Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 165: Trí Nhớ, Cô Ấy Là Của Cậu (1)

/997


Editor: Norah

Thiện Vũ ba năm trước chỉ có mười bảy tuổi, một năm đó anh vẫn là học sinh trung học, trong một năm cuối cùng chạy nước rút thi tốt nghiệp trung học.

Thiện Vũ mãi mãi đều nhớ rõ ngày đó, ngày đó bầu trời rất xanh, thời tiết rất tốt, anh giống như thường ngày, sau khi tan học được vệ sĩ đưa về nhà.

Nhưng mà ngày đó là một ngày không giống ngày thường.

Thiện Vũ là một đứa nhỏ rất khôn khéo, anh ở phương diện toán học giống như là một thiên tài, anh còn đang đi học trung học, đại học toán học đối với anh mà nói đã là nguyện vọng nhỏ. Anh vẫn luôn rất nghe lời của chị mình, anh biết chuyện chị làm rất nguy hiểm, anh không muốn trở thành gánh nặng của chị, cho nên anh đồng ý tất cả ý kiến chị nói với anh vô điều kiện.

Từ lúc anh bắt đầu có trí nhớ đến nay, Thiện Vũ chính là sinh hoạt trong tầng tầng lớp lớp vòng bảo vệ.

Cho dù là anh đi chỗ nào, xung quanh anh lúc nào cũng có một đoàn người bảo vệ anh, mặc dù bọn họ không có xuất hiện xung quanh anh, nhưng mà anh biết, bọn họ đều ở trong đám người quan sát anh, loại cảm giác này, thật sự không phải là rất tốt.

Dần dần lớn lên anh ao ước tự do, không muốn bị trói buộc lại như vậy, trong ngày đó, anh trốn thoát trong tầm mắt của một đám vệ sĩ, anh giống như điên rồi chạy ở trên đường phố.

Đó là trời hoàng hôn tháng năm, anh vẫn luôn nhớ rõ, ngày đó ráng chiều vô cùng đẹp.

Anh có được tự do cũng không có đi trung tâm thương mại, cũng không có đi khu trò chơi, anh điên cuồng chạy trốn ngay tại mỗi con đường, đến lúc anh đã chạy mệt, đi vào một chỗ bên trong công viên, ngồi xuống ngay tại bên dưới mặt cỏ dưới một cây cổ thụ.

Không có cảm giác bị trói buộc, tốt làm cho trên khóe môi anh vẫn luôn mang theo ý cười.

Mà cô, cũng chính là xuất hiện vào lúc này.

Ngay sau khi anh thấy nắng chiều sắp hạ xuống hoàn toàn, anh biết anh nên về nhà, nếu không thì, chị thật sự sẽ sốt ruột đến điên lên.

Thiện Vũ phủi vụn cỏ trên người, lúc vừa mới định đứng dậy, một bóng dáng thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi xuất hiện ở bên trong tầm mắt của anh.

Quần áo cả người màu đen, tóc dài màu mực được buộc lên thật cao, quần áo cả người chỉnh tề, gương mặt non nớt kia mang theo sự trưởng thành hoàn toàn không nên có, cô nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì.

Cô ngồi xuống ở một bên cây này, đầu dựa ở trên thân cây, đôi mắt khép hờ.

Thiện Vũ liền giống như nhìn đến ngốc, anh xoay xoay cơ thể, ngây ngốc nhìn bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của anh này.

Anh phát hiện lông mi của cô vô cùng dài, rất đẹp.

Bởi vì quan hệ của chị, anh đã gặp không ít người, người đẹp muôn hình muôn vẻ cũng không phải là anh chưa từng thấy qua, nhưng mà không có ai có thể có gương mặt như vậy... đẹp như vậy. Loại khí thế tự nhiên này làm cho anh bất giác liền bị hấp dẫn.

Anh không biết có nên chào hỏi cô hay không, cho tới nay sự dạy dỗ quý ông nói cho anh biết không thể làm ra hành lộng thiếu lễ nghi như vậy, anh tự nói với mình ở dưới đáy lòng phải lập tức rời đi, nhưng mà cơ thể anh giống như bị cố định lại, anh không thể động đậy, tầm mắt nóng bỏng cứ dừng ở trên người của cô như vậy.

Đột nhiên, đôi mắt vốn khép hờ kia mở ra, đôi mắt màu trà kia cứ như bất ngờ rơi vào trong tầm mắt anh.

Anh không tìm ra được từ ngữ hình dung đôi mắt kia, Die nd da nl e q uu ydo n anh chưa từng thấy đôi mắt như vậy, trong đôi mắt kia chứa quá nhiều tình cảm, mà lúc anh còn chưa kịp xem hiểu những tình cảm kia, toàn bộ đều đã tan biến.

"Cái đó... thật thật thật xin lỗi, tôi không phải là..." Thiện Vũ chưa bao giờ biết, mình còn có lúc nói lắp.

Nhưng mà lúc đối mặt với cô, anh vậy mà bắt đầu hồi hộp trước nay chưa từng có, anh vậy mà không biết nên nói cái gì mới tốt.

Đôi mắt màu trà kia nhắm lại lần nữa, rõ ràng bây giờ cô không muốn quan tâm anh này. Thoạt nhìn cô cực kỳ mệt mỏi.

Thiện Vũ không biết nên làm cái gì, anh không biết cô là có ý gì, cô là không thích mình ở đây, hay là hoàn toàn không để tâm...

Anh hồi hộp nắm chặt hai tay, thật vất vả mới lấy dũng khí nói: "Cái đó, tôi cũng muốn ngồi ở chỗ này một chút, cô..."

"Cậu có phiền hay không?" Lời Thiện Vũ còn chưa nói hết, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia liền vang lên.

Trái tim Thiện Vũ lộp bộp một tiếng.

Nữ sinh kia mở mắt lần nữa, chỉ là lần này, trong đôi mắt màu trà kia thấm đầy sự không kiên nhẫn: "Chỗ này lại không phải của tôi, cậu muốn ngồi thì ngồi, cậu nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?"

Trái tim Thiện Vũ nhảy lên bùm bùm rất nhanh, anh vậy mà cảm thấy bộ dạng tức giận của cô vô cùng xinh đẹp.

Thiện Vũ ngay dưới ánh mắt không kiên nhẫn của cô, trực tiếp ngồi xuống ở một bên thân cây, chỉ là lần này anh ngồi không còn tùy ý giống như lúc trước nữa, sống lưng anh rất thẳng tắp, cả người cứng ngắc.

Anh lúc đó, thậm chí ngay cả tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.

Xung quanh đều là yên tĩnh, bên


/997

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status