Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 64.3

/997


Lúc hắn nhốt cô, hắn cùng lắm chì mới mười chính tuổi, khi đó hắn thích cô? Buồn cười, chuyện muốn nhốt cô trong một năm rưỡi là có thể thiết kế tốt?

Diêm Tử Diệp giống như một con chó trung thành quỳ gối bên người An Nhiên, trung khuyển bàn quỳ gối An Nhiên bên "Tôi muốn nhất , chỉ có Gia."

"A?" An Nhiên nhíu mày, "Từ mấy tuổi bắt đầu kế hoạch ?"

"Mười ba."

Mẹ kiếp!

Người này mẹ nó có bệnh!

An Nhiên nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, "Diêm Tử Diệp, anh cút xa tôi một chút!" bịch, nhấc chân đá hắn.

Lúc này Diêm Tử Diệp vẫn chưa bị An Nhiên gạt ngã, hắn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, "Gia, là tôi không đúng, tôi thực xin lỗi ngài, nếu mười một năm trước tôi cùng ngài lên đảo, như vậy Gia sẽ không đã xảy ra chuyện, cũng sẽ không thể..." Hắn cũng sẽ không thể mất tin tức của Gia vẻn vẹn mười một năm.

Hiện tại An Nhiên lười quan tâm người điên này, rõ ràng trực tiếp nằm trên sofa nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

Mà cũng ngay lúc An Nhiên bị Diêm Tử Diệp "Thỉnh" về nhà uống trà, nhà họ Phó đã loạn thành một đoàn, đồng thời trong lúc đó, Tần Vũ Triết cũng triệt để rối loạn, hắn phát hiện bản thân không liên hệ được với Phó An Nhiên , trên đường thông qua không ít thủ đoạn thăm dò, nhưng đều không có tin tức.

Cuối cùng, hắn tìm được mấy thi thể còn chưa xử lý trong hình thất của Tần Môn, trong đó còn có một người mặc đồng phục Ngân Dực.

Người trong hình thất cũng không nói thêm gì, Tần Vũ Triết cũng biết bản thân không thể hỏi nhiều cái gì, hắn chỉ có thể âm thầm phái người tìm An Nhiên .

Lúc hắn đến nhà cũ nhà họ Tần, chỉ là lúc hắn đến, nhà chính nhà họ Tần không có một ai, chỉ có vài người đứng gác.

"Diêm Tử Diệp đâu?"

Bảo vệ ở cửa lắc đầu không hiểu.

Tần Vũ Triết một quyền đấm vào bụng họ, giống như không hả giận lại nhấc chân đạp một cái, "Mẹ nó, các người đứng nơi này để trang trí sao!" Xem ra cũng hỏi không ra cái gì sau, Tần Vũ Triết nổi giận đùng đùng chạy đến Phúc Mãn Lâu.

Chuyện Phó An Nhiên là Tần Gia, chỉ có một mình hắn biết, hắn không thể gióng trống khua chiêng tìm Phó An Nhiên. Bằng không chuyện này nếu như bị người có tâm tư biết, nhất định không để yên chuyện này.

Hiện tại hắn cần phải làm là chờ.

Chờ Phó Quân Hoàng tìm đến hắn.

An Nhiên không biết bản thân ngủ như thế nào, lúc cô tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn trong căn phòng xa lạ.

Quanh quẩn trong phòng là mùi thuốc lá, An Nhiên nhíu mày, trong tầm mắt mơ hồ, một bóng dáng đưa lưng về phía cô, lúc này An Nhiên mới phát hiện, cách chỗ cô không xa, còn có một chiếc giường, nói chính xác, đó là mổ giường bệnh.

Nghe thấy động tĩnh, Diêm Tử Diệp xoay người, khi nhìn thấy An Nhiên ngồi dậy, hắn sải bước đến trước bàn trà, rót một ly nước ấm, đi về phía An Nhiên.

"Gia." Đưa cốc nước trong tay cho cô.

Cổ họng An Nhiên có chút khô, cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi uống một ngụm nước, nhìn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không ngờ một mảnh tối đen.

Trong lòng An Nhiên lộp bộp một tiếng, đã trễ thế này, như vậy cô đã mất tích bao lâu? Hiện tại có phải Lão Soái Ca rất sốt ruột không? Nhất định nhà họ Phó đã rối loạn.

"Chỗ nào?" Cổ họng An Nhiên có chút khàn khàn, tiếng nói dĩ nhiên cũng lãnh trầm (lạnh lùng âm trầm).

Đã ngả bài, đương nhiên cũng không cần nguỵ trang.

"Đây là nơi làm ngài trọng sinh." Khi Diêm Tử Diệp trả lời An Nhiên, tầm mắt không tự chủ nhìn về chiếc giường cắm đầy ống dẫn kia, giường lớn bị một tấm thuỷ tinh thật lớn bao phủ, tầm mắt An Nhiên không nhịn được nhìn người nằm bên trong, nhưng đáy lòng cô xoẹt qua một cảm giác không tốt.

"Diêm Tử Diệp, anh chưa uống thuốc hả? Bệnh tăng thêm rồi?" Bằng không, thế nào càng ngày càng đần độn?

Sắc mặt Diêm Tử Diệp cũng không biến, còn gật đầu nói, "Bệnh rất nặng. Gia, tôi nói rồi, ngài không ở đây, tôi còn làm rất nhiều chuyện điên cuồng."

An Nhiên không có hứng thú đi tìm hiểu hắn làm những gì, trong mười một năm nay, cô cố ý bỏ qua tất cả chuyện của Tần môn, bao gồm toàn bộ động thái của Tần thị, cô không ngừng nói cho chính mình, cô chính là tiểu thư nhà họ Phó, bảo bối của hó Quân Hoàng.

"Gia, đến xem thân thể tôi chuẩn bị cho ngài." Diêm Tử Diệp giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn ngột nhiên đi đến trước mặt An Nhiên, cũng không nguyện ý An Nhiên có để ý hay không, hắn hưng phấn túm lấy An Nhiên, đi về phía chiếc giường được phủ thuỷ tinh.

"Gia, người xem, có phải rất hoàn mỹ hay không?"

Hai mắt An Nhiên buộc chặt!

Cô không thể tin nhìn cô gái nằm trên giường, sau khi tỉ mỉ nhìn gương mặt kia thật lâu, phút chốc An Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói:

"Anh mang người đi chỉnh dung..."

"Người khác làm sao có thể xứng với gương mặt ngài?" Diêm Tử Diệp trực tiếp cắt lời cô, hắn buông cổ tay An Nhiên ra, gần như si mê nhìn người trên giường, "Gia, có phải rất hoàn mỹ không? Mỗi một tế bào trên cơ thể đều là ngài."

Bên trong thuỷ tinh một cô gái có khuôn mặt giống Tần Lam như đúc đang nằm, hai tay cô gái đặt trước ngực, biểu cảm của An Nhiên đạm mạc, nhưng nếukhông phải dụng cụ bên người phát ra từng tiếng động, không có ai cho răngg người này cìn sống.

Chẳng lẽ cô không chết? Chỉ là lkhông cẩn thận linh hồn nhập vào cơ thể hiện tại, Nhưng thân thể của cô bị Diêm Tử Diệp tìm được, rồi tiến hành các loại cấp cứu, cuối cùng cứu về rồi?

An Nhiên ngẫm lại cảm thấy cả người đều hoảng, mặc dù máy bay không nổ mạnh, nhưng ngã từ trên xuống, người có thể không chết sao, huống chi máy bay còn nổ mạnh, nếu cô nhớ không lầm, cô hẳn là rơi xuống đến xác cũng không còn.

An Nhiên có thể xác định, cô gái nằm trên giường kia là thân thể Tần Lam.

"Gia, tôi sẽ làm ngài trở lại trong cơ thể mình." Trong mắt Diêm Tử Diệp hiện lên quang mang làm trong lòng An Nhiên lộp bộp một tiếng.

Cô cười lạnh, "Trở về?"

"Gia, tin tưởng tôi, tôi từng tìm hiểu về tương quan, chỉ cần giết chết thân thể hiện tại của ngài, linh hồn của ngài sẽ trở về trong cơ thể."

"Anh còn muốn giết tôi thêm một lần?" An Nhiên tà tà tựa vào trên thuỷ tinh, cặp mắt đầy giễu cợt và lạnh lùng làm Diêm Tử Diệp đau lòng.

Trong lòng Diêm Tử Diệp hung hăng run lên, hắn không tự chủ được quỳ xuống trước mặt An Nhiên, bao tay màu trắng đã sớm cởi xuống, hắn có đôi tay rất đẹp, nhẹ nhàng ôm cẳng chân An Nhiên, rúc mặt vào.

"Gia, Gia, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi."

"Cút ngay." An Nhiên muốn rút cẳng chân ra, nhưng Diêm Tử Diệp ôm rất chặt, rút cũng không được.

"Gia, tôi làm sao có thể bỏ được ngài đây?" Diêm Tử Diệp gắt gao ôm cẳng chân của cô.

Trong cảm nhận của hắn Gia là hoàn mỹ nhất , trên thế giới này cô chính là độc nhất vô nhị, không ai có thể siêu việt như Gia.


/997

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status