Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ

Chương 30: Rốt cuộc đứa bé là của ai?

/174


☆, Chương 30: Rốt cuộc đứa bé là của ai?


Trong bệnh viện, Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, không biết đang nghĩ gì, ☺DĐLQĐ。◕‿◕。hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ngồi ở một bên động viên lẫn nhau, tiểu Nhã sẽ không sao, không có việc gì . . .


          Nhất, Nhị, Tam, Tứ ngoan ngoãn đứng một bên, lúc này Hạ Ngưng Nhật cũng chạy tới, khi Thượng Quan Ngưng nhìn thấy anh ta hơi sửng sốt một chút.

"Sao anh tới đây?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

"Tiểu Nhã bệnh gì, sao em ấy lại vào bệnh viện?" Hạ Ngưng Nhật hơi lo lắng, không trả lời mà hỏi lại.

Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại không thân thiện nhìn anh trai mình: "Từ khi nào thì anh với cô ấy thân mật như vậy, tiểu Nhã? Ai cho phép anh kêu như vậy?" D♠Đ♠LQ♠Đ

Hạ Ngưng Nhật có chút không chịu nổi: "Hiện tại đây là trọng điểm sao?"

Thượng Quan Ngưng mặc kệ: "Về sau không được kêu loạn!"

"Tiểu Nhã thế nào?" DD✿ LQD Hạ Ngưng Nhật lại hỏi.

Tiểu Nhã? Thượng Quan Ngưng nhìn anh ta chằm chằm không đáp. Ngược lại ở bên đây Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc cả hai nhìn hai người này thấy ngoại trừ kiểu tóc khác nhau thì diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, hai cô ngây ngẩn cả người. Hai người đẹp? Quả là người đẹp tuyệt vời! Thì ra Hiệu trưởng đại nhân và đại thiếu gia Hạ thị giống nhau như đúc!

"Đúng rồi, chúng ta còn chưa thông báo cho người nhà tiểu Nhã!" Ôn Tiểu Noãn đột nhiên nhớ tới lớn tiếng nói.

"Tớ không biết cách nào liên lạc nhà tiểu Nhã!" Cố Ngộ Bắc hơi sa sút tinh thần  ngồi xuống: "Haizz, sau này trở về nhất định phải đem tổ tông mười tám đời Tiêu Hòa Nhã moi ra!"

Trùng hợp lúc này có một vị bác sĩ đi qua nghe được lời nói của cô, thân hình liền cứng đờ ngừng lại, xoay người thẳng tắp quay sang Cố Ngộ Bắc: "Cô mới vừa nói muốn đem tổ tông mười tám đời của người nào moi ra?" Người bác sĩ này không phải ai khác chính là anh trai thứ ba của Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Mặc Tinh.

Cố Ngộ Bắc ngẩn người nhìn chằm chằm vị bác sĩ đẹp trai trước mắt nghĩ thầm, không biết người trước mắt này có thể khiến tiểu Nhã chấm được bao nhiêu điểm đây.

"Là ai ?" Tiêu Mặc Tinh hơi khẩn trương hỏi, nếu như anh không có nghe sai thì lời đó là nói về tiểu Nhã nhà anh.

Động tĩnh bên này cũng khiến hai anh em chú ý, từng người một cẩn thận nhìn chăm chú vào bên này.

Cố Ngộ Bắc vừa bị trai đẹp trước mắt này hỏi nhất thời không có chí khí, ngoan ngoãn nói: "Là Tiêu Hòa Nhã, bạn học của tôi, ý tôi không phải muốn mắng người!"

Ôn Tiểu Noãn lắc đầu một cái, nhìn tiểu Bắc háo sắc, xem ra trai đẹp trước mắt này so với “trai đẹp Hiệu trưởng” lực hút lớn hơn nhiều! Rõ ràng không phải người nào cũng cùng cấp bậc!

Không để ý tới mọi người, trong lòng Tiêu Mặc Tinh cả kinh, "Tiểu Nhã bệnh gì, sao em ấy lại vào bệnh viện?"

"Anh. . . . . . Anh biết tiểu Nhã?" Cố Ngộ Bắc hơi cà lăm.

Tiêu Mặc Tinh cầm thẻ đeo có ghi tên của mình đưa tới trước mắt Cố Ngộ Bắc: "Tôi là Tiêu Mặc Tinh, anh trai của Tiêu Hòa Nhã!"

"A a. . . . . . Tiểu Nhã này đã có anh trai đẹp vậy mà vẫn cả ngày háo sắc?" Cố Ngộ Bắc không nhịn được khẽ nói.

Ôn Tiểu Noãn chịu không nổi: "Xin hỏi bây giờ cái này là trọng điểm sao?" Đánh dẹp Cố Ngộ Bắc xong, Ôn Tiểu Noãn mới hướng Tiêu Mặc Tình tỏ vẻ có lỗi cười cười: "Thật ngại, chúng tôi bị chặn đường cướp của, tiểu Nhã đột nhiên bị đau bụng, bây giờ đang chờ đợi kết quả kiểm tra!"

Tiêu Mặc Tinh gật đầu nói cảm tạ: "Cám ơn!" Sau đó cũng ngồi ở bên cạnh chờ đợi kết quả.

Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Tinh, sau đó xoay người rời đi.

"Này, này. . . . . ." Hạ Ngưng Nhật nhìn Tiêu Mặc Tinh gật đầu một cái, lúc này mới xoay người đuổi theo: "Dầu gì chú cũng là em rể tương lai của anh ta, sao không bước tới chào hỏi?"

"Hạ Ngưng Nhật!" Thượng Quan Ngưng hô một tiếng."Nếu như anh còn nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi đánh anh!"

Nhất, Nhị, Tam, Tứ vội vàng đi theo.

"Các cậu, hình như lão đại mình rất mất hứng?" Đại Nhất hỏi.

"Không hiểu!" Đại Nhị trả lời.

"Giống như trên!"

"Giống như trên!"

Trong bệnh viện, Tiêu Mặc Tinh bảo Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc đi về trước, nếu có gì mới sẽ thông báo với họ, cũng báo cho hai anh mình là Tiêu Mặc Tân và Tiêu Mặc Vân, hai người đó vội vã chạy tới.

"Tiểu Nhã thế nào?" Hai người Tiêu Mặc Tân và Tiêu Mặc Vân vội vội vàng vàng hỏi.

Tiêu Mặc Tinh lắc đầu: "Đang kiểm tra trong đấy, còn chưa có ra, nên. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cửa chính phòng cấp cứu mở ra, anh em ba người lập tức xông tới.

"Bác sĩ Sài, tiểu Nhã nhà tôi thế nào?" Tiêu Mặc Tinh vừa nhìn đối phương thì biết là đồng nghiệp mình, sốt ruột lập tức hỏi.

Bác sĩ Sài khi nghe anh nói “tiểu Nhã nhà tôi” ánh mắt chợt lóe, trong nháy mắt liền khôi phục trấn định: "Không có việc gì, chỉ bị động thai khí, về sau cẩn thận một chút là được!"

"Cái gì?" Ba anh em một miệng đồng thanh rống lên." Thai khí?"

Bác sĩ Sài ngạc nhiên nhìn bọn họ một cái, sao lại giật mình đến thế chứ: "Bác sĩ Tiêu, anh cũng vậy, người ta cũng mang thai rồi, sao không chăm sóc cho thật tốt! Về sau cũng không thể vận động dữ dội!" Bác sĩ Sài nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.

Tiêu Hòa Nhã được mấy y tá đẩy ra khỏi phòng cứu cấp chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Ba anh em vẫn như cũ bị sét đánh cho long trời lở đất, "A Tinh, có phải là anh hiểu sai lầm không, cái từ thai khí có phải chỉ khi nào mang thai mới có thể dùng như danh từ riêng?" Anh cả Tiêu Mặc Tân đỡ anh hai làm bộ đáng thương hỏi anh ba, anh ta chỉ có xem phim cổ trang trên ti vi mới nghe thấy danh từ thai khí này .

Tiêu Mặc Tinh sắc mặt cũng trắng bệch vẫn như cũ nói ra lời anh cả không thích nghe: "Thật xin lỗi, đó chính là danh từ riêng dùng khi mang thai!"

Tiêu Mặc Vân cũng cảm thấy một hồi sấm sét giữa trời quang: " Không phải tiểu Nhã nhà chúng ta rất ngoan ngoãn hiểu chuyện sao? Rốt cuộc là cái tên đáng chết liều mạng khốn kiếp nào dám nhúng chàm tiểu Nhã chúng ta!" Tiêu Mặc Vân muốn điên rồi, hận hiện tại không bắt được cái tên khốn kiếp chết tiệt kia giết chết.

Tiêu Hòa Nhã nằm thật lâu, ngủ sâu thật sâu, luôn cảm thấy mệt mõi quá, mệt mõi quá.

"Tiểu Nhã?" Tiêu Mặc Tinh nhẹ nhàng kêu, người đang ngủ say tựa hồ nghe được tiếng kêu, lông mi thật dài chớp chớp chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh một chút đã nhìn thấy ba bóng dáng mơ hồ, "Anh, mắt kính của em!"

"Ồ ồ ồ. . . . . ." Tiêu Mặc Tinh đem mắt kiếng để ở một bên trên bàn đưa tới cho cô đeo lên, "Tiểu Nhã!"

"Anh, em bị làm sao?" Nhớ tới trước đột nhiên đau bụng, Tiêu Hòa Nhã hỏi.

"Tiểu Nhã, anh hỏi em chuyện này?" Giọng nói Tiêu Mặc Tinh thật thấp nhẹ nhàng nói.

Ngược lại bên kia Tiêu Mặc Tân không chịu nổi, giờ là lúc nào, tính tình vẫn mềm mỏng như thế.

"Nói, đứa nhỏ trong bụng là của ai?" Anh cả nhà họ Tiêu có chút hung thần ác sát (hung dữ) hỏi?

"Đứa bé?" Tiêu Hòa Nhã không hiểu, cái gì đứa bé? Đột nhiên trợn to hai mắt nhìn về phía anh trai mình, đứa bé?

"Nói, đứa nhỏ trong bụng rốt cuộc là của ai?" Tiêu Mặc Tân lại hỏi một lần nữa.

Truyện Trang Thảo đang edit:

•     Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin tự trọng - Tác giả Mộc Tiểu Ô ( hợp tác )
•     Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ - tác giả Đề Tuyến Wawa ( hợp tác ) Truyện edit mừng sinh nhật box tiểu thuyết diễn đàn Lê Quý Đôn.
•     Cô dâu mười chín tuổi – Tác giả Minh Châu Hoàn ( sắp ra mắt )

Truyện edit đã hoàn:

•     Người phụ nữ của Tổng giám đốc – Tác giả Minh Châu Hoàn ( hợp tác )


/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status