" Lão Bạch, dạo này U Minh bận lắm sao?" Lăng U dạo bờ sông Vong Xuyên không quay đầu hỏi Bạch Vô Thường.
" Người của Thiên giới sắp tới, Diêm Vương đại nhân thân là người đứng đầu, bận chút cũng là đương nhiên." Bạch Vô Thường vỗ vai cô an ủi một chút.
Lăng U khẽ quay đầu nhìn điện Diêm Vương phía xa, dạo này anh không đến chỗ cô nữa khiến cô có chút hụt hẫng. Nhưng thấy Bạch Vô Thường nói vậy, Lăng U chỉ có thể đè nén cảm giác khó chịu trong lòng mà dạo một vòng U Minh.
Bạch Vô Thường đi chậm một bước nhìn bóng lưng Lăng U được người hầu đỡ đi, không hiểu sao hắn thấy sự cô đơn lẻ loi trong cô. Hắc Vô Thường cũng đột nhiên bận đến kỳ lạ, hắn có hỏi lại vội vàng chuyển chủ đề khiến nghi ngờ trong lòng lại cao hơn.
Lăng U đi đến cầu Nại Hà, xa xa có thể nhìn thấy một rừng Mạn Châu Sa Hoa đỏ chói. Hoa Bỉ Ngạn, có hoa không có lá, có lá không có hoa, hoa và lá không bao giờ gặp nhau, đời đời bỏ lỡ nhau. Kiếp trước cô rất ghét loài hoa này, vì nó tượng trưng cho sự chia lìa, giờ lại thấy Bỉ Ngạn thật sự rất đẹp.
Lăng U thở dài một tiếng định cất bước quay lại, bỗng nhiên một tên quỷ sai dẫn theo một linh hồn đi tới. Quỷ sai thấy Lăng U vội vàng ấn linh hồn kia cùng quỳ xuống, Diêm Vương đại nhân nói thấy Lăng U như thể thấy anh, vô cùng tôn quý.
" Lăng U?" giọng nói có phần kích động vang lên.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, đôi mắt to tròn của Lăng U liền híp lại. Linh hồn đang quỳ kia cư nhiên là bạn trai giả tạo kiếp trước của cô. Xem ra là vừa bị bắt xuống đây.
" Phí Thành? Cuối cùng anh cũng chết." giọng nói hờ hững của Lăng U vang lên.
" Lăng U, thật sự là em. Em chưa đầu thai là muốn đợi anh sao?" Phí Thành không để ý đến thái độ của Lăng U,chỉ biết kích động đứng dậy nhào đến chỗ cô.
" Hỗn xược, tiểu Lăng U là người ngươi có thể chạm vào sao?" Bạch Vô Thường vừa nhấc tay một cái, Phí Thành lập tức bay ngã ra đằng sau.
Lăng U nhếch môi cười nhạt một tiếng. Đợi? Kiếp trước cô đợi hắn không biết bao nhiêu năm, đợi hắn học hành hoàn chỉnh, đợi hắn làm việc thăng quan tiến chức, đợi hắn có đủ thực lực đến Lăng gia cầu hôn cô. Đến khi hắn có tất thảy mọi thứ, hắn lại hãm hại cô. Tuổi xuân kiếp trước của cô, đều vì hắn mà hao phí.
" Đợi anh? Tôi đúng là đang đợi anh để có thể tận mắt nhìn thấy....... anh bị quả báo."
" Người của Thiên giới sắp tới, Diêm Vương đại nhân thân là người đứng đầu, bận chút cũng là đương nhiên." Bạch Vô Thường vỗ vai cô an ủi một chút.
Lăng U khẽ quay đầu nhìn điện Diêm Vương phía xa, dạo này anh không đến chỗ cô nữa khiến cô có chút hụt hẫng. Nhưng thấy Bạch Vô Thường nói vậy, Lăng U chỉ có thể đè nén cảm giác khó chịu trong lòng mà dạo một vòng U Minh.
Bạch Vô Thường đi chậm một bước nhìn bóng lưng Lăng U được người hầu đỡ đi, không hiểu sao hắn thấy sự cô đơn lẻ loi trong cô. Hắc Vô Thường cũng đột nhiên bận đến kỳ lạ, hắn có hỏi lại vội vàng chuyển chủ đề khiến nghi ngờ trong lòng lại cao hơn.
Lăng U đi đến cầu Nại Hà, xa xa có thể nhìn thấy một rừng Mạn Châu Sa Hoa đỏ chói. Hoa Bỉ Ngạn, có hoa không có lá, có lá không có hoa, hoa và lá không bao giờ gặp nhau, đời đời bỏ lỡ nhau. Kiếp trước cô rất ghét loài hoa này, vì nó tượng trưng cho sự chia lìa, giờ lại thấy Bỉ Ngạn thật sự rất đẹp.
Lăng U thở dài một tiếng định cất bước quay lại, bỗng nhiên một tên quỷ sai dẫn theo một linh hồn đi tới. Quỷ sai thấy Lăng U vội vàng ấn linh hồn kia cùng quỳ xuống, Diêm Vương đại nhân nói thấy Lăng U như thể thấy anh, vô cùng tôn quý.
" Lăng U?" giọng nói có phần kích động vang lên.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, đôi mắt to tròn của Lăng U liền híp lại. Linh hồn đang quỳ kia cư nhiên là bạn trai giả tạo kiếp trước của cô. Xem ra là vừa bị bắt xuống đây.
" Phí Thành? Cuối cùng anh cũng chết." giọng nói hờ hững của Lăng U vang lên.
" Lăng U, thật sự là em. Em chưa đầu thai là muốn đợi anh sao?" Phí Thành không để ý đến thái độ của Lăng U,chỉ biết kích động đứng dậy nhào đến chỗ cô.
" Hỗn xược, tiểu Lăng U là người ngươi có thể chạm vào sao?" Bạch Vô Thường vừa nhấc tay một cái, Phí Thành lập tức bay ngã ra đằng sau.
Lăng U nhếch môi cười nhạt một tiếng. Đợi? Kiếp trước cô đợi hắn không biết bao nhiêu năm, đợi hắn học hành hoàn chỉnh, đợi hắn làm việc thăng quan tiến chức, đợi hắn có đủ thực lực đến Lăng gia cầu hôn cô. Đến khi hắn có tất thảy mọi thứ, hắn lại hãm hại cô. Tuổi xuân kiếp trước của cô, đều vì hắn mà hao phí.
" Đợi anh? Tôi đúng là đang đợi anh để có thể tận mắt nhìn thấy....... anh bị quả báo."
/106
|