An Nhiên lại bị đẩy vào phòng giải phẫu.Vào lúc này, bên ngoài phòng giải phẫu, không có người nhà họ Phó mà chỉ có một mình Phó Quân Hoàng đứng chờ ở cửa phòng mổ.Hai tay bên người nắm chặt thành quyền.Trong phòng giải phẫu.Tiếng dao kéo vang lên dồn dập, điện tâm đồ giám định khí thở tiếp tục vang.Sắc mặt An Nhiên tái nhợt như tờ giấy, nhưng nhìn giống như là đang ngủ, cả người thoạt nhìn cực kì yên tĩnh.“Huyết áp 80 – 40!” Tiếng hô to của một y tá vang lên:“70 -30!”“50 – 20!”“Huyết áp đang không ngừng giảm xuống!”Không khí nhất thời đọng lại, tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn trên người bác sĩ mổ chính.Trợ lý không ngừng lau cái trán đầy mồ hôi của của bác sĩ chính, ánh mắt đầy lo lắng lộ ra bên ngoài khẩu trang.“ Đứa nhỏ, con cần phải cố gắng kiên trì! Ở bên ngoài còn có người nhà của con đang chờ đợi!”.Ở tại thời điểm trước khi tiến vào phòng giải phẫu, ông cảm nhận được ngừơi đàn ông cô độc lạnh lùng kia toát nên sự nhớ thương và luyến tiếc.Đứa nhỏ này có bao nhiêu quan trọng với người đàn ông bên ngoài , chỉ cần là người sáng mắt đều có thể nhìn ra.Đứa nhỏ này nhất định sẽ vượt qua a!An Nhiên biết, hiện tại mình thấy đều là giấc mơ.Khi cô nhìn thấy khuôn mặt không có cảm xúc của Tần Lam lúc 3 tuổi, gần như không thể giữ bất cứ thứ gì, bàn tay nhỏ đang nắm chặt một khẩu súng nhỏ, nhưng họng súng đang chĩa vào nỗi sợ hãi mãnh liệt của một người đàn ông.Người đàn ông đó bị trói và quỳ trên mặt đất, trên người đầy vết thương, hắn đau đớn nói “ Môn chủ, tôi không phải là quỷ! Tôi không là quỷ! Môn chủ, người phải tin tưởng tôi, tôi không là quỷ!”.Tay Tần Lam có chút run lên.“Giết hắn” Một tiếng nói lạnh như băng vang lên“ Tiểu thư, tôi không phải là quỷ. Người phải tin tưởng tôi! Ta không phải là..”Đùng----Tiếng súng vang lên cắt ngang giọng nói của đàn ông.Trong nháy mắt tiếng súng vang lên máu toé ra nháy mắt che kín khuôn mặt nhỏ nhắn chỉnh trương“Không hổ danh là con gái trưởng của nhà họ Tần, rất tốt”. Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng An Nhiên.Biểu cảm của Tần Lam không một chút buông lỏng, ánh mắt đều không có chút thay đổi, cô đứng tại chỗ, vô cùng tự nhiên để bảo mẫu lau má cho cô.Người đàn ông đó chính là cha cuả Tần Lam, chuyện đầu tiên ông dạy cho cô đó chính là giết người.Ông hiếm khi dạy bảo cho cô cái này cái nọ, mà ông dạy cho cô chính là những kĩ năng để giết người.Sau này, cô đã học được sự tàn nhẫn, biết được chặn trước, bởi vậy ông ấy còn chưa giết chết cô, cô đã trước ông một bước, giết chết ông ta.Trong giấc mơ cô đơn độc, cô đơn và lạnh lùng.Cô biết bản thân mình là Tần Lam, biết mình là môn chủ của Tần môn, nhưng cô còn một cái thân phận nữa, thân phận ấy là gì?Cô mờ mịt tiếp tục bước đi trong giấc mộng.Cô nghe được có ngừơi đang kêu cô, nhưng giọng nói nhỏ quá, hình dáng mơ hồ, cô không nhìn rõ được hình dáng lại không nghe thấy tiếng của ngừơi đó.Cô một mình phiêu bạt trong thế giới trống rỗng này, trước đây cô chưa từng có tự do.Cô có ý nghĩ, về sau cứ như vậy.Ở trong này, không có giết hại, không có xung đột, không có hãm hại, không có ám sát, cái gì cũng không có, cuộc sống như vậy thật tốt.Tại thời điểm cô tính toán ở trong thế giới này thì một âm thanh hoảng hốt bay vào trong ý thức của cô, tiếng nói ôn nhu này là của ai đây?An Nhiên nhất thời nhớ không nổi ai chính là chủ nhân của tiếng nói đó.Nghĩ mãi không ra, sẽ không nghĩ tới nữa.An Nhiên bước vài bước, vào lúc cô nhắm mắt lại thì tiếng nói kia lại vang lên.“Bảo bối, trở về, anh rất nhớ em!”Anh là ai?Bảo bối trong miệng của anh là ai?An Nhiên bình tĩnh nhìn bóng dáng mơ hồ ấy, đầy nghi ngờ.Cô là Tần Lam, cô là người họ Tần giết người không chớp mắt.Cô không biết người đàn ông đó.“Bảo bối, anh rất nhớ em, mau trở lại!” Tiếng nói vội vàng, An Nhiên cảm giác được tim mình nhói đau.Cuối cùng anh là ai?Trong khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh cuồn cuộn tuôn ra.Sau thời gian cô lui về ở ẩn, lá rụng về cội, hoa tươi cũng héo úa rồi cũng rời khỏi thân trở về với đất, bươm bướm phá kén để trở nên lộng lẫy, dòng sông chảy bình thản, mây cuốn mây trôi, cuối cùng thời gian cũng đến một ngày nào đó, đến một thời khắc mà có một người đi đến bên cô, đem cô ôm vào trong lòng, hơi thở lạnh như băng nhưng lại cho cô cái hương vị của an lòng.“Của tôi!”. Con ngươi tối đen, tóc anh cũng đen cả người anh giống như bị màn đêm dung hoà cùng một chỗ.Phó Quân Hoàng!Tim đau đớn kịch liệt giống như sắp nổ tung, An Nhiên bỗng nhiên mở mắt“Tim khôi phục bình thường”“Huyết áp khôi phục bình thường”“…”Bọn họ chưa bao giờ gặp quá trình tỉnh lại như vậy, Phó An Nhiên là người đầu tiên.Thẩm Thanh nhìn ánh mặt mở to của An Nhiên, nhất thời thở ra.“Đứa nhỏ, kiên trì, tiếp tục kiên trì bên ngoài còn có người nhà của con chờ con”.An Nhiên được đẩy ra ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Thanh mĩm cười, ông nhìn Phó Quân Hoàng, cười nói:“Không có việc gì. Thời kì nguy hiểm đã qua”.Phó Quân Hoàng giống như không nghe nói, khi An Nhiên được đẩy ra, anh liền nắm lấy tay cô, sắc mặt của cô thoạt nhìn rất tái nhợt làm cho anh không dám nắm chặt.Tầm mắt của Phó Quân Hoàng luôn đặt trên người An Nhiên, thắng đến khi An Nhiên bị đẩy vào phòng ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt), anh mới bị ngăn lại.Không phải nói đã vượt qua thời kì nguy hiểm rồi sao? Sao lại tiếp tục theo dõi?Đứng ở phía sau lưng Phó Quân Hoàng, Thẩm Thanh nói “ Tuy là đã vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng phải quan sát một đêm, nếu đêm nay không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể chuyển đến phòng bệnh thông thường.”“Cảm ơn”. Phó Quân Hoàng cúi đầu hướng đến Thẩm Thanh nóiThẩm Thanh không tự chủ được lui về sau một bước, có phải hắn là ngừơi duy nhất trong lịch sử của nhà họ Phó cúi đầu?“Đây là trách nhiệm của tôi” Thẩm Thanh vốn định nói cái gì đó, nhưng ánh mắt của Phó Quân Hoàng đã dời đi, tiếp tục nhìn An Nhiên qua cửa kính phòng bệnh.“Yên tâm đi, đứa nhỏ này thật kiên cường, trong quá trình phẫu thuật đã tỉnh qua một lần, có lẽ quá mệt nên là đang ngủ”Phó Quân Hoàng luôn đứng thẳng tại vị trí, anh chú ý nhìn mỗi một biểu cảm của An Nhiên, anh thủ thỉ với cô, luôn luôn thủ thỉ với cô.“ Cậu cùng đứa nhỏ này tình cảm rất tốt”. Thẩm Thanh cũng nghe không ít chuyện nhà họ Phó Phó An Nhiên, ông hôm nay cấp cứu đối tượng lại chính là Phó An Nhiên, thông tin truyền đi vì đứa nhỏ bảo bối này của họ Phó.Con ngươi của Phó Quân Hoàng nhu hoà một chút, nhìn đến chụp dưỡng khí của An Nhiên, anh cũng không nhìn thấy gương mặt của cô rõ ràng, hiện tại An Nhiên không phải hôn mê mà cô chỉ đơn thuần là ngủ.“Tốt lắm”. Phó Quân Hoàng đáp lại thẩm ThanhThẩm Thanh không tiếp tục hỏi nữa, mà ông nhìn ra hiện tại, cậu ta không cần người làm bạn mà chính là thời gian.Phó Quân Hoàng giống như một bức tượng điêu khắc, anh không nhúc nhích đứng ở phía ngoài phong ICU, ánh mắt luôn luôn dừng lại ở một chỗ, nếu không phải mọi người nhìn thấy ở ngực phập phồng thì sẽ trực tiếp đưa anh đến phòng cấp cứu mất.Đột nhiên, Phó Quân Hoàng cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào tràn ngập khẩn trương.Cô sắp tỉnh!Trên giường biểu cảm An Nhiên khẽ biến, không lạnh nhạt như lúc trước, Phó Quân Hoàng thật khẩn trương đến nỗi không dám hô hấp.Anh sợ bản thân không cẩn thận sẽ làm cho cô tức giận, sau đó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.Trên giường, cô dần dần nhíu mày lại, bộ dáng của cô thoạt nhìn rất khó chịu, Phó Quân Hoàng cả người cơ hồ dán trên của kính, rất muốn hét lên, nhưng âm thanh giống như bị mắc tại yết hầu, cho dù cố gắng cách mấy vẫn không thể kêu lên một tiếng.Mày của Phó Quân Hoàng nhíu càng chặt, anh cùng với cô trong lúc này chỉ cách nhau một cái cửa kính, anh trơ mắt nhìn cô trong lúc ngủ có bao nhiêu thống khổ mà anh lại không thể làm gì được.Không khí xung quanh Phó Quân Hoàng ngày càng giảm, y tá cùng bệnh nhân đều có chút lo lắng nhìn Phó Quân Hoàng, người này thoạt nhìn, chắc không có tình huống tốt.“Vị tiên sinh này, ngài cần nghỉ ngơi” Một nữ y tá đứng cạnh Phó Quân Hoàng nhíu mày, nghiêm túc nói.Người y tá này kêu mãi, kêu mãiCô là người phụ trách cho sức khoẻ của Phó Quân Hoàng, nếu cô nhớ không nhằm thì vị tiên sinh này không nghỉ ngơi đã vượt qua 48 giờ.Trên thực tế, Phó Quân Hoàng đâu phải chỉ không nghỉ ngơi trong 48 giờ mà anh đã vẻn vẹn 4 ngày chưa tưng nghỉ ngơi.Phó Quân Hoàng giống như không nghe thấy, ánh mắt của anh gắt gao nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh, nhìn thấy biểu cảm của cô không ngừng buông lỏng, nhìn thấy lông mi của cô hơi rung động.Hô hấp của Phó Quân Hoàng đột nhiên biến mất.Lông mi rung động ngày càng lợi hại, biết là đôi mắt ấy khó chút khó mở, hơi thở của Phó Quân Hoàng đang chuyển biến từng chút một, lãnh khí quanh người dần dần biến mất, anh nhu hoà nhìn ánh mắt kia, nụ cười một lúc càng sâu.Anh nhất định sẽ đem người ở phòng ICU xem trọng hơn.An Nhiên tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, vô lực của cô thoạt nhìn rất suy yếu, trên người cắm đầy ống dẫn, hiện tại cô giống như một con búp bê dễ vỡ.Ở ngoài Phó Quân Hoàng nhìn cô như vậy thật đau lòng, khí lạnh xung quanh cũng giảm không ít.Chỉ cần bảo bối tỉnh lại, là tốt rồiTỉnh lại chỉ cần nhìn thấy Lão Soái Ca là người đầu tiên, cảm giác thật tốt.“Chờ em”Cô nhìn thấy khẩu hình của anh, nhìn thấy anh lần lượt lặp lại những động tác giống nhau, cô thật muốn đứng dậy, nhưng khi cô mới làm động tác, cũng khiến tâm trạng bên ngoài của Phó Quân Hoàng bi doạ sợ.Rất mệtAn Nhiên không nghỉ đến sẽ tiếp tục ngủ, nhưng mí mắt quá nặng, cô lại khôi phục thế giới màu đen.
/997
|