Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 73: Cho anh nhìn em.

/120


Tôi mỉm cười trong nước mắt, nói với anh: "Đừng nói xin lỗi, em hiểu mà."

Thật lâu sau Diệp Tư Viễn vẫn không nói gì, tôi cũng im lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều của anh từ nơi xa xôi truyền qua điện thoại..

Rốt cuộc anh nói: "Thân thể của em đã tốt hơn chút nào chưa? Có phải rất đau hay không?"

Đau, đương nhiên là đau rồi, tôi cũng không có lừa gạt anh: "Rất đau, toàn thân đều đau, chẳng qua em không sợ. Tư Viễn, em vẫn còn sống, chúng ta đã cố gắng đến bây giờ.”

"Ừ. . . Em không có việc gì là tốt rồi."

“Anh đang đi học sao?"

"Đang đi học."

"Tất cả đều thuận lợi chứ?"

"Tạm được, mẹ anh và Tư Viêm đều ở đây, Tư Viêm. . . Có lẽ sẽ chuyển tới học ở nơi này."

"À. . . Như vậy rất tốt, đúng rồi, anh biết không? Bây giờ em trở nên rất xấu xí."

"Hả?"

"Bọn họ cạo hết tóc em rồi này." Tôi có chút ảo não nói: " Giống y như tiểu ni cô."

"Đó là chuyện cần phải làm trước khi giải phẫu. Tiểu Kết, vết thương của em quá nặng, gần như xương cả người đều gãy hết." Giọng nói của Diệp Tư Viễn trầm xuống: "Lúc ấy anh chỉ hi vọng em có thể sống sót, em nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót! Nếu như em đi rồi, anh. . . ."

"Đừng nói nữa." Tôi hít mũi một cái: "Anh đã đồng ý với em cái gì, anh quên rồi sao?"

". . ." Anh dừng một chút rồi nói: "Chưa quên. Chỉ là tại sao em lại khờ như vậy?"

Tôi cười nói: "Bởi vì em là của anh, em chỉ có thể là của anh, những người khác không được chạm vào em."

"Tiểu Kết, em thật ngốc, thật ngốc, em. . . " Lời của anh còn chưa nói hết thì đột nhiên tôi ho kịch liệt làm cho ngực đau đớn không chịu được, tôi cảm giác thân thể của mình cũng co quắp lại rồi.

Thân thể của tôi không cách nào động đậy được, mỗi cái ho đều làm cho tôi khổ sở muốn chết, tôi nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Diệp Tư Viễn vang lên trong điện thoại: "Tiểu Kết! Tiểu Kết! Em làm sao vậy? Tiểu kết! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau gọi thầy thuốc! Kêu thầy thuốc đi!"

Bởi vì thân thể của tôi run rẩy nên điện thoại cũng rớt xuống, Vương Giai phân cùng thầy thuốc vọt vào phòng bệnh, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Diệp Tư Viễn càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng mơ hồ: "Chờ anh trở lại! Tiểu Kết! Anh nhất định sẽ nhanh chóng trở lại. . . ."

Sau đó tôi liền hôn mê bất tỉnh.

@@@@@@@@@@@@

Mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều giống như một cổ thi thể, nằm im ở trên giường mặc cho người ta định đoạt.

Bọn họ thay băng cho vết mổ ở trên bụng tôi, giúp tôi xoa bóp, truyền nước biển, đổi tư thế, đút tôi uống nước, ăn thức ăn lỏng, còn giúp tôi đại tiểu tiện.

Đúng vậy, bây giờ tôi được bao bọc giống như một xác uớp, ăn uống cùng với ngủ nghỉ tất cả đều được thực hiện trên chiếc giường này hơn nữa còn được thực hiện dưới sự giúp đỡ của người khác.

Rất nhục nhã, rất khổ sở nhưng tôi hiểu rõ đây chính là quá trình cần phải trải qua, chịu đựng qua một ngày rồi lại một ngày, tôi hiểu cuối cùng mình cũng sẽ tốt lên.

Có lúc tôi sẽ nghĩ đến tình cảnh lúc Diệp Tư Viễn mất đi hai cánh tay, có phải anh cũng gặp phải loại tình huống này hay không? Nhưng mà tôi lại cảm giác so với anh thì mình tốt hơn rất nhiều, tối thiểu là sẽ có một ngày tôi khôi phục hoàn toàn còn anh trong lúc đó chắn hẳn là mỗi ngày đều trôi qua trong tuyệt. Tôi có thể thấy hi vọng cho nên tôi không sợ, còn anh thì sao? Tiểu Tư Viễn 11 tuổi, ngay lúc đó anh có thể nhìn thấy hi vọng sao?

Có rất nhiều người tới thăm tôi, bạn học cùng lớp, giáo viên, còn có mấy người bạn tốt ở Olive.

Anh Thủy thủ, chị Olive cùng anh Tiểu Báo đều đến thăm tôi.

Anh Tiểu Báo nói với tôi: "Em yên tâm, anh đã thông báo cho huynh đệ ở bên trong, bọn họ sẽ “chiêu đãi” Đường Duệ thật tốt, lúc đầu tên súc sinh này dám làm ra chuyện như vậy đối với em ở trên địa bàn của anh, hiện tại thậm chí thiếu chút nữa hại chết em, lão tử không chỉnh chết hắn thì sau này còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới giang hồ!"

Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ tới chuyện này, nói với anh ta: " Anh Tiểu Báo, anh có thể tìm người chăm sóc cho Uyển Tâm một chút hay không, chị ấy. . ."

Chị Olive kéo tay trái của tôi nói: "Tiểu Kết, em đừng lo lắng, có bọn chị ở đây, Uyển Tâm tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."

Tôi tin tưởng bọn họ, rốt cuộc trái tim cũng bình tĩnh lại chỉ là Uyển Tâm ơi! Tuổi thanh xuân của chị phải vượt qua trong ngục tù, chuyện này thật sự làm tôi đau lòng đến không nói nên lời, tôi thề ở trong lòng chờ sau khi Uyển Tâm ra tù tôi nhất định sẽ cùng chị ấy ở chung một chỗ, chỉ cần Trần Kết tôi có một miếng cơm ăn thì tuyệt đối sẽ không để cho Tô Uyển Tâm chết đói!

Thời điểm Ứng Hạc Minh đến thăm tôi thì thái độ của anh ta rất không tự nhiên.

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta do dự thật lâu mới nói với tôi một chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

"Chuyện Đường Duệ bị đuổi học là chủ ý của chú anh. Anh thật sự không ngờ tới Đường Duệ sẽ làm ra những chuyện quá khích như vậy, Tiểu Kết, thật sự xin lỗi. . . "

Anh ta cúi đầu, đôi tay nắm lại thành đấm, dùng sức nắn bóp, gương mặt ảo não cùng tự trách.

Tôi có chút kinh ngạc, trong lòng ngũ vị tạp trần, thì ra chuyện lần này thật sự không phải là chủ ý của mẹ Diệp.

Nếu như thầy Ứng không tự chủ trương thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn kiện kiện khang khang như cũ, vẫn cùng Diệp Tư Viễn tình nồng ý mật nhưng mà bây giờ có nói chuyện này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Ứng Hạc Minh, tôi đã không sao rồi, anh cũng đừng tự trách mình nữa. Những chuyện này. . . Cũng khó mà trách ai được."

Có lẽ đây thật sự chính là số mạng mà tôi vẫn được xem như là người may mắn, tôi cười với anh ta: "Nói không chừng cố gắng vượt qua cửa ải này thì tương lai của tôi liền lên như diều gặp gió rồi, không phải nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao?"

"Đó là do hiện tại em đã không có việc gì, ngộ nhỡ lúc ấy em. . . " Ứng Hạc Minh nặng nề thở dài: “Là do anh không đúng, lúc ấy nghĩ tới những chuyện mà Đường Duệ đã làm thì anh liền thấy tức giận nên mới nói với chú nhất định trừng phạt hắn ta thật nghiêm khắc, không ngờ hắn ta lại trực tiếp bị đuổi học."

Tôi không nói gì thêm, sau khi biết được tin tức này thì ngược lại trong lòng thản nhiên hơn rất nhiều. Có lẽ vạn vật trên thế gian đều thật sự tồn tại luật nhân quả tuần hoàn, có lẽ mạng của chúng ta thật sự là do trời đã định trước, có lẽ chuyện đã xảy ra trong mấy tháng ngắn ngủi này có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời của tôi. Tôi cảm thán ở trong lòng, Trần Kết ơi Trần Kết, mi từ lầu sáu nhảy xuống mà không chết chứng tỏ ông trời có mắt, điều này nói rõ mạng mi còn chưa tới đường cùng.

Tôi tin tưởng sâu xa bên trong luôn có một thứ gì đó chỉ dẫn chúng ta nên đi đâu, cho đến nay tôi đều cảm thấy mình không có đi sai đường.

Lưu Nhất Phong cùng Phùng Tiếu Hải thường xuyên đến thăm tôi, một tuần sẽ đến 3, 4 lần, bọn họ nói chuyện với tôi, có lúc còn nói một chút chuyện lý thú của Diệp Tư Viễn ở phòng ngủ. Lưu Nhất Phong trêu ghẹo tôi: “Em có lo lắng Tư Viễn bị người khác bắt cóc không? Gái Tây rất nhiệt tình hào phóng đó!"

Tôi bị anh ta chọc cười, cười đến mức vết mổ trên bụng bắt đầu đau: "Em không lo lắng, ngược lại chính anh ấy mới cần phải lo lắng em sẽ bị bác sĩ đẹp trai trong bệnh viện lừa chạy mất đấy."

"Đúng là cậu ấy rất lo lắng nha! Cho nên mới nhờ anh thường xuyên tới giám sát em!" Lưu Nhất Phong cười.

Tôi thấy tinh thần của Phùng Tiếu Hải không tốt lắm, trong quá khứ anh ta là một người lưu manh vô lại nhưng vào lúc này lại là bộ dạng đau khổ tình thâm.

"Anh làm sao vậy?" Tôi hỏi anh ta.

"Không có gì." Anh ta cười cười nhìn tôi, cười đến có chút khổ sở.

Lưu Nhất Phong lắc đầu: “Cậu ấy đang lo lắng cho Tô Uyển Tâm, Tô Uyển Tâm còn phải trải qua một phiên toà thẩm vấn xét xử, đến lúc đó bọn anh sẽ đi dự rồi nói kết quả cho em biết.”

Nói đến Uyển Tâm, lòng của tôi liền trầm xuống cùng bọn họ rơi vào trầm mặc.

Gần như ngày nào Vương Giai Phân cũng tới, có lúc Lý Duy sẽ cùng đi với cô ấy. Hai ngày nghỉ thậm chí cô ấy sẽ ở với tôi một ngày, cho dù tôi đau đến nói không nên lời thì cô ấy vẫn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh tôi, cùng tôi xem TV, nghe nhạc hoặc là kể cho tôi nghe một chút chuyện vui ở trong trường, thường là anh nào tỏ tình với cô nào hoặc là cặp nào đó chia tay nhau. Tôi không biết Vương Giai Phân cũng là người nhiều chuyện như vậy nhưng tôi hiểu cô ấy sợ tôi cảm thấy cô đơn tịch mịch, bên cạnh tôi một người thân cũng không có, Uyển Tâm lại đang ở trại tạm giam, nếu như không nói chuyện với tôi thì cô ấy sợ tôi sẽ suy nghĩ lung tung.

Thật sự là tôi cảm thấy rất tịch mịch nhất là lúc đêm khuya vắng người. Nằm bất động trên giường trong thời gian dài như vậy đã bào mòn sự kiên nhẫn của tôi, thân thể đau nhức làm tôi phiền lòng nôn nóng, có lúc tôi sẽ nổi cáu với mọi người nhưng y tá rất chuyên nghiệp, bọn họ cũng không so đo với tôi, vẫn kiên nhẫn chăm sóc tôi chu đáo như cũ.

Tôi thường xuyên không ngủ được bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều cho nên đến buổi tối tôi chỉ có thể ngẩn người nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.

Phòng bệnh của tôi nằm trên tầng lầu rất cao, tôi sẽ gọi y tá kéo rèm cửa sổ kéo ra, ánh mắt chăm chú nhìn vầng trăng vàng nhạt ngoài cửa sổ.

Nhìn nó thay đổi từ tròn đến khuyết rồi lại từ khuyết đến tròn, một đêm rồi lại một đêm, một đêm rồi lại một đêm.

Điều làm tôi mong đợi nhất mỗi ngày đó chính là điện thoại của Diệp Tư Viễn.

Kể từ lần đầu tiên cùng anh trò chuyện đến việc đột nhiên tôi bị ho khan té xỉu thì anh không dám gọi tới nữa, mãi cho đến 4 ngày sau tôi mới lại được nói chuyện với anh.

Anh rất lo lắng, thường xuyên dặn dò nếu như tôi cảm thấy không thoải mái thì phải kêu bác sĩ ngay, sau đó bảo tôi cố gắng nói ít lại, anh nói, tôi nghe.

Tôi ngoan ngoãn đồng ý với anh, vì vậy anh liền bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện ở Milan, trường học mới, giáo viên mới, bạn học mới, bạn bè mới kết giáo, đi học học những thứ gì, hoàn thành bài tập gì, gặp phải chuyện gì lý thú. . .

Tôi nghe rất vui vẻ, cười nói với anh: "Anh cũng giống như Vương Giai Phân, đột nhiên trở nên rất thích nói chuyện."

Anh cũng cười nói: "Nếu như thời gian cho phép, anh sẽ nói tất cả những chuyện anh làm trong một ngày cho em biết, bữa sáng ăn cái gì, buổi trưa ăn cái gì, bữa tối lại ăn cái gì. Đúng rồi, anh phát hiện một cửa hàng bán mỳ Ý rất ngon, lần sau sẽ dẫn em đi ăn, tuyệt đối chính tông."

"Được." Tôi cười: "Tư Viễn. . . .Em rất nhớ anh."

"Anh cũng nhớ em, Tiểu Kết, dưỡng thương cho thật tốt, đến lễ Giáng Sinh, nếu có thể thì anh sẽ trở về thăm em."

Tôi lập tức kích động: "Thật?"

"Ừ."

“Em chờ anh!"

Mấy ngày sau đó, Vương Giai phân lại cho tôi một kinh hỉ.

Cô ấy mang theo Laptop tới bệnh viện nói: "Muốn gặp anh ấy không?"

Tôi vui vẻ giống như cắn thuốc lắc, cắn môi gật đầu lia lịa, mừng rỡ đến mức đầu váng mắt hoa.

Vương Giai phân cười to: "Nhìn cậu gấp gáp kìa, anh ấy đang chờ đấy, mình kết nối giúp cậu.”

"Ai! Mình. . . Nhìn mình có được không?"

Vương Giai phân ngẩn ra, quay đầu lại nhìn tôi: "Thật sự không được tốt cho lắm, chỉ là Tiểu Kết, cậu yên tâm, anh ấy sẽ không để ý cái này."

Tôi hiểu rõ cô ấy nói không sai nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, tôi nhờ Vương Giai Phân cầm gương cho tôi soi, chỉ là nhìn thoáng qua liền xác định không nhìn nổi nữa. Đây là tôi sao, quả thực yêu quái da bọc xương mà.

Vương Giai Phân mở máy vi tính ra, cô ấy lại giúp tôi dựa vào giường, điều chỉnh độ cao một chút thì tôi liền cảm thấy đầu choáng váng.

"Đủ rồi… đủ rồi!" Tôi la lên, mắt nhắm một lúc rồi mới mở ra, Vương Giai Phân đã dời bàn nhỏ lên trên giường, cô ấy điều chỉnh tốt vị trí của laptop nói: "Chuẩn bị!..Vừng ơi mở ra!"

Trên màn hình liền xuất hiện khuôn mặt của Diệp Tư Viễn.

Vương Giai Phân giúp tôi đeo tai nghe, điều chỉnh tốt vị trí tai nghe, tôi lập tức nghe được giọng nói của anh: "Tiểu Kết, Tiểu Kết, nghe thấy không?"

"Nghe thấy!" Tôi cười lên nhưng khi thấy hình ảnh hỏng bét của mình ở góc phải video lập tức lại ỉu xìu xuống.

Tóc của tôi chỉ dài có mấy millimet, đầu có cái gì đều nhìn thấy không sót một cái, trên da dầu còn có mấy vết sẹo nho nhỏ.

Mặt mũi của tôi rất tiều tụy, hốc mắt cùng gương mặt cũng lõm vào, mắt vô hồn, đôi môi không có chút máu, gân trên cổ cũng lộ ra ngoài, quần áo bệnh nhân mặc lên người có vẻ rộng thùng thình.

Diệp Tư Viễn cũng không khá hơn chút nào, tôi cảm thấy được anh tiều tụy hơn rất nhiều, gương mặt tái nhợt gầy gò, tinh thần nhìn cũng không được tốt lắm.

"Tư Viễn." Tôi gọi tên anh, mặc dù biết mình rất xấu nhưng mà đây là lần đầu tiên được nhìn thấy anh sau khi xa cách nên tôi rất vui mừng: "Anh lừa em, có phải anh ăn không ngon, ngủ không được hay không?”

"Không có."Anh mím môi nở nụ cười: "Thời khóa biểu có chút bận rộn, thích ứng một chút là tốt rồi."

Tôi nhẹ nhàng nâng tay trái lên, đưa về phía màn hình, vai trái vẫn có chút đau nhức như cũ nhưng tôi vẫn chạm tới được màn hình lạnh như băng: "Tư Viễn, Tư Viễn."

Tôi vuốt ve khuôn mặt anh ở trên màn hình, trống rỗng trong lòng cảm thấy được lấp đầy.

"Tiểu Kết, em gầy quá." Ánh mắt của anh tràn đầy đau lòng: "Ăn cơm không ngon sao?”

"Em chưa thể ăn cơm, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cũng gần chết đói đến nơi rồi." Tôi cười: "Lúc ấy không phải là dạ dày xuất huyết sao, phải làm giải phẫu."

Anh đột nhiên cúi đầu, rất lâu về sau mới ngẩng đầu lên, tôi biết rõ anh đang cố gắng để không khóc.

"Tư Viễn, em không sao, chờ đến Lễ Giáng Sinh khi anh trở về, nói không chừng em có thể đi lại được rồi."

"Ừ." Anh miễn cưỡng nở nụ cười: "Tiểu Kết, em đừng nói chuyện nữa để cho anh nhìn em một chút, đã rất lâu không có nhìn thấy em rồi."

"Hiện tại em xấu muốn chết." Tôi cong miệng lên: "Giống y như Hắc Sơn Lão Yêu.”

"Không có, tuyệt đối không có xấu xí, em chính là Tiểu Kết xinh đẹp nhất."

Tôi cười, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, im lặng một hồi lâu. Thật sự là chúng tôi không cần nói gì, chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương thì cũng đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Ngày 2/11 chính là sinh nhật 20 tuổi của tôi, có rất nhiều người đến đây thăm tôi, một tốp lại một tốp đến chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Tôi rất cảm kích bọn họ, suốt cả một ngày phòng bệnh của tôi không có lúc nào ngớt khách, nhận được không biết bao nhiêu quà tặng, nghe không biết bao nhiêu lần bài hát chúc mừng sinh nhật.

Buổi tối, đột nhiên ở cửa phòng bệnh xuất hiện một âm thanh kỳ quái.

"Coong coong coong coong. . . " Tôi nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc nhận ra là Tần Lí đến thăm tôi !

"A Lí!" Tôi vui vẻ gọi anh ta.

"Tiểu Kết." Anh ta nhẹ nhàng điều khiển xe lăn bằng điện đến bên giường bệnh của tôi, Tần Miễn đi theo phía sau anh ta, Tần Lí đưa tay trái ra cầm lấy tay trái của tôi, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi, lâu như vậy mà vẫn chưa tới thăm em nhưng mà lần này tới đây, anh sẽ ở lại chỗ này một khoảng thời gian. Mỗi ngày đều sẽ đến thăm em.”

"Cái gì? Không cần, công việc của anh bận rộn như vậy mà."

"Tư Viễn ra lệnh, anh cũng không dám cãi lời." Anh cười đến cực kì thoải mái: "Cậu ấy không yên lòng về em, bảo anh mỗi ngày đều phải đến nhìn em sau đó báo cáo tình huống với cậu ấy.”

"Đến nỗi mỗi ngày anh đều phải báo cáo tình huống trị liệu của em với cậu ấy bằng điện thoại đấy, người này rõ là."

"Em không trách cậu ấy là tốt rồi." Tần Lí cầm tay tôi, lại nhìn lướt qua toàn thân của tôi, cười nói: "Ai da, bây giờ em rất giống anh, chỉ có tay trái là hoạt động được!"

"Có thể khác được sao." Vẻ mặt tôi đau khổ trừng anh ta: "So với anh còn thảm hơn nữa, ngồi cũng không ngồi nổi ."

"Dưỡng bệnh cho tốt, em mà không chăm sóc tốt bản thân mình thì Diệp Tư Viễn sẽ giết tất cả bọn anh. Đúng rồi, Tư Viễn nói anh mang quà tặng đến cho em, ở chỗ của A Miễn."

Là một bức tranh.

Tôi kinh ngạc nhìn khung ảnh lồng kính trong tay Tần Miễn, là bức tranh vẽ cảnh tôi và Diệp Tư Viễn đang hôn nhau trong khung cảnh mặt trời mọc ở núi Linh Đang.

" Là Tư Viễn gửi về." Tần Lí chỉ vào bức họa kia: "Người này thật sự là không có chút sáng tạo nào, đã có hình rồi mà còn phải vẽ thêm một bức.”

"Em rất thích, cám ơn."

"Đừng nói cám ơn với anh, chờ anh đi rồi thì em nên nói cảm ơn với cậu ấy qua điện thoại.”

"Vâng."

Tần Lí cùng với tôi trò chuyện giết thì giờ, anh ta vẫn hài hước như cũ, có thể chọc cho tôi cười không ngừng.

Chẳng biết từ lúc nào Tần Miễn đã đi ra khỏi phòng bệnh , tôi nhìn Tần Lí, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta y hệt như ánh mặt trời, trong lòng liền nghĩ đến một người khác.

Tôi hỏi anh ta một vấn đề vẫn luôn giấu ở trong lòng: "A Lí, tại sao anh lại vượt qua vui vẻ như vậy mà Diệp Tư Viễn lại rất bi thương."

“Hả? Em đang nói. . . " Tần Lí nháy nháy mắt: "Bởi vì anh và cậu ấy đều là người tàn tật?"

"Không không không, em. . . " Tôi sợ anh ấy hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Anh hiểu ý của em, Tiểu Kết. Thật ra thì đáp án rất đơn giản, bởi vì anh là từ dưới đất bò lên, từ nơi tối tăm không có ánh mặt trời từng bước từng bước bò lên, đến khi thấy được ánh mặt trời, thấy được hoa tươi thì cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, em hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng anh có bao nhiêu thỏa mãn đâu nhưng Tư Viễn. . . " Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc,

"Tư Viễn, cậu ấy là từ trên trời rớt xuống, một chút giảm xóc cũng không có, trực tiếp rơi xuống đất. Cậu ấy không có sa sút đi xuống đã là không dễ dàng gì."

Tôi lắng nghe Tần Lí nói, nghĩ tới ánh mắt của Diệp Tư Viễn thường xuyên hiện lên ưu thương, khổ sở trong lòng liền không kìm chế được.

"A Lí, lúc Tư Viễn bị thương thì anh ở đó sao?"

"Ở đó."

"Lúc ấy sự việc ra sao?"

"Cậu ấy không nói cho em nghe sao?"

"Vâng. Chẳng qua em có nghe Diệp Tư Hòa nói qua một chút, anh ta nói anh ta rất ghét Diệp Tư Viễn, anh ta nói anh ta cố ý, A Lí, anh ta thật sự là cố ý sao?"

"Anh không biết." Tần Lí lắc đầu: "Em muốn nghe chuyện lúc đó không? Ngày đó anh vẫn luôn ở cùng với Tư Viễn, tất cả mọi chuyện xảy ra anh đều tận mắt nhìn thấy."

Tôi nhìn anh ta nói: "Muốn."

Tần Lí chậm rãi kể cho tôi chuyện xảy ra ngày hôm đó, ánh mắt của anh ta trôi về nơi rất xa, xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, không biết nhìn về nơi nào.

"Ngày đó là sinh nhật của Tư Viễn, ngày 17 tháng 9, trùng hợp là ngày thứ Bảy. Ông ngoại gọi mấy nhà bọn anh tới ăn cơm thuận tiện tổ chức sinh nhật cho Diệp Tư Viễn. Thời điểm bọn anh đến đã là buổi trưa, khi đó thời tiết rất nóng , mặt trời ngay trên đỉnh đầu, anh nhớ rõ ràng ngày đó bầu trời rất xanh, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương hoa quế. Khi đó ông ngoại còn ở nhà cũ vùng ngoại ô, trong sân có trồng mấy cây hoa quế, bên ngoài nhà có một mảnh đất trống, mấy người Tư Viễn đều thích chơi ở nơi đó, đánh cầu lông, nhảy ô, chơi diều hâu bắt con gà con, bịt mắt bắt dê. . . .

Tư Viễn tới muộn hơn bọn anh, cậu ấy rất vui vẻ, vừa đến nhà ông ngoại đã lôi kéo anh, muốn anh dạy cậu ấy chơi cờ vây. Đồ chơi mà anh có thể chơi không nhiều lắm, anh vẫn luôn thích đánh cờ, cờ tướng, cờ vây Tư Viễn đều học từ anh , cậu ấy rất thông minh, trò nào cũng học được rất nhanh lại thích chơi với cờ với anh.

Mặc dù quan hệ của mẹ anh và thím Hai không được tốt những vẫn không làm trở ngại tình cảm của Tư Viễn và anh. A Miễn rất hướng nội, Diệp Tư Hòa vẫn không thích chơi với anh, Tư Dĩnh lại là con gái cho nên quan hệ của anh với Tư Viễn là tốt nhất.

Cậu ấy thích xem hoạt hình, chơi game với anh, em biết không? Tiểu Kết, khi đó Tư Viễn nhỏ như vậy mà đã biết nhường nhịn anh, anh chỉ có một cái tay để chơi game tất nhiên là chơi không lại cậu ấy, cậu ấy sẽ len lén nhường cho anh, thật sự là một đứa bé cực kì dễ thương.

Nhưng. . . Dù sao cậu ấy vẫn là một bé trai hiếu động, thích chạy nhảy là thiên tính của cậu ấy, sau khi chơi cờ với anh được một giờ thì Diệp Tư Hòa liền kêu cậu ấy đi đánh cầu lông.

Tư Viễn đẩy xe lăn của anh đi ra ngoài, nhờ anh làm trọng tài cho bọn họ, cậu ấy không bao giờ bỏ lại anh một mình ở trong phòng, mỗi lần bọn họ chơi thì cậu ấy đều thích để cho anh cùng chơi với bọn họ.

Tư Viễn đánh cầu lông rất giỏi, mặc dù cậu ấy nhỏ hơn anh và A Miễn 2 tuổi nhưng A Miễn vẫn đánh không thắng được cậu ấy. Khi đó thầy giáo thể dục ở trường tiểu học còn khuyên cậu ấy nên đi tập luyện cầu lồng nữa đó, chẳng qua là bị thím Hai từ chối, đứa bé của nhà họ Diệp không nên đi theo con đường thể dục, chỉ cần học tập tốt thì tương lai sẽ có nhiều đường ra hơn.

Sau khi Tư Viễn đánh với Diệp Tư Hòa một lát thì đổi cho A Miễn, cậu ấy đi tới bên cạnh anh, bọn anh nói chuyện với nhau.

Lực chú ý của bọn anh đều không đặt ở trên sân bóng, Tư Dĩnh làm trọng tài cho bọn họ, không biết lúc nào thì Diệp Tư Hòa lại đánh cầu bay đến chỗ bức tường bên cạnh bọn anh.

Đó là trái cầu thứ hai, trái thứ nhất đã đánh hư, trái thứ hai vừa mới đánh được không bao lâu nên bọn họ vẫn chưa có đã ghiền.

Tư Viễn đang cùng anh nói về một thế cờ thì đột nhiên Diệp Tư Hòa nhờ cậu ấy leo lên tường nhặt trái cầu.

Khi đó vóc dáng của Tư Viễn đã rất cao, xấp xỉ A Miễn, cậu ấy không nói lời nào đang muốn trèo lên thì anh ngẩng đầu nhìn lên thấy bên cạnh trái cầu là một máy biến thế thì vội nói: “Không cần lượm, rất nguy hiểm.”

Diệp Tư Hòa nói: “Chỉ cao có một chút xíu thôi, trèo lên một chút là có thể lấy được rồi.”

Anh lại ngăn cản một lần nữa, Tư Dĩnh nói chị ấy về phòng lấy thêm một trái là được rồi nhưng Diệp Tư Hòa lại nói: “Tư Viễn, lá gan của em thật nhỏ, thấp như vậy cũng không dám trèo sao?”

Anh liền nói: “Tại sao anh không trèo đi?”

Diệp Tư Hòa nói: “Hôm nay anh mặc quần trắng, nếu trèo lên bị ẩn thì anh sẽ bị mắng.”

Anh kéo Tư Viễn nói: “Không cần lượm, về phòng xem TV đi, đã chơi được một hồi lâu rồi.”

Diệp Tư Hòa nói: “Mới đánh chưa tới 1 giờ mà, A Lí, em không thể chơi thì cũng không nên ngăn cản bọn anh chơi chứ, chăng lẽ em muốn bọn anh phải ngồi một chỗ chơi với em hả?

Tiểu Kết, thời điểm đó chính là như vậy, nói chuyện kẹp thương đeo gậy*, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, 15 tuổi chính là thời kì phản nghịch mà Tư Viễn thì vẫn chưa hiểu chuyện.

*Kiểu như lời nói có dao găm đó nhưng mà nhẹ nhàng hơn chút.

Mãi cho đến sau khi anh lớn lên thì anh mới cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Diệp Tư Hòa là cháu đích tôn nhà họ Diệp, khi anh ta được sinh ra đã nhận hết sự yêu mến của mọi người, trước kia bác Cả gái là ca sĩ hạng ba, bà ngoại anh vẫn không thích bác ấy mãi cho đến khi Diệp Tư Hòa ra đời thì bà ngoại mới thay đổi một chút cái nhìn về bác ấy nhưng mà trong lòng của bác Cả gái vẫn luôn ghi hận.

Khi Diệp Tư Hòa một tuổi thì Tư Dĩnh ra đời, anh thừa nhận người nhà anh có chút trọng nam khinh nữ, đối với cháu gái này thì ông ngoại và bà ngoại cũng không yêu mến lắm cho nên lại càng yêu thương Diệp Tư Hòa hơn nữa.

Lại qua một năm, mẹ anh sinh anh và A Miễn, nhưng lúc anh 7 tháng tuổi thì bị bệnh, A Miễn thì từ nhỏ trầm mặc ít nói, không hiểu cách làm cho người khác vui vẻ sau đó nó lại mắc chứng tự kỉ phải đến bác sĩ chữa trị cho nên mãi cho đến 4 năm sau Diệp Tư Hòa vẫn là cục cưng bảo bối được yêu thương cưng chìu của cả gia đình.

Anh ta rất thông minh, dáng dấp cũng rất đáng yêu, miệng lại ngọt, nghe mẹ anh nói thật sự là được nâng lên đến tận trời, nhưng. . . Bác Cả gái của anh lại là người không có văn hóa gì, bác ấy không đi làm chỉ ở nhà chăm đứa bé, bác ấy. . . chìu chuộng làm cho Diệp Tư Hòa sinh hư, dĩ nhiên đây đều phân tích của anh sau này.

Diệp Tư Hòa được cưng chiều vô cùng, mãi cho đến khi —— Tư Viễn được sinh ra.

Thím Hai của anh người thế nào thì em đã biết rồi đó, thím Hai và bác Cả gái không giống nhau, trình độ học vấn củavợ chồng chú thím Hai rất cao, tình cảm rất tốt, yêu đương nhiều năm mới kết hôn, lúc đó cũng coi như đã gần bước qua tuổi trung niên rồi. Thời điểm Tư Viễn được sinh ra thì chú Hai đã 30 còn thím Hai thì 27, nhà họ Diệp cuối cùng cũng có một đứa bé trai ra đời, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Càng làm cho người ta vui mừng hơn là Tư Viễn thật sự là một đứa bé rất ưu tú, cực kì ưu tú, từ nhỏ đã thông minh khéo léo hiểu chuyện, học hành cực tốt, chắc anh cũng không cần nhiều lời nữa, em và cậu ấy quen biết nhau lâu như vậy thì chắc đã biết rồi.

Nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ tới, mọi người tán dương Tư Viễn như vậy sẽ kích thích tầng tầng lớp lớp sóng ngầm ở trong lòng một đứa bé khác

Cho đến nay anh mới hiểu được thì ra là ghen tỵ lại đáng sợ như vậy.

Nói trở lại chuyện đánh cầu lông đi, Diệp Tư Hòa vẫn kiên trì bảo Tư Viễn đi nhặt cầu, tuổi Tư Viễn còn nhỏ nên tâm cao khí ngạo, nghe được Diệp Tư Hòa nói cậu ấy nhát gan lại nói móc anh nên mới kích động…

Cậu ấy tránh thoát tay của anh, trèo lên trên tường.

Anh gọi tên của cậu ấy nhưng cậu ấy không để ý anh…anh thầm cầu nguyện ở trong lòng, Tư Viễn, em nhất định phải cẩn thận một chút!

Sau đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như thân thể của anh khỏe mạnh thì anh nhất định liều chết kéo cậu ấy lại, không để cho cậu ấy trèo lên bờ tường chết tiệt kia! Hoặc là tại sao anh không kiên trì thêm một chút nữa ! Nếu như anh kiên trì ngăn cản thì tốt biết bao nhiêu!

Tay chân Tư Viễn rất linh hoạt, không bao lâu đã trèo lên đến trên tường, cậu ấy nhặt được trái cầu còn quay đầu cười với anh một cái.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngay vào lúc này, chân của cậu ấy trơn trượt, cả người cậu ấy lập tức ngã vào máy biến thế ở cạnh đó.

Dòng điện cao thế chạy xuyên qua người cậu ấy, lúc đó anh không thể tin được ánh mắt của chính mình, “rầm” một tiếng còn có tia lửa xẹt ra, một tầng khói đen bay lên, Tư Viễn liền từ trên tường té xuống, đến bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ rõ ràng tình cảnh lúc đó.

Bọn anh đều la hoảng lên, trong không khí xuất hiện một loại mùi vị, Tiểu Kết, em không cách nào tưởng tượng được đâu —— đó là mùi vị thịt bị thiêu cháy! Lúc đó anh hiểu rằng đã xảy ra chuyện rồi.

Ba người bọn họ cũng đã sợ ngây người, anh lập tức nói với A Miễn: “Nhanh đi gọi người lớn! Gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”

A Miễn rất nghe lời anh, xoay người chạy vào trong nhà, Tư Dĩnh cũng đuổi theo sát, lúc này anh nhìn về phía Diệp Tư Hòa, anh ta cũng đang trợn mắt há mồm nhìn Tư Viễn đang nằm dưới đất.

Anh không cách nào di chuyển xe lăn, chỉ có thể nhìn anh ta chằm chằm, sau đó anh cũng nhìn về phía Tư Viễn.

Cậu ấy đã hôn mê, thân thể nho nhỏ đang co quắp, quần áo trên người bị đốt trơ trọi, trên mặt cũng bị cháy đen.

Cậu ấy sùi bọt mép, anh thấy được hai cánh tay của cậu ấy, ống tay áo bao quanh…đã hoàn toàn cháy rụi.

/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status