CHƯƠNG 401: Phong Kiêu tới!!
Editor: Cà Chua.
Bà Đặng xông thẳng đến phía mình, thậm chí vươn tay túm chặt cánh tay cô, “Người con gái như cô sao có thể độc ác như vậy! Cô nhìn xem tôi đã biến thành bộ dạng gì rồi!”
An Mộc:…….Cô trợn tròn mắt, rõ ràng là vì mẹ Đặng Vi xông lên muốn đánh cô, cô chỉ tự vệ thôi, sao giờ lại thành cô tự dưng đánh bà ấy?
An Mộc chống cự một chút, muốn gỡ tay bà Đặng ra, nhưng bà ấy lại cố tình đặt mông ngồi xuống đất, kêu khóc:”Đánh người, đánh người! các người là học sinh của trường trung ương mà lại ra tay đánh người, đây là bản chất trường học của các người phải không!”
An Mộc:…….
Hiện tại An Mộc đang có cảm giác như ăn phải một đống ruồi bọ.
Bà Đặng túm chặt lấy cánh tay cô, dùng hết sức ấn xuống làm cho cô cảm thấy rất đau.
“Bà đừng nói bậy! Tôi đánh bà bao giờ?! Bà buông tôi ra!” An Mộc nhăn mặt, “Nếu không buông ra tôi sẽ không khách khí đâu!”
Ông Đặng bên cạnh khuôn mặt âm trầm mở miệng:”Cô muốn không khách khí thế nào?”
Nói xong cũng tiến lên một bước gần hơn vào lưng An Mộc.
An Mộc bị cánh tay bà Đặng túm chặt, phía sau đường lui bị ông Đặng cản trở, Đặng Vi cũng như tìm được sơ hở của cô, nhìn nhìn cánh tay bị đỏ lên của mình, đôi mắt cô ta đột nhiên trở nên đỏ hoe, từ trên bàn cầm lấy một cốc nước nóng:”An Mộc, cô dám đánh tôi, tôi muốn cô phải đền bù xứng đáng!”
An Mộc hoảng sợ mở to mắt, nhìn cốc nước nguy hiểm kia, liền cố sức thoát khỏi bà Đặng, nhưng thế nào cũng không lại được, cô thầm nghĩ lần này……xong thật rồi.”
An Mộc nhắm hai mắt lại, nhưng ập vào trước mắt không phải là dòng nước nóng bỏng mà là một tấm ngực với mùi hương quen thuộc, cô lập tức mở to mắt, nhìn thấy Phong Kiêu đã đứng trước mặt cô, phía sau anh ta, nước nóng đã hắt trực tiếp vào lưng, làm bộ đồ tây ướt hết…..
*
Phong Kiêu qua điện thoại nghe được câu chuyện ở phòng giáo vụ tức khắc cười qua di động.
Cô gái nhỏ này đúng là có gai, ở đâu cũng không chịu thiệt thòi, chắc ở trường cũng gây thù chuốc oán nhiều lắm.
Cuối cùng….vẫn là mình đến trường làm phụ huynh, thật đúng là buồn cười!
Phong Kiêu bỏ mặc diễn viên Lăng hi còn đang chờ mình cố vấn bước công việc tiếp theo, trực tiếp lái xe về hướng trường học.
Nhưng vốn tưởng rằng vừa đến trường sẽ được nhìn thấy cô gái nhỏ của mình diễn võ dương oai làm khó dễ người khác, đến trước của phòng giáo vụ lại gặp tình cảnh như vậy!
Phong Kiêu ôm An Mộc, sau lưng nóng rát nhưng cũng không cảm thấy đau.
Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu mình đến chậm một bước! Hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi! Nếu cô gái nhỏ này của anh bị cốc nước nóng đó hủy hoại dung nhan……
Tuy rằng hiện tại có thể phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng phẫu thuật thẩm mĩ xong chắc hẳn sẽ rất mất tự nhiên.
Anh có thể không để ý đến dung nhan của An Mộc, nhưng đối với một diễn viên, biểu cảm tự nhiên trên khuôn mặt quả thực là quá quan trọng!
An Mộc nhìn Phong Kiêu, cảm thấy nỗi lo sợ trong lòng lập tức biến mất, ngẩng đầu lên, đi đến phía sau của anh kiểm tra.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Hai người trăm miệng một lời, một người chỉ quan tâm đến sau lưng của đối phương, một người cũng chỉ quan tâm đến gương mặt của đối phương.
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
Trong lòng Phong Kiêu lại trào lên một cảm giác ấm áp.
Hốc mắt An Mộc lập tức đỏ lên rồi rơi nước mắt, muốn cởi áo ra cho anh ấy nhưng nhận ra tay mình còn đang bị bà Đặng túm chặt!
An Mộc cúi đầu nhìn nhìn một chút, đang nghĩ xem mình làm sao để có thể thoát khỏi bà ta, liền thấy…..
/2029
|