Hôm nay,hai ông bà lão nhà họ Đỗ vừa mới du lịch nước ngoài trở về liền nảy ra ý kiến mới, mời hai con và vợ chồng mình cùng nhau đi ra ngoài dùng cơm, bởi vì con dâu lớn trước mắt còn ở nước ngoài, cho nên tham dự cũng chỉ có một người là Đông Ánh Thần, cô nói xong với Đỗ Thiên Hải, chờ hắn tan việc sẽ tới công ty đón cô cùng đi bữa tiệc.
“Em mặc như vậy đi ăn cơm sao?” Vừa lên xe, Đỗ Thiên Hải liền ngó chừng trên quần áo trên người cô, hơn nữa còn là màu xám ,trang điểm đơn giản, thoạt nhìn thật sự rất cẩn trọng, như muốn đi nói chuyện làm ăn.
“Em hôm nay tương đối bận rộn, không có thời gian trở về thay.”Cô có chút ngượng ngùng nói, biết mình ăn mặc như vậy có chút không thích hợp, bất quá tại vì buổi trưa mới nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng không kịp chuẩn bị thay đổi quần áo, mới vừa rồi còn tạm thời hủy bỏ một cuộc hội nghị.
“Anh không có nói em phải về nhà đổi lại.” Hắn cười nói, đạp xuống chân ga, chạy nhanh đi.
Trên đường, xe còn chưa đến phòng ăn, liền dừng lại bên đường.
“Tại sao dừng xe?”
“Để thay quần áo.” Hắn nói xong cũng xuống xe, đi qua bên kia thay cô mở cửa xe.
Cô vốn là có chút đầu mối, cho đến cùng hắn đi tới một cửa hàng bán trang phục, mới phát hiện dụng ý của hắn.
“Không cần như vậy đâu ,mua một bộ quần áo mới sao, hơn nữa hiện tại đã đã hơn bảy giờ,cha mẹ có thể nhanh đến phòng ăn.” Cô cảm thấy không có cần thiết lãng phí số tiền này, huống chi hẹn bảy giờ rưỡi ăn cơm, cũng không nên để cho trưởng bối chờ bọn hắn.
“Không tốn bao nhiêu thời gian, nơi này cách phòng ăn vừa không xa, hơn nữa anh bảo đảm anh ta nhất định họ sẽ đến trễ hơn chúng ta.” Hắn đối với công việc thất thuờng có lòng tin, hắn hiện tại khẳng định ngay cả cửa phòng làm việc cũng còn không có bước ra, tuyệt đối là vượt qua bảy giờ rưỡi mới có thể đến phòng ăn.
“Nhưng mà. . . . . .” Cô vẫn là cảm thấy không có này cần thiết,của hàng trang phục này nhìn cũng không hợp mắt.
“Đừng nên cự tuyệt tâm ý của ông xã” Hắn không để cho cô có cơ hội nói chuyện, hắn ôm eo của cô đi vào trong tiệm,cô dè đặt đứng ở chỗ này do dự, ngược lại lãng phí thời gian.
Vừa vào cửa tiệm, hắn lập tức muốn nhân viên cửa hàng chọn giúp cô mấy bộ quần áo thích hợp, kêu cô đi thử,còn mình thì đi đến khu nghỉ ngơi bên kia đợi chờ.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách lớn tới cửa, dĩ nhiên cũng rất nhiệt tình chiêu đãi hai người.
“Tiểu thư, quần áo này hợp với cô lắm, mời cô từ từ mặc thử, có cái gì cần phục vụ cứ nói một tiếng.” Nhân viên cửa hàng đưa cô sáu, bảy bộ quần áo, một mực cung kính đưa Đông Ánh Thần vào trong phòng thay quần áo rộng rãi.
Cô gật đầu, để cho nhân viên cửa hàng thay cô kéo rèm vải, chuẩn bị thay quần áo.
Thay một bộ phóng khoáng bằng bạc,cô nhìn thấy trong kính hoàn toàn không giống mình, trong lòng có cảm giác vui sướng, cảm giác được vui vẻ khi “con gái vui mừng vì được người khác phái tặng”, nhất là nghĩ tới đây là Đỗ Thiên Hải muốn tặng quần áo cho cô, xuất phát từ tâm ý của hắn, hơn những quần áo này số tiền cứ tăng lên. Mỗi lần đổi lại một bộ, khóe miệng của cô liền không tự chủ giương lên, mang theo nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Đến bộ quần áo thứ tư, bởi vì nét c8át hết sức vừa người, khóa kéo sau lưng làm cho cô khó kéo lên,kéo được một nửa liền quyết định tìm nhân viên cửa hàng giúp đỡ.
Cô nhẹ hô một tiếng, bên ngoài không có trả lời, cho nên cô liều mình đi ra màn che đi tìm nhân viên cửa hàng, dù sao mấy khu vực quanh đây cũng là phòng thay quần áo, nhân viên cửa hàng có lẽ không đi xa.
Quả nhiên,cô vừa đi đến nơi khúc quanh liền nghe được hai nhân viên cửa hàng đang nói chuyện ——
“Những quần áo này cằm cho vị tiểu thư kia mặc thử, tôi ở lại đi giúp cô ấy chọn một trang sức.” Một vị nhân viên cửa hàng vừa chọn lấy mấy quần áo đưa tới đây.
“Đỗ tiên sinh thật là một ngừơi đàn ông hào phóng, mỗi lần đưa bạn gái đến , cũng mua nhiều quần áo như vậy đưa cho các cô.” Vị này nhân viên cửa hàng nhận lấy quần áo lúc vừa nói.
“Đúng vậy, hiện tại kinh tế kinh tế đình trệ, giống như hắn loại xài tiền ở trên người bạn gái càng ngày càng ít. Bất quá chưa có cô gái nào đối với hắn khách khí , nếu không tiền thưởng của chúng ta sẽ phải thiếu một hơn phân nửa.” Vị kia nhân viên cửa hàng cố ý đè thấp âm lượng, lấy khẩu khí vui vẻ nói.
Vị này nhân viên cửa hàng cười gật đầu phụ họa, nhưng ngay sau đó giọng nói cũng nhốn nháo lên
“Em mặc như vậy đi ăn cơm sao?” Vừa lên xe, Đỗ Thiên Hải liền ngó chừng trên quần áo trên người cô, hơn nữa còn là màu xám ,trang điểm đơn giản, thoạt nhìn thật sự rất cẩn trọng, như muốn đi nói chuyện làm ăn.
“Em hôm nay tương đối bận rộn, không có thời gian trở về thay.”Cô có chút ngượng ngùng nói, biết mình ăn mặc như vậy có chút không thích hợp, bất quá tại vì buổi trưa mới nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng không kịp chuẩn bị thay đổi quần áo, mới vừa rồi còn tạm thời hủy bỏ một cuộc hội nghị.
“Anh không có nói em phải về nhà đổi lại.” Hắn cười nói, đạp xuống chân ga, chạy nhanh đi.
Trên đường, xe còn chưa đến phòng ăn, liền dừng lại bên đường.
“Tại sao dừng xe?”
“Để thay quần áo.” Hắn nói xong cũng xuống xe, đi qua bên kia thay cô mở cửa xe.
Cô vốn là có chút đầu mối, cho đến cùng hắn đi tới một cửa hàng bán trang phục, mới phát hiện dụng ý của hắn.
“Không cần như vậy đâu ,mua một bộ quần áo mới sao, hơn nữa hiện tại đã đã hơn bảy giờ,cha mẹ có thể nhanh đến phòng ăn.” Cô cảm thấy không có cần thiết lãng phí số tiền này, huống chi hẹn bảy giờ rưỡi ăn cơm, cũng không nên để cho trưởng bối chờ bọn hắn.
“Không tốn bao nhiêu thời gian, nơi này cách phòng ăn vừa không xa, hơn nữa anh bảo đảm anh ta nhất định họ sẽ đến trễ hơn chúng ta.” Hắn đối với công việc thất thuờng có lòng tin, hắn hiện tại khẳng định ngay cả cửa phòng làm việc cũng còn không có bước ra, tuyệt đối là vượt qua bảy giờ rưỡi mới có thể đến phòng ăn.
“Nhưng mà. . . . . .” Cô vẫn là cảm thấy không có này cần thiết,của hàng trang phục này nhìn cũng không hợp mắt.
“Đừng nên cự tuyệt tâm ý của ông xã” Hắn không để cho cô có cơ hội nói chuyện, hắn ôm eo của cô đi vào trong tiệm,cô dè đặt đứng ở chỗ này do dự, ngược lại lãng phí thời gian.
Vừa vào cửa tiệm, hắn lập tức muốn nhân viên cửa hàng chọn giúp cô mấy bộ quần áo thích hợp, kêu cô đi thử,còn mình thì đi đến khu nghỉ ngơi bên kia đợi chờ.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách lớn tới cửa, dĩ nhiên cũng rất nhiệt tình chiêu đãi hai người.
“Tiểu thư, quần áo này hợp với cô lắm, mời cô từ từ mặc thử, có cái gì cần phục vụ cứ nói một tiếng.” Nhân viên cửa hàng đưa cô sáu, bảy bộ quần áo, một mực cung kính đưa Đông Ánh Thần vào trong phòng thay quần áo rộng rãi.
Cô gật đầu, để cho nhân viên cửa hàng thay cô kéo rèm vải, chuẩn bị thay quần áo.
Thay một bộ phóng khoáng bằng bạc,cô nhìn thấy trong kính hoàn toàn không giống mình, trong lòng có cảm giác vui sướng, cảm giác được vui vẻ khi “con gái vui mừng vì được người khác phái tặng”, nhất là nghĩ tới đây là Đỗ Thiên Hải muốn tặng quần áo cho cô, xuất phát từ tâm ý của hắn, hơn những quần áo này số tiền cứ tăng lên. Mỗi lần đổi lại một bộ, khóe miệng của cô liền không tự chủ giương lên, mang theo nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Đến bộ quần áo thứ tư, bởi vì nét c8át hết sức vừa người, khóa kéo sau lưng làm cho cô khó kéo lên,kéo được một nửa liền quyết định tìm nhân viên cửa hàng giúp đỡ.
Cô nhẹ hô một tiếng, bên ngoài không có trả lời, cho nên cô liều mình đi ra màn che đi tìm nhân viên cửa hàng, dù sao mấy khu vực quanh đây cũng là phòng thay quần áo, nhân viên cửa hàng có lẽ không đi xa.
Quả nhiên,cô vừa đi đến nơi khúc quanh liền nghe được hai nhân viên cửa hàng đang nói chuyện ——
“Những quần áo này cằm cho vị tiểu thư kia mặc thử, tôi ở lại đi giúp cô ấy chọn một trang sức.” Một vị nhân viên cửa hàng vừa chọn lấy mấy quần áo đưa tới đây.
“Đỗ tiên sinh thật là một ngừơi đàn ông hào phóng, mỗi lần đưa bạn gái đến , cũng mua nhiều quần áo như vậy đưa cho các cô.” Vị này nhân viên cửa hàng nhận lấy quần áo lúc vừa nói.
“Đúng vậy, hiện tại kinh tế kinh tế đình trệ, giống như hắn loại xài tiền ở trên người bạn gái càng ngày càng ít. Bất quá chưa có cô gái nào đối với hắn khách khí , nếu không tiền thưởng của chúng ta sẽ phải thiếu một hơn phân nửa.” Vị kia nhân viên cửa hàng cố ý đè thấp âm lượng, lấy khẩu khí vui vẻ nói.
Vị này nhân viên cửa hàng cười gật đầu phụ họa, nhưng ngay sau đó giọng nói cũng nhốn nháo lên
/49
|