" Nào nào, Tiểu Phàm, ăn cái này đi."
" Tiểu Phàm, cái này rất ngon, ăn nhiều một chút."
" Tiểu Phàm, cái này là món tủ của cô đấy, con ăn thử xem."
"........."
Lăng U cắn đũa nhìn mẹ cô liên tục gắp thức ăn cho anh. Mẹ cô không phải người dễ tính, ngay cả ba cũng có lúc sợ mẹ, vậy mà anh lại thuần hoá nhanh như vậy, đã có thể khiến cho mẹ cô quên mất hai đứa con này.
" Lăng U, anh có cảm giác chúng ta là được nhặt về." anh trai cô Lăng Thiên ghé sát tai cô thì thầm.
Lăng U chán nản thở dài, từ nhỏ ba mẹ đã nghiêm khắc với hai anh em, đặc biệt là anh trai cô. Vì thừa kế sự nghiệp của ba, Lăng Thiên đã phải học tập hơn người, bù lại ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân.
Quân Mạc Phàm nhìn bát đã đầy thức ăn, lại quay qua thấy cô đang hậm hực cắn đũa liền gắp miếng cá đã được gỡ sạch xương cho cô. Ba mẹ cô thấy vậy đều cười ẩn ý, cực kỳ vừa lòng với cậu con rể này.
Bên kia, Ninh Thư sau khi thấy anh đồng ý liền lập tức về nhà tìm ba mẹ của mình. Ngày mai chính là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ cô ta, Ninh Thư chính là muốn anh xuất hiện giống như bọn họ là một gia đình.
" Ba, ngày mai Phàm sẽ đến chúc ba mẹ."
" Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ đi ăn nhà hàng sao?" Lãnh Hải nhíu mày nói.
" Con chỉ thuận miệng nói, là anh ấy tự muốn đến. Ba, hay chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà đi." Ninh Thư làm nũng ôm lấy tay ba cô ta.
" Ông xã, như vậy cũng được mà." mẹ cô ta thấy con gái năn nỉ mãi liền không đành lòng nói đỡ.
" Cứ như vậy đi."
Ninh Thư cười thật tươi chạy lên phòng. Chỉ cần sắp xếp cho đám nhà báo một chút, anh nhất định sẽ thuộc về cô ta.
Cả ngày hôm sau, Lăng U vùi đầu vào công việc thư ký. Cô có thể nhìn thấy sự bất mãn của một số người trong công ti với cô. Cũng đã có vài lời đồn rằng cô câu dẫn boss để leo lên chức vụ này, nếu không một người bằng cấp bình thường như cô sao có thể. Thậm chí ngay cả Bạch Dật cũng bị lôi vào vụ này, họ nói cô ếm bùa nên nhóc con cao ngạo mới thích cô gọi cô là mami. Lăng U nghĩ mà thấy nực cười, nếu có thể cô cũng muốn ếm bùa bọn hơn để bọn họ gọi cô là mẹ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lăng U liếc mắt nhìn, cư nhiên là boss gọi, cô vội vàng nghe máy.
" Xuống hầm để xe, tôi đợi em."
Chỉ một câu rồi cúp máy, Lăng U ngơ ngác nghe theo anh đi xuống hầm để xe. Còn chưa hiểu chuyện gì cô đã bị anh mở cửa xe tống vào rồi phóng đi.
" Tiểu Phàm, cái này rất ngon, ăn nhiều một chút."
" Tiểu Phàm, cái này là món tủ của cô đấy, con ăn thử xem."
"........."
Lăng U cắn đũa nhìn mẹ cô liên tục gắp thức ăn cho anh. Mẹ cô không phải người dễ tính, ngay cả ba cũng có lúc sợ mẹ, vậy mà anh lại thuần hoá nhanh như vậy, đã có thể khiến cho mẹ cô quên mất hai đứa con này.
" Lăng U, anh có cảm giác chúng ta là được nhặt về." anh trai cô Lăng Thiên ghé sát tai cô thì thầm.
Lăng U chán nản thở dài, từ nhỏ ba mẹ đã nghiêm khắc với hai anh em, đặc biệt là anh trai cô. Vì thừa kế sự nghiệp của ba, Lăng Thiên đã phải học tập hơn người, bù lại ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân.
Quân Mạc Phàm nhìn bát đã đầy thức ăn, lại quay qua thấy cô đang hậm hực cắn đũa liền gắp miếng cá đã được gỡ sạch xương cho cô. Ba mẹ cô thấy vậy đều cười ẩn ý, cực kỳ vừa lòng với cậu con rể này.
Bên kia, Ninh Thư sau khi thấy anh đồng ý liền lập tức về nhà tìm ba mẹ của mình. Ngày mai chính là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ cô ta, Ninh Thư chính là muốn anh xuất hiện giống như bọn họ là một gia đình.
" Ba, ngày mai Phàm sẽ đến chúc ba mẹ."
" Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ đi ăn nhà hàng sao?" Lãnh Hải nhíu mày nói.
" Con chỉ thuận miệng nói, là anh ấy tự muốn đến. Ba, hay chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà đi." Ninh Thư làm nũng ôm lấy tay ba cô ta.
" Ông xã, như vậy cũng được mà." mẹ cô ta thấy con gái năn nỉ mãi liền không đành lòng nói đỡ.
" Cứ như vậy đi."
Ninh Thư cười thật tươi chạy lên phòng. Chỉ cần sắp xếp cho đám nhà báo một chút, anh nhất định sẽ thuộc về cô ta.
Cả ngày hôm sau, Lăng U vùi đầu vào công việc thư ký. Cô có thể nhìn thấy sự bất mãn của một số người trong công ti với cô. Cũng đã có vài lời đồn rằng cô câu dẫn boss để leo lên chức vụ này, nếu không một người bằng cấp bình thường như cô sao có thể. Thậm chí ngay cả Bạch Dật cũng bị lôi vào vụ này, họ nói cô ếm bùa nên nhóc con cao ngạo mới thích cô gọi cô là mami. Lăng U nghĩ mà thấy nực cười, nếu có thể cô cũng muốn ếm bùa bọn hơn để bọn họ gọi cô là mẹ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lăng U liếc mắt nhìn, cư nhiên là boss gọi, cô vội vàng nghe máy.
" Xuống hầm để xe, tôi đợi em."
Chỉ một câu rồi cúp máy, Lăng U ngơ ngác nghe theo anh đi xuống hầm để xe. Còn chưa hiểu chuyện gì cô đã bị anh mở cửa xe tống vào rồi phóng đi.
/106
|