Thần ngủ đã đưa là phải đưa người đến tận ký túc xá. Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Hữu vào bên trong, ký túc xá nam bình thường cũng không hay hỏi danh tính người ra vào, chỉ có buổi tối ngoại lệ. Khương Hữu thành thật ngoan ngãn viết vào bản đăng ký ra vào, chữ như rồng bay phương múa viết lên. Tên: Khương Hữu; Người được thăm: Dư Thần; Quan hệ với người được thăm: Họ hàng……
Thẳng đến khi hai người chen chúc trong cái thang máy, Dư Thần mới hiếu kỳ không biết trong tay thần ngủ là cái thứ đồ gì: “Cái gì vậy?”
“Bánh ngọt,” Khương Hữu giơ giơ tay trái lên cao, rồi lại giơ tay phải, “Quà sinh nhật, món quà khác.”
Cái bánh ngọt này có vẻ to hơn cái bánh hai người ăn ban tối một chút, cái này có vẻ là để cho Dư Thần mời bạn cùng phòng. Trước kia Dư Thần từng đề cập qua với thần ngủ, lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là lúc cậu đang tham dự liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng. Thần ngủ cũng hiểu biết ít nhiều về truyền thống trong ký túc xá bọn họ: Thọ tinh là để danh chính ngôn thuận bóc lột …. Không nghĩ tới lần này thần ngủ lại cẩn thận chu đáo đến thế. Cá nhỏ lại không tránh khỏi việc bị nhu tình ăn mòn một chút. Về phần món quà thứ hai, Dư Thần cũng không không biết xấu hổ đòi xem, nhưng nhìn qua cũng có vẻ to.
Treo trên đầu danh hiệu một người anh “khác” của Dư Thần, Khương Hữu vừa bước vào phòng ký túc đương nhiên được nhóm bạn cùng phòng của Dư Thần dùng hành động thực tế hoan nghênh nhiệt liệt: Trầm Khoản cùng một tên khác chạy như bay ra tiếp đón Khương Hữu rồi mới làm thủ thế tiếp nhận cái bánh ngọt được tay trái của Khương Hữu đưa ra phía trước.
“Ha ha, Tiểu Thần sinh nhật vui vẻ, nói hôm nay muộn như vậy ông vẫn không trở lại, thì ra là cùng anh ông ra ngoài,” Trầm Khoản ha ha mở bánh, hơn nữa cắt bánh luôn, thế mới thấy được cái ký túc xá này không chút để ý cái gì cũng quen rồi, đương nhiên Trầm Khoản là cái đồ vô tâm, một ngụm liếm luôn bơ kem dính trên tay, tiếp tục gào mồm: “Vị bơ này thực ngon a ~ Đúng rồi, lần trước đặc sản mà Tiểu Thần mang về cũng là ông anh này mang đến.”
Vì thế mấy người khác trong ký túc xá nói xong sinh nhật vui vẻ liền cũng chạy đến cấu xé cái bánh, thuận tiện mồm năm miệng mười cảm ơn Khương Hữu hết lời. Chỗ ngủ Dư Thần ở bên tường dựa vào cửa sổ, ga giường một bộ hoa văn đồng nhất màu lam nhẹ nhàng, cả phòng cũng chỉ có cái giường đấy là sạch sẽ nhất.
Thần ngủ bước đến ngồi ở mép giường Dư Thần, tay phải đặt món quà thứ hai cho cậu ở đầu giường. Dư Thần cẩn thận đi đến sát mép giường rồi cũng chậm rãi ngồi xuống, tay sau lưng trộm bắt lấy tay của thần ngủ, dần dần biến thành nắm lấy ngón trỏ của anh: “Anh phải về chưa?”
“Ừa.” Khương Hữu hợp tác gật đầu, nhưng lại chẳng có chút ý đứng dậy nào cả.
Lần này đi chắc cũng phải năm, sáu ngày sau mới được gặp lại, cả phòng đều nhao nhao ồn ào trò chuyện, nào ai chú ý đến nơi góc tường đây đang diễn một màn chia biệt trong thầm lặng. Dư Thần lắc lắc ngón trỏ đang được cậu nắm chặt trong tay: “Sớm về đi, về muộn không an toàn. Về đến nhà nhắn tin cho em.”
Tối hôm nay Dư Thần ôm trong ngực một con gấu bông lông xù, chờ tin báo bình an của Thần ngủ. May mà tốc độ của thần ngủ không chậm chút nào, chưa đến mười một giờ, cậu đã nhận được tin nhắn thông báo “Đã về đến nhà” của ai kia. Dư Thần chui tọt vào ổ chăn cọ cọ, gõ tin nhắn trả lời: Này, em cũng không phải con gái, sao lại tặng gấu bông a.
Nửa phút sau đã thấy có tin nhắn quay lại, Thần ngủ viết: Ngốc ngốc ngơ ngơ, không giống em sao.
Anh mới ngốc ngốc ngơ ngơ ý! Dư Thần giận rồi nha, làm liên lụy bé gấu trong ngực trúng một quyền, nghĩ ngợi, lại ôm chặt bé gấu hơn nữa.
Lại một tuần cuộc sống học tập bận rộn bắt đầu, phương thức liên lạc của hai người chỉ có thể giới hạn thành trên mạng nói chuyện hoặc thỉnh thoảng gọi cuộc điên thoại, nhắn vài cái tin. Mỗi lần Dư Thần tan học đi qua cây ATM, đều thuận tiện tra tài khoản một chút. Cứ tra là lại dọa cậu nhảy dựng lên, con số bên trong tuyệt không nhỏ. Được rồi. Để thần ngủ an tâm đương nhiên rất đáng giá! Cá nhỏ rung động một hồi, nhưng cũng không nghĩ đến trả lại cho người ta.
Đêm nay cậu chịu đựng viết xong luận văn cuối kỳ, mới chạy lên QQ bị lãng quên hồi lâu.
Mao Tuyến Ti: Cá nhỏ onl không 0.0
Mao Tuyến Ti: Chị đây đến chia sẻ bát quái với chú đây, vứt địa chỉ
~Mao Tuyến Ti: Chú Cá nhỏ không phải là mới qua sinh nhật sao, Xì Dầu sama nhà cậu có hát dỗ cậu ngủ không a? So với nhà người ta, phải kích phát tiềm lực của Xì Dầu quân nha!!
Dư Thần mới có vài ngày không hòa nhập với quần chúng, chuyện sinh nhật cũng làm bạn bè bốn phương oán hận một phen. Về phần đám bạn tốt làm kịch sinh nhật cho cậu, Dư Thần cũng vô cùng áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn người nữa. Ai bảo ngày sinh nhật đó của cậu quá đỗi dịu dàng, lấn áp hết thảy đến nỗi chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới di động , càng đừng nói là lên mạng. Hiện giờ được cập nhật kiến thức qua bài bát quái này, lập tức cung cấp đủ nhu cầu xóa nạn mù chữ cấp bách của cậu.
Đường link Mao Tuyến Ti gửi cho cậu là một bài post nửa nói chuyện phiếm nửa cầu tài nguyên. Lầu chủ là đến cầu bản ghi âm hiến khúc của một đại thần CV nào đó hát trong ca hội sinh nhật của một tiểu CV mới nào đó trong trung tuần tháng trước: Ngã chóng vó bốn chân ngổn ngang cầu ghi âm Ly Đồ đại nhân hát trong ca hội sinh nhật của Lam Xoa Xoa lần giữa tháng 4! Cầu ! Mắt đầy sao lấp lánh vô cùng cảm kích.
Dư Thần trộm liếc ngày post bài, giờ đã là cuối tháng năm rồi, cư nhiên còn đến cầu ghi âm ca hội tháng tư, vị lầu chủ này không phải là đảng trì độn thì cũng là đảng afk quay lại.
Mao Tuyến Ti hóng náo nhiệt không chê lớn nhỏ, vứt link bài post lên share trong chat room, còn cảm khái nói: Đại thần năm trước ngay tại ca hội của bạn nhỏ Lam này hiến khúc, lúc đấy người ta còn mờ ám bất minh, năm nay lại đến đây hiến khúc, đây là chứng thực JQ đi? Đại thần thực sự là một công tốt biết tuân thủ nghiêm ngặt phu đạo, vĩnh viễn chỉ vì Lam tiểu thụ nhà mình hiến xướng oa oa
Kỳ thực nói vậy cũng hơi có điểm miễn cưỡng. Sinh nhật ngày đó của Lam tiểu thụ vốn là Ly Đồ tùy ý lên hát vài bài, bởi vì ca từ có hơi mờ ám, thành ra dấy lên cách nói “Đại thần vì tiểu thụ nhà mình mà hát tình ca”. thậm chí còn xuất hiện loại tình huống vô cùng vô trách nhiệm phỏng đoán “Nói không chừng đại thần chính là một bên ôm tiểu thụ một bên hát trên YY”.
Nhưng mà bạn học Mao Tuyến Ti vẫn cứ ở trong chat room cảm khái như vậy, lối suy nghĩ sớm đã vượt qua thường thức bình thường có thể lý giải. Đây là tấm gương sáng ngời a! So sánh sáng ngời a!! Đương nhiên đối tượng bị quất roi cổ vũ, quần chúng đương nhiên tự động coi là Xì Dầu sama.
Candy: Ca hội tháng tư sẽ bị lôi ra tiên thi, lại so ra điểm không tốt dày đặc của thần ngủ rồi! Xem, danh phận của Cá sama nhà ta còn chưa được treo lên bên Thần ngủ nha!
Nửa Tháng: Ai nói không phải chứ, ngày nào đó Cá sama bị scandal với người khác, thần ngủ anh có muốn khóc cũng không kịp nữa rồi =.=
Natnat: Thần ngủ rõ ràng onl a, vì sao không chịu thò ra!
Cá Chiến Đấu: Khụ khụ.
Hoa Hồng ROSE: Ui, Cá nhỏ xuất hiện rồi kìa, đi đâu ung dung thế.
Bạch Gia Hắc: Tiểu sinh thật nhàm chán, thu đàn ông *gào khóc*
Natnat: Cút! Nơi đây trừ cậu ra chỉ có hai người đàn ông, vẫn là tự an ủi đi.
Cá Chiến Đấu: Cảm ơn mọi người, lần sinh nhật này rất hạnh phúc O(∩_∩)O ha!
Mao Tuyến Ti: Ui, Xì Dầu sama làm gì thế? Khoe ra khoe ra, để mọi người cùng ghen tị ghen tị nào?
Cá Chiến Đấu: ………… Thần ngủ cho tôi một bao lì xì đỏ thẫm! Rất lớn, rất lớn nha
~Đích xác đủ lớn, tiền lì xì thu được từ bé đến giờ cộng lại chỉ sợ cũng không bằng số lẻ trong đó. Nhưng bạn Cá nhỏ đáng thương từ nhỏ cũng chưa bao giờ được lì xì, lần đầu tiên được lì xì trong nhân sinh này lại là từ người đàn ông nhà mình. Xúc động nha.
Dư Thần cảm khái một lúc, bên trong chat room cũng ứng phó một trận, mấy cô nương kia kì thật đều rất phúc hậu, tiết lộ chút xíu để các cô nàng não bổ rồi lại trấn an một lượt. Kết quả ngoài ý muốn xảy ra, chính là tối hôm sau, Dư Thần vừa lên mạng đã thấy thần ngủ gõ đến cửa.
Xì Dầu: Đến phòng XXXXXXX
Cá Chiến Đấu: Hả? Phòng YY ( ⊙o⊙)
Xì Dầu: Đến phòng nhỏ “Nhất Tuyến Thiên”
Dư Thần mang theo bao nghi hoặc bò vào phòng. Cái phòng kia rất xa lạ, sau khi vào, cậu mới xem xét một chút, đoán chắc là kênh lập để chơi game, có thể thấy được được không giao du với võng phối bên này. Dư Thần đi vào phòng nhỏ, phát hiện xung quanh trừ hai người họ ra, một quần chúng vây xem cũng không có.
Cậu kiềm nén không nổi tò mò, chạy qua hỏi một chút: Đây là làm gì? Định hát tình ca cho người ta nghe sao? *thẹn thùng*
Lời rù quyến(*) như vậy đến bản thân Cá nhỏ nói xong cũng thấy ngượng, thế mà Thần ngủ lại thành thật trả lời: “Ừa, Cá muốn nghe cái gì?”
(*) Chỗ này mình cố tình viết thế đó :| tại trong raw nó cũng chơi chữ nên mình sửa luôn.
Dư Thần lại càng sợ hơn: Cư nhiên còn có thể chọn bài hát sao?
Thần ngủ thẳng thắn nói: “Bài anh biết hát, không nhiều lắm.”
Khương Hữu đích thực không phải là loại người xuyên tập hát, nhưng mấy bài tình ca kinh điển thì cũng chưa đến nỗi không hát được. Huống chi mời Cá nhỏ vào phòng ca hát này, thần ngủ đương nhiên không thể không có chuẩn bị trước. Dư Thần cũng không phải là một người hay bắt bẻ, mà thực ra có người vì mình đặc biệt hao tốn bao tâm tư, cảm động còn không kịp.
Giọng hát của Thần ngủ quả nhiên mê hoặc lòng người, bằng không lấy cái nhân phẩm chuyên đi kéo âm kia của anh, chỉ sợ bị ghét bỏ tột đỉnh từ sớm rồi. Nguyện ý tân tân khổ khổ chờ anh, ngàn năm vạn năm sau mới thấy anh giao âm, có thể thấy được đều là nhờ sự khăng khăng một mực chờ đợi thanh âm mị hoặc này, thà rằng hãm hại chứ quyết không thay người.
Khương Hữu thử mic một chút liền bắt đầu cất giọng hát.
Hoàn chương 33.
Thẳng đến khi hai người chen chúc trong cái thang máy, Dư Thần mới hiếu kỳ không biết trong tay thần ngủ là cái thứ đồ gì: “Cái gì vậy?”
“Bánh ngọt,” Khương Hữu giơ giơ tay trái lên cao, rồi lại giơ tay phải, “Quà sinh nhật, món quà khác.”
Cái bánh ngọt này có vẻ to hơn cái bánh hai người ăn ban tối một chút, cái này có vẻ là để cho Dư Thần mời bạn cùng phòng. Trước kia Dư Thần từng đề cập qua với thần ngủ, lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là lúc cậu đang tham dự liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng. Thần ngủ cũng hiểu biết ít nhiều về truyền thống trong ký túc xá bọn họ: Thọ tinh là để danh chính ngôn thuận bóc lột …. Không nghĩ tới lần này thần ngủ lại cẩn thận chu đáo đến thế. Cá nhỏ lại không tránh khỏi việc bị nhu tình ăn mòn một chút. Về phần món quà thứ hai, Dư Thần cũng không không biết xấu hổ đòi xem, nhưng nhìn qua cũng có vẻ to.
Treo trên đầu danh hiệu một người anh “khác” của Dư Thần, Khương Hữu vừa bước vào phòng ký túc đương nhiên được nhóm bạn cùng phòng của Dư Thần dùng hành động thực tế hoan nghênh nhiệt liệt: Trầm Khoản cùng một tên khác chạy như bay ra tiếp đón Khương Hữu rồi mới làm thủ thế tiếp nhận cái bánh ngọt được tay trái của Khương Hữu đưa ra phía trước.
“Ha ha, Tiểu Thần sinh nhật vui vẻ, nói hôm nay muộn như vậy ông vẫn không trở lại, thì ra là cùng anh ông ra ngoài,” Trầm Khoản ha ha mở bánh, hơn nữa cắt bánh luôn, thế mới thấy được cái ký túc xá này không chút để ý cái gì cũng quen rồi, đương nhiên Trầm Khoản là cái đồ vô tâm, một ngụm liếm luôn bơ kem dính trên tay, tiếp tục gào mồm: “Vị bơ này thực ngon a ~ Đúng rồi, lần trước đặc sản mà Tiểu Thần mang về cũng là ông anh này mang đến.”
Vì thế mấy người khác trong ký túc xá nói xong sinh nhật vui vẻ liền cũng chạy đến cấu xé cái bánh, thuận tiện mồm năm miệng mười cảm ơn Khương Hữu hết lời. Chỗ ngủ Dư Thần ở bên tường dựa vào cửa sổ, ga giường một bộ hoa văn đồng nhất màu lam nhẹ nhàng, cả phòng cũng chỉ có cái giường đấy là sạch sẽ nhất.
Thần ngủ bước đến ngồi ở mép giường Dư Thần, tay phải đặt món quà thứ hai cho cậu ở đầu giường. Dư Thần cẩn thận đi đến sát mép giường rồi cũng chậm rãi ngồi xuống, tay sau lưng trộm bắt lấy tay của thần ngủ, dần dần biến thành nắm lấy ngón trỏ của anh: “Anh phải về chưa?”
“Ừa.” Khương Hữu hợp tác gật đầu, nhưng lại chẳng có chút ý đứng dậy nào cả.
Lần này đi chắc cũng phải năm, sáu ngày sau mới được gặp lại, cả phòng đều nhao nhao ồn ào trò chuyện, nào ai chú ý đến nơi góc tường đây đang diễn một màn chia biệt trong thầm lặng. Dư Thần lắc lắc ngón trỏ đang được cậu nắm chặt trong tay: “Sớm về đi, về muộn không an toàn. Về đến nhà nhắn tin cho em.”
Tối hôm nay Dư Thần ôm trong ngực một con gấu bông lông xù, chờ tin báo bình an của Thần ngủ. May mà tốc độ của thần ngủ không chậm chút nào, chưa đến mười một giờ, cậu đã nhận được tin nhắn thông báo “Đã về đến nhà” của ai kia. Dư Thần chui tọt vào ổ chăn cọ cọ, gõ tin nhắn trả lời: Này, em cũng không phải con gái, sao lại tặng gấu bông a.
Nửa phút sau đã thấy có tin nhắn quay lại, Thần ngủ viết: Ngốc ngốc ngơ ngơ, không giống em sao.
Anh mới ngốc ngốc ngơ ngơ ý! Dư Thần giận rồi nha, làm liên lụy bé gấu trong ngực trúng một quyền, nghĩ ngợi, lại ôm chặt bé gấu hơn nữa.
Lại một tuần cuộc sống học tập bận rộn bắt đầu, phương thức liên lạc của hai người chỉ có thể giới hạn thành trên mạng nói chuyện hoặc thỉnh thoảng gọi cuộc điên thoại, nhắn vài cái tin. Mỗi lần Dư Thần tan học đi qua cây ATM, đều thuận tiện tra tài khoản một chút. Cứ tra là lại dọa cậu nhảy dựng lên, con số bên trong tuyệt không nhỏ. Được rồi. Để thần ngủ an tâm đương nhiên rất đáng giá! Cá nhỏ rung động một hồi, nhưng cũng không nghĩ đến trả lại cho người ta.
Đêm nay cậu chịu đựng viết xong luận văn cuối kỳ, mới chạy lên QQ bị lãng quên hồi lâu.
Mao Tuyến Ti: Cá nhỏ onl không 0.0
Mao Tuyến Ti: Chị đây đến chia sẻ bát quái với chú đây, vứt địa chỉ
~Mao Tuyến Ti: Chú Cá nhỏ không phải là mới qua sinh nhật sao, Xì Dầu sama nhà cậu có hát dỗ cậu ngủ không a? So với nhà người ta, phải kích phát tiềm lực của Xì Dầu quân nha!!
Dư Thần mới có vài ngày không hòa nhập với quần chúng, chuyện sinh nhật cũng làm bạn bè bốn phương oán hận một phen. Về phần đám bạn tốt làm kịch sinh nhật cho cậu, Dư Thần cũng vô cùng áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn người nữa. Ai bảo ngày sinh nhật đó của cậu quá đỗi dịu dàng, lấn áp hết thảy đến nỗi chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới di động , càng đừng nói là lên mạng. Hiện giờ được cập nhật kiến thức qua bài bát quái này, lập tức cung cấp đủ nhu cầu xóa nạn mù chữ cấp bách của cậu.
Đường link Mao Tuyến Ti gửi cho cậu là một bài post nửa nói chuyện phiếm nửa cầu tài nguyên. Lầu chủ là đến cầu bản ghi âm hiến khúc của một đại thần CV nào đó hát trong ca hội sinh nhật của một tiểu CV mới nào đó trong trung tuần tháng trước: Ngã chóng vó bốn chân ngổn ngang cầu ghi âm Ly Đồ đại nhân hát trong ca hội sinh nhật của Lam Xoa Xoa lần giữa tháng 4! Cầu ! Mắt đầy sao lấp lánh vô cùng cảm kích.
Dư Thần trộm liếc ngày post bài, giờ đã là cuối tháng năm rồi, cư nhiên còn đến cầu ghi âm ca hội tháng tư, vị lầu chủ này không phải là đảng trì độn thì cũng là đảng afk quay lại.
Mao Tuyến Ti hóng náo nhiệt không chê lớn nhỏ, vứt link bài post lên share trong chat room, còn cảm khái nói: Đại thần năm trước ngay tại ca hội của bạn nhỏ Lam này hiến khúc, lúc đấy người ta còn mờ ám bất minh, năm nay lại đến đây hiến khúc, đây là chứng thực JQ đi? Đại thần thực sự là một công tốt biết tuân thủ nghiêm ngặt phu đạo, vĩnh viễn chỉ vì Lam tiểu thụ nhà mình hiến xướng oa oa
Kỳ thực nói vậy cũng hơi có điểm miễn cưỡng. Sinh nhật ngày đó của Lam tiểu thụ vốn là Ly Đồ tùy ý lên hát vài bài, bởi vì ca từ có hơi mờ ám, thành ra dấy lên cách nói “Đại thần vì tiểu thụ nhà mình mà hát tình ca”. thậm chí còn xuất hiện loại tình huống vô cùng vô trách nhiệm phỏng đoán “Nói không chừng đại thần chính là một bên ôm tiểu thụ một bên hát trên YY”.
Nhưng mà bạn học Mao Tuyến Ti vẫn cứ ở trong chat room cảm khái như vậy, lối suy nghĩ sớm đã vượt qua thường thức bình thường có thể lý giải. Đây là tấm gương sáng ngời a! So sánh sáng ngời a!! Đương nhiên đối tượng bị quất roi cổ vũ, quần chúng đương nhiên tự động coi là Xì Dầu sama.
Candy: Ca hội tháng tư sẽ bị lôi ra tiên thi, lại so ra điểm không tốt dày đặc của thần ngủ rồi! Xem, danh phận của Cá sama nhà ta còn chưa được treo lên bên Thần ngủ nha!
Nửa Tháng: Ai nói không phải chứ, ngày nào đó Cá sama bị scandal với người khác, thần ngủ anh có muốn khóc cũng không kịp nữa rồi =.=
Natnat: Thần ngủ rõ ràng onl a, vì sao không chịu thò ra!
Cá Chiến Đấu: Khụ khụ.
Hoa Hồng ROSE: Ui, Cá nhỏ xuất hiện rồi kìa, đi đâu ung dung thế.
Bạch Gia Hắc: Tiểu sinh thật nhàm chán, thu đàn ông *gào khóc*
Natnat: Cút! Nơi đây trừ cậu ra chỉ có hai người đàn ông, vẫn là tự an ủi đi.
Cá Chiến Đấu: Cảm ơn mọi người, lần sinh nhật này rất hạnh phúc O(∩_∩)O ha!
Mao Tuyến Ti: Ui, Xì Dầu sama làm gì thế? Khoe ra khoe ra, để mọi người cùng ghen tị ghen tị nào?
Cá Chiến Đấu: ………… Thần ngủ cho tôi một bao lì xì đỏ thẫm! Rất lớn, rất lớn nha
~Đích xác đủ lớn, tiền lì xì thu được từ bé đến giờ cộng lại chỉ sợ cũng không bằng số lẻ trong đó. Nhưng bạn Cá nhỏ đáng thương từ nhỏ cũng chưa bao giờ được lì xì, lần đầu tiên được lì xì trong nhân sinh này lại là từ người đàn ông nhà mình. Xúc động nha.
Dư Thần cảm khái một lúc, bên trong chat room cũng ứng phó một trận, mấy cô nương kia kì thật đều rất phúc hậu, tiết lộ chút xíu để các cô nàng não bổ rồi lại trấn an một lượt. Kết quả ngoài ý muốn xảy ra, chính là tối hôm sau, Dư Thần vừa lên mạng đã thấy thần ngủ gõ đến cửa.
Xì Dầu: Đến phòng XXXXXXX
Cá Chiến Đấu: Hả? Phòng YY ( ⊙o⊙)
Xì Dầu: Đến phòng nhỏ “Nhất Tuyến Thiên”
Dư Thần mang theo bao nghi hoặc bò vào phòng. Cái phòng kia rất xa lạ, sau khi vào, cậu mới xem xét một chút, đoán chắc là kênh lập để chơi game, có thể thấy được được không giao du với võng phối bên này. Dư Thần đi vào phòng nhỏ, phát hiện xung quanh trừ hai người họ ra, một quần chúng vây xem cũng không có.
Cậu kiềm nén không nổi tò mò, chạy qua hỏi một chút: Đây là làm gì? Định hát tình ca cho người ta nghe sao? *thẹn thùng*
Lời rù quyến(*) như vậy đến bản thân Cá nhỏ nói xong cũng thấy ngượng, thế mà Thần ngủ lại thành thật trả lời: “Ừa, Cá muốn nghe cái gì?”
(*) Chỗ này mình cố tình viết thế đó :| tại trong raw nó cũng chơi chữ nên mình sửa luôn.
Dư Thần lại càng sợ hơn: Cư nhiên còn có thể chọn bài hát sao?
Thần ngủ thẳng thắn nói: “Bài anh biết hát, không nhiều lắm.”
Khương Hữu đích thực không phải là loại người xuyên tập hát, nhưng mấy bài tình ca kinh điển thì cũng chưa đến nỗi không hát được. Huống chi mời Cá nhỏ vào phòng ca hát này, thần ngủ đương nhiên không thể không có chuẩn bị trước. Dư Thần cũng không phải là một người hay bắt bẻ, mà thực ra có người vì mình đặc biệt hao tốn bao tâm tư, cảm động còn không kịp.
Giọng hát của Thần ngủ quả nhiên mê hoặc lòng người, bằng không lấy cái nhân phẩm chuyên đi kéo âm kia của anh, chỉ sợ bị ghét bỏ tột đỉnh từ sớm rồi. Nguyện ý tân tân khổ khổ chờ anh, ngàn năm vạn năm sau mới thấy anh giao âm, có thể thấy được đều là nhờ sự khăng khăng một mực chờ đợi thanh âm mị hoặc này, thà rằng hãm hại chứ quyết không thay người.
Khương Hữu thử mic một chút liền bắt đầu cất giọng hát.
Hoàn chương 33.
/37
|