Chương 1: (1)
Một tòa biệt thự lộng lẫy nguy nga ở Đài Nam, trong hoa viên của biệt thự, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, đang ngồi trên ghế mây, cúi thấp đầu, lật sách trên tay, cách đó không xa, hai bóng người đang từ từ đi tới.
"Vị kia chính là Tam Tiểu Thư Đồng gia ." Quản gia của Đồng gia nói.
"Ừ." Đan Triết Điển gật đầu.
Quản gia dẫn Đan Triết Điển đi tới, đi đến chỗ cô gái trước mặt, bóng đen bao phủ lên bộ sách, làm khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, mắt cô sáng bừng, giống như nói lời tâm tình, cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận cong lên càng thêm thân thiết, giống vậy ánh trăng trên bầu trời.
"Quản gia." Đồng Tử Tuyền lên tiếng nói, âm thanh trong trẻo như hoàng oanh, mắt chăm chú nhìn mặt quản gia, nhìn khẩu hình miệng của quản gia.
Quản gia cười gật đầu một cái, nói chậm rãi rõ ràng: "Tiểu thư, lão gia mời vệ sĩ tới."
"Thật sao?" Đồng Tử Tuyền gật đầu một cái, nghiêng đầu, cầm máy trợ thính nhỏ trên bàn uống trà lên, thuần thục mang vào, "Thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu."
Quản gia nghiêng người, lúc này cô mới nhìn rõ người đàn ông sau lưng quản gia, "Chào anh."
"Chào Đồng tiểu thư , tôi là Đan Triết Điển." Đan Triết Điển điềm tĩnh nhìn cô, trong mắt trong trẻo không có chút hỗn tạp.
Đồng Tử Tuyền xấu hổ cười cười, người vệ sĩ này hoàn toàn khác với mấy người vệ sĩ trước kia, người bình thường khi mới gặp cô, hoặc nhiều hoặc ít bởi vì nhà cô, dung mạo của cô mà có lòng toan tính, nhưng khi biết thính lực của cô có vấn đề, cũng sẽ giả dối mỉm cười.
Nhưng anh ta không có, đây là lần đầu tiên, một người xa lạ có thể thản nhiên đối mặt với cô như vậy, không có khinh miệt, không có tiếc hận, không có gì cả.
Kể từ sau khi về nước, Đồng Tử Tuyền vẫn ở nhà sáng tác, thỉnh thoảng sẽ mở triển lãm tranh, có thể nói là tùy tính chí cực, nhưng cô thỉnh thoảng cũng cần phải đi ra ngoài kích thích linh cảm, tìm kiếm tư liệu sống mới.
Nhưng gan cô thật sự rất nhỏ, thường ngày đều là người thân đi cùng, ở nước ngoài sinh hoạt mấy năm này, cũng là chị cả cố ý bay đến nước ngoài cùng với cô, không thể không nói, cô thật sự là một đóa hoa trong nhà kính.
Mặc dù rất đáng xấu hổ, nhưng cô thật sự phải thừa nhận, cô đã quen cuộc sống như thế, cô chỉ nghĩ sống ở chỗ mình quen thuộc, xung quanh có người mình quen. Cô có lúc cũng sẽ tự ti, bởi vì tai của mình bị khiếm khuyết, nhưng cô không nổi giận, chỉ là có lúc ánh mắt của người ngoài, ít nhiều cũng sẽ làm cô không được tự nhiên.
Đây chính là lí do cô muốn tìm một vệ sĩ, mà không phải một bảo mẫu, bảo mẫu chỉ hầu hạ, mà vệ sĩ mới có thể bảo vệ được cô, vừa giữ được khoảng cách của cô với những người kia.
"Đan tiên sinh, thật ra thì công việc của anh rất đơn giản, chỉ cần lúc tôi đi ra ngoài bảo vệ tôi là được." Hệ thống an ninh của biệt thự Đồng gia dĩ nhiên là không cần lo ngại , "Nếu như có cần, tôi sẽ thông báo cho anh."
"Đồng tiểu thư, tôi nghĩ, cô có một chút hiểu lầm, ý của Đồng tiên sinh là muốn tôi đợi lệnh bất cứ lúc nào, đi theo bảo vệ cô." Tiếc chữ như vàng người đàn ông mở miệng giải thích.
"Anh có phải nghĩ sai rồi hay không?" Nụ cười trên mặt Đồng Tử Tuyền biến mất, việc này cùng suy nghĩ của cô có điều không hợp.
" Trong hợp đồng đã viết rõ các điều khoản." Đan Triết Điển nhìn nụ cười của cô gái nhỏ đã biến mất.
"Ừ, nhất định là sai rồi, quản gia. . . . . ." Đồng Tử Tuyền quay đầu hướng quản gia nhờ giúp đỡ.
"Tiểu thư, để tôi đi gọi điện thoại hỏi lão gia một chút." Quản gia trả lời.
"Ừ." Đồng Tử Tuyền gật đầu, đưa mắt nhìn quản gia rời đi.
Đợi cô quay đầu lại, mới phát hiện giờ phút này vườn hoa chỉ còn lại hai người bọn họ, cô lập tức trở nên câu nệ, cô chưa từng ở cùng một chỗ với đàn ông không quá một giờ, nên không khỏi khẩn trương nắm tay.
Mới vừa rồi bởi vì quản gia ở đây, cô sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô, cô liền không được tự nhiên, cô cảm thấy bên trái có một ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở trên người của mình, anh ta đang nhìn cái gì?
Đồng Tử Tuyền miễn cưỡng lên tinh thần, nhìn sang, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt nhìn rất quen mắt, không lịch sự suy tư hỏi "Đan tiên sinh, có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?"
Đơn Triết Điển ánh mắt u ám dừng lại ở trên người của cô một lúc lâu, mới kiên định chậm rãi nói: "Không có."
"Ha ha, thật sao?" Một nửa là nghi ngờ, một nửa là muốn giảm bớt không khí kỳ quái giữa bọn họ, kết quả lời của anh làm Đồng Tử Tuyền càng thêm không biết mình nên nói gì.
Lúc này, vừa đúng lúc quản gia trở lại, cung kính nói: "Tam Tiểu Thư, lão gia nói bất cứ chuyện gì cũng đã giao phó xuống, theo như ý Đan tiên sinh mà làm."
Đồng Tử Tuyền có chút kinh ngạc về cách làm của ba, nhưng cô không biểu hiện ra, chỉ nở nụ cười, "Nếu là như vậy, vậy hãy sắp xếp Đan tiên sinh ở phòng khách đi."
"Dạ, Tam Tiểu Thư."
Trừ cô ra, phụ nữ Đồng gia ai nấy đều có công việc, chị cả và chị hai giúp ba chuyện công ty, mẹ của cô đã qua đời nhiều năm trước.
"Đan tiên sinh, mời đi bên này."
"Công việc của tôi từ khi tôi bước vào Đồng gia đã bắt đầu rồi." Đan Triết Điển nói.
Anh ta là có ý gì? Nói là anh ta bây giờ đã bắt đầu bảo vệ cô?
Đồng Tử Tuyền nhìn anh một cái, cũng không nói gì nhiều, nếu ba đã quyết định như vậy, cô cũng không tiện phản bác, chỉ nói: "Vậy làm phiền Đan tiên sinh rồi."
Đan Triết Điển đứng thẳng, giữ một khoảng cách với cô.
Áp lực vì bị nhìn chằm chằm tạm lắng xuống, Đồng Tử Tuyền len lén thở một hơi, người đàn ông này khí thế thật lớn, tuyệt không như những người vệ sĩ trước kia.
"Tam Tiểu Thư, vậy tôi đi trước." Quản gia lui xuống.
Mà Đồng Tử Tuyền không có đọc sách nhàn hạ thoải mái, vì vậy cầm sách lên rời hoa viên, định trở về phòng ngủ trưa, "Đan tiên sinh, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, anh tùy ý đi."
Chưa bao giờ bị người theo sát bên bảo vệ như thế , Đồng Tử Tuyền cảm thấy rất không được tự nhiên, động một chút là muốn giao phó chuyện, cô thật không có thói quen này, cô không cần như vậy, ở Đồng gia, cô là người tự do nhất, nhưng bây giờ, cô thế nào cảm giác Đồng gia trở thành nhà tù bắt giam cô đây?
Ôm mọi suy tư, ở trên giường trằn trọc một lát, Đồng Tử Tuyền dần dần buồn ngủ.
Ngủ một giấc trưa ngon lành, Đồng Tử Tuyền vừa mở cửa, nhất thời liền sửng sờ , "Đan tiên sinh,anh. . . . . ."
Anh ta vẫn đợi cô ở cửa, không hề rời đi sao?
Đan Triết Điển hướng về phía cô lễ độ gật đầu
"Tôi vừa rồi đã nói, Đan tiên sinh, anh có thể đi làm chuyện của mình." Cô ngủ có thể xảy ra chuyện gì đây? Đồng Tử Tuyền nhíu mày lại, vô cùng nghi ngờ.
Trước kia cô cũng có vệ sĩ, nhưng những vệ sĩ kia chỉ là bảo vệ cô lúc ra ngoài mà thôi, nhưng bây giờ. . . . . .
Cô cảm thấy mình cần nói chuyện với ba một chút.
Đan Triết Điển không nói gì, tóc của anh ngắn đến không thể ngắn nữa, lộ ra trán đầy đặn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, mũi rất thẳng, môi mỏng khẽ mím môi, cũng mang theo chút ít tàn nhẫn.
Người bình thường nhìn anh ta, cũng không dám chọc giận anh ta, anh ta tuyệt đối là một người không cho phép người khác khiêu khích, ai dám chọc giận anh ta, cô cảm thấy người kia sẽ bị đánh rất thảm.
"Đồng tiểu thư, cô không cần lo lắng cho tôi." Âm thanh của anh lành lạnh như nước suối.
Anh ta một người sống sờ sờ như vậy, cô có thể không để ý sao? Tai của cô nghe không rõ, chứ không phải mắt mù nha!
Đồng Tử Tuyền theo bản năng sờ sờ tai của mình, đây là việc xảy ra ngoài ý muốn khi còn bé, bởi vì Đồng gia giàu có, khiến cho một số người nảy sinh ý đồ xấu, bắt cóc cô, cô sợ đến khóc lớn đại náo, bị đánh một trận tàn nhẫn, thính lực tai trái bị tên bắt cóc đánh mà mất đi.
Cuối cùng cô bình an trở về, nhưng tâm hồn bị tổn thương, cũng bởi vì nguyên nhân này, trong nhà mọi người đều đem cô thành tiểu công chúa mà cưng chiều, nhưng cưng chiều nhiều hơn nữa cũng không đổi lại sức khỏe cho cô.
Bọn họ có thể tưởng tượng được loại cảm giác đó sao? Một tai nghe thấy, một tai lại nghe không thấy, thật giống như cô đang sống ở hai thế giới.
"Đồng tiểu thư?"
"À? Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Đồng Tử Tuyền bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đáy mắt còn sót lại sự yếu ớt, "Tôi. . . . . ."
"Đồng tiểu thư, nếu như tôi quấy rầy cô, tôi rất xin lỗi, nhưng đây công việc của tôi." Đan Triết Điển nói.
Đồng Tử Tuyền lắc đầu, "Anh không có quấy rầy tôi, tôi chỉ là không có thói quen này."
Đan Triết Điển hiểu ý gật đầu.
"Tử Tuyền, chị đã trở về!" Người còn chưa tới, âm thanh đã truyền tới, chị hai của Đồng Tử Tuyền, Đồng Tử Lâm hỏa tốc chạy lên lầu hai.
"Hai. . . . . .chị hai?" Còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Đồng Tử Lâm hung hăng ôm vào trong lòng, Đồng Tử Tuyền thiếu chút nữa thì đau sốc hông.
"Em gái, người ta rất nhớ em nha!" Đồng Tử Lâm kêu to.
"Chị hai." Đồng Tử Tuyền rất bất đắc dĩ, nghĩ đến Đan Triết Điển vẫn còn ở bên cạnh, càng thêm ngượng ngùng, "Chị hai, có người."
Đồng Tử Lâm lúc này mới chú ý tới Đan Triết Điển, nhìn anh một cái.
"Ồ!" Đồng Tử Lâm khoa trương phát ra tiếng thán phục, "Anh. . . . . ."
"Chị hai, anh ta là vệ sĩ ba tìm làm cho em." Đồng Tử Tuyền nhắc nhở.
"Vệ sĩ?" Thú vị liếc anh ta một cái, Đồng Tử Lâm không có ý tốt tăng thêm giọng điệu.
"Đúng nha." Chị hai thật kỳ quái.
Đồng Tử Tuyền không hiểu chị hai tại sao lại nhìn Đan Triết Điển như vậy, "Chị hai, hai người biết nhau à?"
/4
|