CHƯƠNG 8
Nhan Tê Trì biết ông không thể nào có thể bỏ mặc con gái của mình để cho con bé cứ bị lạnh như vậy được, bằng không chờ đến khi về nhà, khẳng định sẽ đổ bệnh nặng ngay lập tức.
Nhưng mà ở đây lại không có bất cứ thứ gì cũng để có thể che chắn lại cả, cái áo của ông cũng đã mặc lên người cô, còn có thể làm cái gì nữa đây?
Sau khi đi dạo qua dạo lại, trên khuôn mặt điển trai của Nhan Tê Trì lại đột nhiên hiện lên cảm xúc có chút không được tự nhiên, ông đi đến sau lưng của con gái, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó vươn hai cánh tay ra, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của cô vào trong lòng ngực của chính mình.
Cho đến khi cơ ngực lạnh lẽo của ba ba dán lên sau lưng của Nhan Thiến, ngay lúc cô cảm nhận được cơ thể của ông liền nhanh chóng cứng đờ, hai mắt trợn to lên, trong mắt chứa đựng sự việc không thể nào có thể tin được.
Ba ba thế nhưng lại ôm lấy cô, còn ôm chặt đến như vậy.
"Làm như vậy thì con sẽ ấm hơn một chút."
Nhan Tê Trì thấp giọng giải thích cho cô nghe.
Thân thể của hai người lúc này dán sát chặt chẽ vào nhau, cằm của ba ba còn lúc có lúc không mà đụng lên bả vai của cô, mà đôi môi của ông lại vừa lúc dán lên một bên lỗ tai của cô.
Ông vừa mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp gợi cảm đầy nam tính liền chui sâu vào trong lỗ tai của cô, giống như có người cầm lấy một cọng lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc lấy dây thần kinh mẫn cảm nhất ở bên tai của cô, làm cho cô không nhịn được mà muốn rụt cổ lại.
Trái tim của Nhan Thiến bây giờ đập rất nhanh, tốc độ nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gần quá đi, thật sự là gần quá đi mất.
Lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở gần ba ba của mình đến như vậy....
Bên ngoài cây cầu đá, mưa gió mịt mù, bầu trời xám xịt một màu giống như là sắp đến ngày tận thế vậy.
Bên dưới gầm cầu, gió lạnh ẩm ướt thổi đến khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, tê tái.
Nhan Thiến ngồi xổm trên mặt đất, người cuộn tròn như một quả bóng, được ba ba cô ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của hai người bổ sung cho nhau, xua tan cảm giác lạnh lẽo một cách hiệu quả, nhưng cơ thể của cô vẫn không tự chủ được mà run lên một chút.
“Còn lạnh không?”
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ trắng nõn và mẫn cảm của Nhan Thiến, trên cổ ngay lập tức nổi lên một mảng da thịt đỏ ửng.
Nhan Thiến chỉ cảm thấy đầu của cô kêu ong ong, giống như không nghe thấy tiếng mưa gió ồn ào bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc chậm rãi nặng nề của người đàn ông, quanh quẩn trong lòng, tim cô đập rất nhanh giống như bị rơi xuống, theo hô hấp của ba ba mà đập thình thịch.
/291
|