Chương 2: Cứu người
An Noãn Noãn quay đầu lại, đưa tay lên, "chát" một tiếng lưu loát tát vào mặt của Mục Hiểu Hiểu: "Tôi đã gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ giống như cô vậy, quả nhiên là bà mẹ như thế nào thì sẽ sinh ra người con như thế."
"An Noãn Noãn, cô nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi, mắng tôi còn chưa tính, cô còn dám mắng mẹ tôi."
"Mắng mẹ cô thì làm sao? Cô chỉ là một kẻ thứ ba vô sỉ. Dám cướp đàn ông mà lại sợ bị người ta biết hay sao? Muốn tiêu hủy hết chứng cớ sao? Haha..."
Mục Hiểu Hiểu giương cao mặt lên, dù sao thì cũng đã xé rách mặt không cần giả bộ nữa: "An Noãn Noãn, nếu cô thức thời thì mau xoá ảnh đi, đương nhiên, cô cũng có thể không xóa, nhưng mà như vậy thì hậu quả chính là..."
Mục Hiểu Hiểu nâng cằm, cố ý lộ ra dấu hôn ở cổ, mắt phượng chau lại: "Cô cứ đợi bà ngoại mình bị đuổi khỏi bệnh viện đi! Hừ."
"Hiểu Hiểu, Noãn Noãn?" Lục Tĩnh Vũ quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt bối rối đuổi sát phía sau.
Mục Hiểu Hiểu vừa rồi còn uy phong liền vội vàng che mặt, nhào vào lòng ngực Lục Tĩnh Vũ: "Tĩnh Vũ..." rồi khóc lớn.
Lục Tĩnh Vũ đặt tay lên hai má của Mục Hiểu Hiểu, híp mắt nhìn An Noãn Noãn, cái liếc mắt kia của anh ta giống như đao cắt vào lòng cô, so với hình ảnh trên giường kia còn khiến cô đau đớn hơn.
Lục Tĩnh Vũ ôm Mục Hiểu Hiểu về phòng, đi ngang qua Noãn Noãn liền ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Xoá ảnh chụp đi, tính tình của Hiểu Hiểu em cũng biết."
An Noãn Noãn chậm rãi nhắm mắt, Lục Tĩnh Vũ, suy cho cùng cũng chỉ là thứ đàn ông cặn bã mà thôi, cũng tốt, gần bốn năm ở chung này coi như là mắt cô bị mù.
An Noãn Noãn ở trước mặt đôi cẩu nam nữ mở điện thoại ra, ấn xóa từng ảnh đã chụp.
Lúc này ở Hải Thành mây đen che khuất, An Noãn Noãn ôm hai tay, đi thẳng qua đám đông náo nhiệt.
An Noãn Noãn đứng trên thành bảo vệ ngăn với con sông phía dưới, hai mắt trống rỗng nhìn xuống nước, một làn gió mát thổi qua, khiến tóc cô tung bay, những người gần đó hét lên, mà cô lại hoàn toàn không biết...
Bây giờ là giờ cao điểm, lại gặp phải thời tiết thay đổi, giao thông ở Hải Thành càng tắc nghẽn, mà con đường quanh thành phố dọc theo con sông lại càng tắc nghẽn nghiêm trọng hơn.
Cố Bắc Thần ngồi ghế sau của chiếc Land Rover, ánh mắt đang nhìn màn hình máy tính bỗng nâng lên: "Chuyện gì vậy?"
Lục Đào ngồi ghế lái nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, dò xét tình huống bên ngoài: "Hình như có người muốn nhảy sông tự tử."
Lúc này Cố Bắc Thần nhíu mày một cái, để máy tính sang một bên, đẩy cửa xuống xe.
Lúc Đào mở to mắt nhìn: "Anh đi ra làm gì?." Hiện tại đang ở trên đường lớn, một khi phía trước đã thông thì phải lái xe đi, nhưng tên Cố Bắc Thành này lại muốn đi cứu người sao?!
Cố Bắc Thần chen vào đám đông đang vây xem: "Có chuyện gì vậy?"
Có người chỉ về hướng An Noãn Noãn: "...Cô gái kia muốn nhảy sông tự tử..."
Cố Bắc Thần nhảy một cái, liền dễ dàng đứng cạnh An Noãn Noãn, đồng thời nắm bả vai cô, đưa cô đến chỗ an toàn.
Trước sau không đến vài giây, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát!
An Noãn Noãn bỗng nhiên cảm thấy không hiểu tại sao, ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, cô ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh..."
Nhất thời cả hai đều ngây ngẩn cả người! An Noãn Noãn cũng nuốt ngược trở về ba chữ "Có bệnh sao?".
Đôi mắt của Cố Bắc Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó dần dần biến thành tìm tòi nghiên cứu.
Mà An Noãn Noãn thì lại bị vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt làm cho ngây ngẩn!
An Noãn Noãn không rõ vì sao người đàn ông lạ mặt đẹp trai này lại kéo cô?
"Tại sao lại muốn tự tử?" Giọng nói của Cố Bắc Thần trầm thấp, êm dịu.
/1905
|