" Quân Bạch Dật, ba cho con 3s để mở cửa." mới sáng sớm, giọng nói tức giận của anh đã vang lên.
Quân Mạc Phàm ngủ dậy đã thấy con trai ăn mặc chỉnh tề ngồi ăn sáng. Vừa thắc mắc vừa vào nhà vệ sinh, không ngờ nhóc con chết tiệt lại dám khoá trái cửa nhốt anh ở bên trong, nói thế nào cũng không chịu mở.
" Vậy papa mau hứa hôm nay sẽ để mami chơi với con đi." Bạch Dật cầm chìa khoá dựa người vào cửa hí hửng nói.
" Mau mở cửa ra." anh gằn giọng nói.
".........."
" Quân Bạch Dật?"
"..........."
" Quân Bạch Dật, con còn ngoài đấy không?"
RẦM.........cánh cửa gỗ lập tức bị đánh sập thành mảnh vụn. Nhưng vì lực quá mạnh nên bức tường nhà vệ sinh cũng bị thủng một lỗ to. Sau lớp bụi, Quân Mạc Phàm khuôn mặt đen xì méo mó đi ra ngoài. Con hư tại mẹ quả nhiên không sai, tính cách của nhóc con hoàn toàn không một chút giống anh. Nhất định phải uốn nắn lại cả hai mẹ con nhà này.
Quân Bạch Dật sau khi bị từ chối phũ phàng liền quay mông đi thẳng xuống tầng 1 đợi cô đến. Hôm nay nó đã lên sẵn kế hoạch đi chơi cả ngày với cô, nhất định cô sẽ rất vui vẻ.
" Ơ Tiểu Dật, boss đâu?" Bạch Vô Thường từ ngoài đi vào vừa nhìn thấy nhóc con liền tò mò hỏi. Mọi lần đều là boss dẫn nó đi xuống giao tận tay cho anh ta rồi mới lên làm việc. Sao hôm nay lại chỉ thấy có một mình?
" Chú Bạch, chú mau đi đi, đừng làm phiền cháu. Thật mất hứng!" Bạch Dật quay đầu xua tay muốn đuổi người.
Bạch Vô Thường khóc thầm trong lòng, hồi nó còn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu y như cô bao nhiêu, giờ lại đáng ghét giống ba nó bất nhiêu. Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần anh ta đến nhóc con đều vui vẻ chạy đến ôm lấy anh ta, thậm chí ngoài boss ra chỉ có mình anh ta dỗ được nó nín khóc, giờ thì hay rồi, ngay cả nhìn nó cũng chê phiền. Trái tim yếu đuối của anh ta lập tức tan nát thành trăm mảnh.
" A!" Bạch Vô Thường đang thương tâm nghe thấy nhóc con kêu lên liền quay lại thì thấy nó ngồi nghiêm túc khuôn mặt ngoan hiền khác hẳn bộ mặt ghét bỏ lúc nhìn anh ta.
" Bạch trợ lý, buổi sáng tốt lành." Lăng U một thân xanh lam mát mẻ đi tới chào hỏi.
" Tiểu Lăng U, hôm nay cô đi thật sớm." Bạch Vô Thường cũng cười đáp lại. Thì ra là nhìn thấy cô nên mới như vậy, sự khác biệt thật sự quá lớn.
Bạch Dật mở to đôi mắt long lanh nhìn cô. Papa bị nhốt rồi, hôm nay mami sẽ là của nó. Lăng U chào hỏi Bạch Vô Thường xong mới nhìn thấy nó đang ngồi một bên nhìn hai người, Bạch Vô Thường to quá che hết nó nên cô mới không nhìn thấy.
" Tiểu Dật, sao cháu lại ngồi đây?" Lăng U tiến đến xoa đầu nó vui vẻ hỏi.
" Dạ, papa nói hôm nay mami sẽ là của con." Bạch Dật cũng vui vẻ không kém.
Bàn tay xoa đầu nó cứng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, cô mới làm thư ký được một hôm, nay lại quay lại làm bảo mẫu bất đắc dĩ sao? Cô không muốn!!!!!
Quân Mạc Phàm ngủ dậy đã thấy con trai ăn mặc chỉnh tề ngồi ăn sáng. Vừa thắc mắc vừa vào nhà vệ sinh, không ngờ nhóc con chết tiệt lại dám khoá trái cửa nhốt anh ở bên trong, nói thế nào cũng không chịu mở.
" Vậy papa mau hứa hôm nay sẽ để mami chơi với con đi." Bạch Dật cầm chìa khoá dựa người vào cửa hí hửng nói.
" Mau mở cửa ra." anh gằn giọng nói.
".........."
" Quân Bạch Dật?"
"..........."
" Quân Bạch Dật, con còn ngoài đấy không?"
RẦM.........cánh cửa gỗ lập tức bị đánh sập thành mảnh vụn. Nhưng vì lực quá mạnh nên bức tường nhà vệ sinh cũng bị thủng một lỗ to. Sau lớp bụi, Quân Mạc Phàm khuôn mặt đen xì méo mó đi ra ngoài. Con hư tại mẹ quả nhiên không sai, tính cách của nhóc con hoàn toàn không một chút giống anh. Nhất định phải uốn nắn lại cả hai mẹ con nhà này.
Quân Bạch Dật sau khi bị từ chối phũ phàng liền quay mông đi thẳng xuống tầng 1 đợi cô đến. Hôm nay nó đã lên sẵn kế hoạch đi chơi cả ngày với cô, nhất định cô sẽ rất vui vẻ.
" Ơ Tiểu Dật, boss đâu?" Bạch Vô Thường từ ngoài đi vào vừa nhìn thấy nhóc con liền tò mò hỏi. Mọi lần đều là boss dẫn nó đi xuống giao tận tay cho anh ta rồi mới lên làm việc. Sao hôm nay lại chỉ thấy có một mình?
" Chú Bạch, chú mau đi đi, đừng làm phiền cháu. Thật mất hứng!" Bạch Dật quay đầu xua tay muốn đuổi người.
Bạch Vô Thường khóc thầm trong lòng, hồi nó còn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu y như cô bao nhiêu, giờ lại đáng ghét giống ba nó bất nhiêu. Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần anh ta đến nhóc con đều vui vẻ chạy đến ôm lấy anh ta, thậm chí ngoài boss ra chỉ có mình anh ta dỗ được nó nín khóc, giờ thì hay rồi, ngay cả nhìn nó cũng chê phiền. Trái tim yếu đuối của anh ta lập tức tan nát thành trăm mảnh.
" A!" Bạch Vô Thường đang thương tâm nghe thấy nhóc con kêu lên liền quay lại thì thấy nó ngồi nghiêm túc khuôn mặt ngoan hiền khác hẳn bộ mặt ghét bỏ lúc nhìn anh ta.
" Bạch trợ lý, buổi sáng tốt lành." Lăng U một thân xanh lam mát mẻ đi tới chào hỏi.
" Tiểu Lăng U, hôm nay cô đi thật sớm." Bạch Vô Thường cũng cười đáp lại. Thì ra là nhìn thấy cô nên mới như vậy, sự khác biệt thật sự quá lớn.
Bạch Dật mở to đôi mắt long lanh nhìn cô. Papa bị nhốt rồi, hôm nay mami sẽ là của nó. Lăng U chào hỏi Bạch Vô Thường xong mới nhìn thấy nó đang ngồi một bên nhìn hai người, Bạch Vô Thường to quá che hết nó nên cô mới không nhìn thấy.
" Tiểu Dật, sao cháu lại ngồi đây?" Lăng U tiến đến xoa đầu nó vui vẻ hỏi.
" Dạ, papa nói hôm nay mami sẽ là của con." Bạch Dật cũng vui vẻ không kém.
Bàn tay xoa đầu nó cứng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, cô mới làm thư ký được một hôm, nay lại quay lại làm bảo mẫu bất đắc dĩ sao? Cô không muốn!!!!!
/106
|