Giữa chừng Tiếu Dĩ Hàng có chạy qua một lần, bị Dư Thần hung hăng cười nhạo một trận: “Học trưởng, anh lo lắng như vậy, sao không nhét trong túi áo mang theo a.”
Tiếu Dĩ Hàng bao kín một thân võ trang áo tốt nghiệp, bên trong còn là một bộ âu phục không có một nút dư thừa, thái dương toát hết cả mồ hôi: “Chú cũng đừng xem Tiểu Sánh nhà anh là mèo bệnh, dắt theo? Chờ lúc cậu ấy khỏe lại là cậu biết tay.” Lại đưa tay vuốt mặt Tiểu shota, “Bảo bối này là không có khẩu vị, hai ngày nay ăn gì cũng không ngon, vốn anh còn dùng mỹ thực Giang Nam dụ cậu ấy tới đấy.”
Tiểu shota rút khăn giấy đưa cho anh: “Này, mặt anh toàn là mồ hôi.” Tiếu Dĩ Hàng cầm khăn lại vội vàng rời khỏi.
Khương Hữu nãy giờ vẫn một mực im lặng ngồi một bên, giờ tự dưng lại tiến đến bên tai Dư Thần nói: “Chờ điển lễ tốt nghiệp của em, anh cũng đến. Nhưng không cần mỹ thực dụ dỗ, có mỹ nhân là được rồi.”
Bên trái là loại Dư Thần có thể đùa giỡn, bên phải thì không giống rồi, thành ra Dư Thần đành làm bộ không nghe thấy.
Tiếu Dĩ Hàng nhận bằng xong lập tức chạy về chỗ cũ, ánh nắng bên ngoài chói chang muốn chết, độ nóng cũng không thể đùa được. Nhưng Tiểu Shota ngược lại dường như có điểm tinh thần hơn, lúc một hàng bốn người đứng lên chụp ảnh lưu niệm vân vân…., cậu cũng rất tích cực. Tiểu shota cầm camera đi đằng trước không ngừng trở mình: Xì Dầu sống, Cá sống, bội thu!
Dự xong buổi lễ tốt nghiệp, Tiếu Dĩ Hàng và Tiểu shota lại tất bật chuẩn bị một ngày rồi lập tức xách vali chạy về Quảng Châu. Vốn đã an bài lịch trình du lịch cùng mỹ thực nhưng toàn bộ đều vì Tiểu Shota dị ứng thời tiết rất nghiêm trọng mà hủy bỏ, hai người cứ về Quảng Châu trước rồi tính sau. Đây cũng có thể nói là lần gặp sau cùng, Dư thần có lẽ phải rất lâu sau mới có thể gặp Tiếu học trưởng của cậu. Mà Khương Hữu tự nhiên phải về Nam Kinh, Dư Thần vắt người lên cổ anh đồng hành lên đường: “Em thi xong rồi, thi xong rồi, thi xong rồi!”
Vườn trường nơi nơi là sinh viên mới tốt nghiệp đang điên cuồng náo loạn, căn bản không ai để ý mấy đôi như này, Khương Hữu đỡ tay trên lưng cậu xoa xoa: “Thế theo anh về?”
“Ừa, em còn muốn ở nhờ đây,” Dư Thần meo meo cười, nhìn y chang một con mèo trộm cá thành công đang đắc ý, “Từ trước nghỉ hè, em đã liên hệ được nơi thực tập hè rồi, ở Nam Kinh nha ở Nam Kinh nha ~”
“Phải làm bao lâu?” Khương Hữu nâng thân thể của Cá nhỏ, tay vỗ vỗ như xem thưởng.
“Có bốn mươi ngày thôi, có dài không? Có lẽ nào em ở lâu quá mà anh ghét bỏ em không?”
“Có hơi dài,” Khương Hữu nhíu màu, sau đó lại vội giải thích, “Thời gian tự do quá ít.”
“Không có việc gì, thời gian công tác mỗi ngày đều rất ít,” Dư Thần ghé sát lại, thì thào thủ thỉ bên tai Khương Hữu, “Giữa trưa vẫn kịp làm Cá kho tàu cho anh ăn.”
“Không phải em đáp ứng Kẹo hôm qua sẽ giao âm thô cho bộ kịch của chúng ta rồi hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng không ghi được,” Dư Thần tiếc nuối lắc đầu, ở phương diện này cậu luôn nói là làm, thế nhưng hôm qua lại không giao hàng, đáy lòng có hơi bứt rứt, “Mic hỏng rồi …..”
“Vừa hay, đến chỗ anh ghi âm đi.” Thần ngủ kỳ thật nói là làm, về phần kéo âm suốt ngày ….. Đó là do anh chưa bao giờ hứa hẹn với đối phương bao giờ sẽ giao âm thô, thậm chí hoàn toàn giả chết không thèm để ý đến người ta. Cho nên nói là làm có đôi khi cũng thực ác liệt.
Trên đường đến Nam Kinh, Dư Thần lại nhận được điện thoại của Tống đại ca. Tống đại ca cho rằng em trai thi xong rồi, kỳ nghỉ hè đã đến, tự nhiên có một đống thời gian rảnh. Vì thế mới gọi điện đến tìm Dư Thần, chuẩn bị tìm thời gian làm một chuyến du lịch hai ngày.
Dư Thần nhìn nhìn tài xế Khương Hữu, ngại ngùng từ chối Tống đại ca: “Anh cả, nghỉ hè em phải làm thêm rồi.”
“Làm thêm cũng có cuối tuần nha, mùa hè chúng ta có thể tìm một nơi thanh lương thắng địa chơi hai ngày, phí dụng anh cả bao toàn bộ.” Tống đại ca tiếp tục hấp dẫn dụ dỗ Dư Thần, lại nói Tống Trường Văn, em trai Tống mới là em trai ruột chân chính của Tống đại ca nha, thế mà chả hiểu sao, có phải là do tuổi tác cách biệt hơi nhiều, hoặc là do em trai Tống chân chính có hơi tùy hứng …., làm cho Tống đại ca tuy rằng đau sủng em trai Tống, nhưng cứ nói đến muốn ở chung hoặc du lịch, anh lại càng thích kiếm Dư Thần, đứa em trai trên danh nghĩa này.
Chỉ là Dư Thần vẫn tiếp tục có lỗi từ chối: “Anh cả, việc làm thêm kia của em ở thành phố khác, là Nam Kinh ……”
Tống đại ca đột nhiên tỉnh ngộ, sao lại quên được đứa em trai này đã sớm là của người ta đây? Tống Trường Nho cảm khái thở dài: “Một đám người đều trọng sắc khinh bạn, trọng tình nhân khinh huynh đệ a, thế đạo đâu rồi!”
Dư Thần chột dạ không biết nói gì cho phải. Cậu cùng Khương Hữu vốn là hai đứa hai phương, mãi mới đến nghỉ hè đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ nhiều hơn a, dựa theo cách nói của cái nhóm bạn tốt kia: Hai người cậu là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nha, hơn nữa không ngừng bị tiểu biệt, hẳn là phải càng hơn tân hôn rồi!
Tống đại ca nói đến chỗ này liền như thuận miệng nói với Dư Thần: “Haizz, Tiểu Thần em còn nhớ Nghiêm Mặc không?”
Đối tượng xem mắt sao có thể không nhớ rõ, Dư Thần gật đầu trả lời: “Nhớ rõ, làm sao vậy ạ?”
“Đệch, Anh lúc trước thật sự bị làm người xấu, chả hiểu sao lại nghĩ muốn tác hợp cho em và Nghiêm Mặc. Không nghĩ tới mới mấy tháng a, tên Nghiêm Mặc kia thực sự thông đồng với Hữu Ninh, em nói xem sao anh chẳng nhận ra gì cả?” Tống đại ca buồn bực nha, hai tên bạn thân đã từ huynh đệ biến tình nhân, anh đây làm bạn bè một chút manh mối cũng nhìn không ra còn chưa tính, hiện giờ hai tên kia gắn bó như keo sơn, anh xem như bị hoàn toàn đá ra khỏi tập đoàn ba người.
“Anh cả,” Dư Thần thành tâm thành ý đề nghị, “Em thấy anh cũng nên tìm bạn gái rồi.” Bên người một đống cong, không biết áp lực của Tống đại ca có hơn hay không nữa. Về phần Nghiêm Mặc cùng Kiều Hữu Ninh, ngay từ đầu bầu không khí đã không thích hợp, cũng có lẽ do Tống đại ca là thẳng nam nên không ý thức được, còn một sương tình nguyện vun đắp cho Dư Thần và Nghiêm Mặc. Chỉ là xem ra hiện tại, đồng chí Nghiêm Mặc đã thành công rồi. Dư Thần kỳ thực cũng thầm cao hứng, tuy rằng con đường này không dễ đi, nhưng với cái thái độ mà Nghiêm Mặc đối với Kiều Hữu Ninh, phỏng chừng suốt ngày luyến tiếc khiến Kiều Hữu Ninh chịu nửa điểm thiệt thòi.
Trước khi ngắt máy, Dư Thần còn cường điệu thêm một lần nữa Tống đại ca nên tìm bạn gái, Tống đại ca lăn lộn nói thầm một câu “Hình như Thái Hiểu Tương về nước.” Thái Hiểu Tương, bạn gái mối tình đầu bốn năm của Tống đại ca, bởi vì xuất ngoại mà chia tay, hiện nay đã quay về. Dư Thần không biết nên nói cái gì. Anh nhà cậu quả nhiên vẫn đối với cô gái kia nhớ mãi không quên…… Đương nhiên chỉ sau một tháng ngắn ngủ, chuyện Tống đại ca liền gửi cho cậu thiệp mời đám cưới của anh và bác sĩ Thái mới du học về nước kia, Dư Thần lúc này có chết cũng đoán không nổi.
Lần này lại đến chỗ Thần ngủ, đối với Dư Thần mà nói đã là một tháng xa cách. Một tháng, trong nhà Khương Hữu có vào biến hóa nho nhỏ. Cái góc sáng sủa gần cửa sổ kia được đặt thêm một cái bàn thấp, trên bàn là một cái bể cá tinh xảo, trong bể có hai chú cá nhỏ thản nhiên bơi qua lượn lại, vẻ ngoài không khác lắm với cá vàng, nhan sắc lại mộc mạc hơn rất nhiều, hơi thiên về màu xám.
Thần ngủ đi đến, nửa ngồi xổm sau lưng Dư Thần: “Con lớn kêu là Cá Cầu Thắng, con nhỏ là Cá Chiến Đấu.”
“Phốc,” Ai nói thần ngủ không có tình thú, Dư Thần vẩy một chút thức ăn cho cá vào bể, “Anh dưỡng bao lâu rồi?” Cư nhiên còn không có bị dưỡng chết, hai chú cá nhỏ này thật đúng không cô phụ cái tên khí phách như vậy.
“Hơn nửa tháng, nhưng giống như chả lớn nổi.” Khương Hữu tuy rằng hầu hạ chó mèo không tốt, nhưng cá nhỏ không cần chăm sóc từ bé vẫn có thể dưỡng được, khi hơn nữa Dư Thần không ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên xem xét ngắm nghía hai chú cá này cũng có cảm giác thay thế ít nhiều.
“Không biết là giống cá gì nhỉ, mà thật ra cũng không cần lo lắng có thể dưỡng lớn hay không, nếu không cái bể cá này của anh không vừa mất.” Dư Thần không khỏi cảm thấy may mà Thần ngủ không chạy đi nuôi mấy loại cá ăn được.
“Không có gì,” Khương Hữu dọc theo vành tai Dư Thần nhẹ nhàng khẳng cắn, “Nuôi lớn liền ăn luôn.”
Các bạn cá nhỏ tựa hồ như bị hai chữ “Ăn luôn” này của Khương Hữu dọa sợ rồi, vung cái đuôi chui tọt vào đám cỏ đơn bạc. Chỉ có bạn Cá nhỏ trong lòng Khương Hữu kia không có chỗ trốn, quay đầu đe dọa cắn ngược lại người kia một ngụm.
Bữa tối hôm nay đương nhiên là bữa cá kho tàu thần ngủ tưởng niệm đã lâu, ăn xong xuôi lại chỉ lưu lại bộ xương cá uy vũ hiên ngang, đã nói kỹ thuật ăn cá của Thần ngủ tốt lắm mà. Dư Thần buông đũa, lại theo thói quen ăn xong chờ thần ngủ dọn dẹp, chỉ là hôm nay Khương Hữu hình như không có thành thành thật thật chạy đi thu dọn nha.
Khương Hữu liếm liếm khóe môi, tựa hồ như thưởng thức nốt hương vị món cá kho tàu còn chưa tan hết, sau đó đột nhiên đổ nhào lên người Dư Thần, xách người rời đi, cách môt tấm ván cửa phòng ngủ, mơ hồ có âm thanh tràn đầy kỳ vọng lại lười biếng của Thần ngủ vang lên.
“Ông chủ, cá kho tàu ăn vẫn chưa đã nghiền, lại đến một bàn nữa ~!”
Hoàn chính văn.
Tiếu Dĩ Hàng bao kín một thân võ trang áo tốt nghiệp, bên trong còn là một bộ âu phục không có một nút dư thừa, thái dương toát hết cả mồ hôi: “Chú cũng đừng xem Tiểu Sánh nhà anh là mèo bệnh, dắt theo? Chờ lúc cậu ấy khỏe lại là cậu biết tay.” Lại đưa tay vuốt mặt Tiểu shota, “Bảo bối này là không có khẩu vị, hai ngày nay ăn gì cũng không ngon, vốn anh còn dùng mỹ thực Giang Nam dụ cậu ấy tới đấy.”
Tiểu shota rút khăn giấy đưa cho anh: “Này, mặt anh toàn là mồ hôi.” Tiếu Dĩ Hàng cầm khăn lại vội vàng rời khỏi.
Khương Hữu nãy giờ vẫn một mực im lặng ngồi một bên, giờ tự dưng lại tiến đến bên tai Dư Thần nói: “Chờ điển lễ tốt nghiệp của em, anh cũng đến. Nhưng không cần mỹ thực dụ dỗ, có mỹ nhân là được rồi.”
Bên trái là loại Dư Thần có thể đùa giỡn, bên phải thì không giống rồi, thành ra Dư Thần đành làm bộ không nghe thấy.
Tiếu Dĩ Hàng nhận bằng xong lập tức chạy về chỗ cũ, ánh nắng bên ngoài chói chang muốn chết, độ nóng cũng không thể đùa được. Nhưng Tiểu Shota ngược lại dường như có điểm tinh thần hơn, lúc một hàng bốn người đứng lên chụp ảnh lưu niệm vân vân…., cậu cũng rất tích cực. Tiểu shota cầm camera đi đằng trước không ngừng trở mình: Xì Dầu sống, Cá sống, bội thu!
Dự xong buổi lễ tốt nghiệp, Tiếu Dĩ Hàng và Tiểu shota lại tất bật chuẩn bị một ngày rồi lập tức xách vali chạy về Quảng Châu. Vốn đã an bài lịch trình du lịch cùng mỹ thực nhưng toàn bộ đều vì Tiểu Shota dị ứng thời tiết rất nghiêm trọng mà hủy bỏ, hai người cứ về Quảng Châu trước rồi tính sau. Đây cũng có thể nói là lần gặp sau cùng, Dư thần có lẽ phải rất lâu sau mới có thể gặp Tiếu học trưởng của cậu. Mà Khương Hữu tự nhiên phải về Nam Kinh, Dư Thần vắt người lên cổ anh đồng hành lên đường: “Em thi xong rồi, thi xong rồi, thi xong rồi!”
Vườn trường nơi nơi là sinh viên mới tốt nghiệp đang điên cuồng náo loạn, căn bản không ai để ý mấy đôi như này, Khương Hữu đỡ tay trên lưng cậu xoa xoa: “Thế theo anh về?”
“Ừa, em còn muốn ở nhờ đây,” Dư Thần meo meo cười, nhìn y chang một con mèo trộm cá thành công đang đắc ý, “Từ trước nghỉ hè, em đã liên hệ được nơi thực tập hè rồi, ở Nam Kinh nha ở Nam Kinh nha ~”
“Phải làm bao lâu?” Khương Hữu nâng thân thể của Cá nhỏ, tay vỗ vỗ như xem thưởng.
“Có bốn mươi ngày thôi, có dài không? Có lẽ nào em ở lâu quá mà anh ghét bỏ em không?”
“Có hơi dài,” Khương Hữu nhíu màu, sau đó lại vội giải thích, “Thời gian tự do quá ít.”
“Không có việc gì, thời gian công tác mỗi ngày đều rất ít,” Dư Thần ghé sát lại, thì thào thủ thỉ bên tai Khương Hữu, “Giữa trưa vẫn kịp làm Cá kho tàu cho anh ăn.”
“Không phải em đáp ứng Kẹo hôm qua sẽ giao âm thô cho bộ kịch của chúng ta rồi hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng không ghi được,” Dư Thần tiếc nuối lắc đầu, ở phương diện này cậu luôn nói là làm, thế nhưng hôm qua lại không giao hàng, đáy lòng có hơi bứt rứt, “Mic hỏng rồi …..”
“Vừa hay, đến chỗ anh ghi âm đi.” Thần ngủ kỳ thật nói là làm, về phần kéo âm suốt ngày ….. Đó là do anh chưa bao giờ hứa hẹn với đối phương bao giờ sẽ giao âm thô, thậm chí hoàn toàn giả chết không thèm để ý đến người ta. Cho nên nói là làm có đôi khi cũng thực ác liệt.
Trên đường đến Nam Kinh, Dư Thần lại nhận được điện thoại của Tống đại ca. Tống đại ca cho rằng em trai thi xong rồi, kỳ nghỉ hè đã đến, tự nhiên có một đống thời gian rảnh. Vì thế mới gọi điện đến tìm Dư Thần, chuẩn bị tìm thời gian làm một chuyến du lịch hai ngày.
Dư Thần nhìn nhìn tài xế Khương Hữu, ngại ngùng từ chối Tống đại ca: “Anh cả, nghỉ hè em phải làm thêm rồi.”
“Làm thêm cũng có cuối tuần nha, mùa hè chúng ta có thể tìm một nơi thanh lương thắng địa chơi hai ngày, phí dụng anh cả bao toàn bộ.” Tống đại ca tiếp tục hấp dẫn dụ dỗ Dư Thần, lại nói Tống Trường Văn, em trai Tống mới là em trai ruột chân chính của Tống đại ca nha, thế mà chả hiểu sao, có phải là do tuổi tác cách biệt hơi nhiều, hoặc là do em trai Tống chân chính có hơi tùy hứng …., làm cho Tống đại ca tuy rằng đau sủng em trai Tống, nhưng cứ nói đến muốn ở chung hoặc du lịch, anh lại càng thích kiếm Dư Thần, đứa em trai trên danh nghĩa này.
Chỉ là Dư Thần vẫn tiếp tục có lỗi từ chối: “Anh cả, việc làm thêm kia của em ở thành phố khác, là Nam Kinh ……”
Tống đại ca đột nhiên tỉnh ngộ, sao lại quên được đứa em trai này đã sớm là của người ta đây? Tống Trường Nho cảm khái thở dài: “Một đám người đều trọng sắc khinh bạn, trọng tình nhân khinh huynh đệ a, thế đạo đâu rồi!”
Dư Thần chột dạ không biết nói gì cho phải. Cậu cùng Khương Hữu vốn là hai đứa hai phương, mãi mới đến nghỉ hè đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ nhiều hơn a, dựa theo cách nói của cái nhóm bạn tốt kia: Hai người cậu là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nha, hơn nữa không ngừng bị tiểu biệt, hẳn là phải càng hơn tân hôn rồi!
Tống đại ca nói đến chỗ này liền như thuận miệng nói với Dư Thần: “Haizz, Tiểu Thần em còn nhớ Nghiêm Mặc không?”
Đối tượng xem mắt sao có thể không nhớ rõ, Dư Thần gật đầu trả lời: “Nhớ rõ, làm sao vậy ạ?”
“Đệch, Anh lúc trước thật sự bị làm người xấu, chả hiểu sao lại nghĩ muốn tác hợp cho em và Nghiêm Mặc. Không nghĩ tới mới mấy tháng a, tên Nghiêm Mặc kia thực sự thông đồng với Hữu Ninh, em nói xem sao anh chẳng nhận ra gì cả?” Tống đại ca buồn bực nha, hai tên bạn thân đã từ huynh đệ biến tình nhân, anh đây làm bạn bè một chút manh mối cũng nhìn không ra còn chưa tính, hiện giờ hai tên kia gắn bó như keo sơn, anh xem như bị hoàn toàn đá ra khỏi tập đoàn ba người.
“Anh cả,” Dư Thần thành tâm thành ý đề nghị, “Em thấy anh cũng nên tìm bạn gái rồi.” Bên người một đống cong, không biết áp lực của Tống đại ca có hơn hay không nữa. Về phần Nghiêm Mặc cùng Kiều Hữu Ninh, ngay từ đầu bầu không khí đã không thích hợp, cũng có lẽ do Tống đại ca là thẳng nam nên không ý thức được, còn một sương tình nguyện vun đắp cho Dư Thần và Nghiêm Mặc. Chỉ là xem ra hiện tại, đồng chí Nghiêm Mặc đã thành công rồi. Dư Thần kỳ thực cũng thầm cao hứng, tuy rằng con đường này không dễ đi, nhưng với cái thái độ mà Nghiêm Mặc đối với Kiều Hữu Ninh, phỏng chừng suốt ngày luyến tiếc khiến Kiều Hữu Ninh chịu nửa điểm thiệt thòi.
Trước khi ngắt máy, Dư Thần còn cường điệu thêm một lần nữa Tống đại ca nên tìm bạn gái, Tống đại ca lăn lộn nói thầm một câu “Hình như Thái Hiểu Tương về nước.” Thái Hiểu Tương, bạn gái mối tình đầu bốn năm của Tống đại ca, bởi vì xuất ngoại mà chia tay, hiện nay đã quay về. Dư Thần không biết nên nói cái gì. Anh nhà cậu quả nhiên vẫn đối với cô gái kia nhớ mãi không quên…… Đương nhiên chỉ sau một tháng ngắn ngủ, chuyện Tống đại ca liền gửi cho cậu thiệp mời đám cưới của anh và bác sĩ Thái mới du học về nước kia, Dư Thần lúc này có chết cũng đoán không nổi.
Lần này lại đến chỗ Thần ngủ, đối với Dư Thần mà nói đã là một tháng xa cách. Một tháng, trong nhà Khương Hữu có vào biến hóa nho nhỏ. Cái góc sáng sủa gần cửa sổ kia được đặt thêm một cái bàn thấp, trên bàn là một cái bể cá tinh xảo, trong bể có hai chú cá nhỏ thản nhiên bơi qua lượn lại, vẻ ngoài không khác lắm với cá vàng, nhan sắc lại mộc mạc hơn rất nhiều, hơi thiên về màu xám.
Thần ngủ đi đến, nửa ngồi xổm sau lưng Dư Thần: “Con lớn kêu là Cá Cầu Thắng, con nhỏ là Cá Chiến Đấu.”
“Phốc,” Ai nói thần ngủ không có tình thú, Dư Thần vẩy một chút thức ăn cho cá vào bể, “Anh dưỡng bao lâu rồi?” Cư nhiên còn không có bị dưỡng chết, hai chú cá nhỏ này thật đúng không cô phụ cái tên khí phách như vậy.
“Hơn nửa tháng, nhưng giống như chả lớn nổi.” Khương Hữu tuy rằng hầu hạ chó mèo không tốt, nhưng cá nhỏ không cần chăm sóc từ bé vẫn có thể dưỡng được, khi hơn nữa Dư Thần không ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên xem xét ngắm nghía hai chú cá này cũng có cảm giác thay thế ít nhiều.
“Không biết là giống cá gì nhỉ, mà thật ra cũng không cần lo lắng có thể dưỡng lớn hay không, nếu không cái bể cá này của anh không vừa mất.” Dư Thần không khỏi cảm thấy may mà Thần ngủ không chạy đi nuôi mấy loại cá ăn được.
“Không có gì,” Khương Hữu dọc theo vành tai Dư Thần nhẹ nhàng khẳng cắn, “Nuôi lớn liền ăn luôn.”
Các bạn cá nhỏ tựa hồ như bị hai chữ “Ăn luôn” này của Khương Hữu dọa sợ rồi, vung cái đuôi chui tọt vào đám cỏ đơn bạc. Chỉ có bạn Cá nhỏ trong lòng Khương Hữu kia không có chỗ trốn, quay đầu đe dọa cắn ngược lại người kia một ngụm.
Bữa tối hôm nay đương nhiên là bữa cá kho tàu thần ngủ tưởng niệm đã lâu, ăn xong xuôi lại chỉ lưu lại bộ xương cá uy vũ hiên ngang, đã nói kỹ thuật ăn cá của Thần ngủ tốt lắm mà. Dư Thần buông đũa, lại theo thói quen ăn xong chờ thần ngủ dọn dẹp, chỉ là hôm nay Khương Hữu hình như không có thành thành thật thật chạy đi thu dọn nha.
Khương Hữu liếm liếm khóe môi, tựa hồ như thưởng thức nốt hương vị món cá kho tàu còn chưa tan hết, sau đó đột nhiên đổ nhào lên người Dư Thần, xách người rời đi, cách môt tấm ván cửa phòng ngủ, mơ hồ có âm thanh tràn đầy kỳ vọng lại lười biếng của Thần ngủ vang lên.
“Ông chủ, cá kho tàu ăn vẫn chưa đã nghiền, lại đến một bàn nữa ~!”
Hoàn chính văn.
/37
|