không đếm hết được. Thậm chí Hứa Chi Hằng còn cho cô xem ảnh của những người đó. Số ảnh ấy có thể đem ra mở một cuộc triển lãm ảnh. Nhìn những cô gái trong ảnh, Vệ Nam chỉ có thể ngẩng mặt lên trời và nói, OH MY GOD.

Anh ta thay người yêu như thay áo. Câu nói: “Đàn bà như quần áo, anh em như tay chân” thật xứng đáng dành tặng cho anh ta.

- Không sai, anh ta có những người anh em gắn bó như tay chân, đều là những tên đầu gấu, chơi bời lêu lổng. Khi nào thấy buồn chán thì đi qua đêm ở quán bar, ăn uống, cờ bạc đủ cả. May là không giết người cướp của. Hứa Chi Hằng không cờ bạc, không đi với gái là đã nể mặt Vệ Nam lắm rồi. Nghe nói bố anh ta là tên trùm xã hội đen khét tiếng. Trên cánh tay có xăm đủ hình thù đáng sợ khiến Vệ Nam nửa đêm hoảng hốt tỉnh dậy vì mơ thấy ác mộng.

Mặc dù trong khoảng thời gian bên nhau, Hứa Chi Hằng thay đổi rất nhiều nhưng Vệ Nam vẫn không thể chấp nhận anh.

Yêu một người thì nên cố gắng yêu quý bạn bè của anh ta. Câu nói đó nói thì dễ nhưng làm thì không hề đơn giản.

Hội bạn ấy mở miệng ra là nói những lời khó nghe như “Ngủ với mấy con” “Tối nay đi đâu tán gái”. Lần đầu tiên Hứa Chi Hằng đưa Vệ Nam đến ra mắt các bạn đã bị họ vây quanh và hỏi: “Khi lên giường Hứa Chi Hằng biểu hiện thế nào?” “Một buổi tối hai người làm chuyện ấy mấy lần?” “Dự định sinh con trai hay con gái?” “Sinh con rồi phải nhận các anh làm cha nuôi đấy” khiến Vệ Nam chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.

Từ trước đến nay Vệ Nam rất coi thường những cô gái yếu đuối suốt ngày khóc lóc, đặc biệt ghét những loại con gái tỏ vẻ hiền thục, dịu dàng trước mặt đàn ông. Hứa Chi Hằng tính cách cực đoan cao ngạo, thậm chí tự phụ, chắc chắn sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai.

Vệ Nam hiểu rất rõ, hai người không hợp nhau.

Vì vậy cô rất lý trí lựa chọn chia tay.

Vệ Nam không nói với bất kỳ ai về lý do chia tay. Nếu Kỳ Quyên và Tiêu Tinh hỏi, Vệ Nam cũng chỉ nói là “tính cách không hợp”.

Tiêu Tinh luôn cảm thấy ấm ức thay cho Vệ Nam, ngỡ rằng Tô Mẫn Mẫn thọc gậy bánh xe khiến hai người chia tay. Còn Kỳ Quyên dường như rất vui khi thấy họ chia tay. Sau khi Vệ Nam và Hứa Chi Hằng chia tay còn mời Vệ Nam ăn một bữa cơm thịnh soạn, chúc mừng cô thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ.

Vệ Nam không muốn nói cho họ biết lý do chia tay vì cô nghĩ rằng thực sự rất khó nói.

Dù Hứa Chi Hằng thật sự là cặn bã nhưng cô không muốn nghe thấy từ đó từ miệng người khác. Điều ấy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Bí mật này giống như sợi chỉ buộc trái tim Vệ Nam, nó không ngừng được thít chặt, ban đầu đau đơn dữ dội, nhưng về sau dần dần thấy quen với nó. Nhiều năm trôi qua, sợi chỉ ấy đã thít chặt vào tận sâu trong tim, vết cứa mà sợi chỉ ấy để lại quá nhỏ, dường như không nhìn thấy dấu vết.

Quên rồi sao?

Chỉ là chôn chặt, giấu vào nơi sâu hơn mà thôi.

Một thời gian sau khi chia tay, Hứa Chi Hằng thay bạn gái “tích cực” hơn. Mỗi khi gặp nhau trong sân trường, anh ta coi như không nhìn thấy Vệ Nam.

Sinh nhật lần thứ hai mươi của Vệ Nam, anh ta tặng một chiếc hộp, bên trong trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì.

Vệ Nam gọi điện hỏi anh ta có ý gì. Anh ta không giải thích, chỉ hạ giọng nói: “Cái mình cần chỉ là một người có thể chấp nhận tất cả con người mình”.

Sau đó anh ta cúp máy, để lại tiếng tút tút vô hồn.

Vệ Nam cảm thấy câu nói ấy của anh ta lạnh đến thấu xương. Mùa hè nóng nực mà nghe thấy lạnh toát cả người.

Tiếng tút tút cứa vào tim khiến Vệ Nam nhói đau.

Nhưng vẫn không thể thuyết phục được bản thân chấp nhận.

Tuy anh ta rất đẹp trai.

Tuy anh ta có sức hút đặc biệt và khí chất hơn người.

Tuy rất yêu anh ta, yêu năm sáu năm, yêu đén mức mỗi lần nhớ đến anh ta lại thấy đau.

Mối tình thầm lặng khắc cốt ghi tâm, và – quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi.

Nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thực anh ta có dính dáng đến bọn lưu manh côn đồ thậm chí xã hội đen. Không thể chấp nhận được sự thực bố anh ta là tên trùm xã hội đen khét tiếng. Hơn nữa anh ta không hề có ý định thay đổi, hơn nữa anh ta sống trong môi trường ấy vui vẻ thích thú “như cá gặp nước”.

Vệ Nam thấy căm ghét, thậm chí sợ hãi.

Sức hút mãnh liệt và vẻ đẹp trai của các đàn anh xã hội đen khiến các cô gái ngây thơ mê mẩn đến mức chết đi sống lại, sau những lần không ngừng kiềm chế bản thân và câu nói tình cảm “Thực ra anh yêu em”, cùng họ vui vẻ bước vào cuộc sống hôn nhân. Đó chỉ là những YY tẻ nhạt mà thôi.

Bây giờ bản thân mình cũng gặp những con người như thế, nhớ lại những khuôn mặt với nụ cười đáng sợ, cùng với cách xưng hô nịnh bợ giả tạo “Đại ca Hứa” khi gọi Hứa Chi Hằng, những cô gái trát phấn đầy mặt ăn mặc hở hang mà họ ôm ấp, những tập tiền nhân dân tệ họ trao đổi với nhau, mùi thuốc lá nồng nặc phát ra từ cơ thể họ…

Đó không phải là những thứ Vệ Nam muốn chấp nhận là có thể chấp nhận được.

Cha mẹ Vệ Nam, những công nhân viên chức lương thiện, thật thà không thể chấp nhận người con rể như vậy. Còn người anh trai bề ngoài rất hầm hồ nhưng thực chất rất quan tâm người khác chắc cũng không để em gái lấy con người như thế. Những người bạn xung quanh Vệ Nam đều là những con người trong sạch, nhắc đến bọn lưu manh, côn đồ, xã hội đen, họ sẽ nhìn với ánh mắt coi thường, khinh bỉ. Từ nhỏ cô sống trong gia đình bình thường, ấm cúng, đối mặt với những thứ đen tối như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi và muốn chống đối.

Không dám bước chân vào thế giới ấy. Mặc dù ở đó có người mình yêu tha thiết.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Vệ Nam căm ghét sự giả tạo của cô ta. Nhưng cũng khâm phục dũng khí của cô ta.

Hai người sống với nhau gần một năm, xem ra Tô Mẫn Mẫn đã bước vào cuộc sống của Hứa Chi Hằng. Bây giờ, nhìn người đàn ông đã từng hôn mình, yêu mình thân mật với cô gái khác, Vệ Nam cũng chỉ có thể thản nhiên nói với mình: Không trách ai cả.

Chỉ trách hai người không ở trong cùng một thế giới. Chỉ có thể giống như hai chiếc thuyền trên cùng một đường thẳng. Đi qua giao điểm ấy sẽ ngày càng xa cách.

Vệ Nam dùng nước lạnh rửa sạch những vệt nước mắt trên mặt, sau đó lấy giấy ăn lau mặt, nhìn vào gương mỉm cười.

“Chẳng sao cả, không có tình yêu cũng không đến nỗi không sống được. Vệ Nam, cố lên”. Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Vệ Nam lại trở về hình ảnh một cô gái vui vẻ, hoạt bát, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hứa Chi Hằng đang đứng dựa tường ở hành lang, đứng lặng lẽ, một mình. Vệ Nam nhìn thấy anh ta liền dừng lại, mỉm cười và hỏi: “Có chuyện muốn nói với mình à?”

Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Biết chuyện tôi và Tô Mẫn Mẫn ở bên nhau rồi chứ?”

“Uh”.

“Không ghen à?”

Vệ Nam vuốt tóc mái rồi mỉm cười: “Cậu yên tâm, đó là chuyện của hai năm trước. Mình quên lâu rồi. Cậu và Tô Mẫn Mẫn yêu nhau cũng tốt”.

“Hơ, tôi cứ tưởng rằng tình cảm cậu dành cho người đàn ông đầu tiên hôn mình sâu sắc hơn cơ đấy”.

Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Không sai, tiếc rằng… .”

Hứa Chi Hằng nhếch mép cười mỉa: “Tiếc cái gì?”

“Tiếc rằng cậu không phải là người đầu tiên hôn cô ấy”. Giọng nói dứt khoát, kèm theo tiếng thở dài não nề, sau đó bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng vênh váo cao ngạo quá đấy. Tôi thật sự không ưa những người hung hăng như cậu”.

Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, rõ ràng bản thân mình là người rất hung hăng nhưng lại không ưa những người hung hăng – Lục Song.

Vệ Nam toát mồ hôi, quay đầu lại thì thấy anh ta đang ung dung đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn Vệ Nam và thân mật nói: “Đúng không, Vệ Nam?”

Hứa Chi Hằng cười lạnh lùng: “Nói thế có ý gì?”

“Cậu nói thử xem?” Lục Song nhún vai, rồi đi thẳng về phía Vệ Nam, dùng cử chỉ thân mật đẩy Vệ Nam mặt đang ngơ ngác về phía tường, đúng vị trí đủ để làm cho Hứa Chi Hằng hiểu lầm. Lục Song nháy mắt với Vệ Nam, sau đó quay người lại, mỉm cười và nói: “Thế nào?”

“Anh ta là bạn trai của cậu?” Hứa Chi Hằng nhìn Vệ Nam, tận sâu trong đáy mắt anh ta có thể cảm giận được tâm trạng nặng nề khiến Vệ Nam không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu ấy.

Vệ Nam quay đầu đi, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy”.

“Vậy thì chúc mừng nhé. Cuối cùng cũng có người yêu cậu, thật không dễ dàng gì”. Khi đến gần cửa, Hứa Chi Hằng hạ thấp giọng nói: “Chúc cậu hạnh phúc… Tiểu Nam”.

Tiểu Nam.

Khoàng thời gian bên nhau ngắn ngủi, anh ấy đều gọi Vệ Nam như vậy.

Tiếc rằng sau này, cách gọi thân mật ấy không bao giờ xuất hiện nữa.

Tiếng sập cửa hơi chói tai, Vệ Nam nhếch mép, đẩy Lục Song ra: “Anh đến đây làm gì?”

Nụ cười trên môi Lục Song tắt hẳn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi”. Nhìn khuôn mặt sám hối chân thành của anh ta, Vệ Nam không nói câu gì, quay người bước vào, bỗng nhiên Lục Song nói: “Nếu không phục thì em hôn lại đi”.

Vệ Nam quay người lườm cho anh ta một cái. Một số người không biết xấu hổ cũng phải có mức độ chứ.

Lục Song lại mỉm cười: “Thôi, không trêu em nữa. Đây là nhiệm vụ anh trai em giao phó cho anh, muốn anh tìm cách giúp em không còn dính dáng gì đến Hứa Chi Hằng nữa”. Anh ta ngừng một lát rồi mỉm cười hỏi: “Em và Hứa Chi Hằng từng yêu nhau, đúng không?”

Vệ Nam im lặng.

“Anh trai em đã điều tra ra chuyện ấy”. Lục Song giải thích.

“Đừng có mà lừa em. Anh trai em làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi điều tra em? Dù có điều tra thì anh ấy cũng không đủ bản lĩnh điều tra ra chuyện từ hai năm trước”.

“Được thôi, để anh nói hết cho em nghe. Thực ra trước đây không lâu luật sư Tiêu Phàm nhận một vụ án có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, điều tra anh ta thấy trong danh sách bạn gái có tên của em. Thế là hỏa tốc gọi điện thoại cho anh trai em, bảo anh ấy nghĩ cách cứu em ra”.

Tiêu Phàm bảo anh Vệ Đằng bảo vệ em gái, đó là chuyện rất bình thường, nhưng Vệ Nam lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Quả nhiên, không ai chấp nhận người thân, bạn bè của mình giao lưu với những kẻ lưu manh, côn đồ.

Vệ Nam bình tĩnh nói: “Không có gì, em sẽ gọi điện bảo anh trai em yên tâm. Em và Hứa Chi Hằng chia tay lâu rồi”.

Lục Song cười: “Uh, loại người đấy, em quan tâm đến làm gì”.

Hai người đang nói chuyện thì cửa mở, Hứa Chi Hằng ôm Tô Mẫn Mẫn mặt tái nhợt đi ra.

Trong phòng vọng ra tiếng nói lạnh như băng tuyết của Kỳ Quyên: “Hứa Chi Hằng, mày biết không, toàn thân mày từ trên xuống dưới đều nồng nặc mùi cặn bã, giống hệt cha mày vậy. Tao không biết có phải mày sinh ra để đối đầu với xã hội hay không? Những thứ cặn bã được mày phát huy đến cùng cực”.

Những lời mắng chửi do quá kích động và tiếng ly vỡ hòa lẫn vào nhau, thật inh tai, giống như dây leo thắt chặt con tim của Vệ Nam.

Hai từ “cặn bã” nghe thật chối tai, giống như trong không khí có thứ gì đó đang nổ tung.

Sắc mặt Hứa Chi Hằng u ám đến cực điểm, anh ta không quay đầu lại, ôm Tô Mẫn Mẫn đi qua trước mặt Vệ Nam. Dáng người cao gầy dường như đông cứng lại, xa dần, xa dần.

Cảm giác khi anh ta đi qua vẫn giống hệt như lần gặp đầu tiên, lạnh lẽo và xa vời.

Vệ Nam lặng lẽ nhìn hàng lang.

Dưới bóng đèn chùm, hình bóng của anh ấy lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, cuối cùng tan biến.

Đầu hành lang tối om, giống như màn đêm đang há to miệng nuốt chửng anh và Tô Mẫn Mẫn, không để lại chút dấu vết nào.

Nơi anh ấy ra đi, trống vắng, chỉ còn lại ánh đèn nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện, nhấp nháy đến chói mắt.

Vệ Nam biết rằng, cuối cùng Hứa Chi Hằng đã thực sự bước ra khỏi thế giới của mình.

Chỉ có điều Vệ Nam không biết rằng vì sao Hứa Chi Hằng luôn nói “Cậu yêu mình đúng không”. Nhưng chưa bao giờ nói… . “Mình yêu cậu”.

Ngày chia tay, khi Vệ Nam hỏi, anh ấy không trả lời.

Chỉ mỉm cười rồi quay người bước 


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status