Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ

Chương 105 (A) - Ba sẽ đem mẹ con bình an trở về! (2)

/174


Chương 105 (A) - Ba sẽ đem mẹ con bình an trở về! (2)

Editor: June_duahau


Bở vì là Chủ Nhật, cho nên người đến du lịch ở Minh Sơn cũng không nhiều lắm, trừ một lớp nhân lực, những chỗ khác đều là tụm ba tụm năm, không nhộn nhịp như thời điểm 'hoàng kim'.(tức thời điểm mùa du lich, người tham gia đông đúc, vv...)


Vốn chỉ đứng lại xem hai người bọn họ ở náo loạn một chút, ba người vừa đi vừa tán gẫu không nghĩ tới đã bị tụt lại phía sau các bạn khác một khoảng lớn. Đoán chừng lúc mọi người leo lên đến đỉnh núi thì bọn họ  mới đến giữa sườn.


"Bên kia......Hình như có người đánh nhau!" An Tương quay đầu lại nói với tiểu Soái và Tiêu Hòa Nhã, nghe thấy cô nàng nói như vậy,DĐLQĐ hai người kia cũng dừng bước nhìn về phía đang xảy ra hỗn loạn kia.


Đường núi quanh co, một đám người giày da tây trang đang vây quanh hai người khác, Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, cái này xem như là vây bắt đi? Cô có chút không xác định được. Bởi vì nhìn dáng dấp, đám người tây trang giày da kia mặc dù đông người nhưng lại đang ở trong thế bị động. di@en*dyan Hai người kia hiển nhiên không để đám người áo đen kia vào mắt, ra tay mau lẹ dường như muốn nhanh chóng giải quyết nhóm người kia, sớm kết thúc chuyện này.


"An Tương, Nhã Nhã, hai người các cậu đi mau, những người này hình như đến đây không có ý tốt!" Tiểu Soái vừa đẩy hai người đi vừa khẩn trương nói, vừa rồi cậu ta nhìn thấy những người đó cũng nhìn thấy bọn họ bên này, ánh mắt dường như có thâm ý khác.


"Bọn họ đánh nhau thì mắc mớ gì đến chúng ta?" An Tương tỏ vẻ xem thường, nhưng vẫn nhanh chóng lôi kéo Tiêu Hòa Nhã xoay người rời khỏi chỗ này, những người kia trông không giống người bình thường. Mà mục tiêu của bọn họ dường như lại là Tiêu Hòa Nhã, cô không thể để cho Tiểu Nhã gặp nguy hiểm, "Tiểu Nhã, trước tiên chúng ta đi tìm đội của mình đã, cũng không thể để đội của mình vì ba người chúng ta mà bị liên lụy được, đúng không?"

dien.dan.le.quy.don@June_duahau*^*


"Ừ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, không khỏi tăng nhanh bước chân, không thể không nói chuyện xảy ra ngày hôm nay rất quỷ dị, ở chỗ này đánh nhau khiến cô không thể không liên tưởng tới vụ tai nạn xe cộ trên đường kia!


Giữa sườn núi, tám người vây quanh hai người, thế nhưng dù cố gắng hết sức cũng không dành được lợi thế, tám người bọn họ dù sao cũng được tuyển chọn kỹ càng, nhưng hai người kia hiển nhiên là được đặc huấn* qua. (Tức đã chịu qua huấn luyện đặc biệt giống như đặc chủng vậy!)


"Tống Phúc, cậu đi trước đưa Tiêu tiểu thư rời đi!" Mấy người bọn họ muốn đối phó với hai người này cũng không thành vấn đề, nhưng nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không dành được phần thắng, sớm muộn gì cũng để cho bọn chúng được như ý.


Một người mặc âu phục màu đen nghe được phân phó, vội vàng rút khỏi trận hỗn chiến, động tác nhanh chóng hướng trên núi chạy đi. Hai người kia muốn ngăn cản lại bị những nhóm người còn lại cuốn lấy, không nhúc nhích được.


Hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, nhiều năm hợp tác đã đạt thành một loại ăn ý kinh người, chỉ bằng một ánh mắt cũng biết người kia muốn làm gì? Bọn họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, vốn cho là dùng một vụ tai nạn xe cộ có thể kéo nhóm người Tống Duật Minh phái tới, không nghĩ tới hắn lại phái hai nhóm người tới đây, một ngoài sáng một trong tối. Lần này tính toán không chu đáo, xem ra nhà họ Tống dù đổ máu cũng phải giữ lại được người phụ nữ kia.


Tống Phúc hành động dĩ nhiên so với bọn Tiêu Hòa Nhã nhanh hơn nhiều, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp bọn họ.


"Tiêu tiểu thư, xin hãy đi theo tôi!" Tống Phúc chạy đến bên cạnh cô,  chuẩn xác bắt lấy cánh tay Tiêu Hòa Nhã, nói xong một câu liền trực tiếp lôi cô đi.


"Khoan khoan, anh là ai, mau buông cô ấy ra!" Tiểu Soái cùng An Tương vội vàng chạy đến trước mặt anh ta ngăn lại, không hỏi rõ ràng làm sao bọn họ có thể để mặc anh ta mang Tiêu Hòa Nhã đi được.


"Tôi là người của Tống Duật Minh!" Tống Phúc không nhìn hai người bọn họ chỉ quay đầu nói với Tiêu Hòa Nhã, thanh âm trầm thấp.


Tiêu Hòa Nhã mở to hai mắt, Tống Duật Minh, tất nhiên cô biết cái tên này, bất luận thế nào Tống Duật Minh cũng sẽ không làm hại cô, chỉ là hai người kia là ai? Tại sao lại muốn bắt cô?


"Chuyện này sẽ giải thích với cô sau, bây giờ không có thời gian, hai người kia rất khó đối phó, chúng tôi nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô!" Tống Phúc trấn định nói, nếu chỉ muốn thận trọng thôi sao nghe giọng nói của anh ta lại có vẻ khẩn trương như vậy. Nhiệm vụ này bất kể như thế nào cũng không thể thất bại, nếu không....


"Vậy các người đi mau, chúng tôi ở đây cản phía sau!" Bạn học Tiểu Soái nghiêm túc nói, cậu ta là lớp trưởng, lại nói Tiêu Hòa Nhã giống như em gái cậu vậy, nên bản thân không thể vô dụng như thế được!


"Đúng vậy, các người mau đi đi!" An Tương khẩn trương nói, "Các người mau đi nhanh lên, chờ không có chuyện gì thì trở lại!"


"Các cậu cũng cẩn thận một chút, đừng cản ở phía sau, mau mau leo lên đỉnh núi cùng với nhóm lớp mình!" Tiêu Hòa Nhã cau mày, nghiêm túc nói, cô cũng không thể làm liên lụy tới họ được, thật vất vả Tiểu Soái mới tu thành chánh quả với An Tương phiên bản Lâm Đại Ngọc thời hiện đại.


Tống Phúc cũng không cho cô quá nhiều thời gian tạm biệt, trực tiếp lôi kéo cô chạy theo hướng khác.


"Lão đại, chúng tôi gặp phục kích, bây giờ đang ở Minh Sơn, tôi đang mang theo Tiểu tiểu thư rời đi!" Tống Phúc vừa chạy vừa thông qua tai nghe báo cáo tình huống cho Tống Duật Minh.


Tống Duật Minh cau mày, một tay cầm điện thoại một tay nắm thật chặt chìa khóa xe, Mộ Linh Dược đáng chết, DĐLQĐ làm khó cô thật muốn đuổi tận giết tuyệt?


"Lão đại?" Tống Phúc trầm giọng gọi.


"Cậu mang theo Tiêu Hòa Nhã tìm một chỗ an toàn tránh đi, tôi sẽ phái người đi ứng tiếp!" Tông Duật Minh trầm thấp nói.

"Dạ!"


Tống Duật Minh nhìn điện thoại di động, trong lòng rối loạn không yên, anh ta cho là mình đã chuẩn bị chu toàn, không nghĩ lại vẫn rơi vào tình cảnh khó khăn này, không cần suy nghĩ anh ta cũng biết, nhất định là Mộ lão gia vận dụng lực lượng quân đội, người của lão ta đều trải qua đặc huấn, nếu không người của anh đã chẳng bất lực như thế, trừ phi đối phương thực sự rất mạnh!DĐLQĐ Mộ lão gia, con gái ông kích động làm việc tùy hứng, ông không quản cũng không biết động não sao? Chuyện này muốn không nói cho Thượng Quan Ngững cũng không được nữa rồi!


"Cha, người cảm thấy sao?" Tống Duật Minh ngồi đối diện Tống lão gia, không xác định hỏi.


Tống lão gia trầm ngâm một tiếng, sau đó nhìn con trai mình chậm rãi mở miệng: "Thông báo đi, nếu không hậu quả không phải chúng ta có thể gánh nổi!" Đây là nói thật, nếu như Tiêu Hòa Nhã dưới sự bảo vệ của bọn họ có xảy ra chuyện gì, không chỉ có kẻ đầu sỏ gây nên sống không bằng chết, mà bọn họ cũng chịu trừng phạt lớn.

Tống Duật Minh gật đầu, quả thực thấy hổ thẹn với giao phó của bạn tốt.

**********************************

P/s: Đại nạn của Tiểu Nhã bây giờ mới bắt đầu, hazz....đáng thương!

Tuy nói Nhã của chúng ta ngây ngốc lại được nhiều người yêu thương, nhưng cái gì cũng có giá của nó cả: cận bẩm sinh, say xe, dễ ốm, mù đường....đủ loại tật trên người, vì vậy mới cần có nhiều người yêu thương bù đắp cho cô. Có được tình yêu của Hiệu trưởng, Tiểu Nhã cũng phải đánh đổi rất nhiều, đây mới chỉ là mở màn cho chuỗi ngày khổ nạn sau này, những bí mật sẽ được gợi mở dần trong 20 mấy chương cuối cùng của chuyện....Mong mọi người tiếp tục ủng hộ hố! 


/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status