Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 59: Anh đã cho em cơ hội

/120


Tôi trang điểm đậm, buộc tóc đuôi ngựa lên thật cao, mặc váy ngắn bán bia hai màu trắng xanh đan xen, mang giày cao gót, hít sâu liền đi vào đại sảnh Olive huyên náo lại lấp lánh ánh sáng. Tôi có chút khẩn trương, bởi vì chính mình đã gần một năm không tới loại địa phương này, không làm công việc như vậy.

Tôi vốn cho là bán bia ở quán bar không có gì khác với làm khuyến mãi ở siêu thị, không phải là mặt mang nụ cười giới thiệu sản phẩm, sau đó cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa thôi sao, nhưng sau khi thật sự nhận làm mới phát hiện khác nhau rất lớn. Khách ở quán bar đều mang theo vài phần mùi rượu, ánh mắt nhìn tôi không tránh khỏi mập mờ, có vài người còn có thể mượn rượu mạnh mẽ ôm vai của tôi, huýt gió với tôi, thậm chí động tay động chân ở trên người tôi. Mặc dù Uyển Tâm đã nói với tôi, ở nơi này không ai dám đụng đến tôi, nhưng tôi không thể hiểu rõ "Động" của chị ấy là có ý gì. Ngắn ngủn trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi đã bị ăn đậu hũ rất nhiều lần. Mặc dù tình trạng tiêu thụ của tôi cũng không tệ lắm, thế nhưng khuôn mặt ghê tởm của vài tên đàn ông và bàn tay heo liên tục quấy rối sắp làm tôi hỏng mất.

Thừa dịp Uyển Tâm vừa nhảy xong một bản, tôi vội vàng chạy đến bên cạnh chị, nói với chị rằng tôi không làm được loại công việc này. Tối nay làm xong liền tính sổ, chị ôm lấy tôi, nói: "Không phải trước kia khiêu vũ cũng như vậy ư? Không phải khi đó em cũng làm được à?"

"Trước kia là trước kia, hiện tại trong đầu em đều là Diệp Tư Viễn. Em từng đồng ý với anh ấy phải chăm sóc mình thật tốt, nhưng bây giờ. . . . . ."

"Được rồi, không có chuyện gì. Một lát chị và em nói với chủ quản một tiếng là được."

Tôi kiên định, chuẩn bị làm xong hai tiếng cuối cùng liền trở về nhà, không ngờ đúng lúc này tôi lại gặp phải một người quen.

"Trần Kết! Sao em lại ở chỗ này?" Đường Duệ uống đến say khướt, ôm một cô gái đi ra từ trong sàn nhảy.

Tôi nhìn anh ta một chút, gượng ép cười cười: "Đi làm thôi, anh từ từ chơi, tôi sang bên kia có chút việc ." Nói xong nhấc chân muốn đi.

"Ai ai! Đừng đi!" Anh ta kéo cánh tay của tôi lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, cười nói, "Ôi! Bán bia ư? Thế nào? Em náo loạn chia tay với người bạn trai kia rồi hả?"

Tôi hất tay của anh ta ra, lạnh lùng nói: "Đừng đụng vào tôi!"

"Trần Kết ~ sao em lại ác thanh ác khí với anh thế?" Đường Duệ híp mắt cười với tôi, trên mặt là một mảnh ửng hồng, anh ta lại kéo cánh tay của tôi nói, "Đến đây, công ty của anh tới rất nhiều người, anh giúp em giới thiệu một chút về bia của em được không?"

"Không cần, cám ơn! Bên kia tôi còn có khách hàng." Tôi vẫn muốn đi, thế nhưng anh ta lại không buông tay, cứng rắn lôi tôi đến chỗ ngồi của anh ta.

"Anh làm gì đấy! Buông tay!" Tôi dùng sức giãy giụa, Đường Duệ lại tiến tới bên tai tôi, nhỏ giọng nói: "Trần Kết, nếu anh nhớ không lầm, trường học biết em đi làm ở đây sẽ xử phạt em đó."

Tôi sợ ngây người, cảm thấy da đầu tê dại, liều mạng tránh thoát, nhìn anh ta chằm chằm hỏi: "Anh muốn như thế nào?"

"Anh không muốn như thế nào. Đến, tới đây giới thiệu bia của em cho chúng tôi."

Tôi ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh ta một vạn lần, vô cùng không tình nguyện dời bước đi theo anh ta.

Đường Duệ đã là năm thứ tư đại học, đã sớm bắt đầu thực tập. Lần này là cùng một đám đồng nghiệp ra ngoài chơi, anh ta rất thân thiện giới thiệu tôi cho các đồng nghiệp của anh ta, chỉ vào người của tôi nói: "Trần Kết, học muội của tôi, như thế nào? Tương đối xinh đẹp đi!"

"Mỹ nữ, em bán bia gì vậy?" Một người mập mạp lung lay đi tới bên cạnh tôi, còn vừa hỏi vừa sờ soạng mặt tôi một cái.

"Liên quan gì anh!" Tôi đẩy tay của hắn ra, tên béo này lại không bỏ qua, lập tức nắm lấy cằm của tôi: "Ui! Tính tình cô nhóc này thật là nóng nảy."

Tôi dùng sức tránh thoát, lui ra hai bước, thở hổn hển nhìn đám đàn ông rõ ràng đã say rồi này, tôi cau mày nói với Đường Duệ: "Đường Duệ, anh là học trưởng của tôi, lại có ý làm khó tôi sao?"

"Học trưởng? Làm khó?" Đường Duệ cúi đầu cười, miệng tiến tới bên tai tôi, nhẹ nói, "Tại sao anh lại làm khó dễ em đây? Trần Kết, anh cưng chiều em còn không kịp đấy."

Hiển nhiên anh ta cũng uống hơn nhiều, tôi chỉ muốn lập tức rời đi. Thôi thôi, cố gắng làm việc trước đó coi như tôi đang học Lôi Phong làm chuyện tốt đi. Một phân tiền tôi cũng không cần, cũng không muốn ở lại chỗ này một giây đồng hồ nào nữa. Tôi nói: "Các người từ từ chơi, muốn uống cái gì tôi kêu em gái nhỏ mang tới cho các người, tôi tan việc."

Đang muốn đi, đột nhiên tôi bị giam vào trong một lồng ngực, giọng nói Đường Duệ thổi nhẹ ở bên tai tôi: "Trần Kết, em không sợ tôi gọi điện thoại cho giáo viên của em ư?"

Tôi bị chọc tức, vừa giãy vừa giơ tay lên muốn bạt tai anh ta, cổ tay lại bị anh ta bắt được, tôi hô to: "Con mẹ nó! Đường Duệ - tên khốn kiếp này rốt cuộc muốn cái gì?" Các đồng nghiệp của anh ta ở bên cạnh cười ha ha, nhìn chúng tôi như xem kịch vui.

Đường Duệ chỉ cười hì hì nhìn tôi, mắt liếc ngực trái của tôi, chỗ có logo một nhãn hiệu, anh ta nấc rượu hỏi: "Bia Budweiser, có ưu đãi gì không?"

Tôi rút tay về, sửa sang quần áo của mình, bình tĩnh trả lời anh ta: "Mua sáu chai, tặng hai chai, mua mười tám chai, tặng tám chai, cứ thế mà suy ra, có thể gởi lại."

"A. . . . . . Vậy chúng ta liền mua ba mươi sáu chai trước." Anh ta lại tiến mặt tới trước mặt của tôi, trong miệng thở ra mùi rượu làm tôi khó chịu, tôi chán ghét quay mặt đi.

"Được, tôi đi lấy cho các người."

"Đợi đã nào...! Lời của anh còn chưa nói hết đâu." Đường Duệ ngăn ở trước mặt tôi, giang hai cánh tay, cực kỳ giống con nhà giàu ở đầu đường đùa giỡn cô gái nhỏ trong phim. Các đồng nghiệp của anh ta càng vui vẻ hơn, có người còn vỗ tay.

Tôi đề phòng trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta cười một tiếng, cầm lấy hai chai bia trên bàn, đưa một chai nói với tôi: "Trần Kết, dầu gì chúng ta cũng biết nhau, anh sắp phải tốt nghiệp rồi, đoán chừng tương lai mọi người cũng không gặp được nhau, chuyện xưa của em và Diệp Tư Viễn ở trong trường học cũng rất oanh động, anh thật sự là rất bội phục em. Hôm nay dùng chai bia này xóa bỏ ân oán của chúng ta, như thế nào?"

Tôi nhìn ánh mắt của anh ta, lại liếc tới chai bia trong tay anh ta. Được rồi! Đường Duệ, tôi liền tin anh một lần. Tôi nhận lấy bia, ngửa cổ một cái liền ừng ực ừng ực uống xuống.

Tửu lượng của tôi rất kém, lập tức xử lý một chai bia đối với tôi mà nói thật sự có chút khó khăn. Sau khi đứt quãng uống xong, tôi phát hiện anh ta đã sớm uống hết chai, đang cười nhìn tôi.

"Tôi...tôi, tôi đi lấy bia cho các anh." Tôi để chai xuống, lắc đầu liền đi ra.

Sau khi tôi và một em trai mang bia tới phân chia cho đám bọn họ, đầu của tôi đã choáng váng đến không chịu được. Tôi cảm thấy kỳ quái, mặc dù tửu lượng của mình không tốt, nhưng còn không đến trình độ một chai bia liền gục. Thế nhưng một lát sau, ngay cả bước tôi cũng bước không xong, người và cảnh vật trước mắt lay động lợi hại, trái tim của tôi "thình thịch" nhảy đến kịch liệt khác thường. Tôi đỡ trán, đang muốn đi ra ngoài thì có một người ôm lấy tôi.

Tôi lảo đảo muốn đẩy hắn ra, phát hiện mình đã hoàn toàn không có hơi sức. Tôi cảm thấy không ổn, muốn gọi người hỗ trợ, miệng hơi mở, phát ra âm thanh cũng là mềm mại vô lực, giống như mèo nhỏ kêu.

Tôi bị đặt ngay trên ghế sa lon, cảm giác có người kéo tay của tôi, còn có người sờ lên bắp đùi của tôi, tôi vung tay muốn đuổi bọn họ ra, lại đổi lấy nhiều bàn tay trở ngại hơn.

Đây là loại cảm giác gì, tôi đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, vừa choáng váng lại vừa phấn khích! Tôi vung cánh tay, mở mắt nhìn bốn phía, ngoài ý muốn phát hiện hắn lại đang bên cạnh tôi. Tôi nhìn mặt của hắn, cảm thấy thật là ấm áp. Mắt đen mang ý cười, lúm đồng tiền bên má, không chỗ nào không khiến tôi nhung nhớ thật sâu. Tôi đưa tay xoa gương mặt của hắn, trong miệng cũng hô lên:

"Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, thật tốt quá, anh ở đây . . . . . ."

Diệp Tư Viễn dịu dàng nhìn tôi, hắn vươn cánh tay ôm tôi vào trong ngực, ngực của hắn thật ấm áp, là loại cảm giác tôi chưa bao giờ lĩnh hội qua. Tôi gắt gao bám chặt hắn, cảm giác nước mắt đã rơi xuống.

"Tư Viễn. . . . . . Tư Viễn. . . . . . Tư Viễn. . . . . ." Tôi gọi hắn, hắn bắt được tay của tôi, để cho tôi tựa vào trên bả vai của hắn, đột nhiên tôi cảm thấy trước mắt có ánh sáng chợt lóe làm tôi hoa mắt, thế giới màu sắc sặc sỡ sao trở nên xa lạ như vậy. Tôi nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, phát hiện hắn cười đến rất kỳ quái, tôi chưa bao giờ thấy hắn dùng nét mặt này nhìn tôi, lập tức cảm thấy nghi ngờ.

"Diệp Tư Viễn, đây là thế nào?" Tôi cười ngây dại, một tay cầm lấy tay hắn, một tay vuốt mặt của hắn, "Diệp Tư Viễn, đầu em thật choáng váng, mau dẫn em về nhà đi!"

"Được." Hắn cười đến tà ác, nhẹ nhàng gật đầu với tôi. Tôi rất vui mừng, cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lại ôm cổ của hắn. Đột nhiên bên cạnh có một trận huyên náo, có người bắt được tay của tôi, kéo tôi rời khỏi lồng ngực của Diệp Tư Viễn.

Tôi hoảng sợ kêu to, duỗi dài cánh tay về phía hắn: "Các người là ai?! Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn -----"

Tôi nhìn ngực của hắn cách tôi càng ngày càng xa, mặt của hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ, dần dần, mí mắt tôi nặng trĩu. Tôi vẫn la to như cũ, liều mạng giãy giụa, hơi sức trên người từ từ bị rút đi. Rốt cuộc tôi hoàn toàn đánh mất ý thức, mặc cho mình tiến vào trong vực sâu. . . . . .

Tôi bị nước lạnh dội tỉnh.

Lúc mở mắt, đầu tôi đau muốn nứt, nhìn lên vẻ mặt lo lắng của Uyển Tâm, anh thủy thủ, Olive ở trước mặt, tôi cảm thấy rất kỳ quái. Bọn họ nhìn tôi tỉnh lại, bộ dạng giống như là thở phào nhẹ nhõm, Uyển Tâm cầm chặt lấy tay tôi hỏi: "Tiểu Kết, em cảm thấy như thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?"

Tôi lắc đầu, từ từ ngồi dậy, hỏi: "Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tư Viễn đâu?"

"Cái gì Diệp Tư Viễn? Em ngốc rồi ư? Em uống say, lôi kéo một người đàn ông khóc lớn đại náo. May nhờ một thủ hạ của anh Tiểu Báo nhìn thấy nói cho chúng tôi, bằng không em bị người bán cũng không biết!" Uyển Tâm cau mày nhìn tôi, "Đến tột cùng em uống bao nhiêu bia? Say thành bộ dáng này, ngủ hơn một tiếng đồng hồ cũng không tỉnh."

Tinh thần của tôi dần dần hôgi phục, nước lạnh lẽo trên đầu, trên mặt nhắc nhở tôi...tôi đang ở Olive, chỉ là. . . . . . Uyển Tâm đang nói cái gì? Không có Diệp Tư Viễn, chỉ là do tôi uống say thôi ư?

"Em chỉ uống một chai bia mà thôi. . . . . ." Tôi rất suy yếu, đỡ đầu lắc một cái, "Em cũng không biết xảy ra chuyện gì."

Sắc mặt anh thủy thủ nặng nề, anh và Olive liếc mắt nhìn nhau, nói với tôi: "Tiểu Kết, có thể uống bia bị bỏ thuốc rồi."

"Bỏ thuốc?" Uyển Tâm kinh ngạc hỏi.

"Thêm chút thuốc Ecstasy gì đó, đoán chừng em ấy sinh ra ảo giác, mới có thể nắm người đàn ông kia mà gọi tên bạn trai của em ấy."

Tôi hoàn toàn ngu, lập tức cúi đầu nhìn quần áo của mình, xem ra không khác gì lúc trước. Tôi cực kỳ sợ hãi, một phen cầm tay Uyển Tâm kêu lên: "Em có bị gì không? Có hay không? Có hay không?"

"Hẳn là không có." Uyển Tâm ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của tôi, "Không có việc gì, không có việc gì, em trai đưa bia với em nói chỉ là mới một lúc mà thôi. Khoảng mười mấy, hai mươi phút sau chúng tôi liền tìm được em, đám người kia nhìn giống như là đang quấy rối. Tiểu Kết, yên tâm, không có xảy ra chuyện gì đâu."

Tôi không nhịn được, lớn tiếng khóc. Tôi hận chết mình, tôi đây là đang làm gì! Tôi đã đồng ý với Diệp Tư Viễn sẽ bảo vệ mình thật tốt, nhưng bây giờ thiếu chút nữa để cho mình bị làm bẩn. Nếu như. . . . . . tôi không dám nghĩ tiếp, nếu như ở trên người tôi thật sự xảy ra những chuyện không chịu nổi kia, tôi nên đối mặt với Diệp Tư Viễn như thế nào? Tôi sẽ tự tay bóp chết tương lai của hai chúng tôi!!

Uyển Tâm càng không ngừng an ủi tôi, anh thủy thủ trầm mặc đi ra ngoài, Olive lấy cho tôi một ly nước ấm, một cái khăn lông khô và một cái mền lông. Chị ấy giúp tôi lau khô tóc, khoác cái mền lông lên người tôi, nói: "Tiểu Kết, bây giờ đã khuya lắm rồi, em ở đây nghỉ ngơi một chút, trời sáng thủy thủ sẽ tiễn các em trở về."

Tôi khóc đến thở không ra hơi, không biết khóc bao lâu, rốt cuộc ngủ thật say trong ngực Uyển Tâm.

Sau khi trời sáng, anh thủy thủ đưa tôi và Uyển Tâm về nhà. Đến dưới lầu, Uyển Tâm nói muốn đi lên với tôi, tôi nói với chị là không cần. Chị vì tôi mà suốt đêm không ngủ, đã sớm mệt chết rồi. Tôi để cho chị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi thật tốt, tự mình lên lầu.

Đi ở trong hành lang, bước chân của tôi nặng nề, lòng vẫn còn sợ hãi, vô cùng ảo não. Lúc này tôi bắt đầu may mắn, Diệp Tư Viễn về nhà ông bà rồi. Tôi nghĩ sau khi về nhà, tôi muốn tắm rửa thật kỹ, rửa đi những hơi thở bẩn thỉu trên người, sau đó quên chuyện không vui xảy ra vào đêm qua, ngủ một giấc thật ngon, chờ Diệp Tư Viễn trở lại. Anh không biết gì hết, tôi vẫn là tôi...chúng tôi vẫn sẽ ân ái ngọt ngào. Nghĩ tới anh, tâm lạnh như băng của tôi liền bắt đầu ấm áp, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh.

Đi tới lầu sáu, tôi muốn lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, khóa cửa hư!

Trời ạ!! Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm sao? Chẳng lẽ kẻ gian vào nhà?

Tôi ôm túi ở trước ngực, kéo mạnh cửa ra. Tôi làm tốt chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, ở một giây kế tiếp, thân thể của tôi liền hoàn toàn cứng ngắc.

Diệp Tư Viễn đang ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, quay mặt qua nhìn tôi.

Nhìn thấy tôi, anh lập tức đứng lên, nhanh chóng đi về phía tôi.

Tôi nhìn anh như thấy quỷ, tôi hiểu rõ mình bây giờ là bộ dạng gì, đầu tóc rối bời, trên mặt là lớp trang điểm đậm lem luốc. Trên người tôi mặc quần áo của mình, rõ ràng lại dính mùi bia, thuốc lá, trên chân tôi còn mang một đôi giày cao gót màu xanh dương sáng.

Diệp Tư Viễn đi đến trước mặt của tôi, anh nhìn tôi từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, cuối cùng ánh mắt trở lại trên mặt của tôi.

Tôi sững sờ nhìn anh, không dám thở mạnh, qua một lúc lâu mới kéo lên một nụ cười, nói: "Tư Viễn, sao . . . sao anh lại quay về rồi?"

"Em nói đi?" Ánh mắt Diệp Tư Viễn đã trở nên có chút lạnh, anh nhìn ra ngoài cửa, quay người lại nói, "Vào đi, đóng cửa."

"Khóa cửa bị hư à?" Tôi vào nhà, đóng cửa, đá rơi giày cao gót, không nhịn được hỏi anh.

"Anh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, em vẫn luôn không nhận." Anh đứng lại, đưa lưng về phía tôi, hai tay áo trống không lặng yên buông xuôi ở bên người, "Gọi cho Vương Giai Phân, cô ấy nói em không ở chung một chỗ với cô ấy. Gọi cho Uyển Tâm, cô ấy cũng không nhận."

Diệp Tư Viễn xoay người lại, thân thể đứng nghiêm, trầm mặt nhìn xuống tôi từ trên cao: "Anh sợ em gặp chuyện không may, đi suốt đêm trở về, nhờ Nhất Phong tới nhìn em trước. Cậu ấy gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Anh để Vật Nghiệp và Nhất Phong tìm thợ khóa cạy cửa khóa vào nhà, phát hiện. . . em không ở đây."

"Em. . . . . ." Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt anh.

Sắc mặt Diệp Tư Viễn có một chút tiều tụy, hiển nhiên là cả đêm không ngủ, trên cằm đã có một tầng râu đen, tôi nghe được anh nói tiếp: "Anh báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói em là người trưởng thành, phải mất tích đủ hai mươi bốn giờ mới có thể thụ lý. Anh vẫn ở đây chờ em, Nhất Phong và Khiếu Hải đều ở bên ngoài tìm em. Khiếu Hải đi Olive, không tìm được Uyển Tâm, nhưng cô ấy cũng không có ở phòng ngủ."

Lúc đó chúng tôi ở phòng nghỉ của Olive, nhất định anh thủy thủ giúp chúng tôi che giấu.

Tôi đánh bạo ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, vẻ mặt của anh rất tổn thương, rất tổn thương. Anh đứng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn tôi, giọng nói âm trầm khó chịu: "Tiểu Kết, hiện tại em có thể nói cho anh biết tối hôm qua em đã đi nơi nào không?"

"Em. . . . . . Em. . . . . . Em ở Olive."

"Ở trong đó làm cái gì?"

"Không có làm cái gì, chính là. . . . . . chơi đùa một chút, Uyển Tâm nói em ở lại chơi với chị ấy."

Anh đến gần tôi một bước, khẽ khom lưng, mặt của anh tiến tới gần mặt của tôi. Anh nhắm mắt lại khẽ ngửi, nói: "Em uống rượu."

"Ừ, uống một chút."

"Tiểu Kết, tại sao em không nói với anh? Tại sao không nhận điện thoại của anh?"

"Em. . . . . ." Tay tôi vội vàng luống cuống lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vừa nhìn quả nhiên có mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, "Quán bar quá ồn, em không nghe thấy."

"Trần Kết." Đột nhiên Diệp Tư Viễn nở nụ cười, cười đến rất quỷ dị, anh nói một câu làm tôi không tưởng tượng nổi, "Anh đã cho em cơ hội."

"À?" Một tay tôi nắm túi, một tay nắm điện thoại di động, luống cuống nhìn anh, nụ cười của anh lạnh quá, lạnh giống như từng luồng sương băng, đâm thẳng vào thân thể của tôi, làm toàn thân tôi không cách nào ức chế được run rẩy.

"Tối hôm qua em phải đi Olive bán bia, đúng hay không?" Khóe môi anh tươi cười, ánh mắt sáng quắc bức người.

". . ."

"Hai tiếng trước, Khiếu Hải nói với anh, bảo vệ của Olive có nhìn thấy em, nhưng sau đó cũng không biết em đã đi đâu."

". . ."

"Trần Kết, tại sao em không nói lời nào?"

"Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, "Tư Viễn, thật xin lỗi."

"Lần nào em đều chỉ biết nói thật xin lỗi, sau đó em lại nói bảo đảm. Trừ thật xin lỗi và bảo đảm, em còn có thể nói cái gì?" Anh híp mắt nhìn tôi, trong mắt có chế nhạo không che giấu.

Tôi cắn môi nhìn anh, đột nhiên tôi hung hăng ném túi xuống đất, lại ném di động về phía anh "Diệp Tư Viễn! Anh đùa bỡn em chơi rất vui phải không?"

Điện thoại nện lên lồng ngực của anh, lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, pin nắp đều rớt ra ngoài.

"Anh đùa bỡn em?" Anh cúi đầu nhìn di động trên đất, nhún vai, không thể tin trừng to mắt mà nhìn tôi, "Anh đùa bỡn em cái gì?"

"Anh biết rõ em ở Olive, còn muốn tới hỏi em làm cái gì?" Tôi thừa nhận, tôi là thẹn quá thành giận, một đêm uất ức đã ép tôi đến mức sắp đứng lên không được, về đến nhà còn phải đối mặt "Bức cung" trăm phương ngàn kế của anh.

"Anh chỉ là biết em ‘đã từng’ ở Olive, nhưng sau đó thì sao? Sau đó em đi đến nơi nào rồi hả?" Giọng nói của anh cũng lớn lên, "Trần Kết, em thật sự là một người trưởng thành sao? Em có biết anh sẽ lo lắng cho em! Sợ hãi em xảy ra chuyện không!"

"Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình!" Tôi cũng quát to lên với anh, "Đúng! Em ở Olive bán bia, vậy thì thế nào? Luật pháp quy định em không thể làm việc sao? Luật pháp quy định em và anh lui tới thì không thể đi Olive sao?"

"Em là đang cưỡng từ đoạt lý! Bây giờ vấn đề không phải em có đi Olive không, vấn đề bây giờ là em lại lừa gạt anh! Gạt anh! Em có biết đây là lần thứ mấy rồi không? Lần thứ mấy rồi không? Hả?"

"Không phải em cố ý!!" Tôi rốt cuộc bắt đầu khóc, nước mắt "lã chã" rơi xuống đất. Diệp Tư Viễn ơi Diệp Tư Viễn, anh biết hiện tại tôi cần nhất là cái gì không? Tôi cần anh an ủi, cần anh ôm, tôi không muốn nghe thấy anh la to nói lớn với tôi, không muốn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chất vấn của anh, mặc dù tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều là tôi gieo gió gặt bão. Nhưng! Nhưng! Tôi có thể làm thế nào!!

"Vậy em nói cho anh biết lý do! Anh nghe !" Anh trợn tròn mắt nâng phần còn lại của cánh tay đã bị cụt lên, tay áo trống không lung lay một chút, "Em nói đi, không phải em cố ý, vậy thì vì cái gì?"

"Em. . . . . ." Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn anh, "Em. . . . . . em cũng cần tiền, Diệp Tư Viễn, em cũng cần tiền! Em trai em phải đi học, em cũng cần tiền!"

Anh mở miệng, hồi lâu vẫn không nói nên lời: "Cần tiền? Em cần bao nhiêu tiền?"

"Hai ngàn."

"Hai ngàn?"

"Ừ." Tôi khóc gật đầu.

"Trần Kết." Diệp Tư Viễn lắc đầu, nhìn thẳng đôi mắt của tôi, "Chỉ là hai ngàn mà thôi, em thà đi quán bar bán bia, cũng không nguyện ý nói với anh?"

Giọng nói của anh có chút run rẩy, tôi nói: "Em cho là em có thể tự mình giải quyết, Diệp Tư Viễn! Em biết rõ anh có tiền! Nhưng mà em lại không thích dùng tiền của nhà anh!"

"Anh không cần em thích dùng! Trần Kết! Anh chỉ không hiểu, em thật sự có coi anh là bạn trai của em không? Đến tột cùng em còn có bao nhiêu chuyện gạt anh? Hả?"

"Em gạt anh? Ha ha ha...!" Tôi ngửa mặt cười lạnh, "Diệp Tư Viễn, anh thì sao? Anh còn có bao nhiêu chuyện gạt em?"

"Anh có chuyện gì gạt em ư?"

"Chuyện lúc anh bị thương, anh không nói cho em biết, hại em ở trước mặt Diệp Tư Hòa y như đứa ngốc, anh ta nói gì em đều tin tưởng!" Nghe được tôi nói..., thân thể không trọn vẹn của anh rõ ràng khẽ run lên.

"Đây là hai việc khác nhau!"

"Đối với em mà nói thì đều giống nhau!"

"Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi! Hơn nữa. . . . . . đây là chuyện nhà anh, em không cần biết." Anh mím môi nghiêng đầu đi.

"Rất tốt, vậy em trai em phải đi học cũng là chuyện nhà em, cho nên Diệp Tư Viễn, anh cũng không cần biết."

Tôi mệt mỏi, tâm tàn ý lạnh, nói xong câu này liền xoay người đi về phòng ngủ, cảm thấy toàn thân mệt lả không còn chút sức lực nào.

Diệp Tư Viễn đi theo sau lưng tôi, anh không có biện pháp kéo tôi, chỉ có thể gọi: "Trần Kết!"

Thân thể tôi đứng lại, nhắm hai mắt, quay đầu nhìn anh: "Diệp Tư Viễn, để cho em tắm rửa một chút, tắm xong, em. . . . . . em sẽ đi vào phòng ngủ. Anh yên tâm, không phải em muốn chia tay với anh, chỉ là. . . . . . em rất mệt mỏi, em cảm thấy hai chúng ta trước hết vẫn nên bình tĩnh một chút sẽ tốt hơn."

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tôi không biết anh sẽ nói gì, giữ lại hoặc là cự tuyệt, tôi đều không biết nên đáp lại như thế nào. Thể xác và tinh thần của tôi đều mệt mỏi, vào giờ phút này chỉ muốn trốn đi ngủ một giấc thật ngon.

Anh nhìn tôi cực kỳ lâu, cuối cùng anh gật đầu một cái, trong miệng phun ra hai chữ:

"Cũng tốt."

Tôi thậm chí nhìn thấy anh nở nụ cười, khóe miệng hơi vểnh lên, nhỏ đến không thể thấy.

Lòng của tôi lập tức ngã vào trong hầm băng, toàn thân lạnh lẽo thấu xương, mãi cho đến khi đứng ở vòi hoa sen, nước mắt của tôi mới không thể ức chế rơi xuống. Tôi liều mạng chà xát thân thể, chà xát đến mức toàn thân đỏ lên, tôi cảm thấy mình thật bẩn, trong lòng lại rất đau. Chạng vạng hôm qua, tôi còn cùng Diệp Tư Viễn ngọt ngào gửi tin nhắn, tôi không hiểu rõ đây là thế nào, mới qua mười mấy tiếng, tại sao chúng tôi phải biến thành như vậy?

Có lẽ chúng tôi thật sự cần thời gian, để suy nghĩ rõ về nhau một chút.

/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status