Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 176 - Moi Tim Móc Phổi

/218


Tất cả những người của tiệc mời tối nay là nhóm làm ăn của Phó Thần Thương, không chỗ nào không bị một màn này làm cho hoảng sợ bối rối(1).

(1) Bối rối: Lúng túng, mất bình tĩnh, cuống lên, không biết làm thế nào.

Chẳng lẽ là quà tặng của ngài tổng giám đốc kia? Cái này cũng quá độc đáo, quá không hợp lẽ thường chứ? Vừa rồi thấy người phụ nữ lấy một tư thế rất hung tàn, mãnh liệt đâm mạnh vào, đâu phải ôm ấp yêu thương, đơn giản là cái đầu như một quả tạ đập tới.

Đợi tất cả mọi người phản ứng kịp sau kinh ngạc, lập tức có một người phụ nữ hét to: Cô kia là ai vậy? Mau gọi bảo vệ!

Phần lớn người trong cuộc sáng suốt đều nhìn thấy, cho nên tất cả không nhúc nhích, ngay cả bản thân Phó Thần Thương cũng không nói chuyện rồi, làm sao đến lượt bọn họ lên tiếng.

Quả nhiên thấy Phó Thần Thương bình tĩnh mà thoải mái vẫy vẫy tay, Không có việc gì. Nữ quan(2)

(2) Nữ quan: Họ có phẩm trật và lương bổng như mệnh nam quan, có nhiệm vụ quản lý hậu cung cung nữ, lại có thể chiếu cố giúp đỡ các Hoàng tử, Hoàng nữ hoặc Vương tử, Vương nữ hay thậm chí các phi tần trong việc giáo dục. =)) Ý chỉ chị giống đàn ông thoy.

Đoàn người liên tục trao đổi ánh mắt đáng ngờ, sau đó tan tác như chim muông.

An Cửu gan lì nắm chặt Tây phục của Phó Thần Thương, nơi huyệt đầu(3) chỉa vào giữa lồng ngực của anh, không nhúc nhích, không dám thở mạnh ra ngoài.

(3) Huyệt đầu: 2 bên góc trán – đầu tạo thành mép tóc, gọi là Đầu Duy (Trung Y Cương Mục).

Bây giờ trong đầu cô chỉ có hai chuyện, một là, đoàn khách bọn họ rời đi chưa? Hai là, làm sao có thể khắc phục hậu quả của cục diện(4) rối rắm này!

(4) Cục diện: tình hình chung của hai hay nhiều bên đối kháng nhau được biểu hiện ra trong một thời gian nhất định.

Lúc đầu cô đang nghĩ đến đau, Phó Thần Thương cũng không nhúc nhích giữ nguyên tư thế mới vừa rồi bị cô đâm vào đè trên tường, ánh mắt rơi ở đầu lông lá của cô, mặc dù ngực bị cô đâm phải rất đau, nhưng đồng thời cũng đâm đầy tim của anh, hơn nữa phản ứng đầu tiên chỉ có đầu của cô đâm có đau hay không?

Từ đầu đến cuối Phó Thần Thương đều không nói một lời, cuối cùng ngay cả cô đâm phải người anh cũng không biết! Chỉ là trực giác(5) nói cho cô biết, anh biết.

(5) Trực giác là một quá trình cho chúng ta khả năng hiểu biết được sự việc một cách trực tiếp mà không cần lý luận phân tích, bắc cầu giữa khoảng cách phần ý thức và tiềm thức của tâm trí cũng như giữa bản năng và lý trí, ngôn ngữ đời thường hay goi là trực giác mách bảo dùng để chỉ việc hành động bất thường theo nội tâm và dự cảm mà không cần lý do. Trực giác còn được gọi là linh tính hay giác quan thứ sáu cho phép ta thấy dược những gì mà năm giác quan khác không thể thấy được cụ thể như linh cảm, cảm nhận,tưởng tượng...hay tất cả những gì thuộc về thế giới vô hình mà năm giác quan còn lại chỉ thấy dược ở thế giới hữu hình, tức là những gì đang tồn tại. Người ta thường hay nói rằng nhiều lần nhờ trực giác mà con người nhiều lần thoát được hiểm nguy.

Thật là đáng chết! Làm gì không nói lời nào? Nói điều gì đó đi!

Gian thương(6) không hổ là gian thương, quả là vô chiêu tanhg hữu chiêu(7).

(6) Gian thương kẻ buôn bán gian lận, trốn tránh pháp luật

(7) Vô chiêu thắng hữu chiêu: Kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại đấy, đánh đâu thắng đấy =.=

Bây giờ cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt nữa!

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, hơi thở của Phó Thần Thương tràn ngập vây quanh cô, đến nỗi đầu óc của cô càng thêm ngu ngốc, cái trán đổ từng tầng một mồ hôi, cuối cùng lúc trước khi mất đi suy nghĩ chậm rãi buông lỏng tay siết quần áo của anh, nhưng mà vẫn cúi đầu, không dám đối mặt với mặt với anh, bởi vì sợ tu hành của mình không đủ bị anh biết tỏng, Cái đó, xin lỗi, đột nhiên vừa rồi đâm phải một người không muốn gặp. . . . . . Cho nên. . . . . . Dưới tình thế cấp bách(8). . . . . Mới có thể làm như vậy. . . . . .Gây rắc rối cho anh rồi. . . . . .

(8) Cấp bách: rất gấp, cần phải được giải quyết ngay.

Người đặc biệt? Trong nháy mắt giọng nói của Phó Thần Thương nén xuống, không khí mới vừa rồi cũng coi như ấm áp giờ phút này chợt lạnh xuống.

An Cửu không hiểu trong câu nói kia chọc phải chỗ nào của anh, Không phải, là người đặc biệt không muốn gặp lại!

Người đặc biệt không muốn gặp lại. . . . . . Thì ra ngoại trừ anh, còn có người khác để em càng không muốn nhìn thấy. . . . . . Dường như nghe giọng nói của Phó Thần Thương lại gắng gượng, cô đơn.

An Cửu đã hoàn toàn mất lời, loại chuyện như vậy cũng phải so đo nặng nhẹ sao? Ngay cả người đặc biệt không muốn gặp lại cũng muốn làm “Nhất” sao?

An Cửu từ từ ngẩng đầu lên, lui về phía sau một bước, xấu hổ gãi gãi đầu, Bây giờ người kia cũng bình thường rồi, khụ khụ, cám ơn, bye bye...”

Nói xong thì chạy.

Ánh mắt sau lưng của Phó Thần Thương như hình với bóng, giữ rất


/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status