CHƯƠNG 13
Âm thanh của tài xế bên kia rất lớn, cho dù không có mở loa ngoài, nhưng mà Nhan Thiến vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của ông ấy "Là thầy Nhan có phải không? Thầy đang ở chỗ nào vậy? Mưa lớn quá, tôi không thể nhìn thấy rõ."
Nhan Tê Trì liền nói ra địa điểm cụ thể vị trí mà hai người đang đứng
"Ở dưới cây cầu đá."
"Được, tôi sẽ đến ngay lập tức."
Tắt máy điện thoại xong, hai người cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nhan Tê Trì dừng lại một chút, mở miệng hỏi Nhan Thiến
"Có phải chân bị tê rồi không? Có thể đứng dậy được không?"
Nhan Thiến liền vội vàng gật đầu, nói
"Có thể." Nói xong cô liền nhúc nhích thử, chân hơi run từ từ đứng thẳng dậy.
"Tài xế sẽ đến đây nhanh thôi, kiên trì một chút là được rồi."
"Vâng."
Lúc này gió vẫn còn thổi rất to, thân thể cũng vô cùng lạnh, nhưng mà bởi vì biết được xe sẽ rất nhanh đến rước hai người, Nhan Thiến cảm thấy một chút lạnh này cô vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là trong lòng nhịn không được mà cảm thấy ấm ức, rõ ràng đã nói là ra ngoài nghỉ phép hiện tại thế nhưng ra ngoài lại giống như là đi độ kiếp, còn phát sinh việc tiếp xúc xấu hổ như vậy với ba ba, làm cho cô hiện tại còn không dám ngước mắt lên nhìn ông.
Một lúc sau, một chiếc xe hơi việt dã màu trắng từ trong bầu trời mưa trắng xoá cuối cùng cũng chạy đến, một người đàn ông có thân hình hơi mập mạp cầm theo hai cây dù lại đây đón hai người, Nhan Thiến nhìn vào người đàn ông đó, lúc này mới nhận ra đó là ông chủ của Nông Gia Viện chỗ bọn họ thuê ở.
Chỉ một khoảng cách ngắn như thế, mà trên mặt của ông ta cũng bị dính nước mưa, ông ta nhếch miệng nở nụ cười mở miệng nói
"Thầy Nhan, mau lên xe đi, vợ của thầy vừa trở về, bà ấy để cho tôi chạy đến đây rước hai người, mưa lớn quá, bà ấy không dám lái xe ra ngoài."
Nhan Tê Trì gật đầu với ông ta một cầm lấy cây dù trong tay, mở ra sau đó kêu Nhan Thiến lại đây, chân của Nhan Thiến lúc này vẫn còn mềm nhũn, chân này đá chân kia mà đi về phía ông, mới vừa đến gần, bả vai của cô đã bị ba ba ôm lấy, hai người cùng nhau tránh dưới cây dù, đi vào trong làn mưa ở bên ngoài kia.
Bên tai truyền đến âm thanh bộp bộp của tiếng nước mưa rớt trên cây dù, cùng với đó là tiếng trái tim đập thịch thịch thịch vô cùng nhanh của cô.
Thịch thịch thịch …
Trái tim đập nhanh hình như có chút hoảng loạn.
/291
|