Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 100 - Chương 90

/139


Anh họ Tần đứng ở một bên hơi sửng sờ. Nghe anh cả Lý mắng thì nhìn qua Lý Mộng đang khóc tỉ tê, đột nhiên anh không biết nên nói cái gì. Thì ra Nhà họ Lý bỏ mặc tiểu Mộng là vì như vậy. Nhưng lại không ai nói cho anh biết, từ trước đến giờ anh không hề biết...

Nhưng mặc dù biết rồi thì phải làm thế nào đây? Muốn anh oán hận tiểu Mộng giống Nhà họ Lý sao? Oán thì nhất định có oán. Nhưng tiểu Mộng rơi vào nông nỗi như bây giờ đã rất chán nản rồi, cũng chịu đủ dạy dỗ rồi, không phải nên tha thứ cho cô rồi sao?

Lúc tâm trạng Anh họ Tần đang phức tạp thì anh cả Lý lại tiếp tục lạnh lùng lên tiếng: Nếu như cô thật sự có lòng sám hối thì hãy đến trước bia mộ của ông nội nói lời xin lỗi đi. Nếu như không làm được thì ít nhất cũng hãy cố gắng tỏ ra vẻ khóc lóc không ngừng.

Oa... Lý Mộng cũng không nhịn được nữa, che mặt chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy thái độ của anh cả, biết đầu đuôi mọi chuyện, lại vừa khổ sở vừa xấu hổ, thật là không biết nên đối mặt với tất cả những chuyện tiếp theo thế nào.

Lý Mộng chạy ra ngoài, anh họ Tần không yên lòng đi theo ra ngoài, sắc mặt anh cả Lý cũng khó hiểu, bỗng nhiên quăng tài liệu trong tay xuống. Nhà họ Chu, Hừ!

Quyền hành của Chu thị hầu như đều bị Chu Lăng nắm giữ, Chu Đáo giãy giụa nhiều lần đều không thể cứu vãn. từ lúc Chu Tuyền bị đuổi ra khỏi Chu thị thì hoàn toàn biến thành người rảnh rỗi.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ thất bại như vậy sao? Lâm Nhất Thiến không ngờ thân phận của Chu Tuyền lại là con riêng của Nhà họ Chu. Nếu như sớm đoán được như thế thì chắc chắn cô sẽ không dốc hết toàn lực, tất nhiên sẽ chọn con đường khác.

Lúc này Lâm Nhất Thiến đã không kịp chuẩn bị nữa rồi, chỉ đành ngồi chung một con thuyền với Chu Tuyền.

Chu Tuyền cũng rất bất đắc dĩ. Vốn dĩ anh nghĩ rằng có thể trở mình, nhưng lại cứ liên tục tính sai, lòng tự tin của anh cũng dần dần bị đả kích. Mà nay Lý Mộng rời đi, Chu thị đổi chủ cũng khiến cho anh cảm thấy có nguy hiểm rất lớn.

Chẳng lẽ ba của anh không để lại đường lui cho mình sao? Nói đến Chu Đáo, Lâm Nhất Thiến lại nhớ tới Lâm Hồng Tín. Ban đầu Lâm Hồng Tín dống thoải mái, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và mẹ cô. Nhưng đứng ở lập trường nào đó để nói thì ít nhất ba cô trốn chạy là vì Lâm Du trả thù.

Chu Lăng quá xảo trá. Chu Tuyền lắc đầu một cái, sắc mặt cũng nghiêm trọng, Di sản của bà nội đều bị Chu Lăng len lén bòn rút một phần lớn. Chúng ta vừa điều tra ra dấu vết thì liền bị chặt đứt. Bây giờ Chu thị bị Chu Lăng nắm trong tay, cục diện càng bất lợi với chúng ta.

Lâm Nhất Thiến không tiếp lời mà chỉ nhìn chằm chằm Chu Tuyền. Nếu như chắc chắn Chu Tuyền không có cách nào giúp cô báo thù thì cô nên làm thế nào để đối mặt với thực tế tàn khốc kế tiếp đây?

Chị dâu, bên này. Nhìn thấy Lâm Du từ xa xa, Diệp Di Nhiên hết sức phấn khởi dùng sức vẫy tay.

Lâm Du không ngờ Diệp Di Nhiên lại đột nhiên gọi điện thoại tìm cô đi dạo phố. Nhưng ấn tượng của cô về Diệp Di Nhiên không tệ nên cũng không từ chối.

Diệp Di Nhiên rất thích người chị dâu Lâm Du này. Lúc trước chỉ nghe người nhà nói anh họ rất coi trọng Lâm Du, bây giờ thật sự tiếp xúc với Lâm Du thì rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao anh họ lại thích Lâm Du như vậy. Có một loại người, dù cả ngày làm mặt lạnh thì cũng có thể lấy được hảo cảm từ người khác. Lâm Du chính là người như vậy.

Đi dạo phố với Diệp Di Nhiên cũng không quá mệt mỏi. Diệp Di Nhiên rất có chủ kiến, mua quần áo chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh khó xử, nhìn trúng liền mua, hiệu suất cực kỳ cao.

Hai người dạo chơi một đường, số lượng túi giấy trong tay cũng từ từ nhiều hơn. Đợi đến khi tìm được quán cà phê để ngồi thì đã thu hoạch được không ít.

Chị đi vệ sinh. Thả đồ xuống, Lâm Du đứng dậy rời đi.

Diệp Di Nhiên lấy điện thoại ra theo thói quen, thấy có tin nhắn của Chu Lăng thì tâm trạng nhất thời bay bổng, bắt đầu vui vẻ trả lời.

Học tỷ. Đột nhiên có một giọng nam vang lên phá hư tâm trạng vui vẻ của Diệp Di Nhiên đang tán dóc với Chu Lăng.

Kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy người xa lạ không quen biết, Diệp Di Nhiên bất đắc dĩ: Xin hỏi anh là ai?

Quả nhiên cô không nhớ anh. Chu Tuyền yên lặng cắn răng, trong lòng rất nhụt chí, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép: Em tên là Chu Tuyền, từng học năm hai chung trường trung cấp với học tỷ.

“ Há, xin chào. Chu Tuyền sao? Cái tên này nghe hơi quen tai, nhưng Diệp Di Nhiên lại nhất thời không thể nhớ ra đó là ai.

Học tỷ đi một mình phải không? Có thể ngồi chung bàn với học tỷ hay không? Chu Tuyền đang trên đường lái xe ra ngoài giải sầu, trong lúc vô tình thấy Diệp Di Nhiên ngồi ở đây nên không hề nghĩ ngợi liền dừng xe đi vào.

Xin lỗi, ta không... Diệp Di Nhiên mới vừa muốn cự tuyệt, chỉ thấy Chu Tuyền đã tự mình ngồi xuống.

Bây giờ học tỷ đã đạt được thành tựu cao gì rồi? Lâu rồi không nghe được tin tức của học tỷ. Hoàn toàn không có chút ngượng ngùng, giọng điệu Chu Tuyền ôn hòa có ý định làm quen với Diệp Di Nhiên. Anh có thể nhìn ra Diệp Di Nhiên không muốn nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn ngồi một lúc với Diệp Di Nhiên. Dù chỉ là nói chuyện phiếm trong chốc lát anh cũng không muốn bỏ lỡ.

Tâm trạng Diệp Di Nhiên cũng không qúa tốt. Mặc dù cô có ba tính cách nhưng lại không thích ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với người lạ. Bởi vì Chu Tuyền không mời tự ngồi, Diệp Di Nhiên trả lời nhưng ấn tượng lại không được tốt lắm. Dù là Chu Tuyền không phải là học đệ của cô thì cô cũng không muốn dính líu quá nhiều với anh.

Nhìn ra Diệp Di Nhiên xa cách, Chu Tuyền cố làm lơ cười một tiếng: Học tỷ sợ là đã quên tôi rồi, tôi...

“ Anh làm gì ở đây? Sau lưng đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên, ngắt lời của Chu Tuyền.

Sắc mặt Chu Tuyền cứng đờ, nghiêng đầu qua thì nhìn thấy Lâm Du đứng ở sau lưng anh. Há hốc mồm, trong mắt đầy vẻ phức tạp: Tiểu Du.

Chị họ, hai người quen nhau sao? Nghe Chu Tuyền gọi tên Lâm Du, hơn nữa còn kêu rất thân mật, Diệp Di Nhiên càng thấy kỳ lạ.

Ừ, quen. Gật đầu một cái, Lâm Du không hề phủ nhận mình biết Chu Tuyền, nhưng thái độ của cô đối với Chu Tuyền lại không hề thân thiện, Rốt cuộc vì sao anh lại ngồi ở đây?

Tiểu Du, chắc em hiểu lầm cái gì rồi. Thấy giọng điệu Lâm Du không được tốt thì Chu Tuyền cười một tiếng, giải thích, Không phải anh đi theo em, chẳng qua là lâu rồi không gặp học tỷ nên tới chào hỏi học tỷ mà thôi. Cô ấy chính là học tỷ của anh.

Học tỷ? Nhìn Diệp Di Nhiên, giọng Lâm Du lại lạnh hơn, Cho tới bây giờ tôi không hề biết anh là người gặp được học tỷ thì sẽ tới chào hỏi. Rốt cuộc anh có mục đích gì? Muốn nhắm vào Chu Lăng sao?

Chu Lăng? Nhắc tới Chu Lăng, Diệp Di Nhiên lại không thể im lặng nữa, Anh cũng biết Chu...

Anh ta là em trai Chu Lăng. Biết Diệp Di Nhiên thật sự không biết Chu Tuyền, Lâm Du tự nói ra thân phận thật của Chu Tuyền, Gần đây Chu thị có tin hot là con riêng.

Sắc mặt Chu Tuyền đen kịt lại. Anh không ngờ Lâm Du sẽ nói tới chuyện anh là con riêng, trong lúc nhất thời không biết làm gì.

Mà sắc mặt Diệp Di Nhiên thì càng phức tạp hơn. Chẳng trách gì cô cảm thấy tên Chu Tuyền lại quen tai như vậy, thì ra là em trai của Chu Lăng.

Nếu như không có chuyện gì nữa thì mời anh đi đi. Lâm Du vốn không thèm để ý đến Chu Tuyền đang đen mặt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Thật ngại quá, cô và Chu Tuyền không có gì để nói, cũng không cho Diệp Di Nhiên có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với Chu Tuyền.

Chu Tuyền hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười với Diệp Di Nhiên: Học tỷ, hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta có thể tìm một nơi an tĩnh để trò chuyện một chút.

Diệp Di Nhiên không trả lời. Nếu như không biết thân phận của Chu Tuyền, có lẽ cô sẽ lễ phép khách sáo đáp lại. Nhưng mà bây giờ khác rồi, nếu cô đã biết Chu Tuyền là em trai Chu Lăng thì cô cũng sẽ không để ý tới Chu Tuyền nữa. Thân là bạn gái Chu Lăng, lập trường của cô dĩ nhiên là hết sức rõ ràng, không cần hỏi nhiều.

Nhận ra được Diệp Di Nhiên xa cách, Chu Tuyền rất thất vọng. Nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đứng dậy rời đi.

Nhìn Chu Tuyền rời đi, Diệp Di Nhiên bĩu môi, chút oán trách nói: Chắc anh ta sẽ không biết quan hệ giữa em với Chu Lăng chứ!

Dĩ nhiên anh ta biết. Không hề có ý muốn giúp Chu Tuyền giấu giếm, Lâm Du cười lạnh một tiếng, Ngày đại thọ ông nội, anh ta cũng ở đấy, hơn nữa mọi người đều nhìn về phía em và Chu Lăng.

Cái gì? Vậy mà anh ta còn... Nói được nửa câu, không đợi Lâm Du trả lời, Diệp Di Nhiên liền tự có câu trả lời, Quả nhiên là một người khiến người ta ghét, nhất định không tốt đẹp gì.

Lập trường của anh ta và Chu Lăng đối lập, cộng thêm việc bây giờ anh ta bị đuổi ra khỏi Chu thị, chó cùng đường quay lại cắn chủ cũng không phải là không thể xảy ra. Đối với Chu Tuyền, Lâm Du không có chút hảo cảm nào, trong lời nói đầy ý đùa cợt và khinh bỉ.

Cũng đúng. Diệp Di Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nâng cằm lên, Mặc dù em không phải người thông minh, nhưng cũng không phải…là chuyện gì cũng không biết. Nếu anh ta muốn ra tay từ em, ý muốn mưu hại học trưởng thì đúng là hơi coi thường em rồi.

Biết Diệp Di Nhiên đã hoàn toàn hiểu lầm ý của Chu Tuyền nhưng Lâm Du nhưng cũng không có ý định vội vàng giải thích: Ừ, trong lòng em hiểu rõ là được rồi.

Chuyện này đương nhiên phải luôn ghi nhớ trong lòng. Vất vả lắm em mới đuổi kịp học trưởng, làm sao có thể để người ta phá hư? Ngay từ đầu Diệp Di Nhiên còn tưởng rằng cô không thể đuổi kịp Chu Lăng! Nhưng mà chuyện đời khó đoán, cũng may là ông trời vẫn giúp đỡ cô.

Lâm Du không nói gì nữa, mặc cho Diệp Di Nhiên tự định nghĩa tiếp xúc với Chu Tuyền không hề tốt.

Hứa Mạch nghe Lâm Du kể lại hành vi của Chu Tuyền thì châm chọc nhếch mép lên. Xem ra bọn họ vẫn quá nhân từ đã cho Chu Tuyền quá nhiều cơ hội để thở lấy sức!

Lâm Du nói chuyện của Chu Tuyền cho Hứa Mạch nghe xong thì liền bỏ qua một bên, không nói tới nữa. Ngược lại là Chu Lăng, anh lại ghi nhớ chuyện này.

Gần đây Chu Đáo bận rộn nhiều việc, bận bịu nói chuyện hợp tác, khai thác thị trường. Ông ta muốn tạo nhiều thành tích ưu tú để chống lại Chu Lăng, chỉ có như vậy mới có đủ sức lực bắt kịp Chu Lăng.

Liên tục bôn ba gần một tháng, rốt cuộc Chu Đáo lấy được sự thỏa hiệp của Lý thị một cách ngoài ý muốn.

Chu Đáo cực kỳ đắc ý hãnh diện đứng trước hội đồng quản trị, chỉ còn thiếu chưa kéo Chu Lăng xuống khỏi ghế tổng giám đốc thôi.

Đúng là không thể không thừa nhận, thái độ Lý thị thay đổi quá nhiều, Chu thị cũng nổi lên một trận gió lốc không nhỏ. Dĩ nhiên, người chất vấn cũng không phải là không có. Dù sao Chu Tuyền và Lý Mộng đang náo loạn chuyện ly dị, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Ly hôn cái gì? Đều là tin nhảm, giả dối. Chu Đáo phất tay, mặt dày phủ nhận.

Thật sao? Tôi còn nghe nói vì chuyện này mà Nhà họ Tần còn đến Nhà họ Chu để hỏi tội đấy! Chu Đáo muốn che giấu nhưng lại không dễ dàng như vậy. Bác cả Tần ra mặt vì Lý Mộng, không ít người nghe nói.

Chẳng qua chỉ là thông gia tới nhà làm khách thôi, đây là chuyện đương nhiên. Ngoài miệng thì Chu Đáo nói như vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán là sao để Chu Tuyền dỗ Lý Mộng trở lại. Muốn hợp tác lâu dài với Lý thị thì Lý Mộng chính là lá bài chủ chốt trong tay bọn họ.

Chắc chắn là Lý thị sao? Không phải là công ty khác sao? Nghe Chu Lăng nói, Hứa Mạch lại nghi ngờ.

Không sai, là Lý thị. Chu Lăng đã tự mình xác nhận, đúng là Lý thị cố ý hợp tác với Chu thị, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn làm ăn với Chu Đáo.

Sao tôi lại cảm thấy trong chuyện này có vấn đề vậy? Lúc trước Lý Mộng chưa ly hôn với Chu Tuyền, dù nói gì thì Lý thị cũng không đồng ý hợp tác với Chu thị. Hiện nay Lý Mộng bị Chu Tuyền ép ly hôn, sao Lý thị lại có thái độ ngược lại vậy? Lâm Du cũng không tin Lý thị cảm kích hành động của Nhà họ Chu gia đối với Lý Mộng.

Lâm Du nói, Chu Lăng và Hứa Mạch dĩ nhiên đồng ý. Nhưng mục đích của Lý thị là gì, tạm thời bọn họ chưa thể kết luận được. Dù là trong lòng đã đoán được gì đó nhưng cũng không thể chứng minh được.

Có lẽ Tần Nam có thể giúp được một tay? Không nghĩ nhiều như Chu Lăng và Hứa Mạch, Lâm Du trực tiếp đề nghị viện binh.

Anh sẽ nói tình huống cho Tần Nam. Mặc dù còn có những cách khác nhưng Hứa Mạch mãi mãi nghe theo Lâm Du.

Làm phiền rồi. Biết Lâm Du và Hứa Mạch vì anh nên Chu Lăng nói vậy.

Tần Nam cũng không ngờ Lý thị lại đột nhiên làm như vậy. Trong lúc nhất thời, anh cũng bị làm cho bối rối. Nghiêm túc suy tư sau ba phút, Tần Nam gọi điện cho anh họ Tần.

Tôi không biết chuyện này. Anh họ Tần không hề nói láo, anh thật sự không biết. Sau khi đưa Lý Mộng về Nhà họ Lý, anh không ngồi lâu liền trở về thành phố D.

Liên quan đến thái độ của Nhà họ Lý đối với Lý Mộng, anh họ Tần và bác cả Tần cũng có đề cập tới. Bác cả Tần nghe than thở thì lắc đầu vẫn kiên trì giúp Lý Mộng tranh giành lợi ích. Mặc dù Chu Đáo rất xảo quyệt, nhưng trên phương diện tiền bạc thì vẫn không dám bạc đãi Lý Mộng.

Về chuyện này, bác cả Tần có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì. Ly hôn rồi tiểu Mộng cũng rời khỏi thành phố D, hơn nữa những người khác lại tỏ thái độ khinh thường. Ngược lại Nhà họ Chu cũng không phải là người tốt lành gì, Chu Tuyền là con riêng nên hoàn toàn không đáng để lưu luyến!

Hay là hỏi một chút đi! Dù sao liên quan đến Lý Mộng, sợ là lại xảy ra chuyện gì, nếu không mấy người cũng đừng có đổ hết lên đầu tôi, nói tôi không kịp thời nói cho mấy người biết. Anh họ Tần không biết, Tần Nam cũng không ngờ. Nhưng mà người có thể dò hỏi được tin tức cũng chỉ có anh họ Tần.

Ừ, tôi biết rồi. Biết Tần Nam nói tới chuyện lần trước bọn họ oán trách, anh họ Tần dừng một chút, bổ sung thêm một câu, Cám ơn.

“Cám ơn thì không cần. Mặc dù mấy người không tin, nhưng chuyện Chu Tuyền là con ngoài gia thú của Nhà họ Chu, quả thật tôi cũng mới biết, cũng không phải là cố ý không nói cho mấy người biết. Nói xong cũng không để ý anh họ Tần phản ứng ra sao, Tần Nam liền tự ý cúp điện thoại.

Tần Nam nói thật sao? Tất nhiên không phải. Mới đầu Chu thị muốn làm thông gia với Lý thị, thật sự anh không biết Chu Tuyền là con riêng. Dù sao anh cũng không có rảnh rỗi đến mức đi chú ý đến ân oán của Nhà họ Chu.

Lúc Tần Nam thật sự biết được thân phận của Chu Tuyền là khi bà nội Chu. Lúc đó Lý Mộng còn chưa gả cho Chu Tuyền, nếu như anh muốn nói thì cũng không coi là trễ. Nhưng mà anh không nghĩ mình có nghĩa vụ phải báo cho Lý Mộng biết. Đứng trên lập trường anh họ như anh thì chuyện này do Lý Mộng tự quyết định, không trách người khác được.

Tốc độ xử lý công việc của anh họ Tần rất nhanh, Tần Nam cũng nhanh chóng đưa tin cho Hứa Mạch. Lần này hợp tác với Chu thị là do anh cả Lý tự mình phê duyệt, hình như là rất có thành ý.

Hứa Mạch cười. Nếu quả thật là có thành ý thì tuyệt đối sẽ không chọn lúc Chu Tuyền và Lý Mộng ly dị rồi mới thể hiện. Cùng lúc đó, anh họ Tần còn mang đến một tin tức xác thật khác, Chu Tuyền và Lý Mộng đã hoàn toàn ly hôn, cũng đã phân chia tài sản xong.

Tần Nam cười nhạo tài cán của Lý Mộng trong điện thoại, cuối cùng cũng chỉ được ném cho một chút tiền rồi bị vứt bỏ.

Hứa Mạch càng nắm chắc suy nghĩ của mình hơn, ngay lập tức đưa cho Chu Lăng câu trả lời chắc chắn.

Được, cám ơn. Cúp điện thoại của Hứa Mạch, Chu Lăng liền thu dọn giấy tờ hợp tác vừa mới mở ra ở trước mặt. Cho dù anh và Hứa Mạch đoán sai thì cũng không sao. Anh không tính kiền kiếm từ Lý thị, vì như vậy sẽ bị phỏng tay.

Chu Đáo đã từng là người ra lệnh, nộp tài liệu hợp tác này lên rồi sẽ không hỏi tới chuyện sau đó nữa. Đối với ông mà nói, ông không cần xử lý những chuyện nhỏ nhặt này. Ngược lại cái ông để ý hơn là liệu Lý Mộng và Chu Tuyền có khả năng quay về với nhau hay không.

Chu Tuyền kiên quyết phản đối, phản bác Chu Đáo với thái độ rất mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên anh chống lại ý của Chu Đáo, hơn nữa còn chống đối trước mặt ông.

Chu Đáo bị tức giận nên cũng không nể mặt mà mắng Chu Tuyền. Thậm chí còn tuyên bố, nếu như Chu Tuyền không chịu nghe ông thì không cần ở lại Nhà họ Chu nữa, dẫn theo mẹ anh đi ra ngoài luôn đi.

Rời khỏi Nhà họ Chu... Đối với Chu Tuyền mà nói đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng đối với mẹ Chu Tuyền thì bà không thể thừa nhận việc mình đã được vào ở rồi lại còn bị đuổi ra ngoài. Chờ mong nhiều năm như vậy mới lấy lại được vinh dự, phụ nữ xung quanh đều hâm mộ bà, sao bà có thể chịu rời khỏi đó chứ?

Bởi vì nghĩ đến mẹ nên Chu Tuyền khẽ cắn răng, lại thỏa hiệp thêm lần nữa. Nhưng anh thề đây là lần cuối cùng!

Nhưng mà mọi chuyện không phải do Chu Tuyền thỏa hiệp là xong. Khi anh để Nhà họ Lý tìm Lý Mộng thì trực tiếp bị đuổi ra. Tìm đến nhiều lần liên tiếp, Lý Mộng trực tiếp hắt cho anh một chậu nước lạnh, cao giọng kêu anh cút.

Chu Tuyền chưa từng bị nhục nhã như vậy, lúc này anh phải chịu nhục hơn bất cứ lúc nào. Nhưng trên thực tế, anh chẳng hề làm gì cả, mà thật sự cút theo như ý Lý Mộng mong muốn.

Đối với Chu Đáo thì đứa con trai Chu Tuyền này đã trở nên ngu ngốc rồi. Lúc trước có rất nhiều chuyện anh có thể hoàn thành thuận lợi, nhưng hình như càng ngày càng không còn có ích nữa. Ngược lại là Chu Lăng, vị trí tổng giám đốc Chu thị cũng càng ngày càng vững chắc, làm cho ông không còn kế sách nào nữa.

Ba, không phải con không muốn nhưng mà Lý Mộng không chịu tha thứ cho con. Chu Tuyền cúi đầu xuống, che giấu sự thù hận ở đáy mắt, Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc thì Lý thị muốn gì từ Chu thị?

Muốn cái gì? Đương nhiên là kiếm tiền! Vụ hợp tác tốt như vậy, hai bên cùng có lợi, có kẻ ngu mới sẽ bỏ qua! Làm như không nghe thấy sự nghi ngờ của Chu Tuyền, Chu Đáo bĩu môi, mặt đầy khinh thường.

Thật sự chỉ như vậy thôi sao? Chu Tuyền cảm thấy không phải như thế. Nhưng Chu Đáo không chịu nghe anh, anh cũng chỉ có thể im lặng.

Chu thị và Lý thị hợp tác, nhìn bề ngoài thì như tiến hành rất thuận lợi, nhưng vào lúc mấu chốt thì lại xảy ra vấn đề. Lý thị vốn không tới gặp mặt, việc hợp tác cũng không thể tiếp tục tiến hành. Nếu cố ký đại lên hợp đồng trước thì Chu thị nhất định sẽ chịu thua thiệt như lần trước.

Biết được chuyện này Chu Đáo sững sờ. Lý thị có ý gì? Ông liều mạng gọi điện thoại cho Lý thị nhưng lại bị đùn đây đáp lại cho có lệ. Kìm nén sự tức giận, Chu Đáo đến thẳng Lý thị.

Chu Đáo đi chuyến này cũng không thể lấy được câu trả lờì hài lòng. Ngược lại ông lại lấy được sự miệt thị và lạnh nhạt.

Anh cả Lý đứng trước mặt nói với Chu Đáo, việc hợp tác với Chu thị là tuyệt đối không có khả năng. Lần này chỉ là cảnh cáo, cảnh cáo Nhà họ Chu gia lần sau đừng tùy ý ức hiếp người Nhà họ Lý. Dù là Lý Mộng cũng không phải là đối tượng để Nhà họ Chu gia có thể tùy tiện lăng nhục.

Cho đến lúc này, Chu Đáo mới kịp tỉnh ngộ, ông đã bị chơi xỏ. Lý thị cố ý trả thù bọn họ, muốn xả giận cho Lý Mộng.

Nhưng mặc dù biết được sự thật thì Chu Đáo cũng không có cách nào lấy được vụ hợp tác với Lý thị. Hợp tác vốn là chuyện hai bên tình nguyện, bị lừa dối là do ông quá ngu ngốc, trên thương trường không có bạn bè, lúc nào ông cũng phải đề cao cảnh giác. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi mà ông lại có thể tùy tiện tin tưởng mối quan hệ mật thiết giữa Nhà họ Chu và Lý thị, nên giờ mới gặp hoạn nạn.

Chu Đáo không có lập tức trở về thành phố D, ông không biết nên đối mặt với cục diện rối rắm như thế nào, không biết nên nói với hội đồng quản trị thế nào. Rõ ràng ông vừa mới nói chuyện nghiêm túc với hội đồng quản trị không bao lâu, rõ ràng... Ông đã thầm dự tính...

Tùy ý tìm một quán rượu, Chu Đáo ủ rũ cúi đầu đi vào. Tâm trạng của ông quá tệ, ý chí chiến đấu bị đả kích lớn, lá bài trong tay cũng đã mất, một tấm cũng không còn sót lại. Trong tình cảnh này ông giống như một con chó nhà có tang, thất bại không ngừng.

Biết được Chu Đáo bị bắt vào cục cảnh sát, Chu Lăng sửng sốt. Nghe xong lý do thì Chu Lăng không nói gì một lúc rồi lạnh lùng nói: Vậy thì làm phiền xử lý công minh đi!

Tiểu Du, Chu Đáo bị bắt. Cùng lúc đó Hứa Mạch cũng nhận được tin tức, ngay sau đó liền nói cho Lâm Du biết.

Lâm Du trố mắt nghẹn họng, hoàn toàn không ngờ rằng Chu Đáo sẽ bị bắt vì đến quán bar tìm phụ nữ. Vừa đúng lúc gặp phải cảnh sát đi kiểm tra sao? Chuyện này... Không phải hơi kỳ lạ sao?

Cục cảnh sát thông báo với Chu Lăng nhưng mà hiển nhiên Chu Lăng không muốn quan tâm. Vì vậy Chu Đáo bất hạnh bị xử phạt.

Chờ đến khi Chu Tuyền biết được chuyện này thì đã bị lỡ thời cơ rồi. Sửng sờ nhìn mẹ anh bất chợt khóc òa lên, cuối cùng Chu Tuyền vẫn phải nắm chặt tay, buộc phải thu dọn hành lý giúp mẹ anh, đưa bà về quê.

Từ đầu đến cuối Chu Đáo đều không được ai tới bảo lãnh, bị giam ở cục cảnh sát nhiều ngày sau mới được thả ra. Mà khi ông nổi giận đùng đùng xông về Nhà họ Chu thì nơi này đã là vườn không nhà trống. Không đơn thuần chỉ là sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng ông để ở nhà mà ngay cả tủ sắt cũng bị mang đi.

Chu Tuyền giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ngay cả Lâm Nhất Thiến cũng biến mất với anh. Chu Đáo phái người điều tra thì mới phát hiện nhà dưới tên Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến đều đã bị bán hết rồi, hai người đã có âm mưu lấy tiền bỏ trốn từ trước!

Chu Đáo cảm thấy mình hoàn toàn bị phản bội, điên rồ tìm người đi


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status