Trong đầu có một âm thanh đang nói với anh, ăn luôn cô đi!
Xương cũng không được để dư lại cho người khác…
Cùng lúc đó, hệ thống đèn tín hiệu cảnh báo trong thân thể An Cửu cũng khởi động, gần như lăn một vòng mò đến đầu kia của ghế sa lon.
Phó Thần Thương chống cằm nhìn cô, vật nhỏ tiến bộ rất nhanh, đã hiểu được nhìn sắc mặt đàn ông.
Chỉ có điều, nhìn hiểu thì như thế nào? Chạy thoát được lòng bàn tay của anh sao?
Tròng mắt âm u của Phó Thần Thương nhìn đến cô thấm vào người, An Cửu sờ da gà nổi lên trên cánh tay, bay qua lưng ghế sa lon chạy trốn, “Dù sao sự việc chính là như vậy, anh tin hay không thì tùy, tôi… Tôi đi tắm ngủ!”
Trốn xong lại không yên lòng, tựa vào bên khung cửa cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Tôi đều nói rõ, anh không tức giận chứ?”
Dù thế nào đi nữa anh không nói lời nào cô coi như anh chấp nhận.
An Cửu nghĩ tới, không phải cùng bạn trai (cũ) vào hộp đêm còn tìm được hai em gái ngồi bên mà thôi sao. Không uống rượu, còn chỉ hút một điếu thuốc…
Cái này có gì rất tức giận chứ? Nếu như ngay cả mức độ này cũng tức giận, vậy Tống Hưng Quốc sao sống tới ngày nay được.
An Cửu tự an ủi mình một phen rốt cuộc yên tâm, sau đó vui sướng đi tắm.
Phó Thần Thương một câu cũng không nói, bình tĩnh rất có kiên nhẫn ngồi trên ghế sa lon, chờ dê béo nhỏ tự tắm rửa sạch sẽ đưa đến bên miệng.
An Cửu lề mề tắm hơn một giờ, da cũng chà đỏ, trong đầu vẫn bật còi báo động, vẫn tút tút tút kêu vang, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn, trước khi đi vào vẻ mặt Phó Thần Thương rõ ràng thật bình tĩnh, làm sao lại cứ cảm thấy lo sợ chứ.
Đầu ngón tay ngâm đến nhăn nheo, An Cửu cuối cùng từ trong nước ra ngoài, lau khô thân thể, sấy khô tóc, vẫn hơi không yên lòng, vì vậy bọc khăn tắm nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng tắm ra muốn nhìn Phó Thần Thương đang làm gì, sao không hề có một chút động tĩnh.
Trên ngón tay ứa ra nước đặt lên khóa cửa lạnh như băng, chậm rãi quay 45 độ cùng chiều kim đồng hồ, cửa chợt bị người từ bên ngoài kéo ra, thân thể của cô vốn hoàn toàn dính vào trên cửa, vào lúc này không ổn định trực tiếp xông về phía trước, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ngăn cản quán tính vọt tới trước của cô, tiếp theo thuận thế ôm hông của cô, nhấc lên ném một cái, liền ném cô qua bả vai, cái mông hướng lên, đầu hướng xuống… Động tác liên tiếp lưu loát sinh động như gió nhẹ nước chảy tập luyện vài trăm lần.
“Phó Thần Thương anh hèn hạ!!!” Trong lòng An Cửu hung hăng mắng một câu.
Người này có tâm lý biến thái cái gì? Lại vẫn canh ngoài cửa chờ cô? Một giờ lận! Toàn bộ một giờ! Làm ơn ngài có thể có điểm hạn cuối không?
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, giãy giụa đến khăn tắm trên người rơi xuống đất, một chiếc quần lót duy nhất cũng bị xé, sau đó là cà vạt màu xám xanh bạc, áo khoác âu phục màu đen…
Phó Thần Thương dùng chân khép cửa phòng, ném cô lên trên giường, cởi áo sơ mi dây lưng của mình…
An Cửu bò dậy định chạy, anh cũng không ngăn cản, đợi khi cô chạy đến cửa xoay khóa cửa thì mới không nhanh không chậm ôm hông của cô một phát kéo vào trong ngực, lui về phía sau hai người cùng nhau ngã tới trên giường.
Một lộn nhào, thân thể lửa nóng giống như tòa núi nhỏ đè ép lấy cô đến gió thổi không lọt, ngón tay vạch ra thăm dò vào qua loa làm gì đã chuẩn bị, sưng to vận thế chờ phát động mài mấy cái ở cửa vào trắng nõn, đầu tiên là chen một đầu vào, tiếp theo giữ hông của cô chôn vào toàn bộ, không có bất kỳ tạm dừng nào liền bắt đầu nội dung sâu sắc dày đặc như mưa rơi.
An Cửu như cá cong người lên, chợt níu chặt ga giường, vừa đau lại căng bị căng đến khó chịu không thôi, vì vậy từng chút từng chút co lên, Phó Thần Thương chỉ thấy cô trốn, đợi cô trốn thật nhanh sắp thoát khỏi liền túm hông của cô nặng nề đè xuống dưới…
“Ừ a…” Thoáng chốc gần như đánh bay hồn cô, lời mắng đến khóe miệng biến thành cầu khẩn thở không ra hơi, “Chậm… Phó Thần Thương anh chậm một chút…”
Cúi người dùng đầu cọ chăn mỏng cô che ở trên người ra, đợi thỏ trắng nhỏ đáng yêu nhảy bật ra ngoài liền há miệng ngậm lấy, động tác phía dưới thân cũng không ngừng, bàn tay to nhét vào mông thịt mềm mại của cô gần như hút tay của anh vào, nâng eo, co mông, cái sau nặng hơn cái trước…
“Thoải mái không?” Anh hừ nhẹ, giọng điệu muốn ăn đòn ta đây lấy ơn báo oán.
Thân thể An Cửu theo động tác đụng chạm của anh đung đưa trên dưới, cắn răng nghiến lợi, “Thoải mái cái đầu anh! Viết chì loại 0.2 chứa được ngòi chì loại 0.5 sao?”
“Tôi coi như em đang khen ngợi tôi.”
“Khen ngợi anh không nhân tính sao? Khốn kiếp sao không chen gẫy anh chứ?”
“Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Anh không có tôi có!”
Tâm tình của Phó Thần Thương hiển nhiên thay đổi tốt một chút, chỉ khẽ cười một tiếng, lật cô ra đè sau lưng rồi tiếp tục, bên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang quan hệ hòa hợp gắn bó khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai, tốc độ dây dưa càng lúc càng nhanh đến thân thể của cô gần như bốc cháy.
Sau khi chấm dứt, người kia cũng không ra ngoài, cứ như vậy đè ở trên người cô, chờ thứ ở trong cơ thể nàng từ từ khôi phục căng to, liền rút ra thay đổi một kiểu khác tiếp tục. An Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Vui vẻ thì làm, không vui vẻ cũng muốn làm, trừng phạt thì làm, phần thưởng cũng muốn làm, cầm thú, tôi còn là học sinh cấp ba! Anh không thể tiết chế chút?”
Nhìn thân thể mê người phía dưới, Phó Thần Thương không biết hối cải chút nào, “Bảo bối, nếu như vậy tôi còn nhịn được, đó chính là không bằng cầm thú, lại nói, em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Già! Nữa! Cũng! Chưa! Bằng! Anh!”
“Già nữa cũng chỉnh động được em!”
“Không phải nói không thể ảnh hưởng tới việc học tập của tôi sao? Ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú!”
“Ngày mai thứ bảy.”
“Thứ bảy cũng phải học thêm.”
“Học thêm vào buổi chiều.”
“Anh căn bản chính là tính toán tốt đi!”
…
Chuyện ngày hôm nay đã dạy An Cửu một đạo lý, đáng sợ hơn sói xám lớn chính là sói xám lớn có tính nhẫn nại tùy thời mà động.
Sáng ngày hôm sau, An Cửu giống như làm động tác gập bụng cả ngày, toàn thân đau nhức eo cũng không thẳng lên được, người kia lại sớm rời giường, tươi cười rạng rỡ, giày Tây, ăn mặc rực rỡ hẳn lên, lóng lánh đến mức có thể trực tiếp đi làm chú rể trong hôn lễ.
An Cửu thò đầu ra, ánh mắt như hình với bóng nhìn chằm chằm sau lưng của anh, “Anh đi đâu?”
“Đứa bé không nên hỏi chuyện của người lớn.”
“Dựa vào cái gì chỉ cho anh quản tôi, tôi không thể để ý tới anh! Anh đi đâu, đi gặp ai, nam hay nữ vậy, khi nào trở lại?” An Cửu nhất quyết không tha.
Phó Thần Thương xoay người, đi tới ngồi ở mép giường, An Cửu lập tức không có tiền đồ lăn một vòng rúc vào trong góc.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, “Chín giờ sáng, tổ chức họp báo với phóng viên về thành lập tập đoàn Thịnh Thế; mười hai giờ trưa, nhân viên cao cấp của công ty liên hoan; tám giờ tối, tiệc rượu kỷ niệm tròn năm mươi năm của truyền thông Tụ Tinh…”
An Cửu nghe anh kiên nhẫn thông báo hành trình với mình, vẻ mặt ngượng ngùng, tại sao anh chất vấn mình chính là nên có, mình quản anh khỉ gió gì lại giống như cố tình gây sự. Không công bằng!
“Nhớ dậy ăn điểm tâm, phải nghe lời cô giáo Mạnh nói.”
“Biết rồi.”
“Đúng rồi, nhìn thật kỹ cái này một chút.” Phó Thần Thương bỏ lại tờ giấy A4, sau đó nghênh ngang rời đi.
An Cửu ngơ ngác nhìn những chữ đẹp mắt trên giấy kia, sau đó sắc mặt càng ngày càng đen, vo nó thành một cục ném ra ngoài.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng ba ngàn. Hút thuốc lá – năm trăm, uống rượu – một ngàn, một chữ thô tục – ba trăm, gặp riêng đàn ông – ba ngàn. —— chưa xong còn tiếp, bảo lưu quyền giải thích cuối cùng về mỗi tháng Tống Hưng Quốc sẽ cho cô mấy vạn tiền tiêu vặt, chỉ cho ba ngàn còn chưa tính, chiếu theo cách thức khấu trừ kia, cô còn được cho bao nhiêu? Còn có cái gì mà quyền giải thích cuối cùng, đó là thủ đoạn mà bọn gian thương mới có thể sử dụng!
Cô giáo Mạnh là giáo viên già về hưu của Thịnh Cẩn, năm nay năm mươi chín tuổi, năm mươi lăm tuổi về hưu, sau khi về hưu không thể tiếp tục nhàn rỗi, vẫn như cũ phát huy nhiệt lượng dư thừa.
Cô giáo Mạnh dạy ba mươi năm số học, làm chủ nhiệm lớp dẫn dắt tốt nghiệp mười sáu năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, người bình thường cũng không mời được, chứ đừng nói Tống An Cửu học sinh dốt thầy trò cả trường Thịnh Cẩn đều biết. An Cửu học lớp mười lớp mười một lớp mười hai khi chưa học lại cô giáo Mạnh vẫn còn, lúc ấy bà dạy khối khác, hai người không có qua lại gì, nhưng mà cô giáo Mạnh nhất định biết cái tên Tống
Xương cũng không được để dư lại cho người khác…
Cùng lúc đó, hệ thống đèn tín hiệu cảnh báo trong thân thể An Cửu cũng khởi động, gần như lăn một vòng mò đến đầu kia của ghế sa lon.
Phó Thần Thương chống cằm nhìn cô, vật nhỏ tiến bộ rất nhanh, đã hiểu được nhìn sắc mặt đàn ông.
Chỉ có điều, nhìn hiểu thì như thế nào? Chạy thoát được lòng bàn tay của anh sao?
Tròng mắt âm u của Phó Thần Thương nhìn đến cô thấm vào người, An Cửu sờ da gà nổi lên trên cánh tay, bay qua lưng ghế sa lon chạy trốn, “Dù sao sự việc chính là như vậy, anh tin hay không thì tùy, tôi… Tôi đi tắm ngủ!”
Trốn xong lại không yên lòng, tựa vào bên khung cửa cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Tôi đều nói rõ, anh không tức giận chứ?”
Dù thế nào đi nữa anh không nói lời nào cô coi như anh chấp nhận.
An Cửu nghĩ tới, không phải cùng bạn trai (cũ) vào hộp đêm còn tìm được hai em gái ngồi bên mà thôi sao. Không uống rượu, còn chỉ hút một điếu thuốc…
Cái này có gì rất tức giận chứ? Nếu như ngay cả mức độ này cũng tức giận, vậy Tống Hưng Quốc sao sống tới ngày nay được.
An Cửu tự an ủi mình một phen rốt cuộc yên tâm, sau đó vui sướng đi tắm.
Phó Thần Thương một câu cũng không nói, bình tĩnh rất có kiên nhẫn ngồi trên ghế sa lon, chờ dê béo nhỏ tự tắm rửa sạch sẽ đưa đến bên miệng.
An Cửu lề mề tắm hơn một giờ, da cũng chà đỏ, trong đầu vẫn bật còi báo động, vẫn tút tút tút kêu vang, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn, trước khi đi vào vẻ mặt Phó Thần Thương rõ ràng thật bình tĩnh, làm sao lại cứ cảm thấy lo sợ chứ.
Đầu ngón tay ngâm đến nhăn nheo, An Cửu cuối cùng từ trong nước ra ngoài, lau khô thân thể, sấy khô tóc, vẫn hơi không yên lòng, vì vậy bọc khăn tắm nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng tắm ra muốn nhìn Phó Thần Thương đang làm gì, sao không hề có một chút động tĩnh.
Trên ngón tay ứa ra nước đặt lên khóa cửa lạnh như băng, chậm rãi quay 45 độ cùng chiều kim đồng hồ, cửa chợt bị người từ bên ngoài kéo ra, thân thể của cô vốn hoàn toàn dính vào trên cửa, vào lúc này không ổn định trực tiếp xông về phía trước, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ngăn cản quán tính vọt tới trước của cô, tiếp theo thuận thế ôm hông của cô, nhấc lên ném một cái, liền ném cô qua bả vai, cái mông hướng lên, đầu hướng xuống… Động tác liên tiếp lưu loát sinh động như gió nhẹ nước chảy tập luyện vài trăm lần.
“Phó Thần Thương anh hèn hạ!!!” Trong lòng An Cửu hung hăng mắng một câu.
Người này có tâm lý biến thái cái gì? Lại vẫn canh ngoài cửa chờ cô? Một giờ lận! Toàn bộ một giờ! Làm ơn ngài có thể có điểm hạn cuối không?
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, giãy giụa đến khăn tắm trên người rơi xuống đất, một chiếc quần lót duy nhất cũng bị xé, sau đó là cà vạt màu xám xanh bạc, áo khoác âu phục màu đen…
Phó Thần Thương dùng chân khép cửa phòng, ném cô lên trên giường, cởi áo sơ mi dây lưng của mình…
An Cửu bò dậy định chạy, anh cũng không ngăn cản, đợi khi cô chạy đến cửa xoay khóa cửa thì mới không nhanh không chậm ôm hông của cô một phát kéo vào trong ngực, lui về phía sau hai người cùng nhau ngã tới trên giường.
Một lộn nhào, thân thể lửa nóng giống như tòa núi nhỏ đè ép lấy cô đến gió thổi không lọt, ngón tay vạch ra thăm dò vào qua loa làm gì đã chuẩn bị, sưng to vận thế chờ phát động mài mấy cái ở cửa vào trắng nõn, đầu tiên là chen một đầu vào, tiếp theo giữ hông của cô chôn vào toàn bộ, không có bất kỳ tạm dừng nào liền bắt đầu nội dung sâu sắc dày đặc như mưa rơi.
An Cửu như cá cong người lên, chợt níu chặt ga giường, vừa đau lại căng bị căng đến khó chịu không thôi, vì vậy từng chút từng chút co lên, Phó Thần Thương chỉ thấy cô trốn, đợi cô trốn thật nhanh sắp thoát khỏi liền túm hông của cô nặng nề đè xuống dưới…
“Ừ a…” Thoáng chốc gần như đánh bay hồn cô, lời mắng đến khóe miệng biến thành cầu khẩn thở không ra hơi, “Chậm… Phó Thần Thương anh chậm một chút…”
Cúi người dùng đầu cọ chăn mỏng cô che ở trên người ra, đợi thỏ trắng nhỏ đáng yêu nhảy bật ra ngoài liền há miệng ngậm lấy, động tác phía dưới thân cũng không ngừng, bàn tay to nhét vào mông thịt mềm mại của cô gần như hút tay của anh vào, nâng eo, co mông, cái sau nặng hơn cái trước…
“Thoải mái không?” Anh hừ nhẹ, giọng điệu muốn ăn đòn ta đây lấy ơn báo oán.
Thân thể An Cửu theo động tác đụng chạm của anh đung đưa trên dưới, cắn răng nghiến lợi, “Thoải mái cái đầu anh! Viết chì loại 0.2 chứa được ngòi chì loại 0.5 sao?”
“Tôi coi như em đang khen ngợi tôi.”
“Khen ngợi anh không nhân tính sao? Khốn kiếp sao không chen gẫy anh chứ?”
“Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Anh không có tôi có!”
Tâm tình của Phó Thần Thương hiển nhiên thay đổi tốt một chút, chỉ khẽ cười một tiếng, lật cô ra đè sau lưng rồi tiếp tục, bên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang quan hệ hòa hợp gắn bó khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai, tốc độ dây dưa càng lúc càng nhanh đến thân thể của cô gần như bốc cháy.
Sau khi chấm dứt, người kia cũng không ra ngoài, cứ như vậy đè ở trên người cô, chờ thứ ở trong cơ thể nàng từ từ khôi phục căng to, liền rút ra thay đổi một kiểu khác tiếp tục. An Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Vui vẻ thì làm, không vui vẻ cũng muốn làm, trừng phạt thì làm, phần thưởng cũng muốn làm, cầm thú, tôi còn là học sinh cấp ba! Anh không thể tiết chế chút?”
Nhìn thân thể mê người phía dưới, Phó Thần Thương không biết hối cải chút nào, “Bảo bối, nếu như vậy tôi còn nhịn được, đó chính là không bằng cầm thú, lại nói, em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Già! Nữa! Cũng! Chưa! Bằng! Anh!”
“Già nữa cũng chỉnh động được em!”
“Không phải nói không thể ảnh hưởng tới việc học tập của tôi sao? Ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú!”
“Ngày mai thứ bảy.”
“Thứ bảy cũng phải học thêm.”
“Học thêm vào buổi chiều.”
“Anh căn bản chính là tính toán tốt đi!”
…
Chuyện ngày hôm nay đã dạy An Cửu một đạo lý, đáng sợ hơn sói xám lớn chính là sói xám lớn có tính nhẫn nại tùy thời mà động.
Sáng ngày hôm sau, An Cửu giống như làm động tác gập bụng cả ngày, toàn thân đau nhức eo cũng không thẳng lên được, người kia lại sớm rời giường, tươi cười rạng rỡ, giày Tây, ăn mặc rực rỡ hẳn lên, lóng lánh đến mức có thể trực tiếp đi làm chú rể trong hôn lễ.
An Cửu thò đầu ra, ánh mắt như hình với bóng nhìn chằm chằm sau lưng của anh, “Anh đi đâu?”
“Đứa bé không nên hỏi chuyện của người lớn.”
“Dựa vào cái gì chỉ cho anh quản tôi, tôi không thể để ý tới anh! Anh đi đâu, đi gặp ai, nam hay nữ vậy, khi nào trở lại?” An Cửu nhất quyết không tha.
Phó Thần Thương xoay người, đi tới ngồi ở mép giường, An Cửu lập tức không có tiền đồ lăn một vòng rúc vào trong góc.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, “Chín giờ sáng, tổ chức họp báo với phóng viên về thành lập tập đoàn Thịnh Thế; mười hai giờ trưa, nhân viên cao cấp của công ty liên hoan; tám giờ tối, tiệc rượu kỷ niệm tròn năm mươi năm của truyền thông Tụ Tinh…”
An Cửu nghe anh kiên nhẫn thông báo hành trình với mình, vẻ mặt ngượng ngùng, tại sao anh chất vấn mình chính là nên có, mình quản anh khỉ gió gì lại giống như cố tình gây sự. Không công bằng!
“Nhớ dậy ăn điểm tâm, phải nghe lời cô giáo Mạnh nói.”
“Biết rồi.”
“Đúng rồi, nhìn thật kỹ cái này một chút.” Phó Thần Thương bỏ lại tờ giấy A4, sau đó nghênh ngang rời đi.
An Cửu ngơ ngác nhìn những chữ đẹp mắt trên giấy kia, sau đó sắc mặt càng ngày càng đen, vo nó thành một cục ném ra ngoài.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng ba ngàn. Hút thuốc lá – năm trăm, uống rượu – một ngàn, một chữ thô tục – ba trăm, gặp riêng đàn ông – ba ngàn. —— chưa xong còn tiếp, bảo lưu quyền giải thích cuối cùng về mỗi tháng Tống Hưng Quốc sẽ cho cô mấy vạn tiền tiêu vặt, chỉ cho ba ngàn còn chưa tính, chiếu theo cách thức khấu trừ kia, cô còn được cho bao nhiêu? Còn có cái gì mà quyền giải thích cuối cùng, đó là thủ đoạn mà bọn gian thương mới có thể sử dụng!
Cô giáo Mạnh là giáo viên già về hưu của Thịnh Cẩn, năm nay năm mươi chín tuổi, năm mươi lăm tuổi về hưu, sau khi về hưu không thể tiếp tục nhàn rỗi, vẫn như cũ phát huy nhiệt lượng dư thừa.
Cô giáo Mạnh dạy ba mươi năm số học, làm chủ nhiệm lớp dẫn dắt tốt nghiệp mười sáu năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, người bình thường cũng không mời được, chứ đừng nói Tống An Cửu học sinh dốt thầy trò cả trường Thịnh Cẩn đều biết. An Cửu học lớp mười lớp mười một lớp mười hai khi chưa học lại cô giáo Mạnh vẫn còn, lúc ấy bà dạy khối khác, hai người không có qua lại gì, nhưng mà cô giáo Mạnh nhất định biết cái tên Tống
/218
|