CHƯƠNG 15
Sau khi vô cớ gặp phải sự cố, Nhan Thiến người đang thư thái lúc này đã đói đến mức lả người, cô lấy máy sấy ra sấy khô mái tóc dài của mình, buộc thành đuôi ngựa rồi thay quần áo trước khi đến nhà ăn của Nông Gia Viện.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ 1/5, bên trong Nông Gia Viện có rất nhiều khách, những chiếc bàn tròn lớn trong nhà ăn đã chật kín người, có chút ồn ào. Nhan Thiến đứng ở cửa nhìn vào, phát hiện mẹ cô và Nhan Hạo đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Sau khi gọi món, Nhan Hạo đang ôm chén đũa ăn uống thoả thích còn hay chọc đũa vào trong đĩa thức ăn. Nhan Thiến cau mày, sau đó nhấc chân đi về phía hai người họ.
“Mẹ, con muốn thịt xào chua ngọt.”
Nhan Hạo trong miệng nhét đầy thức ăn, nói không nên lời.
“Cả đĩa thịt đều bị con ăn gần hết rồi.”
Triệu Điềm biểu hiện không hài lòng, nhưng vẫn gắp cho cậu nhóc một đũa, Nhan Hạo thấy ít quá nên cầm đũa gắp qua gắp lại đĩa thịt xào chua ngọt, chả mấy chốc thịt ở trong đĩa đã hết, chỉ còn lại vài miếng ớt đỏ.
Nhan Thiến đi đến thấy cảnh tượng như vậy liền quyết định không ăn món này.
“Mẹ.” Cô gọi Triệu Điềm một tiếng, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Triệu Điềm ngẩng đầu nhìn cô, cau mày nói
"Làm gì mà lại chậm chạp lề mề như vậy, con mỗi lần tắm rửa đều lâu như vậy.”
Nhan Thiến nghe vậy cũng không nói lời nào, thấy một người phục vụ đi ngang qua, cô liền gọi anh ta lại rồi hỏi có món mì nào không, người phục vụ nói họ có món mì súp thịt bò, cuối cùng Nhan Thiến quyết định gọi một bát "Không cay, Cảm ơn."
Chờ người phục vụ đi rồi, Triệu Điềm mới cau mày nói tiếp "Gọi nhiều món như vậy, con còn đi gọi cả mì, không phải là quá lãng phí rồi hay sao?"
Nhan Thiến liếc nhìn năm món mặn và một món canh trên bàn, món nào cũng đều bị đũa của Nhan Hạo động vào, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy không ngon, nghĩ nghĩ một chút, lại nói
“Vừa rồi bên ngoài trời mưa nên con chưa ăn cái gì. Cũng không thèm ăn lắm, chỉ muốn ăn một bát mì.”
Cô vừa nhắc đến chuyện này, Triệu Điềm liền không kìm được sắc mặt, nếu bà ta không lái xe đi thì Nhan Thiến và Nhan Tê Trì đã không bị dầm mưa, trong lòng bà ta biết rõ bản thân là người sai nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận sai lầm. Chẳng qua bà ta cũng không càu nhàu với Nhan Thiến nữa.
Một lát sau, Triệu Điềm đột nhiên hỏi Nhan Thiến
"Nhan Thiến, sau khi mẹ lái xe đi, ba con có nói gì không?”
/291
|