Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 102: chương 33

/102


Ross tức giận nhìn cô gái nhỏ trước mặt không che giấu chút nhạo báng nào, giận đến mức nghiến răng.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Mạc Bảo Bối, Ross chỉ có thể lựa chọn vươn tay, yêu thương siết chặt khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Bảo Bối, cũng cười theo. Không có cách nào, bị chính vợ mình chế nhạo có thể nói gì đây.

Nằm trên giường ba ngày, cũng phải truyền nước ba ngày. Lúc này Mạc Bảo Bối mới từ từ khoẻ lại, vết thương sau lưng cũng tốt đến không khác biệt lắm.

Ba ngày nay, Mạc Bảo Bối vẫn ở trong cung điện hoàng gia, mặc dù không hề ra khỏi phòng, nhưng ngắm nhìn phong cảnh và đủ loại danh gia trân quý trong nhà cũng đủ để Mạc Bảo Bối giết thời gian rồi.

Một tối ngày kia, Ross vừa hết hội nghị trong cung vua trở lại.

Mạc Bảo Bối đã nằm lỳ trên giường nhắm mắt dưỡng thần rồi.

Nhỏ giọng hỏi thăm Louise tình hình Mạc Bảo Bối hôm nay thế nào, biết được Mạc Bảo Bối đã có thể bắt đầu ăn thức ăn nửa lỏng, lúc này Ross mới an tâm một chút.

Kéo cà vạt, nhanh chóng sửa sang mình cho sạch sẽ, Ross rón rén đến gần Mạc Bảo Bối.

- Uh, đã về rồi. - Mắt Mạc Bảo Bối không mở ra, quen thuộc ôm Ross, sau đó từ từ cọ xát chọn vị trí tốt, thoải mái nằm trên người Ross. Một tuần lễ tới nay, sau lưng Mạc Bảo Bối không thể đụng vào đồ, nằm ngủ thiếp đi nếu như sau đó không ai thấy sẽ lật người trong giấc ngủ, cho nên chỉ có thể nằm ngủ trên người Ross.

Vừa bắt đầu, Mạc Bảo Bối rất không quen, một là cảm thấy hô hấp không thông thuận, cái khác chính là tiếp xúc thân thể thân mật làm cho cô ngượng ngùng, nhưng hiện tại cô tập mãi thành thói quen rồi.

- Về rồi, hôm nay tốt hơn nhiều, trước khi về anh đã hỏi bác sĩ, ngày mai có thể về nhà. - Thật ra thì cũng không phải Mạc Bảo Bối sinh bệnh gì nặng, chỉ là mất cân bằng vi khuẩn đường dạ dày thôi, để sát trùng hoàn toàn nên chuyền thuốc tiêu viêm ba ngày.

Ba ngày nay, nguyên tắc gần đây của Ross là phải mau xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sau đó có thể đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà mình.

- Về nhà? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Ross.

- Uh, về nhà. - Anh thích nhà của mình, ấm áp, hạnh phúc.

- À, em cho rằng anh ở đây. Em thấy Louise các chị ấy đối với anh đều rất quen thuộc, thì ra anh còn có nhà của anh. - Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm, cô thật sự không nghĩ tới.

- Cũng là nhà của em. - Ross dịu dàng vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối. Nhà, đó là hạnh phúc và khát vọng anh theo đuổi cả đời, rốt cuộc bây giờ anh đã tìm được.

Nhẹ nhàng hôn xuống mặt Mạc Bảo Bối một nụ hôn, Ross yêu thích không buông tay nắm lấy gương mặt của Mạc Bảo Bối, tiếp tục hôn nhẹ hoặc hôn sâu.

Mạc Bảo Bối giống như một con mèo nhỏ, thoải mái mặc cho Ross khẽ hôn nụ hôn ấm nóng xuống, cô thích loại cảm giác này.

- Đồ ăn khuya của tiểu thư tới. - Có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi vào, Louise nhẹ nhàng kêu lên.

Ở khung cảnh yên tĩnh êm dịu này, một tiếng đã đủ kéo thần chí Mạc Bảo Bối về, khẽ đẩy Ross.

Ross ảo não nhìn Mạc Bảo Bối, anh đang hôn hăng say cứ như vậy bị đẩy ra, nhưng lại không nỡ tức giận.

Cầm tạp chí địa lý đang xem dở lên, Mạc Bảo Bối lóe lên một tia sáng ở trước mặt Ross.

- Em muốn đi một nơi. - Mạc Bảo Bối chỉ vào một bức ảnh, đó là một cái hồ, chung quanh đều là quần đảo, nước hồ màu xanh lam và xanh biếc, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Mạc Bảo Bối vẫn tình hữu độc chung(*) đối với sơn thủy, thích các quang cảnh tự nhiên khác nhau, cho nên cô thích du lịch, mà lần này tới một đất nước giống như mộng ảo, làm sao cô có thể bỏ qua cái hồ nhất xinh đẹp chứ.

(*) Tình hữu độc chung: hàm ý tiếp xúc lâu ngày nảy sinh tình cảm

Hồ nước vì chảy ngược chậm chạp khác thường mà không giống với con sông, lại vì không phát sinh liên hệ trực tiếp với biển cả mà không phải giống biển. Dưới ảnh hưởng điều kiện tự nhiên ở lưu vực sông hình thành hồ nước. Nước hồ và vật chất trong nước hỗ trợ lẫn nhau, tương tác lẫn nhau, khiến cho hồ không ngừng phát sinh thay đổi.

Hồ đẹp nhất Mạc Bảo Bối từng đi là ở Trung Quốc, cũng là hồ lớn nhất Trung Quốc. Lúc ấy là ở hồ Namtso Tây Tạng. Độ cao mực nước là 4718 mét, diện tích toàn mặt hồ từ 1000 mét vuông trở lên, là hồ cao nhất so với mực nước biển.

Nhưng hồ trước mắt này hiển nhiên xinh đẹp và lãng mạn hơn.

Hơn nữa các cùng lân cận có rất nhiều quần đảo, cô còn có thể thuận tiện lên một hòn đảo ở vài ngày, cảm nhận sự dung hợp của thiên nhiên và nước.

- Được. - Ross nhìn một chút, đồng ý.

Bất luận Mạc Bảo Bối muốn đi nơi nào, anh đều sẽ đồng ý.

Mạc Bảo Bối mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Ross, giống như một con mèo con đáng thương.

- Sao vậy? - Ross vuốt đầu Mạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi, trong lời nói đều là ý cưng chìu.

- Chúng ta có thể đi vào ngày mai không? - Mạc Bảo Bối đã không thể chờ đợi.

- Em còn chưa về nhà mà, về nhà trước đi. - Ross muốn cho Mạc Bảo Bối xem nhà mình, so sánh cẩn thận nhà của anh, anh muốn cùng Mạc Bảo Bối chia sẻ không khí một gia đình.

Mạc Bảo Bối tính toán thời gian, làm sao còn chờ được, cô sẽ rất nhanh phải đi học, không đi chơi nữa cũng không có thời gian, dù sao nhà vẫn ở đó, lúc nào trở về cũng được, nhà cũng sẽ không mọc chân mà chạy.

Mạc Bảo Bối để thuyết phục được Ross, không nói hai lời, bò dậy, giạng chân trên người Ross, hung hăng hôn xuống môi Ross.

Ross bị động chống hai tay trên giường, ngước đầu cùng với Mạc Bảo Bối hôn kích tình.

Cạy hàm răng Ross ra, Mạc Bảo Bối không kịp chờ đợi duỗi đầu lưỡi đi vào, giống như một con cá con nhỏ linh hoạt, bơi qua bơi lại trong khoang miệng Ross.

- Ưm. . . . . . - Ross nắm chặt ga giường, một tay đỡ hông của Mạc Bảo Bối.

Cho đến khi Mạc Bảo Bối cảm giác Ross đã bị mình khơi dậy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể, lúc này mới độc ác đẩy Ross ra, nhảy ra xa.

Ross kinh ngạc nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, nện giường một cái, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Bảo Bối.

- Tới đây! - Ross ngoắc ngoắc tay về phía Mạc Bảo Bối.

- Không muốn, ăn khuya em còn chưa ăn đấy, đói bụng rồi. - Mạc Bảo Bối nhàn nhã đi về phía đồ ăn khuya của cô, không để ý tới Ross khổ sở.

- Ngoan, đợi lát nữa anh cho em ăn. – Giọng Ross đã bắt đầu nặng nề rồi, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, sau khi trải qua một phen cô gái mình yêu cố ý dẫn dụ, làm sao anh có thể như không có việc gì coi chuyện gì cũng chưa hề xảy ra?

Không thể!

- Em sẽ không, anh muốn để em cho anh ăn no không kém chứ gì? - Mạc Bảo Bối cầm thìa, từ từ uống tổ yến của cô.

- Em. . . . . . – Sao Ross lại không biết cô gái nhỏ chơi trò gì, đơn giản chính là vì chơi.

- Được, ngày mai sẽ đi chơi. - Khẽ cắn răng, Ross nói.

- Hì hì. - Mạc Bảo Bối mừng rỡ để tổ yến xuống. Cô vốn cũng không đói, một ngày ăn bảy bữa ăn, chuyện gì cũng không phải làm nằm lỳ trên giường chuyền thuốc, cô mới không cần ăn khuya.

Vừa đúng, tối hôm nay để cô làm chút vận động đi.

/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status