Anh mở mắt ra, trước mắt là một gương mặt tuy lạnh nhạt nhưng lại ôn hoà, cô vẫn đeo chụp dưỡng khí, lông mi dưới ánh đèn hơi động, đôi môi ở phía dưới của chụp dưỡng khí, tạo nên một độ cong ấm áp.Vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trước trán của cô qua mang tai, lộ ra cái trán trơn bóng.Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng dời thân, in xuống trán cô một nụ hôn khẽ.Điện tâm đồ phát ra tiếng không ngừng, có tiết tấu âm thanh, Phó Quân Hoàng nhìn điện tâm đồ, lại nhìn mạch đập, xác định là không có vấn đề gì mới cẩn trọng đem thân thể của cô ôm lấy.Anh không định sẽ ngủ tiếp, anh nằm trên giường, mở to mắt, nhìn khuôn mặt ấm áp đang ngủ.Đột nhiên, ánh mắt của anh hiện lên một ánh mặt mỉm cười.“Lão soái ca, nhìn lén là không tốt”. An Nhiên có chút cố sức để nói chuyện, cô nói mỗi một chữ sẽ ảnh hưởng đến ngực của cô, sau đó cảm thấy nhói đau.Phó Quân Hoàng không thể nhận ra khoé môi mình hơi vặn vẹo một cái, nhưng nhìn đến biểu cảm của cô thì thật đau xót, bỗng chốc anh khẩn trương lên.“Có phải đau nơi nào không?Ân?Nói với anh đau ở đâu?” Phó Quân Hoàng không khống chế được cả bàn tay đều run, cổ họng không biết như thế nào mà buộc chặtTrong lòng An Nhiên có một tia ấm áp xẹt qua.Cô mỉm cười lắc đầu nói “Không sao”“Không nói chuyện, chúng ta không nói chuyện nữa” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng ôm An Nhiên, ánh mắt đầy vẻ đau lòng “Anh nhìn, anh biết”“Được” Cô thật có chút khó khăn khi nói chuyện, nhưng cô cũng muốn cùng lão soái ca nói chuyện thật nhiềuPhó Quân Hoàng cẩn trọng đem An Nhiên ôm sát vào người nói “Đau thì nói với anh”.An Nhiên vâng một tiếng, là giọng mũi của cô phát ra.Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng của điện tâm đồ, thì trong phòng thật ấm áp.“Lão soái ca, thật là ồn” An Nhiên nghiên người trong lòng Phó Quân Hoàng nói, đáy lòng cũng xuất hiện một mảnh mềm mại.Phó Quân Hoàng sửng sốt, anh nỗ lực trấn an trái tim mình không cho nó đập nhanh như vậy, âm thanh lại lớn như vậy.“Anh không nói chuyện”. Tiếng nói của Phó Quân Hoàng có chút khô ráp, ôm lấy An Nhiên trong vòng tay.An Nhiên nở nụ cười, quên đi, cô cũng không tính nói thêm cái gì nữa.Khi cô ngủ, ở bên tai nghe được đều là tiếng nỉ non của Phó Quân Hoàng, anh lần lượt gọi cô, lần lượt làm cho cô quay về, cô còn có thể đi sao?Tần trạchTần Lam đã ngủ, Diêm Tử Diệp một mình đi vào thư phòng.Lấy máy ghi âm ra, đắn đo thật lâu mới mở máy ghi âm lên nghe.“Tu……..” Đầu tiên là tiếng của máy điện sau đó là một trần âm thanh ồn àoDiêm Tử Diệp ngồi trong thư phòng, thân mình thẳng tắp.Đang lúc hắn tính tắt máy ghi âm thì có một tiếng nói trầm thấp từ trong máy ghi âm vang lên.“Diêm ca ca, anh không thể làm vậy, như vậy Tần gia sẽ chết!”“Cô ấy phải chết, mới cùng tôi hoà thành một! Chỉ có chết, giúp tôi, làm cho cô ấy chết đi!”Đùng----Diêm Tử Diệp trên mặt không có còn chút màu, nháy mắt lui về sau!
/997
|